Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Được Sủng Ái - Chương 26
Nàng còn đang suy nghĩ nên tìm chuyện gì để làm để tài mở chuyện, ai ngờ hắn lại lên tiếng trước:” Nàng muốn đi Bắc Thành?”
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn rồi nói:” Đúng vậy, chẳng phải ta đã nói là muốn đi ngắm phong cảnh sao? Nghe nói Bắc Thành là nơi có phong cảnh rất đẹp!”
Hắn khẽ nhíu mày:” Là ai nói cho nàng biết nơi đó phong cảnh rất đẹp?”
“ Ách? Ta không nghe ai nói, chỉ là xem trong sách mà thôi…” nàng đúng là ‘nghe nói’ mà ‘nghe nói’ chính là ở trong một cuốn sách ở trong tiệm sách mà nàng đã bán quyển “Tình thiên kiếp” của nàng. Quyển sách có tựa để là “Ngao du bốn bể”, nàng thấy hay nên mua về lại phát hiện có một nơi tựa tiên cảnh ở Bắc Thành. Nàng nhìn thấy không khỏi nổi hứng muốn đi du lịch, vì thế lên đường đi tìm, dọc đường nàng chỉ hỏi Bắc Thành đi như thế nào chứ chưa để cập đến phong cảnh nơi đó.
Hắn nhàn nhạt nói:” Ta không hề biết rằng Bắc Thành có phong cảnh xinh đẹp ”
“ Hả?” nàng trợn tròn mắt vẻ khó tin, hắn không biện luận cho lời nói của mình nhưng biểu hiện lại chắc chắn những gì mình nói.
Nàng vẫn cố chấp hỏi lại lần nữa:” Sao huynh biết được?”
“ Ta đã đi đến đó một lần”
Câu nói tựa như sét đánh giữa trời quang, nàng thật sự rất thất vọng… Những lời hắn nói nàng đương nhiên sẽ tin, hắn không có lý do gì lừa gạt nàng… Vậy là công cuộc thám hiểm bị bỏ giữa chừng, cuốc sách đó lừa nàng! Nàng hậm hực không thôi, nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn…
Nàng uể oải tựa vào vách xe, bây giờ nên làm gì đây? Í, hình như trong xe có đặt một cái bàn a, cái bàn này có thể gấp lại đặt ở một góc thuận tiện cho việc nghỉ ngơi trên xe.
Nàng nhìn hắn:” Ta sử dụng cái bàn này được chứ?”
Hắn tựa hồ có phần không thích ứng kịp, ban nãy nàng còn tỏ vẻ chán chường nhưng thoắt cái đã có biểu cảm hứng thú trở lại. Nàng định làm gì? Dù trong lòng nghi hoặc nhưng hắn vẫn gật đầu.
Nàng cười hì hì kéo cái bàn ra rồi lấy trong tay nải của mình một cuốn sách đang viết dở. Đúng vậy, chính là tiểu thuyết mới của nàng. Ban nãy lúc Nhất Phong cứu Minh Ngọc, nàng đã có cảm hứng cho bộ tiểu thuyết đang viết gan dở giữa chừng!
Nàng cầm một thanh than nhỏ viết viết vào quyển sách của mình, hắn bên cạnh không khỏi nhíu mày. Đúng, chính là nhíu mày, kể từ khi gặp nàng số lần hắn nhíu mày càng ngày càng nhiều, tính cách cũng có phần dao động, nhưng chỉ là dao động nhỏ hắn không thể cảm nhận được.
Trong xe hiện giờ là một mảnh trầm lặng, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm giữa ngòi than với tờ giấy. Hắn rốt cuộc không hiểu vì sao không thích không khí yên lặng này nên ra vén rèm ra ngoài.
Nàng nhận thấy động tĩnh liền ngước nhìn, hiện giờ chỉ còn một mình nàng, nàng cũng không biết làm gì chỉ có thể cúi xuống tiếp tục viết.
Minh Ngọc ngồi bên ngoài lại thấy bước ra không khỏi ngạc nhiên:” Vương gia, người không ở trong với tiểu thư sao?”
Hắn không để tâm chỉ nhìn Nhất Phong đang cưỡi ngựa đi bên cạnh, Nhất Phong tự nhiên biết mình nên làm gì nên nhảy xuống, hắn đồng thời cũng nhảy lên lưng ngựa để Nhất Phong ngồi lại cạnh Minh Ngọc.
Minh Ngọc lo lắng nhìn vào bên trong, nàng vẫn đang viết, rồi lại nhìn hắn mặt không biểu cảm đang cưỡi ngựa dù có phần sợ hắn trách mắng nhưng Minh Ngọc vẫn lên tiếng:” Vương gia, thật ra tiểu thư… rất sợ ở một mình… Nô tì vào xem tiểu thư một chút được không?”
Mắt hắn có phần dao động, sợ ở một mình sao? Hắn nói:” Ngươi có thể vào”
“ Cảm tạ vương gia!” Minh Ngọc nhanh chóng vén rèm chui vào. Nàng thấy Minh Ngọc bước vào biểu hiện lúng túng ban nãy đã biến mất, nàng cười cười với Minh Ngọc rồi tiếp tục viết.
Nàng ngạc nhiên nhìn hắn rồi nói:” Đúng vậy, chẳng phải ta đã nói là muốn đi ngắm phong cảnh sao? Nghe nói Bắc Thành là nơi có phong cảnh rất đẹp!”
Hắn khẽ nhíu mày:” Là ai nói cho nàng biết nơi đó phong cảnh rất đẹp?”
“ Ách? Ta không nghe ai nói, chỉ là xem trong sách mà thôi…” nàng đúng là ‘nghe nói’ mà ‘nghe nói’ chính là ở trong một cuốn sách ở trong tiệm sách mà nàng đã bán quyển “Tình thiên kiếp” của nàng. Quyển sách có tựa để là “Ngao du bốn bể”, nàng thấy hay nên mua về lại phát hiện có một nơi tựa tiên cảnh ở Bắc Thành. Nàng nhìn thấy không khỏi nổi hứng muốn đi du lịch, vì thế lên đường đi tìm, dọc đường nàng chỉ hỏi Bắc Thành đi như thế nào chứ chưa để cập đến phong cảnh nơi đó.
Hắn nhàn nhạt nói:” Ta không hề biết rằng Bắc Thành có phong cảnh xinh đẹp ”
“ Hả?” nàng trợn tròn mắt vẻ khó tin, hắn không biện luận cho lời nói của mình nhưng biểu hiện lại chắc chắn những gì mình nói.
Nàng vẫn cố chấp hỏi lại lần nữa:” Sao huynh biết được?”
“ Ta đã đi đến đó một lần”
Câu nói tựa như sét đánh giữa trời quang, nàng thật sự rất thất vọng… Những lời hắn nói nàng đương nhiên sẽ tin, hắn không có lý do gì lừa gạt nàng… Vậy là công cuộc thám hiểm bị bỏ giữa chừng, cuốc sách đó lừa nàng! Nàng hậm hực không thôi, nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn…
Nàng uể oải tựa vào vách xe, bây giờ nên làm gì đây? Í, hình như trong xe có đặt một cái bàn a, cái bàn này có thể gấp lại đặt ở một góc thuận tiện cho việc nghỉ ngơi trên xe.
Nàng nhìn hắn:” Ta sử dụng cái bàn này được chứ?”
Hắn tựa hồ có phần không thích ứng kịp, ban nãy nàng còn tỏ vẻ chán chường nhưng thoắt cái đã có biểu cảm hứng thú trở lại. Nàng định làm gì? Dù trong lòng nghi hoặc nhưng hắn vẫn gật đầu.
Nàng cười hì hì kéo cái bàn ra rồi lấy trong tay nải của mình một cuốn sách đang viết dở. Đúng vậy, chính là tiểu thuyết mới của nàng. Ban nãy lúc Nhất Phong cứu Minh Ngọc, nàng đã có cảm hứng cho bộ tiểu thuyết đang viết gan dở giữa chừng!
Nàng cầm một thanh than nhỏ viết viết vào quyển sách của mình, hắn bên cạnh không khỏi nhíu mày. Đúng, chính là nhíu mày, kể từ khi gặp nàng số lần hắn nhíu mày càng ngày càng nhiều, tính cách cũng có phần dao động, nhưng chỉ là dao động nhỏ hắn không thể cảm nhận được.
Trong xe hiện giờ là một mảnh trầm lặng, dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm giữa ngòi than với tờ giấy. Hắn rốt cuộc không hiểu vì sao không thích không khí yên lặng này nên ra vén rèm ra ngoài.
Nàng nhận thấy động tĩnh liền ngước nhìn, hiện giờ chỉ còn một mình nàng, nàng cũng không biết làm gì chỉ có thể cúi xuống tiếp tục viết.
Minh Ngọc ngồi bên ngoài lại thấy bước ra không khỏi ngạc nhiên:” Vương gia, người không ở trong với tiểu thư sao?”
Hắn không để tâm chỉ nhìn Nhất Phong đang cưỡi ngựa đi bên cạnh, Nhất Phong tự nhiên biết mình nên làm gì nên nhảy xuống, hắn đồng thời cũng nhảy lên lưng ngựa để Nhất Phong ngồi lại cạnh Minh Ngọc.
Minh Ngọc lo lắng nhìn vào bên trong, nàng vẫn đang viết, rồi lại nhìn hắn mặt không biểu cảm đang cưỡi ngựa dù có phần sợ hắn trách mắng nhưng Minh Ngọc vẫn lên tiếng:” Vương gia, thật ra tiểu thư… rất sợ ở một mình… Nô tì vào xem tiểu thư một chút được không?”
Mắt hắn có phần dao động, sợ ở một mình sao? Hắn nói:” Ngươi có thể vào”
“ Cảm tạ vương gia!” Minh Ngọc nhanh chóng vén rèm chui vào. Nàng thấy Minh Ngọc bước vào biểu hiện lúng túng ban nãy đã biến mất, nàng cười cười với Minh Ngọc rồi tiếp tục viết.
Bình luận facebook