Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Được Sủng Ái - Chương 43
Hắn nhìn nàng không nói, nàng hất cằm nhìn hắn ý bảo sao, muốn chị đây trút giận lên người huynh phải ko?
Hắn mỉm cười bất giác giơ tay lên xoa đầu nàng, nàng ngơ ngác nhìn hắn. Ánh sáng màu đỏ của buổi hoàng hôn hắt xuống càng khiến cho nụ cười của hắn thêm tuyệt mĩ, đúng là như vậy, người đẹp cảnh cũng sẽ đẹp theo. Hay nói cách khác…
“ A?!” nàng kinh ngạc reo lên
Hắn khó hiểu nhìn theo hướng nàng nhìn, chỉ thấy cảnh tưởng huy hoàng trước mặt. Hai người hiện đang đứng trên bãi cát của Bắc Thành, nơi đây nỗi tiếng là một vùng bán sa mạc nên khí hậu có phần khô nóng. Ánh nắng đỏ rực dần lặn xuống lại hòa cùng với bãi cát tạo nên một không gian khiến người ta cảm thấy ngạt thở bởi cảnh tượng hết sức diễm lệ. Những thứ lấp lánh trên bãi cát lại như trải dài đến vô tận làm cho người đứng đó không khỏi mờ mịt. Nhưng tổng thể mà nói nó lại hớp hồn người xem đến không tả nổi.
Hắn cảm thán:” Không ngờ nói Bắc Thành này cảnh đẹp là có thật”
Nàng vẫn trong trạng thái ngơ ngẩng vô thức nói:” Đúng vậy, rất đẹp!”
Đến khi mặt trời lặn hết, cảnh đẹp cũng đã không còn nữa. Hắn và nàng cũng cùng nhau trở về. Sau một đêm, mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa, xe ngựa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.
Nàng cũng thức dậy từ sớm để chuẩn bị, bất quá vẫn có thứ phiền hà cứ bám theo.
Cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên, nàng còn đang thu dọn đồ đạc nên khi nghe tiếng gõ cửa liền lên tiếng hỏi:” Ai vậy?”
“ Là tiểu nữ, Bạch Ngọc!”
Nàng nghe xong nhướn mày nhưng vẫn phủi phủi tay đi ra mở cửa. Lý Bạch Ngọc đứng bên ngoài sau khi thấy nàng mở cửa liền cười tươi nói:” Vương phi, tiểu nữ có phiền người không?”
Nàng trong tâm thì nói rất phiền nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói:” Không sao, cô vào đi”, nói rồi nhường ả ta bước vào.
“ Ai dô, sao phòng của vương phi lại ít đồ như vậy?” không lên tiếng thì thôi, mà khi đã lên tiếng thì lại nói những lời chế giễu đến nàng, thật sự rất là nhức đầu a.
Nàng cũng không tỏ vẻ gì nhún vai đi đến bên cạnh:” Ta sống như thế quen rồi, khiến Ngọc tiểu thư chê cười rồi”
Két… rầm…!
Cánh cửa bên ngoài đột nhiên kép lại, còn có tiếng gài cửa bên ngoài, nàng không khỏi cười lạnh.
“ Ha hả, ta không những chê cười ngươi mà ta còn muốn ngươi không thể rời khỏi đây!” Lý Bạch Ngọc hung tợn quay lại nhìn nàng
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên:” Ý cô là sao? Ta không hiểu. Mà khoan, tại sao cửa phòng lại khóa như thế này? Cô định làm gì?!”
“ Làm gì? Ta chính là muốn dạy cho ngươi một bài học! Ngươi cư nhiên lại cướp lấy Thiên Vũ của ta! Ngươi trả lại cho ta!” vừa dứt lời, Lý Bạch Ngọc đã xông đến, trên tay ả ta còn cầm một con dao nhỏ sắc bén.
Nàng không hề lo lắng mà còn nghênh ngang đứng đó thầm nghĩ ả ta không sợ hắn biết chuyện thì ả cảng thê thảm hơn sao, ham muốn đến mù quáng. Nhìn thấy nàng như thế Lý Bạch Ngọc cười càng thêm lớn, ả ta cứ tưởng nàng đang sợ hãi nên chỉ có thể đứng tại đó để mình một dao đâm chết nàng.
Nhưng nàng làm sao cho ả ta toại nguyện? Ả ta nên biết rằng trong trận đấu đó nàng cố ý muốn nhường chứ không phải yếu đuối như tiểu bạch thỏ mà ai muốn ức hiếp là ức hiếp. Ngay khi cây dao đưa đến, nàng đã nhanh chóng né tranh sang một bên rồi thuận tay đánh vào xương sườn của ả ta khiến ả ta đau đớn khụy xuống.
Nàng nhảy lên tung một cước vào đầu của Lý Bạch Ngọc làm cả người ả ta bay đến đập vào bàn rồi bị hất văng ra. Nàng lạnh lùng nhìn dáng vẻ chật vật đầy đau đớn của Lý Bạch Ngọc trên mặt đất rồi nói:” Ngươi đừng khinh thường người khác như vậy, có một ngày người ngươi khinh thường sẽ khiến ngươi bất ngờ đấy!”
Lý Bạch Ngọc đau đến không dậy nổi, ánh mắt của nàng khiến ả ta sợ hãi đến run rẩy:” Ngươi… ngươi dám… đánh ta?”
Nàng cười lạnh:” Ta không những muốn đánh ngươi mà ta còn muốn ngươi không thể sống trên đời này nữa. Ngươi tin không?”
“ Ngươi, ngươi đừng qua đây… Đừng qua đây! Nếu không ta sẽ la lên đấy” Lý Bạch Ngọc sợ hãi lùi lại phía sau cảnh giác nhìn nàng
Nàng bật cười:” Ha ha ha, ngươi cứ việc la lên để xem ai sẽ cứu ngươi. Dù có thành công đổ oan cho ta thì Thiên Vũ huynh ấy cũng không yêu cô đâu. Thiên Vũ là của ta, không phải của cô! Hãy nhớ lấy!”
Hắn mỉm cười bất giác giơ tay lên xoa đầu nàng, nàng ngơ ngác nhìn hắn. Ánh sáng màu đỏ của buổi hoàng hôn hắt xuống càng khiến cho nụ cười của hắn thêm tuyệt mĩ, đúng là như vậy, người đẹp cảnh cũng sẽ đẹp theo. Hay nói cách khác…
“ A?!” nàng kinh ngạc reo lên
Hắn khó hiểu nhìn theo hướng nàng nhìn, chỉ thấy cảnh tưởng huy hoàng trước mặt. Hai người hiện đang đứng trên bãi cát của Bắc Thành, nơi đây nỗi tiếng là một vùng bán sa mạc nên khí hậu có phần khô nóng. Ánh nắng đỏ rực dần lặn xuống lại hòa cùng với bãi cát tạo nên một không gian khiến người ta cảm thấy ngạt thở bởi cảnh tượng hết sức diễm lệ. Những thứ lấp lánh trên bãi cát lại như trải dài đến vô tận làm cho người đứng đó không khỏi mờ mịt. Nhưng tổng thể mà nói nó lại hớp hồn người xem đến không tả nổi.
Hắn cảm thán:” Không ngờ nói Bắc Thành này cảnh đẹp là có thật”
Nàng vẫn trong trạng thái ngơ ngẩng vô thức nói:” Đúng vậy, rất đẹp!”
Đến khi mặt trời lặn hết, cảnh đẹp cũng đã không còn nữa. Hắn và nàng cũng cùng nhau trở về. Sau một đêm, mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa, xe ngựa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.
Nàng cũng thức dậy từ sớm để chuẩn bị, bất quá vẫn có thứ phiền hà cứ bám theo.
Cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa vang lên, nàng còn đang thu dọn đồ đạc nên khi nghe tiếng gõ cửa liền lên tiếng hỏi:” Ai vậy?”
“ Là tiểu nữ, Bạch Ngọc!”
Nàng nghe xong nhướn mày nhưng vẫn phủi phủi tay đi ra mở cửa. Lý Bạch Ngọc đứng bên ngoài sau khi thấy nàng mở cửa liền cười tươi nói:” Vương phi, tiểu nữ có phiền người không?”
Nàng trong tâm thì nói rất phiền nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói:” Không sao, cô vào đi”, nói rồi nhường ả ta bước vào.
“ Ai dô, sao phòng của vương phi lại ít đồ như vậy?” không lên tiếng thì thôi, mà khi đã lên tiếng thì lại nói những lời chế giễu đến nàng, thật sự rất là nhức đầu a.
Nàng cũng không tỏ vẻ gì nhún vai đi đến bên cạnh:” Ta sống như thế quen rồi, khiến Ngọc tiểu thư chê cười rồi”
Két… rầm…!
Cánh cửa bên ngoài đột nhiên kép lại, còn có tiếng gài cửa bên ngoài, nàng không khỏi cười lạnh.
“ Ha hả, ta không những chê cười ngươi mà ta còn muốn ngươi không thể rời khỏi đây!” Lý Bạch Ngọc hung tợn quay lại nhìn nàng
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên:” Ý cô là sao? Ta không hiểu. Mà khoan, tại sao cửa phòng lại khóa như thế này? Cô định làm gì?!”
“ Làm gì? Ta chính là muốn dạy cho ngươi một bài học! Ngươi cư nhiên lại cướp lấy Thiên Vũ của ta! Ngươi trả lại cho ta!” vừa dứt lời, Lý Bạch Ngọc đã xông đến, trên tay ả ta còn cầm một con dao nhỏ sắc bén.
Nàng không hề lo lắng mà còn nghênh ngang đứng đó thầm nghĩ ả ta không sợ hắn biết chuyện thì ả cảng thê thảm hơn sao, ham muốn đến mù quáng. Nhìn thấy nàng như thế Lý Bạch Ngọc cười càng thêm lớn, ả ta cứ tưởng nàng đang sợ hãi nên chỉ có thể đứng tại đó để mình một dao đâm chết nàng.
Nhưng nàng làm sao cho ả ta toại nguyện? Ả ta nên biết rằng trong trận đấu đó nàng cố ý muốn nhường chứ không phải yếu đuối như tiểu bạch thỏ mà ai muốn ức hiếp là ức hiếp. Ngay khi cây dao đưa đến, nàng đã nhanh chóng né tranh sang một bên rồi thuận tay đánh vào xương sườn của ả ta khiến ả ta đau đớn khụy xuống.
Nàng nhảy lên tung một cước vào đầu của Lý Bạch Ngọc làm cả người ả ta bay đến đập vào bàn rồi bị hất văng ra. Nàng lạnh lùng nhìn dáng vẻ chật vật đầy đau đớn của Lý Bạch Ngọc trên mặt đất rồi nói:” Ngươi đừng khinh thường người khác như vậy, có một ngày người ngươi khinh thường sẽ khiến ngươi bất ngờ đấy!”
Lý Bạch Ngọc đau đến không dậy nổi, ánh mắt của nàng khiến ả ta sợ hãi đến run rẩy:” Ngươi… ngươi dám… đánh ta?”
Nàng cười lạnh:” Ta không những muốn đánh ngươi mà ta còn muốn ngươi không thể sống trên đời này nữa. Ngươi tin không?”
“ Ngươi, ngươi đừng qua đây… Đừng qua đây! Nếu không ta sẽ la lên đấy” Lý Bạch Ngọc sợ hãi lùi lại phía sau cảnh giác nhìn nàng
Nàng bật cười:” Ha ha ha, ngươi cứ việc la lên để xem ai sẽ cứu ngươi. Dù có thành công đổ oan cho ta thì Thiên Vũ huynh ấy cũng không yêu cô đâu. Thiên Vũ là của ta, không phải của cô! Hãy nhớ lấy!”
Bình luận facebook