Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kế Hoạch Được Sủng Ái - Chương 47
“ Ngọc Hoa, ngươi không lẽ để yên cho ả sao?” bọn người xem kịch vui kia cũng bất mãn giùm ả ta.
Ngọc Hoa cười lạnh:” Hừ, ta mà để cho ả ta sống vui vẻ như thế sao? Đi, tìm phụ thân ta!”. Nói rồi ả ta cất bước rời đi, bọn người kia đương nhiên cũng đi xem náo nhiệt.
Về phần nàng, sau khi mắng đến hả dạ nàng không khỏi cảm thấy khoan khoái, thật là đã quá đi~ Hắn một bên vẫn đầy tâm sự, nếu nàng gặp được người đó thì…
Tâm tình hiện giờ của hắn có phần phức tạp không nói nên lời, đến khi hắn nhận ra thì cả hắn và nàng đã đến một đình nghỉ mát được xây dựng giữa ngự hoa viên này. Một cái hồ xanh ngắt, cùng với một vài cây liễu điểm tô cho bức tranh tươi đẹp kia khiến người khác không khỏi cảm thấy mới mẻ. Đây chẳng phải là phong cảnh được vẽ trong bức tranh nàng mới mua hay sao? Hóa ra chính là cảm giác này, cảm giác của sự uy nghi của hoàng cung…
Một vị nam nhân trạc tuổi hắn đang ngồi trong đình, người đó vận một bộ y phục màu vàng kim, khuôn mặt nghiêm nghị lại kèm theo chút bá khí của bậc đế vương, một hoàng thượng anh tuấn ngời ngời. Nàng không khỏi cảm thán, dòng họ nhà Tống Thiên Vũ hắn ai cũng đẹp hết vậy sao?
Người trong đình không ai khác chính là vua của Thiên Sở - Tống Thiên Cảnh, là đệ đệ ruột của hắn, đứng hàng thứ 5 trong các hoàng tử, công chúa. Vốn thông minh từ nhỏ lại có tài trị quốc, ngôi hoàng đế lại thuận lợi mà đạt được. Chỉ mới hơn 20 tuổi mà đã có thể làm cho dân chúng ấm no, thiên hạ thái bình như thế này đương nhiên là một vị vua anh mình, yêu dân như con của mình.
Chưa để thái giám thông báo, Tống Thiên Cảnh đã nhận ra hắn đang đi đến. Vốn nghĩ ba tháng nay không có hắn ở trong triều, Tống Thiên Cảnh sẽ cảm thấy thật buồn chán, nhưng không nghĩ đến lại có một chuyện hết sức thú vị.
Tống Thiên Cảnh vừa gặp hắn đương nhiên sẽ muốn nói ra những gì mà mình gặp phải, nên đã vội đi ra nghênh đón.
Tống Thiên Cảnh dù rất muốn nói chuyện với hắn nhưng vừa mới đi ra khỏi đình đã nhận ra có một người khác bên cạnh hắn. Vị nữ nhân này đúng là không phải một đại mĩ nhân xuất chúng nhưng lại thanh tú, thuận mắt, người này lại ăn mặc khá đơn giản. Nếu nhìn lướt qua thì sẽ nhận định là một vị nữ tử con nhà bình thường, không phải là vị tiểu thư nào đó của phủ. Nhưng… nếu nữ nhân mà đi cùng được với hắn chỉ có…
Tống Thiên Cảnh khẽ cười nhìn hắn:” Hoàng huynh, hảo”
Hắn thầm thở phào, nhìn thấy ánh mắt của Tống Thiên Cảnh đánh giá nàng cùng với biểu tình hiện giờ của nàng thì hai người không quen biết lẫn nhau. Ban đầu, người mà hắn nghĩ đến chính là Tống Thiên Cảnh, bởi vì đình nghỉ mát trong ngự hoa viên này là Tống Thiên Cảnh thích nhất và thường ngồi ở đây sau khi thượng triều. Đương nhiên Tống Thiên Cảnh sẽ có cảm xúc để vẽ được bức tranh như thế.
Hắn đáp lại:” Hảo”
Nàng khẽ quay sang nhìn hắn, ý hỏi nàng nên xưng hô thế nào cho phù hợp. Hắn nhún vai, nàng muốn gọi như thế nào cũng được. Nàng nheo mắt nhìn hắn…
Tống Thiên Cảnh bật cười nhìn hai người “liếc mắt đưa tình” giữa chốn đông người kia nói:” Hoàng tẩu cứ gọi ta là Thiên Cảnh, ở đây không cần quá phép tắt”
Nàng bĩu môi:” Xưng hô với hoàng thượng như vậy ta không dám a, hay ta gọi là hoàng thượng luôn đi”
Tống Thiên Cảnh gật đầu:” Được!”, không ngờ vị vương phi này lại thú vị đến vậy, ngay cả vị hoàng huynh luôn lạnh băng như Tống Thiên Vũ kia cũng bị hạ gục. Tống Thiên Cảnh lại nhớ đến tình cảnh hiện giờ của mình, hình như cũng như vậy…
“ A? Đó chẳng phải là Tình Thiên Kiếp sao?" nàng ngạc nhiên nhìn quyển sách trên tay của Tống Thiên Cảnh.
Nhắc đến quyển sách trên tay, Tống Thiên Cảnh không khỏi cười khổ. Nàng sờ sờ cằm hỏi:” Không ngờ hoàng thượng cũng xem những quyển sách tình cảm như thế này a. Ngài muốn xem tập tiếp theo không, ta sẽ lấy giá rẻ cho ngài”
Tống Thiên Cảnh nhìn nàng hỏi:” Hoàng tẩu cũng đọc quyển sách này?”
Hắn bên cạnh thản nhiên nói:” Nàng ấy làm sao không đọc cho được. Đệ nên biết rằng người viết quyển sách đó chính là nàng ấy”
“ A?” Tống Thiên Cảnh kinh ngạc nhìn nàng rồi lại nhìn quyển sách trên tay rồi lại nhìn nàng. Chẳng phải… chẳng phải ảnh vệ đã tra rằng người đó là một nam nhân rồi sao? Tại sao lại thành ra như thế này?
“ Ha ha ha…” Tống Thiên Cảnh bật cười vỗ vỗ trán của mình. Đúng là hồ đồ, tại sao lại có thể nghĩ như vậy chứ. Người kia… không có người nào trong lòng, vậy Tống Thiên Cảnh ta không cần khổ tâm nữa rồi.
Ngọc Hoa cười lạnh:” Hừ, ta mà để cho ả ta sống vui vẻ như thế sao? Đi, tìm phụ thân ta!”. Nói rồi ả ta cất bước rời đi, bọn người kia đương nhiên cũng đi xem náo nhiệt.
Về phần nàng, sau khi mắng đến hả dạ nàng không khỏi cảm thấy khoan khoái, thật là đã quá đi~ Hắn một bên vẫn đầy tâm sự, nếu nàng gặp được người đó thì…
Tâm tình hiện giờ của hắn có phần phức tạp không nói nên lời, đến khi hắn nhận ra thì cả hắn và nàng đã đến một đình nghỉ mát được xây dựng giữa ngự hoa viên này. Một cái hồ xanh ngắt, cùng với một vài cây liễu điểm tô cho bức tranh tươi đẹp kia khiến người khác không khỏi cảm thấy mới mẻ. Đây chẳng phải là phong cảnh được vẽ trong bức tranh nàng mới mua hay sao? Hóa ra chính là cảm giác này, cảm giác của sự uy nghi của hoàng cung…
Một vị nam nhân trạc tuổi hắn đang ngồi trong đình, người đó vận một bộ y phục màu vàng kim, khuôn mặt nghiêm nghị lại kèm theo chút bá khí của bậc đế vương, một hoàng thượng anh tuấn ngời ngời. Nàng không khỏi cảm thán, dòng họ nhà Tống Thiên Vũ hắn ai cũng đẹp hết vậy sao?
Người trong đình không ai khác chính là vua của Thiên Sở - Tống Thiên Cảnh, là đệ đệ ruột của hắn, đứng hàng thứ 5 trong các hoàng tử, công chúa. Vốn thông minh từ nhỏ lại có tài trị quốc, ngôi hoàng đế lại thuận lợi mà đạt được. Chỉ mới hơn 20 tuổi mà đã có thể làm cho dân chúng ấm no, thiên hạ thái bình như thế này đương nhiên là một vị vua anh mình, yêu dân như con của mình.
Chưa để thái giám thông báo, Tống Thiên Cảnh đã nhận ra hắn đang đi đến. Vốn nghĩ ba tháng nay không có hắn ở trong triều, Tống Thiên Cảnh sẽ cảm thấy thật buồn chán, nhưng không nghĩ đến lại có một chuyện hết sức thú vị.
Tống Thiên Cảnh vừa gặp hắn đương nhiên sẽ muốn nói ra những gì mà mình gặp phải, nên đã vội đi ra nghênh đón.
Tống Thiên Cảnh dù rất muốn nói chuyện với hắn nhưng vừa mới đi ra khỏi đình đã nhận ra có một người khác bên cạnh hắn. Vị nữ nhân này đúng là không phải một đại mĩ nhân xuất chúng nhưng lại thanh tú, thuận mắt, người này lại ăn mặc khá đơn giản. Nếu nhìn lướt qua thì sẽ nhận định là một vị nữ tử con nhà bình thường, không phải là vị tiểu thư nào đó của phủ. Nhưng… nếu nữ nhân mà đi cùng được với hắn chỉ có…
Tống Thiên Cảnh khẽ cười nhìn hắn:” Hoàng huynh, hảo”
Hắn thầm thở phào, nhìn thấy ánh mắt của Tống Thiên Cảnh đánh giá nàng cùng với biểu tình hiện giờ của nàng thì hai người không quen biết lẫn nhau. Ban đầu, người mà hắn nghĩ đến chính là Tống Thiên Cảnh, bởi vì đình nghỉ mát trong ngự hoa viên này là Tống Thiên Cảnh thích nhất và thường ngồi ở đây sau khi thượng triều. Đương nhiên Tống Thiên Cảnh sẽ có cảm xúc để vẽ được bức tranh như thế.
Hắn đáp lại:” Hảo”
Nàng khẽ quay sang nhìn hắn, ý hỏi nàng nên xưng hô thế nào cho phù hợp. Hắn nhún vai, nàng muốn gọi như thế nào cũng được. Nàng nheo mắt nhìn hắn…
Tống Thiên Cảnh bật cười nhìn hai người “liếc mắt đưa tình” giữa chốn đông người kia nói:” Hoàng tẩu cứ gọi ta là Thiên Cảnh, ở đây không cần quá phép tắt”
Nàng bĩu môi:” Xưng hô với hoàng thượng như vậy ta không dám a, hay ta gọi là hoàng thượng luôn đi”
Tống Thiên Cảnh gật đầu:” Được!”, không ngờ vị vương phi này lại thú vị đến vậy, ngay cả vị hoàng huynh luôn lạnh băng như Tống Thiên Vũ kia cũng bị hạ gục. Tống Thiên Cảnh lại nhớ đến tình cảnh hiện giờ của mình, hình như cũng như vậy…
“ A? Đó chẳng phải là Tình Thiên Kiếp sao?" nàng ngạc nhiên nhìn quyển sách trên tay của Tống Thiên Cảnh.
Nhắc đến quyển sách trên tay, Tống Thiên Cảnh không khỏi cười khổ. Nàng sờ sờ cằm hỏi:” Không ngờ hoàng thượng cũng xem những quyển sách tình cảm như thế này a. Ngài muốn xem tập tiếp theo không, ta sẽ lấy giá rẻ cho ngài”
Tống Thiên Cảnh nhìn nàng hỏi:” Hoàng tẩu cũng đọc quyển sách này?”
Hắn bên cạnh thản nhiên nói:” Nàng ấy làm sao không đọc cho được. Đệ nên biết rằng người viết quyển sách đó chính là nàng ấy”
“ A?” Tống Thiên Cảnh kinh ngạc nhìn nàng rồi lại nhìn quyển sách trên tay rồi lại nhìn nàng. Chẳng phải… chẳng phải ảnh vệ đã tra rằng người đó là một nam nhân rồi sao? Tại sao lại thành ra như thế này?
“ Ha ha ha…” Tống Thiên Cảnh bật cười vỗ vỗ trán của mình. Đúng là hồ đồ, tại sao lại có thể nghĩ như vậy chứ. Người kia… không có người nào trong lòng, vậy Tống Thiên Cảnh ta không cần khổ tâm nữa rồi.
Bình luận facebook