“Anh không tin tưởng Thủ trưởng thế sao?” Tề Tiểu Tô bật cười: “Hơn nữa, ở đây chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, anh yên tâm đi. Cũng đừng đứng bên ngoài mà đợi, vào trong xe ngồi đợi em.”
Trong xe ngồi thoải mái hơn, còn có nước ép, có điều hòa, có tivi, ngồi trong đó ngủ một giấc đợi cô cũng được.
“Tuân lệnh, bà xã.”
Vệ Thường Khuynh sau khi thấy cô vào trong, mới xoay người bước về phía xe của họ.
Tề Tiểu Tô vào cửa, đầu tiên đi ngang qua một nữ thư ký xinh đẹp, báo lại họ tên của mình, rồi quét chip nhận dạng, sau đó thư ký mới mở một cánh cửa cho cô, mời cô tự đi vào trong.
Đây là một gian phòng làm việc kiểu mở, trên mấy chiếc bàn làm việc đều có người ngồi, họ đang vùi đầu làm việc, nghe thấy có người bước vào, họ đồng loạt ngẩng đầu, có người nhận ra cô, đôi mắt sáng rực định mở cửa, trợ lý Triệu từ phía sau bức bình phong cao ngang người nhanh chóng ra chào đón.
“Cô Tề, à không, Giáo quan Tề, Thủ trưởng đã đợi cô rất lâu rồi. Mời đi theo tôi.”
Tề Tiểu Tô gật đầu, đi theo anh ta bước qua một hành lang trải thảm dày, lúc này mới chính thức đến phòng làm việc của Thủ trưởng.
Trợ lý Triệu gõ cửa, trên cửa mở ra một chiếc máy liên lạc: “Thủ trưởng, Giáo quan Tề đến rồi.”
Máy liên lạc truyền đến giọng của Thủ trưởng: “Mời cô ấy vào, còn nữa, nếu không có chuyện gì quan trọng, tự cậu xử lý là được.”
Trợ lý Triệu biết đây là ý nói lúc ông ấy và Tề Vân Diên nói chuyện không muốn bị quấy rầy, liền lập lức thưa vâng một tiếng.
“Giáo quan Tề, mời vào.” Trợ lý Triệu giúp cô đẩy cửa ra, dùng tay ra hiệu mời cô vào.
Tề Tiểu Tô cảm ơn anh ta, rồi bước vào trong.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cô.
Phòng làm việc của Thủ trưởng rất lớn, có thể nói là cả một không gian rộng lớn. Khác với sở thích chung của những người đương thời, phòng làm việc thường chỉ thuần màu trắng hoặc màu vàng nhằm toát lên sự sạch sẽ và cảm giác hiện đại, phòng làm việc của Thủ trưởng có thể nói rất đơn giản, hơn nữa đa số vật dụng trong đó đều bằng gỗ.
Bên phòng tiếp khách của ông còn có một bức tường chắn bằng kính lớn, đương nhiên, Tề Tiểu Tô cũng biết đó tuyệt đối không phải kính chống đạn bình thường, lá chắn ở đây cũng giống như kính trong phòng tắm ở E8706 mà họ đang ở, không chỉ chống đạn, còn có thể chống nghe lén, chống nhìn lén, vô cùng kiên cố.
Trong phòng làm việc, chỉ có trước bàn làm việc là sử dụng ánh đèn màu trắng, những nơi khác thì có hơi tối, một góc bên cạnh sô pha có đặt một chiếc đèn sát mặt đất có chụp đèn bằng gỗ kiểu cổ, ánh đèn ngả vàng.
Thủ trưởng ngồi phía sau bàn làm việc, đang thoăn thoắt gõ gì đó trên bàn phím.
“Giáo quan Tề, cô ngồi đợi tôi một chút, tôi sửa thêm vài dòng trong bản thảo phát biểu này là được.”
“Vâng.”
Tề Tiểu Tô bước đến sô pha ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn còn có một album ảnh điện tử xách tay, vẫn còn đang mở. Cô biết kiểu album này, đương nhiên là do Hệ thống Tiểu Nhất nói cho cô biết.
Vì bây giờ theo cô thấy, đó là một quyển album mỏng gồm nhiều tấm thủy tinh đóng lại với nhau.
“Loại album ảnh điện tử này một trang có thể lưu trữ mười bức ảnh, có thể chọn kiểu khóa hoặc kiểu chia sẻ, nếu là kiểu chia sẻ, chạm vào hoặc cầm lên sẽ có thể tự động sáng màn hình, hiển thị những bức ảnh. Mỗi trang có thể chọn kiểu tự động lật trang hoặc nhấp để lật. Nếu trang nào không cần nữa, còn có thể thu hồi về trạm thu hồi ảnh, sau đó đổi sang một bức ảnh khác. Mỗi một quyển ảnh đều có thể thiết lập số thứ tự, sau đó dùng máy tính để lưu trữ, cho dù quyển ảnh này bị hư hỏng hoặc làm mất, lấy một quyển album thủy tinh trống, sẽ có thể trực tiếp dùng số thứ tự truyền lại ảnh từ máy tính sang.”
Tề Tiểu Tô bỗng cảm thấy rất thú vị: “Sao A Khuynh không nói với tôi còn có một thứ thú vị vậy chứ? Ngày mai ra ngoài mua hai quyển, sau này phải chụp thật nhiều ảnh lưu vào.”
Sợ bị người ta nhìn thấy, thì chỉ cần bỏ vào không gian là được.
“Giáo quan Tề, nếu cô muốn uống trà có thể tự pha.” Thủ trưởng chẳng thèm ngẩng đầu nói.
Ở đây ông ấy có máy tự động nấu nước pha trà, ở E8706 cũng có, thế nên Tề Tiểu Tô cũng đã biết cách thao tác.
Cô đưa tay ra, định ấn phím tự động nấu nước, tay lại bất cẩn ấn vào phím mở của quyển album đó, màn hình liền lập tức sáng lên.
Trên hai trang thủy tinh tổng cộng có bốn bức ảnh.
Phản ứng đầu tiên của Tề Tiểu Tô là thấy rất ngại, vốn không muốn xem trộm ảnh của người khác, đang định đóng lại, ánh mắt của cô rơi xuống bức ảnh đầu tiên, đồng tử đột nhiên thu lại, thần sắc lập tức thay đổi.
Đúng lúc Thủ trưởng vừa sửa xong bài phát biểu, đẩy ghế đứng lên, lại thấy Tề Tiểu Tô đang cầm quyển album, còn nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trong đó.
Ông ấy thầm thốt lên một tiếng không hay rồi, nhanh chóng bước qua, đưa tay định lấy quyển album lại.
“Giáo quan Tề, xin trả nó lại cho tôi!”
Tề Tiểu Tô nhanh chóng lùi ra xa, nhìn chằm chằm vào Thủ trưởng, giọng nói nặng nề, kèm theo cảm giác không dám tin: “Những bức ảnh này là do ai chụp?”
Lúc này Thủ trưởng mới cảm thấy không đúng, ông liền quay sang nhìn Tề Tiểu Tô, vô cùng kinh ngạc, ngược lại ông bị cô làm sững sờ.
“Cô nhận ra địa điểm trong bức ảnh sao?” Ông hỏi.
Không sai, trong ảnh không có người, tất cả đều là ảnh phong cảnh và kiến trúc, nhưng!
Điều khiến Tề Tiểu Tô kinh ngạc như vậy chính là một bức ảnh chụp lại một ngôi trường, ngôi trường đó, chính là trường tiểu học Phiến Lĩnh!
Nếu không phải trước đó cô còn xuyên không trở về năm năm trước, sau đó về trường tiểu học Phiến Lĩnh tìm cô Lại Thục Mai, cô thật sự không thể nhận ra nơi đó nhanh như vậy được.
Vì trường tiểu học Phiến Lĩnh trong ảnh vẫn còn rất mới, so với dáng vẻ cũ kỹ sau này cô nhìn thấy hoàn toàn không giống, nhìn có vẻ chụp lại lúc vừa được xây dựng không lâu.
Đó chính là ngôi trường năm xưa bố cô giảng dạy!
Cô đã lớn lên ở trường tiểu học Phiến Lĩnh và từng sống ở đó nhiều năm...
Nhưng trên bức ảnh chụp lại không phải là cửa lớn của trường, mà là một góc lầu của ký túc xá, chỉ có thể nhìn thấy một nửa tòa nhà ký túc xá, còn cả một đoạn sườn dốc nhỏ phía sau.
Bức ảnh không có gì đặc biệt, có thể thấy góc độ vẫn rất nghiệp dư.
Nhưng, điều kỳ lạ là tại sao ở chỗ Thủ trưởng lại có hình ảnh của trường tiểu học Phiến Lĩnh!
Chuyện này thật vô lý!
Có thể nói là một chuyện kỳ quái!
Đúng vậy, không sai, mấy năm trước Vệ Thường Khuynh cũng từng xuyên không đến thành phố D của thế kỷ hai mươi mốt, có lẽ trước anh, còn có người khác đến đó, khả năng này cũng rất có thể, chẳng hạn như bố của anh, bố chồng của cô - Vệ Kiêu.
Họ muốn chụp những bức ảnh này mang về làm kỷ niệm hoặc lưu niệm, cũng không phải không thể, vấn đề là, trường tiểu học Phiến Lĩnh này cũng chẳng phải thắng cảnh đặc trưng gì, phong cảnh cũng không xinh đẹp, kiến trúc cũng vô cùng bình thường, thông thường người ta chụp ảnh sao có thể đến đây chụp chứ?
Nói thế nào cũng không thông?
Bàn tay cầm quyển album của Tề Tiểu Tô vì kinh ngạc mà không ngừng run run.
“Ngài nói cho tôi biết đi, những bức ảnh này là do ai chụp?” Cô vẫn nhìn chằm chằm vào Thủ trưởng.
Thủ trưởng mím chặt môi, nhìn cô.
Giữa hai người rơi vào một bầu không khí giằng co trầm mặc, chẳng ai muốn lên tiếng nói trước, là vì quá bất ngờ, cũng là vì quá khẩn trương và bất an.
Bầu không khí trong phòng làm việc trầm mặc.
Đến cả Hệ thống Tiểu Nhất cũng không dám tùy tiện nói chuyện, vì nó cảm nhận được tâm trạng căng thẳng lúc này của Tề Tiểu Tô.
Rất lâu sau, thấy ông ấy mãi không lên tiếng, Tề Tiểu Tô dứt khoát ra tay, lật trang tiếp theo.
Bàn tay cô run lên kịch liệt, quyển album suýt chút nữa rơi xuống đất.
Bình luận facebook