Thủ trưởng kinh ngạc buột miệng nói: “Cô đến từ thành phố D sao?”
Đến thời đại Liên minh hiện tại, thành phố D vốn đã nhập vào khu vực lớn, không còn cái tên thành phố D này nữa.
Thế nên, vừa nói đến thành phố D, đương nhiên ý chỉ thành phố D ở thế kỷ hai mươi mốt!
Nếu Tề Tiểu Tô không biết thành phố D, vậy, cô chính là đứa trẻ lớn lên ở Liên minh, vì những người trẻ tuổi bây giờ vốn không ai biết đến thành phố D.
Nhưng, sau khi hỏi xong nhìn thấy vẻ mặt Tề Tiểu Tô vẫn u ám, nhịp tim ông bỗng đập dồn dập.
Biểu hiện này của cô, rõ ràng đã thừa nhận.
Cô đến từ thành phố D.
Vừa rồi cô nhận ra trường tiểu học Phiến Lĩnh, vậy…
Thủ trưởng lại một lần nữa kinh ngạc, ông ấy đứng bật dậy: “Cô quen với Tề Tông Dân… Không đúng!” Ông ấy rùng mình, cuối cùng cũng nhớ ra điểm nghi vấn lớn nhất, giọng nói cũng bắt đầu run run: “Cô cũng họ Tề!”
Trời ạ!
Thủ trưởng lảo đảo.
Còn Tề Tiểu Tô sau khi nghe ông ấy nói ra ba chữ Tề Tông Dân, tất cả nghi vấn dường như được chứng thực trong nháy mắt, hóa thành một trận bão táp, điên cuồng quét qua người cô.
“Người phụ nữ mà ông nói, tên Tô Vận Linh phải không?” Cô chậm rãi thốt ra từng chữ một.
Thủ trưởng lại một lần nữa lảo đảo, nhìn cô với ánh mắt không dám tin.
Trong đầu ông mọi thứ trở nên hỗn loạn, đầy vướng mắc, khiến ông gần như không thể suy nghĩ, ông ấy chỉ có thể lắp bắp, rối loạn nói: “Tông Dân có một người em trai, cô là con gái của Tề Tông Bình sao?”
Sắc mặt Tề Tiểu Tô trầm uất làm người khác hoàn toàn không nhận ra biểu cảm lúc này của cô là gì, dường như rất bình tĩnh, nhưng những lời nói ra lại giống như một cơn mưa đá, hung hăng rơi xuống trái tim của Thủ trưởng.
“Tề Tông Bình đã là cái gì chứ?”
Tề Tông Bình, Trần Đông, cả nhà này dường như đã cách cô rất xa, rất xa, đã rất lâu rồi cô không còn nhớ đến họ nữa. Dù sao, đó cũng là những người bị cô xóa khỏi đầu từ sớm, họ là những người xa lạ không liên quan đến cô, cả một chút tình thân cũng không có, cô nhớ đến họ làm gì chứ?
Nhưng bây giờ cô lại từ miệng của một người vốn không thể nào biết đến họ nghe thấy cái tên Tề Tông Bình, Tề Tiểu Tô chỉ cảm thấy hoang đường!
Hoang đường!
Mọi chuyện sao lại như vậy chứ?
Nghe thấy câu nói của cô, toàn thân Thủ trưởng run lên bần bật.
“Cô, cô…”
Lúc này ông lại không thể nói được câu nào, cổ họng như nghẹn lại bởi chính sự chua xót của mình, chặn giữa yết hầu làm ông không nói được.
“Tôi là con gái của Tề Tông Dân và Tô Vận Linh.” Tề Tiểu Tô nói ra không thể rõ ràng hơn, từng chữ từng chữ rất rõ ràng: “Tôi đến từ thế kỷ hai mươi mốt, Hoa Hạ, thành phố D, tên gốc là Tề Tiểu Tô. Bố mẹ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, không, họ còn nhận nuôi thêm một người nữa, là anh trai của tôi.”
Đây chính là tất cả nhận thức, tất cả ký ức của cô.
Cô vẫn luôn cho rằng, bố mẹ mình mấy mươi năm ân ái yêu thương lẫn nhau, là hình mẫu của các cặp vợ chồng. Họ chưa từng cãi nhau, bố cô hiền từ ôn hòa, bác học đa tài, mẹ cô xinh đẹp hơn người, dịu dàng tao nhã.
Cô giống mẹ mình, có thể xem là người có gen về ngoại hình xinh đẹp nhất suốt mấy đời của nhà họ Tô, nhưng, cô vẫn luôn cho rằng cô có một vài điểm giống bố mình, lúc nhỏ có không ít người đều nói như thế.
Tuy bây giờ nhớ lại, cô cứ cảm thấy, lúc sống trong ký túc xá của trường tiểu học Phiến Lĩnh, những thầy cô lâu năm thân thiết ở đó gần như sớm tối tắt đèn có nhau mỗi khi nhìn thấy cô đi cùng bố mình, ánh mắt luôn có chút gì đó ám muội không rõ ràng. Lúc đó cô luôn cảm thấy, họ nhất định rất ngưỡng mộ tình cảm gia đình cô tốt như vậy.
Quan niệm tình cảm cũng như hôn nhân của bố mẹ cô cũng đã ảnh hưởng rất nhiều đến cô.
Từ lúc còn rất nhỏ cô đã cảm thấy, nếu sau này lớn lên, kết hôn cô sẽ tìm một người đàn ông giống như bố mình, trước giờ chưa từng ra ngoài làm bậy, yêu thương vợ con, là người bố tốt nhất trên đời.
Cô vẫn luôn cho rằng mẹ mình sống rất hạnh phúc.
Cả nhà hạnh phúc mãi cho đến năm cô mười ba tuổi mọi thứ đột ngột chấm dứt.
Bây giờ đột nhiên nói với cô, tất cả những ân ái hạnh phúc đó đều là giả?
Họ cũng từng có một quá khứ đau khổ tột cùng?
Cô không phải là con gái ruột của Tề Tông Dân!
Mẹ cô đã yêu một người đàn ông khác!
Cô là con của mẹ cô và một người đàn ông khác!
Thế nên, bức ảnh của Thủ trưởng trong nhà là do mẹ cô len lén cất giữ sao?
Tất cả những chuyện này giống như vừa chớp mắt liền sụp đổ toàn bộ, đè Tề Tiểu Tô bên dưới đống đổ nát đó, không vùng vẫy được, thở cũng không xong.
“Nếu người phụ nữ mà ông nói là Tô Vận Linh, vậy tôi chính là con gái ruột của bà ấy, cô con gái duy nhất!”
“Vận Linh…” Thủ trưởng đau đớn tột độ khi gọi cái tên này.
Tề Tiểu Tô cũng không biết bây giờ bản thân cô đang có tâm trạng gì, cô chỉ biết, nếu người phụ nữ mà ông ấy kể chính là Tô Vận Linh, vậy cô không cho phép, cũng tuyệt đối không đồng ý, để một cô gái khác sống với thân phận là con gái của Tô Vận Linh.
Tuyệt đối không.
Thủ trưởng sững sờ nhìn cô.
Ánh mắt Tề Tiểu Tô lạnh lùng: “Thế nên, Phương Viện Viện, cô ta từ đâu đến? Cô-ta-là-ai?”
Thủ trưởng lại lảo đảo.
Giống như có một cú đấm thật mạnh, giáng thẳng lên đầu ông.
Mỗi một câu, mỗi một chữ mà cô nói ra, ông đều nghe và nghiền ngẫm.
Nhưng, vì quá sửng sốt, nên năng lực tư duy bây giờ của ông cũng chậm hơn cô vài nhịp.
Điều bây giờ trong đầu ông nghĩ chính là…
Cô tên Tề Tiểu Tô, đến từ thành phố D, cô là con gái của Tô Vận Linh.
Cô là con gái của ông.
Là con gái của ông và Tô Vận Linh.
Sau đó, bỗng nhiên ông ý thức được câu vừa rồi mà cô hỏi, Phương Viện Viện là ai? Là ai chứ?
Ông ngước nhìn Tề Tiểu Tô, ánh mắt Tề Tiểu Tô lạnh lùng, cũng không hề né tránh khi ông nhìn cô.
Cũng đang rất sốc lúc này Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên vô thức nói một câu: “Giống, đúng là rất giống, bây giờ nhìn lại, hai người đúng là rất giống nhau…”
“Câm miệng.”
Tề Tiểu Tô lạnh lùng quát một câu.
Trước nay cô chưa từng dùng ngữ khí lạnh lùng như thế nói chuyện với nó, thế nên Hệ thống Tiểu Nhất liền không dám mở miệng nữa.
Nó suy nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này thật sự quá nghiêm trọng, nên phải báo trước cho Vệ Thường Khuynh mới được: “Thiếu soái, cuộc nói chuyện của Tô tổng và Thủ trưởng phát hiện một thông tin rất đáng sợ, Tô tổng là con gái ruột của Thủ trưởng.”
Vệ Thường Khuynh đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe nghe thấy câu này, liền ngồi bật dậy, nét mặt không dám tin.
Chuyện này, sao có thể chứ?
“Tiểu Tô bây giờ thế nào?” Điều anh quan tâm nhất chỉ có chuyện này.
“Dáng vẻ của Tô tổng có chút đáng sợ.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.
“Đáng sợ thế nào?”
“Rất lạnh lùng, nhưng lại cảm thấy rất bình tĩnh.”
Vệ Thường Khuynh nhíu mày.
Họ đều không hiểu, tam quan và nhận thức vốn có tất cả bị sụp đổ sẽ có cảm giác như thế nào.
“Lúc… lúc đó.” Trái tim của Thủ trưởng đập thình thịch: “Lúc Vệ Kiêu đưa Viện Viện trở về, nói với tôi là đã đưa con bé từ bệnh viện đi, nói Vận Linh vừa mới ra ngoài nộp viện phí, tôi đã tin ông ấy, Vệ Kiêu chắc sẽ không gạt tôi, cũng không thể nhầm lẫn…”
Ông và Vệ Kiêu có tình cảm anh em mấy chục năm trời, ông biết Vệ Kiêu sẽ không gạt ông, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, cũng tuyệt đối không thể ôm nhầm đứa bé được…
Cũng chính vì thế, lúc ông ta đưa Viện Viện trở về, ông ấy liền lập tức tin chắc đó là con gái của mình, lúc đó tâm trạng ông ấy quá phức tạp, một lòng đặt mình vào góc độ người bố, một lòng nhớ đến Tô Vận Linh, vốn không còn lí trí để đi xét nghiệm.
“Huống hồ, lúc Viện Viện còn nhỏ, quả thật có ba phần giống Vận Linh, cũng có rất nhiều điểm giống tôi.” Ông ấy vội vàng bổ sung thêm một câu.
Bình luận facebook