Ai không thất vọng chứ?
“Nhưng ít nhất đoạn tin này cũng là một điểm đột phá để tìm ra sự thật về tai nạn xe hơi của mẹ trong năm đó, đúng không?” Vệ Thường Khuynh nắm chặt lấy tay Tế Tiểu Tô, anh nhìn cổ đầy lo âu.
Anh sợ cô quá thương tâm.
Đối diện với ánh nhìn của anh, trái tim của Tề Tiểu Tô cũng mềm ra hơn, cô nói: “Ừm, A Khuynh, không cần lo lắng cho em đầu, đã qua nhiều năm như vậy, em cũng đã chấp nhận thực tế là bố mẹ em không còn trên đời nữa rồi”
Sau nhiều năm chỉ có một mình như vậy, dù có đau lòng nhưng nó đã không còn khiến cô mất đi tỉnh táo nữa.
“Vậy thì giờ cũng không vội quay trở về nữa” Dù biết ở thời điểm này mà vui mừng thì không tốt lắm, nhưng Hệ thống Tiểu Nhất thật sự rất vui, mấy ngày gần đây, chuyện khiến nó lo lắng nhất chính là việc Vệ Thường Khuynh muốn quay về thế kỷ hai mươi mốt để đi điều tra chuyện của Tô Vận Linh.
Nếu anh muốn đi, thì nó chỉ còn cách tách khỏi cơ thể Tề Tiểu Tô, dù gì đây cũng là chuyện vượt thời không, nếu có nó thì Vệ Thường Khuynh mới nắm chắc được.
Nhưng nói thì nói như vậy thôi, chứ nó cũng không yên lòng để Tế Tiểu Tô ở lại Liên minh một mình.
Bây giờ cô đang có thai, không có nó ở bên thì sẽ nguy hiểm hơn nhiều.
Giờ thì tốt rồi, Thiếu soái không cần trở về nữa, ngài ấy có thể ở bên cạnh chăm sóc cho Tề Tiểu Tô, nó cũng không cần tách khỏi
cô.
“Ừm, đã qua nhiều năm như vậy rồi, chờ thêm một chút nữa cũng không sao” Tế Tiểu Tô thở dài. Sớm muộn gì cô cũng sẽ tra ra rõ ràng, nhưng bây giờ phải tập trung vào đứa bé trong bụng cô đã.
Vệ Thường Khuynh nghe cô nói như vậy cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ở thời điểm này mà muốn anh rời khỏi cổ, anh cũng không muốn.
Thủ trưởng miễn cưỡng nở nụ cười, ông nói: “Đúng vậy, hiện giờ sức khỏe của Vân Diên là quan trọng nhất. Bên tổ đặc biệt vẫn sẽ tiếp tục điều tra, họ đã tìm ra được quy luật và bí quyết, tin chắc rằng các công việc tiếp theo sẽ thuận lợi hơn”
“Thủ trưởng, tôi còn có mấy vấn đề muốn bàn bạc với ngài” Vệ Thường Khuynh vỗ nhẹ lên Tê Tiểu Tô: “Vợ à, em đi lên lầu nghỉ ngơi trước đi, nhé?”
Có vẻ như họ vẫn còn rất nhiều vấn đề cần thảo luận.
Mà hiện tại, Vệ Thường Khuynh cũng không hy vọng Tề Tiểu Tô phải quan tâm đến những việc này.
Cô hiểu được ý của anh nên gật đầu, đứng dậy và đi lên tầng.
Đợi cô đi rồi, Thủ trưởng ban chấp hành mới không thể kìm nén được nữa mà chống khuỷu tay lên bàn, lấy bàn tay che mắt.
Vệ Thường Khuynh nhìn thấy giữa các ngón tay của ông ấy có nước mắt chảy ra thì chỉ biết thở dài.
“Đã lâu như vậy rồi, mà khi Vân Diên đi ra ngoài cũng không muốn nói lời tạm biệt với tôi” Giọng của Thủ trưởng hơi nặng nề.
“Từ từ rồi sẽ đến thôi. Ít nhất thì hiện tại cô ấy cũng không từ chối nói chuyện với ngài.”
“Đó là bởi vì người nói chuyện chủ yếu là cậu.”
Vệ Thường Khuynh nhíu mày: “Thế thì sao? Ngài để cô ấy chịu sự tổn thương như thế mà muốn nhanh chóng làm như không có chuyện gì, thế thì còn gọi gì là tổn thương nữa? Ngài chỉ muốn trong lòng mình dễ chịu, có con gái lớn muốn nhận là nhận ngay được à, trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn như thế?”
Vệ Thường Khuynh nói mà không nể nang chút nào.
Thủ trưởng hơi ngạc nhiên, sau đó ông chỉ biết cười khổ.
Trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào Vệ Thường Khuynh cũng cùng ông ấy nghiên cứu thảo luận kế hoạch, làm ông ấy suýt quên mất cậu thanh niên trước mắt này cũng là một người không phải không có oán giận với ông.
Nhưng bởi vì Tế Tiểu Tô nên anh đặt những oán giận này sang một bên mà thôi.
Đời này của ông đã gây tổn thương đến quá nhiều người.
Im lặng một lúc lâu, Thủ trưởng ban chấp hành mới khẽ nói: “Hy vọng lớn nhất hiện giờ của tôi là tìm ra được bố của cậu.”
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh trầm xuống.
Thủ trưởng nâng tinh thần lên rồi hỏi: “Vừa rồi cậu bảo có chuyện muốn nói với tôi là chuyện gì?”
Vệ Thường Khuynh hỏi. “Tôi muốn biết, tình cảm hiện giờ của ông đối với Phương Viện Viện là gì?”
Thủ trưởng hơi sững lại.
Tế Tiểu Tô không biết tối nay bọn họ nói những chuyện gì với nhau. Sau khi mang thai dường như cô rất thèm ngủ, cứ đặt lưng xuống giường là ngủ ngay, buổi sáng cũng dậy khá muộn.
Lúc cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau đã là chín giờ rưỡi, Vệ Thường Khuynh đã không còn ở nhà nữa.
Phương Viện Viện hẹn cổ lúc mười giờ sáng, nhưng Vệ Thường Khuynh đã nói chuyện này cứ để cho anh xử lý, nên Tề Tiểu Tô cũng không có ý định đi ra ngoài.
Rửa mặt xong đi xuống nhà, dì Bạch đã chuẩn bị bữa sáng, trên bàn ăn bày năm, sáu chiếc đĩa sứ trắng.
Mấy ngày nay dì Bạch luôn thay đổi các món ăn nấu cho Tề Tiểu Tô, cô có thể nhìn ra được dì ấy rất tận tâm.
Tề Tiểu Tô sợ dì ấy mệt mỏi nên bảo Vệ Thường Khuynh thuê một người chuyên môn đến giúp đỡ, để dì Bạch có thể chỉ cho người kia làm.
Tế Tiểu Tô ngồi xuống và hỏi: “Thiểu soái đã ăn sáng chưa ạ?”
Dì bạch gật đầu: “Cậu ấy đã ăn rồi, lúc bảy giờ, ăn xong là cậu ấy đi ngay. Thiếu soái có lệnh, nếu đến chín rưỡi mà cô vẫn chưa dậy thì phải đánh thức cô, nếu có thực sự muốn ngủ thì phải ăn sáng xong mới được ngủ tiếp”
Những chuyện vụn vặt như thế này mà hầu như ngày nào Vệ Thường Khuynh cũng phải căn dặn một lần trước khi ra khỏi nhà.
Dì Bạch không thể ngờ, Vệ Thiếu soái luôn có khuôn mặt lạnh tanh mà lại đối xử với vợ mình cẩn thận như vậy.
Hai đứa trẻ này, dì càng nhìn lại càng thích.
Tề Tiểu Tô mỉm cười.
“Anh ấy cứ thích dài dòng thôi, còn chưa đến ba mươi tuổi mà đã giống một ông lão rồi”
Dì Bạch và người giúp việc mới Tiểu Giang đều không nhịn được cười.
Cô Tề cũng thật là, miệng thì làu bàu mà sự ngọt ngào trên gương mặt như sắp tràn cả mật ra rồi. Tình cảm của hai người thật là
tốt.
“A, đúng rồi, lúc tám rưỡi cô Mạt Na có gọi tới, nói là muốn đến nhà thăm cô chủ” Dì Bạch suýt quên mất chuyện này.
Mạt Na?
Tề Tiểu Tô hơi ngạc nhiên, cô cũng sắp quên mất cái người tên Mạt Na này rồi, tại sao đột nhiên cô ta lại muốn tới thăm cô?
“Di Bạch trả lời cô ta thế nào?”
“Tôi nói cho cô dậy rồi mới báo cho cô biết được, bảo cô ấy để muộn muộn hãy gọi lại”
Dì vừa dứt lời thì chuông cửa reo lên.
Trên màn hình theo dõi xuất hiện gương mặt xinh đẹp của Mạt Na.
Khu Thiên Vực này tuy được bảo vệ rất nghiêm ngặt, nhưng với những người có thân phận đặc biệt như Mạt Na thì nếu muốn đến đây chẳng phải là rất dễ sao?
“Vân Diên, tôi ra ngoài mời cô ấy đi nhé?” Dì Bạch cảm thấy hơi khó nói.
Vệ Thiếu soái đã có lệnh, trong lúc ngài ấy không có ở nhà thì ngoại trừ người của chiến đội Diệm Ưng và trợ lý Triệu bên cạnh Thủ trưởng ban chấp hành ra, không được cho ai vào nhà hết.
Nhưng thân phận của Mạt Na quá đặc biệt, di Bạch chỉ sợ với thân phận của mình không thể nào ngăn được cô ta.
Trừ phi là để vệ sĩ cứng rắn chặn lại.
Nhưng làm như thế có phải sẽ xúc phạm đến cô ta và Tướng quân Mạt không?
Nghe nói trước kia Tướng quân Mạt đối xử với Vệ Thiếu soái rất tốt, nhỡ đâu gây chuyện với ông ấy, sau này ở trong quân đội, ông ấy không ủng hộ Vệ Thiếu soái nữa thì phải làm sao?
Tề Tiểu Tô cũng không biết rằng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà dì Bạch đã suy nghĩ đến nhiều thứ như vậy.
Cô gật nhẹ: “Dì Bạch, dì cứ nói với cô ta là cháu vẫn còn đang ngủ.”
Lúc này cô cũng không muốn gặp Mạt Na.
Tuy rằng cô cũng hơi tò mò không biết mục đích cô ta tìm đến của nhà cô là để làm gì.
Dì Bạch đi ra.
Thông qua màn hình giám sát bên trong, Tể Tiểu Tô có thể nhìn thấy và nghe được cuộc đối thoại của hai người đang đứng ở của ra vào.
“Cô Mạt, có đến đây sớm như vậy...”.
“Không còn sớm nữa, Tề Vân Diên có ở nhà không?”
“Thật ngại quá, cô Vân Diên vẫn còn đang ngủ, hay là để khi khác có lại tới”
Khóe miệng Mạt Na hơi nhếch lên, cô ta nhìn dì Bạch và nói: “Dì Bạch, bây giờ chủ nhân của dì là ngài Thủ trưởng, hay là Tế Vân Diên?”
Có khác nhau sao?
Cô Vân Diên chính là con gái ruột của ông chủ nhà bọn họ mà.
Nhưng tất nhiên dì Bạch không thể nói ra những lời này rồi.
Mạt Na đưa tay đẩy dì Bạch ra, sau đó bước nhanh vào bên trong. “Tôi có việc muốn nói với Tề Vân Diên. Từ lúc nào mà cô ta trở nên nhát gan đến mức ngày nào cũng trốn trong nhà không dám ra ngoài gặp người khác như thế hả?”
Bình luận facebook