Tề Tiểu Tô nhíu mày.
Nếu đối phương đã là người cải tạo gen, tay không tấc sắt mà đối đầu nhau thì chắc chắn họ sẽ giành ưu thế hơn.
Cô đã từng tiếp xúc với người cải tạo gen, chức năng cơ thể của chúng vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, ba người Fillet kia, nghe nói mới là cường hóa ở mức căn bản.
Hai mươi người mà bên căn cứ kia cứ đi lần này chắc hẳn còn mạnh mẽ hơn ba người kia?
Đúng lúc này, có một người khác lặng lẽ tiến vào.
Anh ta đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chúc Niệm Tề.
Tần Tốc và những người khác liếc mắt nhìn anh ta, nhưng họ phát hiện ra người này rất xa lạ, họ căn bản không thể nhận ra ai. Nhưng đội trưởng không nói gì, họ cũng im lặng, không dám hỏi.
Tế Tiểu Tô liếc nhìn anh ta mà khựng lại.
Người đàn ông có dung mạo bình thường ấy mỉm cười với cô, nháy mắt.
Nhưng Tế Tiểu Tô lại đoán ra được từ ánh mắt của anh ta.
“Đây là Mạt Ca Lạc à?” Cô hỏi anh trong đầu.
Vệ Thường Khuynh ừm một tiếng.
Sau khi có được thuốc của Chúc Niệm Tề, Mạt Ca Lạc tiêm thuốc thay đổi khuôn mặt, rời khỏi căn hộ chung cư kia, anh ta và Vệ Thường Khuynh vẫn luôn liên lạc với nhau, nhưng Tế Tiểu Tô không gặp lại anh ta nữa.
Nhưng cô đoán được, do lão Mạt gần đây không tới tìm cô nữa, chắc hẳn Mạt Ca Lạc đã âm thầm đối đầu với tập đoàn tài chính Mạt thị của cha anh ta rồi, điều này khiến lão Mạt mới có chuyện để làm, tạm thời không quan tâm tới cố.
Tất nhiên, trong chuyện này chắc chắn có bàn tay Vệ Thường Khuynh giúp đỡ.
Nhưng hôm nay anh ta tới đây làm gì?
“Người của căn cứ nghiên cứu chắc cũng qua đây đó, Mạt Ca Lạc không sợ bị đám người đó nhận ra à?”
“Em thiếu tin tưởng vào bản lĩnh của Chúc Niệm Tề quá rồi” Vệ Thường Khuynh cười khẽ.
Chúc Niệm Tế nói anh ta có thể tới tức là đã chắc chắn sẽ không bị đối phương nhận ra.
Mạt Ca Lạc cũng muốn biết, sau khi anh ta rời đi, những đối tượng thí nghiệm kia đã biến thành thứ gì.
Trong lúc họ còn đang trao đổi với nhau, trận đấu đối kháng đã bắt đầu.
Từ một phòng quan sát khác, Tướng Quân Mali đang phừng phừng lửa giận. Tướng Quân Mạt cũng ở trong phòng này, biểu cảm trên khuôn mặt mọi người rất khác biệt, có người phẫn nộ, có người lo lắng, có người âm thầm thấy hưng phấn, có người ôm kế hoạch nham hiểm trong lòng.
“Hai mươi người này là binh lính giỏi nhất trong đội ngũ của tôi, nếu như hôm nay họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các ông có chịu trách nhiệm cho tổn thất này không?” Tướng Quân Mali lướt ánh mắt qua Tướng Quân Mạt và tham mưu trưởng.
Tướng Quân Mật khẽ cười.
“Mali à, trận đấu đã sắp bắt đầu rồi, sao ông vẫn còn nói những điều này? Ông không có lòng tin vào những người kia à.”
“Đúng vậy, hơn nữa, chúng ta đã thống nhất rồi mà? Không được ra những chiêu sát thương nguy hiểm tới tính mạng, còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được chứ?” Tham mưu trưởng nói.
Một vị sĩ quan khác chen vào: “Nếu như họ thua thật, điều này chẳng phải cũng chứng minh được họ không bằng người cường hóa hay sao? Vậy thì, kế hoạch truy quét tinh tặc cứ giao cho những người đó, có gì không ổn đâu?”
Tướng Quân Mali không còn lại gì để nói.
Trong những lần tranh luận kịch liệt diễn ra mấy ngày nay, chính vì sau cùng ông không còn gì để nói mới không thể ngăn chặn trận đấu đối kháng này. Nhưng, ông vẫn cảm thấy không ổn.
Chỉ là ông không thể xoay chuyển được kết quả.
Trong quân đội có một nửa nhận số cho rằng, việc có một đội quân đặc biệt là chuyện tốt.
Nếu như sức chiến đấu của những người cải tạo gen kia thực sự mạnh mẽ đến vậy, vậy thì binh lực của Liên minh sẽ được nâng lên một nấc thang mới, đối với Liên minh, chỉ có lợi chứ không gây hại gì.
“Được rồi, trận đấu bắt đầu rồi, chúng ta chỉ cần xem thôi” Tướng Quân Mạt vỗ nhẹ vào tay ghế.
Ở một phòng quan sát khác, Mạt Na cũng đang ngồi trong một góc, hai mắt sáng ngời ngời, đang nhìn về phía mười người chậm rãi đi vào sân đấu từ hai hướng khác nhau.
“Ra sân rồi.”
Tế Tiểu Tô bỗng chốc ngồi thẳng dậy.
Bên phải là bộ đội đặc chủng trong quần trang màu xanh lục.
Dáng dấp của năm người ngang tầm nhau, đều cao trên 170 cm, thân hình đĩnh đạc, khí chất như cây tùng cây bách, giống như gió to gió lớn cũng không quật ngã được.
Biểu cảm trên mặt họ rất kiên định, ánh mắt sắc bén, giống như năm lưỡi gươm nhọn sắp được tuốt khỏi vỏ.
“Ngầu lắm!” Tế Tiểu Tô không khỏi bật ra một tiếng hô khẽ.
Vệ Thường Khuynh liếc mắt nhìn cô, sau cùng vẫn không nói gì.
Hừ hừ, khen người đàn ông khác ngầu lắm, đẹp lắm? Thôi được rồi, lần này là hoàn cảnh đặc biệt, tha cho cô.
Chúc Niệm Tể không nhịn nổi cơn buồn cười.
Nhưng khi nhìn thấy năm người của bên trái ra sân, anh ta bỗng ổ lên một tiếng.
Năm người của bên trái, nhìn qua thực sự không bằng năm anh bộ đội đặc chủng.
Trước hết, nhìn vào vẻ bề ngoài, chiều cao của họ rất cọc cạch, không hề đều đặn, hình thể cũng không đồng nhất, có người vạm vỡ, có người gầy gò, thậm chí, khí thế của họ cũng không sắc bén được như người của bộ đội đặc chủng, hai người trong số đó trông giống một công tử nhẹ nhàng đang tham gia yến hội hơn.
“Mấy người đó.” Tể Tiểu Tô cũng nhìn về phía năm người kia với vẻ kinh ngạc.
Điều này quá ngoài dự tính của họ.
Ánh mắt Vệ Thường Khuynh hiện ra một tia sắc lạnh, sau đó anh liếc nhìn Mạt Ca Lạc, hai người nhìn nhau, biểu cảm của cả hai bắt đầu nghiêm trọng hơn.
Nếu như người mà chúng chọn ra trông giống binh lính, vậy có thể khiến người ta yên tâm hơn một chút, dù sao chắc cũng được huấn luyện rồi, khả năng đánh đấm từ huấn luyện mà có.
Nhưng bây giờ người mà chúng chọn ra trong không giống người luyện tập tử tế một chút nào, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩ là đối phương không dựa vào bản lĩnh đã được luyện ra, mà dựa vào sức mạnh mà cải tạo gen mang lại. Tế Tiểu Tô cũng không khỏi thấy căng thẳng.
Đúng lúc này, tiếng còi máy móc cứng nhắc vang lên.
Năm người được cường hóa nhất loạt xông tới.
Khí thế của chúng đồng loạt thay đổi, cùng nhau xông về phía năm người bộ đội đặc chủng.
Tốc độ ấy nhanh như điện xẹt.
Chưa đợi năm người bên bộ đội đặc chủng nhìn rõ, chúng đã đâm thẳng về phía năm người kia như vậy.
m thanh va chạm gần như chấn động trái tim mỗi người.
Uỳnh!
Năm người bộ đội đặc chủng không kịp phản kháng, thậm chí còn không có thời gian lùi lại.
Năm người đồng loạt bị hất bay ra ngoài, vẽ ra những vòng cung khác nhau trong không khí rồi nặng nề rơi xuống đất. Trong đó có một người còn phun ra máu.
Bại trong chớp mắt!
Đây đúng là bị đánh bại trong chớp mắt mà!
Tất cả người của quân bộ gần như đứng bật dậy trong chớp mắt, sự kinh hãi như con sóng lớn cuộn lên trong lòng, sắp đánh cho họ ngã nhào lên bờ cát.
“Đây, đây là chuyện gì thế này?” Biểu cảm của Tướng Quân Mali vô cùng khiếp sợ, gần như không dám tin vào mắt mình.
Năm người này thực sự là bộ đội đặc chủng tinh nhuệ mà ông đã cất công chọn ra sao?
Tại sao chỉ một lần đối mặt đã bị người ta tiêu diệt rồi!
Như thế này thì mặt mũi của quân đội biết để vào đâu!
Tướng quân Mạt chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay: “Mới là trận đấu đầu tiên thôi, còn những bốn trận nữa cơ mà? Tướng quân Mali cũng không cần phải cuống lên thế”
Làm sao mà ông có thể không cuống lên được?
Ngữ điệu trong câu nói của Tướng quân Mạt như đứng về phía đối phương vậy, có ý châm chọc thoảng qua!
Đúng là lố bịch!
Tướng quân Mali hừ một tiếng, vẫy tay gọi một sĩ quan đứng bên cạnh, nói nhỏ vào tai người đó vài câu gì đó. Vị sĩ quan kia lập tức đi ngay.
Chỉ một lúc sau, người đó đã tiến vào phòng quan sát nơi Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đang ngồi.
“Thiếu soái, Tướng Quân Mali nhờ tôi chuyển lời tới Thiếu soái”
Vệ Thường Khuynh liếc nhìn cậu ta, cũng rời mắt khỏi sân đấu: “Nói đi.”
“Tướng quân Mali hỏi Thiếu soái có nhìn rõ đối phương đã làm gì không? Có cách nào xoay chuyển tình thế không?”
Tất nhiên Vệ Thường Khuynh nhìn rất rõ, cho dù anh không nhìn rõ, cũng có thể tưởng tượng ra chuyện gì đã xảy ra.
Bình luận facebook