Đối với việc viên hổ phách đột nhiên bước vào hình thức đấu giá, Tề Tiểu Tô thực sự cảm thấy mình sắp cười đến rụng răng rồi. Đương nhiên, cô cũng chỉ dám cười trộm trong lòng thôi, sau đó buôn dưa lê với Hệ thống Tiểu Nhất một chút, chuẩn bị để lại số tiền này đi cược đá, dùng tiền đẻ ra tiền, hơn nữa còn có thể cho Hệ thống Tiểu Nhất hấp thụ năng lượng.
Lại có thêm hai ba người nữa tham gia đấu giá, nhưng cuối cùng đều rút lui, chỉ còn người đàn ông trẻ tuổi kia và một người đàn ông khác đang tranh giành.
Nhưng Nghiêm lão vốn dự tính viên hổ phách này giá khoảng năm trăm vạn, giờ đã gọi giá đến bảy trăm sáu mươi vạn rồi. Có lẽ vì giá này đã lên đến đỉnh, nên họ cũng bắt đầu hơi chùn chân.
“Bảy trăm sáu mươi lăm vạn.” Người đàn ông kia lại tăng thêm năm vạn.
Tề Tiểu Tô nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh một cái, anh ta đã có vẻ dở khóc dở cười, khó xử nói với người kia: “Anh Huy, anh đừng tranh với em nữa mà, anh cũng biết đã sắp đến đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội em rồi, em định tặng ông em cái này làm quà mừng thọ, anh mà cứ tranh với em thế này, em sẽ mách với bà nội anh là anh bắt nạt em đấy.”
Thì ra họ đều rất thân quen với nhau.
Hơn nữa, Tề Tiểu Tô cũng chứng kiến được cách tiêu tiền hào phóng của những người trong giới thượng lưu này.
Dưới con mắt của một đứa trẻ nghèo túng, bao nhiêu năm ăn nhờ ở đậu, còn không có lấy nổi mười tệ trong túi như Tề Tiểu Tô, thì nhà họ phải có bao nhiêu tiền mới có thể để cho họ mua một món quà vài trăm vạn đi tặng chứ?!
“Lúc trước Thiếu soái của chúng tôi cũng tiêu tiền như thế này.” Hệ thống Tiểu Nhất lên tiếng rất đúng lúc, giúp Vệ Thường Khuynh gia tăng độ quen tai.
Nhưng nó vừa nói câu này, Tề Tiểu Tô đã nghe người đàn ông trẻ tuổi kia quay sang nói với cô: “Bảy trăm sáu mươi tám vạn, giá đó đã cao hơn giá thị trường rồi. Đương nhiên, nó cũng xứng đáng với giá đó.” Anh ta hơi nheo mắt ngắm viên hổ phách kia, màu vàng trong veo, nước ngọc sáng mịn, cực kỳ xinh đẹp.
Quả nhiên người đàn ông được gọi là anh Huy kia cũng chỉ cười cười, không tranh với anh ta nữa.
Viên hổ phách này của Tề Tiểu Tô được bán cho người đàn ông trẻ tuổi tên Hạ Tuấn kia với giá bảy trăm sáu mươi tám vạn.
Cô có cảm giác không biết mình đang mơ hay tỉnh, trước thời điểm vừa rồi, cô nghèo cùng đinh mạt hạng, hơn nữa còn sợ không trả được số tiền mà cô đang nợ cậu út kia. Nhưng chỉ chớp mắt một cái cô đã có bảy trăm sáu mươi vạn rồi, sau khi trả cậu út số tiền kia, cô vẫn còn lại gần bảy trăm vạn nữa!
Ôi trời ơi!
Mà cô vẫn còn hẳn ba viên phôi ngọc nữa! Viên tối tay cô chọn để mài khung là viên kém nhất trong ba viên đó!
Có điều, cô đã hứa với Hệ thống Tiểu Nhất rồi, viên mài ra kia sẽ để nó hấp thụ năng lượng. Tuy hơi xót ruột một chút nhưng hiện giờ cô cảm thấy Hệ thống cũng không dễ dàng gì, lại nói, cô có thể có được những thứ này, còn không phải nhờ nó hay sao? Nếu nó không có năng lượng, cô cũng không chọn được mấy thứ tốt này.
Vì thế, thứ cần cho thì cô cũng không thể quá keo kiệt được.
Đương nhiên, việc liên lạc thường xuyên với Vệ Thường Khuynh kia là chuyện không cần thiết, dù sao nếu thật sự có chuyện gì cần nói thì cũng có thể nhờ Hệ thống làm trung gian truyền lời mà. Nghe nói họ liên lạc với nhau cũng không tốn nhiều năng lượng lắm, vì vậy đâu cần phải để anh ta nói chuyện với cô suốt như thế chứ.
Vệ Thiếu soái đáng thương không hề biết mình lại bị hắt hủi lần nữa.
Có bảy trăm vạn kia dằn túi, Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy cuộc đời của mình sáng sủa hẳn ra, nụ cười của cô cũng ngọt ngào hơn vài phần. Hơn nữa, ánh mắt còn sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết tâm trạng hiện giờ của cô rất tốt, toàn thân cũng có vẻ hoạt bát hơn nhiều, tràn trề sức sống.
Nhìn Tề Tiểu Tô như thế này, Mã Chí Thành lại cảm thấy rất buồn cười. Rõ ràng cô ấy cũng là một cô nhóc yêu tiền, thấy chút tiền cỏn con này mà đã mê mẩn đến thế rồi, nhận được tiền một cái là toàn thân đều khác hẳn. Nhưng vừa rồi hắn nói muốn tặng cô chiếc vòng Lan Tử La hai nghìn vạn kia, thì cô lại giả vờ giả vịt không hiểu là sao?
Tề Tiểu Tô vốn đang cân nhắc xem hai viên còn lại của mình tách ra xong có nên đến đây bán không, nhưng đúng lúc này cô lại nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Nhược Quân bay về phía Mã Chí Thành, đáy mắt còn thoáng có vẻ phức tạp, nên cô lập tức xóa bỏ ngay kế hoạch đó của mình. Nhìn Hoàng Nhược Quân và Mã Chí Thành kia rõ ràng là có vướng mắc tình cảm với nhau. Cái tên Mã Chí Thành này hơi nguy hiểm, cô còn sợ đến lúc đó sẽ có vấn đề gì nữa. Dù sao, hiện giờ cô cũng biết, đã có đồ tốt thì không sợ không bán được, giữ quan hệ tốt với Nghiêm lão cũng không sợ không tìm được người mua.
Nghiêm lão không mang đá nguyên khối đến, nhưng cũng trao đổi danh thiếp với một vài người có tuổi, sau đó ngồi sang một bên nghỉ ngơi, rõ ràng có vẻ hơi mệt mỏi. Hơn nữa, vừa rồi ông ấy cũng chưa ăn được gì mấy, hiển nhiên là đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của ông ấy lắm. Nhưng bà Nghiêm nhỏ lại như một con bướm hoa vậy, trò chuyện với mọi người ở khắp nơi.
Tề Tiểu Tô nói chuyện với mấy người kia vài câu xong cũng cảm thấy không có gì để nói nữa, lại đi về bên cạnh Nghiêm lão. Thấy ông đang day day thái dương, cô không khỏi giật mình.
Giờ cô mới nghĩ ra, dường như Nghiêm lão cũng không có lý do gì cần phải lôi kéo quan hệ với mấy người bạn này của Hoàng Nhược Quân. Ông ấy cược đá là do sở thích, cũng không phải là nguồn thu nhập chính. Hơn nữa, nhóm bạn này của Hoàng Nhược Quân đa số là tầm hai mươi mấy đến ba mươi mấy tuổi, ông ấy không trò chuyện được với họ, mối quan hệ xã giao của ông ấy hẳn là phải với bậc cha chú của họ mới đúng.
Ông ấy cũng không bán viên ngọc nào đi, không cần những người này giới thiệu người mua, dù sao ông ấy chơi cược đá bao nhiêu năm nay rồi, đã sớm có phạm vi xã giao của riêng mình. Như vậy, vì sao ông ấy lại muốn nhận lời mời của Hoàng Nhược Quân để đến đây?
“Nghiêm lão, chúng ta về trước đi.” Cô thử hỏi một câu thăm dò, nhìn thấy Nghiêm lão thở phào một hơi nhẹ nhõm ngay khi nghe thấy câu này.
Trong lòng Tề Tiểu Tô chợt hiểu rõ, thì ra là vì cô.
“Có quen được ai nói chuyện hợp ý không?” Câu nói này của Nghiêm lão cũng chứng thực suy đoán của cô. Trong lòng Tề Tiểu Tô nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp.
Ông cụ này không hề có mối quan hệ thân mật gì với cô, tuy đã kiểm chứng được rằng cô thực sự có thể giúp ông ấy, nhưng ông ấy nghĩ cho cô như thế này, phí tâm phí sức muốn đưa cô vào giới này, tình nghĩa đó của ông, cô thực sự ghi tạc trong tim.
“Vâng, có ạ.” Cô mỉm cười đáp lại. Trên thực tế, cô cảm thấy người tên Hạ Tuấn mua viên hổ phách của cô kia và Vương Hải Huy, người đấu giá tranh giành với anh ta thực sự không tệ. Hơn nữa, cô cũng đã ghi lại số điện thoại của họ. Nhớ đến vẻ mặt nghi hoặc kinh ngạc của hai người đó lúc biết cô không có điện thoại di động, cô lại cảm thấy hơi buồn cười.
Rời khỏi đây, Tề Tiểu Tô đi cùng Nghiêm lão và bà Nghiêm nhỏ về khách sạn.
“Thư Văn Đống đặt phòng cho cô rồi, chúng ta ở cùng tầng, cô ở phòng 6005, chúng tôi ở 6009. Tôi hơi mệt, chuẩn bị đi nghỉ đây.” Vừa xuống xe vào khách sạn, Nghiêm lão nói với Tề Tiểu Tô: “Cô vẫn còn trẻ, nếu muốn đi thăm thú cảnh đêm ở thành phố J thì cứ bảo Thư Văn Đống đưa cô đi. Cậu ta là người có thể tin tưởng được, cũng có biết sơ sơ chút võ phòng thân.”
“Vâng ạ.”
Nghiêm lão đang định đi về phòng mình, lại nghe tiếng Tề Tiểu Tô truyền tới.
“Nghiêm lão, cảm ơn chú.”
Khóe môi ông khẽ lộ ra nụ cười hài lòng.
Đời người có một số chuyện đáng vui vẻ là, bạn đối xử tốt với người khác, tuy không rõ ràng, nhưng đối phương lại vẫn phát hiện ra, hơn nữa còn cảm thấy biết ơn về điều đó.
Tề Tiểu Tô nhìn Nghiêm lão và bà Nghiêm nhỏ vào phòng, quay người nhìn Thư Văn Đống đang đứng chờ bên cạnh, nghĩ đến chuyện hôm nay mình kiếm được nhiều tiền như vậy, tâm trạng thực sự cũng khó bình tĩnh được, ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt, bèn nói: “Anh Thư, vậy làm phiền anh ạ.”
Nhưng Tề Tiểu Tô không thể ngờ được, cô ra ngoài đi dạo thôi cũng có thể gây ra chuyện lớn.
Bình luận facebook