Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Người đàn ông họ Phương.
"Manh Manh, một tuần sau anh thật sự sẽ về chứ?"
"Ừ."
"Nếu anh không bận thì nhớ gọi cho em."
"Được."
"Vậy anh đi đi, đừng để trễ máy bay."
Khuất Diễn Trọng không nói gì, vẫn đứng yên tại chỗ.
Hai người đứng nhìn nhau một lát, Tống Sanh buông tay áo anh ra, tỏ vẻ không vui: "Được rồi, anh đi đi."
Nhưng Khuất Diễn Trọng vẫn không đi, anh nhìn Tống Sanh cúi đầu dậm chân, duỗi tay ôm cô vào lòng, sau đó kéo cô qua bên cạnh cùng ngồi xuống ghế.
"Không sợ trễ giờ sao?" Tống Sanh ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười, nương theo động tác của anh mà lần nữa kéo ống tay áo.
"Ngồi với em một lúc nữa." Khuất Diễn Trọng đẩy vali qua một bên, cùng Tống Sanh hai người ngồi nhìn dòng người đi qua đi lại.
Đàn ông phụ nữ, người già thanh niên trẻ con, có cảnh tượng vội vàng, có cô đơn mê mang, hàng trăm sắc thái. Mà bọn họ chẳng qua chỉ là hai người bình phàm trong muôn nghìn chúng sinh mà thôi. Tống Sanh an tĩnh nhìn đám người trước mặt, chợt nghiêng đầu tựa vào vai Khuất Diễn Trọng, chủ động ôm cổ anh.
"Manh Manh."
"Ừ."
"Anh phải biết chăm sóc chính mình."
"Được." Thời điểm nói lời này, kỳ thật trong lòng Khuất Diễn Trọng càng lo cho Tống Sanh, bởi vì so với người sống có quy luật như anh, Tống Sanh hay thức đêm không chịu ăn đúng bữa càng khiến khiến ta cảm thấy không an lòng.
"Manh Manh cũng đừng lo lắng, em sẽ ở nhà sẽ ăn cơm đàng hoàng." Có lẽ Tống Sanh nhận ra Khuất Diễn Trọng đang lo lắng cái gì, lập tức thề non hẹn biển bảo đảm.
"Mỗi ngày tới giờ em có thể đặt cơm ở tiệm, kêu bọn họ đưa tới." Khuất Diễn Trọng đương nhiên không tin tưởng cô bé này, bởi vì khả năng hoàn thành nó của cô vô cùng thấp.
Tống Sanh buông anh ra, lắc đầu: "Không cần không cần, em thề em sẽ ăn cơm, lần này là thật!"
Hai người nắm tay nhau trò chuyện một lúc, mắt thấy một tiếng đồng hồ lại trôi qua. Khuất Diễn Trọng nhìn sắc trời, cuối cùng vẫn đứng dậy rời đi, Tống Sanh đứng ngay đó vẫy tay với anh.
Không còn thấy bóng người, Khuất Diễn Trọng vẫn lần nữa dừng bước cố tìm kiếm cô gái nhỏ bé kia.
"Cậu Trọng, đợi lâu rồi, mời đi bên này." Một người đàn ông đi tới lễ phép mỉm cười.
Khuất Diễn Trọng lúc này mới dời ánh mắt tới người trước mặt, theo anh ta đi vào lối không người. Người đàn ông này tên Minh Dạ, là trợ lý của Phương Tuy Dương, mỗi lần tới chỗ ông ta, lần nào cũng là Minh Dạ tiếp đón, lần này cũng không ngoại lệ.
Chỗ ở của Phương Tuy Dương khá đặc biệt, tới đó ngoại trừ ngồi du thuyền thì chính là đi máy bay tư nhân. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Khuất Diễn Trọng hoàn toàn không muốn Tống Sanh biết sự tồn tại của người cậu này, cho nên anh nói với cô mình tới nước M làm phẫu thuật cho một quan viên cấp cao.
Từ lúc lên phi cơ, biểu cảm của Khuất Diễn Trọng dường như đông lạnh. Tuy bình thường anh luôn duy trì bộ dáng không gợn sóng, nhưng từ sau khi ở cùng Tống Sanh, hơi thở quanh người đã trở nên nhu hòa một ít, nhưng hiện tại anh lại khôi phục dáng vẻ không cho người khác tới gần. Mọi thứ trên phi cơ đều rất tốt, nhưng Khuất Diễn Trọng một chút cũng không có ý hưởng thụ, từ đầu tới cuối chỉ ngồi một chỗ, không nói lời nào khiến đám kẻ hầu cũng không dám tiến lên phía trước.
Người tiếp xúc với cậu chủ này đều biết, anh không phải người chủ dễ sống chung, dường như không có hứng thú hay để ý tới bất kỳ chuyện gì, cứ vô hình mà từ chối không cho kẻ khác tới gần.
Mà Tống Sanh sau khi tiễn Khuất Diễn Trọng đi, một giây trước còn tươi cười vẫy tay với anh thì ngay lúc anh biến mất, cô treo lên gương mặt khóc tang, tìm một chỗ ngồi buồn bã. Đang trong tình yêu cuồng nhiệt lại bắt phải ở xa đối phương, quả thật rất tàn nhẫn.
Ngay cả khi chuông di động vang lên, cô vẫn bộ dáng ủ rủ gục đầu lấy ra, ngay cả màn hình cô cũng không xe. Vừa nhấn nhận cuộc gọi, di động liền vang lên một giọng nữ nhiệt tình: "Hey, honey."
Vừa nghe giọng nói này Tống Sanh liền biết đó là ai, tên tiếng Anh - Bernice, tên tiếng Trung - Khúc Ngọc, là cháu gái của bạn bà ngoại cô, cũng là biên tập phụ trách tiểu thuyết cô viết. Sớm chịu ảnh hưởng từ hai thành phần tri thức trong nhà là bà nội và ông ngoại, mấy năm trước Tống Sanh đã bắt đầu sáng tác, cũng là tác giả có chút tiếng tăm, chuyên tấn công thể loại kinh dị.
Ngọc Khúc cũng là cô gái gia đình giàu có, cũng thích sáng tác giống như Tống Sanh. Ngoại trừ làm biên tập là sở thích, Ngọc Khúc còn hay đi du lịch khắp nơi. Hai người hơn kém nhau bốn tuổi, thời gian ở chung không nhiều, tuy không thân như Nam Lâu, nhưng với người bạn thân như Tống Sanh mà nói, đây cũng là người bạn đáng được trân trọng.
"Ngọc Khúc, sao lại đột nhiên gọi điện vậy? Có chuyện gì sao?" Tống Sanh tựa lưng ra sau ghế, hỏi.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói nghi hoặc của Ngọc Khúc: "Tiểu Tống thân ái, em làm sao vậy, nghe giọng của em dường như không có tinh thần. Sao vậy, có phải ở nhà tới buồn chán rồi không? Hiện tại chị đang ở bang CL của nước M, cảnh sắc ở đây không tồi, em có muốn tới đây giải sầu không? Chị nói rồi, em nên ra ngoài nhìn thế giới một chút, bằng không cứ ở nhà sớm muộn cũng vì buồn mà sinh bệnh.
"Ngọc Khúc, chị ở bang CL của nước M?" Tống Sang sờ cằm.
"Đúng vậy, sao thế?"
"Được, chờ em, ngày mai... À không, hôm nay lập tức tới tìm chị." Sau khi tắt máy, Tống Sanh nở nụ cười, đúng vậy, tuy Manh Manh đã đi, nhưng anh chưa từng nói cô không thể đi cùng. Huống hồ cô không phải là đi tìm anh, mà đi gặp bạn thuận tiện giải sầu! Tống Sanh cảm thấy mình đã tìm được lý do hợp tình hợp lý, sau khi suy nghĩ cẩn thận liền vui vẻ đi chuẩn bị đồ đạc.
Đương nhiên trước khi đi, cô phải thông báo với anh mình. Còn về cách giải quyết thế này, Tống Sanh lấy kinh nghiệm nhiều năm nay tới khẳng định, lần này nhất định là chuyện vô cùng dễ dàng.
Sự thật đúng như dự đoán, tuy lúc bắt đầu cô nói muốn tới nước M, Tống Ly Nguyên lập tức nhíu mi, nhưng sau khi nghe nói cô tới đó gặp biên tập bàn bạc công việc, mặt khác có thể tạm thời tách khỏi Khuất Diễn Trọng để có thời gian bình tĩnh suy nghĩ, Tống Ly Nguyên liền đồng ý, thậm chí còn gấp tới chờ không nổi mà đặt vé máy bay cho cô.
Trong mắt của anh, em gái chủ động muốn tách khỏi người đàn ông kia là chuyện không gì tốt hơn. Em gái khó có lần nghe lời hiểu chuyện như vậy, Tống Ly Nguyên vô cùng vui mừng, vừa cầm bút không chỉ phê chuẩn cho cô nghỉ một tháng, thậm chí còn viết ngân phiếu để cô đi mua sắm.
Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần gạt ông anh trai Tống Sanh đều không áy náy. Vì vậy, cô túi lớn túi nhỏ chuẩn bị đi gặp Manh Manh nhà mình, không đúng, là đi du lịch với bạn, chỗ của Khuất Diễn Trọng chỉ là vô tình trùng hợp.
Nơi ở của Phương Tuy Dương là một hòn đảo thuộc bang CL nước M. Người có thể mua nổi một hòn đảo to như vậy, thậm chí là hào phóng kiến tạo biệt thự và các khu sinh hoạt dành riêng cho mình chỉ có thể là Phương Tuy Dương, một người đàn ông không hề đơn giản. Người nhà họ Phương vốn ở Trung Quốc, nhưng trăm năm trước đã ra nước ngoài định cư, từ đó sống và phát triển hẳn ở nước M.
Trong nước, thế lực của nhà họ Phương không lớn, nhưng ở nước M, đây mới chính là căn cứ của họ. Bất luận là tài sản chưa công khai hay thế lực bên ngoài, tất cả đều sẽ vì con quái vật khổng lồ này mà kinh ngạc cảm thán, hơn nữa người đàn ông Phương Tuy Dương khiến nhà họ Phương càng thêm bành trướng sẽ khiến mọi người kính sợ. Ông ta hắc bạch lưỡng đạo đều có thuộc hạ, vì lợi ích và quyền thế mà làm không ít chuyện thương thiên hại lý, tàn nhẫn độc ác cũng không đủ hình dung ông ta.
Nếu năm đó Phương Tạ Nguyệt không yêu Khuất Tùy Vân, hơn nữa còn khăng khăng muốn cùng ông về nước giúp chồng dạy con, lấy thân phận tiểu thư duy nhất của nhà họ Phương, bà ta có lẽ sẽ sống thư thái hơn hiện tại. Người phụ nữ vừa dịu dàng vừa dũng cảm theo đuổi tình yêu kia, sau khi bị người chồng phản bội liền trở nên điên cuồng. Nhưng Phương Tạ Nguyệt không phải ngoại lệ, có lẽ là bị nguyền rủa, người nhà họ Phương trên phương diện tình cảm đều không được thuận lợi.
Phương Tạ Nguyệt là thế, Phương Tuy Dương cũng như vậy. Người đàn ông khiến bao kẻ kính sợ đồng thời cũng là tên đàn ông thất bại trong tình yêu.
Nhìn hòn đảo bên dưới mỗi lúc một gần, trong mắt Khuất Diễn Trọng hiện lên tia trào phúng.
Phi cơ đáp xuống sân bay trên đảo, nơi đó sớm đã có người chờ. Khuất Diễn Trọng lên xe, một đường đi thẳng tới biệt thự nằm ở phía Đông. Xuống xe, lại ngồi xe điện đi thêm một lát, khoảng hơn mười phút, cuối cùng cũng tới nơi Phương Tuy Dương sống.
Khác hẳn với kiến trúc hoa lệ của cả khu biệt thự, chủ nhân của nơi này Phương Tuy Dương trông có vẻ vô cùng mộc mạc, căn nhà chỉ có hai lầu, phía trước là vườn hoa rực rỡ khiến người nhìn liền cảm nhận được sự ấm áp của anh mặt trời, mùi hoa trong không khí khiến người ta cũng vui vẻ thoải mái.
Phương Tuy Dương sở dĩ không xây cho mình một cung điện hoa lệ mà sống trong căn nhà bình thường này, tất cả đều vì vợ của ông ta, người phụ nữ ông ta yêu đến chết đi sống lại kia.
Vệ sĩ và tài xế đưa Khuất Diễn Trọng tới đây rồi rời đi, trợ lý Minh Dạ thay hắn cầm hành lý, ở trước cửa bấm chuông.
Không bao lâu, một người đàn ông trông khá trẻ tuổi cầm bình nước từ khúm hoa tường vi nở rộ đứng lên, ông ta thấy Khuất Diễn Trọng đứng bên ngoài, tươi cười đi tới: "Diễn Trọng tới rồi."
Đây là người đàn ông anh tuấn, nếu chỉ dùng từ tuấn tú hay soái khí để miêu tả ông ta thì có chút không thích hợp, dường như từ ánh mắt đầu tiên, trong đầu mọi người sẽ hiện lên một suy nghĩ - đây đích thực là một mỹ nam. Cho dù sinh sống ở nước M nhưng người đàn ông Hoa kiều này vẫn một thân Hoa Quốc cổ điển.
Rất ít đàn ông để tóc dài, mà ông ta để nó càng tăng thêm sức hấp dẫn. Bề ngoài Phương Tuy Dương ôn hòa nho nhã, đối đãi với mọi người cũng rất chân thành, hơn nữa với gương mặt hoàn mỹ không nhìn ra tên tuổi kia, người thường hẳn sẽ không biết ông ta vô cùng thủ đoạn, chỉ cảm thấy đây là người đàn ông có mị lực, giống một bức tranh thủy mặc từ cổ lưu truyền tới nay.
Nhưng người biết rõ thủ đoạn của ông ta, như Khuất Diễn Trọng, thấy ông ta tươi cười đi tới, thân thiết chào hỏi như vậy, trong lòng không có cách nào thả lỏng một giây, ngược lại còn nâng cao cảnh giác.
Phương Tuy Dương tựa như không phát hiện cảm xúc của Khuất Diễn Trọng, vẫn ôn hòa dẫn anh vào trong, lại kêu Minh Dạ sắp xếp hành lý cho anh trước.
"Mợ cháu đang ngủ trưa trên lầu, bà ấy khó có lúc ngủ ngon như vậy, thôi thì đừng quấy rầy, hai cậu cháu ta nói chuyện trước đã." Phương Tuy Dương hiền hòa như người cậu bình thường, dùng ngữ điệu thân thiết hỏi thăm cuộc sống của anh.
Hai người trò chuyện không bao lâu, trên lầu liền truyền tới tiếng vang lớn. Phương Tuy Dương ngừng lại một chút, sau đó cười nói: "Xem ra A Nhứ đã tỉnh, đi thôi, lên xem cô ấy."
Vừa lên lầu hai liền thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ngồi trên xe lăn. Trông thấy Phương Tuy Dương, bà ấy giơ tay cầm bình trà bên cạnh ném thẳng vào người ông ta. Ông ta bắt lấy, lại nhìn mảnh vỡ dưới chân bà, bất đắc dĩ mà nói: "Á Nhứ, tách trà quăng thì quăng, nhưng nếu mảnh sứ không cẩn thận làm em bị thương thì làm sao đây?"
Người phụ nữ gọi là A Nhứ kia chỉ lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."
Sắc mặt Phương Tuy Dương chưa từng thay đổi, ông ta vẫn mỉm cười đi tới đẩy xe lăn của bà qua một bên, sau đó ngồi xổm xuống tự mình thu dọn, lại nói: "Diễn Trọng vừa tới, em trước nay luôn thương nó, hai người trò chuyện đi, anh đi chuẩn bị đồ ăn." Nói xong, ông ta liền đặt lên má người phụ nữ một nụ hôn thân mật, gật đầu với Khuất Diễn Trọng rồi rời đi.
Khuất Diễn Trọng đứng bên cạnh nhìn không khí căng thẳng giữa bọn họ sớm đã thành thói quen, chờ Phương Tuy Dương đi, anh đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện người phụ nữ. Người phụ nữ nhắm chặt hai mắt rồi mở ra, lộ sự mệt mỏi.
Người phụ nữ này tên Sở Nhứ, là người phụ nữ Phương Tuy Dương yêu. Vì người phụ nữ này, Phương Tuy Dương đã giao phần lớn đế quốc thương nghiệp của mình cho cấp dưới xử lý, hàng năm ở đây bầu bạn với bà, tìm cho bà vô số đồ tốt, chỉ thiếu hái sao trên trời. Nhưng Sở Nhứ đối Phương Tuy Dương không có cảm động, thậm chí là cừu hận.
Giữa Sở Nhứ và Phương Tuy Dương là một đoạn nghiệt duyên, Phương Tuy Dương gặp bà, yêu bà khi bà đã có chồng, hơn nữa tình cảm vợ chồng bọn họ rất tốt, thậm chí còn có một đứa con đáng yêu. Con người Phương Tuy Dương này đã muốn cái gì thì sẽ không tiếc thủ đoạn mà cướp lấy, cho nên người đàn ông Sở Nhứ yêu, một trung úy của Trung Quốc đã chết trong một lần tập kích chống ma túy xuyên quốc gia.
Phương Tuy Dương cứ như vậy mà xuất hiện, ông ta đẹp trai, giàu có, lại thâm tình dịu dàng, Sở Nhứ trong khoảng thời gian ông ta ở cạnh bầu bạn đã vượt qua nỗi đau, sau đó liền yêu ông ta. Nhưng trong lúc này, sau khi biết ông ta hại chết chồng mình, Sở Nhứ biến mọi thứ thành hận ý ngập trời. Thậm chí ông ta còn muốn giết con của bà, Sở Nhứ đành lấy chính mình cầm chân Phương Tuy Dương, thành ông dời được tầm mắt của ông ta, để con trai có thể may mắn sống sót
Người nói cho bà biết chân tướng, cũng là người thần không biết quỷ không hay thay bà bảo vệ con trai chính là Khuất Diễn Trọng. Khuất Diễn Trọng muốn giết Phương Tuy Dương, mà Sở Nhứ cũng vậy, hơn nữa có con trai Sở Nhứ gắn bó, hai người cứ thế mà có quan hệ liên minh vững chắc.
Đối diện với Khuất Diễn Trọng, Sở Nhứ đã không còn vẻ lạnh nhạt của khi nãy, bà thở dài một tiếng, mong chờ hỏi anh: "Nó gần đây thế nào?"
Người bà hỏi đương nhiên là đứa con trai, Khuất Diễn Trọng sớm đã thay đổi thân phận cho nó, giấu nó trong cô nhi viện Ánh mặt trời. Phương Tuy Dương vẫn luôn cho rằng năm đó đã giải quyết đứa bé kia, lại không ngờ thằng bé vẫn sống rất tốt dưới mí mắt của mình.
Khuất Diễn Trọng thấy được ánh mắt của Sở Nhứ, gật nhẹ đầu: "Cậu ấy rất tốt, rất hiểu chuyện, thành tích vẫn luôn đứng đầu, chung sống với đám trẻ trong viện cũng rất tốt..."
Nói tới, Khuất Diễn Trọng lại bất giác nhớ tới những thời điểm Tống Sanh đi thăm bọn nhỏ ở cô nhi viện. Anh không biết phải ở chung với đám trẻ thế nào, nhưng còn Tống Sanh, cô ấy luôn vui vẻ cùng bọn nhỏ nháo thành một đoàn.
Biểu tình Khuất Diễn Trọng nhu hòa một ít: "Cậu ấy luôn trầm ổn, gần đây đã cởi mở không ít."
Sở Nhứ chỉ lớn hơn Khuất Diễn Trọng vài tuổi, thời điểm Khuất Diễn Trọng còn trẻ đã quen biết anh, anh trước nay luôn bình tĩnh đạm mạc, chưa từng lộ ra vẻ mặt này. Cẩn thận quan sát chàng trai trước mặt, Sớ Nhứ cười cười: "Nhìn dáng vẻ này, cậu hẳn đã thích ai đó rồi đúng không?"
"Manh Manh, một tuần sau anh thật sự sẽ về chứ?"
"Ừ."
"Nếu anh không bận thì nhớ gọi cho em."
"Được."
"Vậy anh đi đi, đừng để trễ máy bay."
Khuất Diễn Trọng không nói gì, vẫn đứng yên tại chỗ.
Hai người đứng nhìn nhau một lát, Tống Sanh buông tay áo anh ra, tỏ vẻ không vui: "Được rồi, anh đi đi."
Nhưng Khuất Diễn Trọng vẫn không đi, anh nhìn Tống Sanh cúi đầu dậm chân, duỗi tay ôm cô vào lòng, sau đó kéo cô qua bên cạnh cùng ngồi xuống ghế.
"Không sợ trễ giờ sao?" Tống Sanh ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười, nương theo động tác của anh mà lần nữa kéo ống tay áo.
"Ngồi với em một lúc nữa." Khuất Diễn Trọng đẩy vali qua một bên, cùng Tống Sanh hai người ngồi nhìn dòng người đi qua đi lại.
Đàn ông phụ nữ, người già thanh niên trẻ con, có cảnh tượng vội vàng, có cô đơn mê mang, hàng trăm sắc thái. Mà bọn họ chẳng qua chỉ là hai người bình phàm trong muôn nghìn chúng sinh mà thôi. Tống Sanh an tĩnh nhìn đám người trước mặt, chợt nghiêng đầu tựa vào vai Khuất Diễn Trọng, chủ động ôm cổ anh.
"Manh Manh."
"Ừ."
"Anh phải biết chăm sóc chính mình."
"Được." Thời điểm nói lời này, kỳ thật trong lòng Khuất Diễn Trọng càng lo cho Tống Sanh, bởi vì so với người sống có quy luật như anh, Tống Sanh hay thức đêm không chịu ăn đúng bữa càng khiến khiến ta cảm thấy không an lòng.
"Manh Manh cũng đừng lo lắng, em sẽ ở nhà sẽ ăn cơm đàng hoàng." Có lẽ Tống Sanh nhận ra Khuất Diễn Trọng đang lo lắng cái gì, lập tức thề non hẹn biển bảo đảm.
"Mỗi ngày tới giờ em có thể đặt cơm ở tiệm, kêu bọn họ đưa tới." Khuất Diễn Trọng đương nhiên không tin tưởng cô bé này, bởi vì khả năng hoàn thành nó của cô vô cùng thấp.
Tống Sanh buông anh ra, lắc đầu: "Không cần không cần, em thề em sẽ ăn cơm, lần này là thật!"
Hai người nắm tay nhau trò chuyện một lúc, mắt thấy một tiếng đồng hồ lại trôi qua. Khuất Diễn Trọng nhìn sắc trời, cuối cùng vẫn đứng dậy rời đi, Tống Sanh đứng ngay đó vẫy tay với anh.
Không còn thấy bóng người, Khuất Diễn Trọng vẫn lần nữa dừng bước cố tìm kiếm cô gái nhỏ bé kia.
"Cậu Trọng, đợi lâu rồi, mời đi bên này." Một người đàn ông đi tới lễ phép mỉm cười.
Khuất Diễn Trọng lúc này mới dời ánh mắt tới người trước mặt, theo anh ta đi vào lối không người. Người đàn ông này tên Minh Dạ, là trợ lý của Phương Tuy Dương, mỗi lần tới chỗ ông ta, lần nào cũng là Minh Dạ tiếp đón, lần này cũng không ngoại lệ.
Chỗ ở của Phương Tuy Dương khá đặc biệt, tới đó ngoại trừ ngồi du thuyền thì chính là đi máy bay tư nhân. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Khuất Diễn Trọng hoàn toàn không muốn Tống Sanh biết sự tồn tại của người cậu này, cho nên anh nói với cô mình tới nước M làm phẫu thuật cho một quan viên cấp cao.
Từ lúc lên phi cơ, biểu cảm của Khuất Diễn Trọng dường như đông lạnh. Tuy bình thường anh luôn duy trì bộ dáng không gợn sóng, nhưng từ sau khi ở cùng Tống Sanh, hơi thở quanh người đã trở nên nhu hòa một ít, nhưng hiện tại anh lại khôi phục dáng vẻ không cho người khác tới gần. Mọi thứ trên phi cơ đều rất tốt, nhưng Khuất Diễn Trọng một chút cũng không có ý hưởng thụ, từ đầu tới cuối chỉ ngồi một chỗ, không nói lời nào khiến đám kẻ hầu cũng không dám tiến lên phía trước.
Người tiếp xúc với cậu chủ này đều biết, anh không phải người chủ dễ sống chung, dường như không có hứng thú hay để ý tới bất kỳ chuyện gì, cứ vô hình mà từ chối không cho kẻ khác tới gần.
Mà Tống Sanh sau khi tiễn Khuất Diễn Trọng đi, một giây trước còn tươi cười vẫy tay với anh thì ngay lúc anh biến mất, cô treo lên gương mặt khóc tang, tìm một chỗ ngồi buồn bã. Đang trong tình yêu cuồng nhiệt lại bắt phải ở xa đối phương, quả thật rất tàn nhẫn.
Ngay cả khi chuông di động vang lên, cô vẫn bộ dáng ủ rủ gục đầu lấy ra, ngay cả màn hình cô cũng không xe. Vừa nhấn nhận cuộc gọi, di động liền vang lên một giọng nữ nhiệt tình: "Hey, honey."
Vừa nghe giọng nói này Tống Sanh liền biết đó là ai, tên tiếng Anh - Bernice, tên tiếng Trung - Khúc Ngọc, là cháu gái của bạn bà ngoại cô, cũng là biên tập phụ trách tiểu thuyết cô viết. Sớm chịu ảnh hưởng từ hai thành phần tri thức trong nhà là bà nội và ông ngoại, mấy năm trước Tống Sanh đã bắt đầu sáng tác, cũng là tác giả có chút tiếng tăm, chuyên tấn công thể loại kinh dị.
Ngọc Khúc cũng là cô gái gia đình giàu có, cũng thích sáng tác giống như Tống Sanh. Ngoại trừ làm biên tập là sở thích, Ngọc Khúc còn hay đi du lịch khắp nơi. Hai người hơn kém nhau bốn tuổi, thời gian ở chung không nhiều, tuy không thân như Nam Lâu, nhưng với người bạn thân như Tống Sanh mà nói, đây cũng là người bạn đáng được trân trọng.
"Ngọc Khúc, sao lại đột nhiên gọi điện vậy? Có chuyện gì sao?" Tống Sanh tựa lưng ra sau ghế, hỏi.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói nghi hoặc của Ngọc Khúc: "Tiểu Tống thân ái, em làm sao vậy, nghe giọng của em dường như không có tinh thần. Sao vậy, có phải ở nhà tới buồn chán rồi không? Hiện tại chị đang ở bang CL của nước M, cảnh sắc ở đây không tồi, em có muốn tới đây giải sầu không? Chị nói rồi, em nên ra ngoài nhìn thế giới một chút, bằng không cứ ở nhà sớm muộn cũng vì buồn mà sinh bệnh.
"Ngọc Khúc, chị ở bang CL của nước M?" Tống Sang sờ cằm.
"Đúng vậy, sao thế?"
"Được, chờ em, ngày mai... À không, hôm nay lập tức tới tìm chị." Sau khi tắt máy, Tống Sanh nở nụ cười, đúng vậy, tuy Manh Manh đã đi, nhưng anh chưa từng nói cô không thể đi cùng. Huống hồ cô không phải là đi tìm anh, mà đi gặp bạn thuận tiện giải sầu! Tống Sanh cảm thấy mình đã tìm được lý do hợp tình hợp lý, sau khi suy nghĩ cẩn thận liền vui vẻ đi chuẩn bị đồ đạc.
Đương nhiên trước khi đi, cô phải thông báo với anh mình. Còn về cách giải quyết thế này, Tống Sanh lấy kinh nghiệm nhiều năm nay tới khẳng định, lần này nhất định là chuyện vô cùng dễ dàng.
Sự thật đúng như dự đoán, tuy lúc bắt đầu cô nói muốn tới nước M, Tống Ly Nguyên lập tức nhíu mi, nhưng sau khi nghe nói cô tới đó gặp biên tập bàn bạc công việc, mặt khác có thể tạm thời tách khỏi Khuất Diễn Trọng để có thời gian bình tĩnh suy nghĩ, Tống Ly Nguyên liền đồng ý, thậm chí còn gấp tới chờ không nổi mà đặt vé máy bay cho cô.
Trong mắt của anh, em gái chủ động muốn tách khỏi người đàn ông kia là chuyện không gì tốt hơn. Em gái khó có lần nghe lời hiểu chuyện như vậy, Tống Ly Nguyên vô cùng vui mừng, vừa cầm bút không chỉ phê chuẩn cho cô nghỉ một tháng, thậm chí còn viết ngân phiếu để cô đi mua sắm.
Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần gạt ông anh trai Tống Sanh đều không áy náy. Vì vậy, cô túi lớn túi nhỏ chuẩn bị đi gặp Manh Manh nhà mình, không đúng, là đi du lịch với bạn, chỗ của Khuất Diễn Trọng chỉ là vô tình trùng hợp.
Nơi ở của Phương Tuy Dương là một hòn đảo thuộc bang CL nước M. Người có thể mua nổi một hòn đảo to như vậy, thậm chí là hào phóng kiến tạo biệt thự và các khu sinh hoạt dành riêng cho mình chỉ có thể là Phương Tuy Dương, một người đàn ông không hề đơn giản. Người nhà họ Phương vốn ở Trung Quốc, nhưng trăm năm trước đã ra nước ngoài định cư, từ đó sống và phát triển hẳn ở nước M.
Trong nước, thế lực của nhà họ Phương không lớn, nhưng ở nước M, đây mới chính là căn cứ của họ. Bất luận là tài sản chưa công khai hay thế lực bên ngoài, tất cả đều sẽ vì con quái vật khổng lồ này mà kinh ngạc cảm thán, hơn nữa người đàn ông Phương Tuy Dương khiến nhà họ Phương càng thêm bành trướng sẽ khiến mọi người kính sợ. Ông ta hắc bạch lưỡng đạo đều có thuộc hạ, vì lợi ích và quyền thế mà làm không ít chuyện thương thiên hại lý, tàn nhẫn độc ác cũng không đủ hình dung ông ta.
Nếu năm đó Phương Tạ Nguyệt không yêu Khuất Tùy Vân, hơn nữa còn khăng khăng muốn cùng ông về nước giúp chồng dạy con, lấy thân phận tiểu thư duy nhất của nhà họ Phương, bà ta có lẽ sẽ sống thư thái hơn hiện tại. Người phụ nữ vừa dịu dàng vừa dũng cảm theo đuổi tình yêu kia, sau khi bị người chồng phản bội liền trở nên điên cuồng. Nhưng Phương Tạ Nguyệt không phải ngoại lệ, có lẽ là bị nguyền rủa, người nhà họ Phương trên phương diện tình cảm đều không được thuận lợi.
Phương Tạ Nguyệt là thế, Phương Tuy Dương cũng như vậy. Người đàn ông khiến bao kẻ kính sợ đồng thời cũng là tên đàn ông thất bại trong tình yêu.
Nhìn hòn đảo bên dưới mỗi lúc một gần, trong mắt Khuất Diễn Trọng hiện lên tia trào phúng.
Phi cơ đáp xuống sân bay trên đảo, nơi đó sớm đã có người chờ. Khuất Diễn Trọng lên xe, một đường đi thẳng tới biệt thự nằm ở phía Đông. Xuống xe, lại ngồi xe điện đi thêm một lát, khoảng hơn mười phút, cuối cùng cũng tới nơi Phương Tuy Dương sống.
Khác hẳn với kiến trúc hoa lệ của cả khu biệt thự, chủ nhân của nơi này Phương Tuy Dương trông có vẻ vô cùng mộc mạc, căn nhà chỉ có hai lầu, phía trước là vườn hoa rực rỡ khiến người nhìn liền cảm nhận được sự ấm áp của anh mặt trời, mùi hoa trong không khí khiến người ta cũng vui vẻ thoải mái.
Phương Tuy Dương sở dĩ không xây cho mình một cung điện hoa lệ mà sống trong căn nhà bình thường này, tất cả đều vì vợ của ông ta, người phụ nữ ông ta yêu đến chết đi sống lại kia.
Vệ sĩ và tài xế đưa Khuất Diễn Trọng tới đây rồi rời đi, trợ lý Minh Dạ thay hắn cầm hành lý, ở trước cửa bấm chuông.
Không bao lâu, một người đàn ông trông khá trẻ tuổi cầm bình nước từ khúm hoa tường vi nở rộ đứng lên, ông ta thấy Khuất Diễn Trọng đứng bên ngoài, tươi cười đi tới: "Diễn Trọng tới rồi."
Đây là người đàn ông anh tuấn, nếu chỉ dùng từ tuấn tú hay soái khí để miêu tả ông ta thì có chút không thích hợp, dường như từ ánh mắt đầu tiên, trong đầu mọi người sẽ hiện lên một suy nghĩ - đây đích thực là một mỹ nam. Cho dù sinh sống ở nước M nhưng người đàn ông Hoa kiều này vẫn một thân Hoa Quốc cổ điển.
Rất ít đàn ông để tóc dài, mà ông ta để nó càng tăng thêm sức hấp dẫn. Bề ngoài Phương Tuy Dương ôn hòa nho nhã, đối đãi với mọi người cũng rất chân thành, hơn nữa với gương mặt hoàn mỹ không nhìn ra tên tuổi kia, người thường hẳn sẽ không biết ông ta vô cùng thủ đoạn, chỉ cảm thấy đây là người đàn ông có mị lực, giống một bức tranh thủy mặc từ cổ lưu truyền tới nay.
Nhưng người biết rõ thủ đoạn của ông ta, như Khuất Diễn Trọng, thấy ông ta tươi cười đi tới, thân thiết chào hỏi như vậy, trong lòng không có cách nào thả lỏng một giây, ngược lại còn nâng cao cảnh giác.
Phương Tuy Dương tựa như không phát hiện cảm xúc của Khuất Diễn Trọng, vẫn ôn hòa dẫn anh vào trong, lại kêu Minh Dạ sắp xếp hành lý cho anh trước.
"Mợ cháu đang ngủ trưa trên lầu, bà ấy khó có lúc ngủ ngon như vậy, thôi thì đừng quấy rầy, hai cậu cháu ta nói chuyện trước đã." Phương Tuy Dương hiền hòa như người cậu bình thường, dùng ngữ điệu thân thiết hỏi thăm cuộc sống của anh.
Hai người trò chuyện không bao lâu, trên lầu liền truyền tới tiếng vang lớn. Phương Tuy Dương ngừng lại một chút, sau đó cười nói: "Xem ra A Nhứ đã tỉnh, đi thôi, lên xem cô ấy."
Vừa lên lầu hai liền thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi ngồi trên xe lăn. Trông thấy Phương Tuy Dương, bà ấy giơ tay cầm bình trà bên cạnh ném thẳng vào người ông ta. Ông ta bắt lấy, lại nhìn mảnh vỡ dưới chân bà, bất đắc dĩ mà nói: "Á Nhứ, tách trà quăng thì quăng, nhưng nếu mảnh sứ không cẩn thận làm em bị thương thì làm sao đây?"
Người phụ nữ gọi là A Nhứ kia chỉ lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút."
Sắc mặt Phương Tuy Dương chưa từng thay đổi, ông ta vẫn mỉm cười đi tới đẩy xe lăn của bà qua một bên, sau đó ngồi xổm xuống tự mình thu dọn, lại nói: "Diễn Trọng vừa tới, em trước nay luôn thương nó, hai người trò chuyện đi, anh đi chuẩn bị đồ ăn." Nói xong, ông ta liền đặt lên má người phụ nữ một nụ hôn thân mật, gật đầu với Khuất Diễn Trọng rồi rời đi.
Khuất Diễn Trọng đứng bên cạnh nhìn không khí căng thẳng giữa bọn họ sớm đã thành thói quen, chờ Phương Tuy Dương đi, anh đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện người phụ nữ. Người phụ nữ nhắm chặt hai mắt rồi mở ra, lộ sự mệt mỏi.
Người phụ nữ này tên Sở Nhứ, là người phụ nữ Phương Tuy Dương yêu. Vì người phụ nữ này, Phương Tuy Dương đã giao phần lớn đế quốc thương nghiệp của mình cho cấp dưới xử lý, hàng năm ở đây bầu bạn với bà, tìm cho bà vô số đồ tốt, chỉ thiếu hái sao trên trời. Nhưng Sở Nhứ đối Phương Tuy Dương không có cảm động, thậm chí là cừu hận.
Giữa Sở Nhứ và Phương Tuy Dương là một đoạn nghiệt duyên, Phương Tuy Dương gặp bà, yêu bà khi bà đã có chồng, hơn nữa tình cảm vợ chồng bọn họ rất tốt, thậm chí còn có một đứa con đáng yêu. Con người Phương Tuy Dương này đã muốn cái gì thì sẽ không tiếc thủ đoạn mà cướp lấy, cho nên người đàn ông Sở Nhứ yêu, một trung úy của Trung Quốc đã chết trong một lần tập kích chống ma túy xuyên quốc gia.
Phương Tuy Dương cứ như vậy mà xuất hiện, ông ta đẹp trai, giàu có, lại thâm tình dịu dàng, Sở Nhứ trong khoảng thời gian ông ta ở cạnh bầu bạn đã vượt qua nỗi đau, sau đó liền yêu ông ta. Nhưng trong lúc này, sau khi biết ông ta hại chết chồng mình, Sở Nhứ biến mọi thứ thành hận ý ngập trời. Thậm chí ông ta còn muốn giết con của bà, Sở Nhứ đành lấy chính mình cầm chân Phương Tuy Dương, thành ông dời được tầm mắt của ông ta, để con trai có thể may mắn sống sót
Người nói cho bà biết chân tướng, cũng là người thần không biết quỷ không hay thay bà bảo vệ con trai chính là Khuất Diễn Trọng. Khuất Diễn Trọng muốn giết Phương Tuy Dương, mà Sở Nhứ cũng vậy, hơn nữa có con trai Sở Nhứ gắn bó, hai người cứ thế mà có quan hệ liên minh vững chắc.
Đối diện với Khuất Diễn Trọng, Sở Nhứ đã không còn vẻ lạnh nhạt của khi nãy, bà thở dài một tiếng, mong chờ hỏi anh: "Nó gần đây thế nào?"
Người bà hỏi đương nhiên là đứa con trai, Khuất Diễn Trọng sớm đã thay đổi thân phận cho nó, giấu nó trong cô nhi viện Ánh mặt trời. Phương Tuy Dương vẫn luôn cho rằng năm đó đã giải quyết đứa bé kia, lại không ngờ thằng bé vẫn sống rất tốt dưới mí mắt của mình.
Khuất Diễn Trọng thấy được ánh mắt của Sở Nhứ, gật nhẹ đầu: "Cậu ấy rất tốt, rất hiểu chuyện, thành tích vẫn luôn đứng đầu, chung sống với đám trẻ trong viện cũng rất tốt..."
Nói tới, Khuất Diễn Trọng lại bất giác nhớ tới những thời điểm Tống Sanh đi thăm bọn nhỏ ở cô nhi viện. Anh không biết phải ở chung với đám trẻ thế nào, nhưng còn Tống Sanh, cô ấy luôn vui vẻ cùng bọn nhỏ nháo thành một đoàn.
Biểu tình Khuất Diễn Trọng nhu hòa một ít: "Cậu ấy luôn trầm ổn, gần đây đã cởi mở không ít."
Sở Nhứ chỉ lớn hơn Khuất Diễn Trọng vài tuổi, thời điểm Khuất Diễn Trọng còn trẻ đã quen biết anh, anh trước nay luôn bình tĩnh đạm mạc, chưa từng lộ ra vẻ mặt này. Cẩn thận quan sát chàng trai trước mặt, Sớ Nhứ cười cười: "Nhìn dáng vẻ này, cậu hẳn đã thích ai đó rồi đúng không?"
Bình luận facebook