Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Buông Tay
Lục Diệp Thần nhẹ nhàng đóng cửa để tránh làm cô gái nhỏ tỉnh giấc, hắn lặng lẽ ngồi nhìn, chỉ nhìn cô một chút mà không có bất kì động tĩnh gì.
Trong tâm trí người đàn ông hiện lên một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Lẽ ra cô nên yêu hắn thì hắn cũng sẽ không thương tổn cô.
Lẽ ra cô không chống đối hắn thì hắn cũng không nỡ xuống tay hành hạ cô như vậy.
Lẽ ra cô không nên hôn tên đàn ông khác trước mặt hắn thì mọi chuyện sẽ không tồi tệ như vậy...
Hắn là đang trách cô sao, hắn yêu cô như vậy mà, nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt nhỏ kia liền khiến tim hắn đau đến quặn thắt.
Lý trí không kìm được lại nhẫn tâm ra tay với cô...
"Ưm...nước...nước..."
Tử Ân nhíu chặt lông mày, miệng nhỏ khô nhát liền cảm nhận được dòng nước mát lạnh chuyền vào miệng, khuôn mặt giãn ra đôi chút liền từ từ mở mắt...
Lục Diệp Thần thấy cô tỉnh có chút vui mừng, nhìn chằm chằm xem phản ứng tiếp theo của cô là gì...
Tử Ân không thể khóc được, dường như tâm can cô đang nhói lên từng hồi ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Lục Diệp Thần tưởng cô sẽ đánh hắn, mắng chửi hắn nhưng cô lại chỉ im lặng khiến tâm tình hắn có chút lo sợ...
"Bác sĩ nói em bị xảy thai...nhưng không sao đâu...sau này cũng lại có tiếp thôi."
Tử Ân vô thức đặt tay lên bụng nhỏ, nơi này từng có một sinh linh sao, mất cũng tốt dù gì cô cũng không muốn mang thai con của người đàn ông đã hủy hoại đời mình...
"Anh...hài lòng chưa..."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như vạn nhát dao cứa lên trái tim hắn, ý của cô là gì, cô nghĩ hắn chỉ coi cô là một món đồ chơi thôi sao, hay loại gái một đêm ngoài kia...
"Anh...xin...l..."
"Tôi không gánh nổi lời xin lỗi ấy đâu..."
Tử Ân quay đi chỗ khác, tâm can cô dâng lên nỗi chua xót khó tả, ngay cả một con đĩ chơi xong cũng được người ta trả công, huống gì cô chỉ là một người bình thường lại bị người ta chơi đến mức mất hết tất cả, danh dự, cơ thể, tình cảm, gia đình, cô chẳng còn gì cả...
Lục Diệp Thần biết hắn mất cô thật rồi, hắn chỉ muốn nhìn Tử Ân một đời bình an, sống vui vẻ an nhàn không lo nghĩ, có lẽ hắn nên buông tay để cô được tự do, trả lại cuộc sống mà cô vốn có.
Tình yêu của hắn sẽ được giấu đi một lần nữa, lặng lẽ đứng từ xa âm thầm bảo vệ cô, như vậy cô cũng không yêu không hận, không lo lắng sợ hãi nữa...
"Anh sẽ không đến tìm em nữa...anh chỉ muốn em biết anh rất thương em..."
Khi yêu quá nhiều, tình cảm ấy sẽ chuyển thành thương, vì thương mà hắn từ bỏ, vì thương mà hắn chấp nhận lùi về sau, vì thương mà hắn chấp niệm.
Ánh mắt người đàn ông hiện lên tia đau khổ nhìn cô lần cuối liền rời đi, từ nay cô được tự do rồi...
Tử Ân xoay người lại nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông rời đi, trong lòng vẫn còn nghi hoặc rằng hắn thực sự tha cho cô rồi sao...
"Cô tỉnh rồi à..."
Đoàn Lưu Dương ngồi xuống bên cạnh Khương Tử Ân, anh cũng rất cảm mến cô vì nhiều thứ, nhưng trong chuyện tình cảm này thì anh vẫn hướng về phía Lục Diệp Thần nhiều hơn...
"Thần...rất yêu cô...tôi có thể khẳng định điều đấy..."
"Ha...yêu sao...yêu tôi nhiều sao...yêu đến mức hành hạ tôi sắp chết sao..."
"Phải có lý do gì đấy anh ta mới phải làm như vậy..."
Tử Ân nhắm mắt, dường như không muốn tiếp tục câu chuyện với Đoàn Lưu Dương, cô muốn chấp dứt mọi chuyện tại đây và không muốn bất kì ai xen vào thêm lần nào nữa...
"Cô nghỉ ngơi cho tốt..."
Đoàn Lưu Dương lắc đầu ngán ngẫm, vì yêu mà cả hai cùng đau như vậy thì độc thân nhiều tiền như anh có phải tốt hơn không.
Trong tâm trí người đàn ông hiện lên một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Lẽ ra cô nên yêu hắn thì hắn cũng sẽ không thương tổn cô.
Lẽ ra cô không chống đối hắn thì hắn cũng không nỡ xuống tay hành hạ cô như vậy.
Lẽ ra cô không nên hôn tên đàn ông khác trước mặt hắn thì mọi chuyện sẽ không tồi tệ như vậy...
Hắn là đang trách cô sao, hắn yêu cô như vậy mà, nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt nhỏ kia liền khiến tim hắn đau đến quặn thắt.
Lý trí không kìm được lại nhẫn tâm ra tay với cô...
"Ưm...nước...nước..."
Tử Ân nhíu chặt lông mày, miệng nhỏ khô nhát liền cảm nhận được dòng nước mát lạnh chuyền vào miệng, khuôn mặt giãn ra đôi chút liền từ từ mở mắt...
Lục Diệp Thần thấy cô tỉnh có chút vui mừng, nhìn chằm chằm xem phản ứng tiếp theo của cô là gì...
Tử Ân không thể khóc được, dường như tâm can cô đang nhói lên từng hồi ép nước mắt chảy ngược vào trong.
Lục Diệp Thần tưởng cô sẽ đánh hắn, mắng chửi hắn nhưng cô lại chỉ im lặng khiến tâm tình hắn có chút lo sợ...
"Bác sĩ nói em bị xảy thai...nhưng không sao đâu...sau này cũng lại có tiếp thôi."
Tử Ân vô thức đặt tay lên bụng nhỏ, nơi này từng có một sinh linh sao, mất cũng tốt dù gì cô cũng không muốn mang thai con của người đàn ông đã hủy hoại đời mình...
"Anh...hài lòng chưa..."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như vạn nhát dao cứa lên trái tim hắn, ý của cô là gì, cô nghĩ hắn chỉ coi cô là một món đồ chơi thôi sao, hay loại gái một đêm ngoài kia...
"Anh...xin...l..."
"Tôi không gánh nổi lời xin lỗi ấy đâu..."
Tử Ân quay đi chỗ khác, tâm can cô dâng lên nỗi chua xót khó tả, ngay cả một con đĩ chơi xong cũng được người ta trả công, huống gì cô chỉ là một người bình thường lại bị người ta chơi đến mức mất hết tất cả, danh dự, cơ thể, tình cảm, gia đình, cô chẳng còn gì cả...
Lục Diệp Thần biết hắn mất cô thật rồi, hắn chỉ muốn nhìn Tử Ân một đời bình an, sống vui vẻ an nhàn không lo nghĩ, có lẽ hắn nên buông tay để cô được tự do, trả lại cuộc sống mà cô vốn có.
Tình yêu của hắn sẽ được giấu đi một lần nữa, lặng lẽ đứng từ xa âm thầm bảo vệ cô, như vậy cô cũng không yêu không hận, không lo lắng sợ hãi nữa...
"Anh sẽ không đến tìm em nữa...anh chỉ muốn em biết anh rất thương em..."
Khi yêu quá nhiều, tình cảm ấy sẽ chuyển thành thương, vì thương mà hắn từ bỏ, vì thương mà hắn chấp nhận lùi về sau, vì thương mà hắn chấp niệm.
Ánh mắt người đàn ông hiện lên tia đau khổ nhìn cô lần cuối liền rời đi, từ nay cô được tự do rồi...
Tử Ân xoay người lại nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông rời đi, trong lòng vẫn còn nghi hoặc rằng hắn thực sự tha cho cô rồi sao...
"Cô tỉnh rồi à..."
Đoàn Lưu Dương ngồi xuống bên cạnh Khương Tử Ân, anh cũng rất cảm mến cô vì nhiều thứ, nhưng trong chuyện tình cảm này thì anh vẫn hướng về phía Lục Diệp Thần nhiều hơn...
"Thần...rất yêu cô...tôi có thể khẳng định điều đấy..."
"Ha...yêu sao...yêu tôi nhiều sao...yêu đến mức hành hạ tôi sắp chết sao..."
"Phải có lý do gì đấy anh ta mới phải làm như vậy..."
Tử Ân nhắm mắt, dường như không muốn tiếp tục câu chuyện với Đoàn Lưu Dương, cô muốn chấp dứt mọi chuyện tại đây và không muốn bất kì ai xen vào thêm lần nào nữa...
"Cô nghỉ ngơi cho tốt..."
Đoàn Lưu Dương lắc đầu ngán ngẫm, vì yêu mà cả hai cùng đau như vậy thì độc thân nhiều tiền như anh có phải tốt hơn không.
Bình luận facebook