Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
Editor: Bộ Yến Tử
Lưu Đồng nhìn chằm chằm Thụy Vương nửa ngày, thấy Thụy Vương vẫn như cũ không gợn sóng không sợ hãi, nói: "Có chuyện gì sao..."
Thụy Vương cười nói: "Không có việc gì, ngày mai thi đình, chúng ta cũng có thể thanh nhàn, cho nên hôm nay đệ dẫn theo đệ muội, đến phủ Ngũ ca chơi đùa, tả hữu ngày mai vô sự."
Lưu Đồng lên tiếng, vẫn nghĩ đến chuyện Thái Tử tức sùi bọt mép hậm hực bỏ đi, lại thấy Thụy Vương dẫn đầu đi ra đại điện, hắn sửng sốt vội vã đi theo, do dự một lát lại nói: "Ngũ ca, vừa rồi Thái Tử lao ra đại điện, đệ thấy hắn ta...Hình như rất phẫn nộ."
"À, đó là tự nhiên." Thụy Vương gật đầu nói: "Mới vừa rồi Lục đệ nói với hắn ta, thợ thủ công dân gian sở chế dệt cơ, bản vẽ ở trên tay Lục đệ, thành phẩm đến nay cũng bất quá trăm đến giá. Hắn ta đã cùng Giang Nam bàn bạc qua mảnh nhi đại bố trang, quang là bán dệt cơ, đó là một tuyệt bút thu vào. Đó chính là con đường phát tài của Thái Tử, bị Lục đệ cho đổ, hắn ta có thể vui vẻ sao?"
Lưu Đồng nhíu mày.
"Sầm Vương chính mình bán?"
Thụy Vương nhíu mày cười cười: "Đúng vậy, Thái Tử muốn hỏi Lục đệ giấy tờ quy hoạch quan trọng, nhưng Công bộ sở chế, ngày ấy lại do Sầm Vương tại tiệc sinh thần của phụ hoàng lấy làm thọ lễ dâng lên, hắn ta cũng không dám ở trước mặt phụ hoàng nói muốn cầm vật ấy dùng ở Dệt Tạo Tư. Hắn ta không nói, phụ hoàng cũng không hỏi, còn Lục đệ, xem xét lúc này sai, có thể làm chuyện cũng không nhiều. Chẳng sợ sau này Thái Tử lấy bản vẽ, nói vậy cũng giãy không xong cái gì, dù sao đại đầu đều do Sầm Vương cầm."
Lưu Đồng yên lặng tán dương Sầm Vương mấy câu trong lòng, ngẫm lại lại cảm thấy không đúng.
Thời điểm sau khi Sầm Vương nói xong bỏ đi, quả thực sắc mặt Thái Tử khó coi, nhưng cũng không xấu đến mức đó.
Rõ ràng là Ngũ ca nói cái gì đó với Thái Tử, mới khiến Thái Tử triệt để luống cuống.
Lưu Đồng không khỏi nhìn Thụy Vương một mắt.
Thụy Vương nhận thấy ánh mắt của hắn, cười hỏi: "Nhìn ta làm gì?"
"Ngũ ca, huynh..." Lưu Đồng nhíu mày: "Huynh nói gì với Thái Tử vậy?"
"Ta và Thái Tử sao?" Thụy Vương cười cười: "Chưa nói cái gì."
"Vậy tại sao sắc mặt Thái Tử..." Lưu Đồng không tin.
Thụy Vương như cũ cười cười, vỗ vỗ sau lưng Lưu Đồng: "Nói cho đệ biết cũng không ngại."
Thụy Vương để sát vào tai Lưu Đồng, nhỏ giọng nói mấy câu.
Ánh mắt Lưu Đồng nhất thời trừng lớn.
Thụy Vương nói xong, vỗ vai hắn: "Đệ nhớ kỹ, việc này đệ không biết, tuyệt đối không được nói với ai, kể cả đệ muội, đệ cũng phải kín miệng."
"Ngũ ca, huynh nói cho Thái Tử, là muốn..." Mượn đao giết người sao?
Thụy Vương nhàn nhạt cười.
"Ít nhất có một chuyện kinh thiên như thế với hắn ta mà nói cũng tốt, thời gian tới hắn ta sẽ không hao tổn tâm tực trên người ta. Ta cũng nhẹ nhõm một phen, hảo hảo tra kỹ án giết người ở kỹ lâu."
Lưu Đồng hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Đệ biết rồi."
"Hạ thưởng nhớ đến phủ ta đó, ta trở về nói với Ngũ tẩu đệ chuẩn bị một bàn tiệc." Thụy Vương cũng thở dài hắt ra: "Gần đây khó có được chút thời điểm nghẹn khuất như thế, cuối cùng có thể nghỉ một chút."
Hai huynh đệ mỗi người đi một ngả, Lưu Đồng trở về phủ Hoàng tử, dặn dò chuyện xuất môn.
Thường Nhuận Chi kinh ngạc nói: "Hôm nay là ngày gì? Sao Thụy Vương lại nhớ tới chuyện để chúng ta đi phủ Thụy Vương?"
Lưu Đồng cười cười: "Không có đại sự gì đâu, ngày mai là thi đình, tả hữu gì hai ngày này cũng rảnh rỗi, cho nên đi phủ Ngũ ca tụ họp."
Thường Nhuận Chi gật đầu, cẩn thận xem xem, ngược lại cũng phát giác một chút khác thường trong mắt Lưu Đồng.
Nàng liền hỏi: "Có phải trong lòng chàng có việc gì hay không?"
Lưu Đồng sửng sốt, Thường Nhuận Chi khẳng định nói: "Trong lòng chàng có việc."
Lưu Đồng cười khổ một tiếng, sờ sờ mặt: "Rõ ràng như vậy sao?"
"Ừm... Người khác nhìn không ra, bất quá, thiếp không phải người khác." Thường Nhuận Chi cười cười, nhẹ giọng hỏi hắn: "Lâm triều lại gặp chuyện không may sao?"
"Kia thật không có." Lưu Đồng lắc lắc đầu, giương giương miệng muốn nói cái gì, lại nghĩ tới lời Thụy Vương nói, thành thật ngậm miệng.
Hắn thở dài, nhẹ nhàng ôm Thường Nhuận Chi vào lòng, nói khẽ với nàng: "Có một số việc, không phải ta không đồng ý nói với nàng, chính là, nàng có biết cũng không có ưu việt gì. Huống chi, Ngũ ca cũng đã dặn ta đóng chặt miệng với nàng, đừng ở trước mặt nàng nói sót..."
Thường Nhuận Chi hơi cúi đầu, nửa ngày sau mới bất đắc dĩ nói: "Thôi, thiếp cũng sẽ không thể buộc chàng nói. Chẳng qua..."
Thường Nhuận Chi ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Lưu Đồng: "Nếu trong lòng khó chịu, chàng cứ nói với thiếp. Thiếp không thể giúp chàng chia sẻ công việc, lại có thể giúp chàng chia sẻ tâm tình. A Đồng, thiếp không muốn nhìn bộ dạng chàng khổ sở."
Bàn tay Lưu Đồng đang ôm lấy nàng hơi ngừng lại, nửa ngày sau không thể nói gì chỉ đáp nàng một câu: "Ta đã biết."
Dừng một chút: "Ta cũng giống vậy."
Hai phu thê dùng xong ngọ thiện, Lưu Đồng bồi Thường Nhuận Chi ngủ một lát, sau đó ngồi dậy thay đổi xiêm y, đi tới phủ Thụy Vương.
Lưu Đồng vốn tưởng rằng hôm nay phủ Thụy Vương không có khách nhân gì chỉ có hắn và Thường Nhuận Chi, lại không nghĩ tới, trừ bọn họ còn có mặt hai học sinh trẻ tuổi.
Lưu Đồng tiễn Thường Nhuận Chi vào nội viện, liền cho người dẫn tới trong thư phòng Thụy Vương.
Thụy Vương ngồi sau bàn, trước bàn là hai thư sinh sĩ tử, nhìn tuổi còn rất trẻ, cùng hắn xấp xỉ.
Lưu Đồng nghi hoặc nhìn bọn họ, sau đó chào hỏi Thụy Vương.
"Tiểu Cửu đến rồi sao?" Thụy Vương nở nụ cười, hô: "Ngồi đi."
Lưu Đồng ngồi xuống, Thụy Vương lại nói với hai người kia: "Các ngươi cũng ngồi, không cần câu thúc."
Hai người kia chần chờ, liếc mắt nhìn nhau, tiến lên chào Lưu Đồng.
"Học sinh Hứa Duật Hoài —— "
"Học sinh Mạnh Chiêu —— "
"Gặp qua Cửu điện hạ."
Lưu Đồng sửng sốt, chỉ cảm thấy hai cái tên này có chút quen tai, sau khi kêu khởi mới phản ứng lại.
"Này không phải —— "
Này không phải hai người Diêu Trừng Tây giới thiệu cho hắn là người "Có tài chi sĩ" sao?
Lúc trước hắn có đề cập qua hai người này với Ngũ ca, nhưng không nghĩ tới, động tác Ngũ ca lại mau như thế, hiện tại đã liên hệ với người ta.
"Ngũ ca, ngày mai là thi đình, sao bọn họ lại ở chỗ này?" Lưu Đồng kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Hứa Duật Hoài cùng Mạnh Chiêu đều có chút trầm, Thụy Vương nhìn bọn họ, cười đáp lời Lưu Đồng: "Bọn họ không thể nhập danh ngạch thi đình."
Lưu Đồng nhíu mày.
Thụy Vương nói: "Tuy rằng kỳ thi mùa xuân chưa từng thi rớt, nhưng thứ tự vừa khéo không có tư cách đạt tới thi đình."
Nói như vậy, Lưu Đồng đã hiểu rõ.
Chẳng qua là có người sử thủ đoạn, làm cho bọn họ không thể đến trước mặt Nguyên Vũ đế biểu hiện chính mình.
"Rồi sau đây?" Lưu Đồng hỏi: "Các ngươi có tính toán gì không?"
Hứa Duật Hoài chắp tay nói: "Hồi Cửu điện hạ, Hứa mỗ được Thụy Vương điện hạ để mắt, sau này nhưng phân biệt khiến, Hứa mỗ đương làm hết sức."
Mạnh Chiêu cũng gật đầu, nhưng không lên tiếng.
Thụy Vương cười cười: "Bây giờ các ngươi cũng là người có công danh trên người, có thể tiếp tục nghiên cứu học vấn, đợi ba năm sau đi thêm đại bỉ. Đương nhiên, thừa dịp hiện tại, nếu các ngươi có thể ở Lại bộ chuẩn bị một hai, ngược lại cũng có thể lao một cái danh ngạch làm quan ngoại phóng."
Ánh mắt Hứa Duật Hoài và Mạnh Chiêu đều sáng ngời.
"Bất quá ——" Thụy Vương dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hai người họ: "Con đường phải đi sau này có dạng gì, còn phải do tự mình các ngươi lựa chọn."
Lưu Đồng nhìn chằm chằm Thụy Vương nửa ngày, thấy Thụy Vương vẫn như cũ không gợn sóng không sợ hãi, nói: "Có chuyện gì sao..."
Thụy Vương cười nói: "Không có việc gì, ngày mai thi đình, chúng ta cũng có thể thanh nhàn, cho nên hôm nay đệ dẫn theo đệ muội, đến phủ Ngũ ca chơi đùa, tả hữu ngày mai vô sự."
Lưu Đồng lên tiếng, vẫn nghĩ đến chuyện Thái Tử tức sùi bọt mép hậm hực bỏ đi, lại thấy Thụy Vương dẫn đầu đi ra đại điện, hắn sửng sốt vội vã đi theo, do dự một lát lại nói: "Ngũ ca, vừa rồi Thái Tử lao ra đại điện, đệ thấy hắn ta...Hình như rất phẫn nộ."
"À, đó là tự nhiên." Thụy Vương gật đầu nói: "Mới vừa rồi Lục đệ nói với hắn ta, thợ thủ công dân gian sở chế dệt cơ, bản vẽ ở trên tay Lục đệ, thành phẩm đến nay cũng bất quá trăm đến giá. Hắn ta đã cùng Giang Nam bàn bạc qua mảnh nhi đại bố trang, quang là bán dệt cơ, đó là một tuyệt bút thu vào. Đó chính là con đường phát tài của Thái Tử, bị Lục đệ cho đổ, hắn ta có thể vui vẻ sao?"
Lưu Đồng nhíu mày.
"Sầm Vương chính mình bán?"
Thụy Vương nhíu mày cười cười: "Đúng vậy, Thái Tử muốn hỏi Lục đệ giấy tờ quy hoạch quan trọng, nhưng Công bộ sở chế, ngày ấy lại do Sầm Vương tại tiệc sinh thần của phụ hoàng lấy làm thọ lễ dâng lên, hắn ta cũng không dám ở trước mặt phụ hoàng nói muốn cầm vật ấy dùng ở Dệt Tạo Tư. Hắn ta không nói, phụ hoàng cũng không hỏi, còn Lục đệ, xem xét lúc này sai, có thể làm chuyện cũng không nhiều. Chẳng sợ sau này Thái Tử lấy bản vẽ, nói vậy cũng giãy không xong cái gì, dù sao đại đầu đều do Sầm Vương cầm."
Lưu Đồng yên lặng tán dương Sầm Vương mấy câu trong lòng, ngẫm lại lại cảm thấy không đúng.
Thời điểm sau khi Sầm Vương nói xong bỏ đi, quả thực sắc mặt Thái Tử khó coi, nhưng cũng không xấu đến mức đó.
Rõ ràng là Ngũ ca nói cái gì đó với Thái Tử, mới khiến Thái Tử triệt để luống cuống.
Lưu Đồng không khỏi nhìn Thụy Vương một mắt.
Thụy Vương nhận thấy ánh mắt của hắn, cười hỏi: "Nhìn ta làm gì?"
"Ngũ ca, huynh..." Lưu Đồng nhíu mày: "Huynh nói gì với Thái Tử vậy?"
"Ta và Thái Tử sao?" Thụy Vương cười cười: "Chưa nói cái gì."
"Vậy tại sao sắc mặt Thái Tử..." Lưu Đồng không tin.
Thụy Vương như cũ cười cười, vỗ vỗ sau lưng Lưu Đồng: "Nói cho đệ biết cũng không ngại."
Thụy Vương để sát vào tai Lưu Đồng, nhỏ giọng nói mấy câu.
Ánh mắt Lưu Đồng nhất thời trừng lớn.
Thụy Vương nói xong, vỗ vai hắn: "Đệ nhớ kỹ, việc này đệ không biết, tuyệt đối không được nói với ai, kể cả đệ muội, đệ cũng phải kín miệng."
"Ngũ ca, huynh nói cho Thái Tử, là muốn..." Mượn đao giết người sao?
Thụy Vương nhàn nhạt cười.
"Ít nhất có một chuyện kinh thiên như thế với hắn ta mà nói cũng tốt, thời gian tới hắn ta sẽ không hao tổn tâm tực trên người ta. Ta cũng nhẹ nhõm một phen, hảo hảo tra kỹ án giết người ở kỹ lâu."
Lưu Đồng hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Đệ biết rồi."
"Hạ thưởng nhớ đến phủ ta đó, ta trở về nói với Ngũ tẩu đệ chuẩn bị một bàn tiệc." Thụy Vương cũng thở dài hắt ra: "Gần đây khó có được chút thời điểm nghẹn khuất như thế, cuối cùng có thể nghỉ một chút."
Hai huynh đệ mỗi người đi một ngả, Lưu Đồng trở về phủ Hoàng tử, dặn dò chuyện xuất môn.
Thường Nhuận Chi kinh ngạc nói: "Hôm nay là ngày gì? Sao Thụy Vương lại nhớ tới chuyện để chúng ta đi phủ Thụy Vương?"
Lưu Đồng cười cười: "Không có đại sự gì đâu, ngày mai là thi đình, tả hữu gì hai ngày này cũng rảnh rỗi, cho nên đi phủ Ngũ ca tụ họp."
Thường Nhuận Chi gật đầu, cẩn thận xem xem, ngược lại cũng phát giác một chút khác thường trong mắt Lưu Đồng.
Nàng liền hỏi: "Có phải trong lòng chàng có việc gì hay không?"
Lưu Đồng sửng sốt, Thường Nhuận Chi khẳng định nói: "Trong lòng chàng có việc."
Lưu Đồng cười khổ một tiếng, sờ sờ mặt: "Rõ ràng như vậy sao?"
"Ừm... Người khác nhìn không ra, bất quá, thiếp không phải người khác." Thường Nhuận Chi cười cười, nhẹ giọng hỏi hắn: "Lâm triều lại gặp chuyện không may sao?"
"Kia thật không có." Lưu Đồng lắc lắc đầu, giương giương miệng muốn nói cái gì, lại nghĩ tới lời Thụy Vương nói, thành thật ngậm miệng.
Hắn thở dài, nhẹ nhàng ôm Thường Nhuận Chi vào lòng, nói khẽ với nàng: "Có một số việc, không phải ta không đồng ý nói với nàng, chính là, nàng có biết cũng không có ưu việt gì. Huống chi, Ngũ ca cũng đã dặn ta đóng chặt miệng với nàng, đừng ở trước mặt nàng nói sót..."
Thường Nhuận Chi hơi cúi đầu, nửa ngày sau mới bất đắc dĩ nói: "Thôi, thiếp cũng sẽ không thể buộc chàng nói. Chẳng qua..."
Thường Nhuận Chi ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Lưu Đồng: "Nếu trong lòng khó chịu, chàng cứ nói với thiếp. Thiếp không thể giúp chàng chia sẻ công việc, lại có thể giúp chàng chia sẻ tâm tình. A Đồng, thiếp không muốn nhìn bộ dạng chàng khổ sở."
Bàn tay Lưu Đồng đang ôm lấy nàng hơi ngừng lại, nửa ngày sau không thể nói gì chỉ đáp nàng một câu: "Ta đã biết."
Dừng một chút: "Ta cũng giống vậy."
Hai phu thê dùng xong ngọ thiện, Lưu Đồng bồi Thường Nhuận Chi ngủ một lát, sau đó ngồi dậy thay đổi xiêm y, đi tới phủ Thụy Vương.
Lưu Đồng vốn tưởng rằng hôm nay phủ Thụy Vương không có khách nhân gì chỉ có hắn và Thường Nhuận Chi, lại không nghĩ tới, trừ bọn họ còn có mặt hai học sinh trẻ tuổi.
Lưu Đồng tiễn Thường Nhuận Chi vào nội viện, liền cho người dẫn tới trong thư phòng Thụy Vương.
Thụy Vương ngồi sau bàn, trước bàn là hai thư sinh sĩ tử, nhìn tuổi còn rất trẻ, cùng hắn xấp xỉ.
Lưu Đồng nghi hoặc nhìn bọn họ, sau đó chào hỏi Thụy Vương.
"Tiểu Cửu đến rồi sao?" Thụy Vương nở nụ cười, hô: "Ngồi đi."
Lưu Đồng ngồi xuống, Thụy Vương lại nói với hai người kia: "Các ngươi cũng ngồi, không cần câu thúc."
Hai người kia chần chờ, liếc mắt nhìn nhau, tiến lên chào Lưu Đồng.
"Học sinh Hứa Duật Hoài —— "
"Học sinh Mạnh Chiêu —— "
"Gặp qua Cửu điện hạ."
Lưu Đồng sửng sốt, chỉ cảm thấy hai cái tên này có chút quen tai, sau khi kêu khởi mới phản ứng lại.
"Này không phải —— "
Này không phải hai người Diêu Trừng Tây giới thiệu cho hắn là người "Có tài chi sĩ" sao?
Lúc trước hắn có đề cập qua hai người này với Ngũ ca, nhưng không nghĩ tới, động tác Ngũ ca lại mau như thế, hiện tại đã liên hệ với người ta.
"Ngũ ca, ngày mai là thi đình, sao bọn họ lại ở chỗ này?" Lưu Đồng kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Hứa Duật Hoài cùng Mạnh Chiêu đều có chút trầm, Thụy Vương nhìn bọn họ, cười đáp lời Lưu Đồng: "Bọn họ không thể nhập danh ngạch thi đình."
Lưu Đồng nhíu mày.
Thụy Vương nói: "Tuy rằng kỳ thi mùa xuân chưa từng thi rớt, nhưng thứ tự vừa khéo không có tư cách đạt tới thi đình."
Nói như vậy, Lưu Đồng đã hiểu rõ.
Chẳng qua là có người sử thủ đoạn, làm cho bọn họ không thể đến trước mặt Nguyên Vũ đế biểu hiện chính mình.
"Rồi sau đây?" Lưu Đồng hỏi: "Các ngươi có tính toán gì không?"
Hứa Duật Hoài chắp tay nói: "Hồi Cửu điện hạ, Hứa mỗ được Thụy Vương điện hạ để mắt, sau này nhưng phân biệt khiến, Hứa mỗ đương làm hết sức."
Mạnh Chiêu cũng gật đầu, nhưng không lên tiếng.
Thụy Vương cười cười: "Bây giờ các ngươi cũng là người có công danh trên người, có thể tiếp tục nghiên cứu học vấn, đợi ba năm sau đi thêm đại bỉ. Đương nhiên, thừa dịp hiện tại, nếu các ngươi có thể ở Lại bộ chuẩn bị một hai, ngược lại cũng có thể lao một cái danh ngạch làm quan ngoại phóng."
Ánh mắt Hứa Duật Hoài và Mạnh Chiêu đều sáng ngời.
"Bất quá ——" Thụy Vương dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hai người họ: "Con đường phải đi sau này có dạng gì, còn phải do tự mình các ngươi lựa chọn."
Bình luận facebook