• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Kế thê (1 Viewer)

  • Chương 343

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

___________

Tiểu Hàn thị vào cung một chuyến, không thể khuyên giải Hoàng hậu, trái lại còn bị Hoàng hậu khuyên ngược lại.

Sau khi bà rời cung đã đến phủ Vinh Quận vương nói chuyện này cùng Thường Nhuận Chi, có chút cảm thán nói: "Hài tử các ngươi, tâm tư phóng khoáng là chuyện tốt, nhưng mà cũng không nên quá lạc quan. Nói đến Hoàng Hậu nương nương, tần phi vào cung sẽ làm dao động địa vị của nàng, cần phải có nội tâm bao dung, nhưng cũng không đặc biệt làm cho người ta ngột ngạt?"

Thường Nhuận Chi gật đầu xác nhận, tiểu Hàn thị ôm Nhạc Nhạc vào lòng, thương tiếc hôn hôn gương mặt nhỏ nhắn của bé: "Nhạc Nhạc của chúng ta sau khi trưởng thành, phải để phụ thân và mẫu thân con chọn một người con rể, nhất định phải khảo nghiệm tất cả tài năng mới có thể định ra việc hôn nhân."

Thường Nhuận Chi che miệng cười: "Mẫu thân lo lắng chuyện này quá sớm đi, Nhạc Nhạc vẫn còn rất nhỏ. Người vẫn nên lo lắng cho hôn sự của Tiểu Tứ thì hơn."

"Đừng nhắc đến tiểu hỗn đãn đó với ta!" Lúc tiểu Hàn thị nhắc đến Thường Âu thì nổi giận: "Hắn đã bỏ nhà chạy đến Yến Bác vài năm, cũng rất chịu khó gửi thư về nhà, nhưng còn người thì sao? Vài năm không thấy bóng dáng, hắn không biết trưởng bối trong nhà quan tâm lo lắng cho hắn sao? Thật sự là đứa con không hiếu thuận, tức chết ta mà."

Tiểu Hàn thị vỗ vỗ ngực: "Cùng tuổi với hắn, người ta đã có vài đứa nhỏ, nhưng hắn thì sao? Lớn đầu như vậy vẫn còn lẻ loi một mình. Nếu như hắn từ trong bụng ta bò ra ngoài, người khác cũng không nói được ta, nhưng hết lần này đến lần khác hắn không phải con ruột của ta, người khác nhắc tới, không phải sẽ nói ta bạc đãi hắn sao? Ngươi không biết đâu, lúc tổ chức yến hội, các vị phu nhân nhắc tới hắn, ta rất xấu hổ đây này."

Thường Nhuận Chi hiểu rõ mối bận tâm của tiểu Hàn thị, chỉ là muốn giục tổ chức hôn sự.... Nàng không đồng ý.

"Vương gia nhà con có nói, sau khi Tiên Ti vương bị bắt, Yến Bắc nguyên khí đại thương, vài năm nay Yến Bắc quan đều thái bình, Tiểu Tứ ở đó không có gì nguy hiểm. Hai ngày trước con có nghe Vương gia đề cập đến, đại tướng ở biên quan sắp bắt đầu thay quân, Tiểu Tứ cũng ở đó vài năm, phỏng chừng cũng phải đổi nơi."

"Thật sự?" Mắt tiểu Hàn thị sáng lên: "Lúc trước, sau khi Hoàng Thượng nghe lời khẩn cầu của Hoàng Hậu nương nương, ám chỉ đến chuyện đổi nơi đóng quân của Tiểu Tứ ở Yến Bắc, tiểu tử kia chính là quỷ tinh quỷ não, không biết làm sao, không có chuyển đi. Như thế rất tốt, nhìn hắn còn có lý do gì đợi ở Yến Bắc quan không trở lại."

Tiểu Hàn thị nhíu mày: "Lúc hắn còn ở kinh thành, đã có thể dễ dàng chạy trốn."

Thường Nhuận Chi cười nhẹ không nói, trong lòng thầm nghĩ, Tiểu Tứ, đệ tự cầu nhiều phúc, ai bảo đệ là đứa con nhỏ nhất trong nhà, là đứa còn độc thân duy nhất trong đám quý tộc? Mẫu thân không nhìn chằm chằm đệ thì nhìn chằm chằm ai.

Thánh chỉ thay quân nơi biên quan đã được hạ, cùng lúc đó, Thái Xương đế cũng thuận theo thỉnh cầu của triều thần, chuẩn bị bắt đầu tuyển tú.

Đã hạ hướng, trong ngự thư phòng, Thái Xương đế đang lật xem mấy quyển thoại bản Dã Sử Dật Sự dân gian.

Lưu Đồng phụng chỉ đến kiến giá, Thái Xương đế nhìn thấy hắn rồi vẫy tay với hắn, nói: "Lại nói, đã lâu rồi trẫm không có xem qua biểu diễn của Tây Hành xã, lần biểu diễn tiếp theo là khi nào? Trẫm sẽ sắp xếp thời gian, lặng lẽ cải trang đi xem."

Lưu Đồng há miệng thở dốc: "Hoàng huynh muốn xem, cho bọn họ vào cung không phải được rồi sao, cải trang ra cung, rất nguy hiểm..."

"Trẫm đăng cơ ba năm có thừa, cũng có chút chán ghét cảm giác cả ngày phải ở trong thâm cung này rồi." Thái Xương đế đặt thoại bản xuống, thở dài: "Vả lại, trẫm thống nhất thiên hạ, luôn phải nghe chút nghị luận của dân chúng về chính sách của trẫm. Thời gian ba năm, cũng phải có chút hiệu quả chứ."

Lưu Đồng bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hoàng huynh muốn tự trải nghiệm và quan sát dân tình?"

"Ừm, có thể nói như thế."

Thái Xương đế cười nói: "Trẫm còn nhớ, năm đó trẫm cùng Hoàng Hậu, đệ và đệ muội cùng nhau đi dạo hội chùa. Tuy quá trình có mạo hiểm, còn gặp phải án mạng chết người, chỉ là... Ngày ấy quả thực rất vui vẻ."

Lưu Đồng lặng im một lát, nói: "Thần đệ hiểu rõ, thần đệ sẽ an bài tốt."

Hoàng Đế là đang chán ngán cảnh sống trong cung, hoài niệm thời gian sinh hoạt tương đối tự do lúc trước. Cũng có thể là do gần đây chính sự bận rộn, Hoàng Đế muốn thả lỏng một chút mà thôi.

Mặc kệ xuất phát từ lý do gì mà Hoàng Đế muốn xuất cung, Lưu Đồng cảm thấy, hắn đều cần phải tận lực phối hợp với huynh ấy, cho huynh ấy bậc thềm, đáp ứng những yêu cầu vừa nguy hiểm vừa vô lễ của huynh ấy.

Dù sao Hoàng Đế cũng là người, huống chi trải nghiệm và quan sát dân tình, vốn là chuyện tốt.

Thấy Lưu Đồng lĩnh hội ý tứ của hắn, Thái Xương đế gật đầu cười, nói: "Vấn đề an toàn đệ có thể yên tâm, trẫm cải trang rời cung không cần thiết mang theo nhiều người, nhưng bên người vẫn sẽ dẫn theo hộ vệ võ nghệ cao cường, không xảy ra chuyện gì đâu."

Lưu Đồng vuốt cằm, suy nghĩ một lát lại nhắc tới một chuyện khác.

"Sao hôm nay hoàng huynh... Bỗng nhiên chấp thuận tấu sớ của triều thần, có ý định tuyển tú?"

Ba năm trước, triều thần thường xuyên khởi tấu muốn Thái Xương đế tuyển tú.

Ban đầu Thái Xương đế nói muốn thủ quốc hiếu, không tuyển tú, triều thần tạm thời nghỉ ngơi. Sau đó thấy Thái Xương đế đăng cơ một năm, cung nữ trong hậu cung hắn ta đều không có sủng hạn, hậu cung không có thêm tần phi và hoàng tử nữ, đám triều thần lại bắt đầu rục rịch, trình tấu tuyển tú, Thái Xương đế vẫn lấy danh nghĩa quốc hiếu, vả lại cũng muốn đích thân dạy ba vị Hoàng Tử, cự tuyệt việc này.

Sau khi trôi qua hai mươi bảy tháng quốc hiếu, đám triều thần lại lần nữa gián ngôn. Lúc trước Thái Xương đế liên tục nói quốc hiếu, hiện tại không thể lại lấy quốc hiếu ra làm cớ?

Nhưng mà Thái Xương đế vẫn giữ lại tấu sở bẩm tấu việc tuyển tú, mãi đến hôm nay, đột nhiên chuẩn tấu.

Lưu Đồng luôn cảm thấy, trong đó có thâm ý.

Thái Xương đế nghe vậy cũng nở nụ cười.

"Đệ không biết là, đây là thời cơ tốt nhất sao?" Thái Xương đế mỉm cười: "Hiện tại bọn họ sợ chức quan trên triều bị tinh giản, điều chỉnh, mà có chút tự loạn đầu trận tuyến. Hiện tại trẫm đáp ứng bọn họ tuyển tú, sẽ làm cho họ an tâm một chút, coi như là đánh một cái tát lại cho quả táo ngọt."

Lưu Đồng kinh ngạc nói: "Thế nhưng... Việc tuyển tú, tóm lại là việc hậu cung, cũng không thể lan đến triều đình."

"Cho nên trẫm muốn lần tuyển tú này, lớn một chút."

"Làm lớn..." Lưu Đồng nhíu mày: "Hoàng huynh muốn phong phú hậu cung?"

Thái Xương đế lắc đầu: "Cũng không phải, trẫm cảm thấy hiện tại người trong hậu cung tuy ít, nhưng thanh tĩnh và sạch sẽ mới tốt. Người hay phải biết tuyển vài người, nhưng việc tuyển tú, trẫm quan sát thấy người trong nhà đệ tử tôn thất và triều thần quyền quý rất ít, muốn thay bọn họ thêm người, miễn cho bọn họ đều thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm hậu cung của trẫm, muốn đưa nữ nhi tiến cung, muốn trẫm học theo Tiên Đế, sinh thêm vài hoàng tử nữ có thế lực quyền quý nhà ngoại tổ mẫu."

Lưu Đồng bật cười.

"Tuyển tú lần này, nữ tử dân gian, nữ tử quý tộc, năm nay đầy mười sáu tuổi, không có hôn ước đều phải tham tuyển. Trẫm muốn nhìn, nhà quyền quý có bao nhiêu người, vi đưa nữ nhân tiến cung, giữ lại nữ nhi nhà mình một số lão cô nương đều không thương tiếc."

Nữ tử Đại Ngụy từ năm mười bốn đến mười sáu sẽ đính hôn, mười bảy mười tám tuổi thì xuất giá. Nhà thương xót nữ nhi sẽ để lâu hơn một chút, nhưng hôn sự luôn muốn định xuống thời gian trước, dù sao chuyện định ra hôn sự, mới có thể bắt đầu chuẩn bị của hồi môn và đồ cưới.

Khi Thái Xương đế hạ chỉ tuyển tú, cố ý nhắc đến thời gian hội dự là một tháng, chấp thuận hôn phối, đính hôn dân gian.

Nếu không muốn đưa nữ nhi tiến cung tham tuyển, người phù hợp điều kiện tham tuyển, thì sẽ nhanh chóng đính hôn, hoặc là tổ chức hôn sự.

Còn đối với người mơ mọng viển vong về phú quý hoàng quyền, tất nhiên sẽ đưa nữ nhi đến tham tuyển.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom