Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Edit: Bộ Yến Tử
Tuy đêm nay là lần đầu, nhưng mà Phương Sóc Chương lại không có ở lại chính viện.
Đương nhiên, hắn mặc dù nghĩ lưu lại, Thường Nhuận Chi cũng sẽ nghĩ biện pháp từ chối hắn.
Đều là muốn hòa cách người, còn muốn làm một đôi phu thê bằng mặt không bằng lòng làm cái gì?
Thường Nhuận Chi cũng lười suy nghĩ rốt cuộc trong lòng Phương Sóc Chương nghĩ cái gì, sau khi tiễn bước hắn, liền chui trở lại ổ chăn ngủ ngon lành.
Nhưng mà, ngược lại Diêu Hoàng và Ngụy Tử lại lo lắng một trận.
Hai nha hoàn này, tuy rằng đều là người chủ mẫu cho Thường Nhuận Chi, xem như của hồi môn An Viễn hầu phu nhân cố ý chọn lựa cho Thường Nhuận Chi, nhưng hai người các nàng lại vô cùng để bụng chuyện của chủ tử là Thường Nhuận Chi.
Trước kia Thường Nhuận Chi đối với chuyện hậu viện Phương Sóc Chương, thái độ hơn phân nữa là nhẫn nhịn, các nàng (hai nha hoàn) sợ nàng (Nhuận Chi) chịu thiệt nên thấy rất khó chịu.
Hiện tại, Thường Nhuận Chi nói muốn hòa ly với Phương Sóc Chương, hai nha hoàn lại lo lắng nàng bất quá là nản lòng thoái chí...
Thấy nàng đang ngủ, cũng không dám cách quá xa. Dù sao chủ tử cho tới bây giờ tính tình đều nhu nhược, vạn nhất trong lòng nghĩ luẩn quẩn...
Hai nha hoàn lo lắng đau lòng nhịn một đêm, ngày thứ hai khi đứng lên sắc mặt đều không có tốt.
Sáng sớm tinh mơ, Hà mụ mụ đến từ trên cao nhìn xuống hai nha hoàn, tức giận nói:
”Lão thái thái bị bệnh, hai nha hoàn các ngươi hầu hạ bên người xương cốt cũng không có tốt chút nào nhỉ.”
Diêu Hoàng nhìn về phía Hà mụ mụ phúc thân người hành lễ, xoay người lại đi vào buồng trong hầu hạ Thường Nhuận Chi.
Ngụy Tử thì nhẫn nhịn nghiến răng, ngầm trợn trừng mắt.
Hà mụ mụ ở Phương gia vốn là vú già hầu hạ lão thái thái Thẩm thị, liên tục làm bạn cô nhi quả phụ với Phương gia, tự nhiên là tâm phúc Thẩm thị.
Phương Sóc Chương muốn Hà mụ mụ bồi nàng hồi hầu phủ là định đưa ra cái chủ ý gì, Thường Nhuận Chi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể hiểu rõ ràng.
Đương nhiên, nàng cũng không thèm để ý.
Chờ khi nàng trở lại Hầu phủ, có phải hay không lại hồi Phương gia đến lúc đó nhất định khó nói trước, sợ nàng cái gì?
Thường Nhuận Chi đứng lên, Hà mụ mụ vội tới chào nàng.
Thường ngày nếu Hà mụ mụ hành lễ với Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi không đợi bà phúc thân xuống đã vịn tay bà đứng lên.
Nhưng hôm nay, Hà mụ mụ chậm rì rì hành lễ đi xuống, chờ thân thủ Thường Nhuận Chi đến đỡ, nhưng Thường Nhuận Chi ngay cả tay cũng không có duỗi ra.
Không có người nói chuyện, Hà mụ mụ kiên trì phúc lễ cho có lệ, nhanh chóng lại đứng thẳng.
Thường Nhuận Chi cười cười, nói: “Xem ra quy củ Phương gia thật không có uy nghiêm, ngược lại cũng không trách Hà mụ mụ được, dù sao cũng là một nửa người nhà, địa phương cần học, còn đến rất nhiều chuyện.”
Sắc mặt Hà mụ mụ không được tốt lắm, xương gò má nhô ra biểu thị sự khắc nghiệt của bà.
”Thái thái nói là. Thái thái đã dậy, có phải hay không nên đi đến chỗ lão thái thái chờ thỉnh an lão thái thái?”
Hà mụ mụ liếc xéo Thường Nhuận Chi: “Lão gia chúng ta nhưng là người xem trọng hiếu đạo.”
Cầm hiếu đạo đến áp chế nàng hả?
Thường Nhuận Chi chỉ cười, đáp: “Thỉnh an liền không cần, vào đông lão thái thái thích nhất là ngủ đến mặt trời treo cao, nếu ta đến lúc này, nói không chừng còn quấy nhiễu giấc ngủ của lão thái thái.”
Thường Nhuận Chi khoát tay, ý bảo Diêu Hoàng bày cơm, lại không có tiếp tục để ý đến Hà mụ mụ.
Một hạ nhân, dựa vào Thẩm thị cáo mượn oai hùm, ở Phương gia tác quai tác quái, để ý bà ta làm gì.
Thường Nhuận Chi dùng xong bữa sáng, bên kia Diêu Hoàng đã cho người chuẩn bị tốt xe ngựa.
Thường Nhuận Chi đi ra cửa lớn Phương gia, hướng tới phủ An Viễn hầu mà đi.
Bên phía Phủ An Viễn hầu cũng không có nhận được tin tức tam cô nãi nãi muốn trởi về, chợt nhìn thấy xe ngựa Phương gia, vội vàng thông tri hầu phủ phu nhân.
Khi Đại Ngụy khai quốc, tổng cộng phong thưởng “Tứ công thất hầu”, bốn vị Quốc công gia, bảy vị Hầu gia, đều là hiệp trợ đế vương Đại Ngụy khai triều thành lập bất thế công huân khai quốc công thần, sử xưng “Thập nhất quân“. Ngụy cao tổ phong thưởng tước vị, hứa hẹn thừa kế võng thay, ở lúc đó là một đoạn giai thoại.
Chỉ là, hơn phân nửa khai quốc công thần “Thỏ khôn tử, chó săn phanh” nguyền rủa, thập nhất gia này cũng không thể nào thoát được. Sau khi Ngụy cao tổ mất đi, trải qua thay đổi ngôi vị có ba vị Hoàng đế, quyền quý thuộc về thập nhất gia lão dần dần suy thoái, tân quyền quý không ngừng quật khởi.
Đến bây giờ Đại Ngụy đã đến đời Hoàng vị thứ năm Nguyên Vũ đế, nguyên lai “Tứ công” còn lại “Tam công”, “Thất hầu” còn lại “Tứ hầu”, mặt khác “Một công tam hầu” đã không còn được thừa kế tước vị, tước vị kế tục một thế hệ đến một thế hệ, đã không tính là quyền quý cao nhất.
Mà phủ An Viễn hầu, đó là một trong những khai quốc công thần “Tứ công Thất hầu”. Bất quá ở lúc tiên đế tuổi già, đã ban bố minh chỉ, sau khi An Viễn hầu Thường Cảnh Sơn tự đương nhiệm, bắt đầu chờ đợi tập tước.
Ngược lại, An Viễn hầu cũng bằng lòng với số mệnh, thường xuyên nói, quân tử chi trạch, ngũ thế mà chém, tước vị An Viễn hầu truyền thừa trăm năm, gia tộc thịnh vượng, đã là không làm thất vọng tổ tông.
Bất quá, tuy rằng bản thân hắn nghĩ như vậy, những người khác đến cùng cũng có chút xem nhẹ An Viễn hầu Thường gia.
Phương gia cũng là một thành viên không thiếu được.
Hầu phu nhân Hàn thị khoan thai bước chầm chậm mà đến, Thường Nhuận Chi đã đợi một lát.
Bây giờ, trong phủ An Viễn hầu còn có lão thái thái Hàn thị tọa trấn, Hàn thị là chất nữ xa của lão thái thái, vì vậy, Hàn gia hai nhà thân càng thêm thân.
Phu thê Thường Cảnh Sơn và Hàn thị rất tốt đẹp, hai người sinh được ba nhi tử một nhi nữ.
Thường Cảnh Sơn còn có hai phòng thiếp thất, Tiền thị sinh một tử một nữ, Nhạc thị sinh một nữ nhi.
Thường Nhuận Chi chính là nữ nhi của Nhạc thị.
So với các thế gia quyền quý khác mà nói, hậu viện Thường Cảnh Sơn có thể nói là có chút vắng vẻ.
Ở trong trí nhớ Thường Nhuận Chi, phụ thân Thường Cảnh Sơn tướng mạo nghiêm túc, cũng là người dễ nói chuyện, tâm địa rất mềm, còn có chút phong phạm hiệp sĩ; chủ mẫu Hàn thị xuất thân thế gia, làm người nhân hậu lương thiện, đối đãi con cái dòng thứ xuất nhi tử, nhi nữ đều rất bình đẳng, tận tâm tẫn trách, so với ác chủ mẫu khác, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Kỳ thực Thường Nhuận Chi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Nguyên chủ tuy là thứ nữ, trong nhà này lại ít nữ nhi như vậy á, lớn lên cho tới bây giờ đều là được nâng niu trong lòng bàn tay. Làm sao sau khi lớn lên tính tình lại biến thành như vậy?
Quả nhiên, hai tỷ tỷ hào quang vạn trượng, nàng lại liên tục rơi vào bóng ma sau màn hào quang đó, cho nên khiến cho con người cũng từ từ héo rũ?
Xét đến cùng, vẫn là tâm tính có vấn đề.
Tâm tính nếu phấn chấn, trên tay cũng sẽ là một quân bài tốt, tùy tiện loạn đánh cũng không đến nỗi bị đánh thành đem chính mình bức đến kết cục tức chết như vậy nha.
Thường Nhuận Chi âm thầm lắc đầu, nét mặt mang theo nụ cười hướng tới Hàn thị ra nghênh đón.
”Mẫu thân.”
Sau khi hành lễ, Thường Nhuận Chi giúp đỡ Hàn thị đứng một bên, thay nàng xoa xoa thái dương đổ đầy mồ hôi.
Hàn thị có chút mập ra, cả người nhìn qua như châu tròn ngọc sáng, sắc mặt đỏ rực, nhìn liền biết sống qua ngày rất thư thái.
Gặp thứ nữ hiếu thuận như vậy, Hàn thị nhất thời vui mừng vỗ vỗ tay nàng.
”Ngày thường cũng không thấy con trở về, còn nói con chắc là luyến tiếc phu quân đi. Hôm nay làm sao lại có thời gian rảnh trở về? Ngay cả thiếp mời cũng không có đưa tới, ta còn suy nghĩ con có phải xảy ra chuyện gì hay không, con xem ta đuổi ra này.”
Vừa nói xong, Hàn thị ở một bên thở hổn hển, lại an ủi Thường Nhuận Chi: “Di nương con bên kia cách chỗ ta có chút xa, ta đã cho người ta đi mời nàng lại đây.”
Thường Nhuận Chi nói tiếng cảm ơn, nhu thuận bưng trà cho Hàn thị nhuận hầu giải khát.
Hàn thị chính là đang khát, nở nụ cười thanh tiếp nhận lấy nhấp lên miệng, đánh giá Thường Nhuận Chi vài lần, cười nàng: “Hôm nay nhìn con nhưng là khí sắc rất tốt.”
Cái linh hồn nhỏ bé đã thay đổi, tốt lên cũng không được sao.
Thấy Thường Nhuận Chi thở dài, Hàn thị đặt ly trà trong tay xuống, mới vừa rồi lý y, vẻ mặt nghiêm túc, quyết đoán đi đến trước mặt Hàn thị, trịnh trọng quỳ xuống, trước dập đầu.
”Nhuận Chi, con đây là...”
Hàn thị nhất thời cả kinh cúi người muốn đi đỡ nàng, Thường Nhuận Chi ngăn lại, ý bảo Diêu Hoàng và Ngụy Tử cũng đến quỳ xuống, ổn thỏa mới nói rõ ràng:
”Mẫu thân, hôm nay trở về, là muốn cầu mẫu thân thay nữ nhi ra mặt, cùng Phương gia thương nghị chuyện hòa ly giữa nữ nhi và Phương Sóc Chương, còn mời mẫu thân thành toàn!”
Tuy đêm nay là lần đầu, nhưng mà Phương Sóc Chương lại không có ở lại chính viện.
Đương nhiên, hắn mặc dù nghĩ lưu lại, Thường Nhuận Chi cũng sẽ nghĩ biện pháp từ chối hắn.
Đều là muốn hòa cách người, còn muốn làm một đôi phu thê bằng mặt không bằng lòng làm cái gì?
Thường Nhuận Chi cũng lười suy nghĩ rốt cuộc trong lòng Phương Sóc Chương nghĩ cái gì, sau khi tiễn bước hắn, liền chui trở lại ổ chăn ngủ ngon lành.
Nhưng mà, ngược lại Diêu Hoàng và Ngụy Tử lại lo lắng một trận.
Hai nha hoàn này, tuy rằng đều là người chủ mẫu cho Thường Nhuận Chi, xem như của hồi môn An Viễn hầu phu nhân cố ý chọn lựa cho Thường Nhuận Chi, nhưng hai người các nàng lại vô cùng để bụng chuyện của chủ tử là Thường Nhuận Chi.
Trước kia Thường Nhuận Chi đối với chuyện hậu viện Phương Sóc Chương, thái độ hơn phân nữa là nhẫn nhịn, các nàng (hai nha hoàn) sợ nàng (Nhuận Chi) chịu thiệt nên thấy rất khó chịu.
Hiện tại, Thường Nhuận Chi nói muốn hòa ly với Phương Sóc Chương, hai nha hoàn lại lo lắng nàng bất quá là nản lòng thoái chí...
Thấy nàng đang ngủ, cũng không dám cách quá xa. Dù sao chủ tử cho tới bây giờ tính tình đều nhu nhược, vạn nhất trong lòng nghĩ luẩn quẩn...
Hai nha hoàn lo lắng đau lòng nhịn một đêm, ngày thứ hai khi đứng lên sắc mặt đều không có tốt.
Sáng sớm tinh mơ, Hà mụ mụ đến từ trên cao nhìn xuống hai nha hoàn, tức giận nói:
”Lão thái thái bị bệnh, hai nha hoàn các ngươi hầu hạ bên người xương cốt cũng không có tốt chút nào nhỉ.”
Diêu Hoàng nhìn về phía Hà mụ mụ phúc thân người hành lễ, xoay người lại đi vào buồng trong hầu hạ Thường Nhuận Chi.
Ngụy Tử thì nhẫn nhịn nghiến răng, ngầm trợn trừng mắt.
Hà mụ mụ ở Phương gia vốn là vú già hầu hạ lão thái thái Thẩm thị, liên tục làm bạn cô nhi quả phụ với Phương gia, tự nhiên là tâm phúc Thẩm thị.
Phương Sóc Chương muốn Hà mụ mụ bồi nàng hồi hầu phủ là định đưa ra cái chủ ý gì, Thường Nhuận Chi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể hiểu rõ ràng.
Đương nhiên, nàng cũng không thèm để ý.
Chờ khi nàng trở lại Hầu phủ, có phải hay không lại hồi Phương gia đến lúc đó nhất định khó nói trước, sợ nàng cái gì?
Thường Nhuận Chi đứng lên, Hà mụ mụ vội tới chào nàng.
Thường ngày nếu Hà mụ mụ hành lễ với Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi không đợi bà phúc thân xuống đã vịn tay bà đứng lên.
Nhưng hôm nay, Hà mụ mụ chậm rì rì hành lễ đi xuống, chờ thân thủ Thường Nhuận Chi đến đỡ, nhưng Thường Nhuận Chi ngay cả tay cũng không có duỗi ra.
Không có người nói chuyện, Hà mụ mụ kiên trì phúc lễ cho có lệ, nhanh chóng lại đứng thẳng.
Thường Nhuận Chi cười cười, nói: “Xem ra quy củ Phương gia thật không có uy nghiêm, ngược lại cũng không trách Hà mụ mụ được, dù sao cũng là một nửa người nhà, địa phương cần học, còn đến rất nhiều chuyện.”
Sắc mặt Hà mụ mụ không được tốt lắm, xương gò má nhô ra biểu thị sự khắc nghiệt của bà.
”Thái thái nói là. Thái thái đã dậy, có phải hay không nên đi đến chỗ lão thái thái chờ thỉnh an lão thái thái?”
Hà mụ mụ liếc xéo Thường Nhuận Chi: “Lão gia chúng ta nhưng là người xem trọng hiếu đạo.”
Cầm hiếu đạo đến áp chế nàng hả?
Thường Nhuận Chi chỉ cười, đáp: “Thỉnh an liền không cần, vào đông lão thái thái thích nhất là ngủ đến mặt trời treo cao, nếu ta đến lúc này, nói không chừng còn quấy nhiễu giấc ngủ của lão thái thái.”
Thường Nhuận Chi khoát tay, ý bảo Diêu Hoàng bày cơm, lại không có tiếp tục để ý đến Hà mụ mụ.
Một hạ nhân, dựa vào Thẩm thị cáo mượn oai hùm, ở Phương gia tác quai tác quái, để ý bà ta làm gì.
Thường Nhuận Chi dùng xong bữa sáng, bên kia Diêu Hoàng đã cho người chuẩn bị tốt xe ngựa.
Thường Nhuận Chi đi ra cửa lớn Phương gia, hướng tới phủ An Viễn hầu mà đi.
Bên phía Phủ An Viễn hầu cũng không có nhận được tin tức tam cô nãi nãi muốn trởi về, chợt nhìn thấy xe ngựa Phương gia, vội vàng thông tri hầu phủ phu nhân.
Khi Đại Ngụy khai quốc, tổng cộng phong thưởng “Tứ công thất hầu”, bốn vị Quốc công gia, bảy vị Hầu gia, đều là hiệp trợ đế vương Đại Ngụy khai triều thành lập bất thế công huân khai quốc công thần, sử xưng “Thập nhất quân“. Ngụy cao tổ phong thưởng tước vị, hứa hẹn thừa kế võng thay, ở lúc đó là một đoạn giai thoại.
Chỉ là, hơn phân nửa khai quốc công thần “Thỏ khôn tử, chó săn phanh” nguyền rủa, thập nhất gia này cũng không thể nào thoát được. Sau khi Ngụy cao tổ mất đi, trải qua thay đổi ngôi vị có ba vị Hoàng đế, quyền quý thuộc về thập nhất gia lão dần dần suy thoái, tân quyền quý không ngừng quật khởi.
Đến bây giờ Đại Ngụy đã đến đời Hoàng vị thứ năm Nguyên Vũ đế, nguyên lai “Tứ công” còn lại “Tam công”, “Thất hầu” còn lại “Tứ hầu”, mặt khác “Một công tam hầu” đã không còn được thừa kế tước vị, tước vị kế tục một thế hệ đến một thế hệ, đã không tính là quyền quý cao nhất.
Mà phủ An Viễn hầu, đó là một trong những khai quốc công thần “Tứ công Thất hầu”. Bất quá ở lúc tiên đế tuổi già, đã ban bố minh chỉ, sau khi An Viễn hầu Thường Cảnh Sơn tự đương nhiệm, bắt đầu chờ đợi tập tước.
Ngược lại, An Viễn hầu cũng bằng lòng với số mệnh, thường xuyên nói, quân tử chi trạch, ngũ thế mà chém, tước vị An Viễn hầu truyền thừa trăm năm, gia tộc thịnh vượng, đã là không làm thất vọng tổ tông.
Bất quá, tuy rằng bản thân hắn nghĩ như vậy, những người khác đến cùng cũng có chút xem nhẹ An Viễn hầu Thường gia.
Phương gia cũng là một thành viên không thiếu được.
Hầu phu nhân Hàn thị khoan thai bước chầm chậm mà đến, Thường Nhuận Chi đã đợi một lát.
Bây giờ, trong phủ An Viễn hầu còn có lão thái thái Hàn thị tọa trấn, Hàn thị là chất nữ xa của lão thái thái, vì vậy, Hàn gia hai nhà thân càng thêm thân.
Phu thê Thường Cảnh Sơn và Hàn thị rất tốt đẹp, hai người sinh được ba nhi tử một nhi nữ.
Thường Cảnh Sơn còn có hai phòng thiếp thất, Tiền thị sinh một tử một nữ, Nhạc thị sinh một nữ nhi.
Thường Nhuận Chi chính là nữ nhi của Nhạc thị.
So với các thế gia quyền quý khác mà nói, hậu viện Thường Cảnh Sơn có thể nói là có chút vắng vẻ.
Ở trong trí nhớ Thường Nhuận Chi, phụ thân Thường Cảnh Sơn tướng mạo nghiêm túc, cũng là người dễ nói chuyện, tâm địa rất mềm, còn có chút phong phạm hiệp sĩ; chủ mẫu Hàn thị xuất thân thế gia, làm người nhân hậu lương thiện, đối đãi con cái dòng thứ xuất nhi tử, nhi nữ đều rất bình đẳng, tận tâm tẫn trách, so với ác chủ mẫu khác, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Kỳ thực Thường Nhuận Chi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Nguyên chủ tuy là thứ nữ, trong nhà này lại ít nữ nhi như vậy á, lớn lên cho tới bây giờ đều là được nâng niu trong lòng bàn tay. Làm sao sau khi lớn lên tính tình lại biến thành như vậy?
Quả nhiên, hai tỷ tỷ hào quang vạn trượng, nàng lại liên tục rơi vào bóng ma sau màn hào quang đó, cho nên khiến cho con người cũng từ từ héo rũ?
Xét đến cùng, vẫn là tâm tính có vấn đề.
Tâm tính nếu phấn chấn, trên tay cũng sẽ là một quân bài tốt, tùy tiện loạn đánh cũng không đến nỗi bị đánh thành đem chính mình bức đến kết cục tức chết như vậy nha.
Thường Nhuận Chi âm thầm lắc đầu, nét mặt mang theo nụ cười hướng tới Hàn thị ra nghênh đón.
”Mẫu thân.”
Sau khi hành lễ, Thường Nhuận Chi giúp đỡ Hàn thị đứng một bên, thay nàng xoa xoa thái dương đổ đầy mồ hôi.
Hàn thị có chút mập ra, cả người nhìn qua như châu tròn ngọc sáng, sắc mặt đỏ rực, nhìn liền biết sống qua ngày rất thư thái.
Gặp thứ nữ hiếu thuận như vậy, Hàn thị nhất thời vui mừng vỗ vỗ tay nàng.
”Ngày thường cũng không thấy con trở về, còn nói con chắc là luyến tiếc phu quân đi. Hôm nay làm sao lại có thời gian rảnh trở về? Ngay cả thiếp mời cũng không có đưa tới, ta còn suy nghĩ con có phải xảy ra chuyện gì hay không, con xem ta đuổi ra này.”
Vừa nói xong, Hàn thị ở một bên thở hổn hển, lại an ủi Thường Nhuận Chi: “Di nương con bên kia cách chỗ ta có chút xa, ta đã cho người ta đi mời nàng lại đây.”
Thường Nhuận Chi nói tiếng cảm ơn, nhu thuận bưng trà cho Hàn thị nhuận hầu giải khát.
Hàn thị chính là đang khát, nở nụ cười thanh tiếp nhận lấy nhấp lên miệng, đánh giá Thường Nhuận Chi vài lần, cười nàng: “Hôm nay nhìn con nhưng là khí sắc rất tốt.”
Cái linh hồn nhỏ bé đã thay đổi, tốt lên cũng không được sao.
Thấy Thường Nhuận Chi thở dài, Hàn thị đặt ly trà trong tay xuống, mới vừa rồi lý y, vẻ mặt nghiêm túc, quyết đoán đi đến trước mặt Hàn thị, trịnh trọng quỳ xuống, trước dập đầu.
”Nhuận Chi, con đây là...”
Hàn thị nhất thời cả kinh cúi người muốn đi đỡ nàng, Thường Nhuận Chi ngăn lại, ý bảo Diêu Hoàng và Ngụy Tử cũng đến quỳ xuống, ổn thỏa mới nói rõ ràng:
”Mẫu thân, hôm nay trở về, là muốn cầu mẫu thân thay nữ nhi ra mặt, cùng Phương gia thương nghị chuyện hòa ly giữa nữ nhi và Phương Sóc Chương, còn mời mẫu thân thành toàn!”
Bình luận facebook