Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Thiệu Hiển ở trên lầu trộm đem hai cái quần lót giặt sạch sẽ, xong mới xuống lầu ăn sáng.
Không khí trên bàn cơm rất quỷ dị.
Một lát sau, hắn mới mở miệng hỏi Trần Bách Châu: "Hồi nãy cậu với dì Tôn muốn gọi mình dậy đúng không? Xin lỗi nha, lúc đó mình mơ thấy đi vệ sinh thôi, không cần lo đâu."
Trần Bách Châu đang dùng miệng nhỏ ăn cháo, rũ mi xuống, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lại không nói gì nữa.
"Cậu có chuyện gì sao?" Thiệu Hiển nhìn thấy hắn có gì không đúng, lại cho rằng do nguyên nhân khác.
Trần Bách Châu ngẩng đầu, vội vàng nhìn hắn một cái, xong lại lắc đầu rồi cúi xuống ăn tiếp, từng muỗng từng muỗng ăn tới, cứng nhắc như người máy vậy.
Hắn có chút không dám đối mặt Thiệu Hiển.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại không làm cho người khác chán ghét.
Lấy tâm trí non nớt bây giờ của Trần Bách Châu, cũng không rõ thứ cảm xúc không biết tên này xuất hiện từ đâu nữa.
Hai người mới vừa cơm nước xong, Thiệu Hiển liền nhận được điện thoại của Tiền Văn Kiệt, nói là hôm nay hắn muốn đi nhà bà ngoại nên không có thời gian làm bài.
Đúng lúc Thiệu Hiển cũng không có tâm tư ăn học.
Tâm trí hắn đã thành thục, vừa rồi tuy không có mặt mũi nào để đối mặt với Trần Bách Châu, nhưng hắn da mặt dày, có thể giả vờ như cái gì cũng chưa xảy ra là được.
Nhưng cuối cùng vẫn có vài phần chột dạ.
Tuy người trong mộng là Phó Bách Châu, nhưng Phó Bách Châu bản thu nhỏ đang ở trước mặt mình, dù sao cũng có chút cảm giác khinh nhờn trẻ nhỏ.
"Bách Châu, Tiền bút chì nói hôm nay cậu ấy không qua, mình cũng muốn nghỉ ngơi một chút nên không làm bài, cậu muốn làm gì thì làm nha."
Trần Bách Châu thấp giọng nói: "Được."
Thiệu Hiển âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy lên phòng sách trên lầu, bắt đầu mân mê máy tính.
Hắn phải làm chút chuyện, thành công dời đi sự chú ý của chính mình, nhờ đó mà hình ảnh vẫn luôn quật cường tồn tại trong đầu kia mới tản đi một ít.
Thời gian một buổi sáng, hắn xem một vài diễn đàn tương đối hot, tiếp thu ưu điểm của người khác, lại kết hợp thực tế bản thân, trong đầu phác họa ra hình thức ban đầu của diễn đàn giao lưu học tập.
Có điều phát triển nó mới là vấn đề.
Mà dưới lầu, Trần Bách Châu đang ở trong phòng bếp, cùng dì Tôn học cách nấu nướng.
Nếu dì Tôn đột nhiên xin nghỉ vài ngày, hai người bọn họ phải sang nhà Văn Kiệt ăn ké cơm.
Thiệu Hiển tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng Trần Bách Châu quan sát thấy, mỗi lần đến Tiền gia ăn cơm, sức ăn của Thiệu Hiển lại giảm đi một nửa.
Nguyên liệu tuy không sai, nhưng hương vị bất đồng.
Thiệu Hiển có chút kén ăn, điều này Trần Bách Châu rất rõ.
Để sau này không phải sang Tiền gia ăn cơm, Trần Bách Châu quyết định cùng dì Tôn học nấu nướng, như vậy về sau lúc dì Tôn không có ở đây, hắn vẫn có thể nấu cơm cho Thiệu Hiển ăn.
Lòng mang chút tâm tư như vậy, Trần Bách Châu cẩn thận ghi nhớ từng bước từng bước của dì Tôn, cố gắng không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào.
Hắn đã học được hai năm, tự bản thân cảm thấy mình học đã được sáu bảy phần rồi.
"Châu thiếu gia, phòng bếp toàn là dầu khói, cậu học cái này để làm gì?" Dì Tôn cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi ra miệng
Trong lòng nàng, Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu sau này tiền đồ rộng mở, đâu cần phải tự mình nấu bữa cơm?
Khóe môi Trần Bách Châu khóe hơi cong, hai mắt phủ lên một tầng sắc ấm, "Con thích ạ."
Nếu có ngày, mình có thể nấu cho Thiệu Hiển một bữa cơm thì tốt rồi.
Giữa trưa êm đẹp ăn uống no nê, Thiệu Hiển cuối cùng cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng, có thể đối mặt với Trần Bách Châu, liền tùy ý hỏi: "Buổi chiều làm bài được không?"
Cùng lắm chỉ là một giấc mơ thôi, tính toán làm gì chứ!
Hắn vốn tưởng đề nghị này của mình sẽ được chấp nhận, dù sao thì Trần Bách Châu mới chân chính là tên cuồng giải đề mà.
Nhưng đứa nhỏ này lại đang do dự.
"Sao vậy, chiều cậu bận gì hả?" Thiệu Hiển hoang mang hỏi.
Hôm nay vẫn như mọi khi mà?
Trần Bách Châu gật gật đầu, "Mình muốn tới thư viện một chuyến có được không?"
"Đương nhiên có thể!" Thiệu Hiển lập tức hưng phấn, "Thư viện là chỗ rất tốt, mình đi dọn cặp sách, đến thư viện thôi!"
Hắn sao lại không nhớ tới chỗ này nhỉ?
Trần Bách Châu thấy hắn như thế, không khỏi lộ ra một nụ cười.
Ở đâu ra người tốt như vậy đây?
Thư viện cách Thiệu gia hơi xa, tài xế Phương chịu thương chịu khó chở hai người đi, sau đó báo hành trình của lại cho Thái Nhã Lan.
Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu sóng vai đi vào thư viện.
Đầu năm nay còn chưa phổ biến việc dùng máy móc để kiểm tra, Trần Bách Châu chỉ có thể dựa vào bảng hướng dẫn, từng chút tìm đầu sách mình cần.
Thiệu Hiển thấy hắn như thế, không khỏi tò mò hỏi: "Cậu muốn tìm sách gì vậy? Mình giúp cậu tìm."
Trần Bách Châu lắc đầu, "Không cần, cậu về chỗ ngồi đọc sách đi, tự mình tìm là được."
Kỳ thật hắn cũng không biết mình muốn tìm sách gì, chỉ là lúc cảm thấy hoang mang, hắn theo thói quen liền tìm đáp án, chỉ sợ bản thân không biết phải tìm từ đâu.
Nhưng chung quy vẫn liên quan đến tâm lý học.
Sách sinh học có viết chuyên sâu về tâm lí nam giới, Trần Bách Châu không phải không hiểu, hắn chỉ là không rõ vì sao Thiệu Hiển nằm mơ cái dạng này lại có mình xuất hiện trong đó, cũng không rõ vì sao chính mình lại sinh ra vài phần mừng thầm.
Hắn thật sự khó hiểu.
Thấy hắn kiên định như vậy, Thiệu Hiển cũng mặc kệ hắn, vẫn ngồi ở chỗ đọc học bài
Hắn học cả một buổi trưa, Trần Bách Châu cũng ở kệ sách cả một buổi trưa.
Đến thời gian đã hẹn, Phương thúc tới đón hai người về nhà.
"Cả trưa nay cậu đọc sách gì vậy?"
Trên đường về nhà, Thiệu Hiển nhịn không được hỏi Trần Bách Châu, hắn đối với trẻ nhỏ vẫn luôn rất quan tâm.
Đương nhiên, nếu đứa nhỏ không muốn nói, hắn cũng sẽ không quá phận can thiệp.
Trần Bách Châu lật xem nửa ngày, xác thực đã tìm được một ít trình bày và phân tích có liên quan.
Ý trên mặt chữ hắn có thể đọc hiểu, nhưng để hắn có thể hoàn toàn tiếp thu trong chốc lát thì vẫn có chút khó khăn.
"Sách về tâm lý." Hắn chỉ có thể tiết lộ đến đây thôi.
Trẻ nhỏ nói một câu vô tâm lại làm Thiệu Hiển nghĩ lệch sang hướng khác.
Hắn biết tâm lý Trần Bách Châu có chút tối tăm, trải qua hai năm che chở, hắn cho rằng vấn đề của đứa trẻ này từng bước giảm dần, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng lại nghiêm trọng đến tình trạng này, cư nhiên lại bắt bản thân mình phải đọc sách tâm lý học.
Xem ra làm bạn bè, biểu hiện của hắn vẫn thất bại rồi!
Thiệu Hiển cảm thấy chắc chắn là do có chỗ nào mình làm chưa tốt cho nên đứa nhỏ mới không có cảm giác an toàn, mới làm cho vấn đề tâm lý của nó ngày càng nghiêm trọng hơn.
Hắn lâm vào khiếp sợ cùng tự trách, không biết nên xin lỗi Trần Bách Châu như thế nào.
Ngôn ngữ đôi khi quá mập mờ, có lúc làm người ta không biết phải giải thích ra sao.
"Cậu sao vậy?" Trần Bách Châu thấy biểu tình của hắn sai sai, vội lo lắng hỏi.
Chẳng lẽ Thiệu Hiển phát hiện hắn tìm hiểu cái gì rồi sao?
Hai người nghi hoặc lẫn nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ, nhất thời trong xe yên tĩnh không một tiếng động nào.
Qua một hồi lâu, Thiệu Hiển mới sắp xếp suy nghĩ trong đầu xong, ý tứ nói: "Bách Châu, mình vẫn luôn xem cậu là bạn tốt, cậu biết mà đúng không, bạn tốt nhất luôn ấy."
Trái tim nhỏ bé của Trần Bách Châu có chút thấp thỏm, không hiểu tại sao đột nhiên Thiệu Hiển lại nói mấy lời này
Bạn tốt ý là.... không thể trở thành cái loại quan hệ kia sao?
Nhưng trong sách viết, cái loại giấc mơ này, cho thấy chủ nhân đã có ý với đối tượng trong mơ ngay từ đầu mà.
Thiệu Hiển phát hiện cái gì mà lại giải thích cái này với mình vậy?
"Bách Châu, cậu nếu có cái gì không vui thì cứ nói với mình," Thiệu Hiển căn bản không biết đầu óc của Trần Bách Châu đã bay thẳng đến nam cực rồi, tiếp tục nói, "Mình nếu có chỗ nào không tốt, cậu cứ nói thẳng ra, không cần nghẹn ở trong lòng, có được không?"
Trần Bách Châu bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt.
Hắn không rõ lắm dụng ý của Thiệu Hiển khi nói những lời này, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn hiểu được tâm ý của Thiệu Hiển.
Thiệu Hiển lo cho mình, cậu ấy đang cố tìm cách diễn đạt uyển chuyển nhất để tạo cảm giác an toàn cho mình.
Hắn đều hiểu ra cả rồi.
"Thiệu Hiển," Cặp mắt Trần Bách Châu đong đầy ý cười cùng cảm kích, "Mình không có cái gì không vui hết."
Thiệu Hiển vẫn luôn tốt, hơn nữa còn rất tốt, tốt đến mức làm hắn cảm thấy như đang sống trong mơ vậy.
Nếu đây chỉ là một giấc mơ, hắn hi vọng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
"Vậy cậu...... Tại sao cậu lại đọc sách tâm lý vậy?" Thiệu Hiển hỏi.
Trần Bách Châu đương nhiên sẽ không nói chuyện Thiệu Hiển nằm mơ cho hắn biết, hắn bèn tìm một lí do mơ hồ.
"Mình gần đây mơ một giấc mơ rất kì lạ, muốn tìm hiểu thử xem sao."
Thiệu Hiển quan tâm hỏi: "Mơ thấy gì vậy?"
"Nhớ không rõ lắm, chính là cảm giác có chút kì lạ thôi."
"Có phải tại dạo này áp lực nhiều quá hay không?" Thiệu Hiển bắt đầu nghĩ lại chính mình.
Bọn họ nhảy hai lớp, hiện tại trực tiếp học lớp 9, mặc kệ việc học như thế nào, tâm lý trẻ nhỏ vẫn đang ở một cấp thấp hơn mà thôi.
Là do hắn dục tốc bất đạt sao?
Nhưng Tiền Văn Kiệt cả ngày vẫn có tinh thần lắm mà.
"Gần nhà có một công viên trò chơi, ngày mai chúng mình hẹn Tiền bút chì cùng đi chơi đi?" Thiệu Hiển đề nghị nói.
Trần Bách Châu đương nhiên sẽ không từ chối, mi mắt cong cong nói: "Được."
Thời điểm hai người về đến nhà, dì Tôn đã làm xong đồ ăn.
Thiệu Hiển vừa muốn rửa tay ăn cơm, chuông điện thoại liền vang lên.
"Hiển Hiển, mình về rồi đây!" Âm thanh to lớn của Tiền Văn Kiệt từ ống nghe dội ra, cách cả mét Trần Bách Châu vẫn có thể nghe thấy.
"Được rồi, có việc gì sao?" Thiệu Hiển có chút đói bụng, hắn muốn nhanh nhanh đi ăn cơm.
Tiền Văn Kiệt tự trách nói: "Hôm nay không làm bài cùng các cậu được, ngại ghê, ngày mai mình nhất định sẽ học hành nghiêm túc!"
Hắn không định phản bội tổ học tập ba người.
Thiệu Hiển đương nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nói: "Ngày mai không học, định đi công viên chơi, cậu đi chung không?"
"Đi đi đi!" Tiền Văn Kiệt quả thực vui sướng đến cực điểm.
Hắn khó tin Thiệu Hiển cư nhiên lại không hề bắt hắn học, đúng là một cái cuối tuần vui vẻ!
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, ba người liên vui vẻ phấn chấn đi tới công viên trò chơi.
Đương nhiên, cũng chỉ có mình Tiền Văn Kiệt cảm thấy vui vẻ phấn chấn.
"Hiển Hiển, lát nữa chúng ta chơi cái gì đây?" Hắn xoa xoa tay bắt đầu đếm, "Tàu lượn siêu tốc? Bánh xe quay? Thuyền hải tặc? Xe điện đụng? Ngựa gỗ xoay tròn?"
Thiệu Hiển biết tính hắn, không rõ ý tứ cười một tiếng: "Sao không thấy nói tới nhà ma vậy?"
"Hiển Hiển, không cần tàn nhẫn như vậy đâu!" Tiền Văn Kiệt vẻ mặt đưa đám cầu xin.
Hắn sợ nhất là ma quỷ!
Thiệu Hiển không để ý đến hắn, quay đầu hỏi Trần Bách Châu: "Cậu có chơi được trò đó không?"
"Được hết."
Câu trả lời của Trần Bách Châu vĩnh viễn đều như thế này.
Cho dù Thiệu Hiển nói cái gì, hắn đều chấp nhận vô điều kiện.
Có người ngầm mắng hắn chó săn, nhưng Trần Bách Châu hoàn toàn không để bụng. Hắn thích ở bên cạnh Thiệu Hiển, mặc kệ làm chuyện gì, hắn đều thích hết.
Thiệu Hiển không định chơi trò gì quá mức kích thích, liền đề nghị: "Vậy chơi xe điện đụng trước đi."
Ba người xếp hàng mua vé.
Một chiếc xe điện đụng có thể ngồi bốn người, ba người chiếm một chiếc, Tiền Văn Kiệt giữ tay lái, Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu ngồi cạnh nhau trải nghiệm lạc thú va chạm.
Hai người cánh tay kề sát cánh tay, mỗi một lần va chạm đều sẽ sinh ra ma sát.
Thiệu Hiển trên mặt tràn đầy cười vui, Trần Bách Châu thấy thế, cũng cảm nhận được vui sướng đã lâu không gặp.
Sau khi chơi xe điện đụng xong, Tiền Văn Kiệt lại lôi kéo hai người đi chơi thuyền hải tặc, quay đến người ngây ngây ngất ngất.
Thiệu Hiển vẫn luôn âm thầm quan sát Trần Bách Châu, thấy ánh mắt hắn rất sáng, mặt mang ý cười, không khỏi yên lòng.
Trẻ con vẫn cần phải đi chơi một chút mới ổn được.
Không ngờ, Trần Bách Châu trong lòng lại nghĩ: Hiển Hiển ngày thường thoạt nhìn chững chạc hơn so với bạn cùng tuổi, thậm chí là so với bạn cùng lớp, không nghĩ tới thế nhưng lại thích chơi trò này trò kia, thật đáng yêu.
Hai người tâm tư khác nhau, lại như trăm sông đổ về một biển, thu hoạch hạnh phúc cho riêng mình.
"Hiển Hiển, bên kia có bán kem kìa, mình muốn ăn." Tiền Văn Kiệt lại lôi kéo Thiệu Hiển đi về phía trước.
Thiệu Hiển cùng Tiền Văn Kiệt mỗi người chọn một vị, Trần Bách Châu bởi vì dạ dày không tốt lắm, không thể ăn đồ lạnh cho nên không mua.
"Mình là hương đậu xanh nè, cậu nếm thử đi, nhưng mà chỉ được cắn một miếng nhỏ thôi, không thể ăn nhiều."
Thiệu Hiển xé mở bao, đem cây kem đưa tới trước mặt Trần Bách Châu.
Đứa nhỏ cười gật đầu, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Vị ngọt thơm tràn ngập trong khoang miệng, lạnh lạnh mềm mềm, đúng là ăn rất ngon. Nhưng mà hắn không dám trực tiếp nuốt xuống mà ngậm trong miệng chờ bớt lạnh mới dám nuốt xuống.
"Ngon không?"
"Ngon."
Tiền Văn Kiệt không để yên, "Hiển Hiển, mình cũng muốn nếm thử hương đậu xanh, cho cậu nếm thư hương socola của mình nè."
Cây kem của hắn đã cắn vài miếng lung tung cả lên, Thiệu Hiển không muốn ăn, cũng không muốn chia cây kem của mình.
"Không được." Thiệu Hiển quả quyết cự tuyệt đề nghị của hắn.
Tiền Văn Kiệt ủy khuất cực kỳ, "Cậu cho Bách Châu ăn thử, sao không cho mình thử một miếng?"
Thế này là không công bằng!
Thiệu Hiển trừng hắn một cái, "Bách Châu lúc nào cũng đánh răng sạch sẽ, cậu trước khi ra khỏi nhà đã đánh răng chưa?"
Hắn nói xong, cúi xuống cắn một miếng, đúng lúc chồng lên chỗ cắn vừa rồi của Trần Bách Châu.
Tiền Văn Kiệt kêu rên một tiếng: "Mình sau này sẽ đánh mà!"
Trần Bách Châu bỗng nhiên cong môi giãn mặt, trong mắt ý cười đong đầy, như chứa đựng cả bầu trời sao lộng lẫy.
Kem đúng là ngọt thật đấy.
Chơi trò chơi mạo hiểm cả ngày trời, đến cuối cùng, Tiền Văn Kiệt vẫn lôi kéo đồng bọn của mình đi mua ba vé vào nhà ma.
Càng sợ sẽ càng tò mò, Tiền Văn Kiệt chính là người như vậy.
Thiệu Hiển tự cao là người trưởng thành, hoàn toàn không sợ gì cả, bất quá hắn lo cho Trần Bách Châu, dong dài một câu: "Lát nữa nếu sợ thì cứ đi sát mình, đừng để bị lạc, biết chưa?"
Trần Bách Châu chưa từng tới công viên trò chơi, hắn nghe nói qua nhà ma, nhưng không biết nhà ma rốt cuộc là cái bộ dáng gì.
Ở trong lòng hắn, nhà ma nghĩa trên mặt chữ, hẳn là bên trong có người giả quỷ, tạo ra không khí khủng bố, vì khách tham quan cung cấp niềm vui được hét chói tai.
Hắn cũng không sợ ma quỷ.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đi sát bên người Thiệu Hiển.
Tiền Văn Kiệt cũng nắm vạt áo Thiệu Hiển, giấu mình sau lưng hắn.
Ba người nắm nắm túm túm đi vào nhà ma.
Lối vào còn có chút ánh sáng, càng đi vào bên trong, xung quanh càng tối, duy nhất chỉ có ở chỗ mấy cơ quan dọa người là phát ra chút sáng.
"Hiển Hiển, phía trước có gì không vậy?"
Tiền Văn Kiệt nắm vạt áo Thiệu Hiển đến nhăn hết cả ra, híp mắt như người mù, căn bản không dám nhìn cái gì.
Muốn vào nhà ma là hắn, không dám nhìn cũng là hắn.
Vào đây xem ma quỷ mà che hết mắt thì vào làm gì đây?
Bởi vì Tiền Văn Kiệt quá mức ầm ĩ, lực chú ý của Thiệu Hiển cũng dồn hết lên người hắn, không chú ý tới tình huống khác thường của Trần Bách Châu.
Hắn đi trong chốc lát, rốt cuộc phát hiện có cái gì không đúng, không khỏi quay ra sau nhìn lại.
Ngoại trừ Tiền Văn Kiệt, còn lại đều là du khách khác!
Hắn đột nhiên nắm tay Tiền Văn Kiệt, thần sắc trong nháy mắt hoảng loạn, "Bách Châu đâu?"
Vừa lúc âm thanh bối cảnh khủng bố vang lên, khách xung quanh hét ầm, Tiền Văn Kiệt chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, khuôn mặt trở nên trắng bệch, "Hiển Hiển, cậu không cần dọa mình nữa đâu!"
Trần Bách Châu không phải vẫn luôn đi theo bọn họ sao? Như thế nào bỗng nhiên không thấy nữa!
Thiệu Hiển môi run lên, quay lại đường đi ban nãy, "Không thấy Bách Châu đâu hết, mình quay lại tìm."
"Mình đi với cậu!"
Tuy không muốn trải nghiệm thêm lần nữa, nhưng Tiền Văn Kiệt vẫn rất nghĩa khí.
Hai người đi ngược dòng trở về, bởi vì phải tìm người trong cảnh tối tăm, Tiền Văn Kiệt không thể không mở to hai mắt ra nhìn.
Nhìn nhìn, hoảng loạn do tìm không thấy người dần dần chiếm thượng phong, ngay cả một cái quỷ đầu đột nhiên vụt ra, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc hỏi: "Xin hỏi anh có nhìn thấy bạn nam đi cùng chúng em ở đâu không?"
Nhân viên giả quỷ: "...... Không có."
Năng lực nghiệp vụ của mình đã yếu như vậy sao? Xem ra quay về còn phải luyện thêm rồi.
Thiệu Hiển siết chặt tay Tiền Văn Kiệt, gần như giận chó đánh mèo, chọc đến những người khác có chút bất mãn.
"Bách Châu! Trần Bách Châu!"
Hai người một tiếng tiếp một tiếng, quanh quẩn quanh nhà ma, hoàn toán át luôn âm thanh đe dọa bên trong.
Du khách xung quanh: "......" Một chút tâm tư chơi cũng không còn.
Nhân viên giả quỷ: "......" Còn để ai làm nữa không!
Cuối cùng, một giọng nói yếu ớt từ trong góc tối vang lên.
"Thiệu Hiển......"
Thiệu Hiển theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đứa nhỏ ngồi dưới đất dựa sát vào tường, tuy không thấy rõ mặt, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra, Trần Bách Châu hiện tại đang rất sợ hãi.
Hắn lập tức buông Tiền Văn Kiệt ra, tiến nhanh đến, ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, không nói hai lời liền ôm chặt lấy nó.
"Xin lỗi, không biết cậu sợ cái này, chúng ta ra ngoài thôi."
Thiệu Hiển đưa tay vỗ nhẹ trên tấm lưng gầy yếu của hắn, muốn xua tan đi sợ hãi.
"Thật xin lỗi." Trần Bách Châu đem đầu chôn trên vai Thiệu Hiển, thanh âm khàn khàn nói.
Hắn thật sự không vui.
Lúc đi theo bên cạnh Thiệu Hiển, hắn đã rất nỗ lực khắc chế, nhưng không cẩn thận bị người khác đụng phải, tách ra khỏi Thiệu Hiển, hắn một mình ở trong nơi tối đen liền không khống chế được cảm xúc của chính mình nữa.
Nỗi sợ tiềm tàng bên trong bị phóng đại nhiều lần, hắn tìm không thấy Thiệu Hiển, cũng nhìn không thấy Thiệu Hiển, xung quanh đen như mực, thật sự rất sợ hãi.
Tựa như khi còn nhỏ, hắn bị Bách Mỹ Quyên nhốt trong phòng tối, chỗ đó không có ánh sáng, không có gió, không có một chút âm thanh nào.
Có kêu khóc thế nào cũng không có người đến cứu hắn.
Nhưng lần này hắn không khóc.
Trần Bách Châu không dám cử động, vẫn luôn ở trong lòng yên lặng nghĩ, Thiệu Hiển nhất định sẽ đến cứu hắn, nhất định sẽ như vậy.
Hắn ngồi dưới đất lẳng lặng chờ đợi, một giây một phút trôi qua đều là giày vò, nỗi sợ của hắn ngày một lớn, hắn càng lúc càng không dám nhìn xung quanh, chỉ có thể ôm lấy hai đầu gối, chui đầu vào trong khuỷu tay.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi của Thiệu Hiển và Tiền Văn Kiệt.
Thiệu Hiển đến rồi.
Cậu ấy, thật sự, đến rồi.
Hốc mắt trong phút chốc nóng lên, rõ ràng hắn không muốn như vậy, rõ ràng hắn không muốn mất mặt trước mặt Thiệu Hiển.
Mùi hương thoang thoảng đang bao phủ lấy hắn, âm thanh non nớt đang vang lên bên tai hắn, cánh tay nhỏ bé này đang ôm chầm lấy hắn, Trần Bách Châu bỗng nhiên phát hiện, bóng tối thì ra không đáng sợ đến như vậy.
Bởi vì có Thiệu Hiển ở đây.
Thiệu Hiển chính là tia sáng trong bóng tối, hắn may mắn bắt được, cũng sẽ không bao giờ buông tay ra.
"Đừng nói xin lỗi nữa, là mình suy nghĩ không chu toàn."
Phát hiện bả vai hắn đang tựa ươn ướt, Thiệu Hiển dịu dàng an ủi.
Hắn biết đứa nhỏ này không yếu đuối như vậy.
Trần Bách Châu không sợ khổ cũng không sợ đau, lại vì mấy con ma giả này dọa sợ, hơn nữa có thể nhìn ra, sợ hãi của hắn so với Tiền Văn Kiệt hoàn toàn bất đồng, cái này tuyệt đối là do tâm lý gây ra.
Ở thời điểm mình không biết, đứa nhỏ này nhất định đã gặp phải cái gì rồi.
"Không sao, bây giờ chúng ta ra ngoài thôi," Tiền Văn Kiệt cũng thực áy náy, "Bách Châu cậu đừng sợ nữa."
Trần Bách Châu chợt ngẩng đầu đối diện với Thiệu Hiển, lại cảm kích nhìn Tiền Văn Kiệt một cái, nhẹ giọng nói: "Mình không sợ, đi ra ngoài thôi, phía trước là lối ra rồi."
"Được." Thiệu Hiển quyết đoán đứng dậy.
Hắn tin tưởng Trần Bách Châu, đứa nhỏ này không phải là người trốn tránh vấn đề, nếu hắn quyết định dũng cảm đối mặt, mình sẽ không can thiệp nữa.
Tiền Văn Kiệt bây giờ không sợ, không hề nắm vạt áo Thiệu Hiển nữa.
Đến lượt Trần Bách Châu học theo bộ dáng vừa rồi của Tiền Văn Kiệt, đưa tay nắm quần áo Thiệu Hiển.
Không ngờ Thiệu Hiển đột nhiên nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt.
"Thế này sẽ không bị lạc nữa." Thiệu Hiển quơ quơ cánh tay, nghiêng đầu cười nói.
Nhà ma tối tăm, âm thanh rung rợn, mặt quỷ dọa người, tại thời khắc này dường như đã biến mất hoàn toàn.
Trần Bách Châu ngơ ngác nhìn hai bàn tay nắm vào nhau, lòng bàn tay ấm áp xua tan đi khói sương trong lòng hắn, cảm giác ấm nóng làm người khác an tâm hơn.
Thiệu Hiển, Thiệu Hiển, Thiệu Hiển.
Hai chữ này hắn đã gọi vô số lần, cuối cùng tất cả như hóa thành một dòng nước ấm, lặng yên không một tiếng động thấm vào lục phủ ngũ tạng Trần Bách Châu, nơi đó sớm đã mọc rễ nẩy mầm, hiện giờ được dòng nước ấm tưới vào, chồi non vươn mình về phía trước, sung sướng mà mọc ra vài phiến lá non.
Một thời gian sau, nhất định sẽ mọc cao tới tận trời.
Ba người đi khỏi nhà ma thành công, nhìn thấy mặt trời.
"Bách Châu, do mình một hai đòi chơi nhà ma, xin lỗi cậu." Tiền Văn Kiệt áy náy bất an nói.
Trần Bách Châu lắc đầu, "Không sao, là tại mình." Rõ ràng là do mình đồng ý trước.
"Đừng nói cái đó nữa, chúng ta về nhà đi."
Thiệu Hiển tự nhiên mà buông tay ra, nhàn nhạt nói.
Người biết tính hắn đều hiểu, đây là giận dỗi thật rồi.
Tiền Văn Kiệt cùng Trần Bách Châu đều rất thấp thỏm, tuy Thiệu Hiển rõ ràng không giận bọn họ, nhưng Thiệu Hiển lúc nóng giận rất dọa người.
Sau khi trở về khu biệt thự, Tiền Văn Kiệt về nhà mình, Thiệu Hiển mang theo Trần Bách Châu cùng về Thiệu gia.
Dì Tôn chuẩn bị đồ ăn, hai người ăn xong, Thiệu Hiển mỉm cười nói: "Hôm nay chơi mệt lắm rồi, không cần thức khuya đâu."
Nói xong liền bước về phòng.
Trần Bách Châu đứng ở phòng khách trố mắt vài giây, bỗng nhiên nâng tay lên, trong tay dường như còn lưu lại hơi ấm từ tay Thiệu Hiển.
Hắn lại làm Thiệu Hiển lo lắng rồi, thật là vô dụng.
Vì để thuận tiện, Thiệu Hiển hiện tại đã lớn, Thái Nhã Lan liền gắn một cái điện thoại trong phòng hắn.
Hắn ngồi ở mép giường, mặt vô biểu tình bấm một dãy số.
Tiếng điện thoại vang lên một lát, ống nghe truyền đến giọng nói từ tính của Thiệu Uẩn: "Hiển Hiển, hôm nay lại có thời gian gọi cho anh sao? Nói đi, chuyện gì?"
"Anh hai, anh giúp em điều tra một chuyện."
Thiệu Uẩn đáp ứng rất kiên quyết, "Được, em nói đi."
Thiệu Hiển nói xong, liền nghe Thiệu Uẩn bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Hiển Hiển, có phải em quá để ý đến nó rồi không?"
"Sau này cậu ấy là trợ thủ của em, em có thể không để ý sao?" Thiệu Hiển nói dối không thèm chớp mắt.
Hắn biết thân thế của Trần Bách Châu thân thế, nhưng những người khác thì không.
Ở trong mắt người khác, Trần Bách Châu đời này sẽ trói buộc với Thiệu gia, nói đúng ra, là bị trói chung một chỗ với Thiệu Hiển.
Thiệu Uẩn lại không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Được, anh sẽ cho người điều tra rõ."
Ngắt điện thoại được một lúc sau, Thiệu Hiển nằm lên giường, thở dài một hơi thật sâu.
Nói thật, hắn hiện tại không nỡ để đứa nhỏ quay lại Phó gia, nhưng trở về Phó gia mới là điều tốt nhất cho nó.
Hắn không thể ích kỷ mà đem Trần Bách Châu cầm tù ở Thiệu gia, như vậy thì không công bằng.
Sau một ngày chơi đùa, tinh lực có chút cạn kiệt, Thiệu Hiển tắm rửa xong liền lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, ba người cùng nhau đi học như cũ.
Giờ giải lao buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm gọi Thiệu Hiển, Trần Bách Châu cùng Hách Lộ lên văn phòng.
"Các em xem qua cái này trước đã."
Chủ nhiệm đem một phần văn bản đưa cho bọn họ.
Ba người sau khi xem xong, Hách Lộ hỏi: "Thầy hy vọng chúng em tham gia đúng không?"
"Đúng vậy," chủ nhiệm hòa ái cười cười, "Thành tích toán học của ba đứa trước giờ không tệ, tham gia vào kì thi quốc gia, đối với các em chỉ có chỗ tốt."
Hắn tạm dừng một chút, có lẽ là không muốn tạo áp lực cho bọn họ, liền nói: "Có đạt giải hay không không quan trọng, quan trọng là trải nghiệm bản thân, không có gì là không tốt cả."
Thiệu Hiển giật mình, tham gia thi có thể gặp được rất nhiều nhân tài ưu tú, hơn nữa còn là cơ hội tốt nhất để nâng cao tự tin bản thân. Đứa nhỏ này không biểu hiện ra ngoài, nhưng sâu bên trong hắn vẫn rất tự ti.
Tham gia thi đấu nhiều, xác thực có thể mở mang tầm mắt, còn có thể tích lũy cảm giác thành tựu.
"Thầy, em tham gia." Hắn nói chắc như đinh đóng cột.
Chủ nhiệm ý cười càng đậm, gật gật đầu, hỏi hai người còn lại: "Các em thì sao?"
Trần Bách Châu thấy Thiệu Hiển đáp ứng, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, "Em cũng đi."
Hách Lộ suy tư vài giây, chần chờ hỏi: "Trường học sẽ cung cấp chi phí dự thi đúng không thầy?"
Thời điểm nàng hỏi điều này, trên mặt không có một chút ngượng ngùng nào.
Chủ nhiệm sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này, theo hiểu biết của hắn, hoàn cảnh Hách Lộ không tồi, bất quá hắn chỉ trố mắt một giây, nhanh chóng trả lời: "Em yên tâm, chi phí đều do trường trả, chỉ là chậm trễ thời gian học tập của các em mà thôi."
"Tham gia thi đấu cũng là một dạng học tập mà tập." Thiệu Hiển cười nói.
Thầy chủ nhiệm thực vui mừng, "Nếu như vậy thì mỗi người các em lấy một tờ phiếu báo danh về điền đi, điền xong rồi mai nộp lại."
Ba người cầm phiếu báo danh rời đi.
Sau khi trở lại phòng học, Tiền Văn Kiệt tò mò quay đầu hỏi: "Thầy tìm các cậu làm gì vậy?"
"Không có gì, thuyết phục bọn mình dự thi thôi, cậu đi không?" Thiệu Hiển tùy ý nói.
Tiền Văn Kiệt liên tục xua tay, "Không không không, mấy vụ này vẫn nên để cho mấy người các cậu đi đi."
Hắn không muốn tìm ngược, người tồn tại chính vì tự tại, không phải sao?
Sau giờ học, ba người sánh vai bước về phía cổng trường.
Thường xuyên có siêu xe đậu trước cổng trường cấp hai, chuyên môn tới đón học sinh tan học về nhà.
Thiệu Hiển đang muốn lên xe, lại nghe phía sau cách đó không xa truyền đến một giọng nữ.
"Bách Châu."
Ba người theo tiếng quay đầu.
Bên cạnh một chiếc xe cách đó không xa, một nữ nhân ăn mặc tinh xảo, chân mang cao gót đi tới hướng bên này.
Bách Mỹ Quyên.
Trên mặt nàng mang theo ý cười nhợt nhạt - nàng luôn đem vẻ ngoài của mình chuẩn bị đến hoàn mỹ.
"Tiểu Châu." Biểu hiện lại càng thân mật.
Trần Bách Châu mặt không biểu tình, không hề có chút vui sướng nào khi nhìn thấy mẹ ruột.
"Cô à, cô có việc gì sao?" Thiệu Hiển chống tay lên cửa xe, không mặn không nhạt nói, "Bọn con còn phải về nhà."
Ý là, cô có cái gì thì nói nhanh đi, đừng làm mất thời gian.
Bách Mỹ Quyên cười đến không tự nhiên, "Bên kia có một quán cà phê, có thể qua kia nói chuyện một chút được không?"
Trước cổng trường rất đông người, da mặt nàng chưa đủ dày, không muốn đứng ở đây để nói chuyện với Trần Bách Châu.
Thiệu Hiển tôn trọng ý kiến Trần Bách Châu, quay đầu hỏi: "Đi không?"
Trần Bách Châu tự ngẫm vài giây, rốt cuộc gật gật đầu, "Mình muốn đi."
"Chú Phương, chú đợi một chút, bọn con đi qua quán cà phê bên kia đã." Thiệu Hiển nói với tài xế, sau đó dắt hai đồng bọn đi theo Bách Mỹ Quyên.
Hắn không yên tâm để đứa nhỏ này một mình.
Tiền Văn Kiệt cũng rất tò mò, hứng thú bừng bừng muốn nghe Bách Mỹ Quyên nói cái gì với Trần Bách Châu.
Vào quán cà phê, Bách Mỹ Quyên cùng Trần Bách Châu ngồi đối diện, Thiệu Hiển cùng Tiền Văn Kiệt liền tùy tiện ngồi ở bàn bên cạnh, không quan tâm đến vẻ xấu hổ trên mặt Bách Mỹ Quyên.
Người phục vụ mỉm cười đi tới dò hỏi.
Bách Mỹ Quyên gọi cho mình một ly trước, sau đó mới hỏi Trần Bách Châu: "Con muốn uống cái gì?"
"Tôi không uống cà phê." Trần Bách Châu thần sắc lạnh lùng, "Bà muốn nói gì cứ nói, tôi không có nhiều thời gian đâu."
Bách Mỹ Quyên trước mặt người ngoài bị hắn làm mất hết mặt mũi, trong lòng khá khó chịu, nhưng ở nơi công cộng không thể biểu hiện ra ngoài, liền vẫy vẫy tay để người phục vụ rời đi, tươi cười trên mặt cũng giảm đi vài phần.
Thiệu Hiển âm thầm cười lạnh một tiếng, thói quen và sở thích con mình còn không biết, chỉ sợ không nói được lời hay ho gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo Bách Mỹ Quyên liền mở miệng nói: "Bách Châu, con có thể giúp mẹ một chút hay không?"
Tiền Văn Kiệt trợn mắt, "......"
Thế giới này khó hiểu quá, bà cô này dựa vào đâu mà nói như vậy chứ?
Lúc này xem như bỏ qua mọi chuyện lúc trước hả?
Trần Bách Châu mặt không gợn sóng, trong lòng đã sớm không chờ mong, nên không tồn tại thất vọng.
"Không thể." Hắn quyết đoán bỏ lại hai chữ, đứng dậy làm bộ muốn rời đi.
Bách Mỹ Quyên bỗng nhiên la lên: "Nghỉ hè năm lớp 4, là con kêu người đánh gãy chân Trần Dục đúng không? Lần tham gia đại hội thể thao, là con sai đứa nhỏ Thôi gia lấy cây đánh nó đúng không?"
Nàng không dám đụng tới Thiệu Hiển, chỉ có thể đổ tội lên đầu Trần Bách Châu.
Trần Bách Châu từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy mình vừa rồi đồng ý qua đây đúng là lãng phí sinh mệnh rồi.
Hắn không nói một lời, đến giải thích cũng lười nói với nàng.
"Cô à, là tôi kêu Thôi Hàng đánh Trần Dục, chẳng liên quan gì tới Bách Châu hết, nếu có liên quan, thì do Trần Dục bắt nạt Bách Châu, tôi giúp cậu ấy trả đũa mà thôi."
Thiệu Hiển dựa vào lưng ghế, lười biếng nói.
"Không sai đâu cô, tôi cũng có tham gia đó," Tiền Văn Kiệt bênh vực đồng bọn, "Cô không biết, Trần Dục sai Thôi Hàng cố ý đẩy Bách Châu ngã, tôi với Thiệu Hiển bực bội nên mới đi giáo huấn Trần Dục. Nếu cô không vui thì trực tiếp tìm tôi với Thiệu Hiển này, Bách Châu chỉ là người bị hại thôi."
Tuy nói Trần Bách Châu ngày thường lạnh lạnh nhạt nhạt, đoạt đi rất nhiều sự chú ý của Thiệu Hiển, nhưng mình vẫn có thể thuận lợi nhảy lớp cũng nhờ Trần Bách Châu giúp đỡ đó thôi
Lạnh lùng cũng không có gì không tốt, không chủ động hại người là được.
Bị hai người dồn ép, Bách Mỹ Quyên trên mặt không nhịn được, nàng nhíu mày nhìn về phía Trần Bách Châu, ủy khuất nói: "Bởi vì chuyện con làm, ba ngày nay Trần Dục đối xử với mẹ không tốt, thậm chí, thậm chí......"
"Cô là người trưởng thành, cô phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, không nên tìm tới Bách Châu, cậu ấy còn chưa tới mười ba tuổi, không giúp được cô đâu."
Thiệu Hiển cũng không muốn lãng phí thời gian, nói xong liền đi về phía cửa.
"Con không muốn biết ba của con là ai sao?" Bách Mỹ Quyên đột nhiên hỏi.
Trần Bách Châu lập tức dừng chân, hắn quay đầu nhìn về phía Bách Mỹ Quyên, ước chừng lặng im một phút đồng hồ, mới hờ hững nói: "Không muốn."
Giây phút Bách Mỹ Quyên nói ra câu kia, Thiệu Hiển cũng khiếp sợ tại chỗ.
Nhưng bình tĩnh lại nghĩ lại, hắn liền biết Bách Mỹ Quyên nói dối. Nếu nàng thật sự biết ba của Trần Bách Châu là ai, không có khả năng còn ngồi ở đây đợi đâu.
So với Trần gia, Phó gia hiển nhiên là một con quái vật khổng lồ, người thường căn bản không thể tưởng tượng được.
Với tính cách của nàng, nếu biết được cha ruột Trần Bách Châu là ai, đã sớm kìm lòng không được rồi.
Hắn vừa rồi còn lo lắng Trần Bách Châu sẽ bị nàng mê hoặc, không nghĩ tới đứa nhỏ này thế nhưng lại không có khát vọng gặp ba.
Trong lòng Thiệu Hiển cảm thấy Phó gia cũng là một nơi ăn thịt người, không nguyện ý để Trần Bách Châu trở về.
Nhưng chim ưng con cuối cùng cũng phải tập bay, hắn không thể ích kỷ đem đứa nhỏ trói bên người mình mãi được.
Huống chi, Trần Xương Kiến trút giận lên người Bách Mỹ Quyên, bất quá bởi vì hắn tạm thời không thể đụng đến Trần Bách Châu thôi.
Trần Bách Châu chỉ có trở nên đủ mạnh, mới có thể ngăn cản những lời ác ý ngoài kia thương tổn đến hắn.
Ba người không quan tâm đến sắc mặt Bách Mỹ Quyên xanh trắng đan xen, trực tiếp lên xe về nhà.
Trên xe, Tiền Văn Kiệt tò mò hỏi: "Bách Châu, sao cậu không muốn biết ba mình là ai vậy?"
Trần Bách Châu giải thích nói: "Bà ấy cũng không biết."
Nàng nếu biết, thời điểm mang thai đã đi tìm người kia, không có khả năng chờ vài năm để đến bên Trần Xương Kiến.
Tiền Văn Kiệt gật gật đầu, "Thì ra là thế."
Một lát sau, hắn lại tò mò hỏi: "Vậy cậu có muốn biết không?"
Trần Bách Châu quyết đoán trả lời: "Không muốn."
Hắn từ nhỏ đã không có cha, sau khi đến Trần gia, Trần Xương Kiến là cha trên danh nghĩa của hắn, làm hắn đối với cái từ cha này khá phản cảm.
Có Thiệu Hiển là đủ rồi, những người khác không cần thiết.
"Từ đây tới lúc thi còn một khoảng thời gian, Bách Châu, tiếp theo chúng ta phải giải đề thôi." Thiệu Hiển ý đồ nói sang chuyện khác.
Trần Bách Châu nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười, "Được, chúng ta cùng nhau giải đề."
"Hai ngươi đều là thần rồi, phàm nhân như mình vẫn nên đứng qua một bên thôi."
Lần này Tiền Văn Kiệt không cảm thấy cô đơn, lần này là hắn chủ động vứt bỏ đồng bọn, theo đuổi sinh hoạt ngày càng tự do của mình.
Mà các bạn nhỏ đáng thương, còn đang giãy giụa ở dưới đáy hố toán học, thật sự quá đáng thương.
Lúc về nhà, Thiệu Hiển nhận thấy trong nhà có khách, bởi vì ở cửa dư ra một đôi giày lạ.
Một đôi giày cao gót kiểu nữ, dành cho người trẻ tuổi, Thái phu nhân sẽ không mua loại này.
Hắn cùng Trần Bách Châu liếc nhau, sóng vai đi vào phòng khách, liền nhìn một khuôn mặt quen thuộc tươi cười.
"Chị Đường!" Thiệu Hiển kinh hỉ cười nói.
Đường Hân đang ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy hai người Thiệu Hiển cùng Trần Bách, lập tức đứng lên, dịu dàng cười nói: "Tiểu Hiển, Tiểu Châu, chào hai đứa."
Thiệu Uẩn đứng ở một bên, hướng Thiệu Hiển làm mặt quỷ.
Thiệu Hiển tức khắc hiểu rõ, không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái, anh trai nhanh tay nhật nha!
Kiếp trước anh trai hắn hơn ba mươi tuổi mới ở bên Đường Hân, không nghĩ tới một đời này lại sớm như vậy.
Bất quá nghĩ đến Thôi Duyệt đã sớm bị loại trừ, này cũng là bình thường.
Chị Đường cùng anh trai hắn đều ưu tú như vậy, có thể ở bên nhau thật sự tốt quá!
Thái Nhã Lan cũng thực vừa lòng Đường Hân, vẫn luôn lôi kéo nàng nói chuyện phiếm, hai người tính cách hợp nhau, trò chuyện liên tục, trực tiếp đem cha con Thiệu Bác Viễn cùng Thiệu Uẩn ném sang một bên.
Trường hợp này khá thú vị.
Người một nhà vui vui vẻ vẻ cơm nước xong, Thiệu Hiển không muốn quấy rầy bọn họ, liền lôi kéo Trần Bách Châu nói: "Chúng ta còn nhiều bài phải làm lắm, lên lầu trước đi."
Nói xong liền bước thẳng lên lầu.
"Nói không chừng lúc chúng ta học cấp ba, anh trai mình đã kết hôn với chị Đường rồi."
Trong phòng, Thiệu Hiển cao hứng nói.
Trần Bách Châu thấy hắn vui vẻ cũng lộ ra tươi cười, "Ừ."
Hai người điền phiếu báo danh xong, lấy ra bài tập bắt đầu làm.
"Bách Châu, mình thi vào trường kia kìa, còn cậu thì sao?" Thiệu Hiển đột nhiên nhớ tới việc này, liền dừng bút hỏi.
Trần Bách Châu gật gật đầu, "Cậu đi đâu mình đi đó."
"Chính là trường khá xa nhà, giám thị rất nghiêm khắc, chúng ta đủ khả năng thi vào, cậu thấy ổn không?" Thiệu Hiển sợ hắn không biết tình huống ra sao đã tùy tiện ra quyết định.
Trần Bách Châu cười cười, "Khá tốt."
Nếu phải trọ ở trường, hắn cùng Thiệu Hiển nói không chừng có thể ở ký túc xá chung, đến lúc đó chính là suốt ngày đều ở bên nhau rồi.
"Điểm đầu vào không thấp, thành tích hiện tại của Bút chì khó khăn lắm có thể đạt tới tiêu chuẩn, có chút nguy hiểm, có thời gian chúng ta kèm thêm cho cậu ấy đi."
Bọn họ đi vào cùng trường, chắc chắn không thể bỏ Tiền Văn Kiệt lại được.
"Được."
Ngày hôm sau, hai người cùng vào văn phòng, đem phiếu báo danh đưa cho giáo viên chủ nhiệm.
Chủ nhiệm đem hai quyển sách ôn thi tham khảo giao cho bọn họ, sâu sắc nói: "Hình thức cơ bản của đề đều ở bên trong, các em cứ từ từ mà xem, không vội, còn hai tháng nữa mà."
Hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc gần đi chủ nhiệm dặn dò một câu: "Giúp thầy hỏi xem bạn học Hách Lộ bao giờ nộp phiếu báo danh nha."
Trở lại phòng học, Thiệu Hiển đang muốn đi tìm Hách Lộ, lại phát hiện chỗ ngồi của nàng trống không.
"Có biết Hách Lộ đi đâu không?" Thiệu Hiển gõ gõ mặt bàn Tiền Văn Kiệt mặt bàn.
Tiền Văn Kiệt lắc đầu, "Có khi đi vệ sinh rồi."
Mục tiêu không ở phòng học, Thiệu Hiển cũng không thể chạy tới nhà vệ sinh nữ tìm, đành phải quay lại chỗ ngồi.
Nhưng mãi đến khi tiếng chuông vào tiết vang lên, Hách Lộ vẫn chưa xuất hiện.
Giáo viên đương nhiên chú ý tới điều này, thuận miệng hỏi thăm, nhưng không ai biết Hách Lộ ở đâu.
Thiệu Hiển đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Trong kí nhớ về kiếp trước của hắn, cơ bản không có Hách Lộ. Là một học bá ưu tú, nàng không có khả năng không có tiếng tăm.
Khả năng duy nhất là, trước khi nàng nổi danh đã không còn học ở trường nữa.
Kiếp trước Thiệu Hiển không có để ý tới Hách Lộ, có lẽ vì học bá tiểu học không có gì đáng chú ý, mấy bài kiểm tra cấp tiểu học rất dễ vượt qua.
Nếu Hách Lộ thi vào cấp hai cấp ba theo cách bình thường, với năng lực của nàng, tuyệt đối sẽ trở thành niềm tự hào của trường học, Thiệu Hiển không muốn biết cũng khó.
Đương nhiên, cũng có khả năng kiếp trước Hách Lộ học khác lớp với hắn, nhưng khả năng này cũng rất nhỏ.
Cấp hai chia lớp theo năng lực, nếu kiếp này Hách Lộ chung lớp với hắn thì kiếp trước không thể khác được.
Nàng kiếp này theo mình nhảy hai lớp, bây giờ đã lớp 9 rồi.
Nếu dựa theo kiếp trước mà tính, nàng bây giờ vẫn đang học lớp 6, nếu ngoài ý muốn bỏ học trước khi nổi danh, khả năng Thiệu Hiển không tìm được người này trong trí nhớ là rất lớn.
"Xin phép thầy, em muốn đi vệ sinh." Thiệu Hiển bỗng nhiên giơ tay nói.
Hắn là học sinh xuất sắc, giáo viên đối với hắn vẫn luôn khoan dung, vì thế nghe vậy cười nói: "Đi đi."
Thiệu Hiển vừa đi, Trần Bách Châu cùng Tiền Văn Kiệt cũng đứng dậy đi theo.
Cả lớp và giáo viên: "......"
Hoá ra ba người xài chung một thân sao? Đi vệ sinh cũng cần phải đi chung hả?
"Hiển Hiển, có phải cậu phát hiện ra cái gì không?" Tiền Văn Kiệt lo lắng hỏi.
Thiệu Hiển cơ bản sẽ không quấy rầy giáo viên trong lớp, cho nên bỗng nhiên lại thế này khiến người khác rất lo lắng
Trần Bách Châu cũng yên lặng nhìn về phía hắn.
"Đi nhà vệ sinh trước." Thiệu Hiển bước nhanh về hướng nhà vệ sinh.
Tiền Văn Kiệt có chút ngốc, chẳng lẽ Hiển Hiển thật sự chỉ là quá mắc sao?
Thiệu Hiển đi đến cửa nhà vệ sinh nữ, Tiền Văn Kiệt một tay ngăn hắn lại, "Hiển Hiển cậu bị ngu à? Đây là nhà vệ sinh nữ đó!"
"Đúng vậy, mình muốn vào nhà vệ sinh nữ mà."
Tiền Văn Kiệt tỏ vẻ mãnh liệt khiếp sợ, đồng bọn của hắn hôm nay uống lộn thuốc sao?
"Cậu muốn tìm Hách Lộ?" Trần Bách Châu thấp giọng mở miệng nói, "Cậu cảm thấy Hách Lộ bị nhốt trong đây?"
Thiệu Hiển tán thưởng nhìn hắn một cái, vẫn là Bách Châu hiểu hắn.
"Nhưng đây là nhà vệ sinh nữ mà, các cậu muốn vào thật hả?" Tiền Văn Kiệt tuy cũng lo lắng Hách Lộ, nhưng vẫn khó hiểu, "Dựa vào cái gì mà hai cậu cho là Hách Lộ bị nhốt trong đó chứ?"
"Mình không chắc cậu ấy có ở đây hay không, nhưng dù sao cũng phải thử một lần." Thiệu Hiển kiên định nói.
Không thể cái gì cũng không làm được, ở trong phim ảnh tiểu thuyết linh tinh, nữ sinh bắt nạt nữ sinh, phần lớn đều ở trong nhà vệ sinh trường học.
Không khí trên bàn cơm rất quỷ dị.
Một lát sau, hắn mới mở miệng hỏi Trần Bách Châu: "Hồi nãy cậu với dì Tôn muốn gọi mình dậy đúng không? Xin lỗi nha, lúc đó mình mơ thấy đi vệ sinh thôi, không cần lo đâu."
Trần Bách Châu đang dùng miệng nhỏ ăn cháo, rũ mi xuống, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lại không nói gì nữa.
"Cậu có chuyện gì sao?" Thiệu Hiển nhìn thấy hắn có gì không đúng, lại cho rằng do nguyên nhân khác.
Trần Bách Châu ngẩng đầu, vội vàng nhìn hắn một cái, xong lại lắc đầu rồi cúi xuống ăn tiếp, từng muỗng từng muỗng ăn tới, cứng nhắc như người máy vậy.
Hắn có chút không dám đối mặt Thiệu Hiển.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại không làm cho người khác chán ghét.
Lấy tâm trí non nớt bây giờ của Trần Bách Châu, cũng không rõ thứ cảm xúc không biết tên này xuất hiện từ đâu nữa.
Hai người mới vừa cơm nước xong, Thiệu Hiển liền nhận được điện thoại của Tiền Văn Kiệt, nói là hôm nay hắn muốn đi nhà bà ngoại nên không có thời gian làm bài.
Đúng lúc Thiệu Hiển cũng không có tâm tư ăn học.
Tâm trí hắn đã thành thục, vừa rồi tuy không có mặt mũi nào để đối mặt với Trần Bách Châu, nhưng hắn da mặt dày, có thể giả vờ như cái gì cũng chưa xảy ra là được.
Nhưng cuối cùng vẫn có vài phần chột dạ.
Tuy người trong mộng là Phó Bách Châu, nhưng Phó Bách Châu bản thu nhỏ đang ở trước mặt mình, dù sao cũng có chút cảm giác khinh nhờn trẻ nhỏ.
"Bách Châu, Tiền bút chì nói hôm nay cậu ấy không qua, mình cũng muốn nghỉ ngơi một chút nên không làm bài, cậu muốn làm gì thì làm nha."
Trần Bách Châu thấp giọng nói: "Được."
Thiệu Hiển âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy lên phòng sách trên lầu, bắt đầu mân mê máy tính.
Hắn phải làm chút chuyện, thành công dời đi sự chú ý của chính mình, nhờ đó mà hình ảnh vẫn luôn quật cường tồn tại trong đầu kia mới tản đi một ít.
Thời gian một buổi sáng, hắn xem một vài diễn đàn tương đối hot, tiếp thu ưu điểm của người khác, lại kết hợp thực tế bản thân, trong đầu phác họa ra hình thức ban đầu của diễn đàn giao lưu học tập.
Có điều phát triển nó mới là vấn đề.
Mà dưới lầu, Trần Bách Châu đang ở trong phòng bếp, cùng dì Tôn học cách nấu nướng.
Nếu dì Tôn đột nhiên xin nghỉ vài ngày, hai người bọn họ phải sang nhà Văn Kiệt ăn ké cơm.
Thiệu Hiển tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng Trần Bách Châu quan sát thấy, mỗi lần đến Tiền gia ăn cơm, sức ăn của Thiệu Hiển lại giảm đi một nửa.
Nguyên liệu tuy không sai, nhưng hương vị bất đồng.
Thiệu Hiển có chút kén ăn, điều này Trần Bách Châu rất rõ.
Để sau này không phải sang Tiền gia ăn cơm, Trần Bách Châu quyết định cùng dì Tôn học nấu nướng, như vậy về sau lúc dì Tôn không có ở đây, hắn vẫn có thể nấu cơm cho Thiệu Hiển ăn.
Lòng mang chút tâm tư như vậy, Trần Bách Châu cẩn thận ghi nhớ từng bước từng bước của dì Tôn, cố gắng không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào.
Hắn đã học được hai năm, tự bản thân cảm thấy mình học đã được sáu bảy phần rồi.
"Châu thiếu gia, phòng bếp toàn là dầu khói, cậu học cái này để làm gì?" Dì Tôn cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi ra miệng
Trong lòng nàng, Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu sau này tiền đồ rộng mở, đâu cần phải tự mình nấu bữa cơm?
Khóe môi Trần Bách Châu khóe hơi cong, hai mắt phủ lên một tầng sắc ấm, "Con thích ạ."
Nếu có ngày, mình có thể nấu cho Thiệu Hiển một bữa cơm thì tốt rồi.
Giữa trưa êm đẹp ăn uống no nê, Thiệu Hiển cuối cùng cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng, có thể đối mặt với Trần Bách Châu, liền tùy ý hỏi: "Buổi chiều làm bài được không?"
Cùng lắm chỉ là một giấc mơ thôi, tính toán làm gì chứ!
Hắn vốn tưởng đề nghị này của mình sẽ được chấp nhận, dù sao thì Trần Bách Châu mới chân chính là tên cuồng giải đề mà.
Nhưng đứa nhỏ này lại đang do dự.
"Sao vậy, chiều cậu bận gì hả?" Thiệu Hiển hoang mang hỏi.
Hôm nay vẫn như mọi khi mà?
Trần Bách Châu gật gật đầu, "Mình muốn tới thư viện một chuyến có được không?"
"Đương nhiên có thể!" Thiệu Hiển lập tức hưng phấn, "Thư viện là chỗ rất tốt, mình đi dọn cặp sách, đến thư viện thôi!"
Hắn sao lại không nhớ tới chỗ này nhỉ?
Trần Bách Châu thấy hắn như thế, không khỏi lộ ra một nụ cười.
Ở đâu ra người tốt như vậy đây?
Thư viện cách Thiệu gia hơi xa, tài xế Phương chịu thương chịu khó chở hai người đi, sau đó báo hành trình của lại cho Thái Nhã Lan.
Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu sóng vai đi vào thư viện.
Đầu năm nay còn chưa phổ biến việc dùng máy móc để kiểm tra, Trần Bách Châu chỉ có thể dựa vào bảng hướng dẫn, từng chút tìm đầu sách mình cần.
Thiệu Hiển thấy hắn như thế, không khỏi tò mò hỏi: "Cậu muốn tìm sách gì vậy? Mình giúp cậu tìm."
Trần Bách Châu lắc đầu, "Không cần, cậu về chỗ ngồi đọc sách đi, tự mình tìm là được."
Kỳ thật hắn cũng không biết mình muốn tìm sách gì, chỉ là lúc cảm thấy hoang mang, hắn theo thói quen liền tìm đáp án, chỉ sợ bản thân không biết phải tìm từ đâu.
Nhưng chung quy vẫn liên quan đến tâm lý học.
Sách sinh học có viết chuyên sâu về tâm lí nam giới, Trần Bách Châu không phải không hiểu, hắn chỉ là không rõ vì sao Thiệu Hiển nằm mơ cái dạng này lại có mình xuất hiện trong đó, cũng không rõ vì sao chính mình lại sinh ra vài phần mừng thầm.
Hắn thật sự khó hiểu.
Thấy hắn kiên định như vậy, Thiệu Hiển cũng mặc kệ hắn, vẫn ngồi ở chỗ đọc học bài
Hắn học cả một buổi trưa, Trần Bách Châu cũng ở kệ sách cả một buổi trưa.
Đến thời gian đã hẹn, Phương thúc tới đón hai người về nhà.
"Cả trưa nay cậu đọc sách gì vậy?"
Trên đường về nhà, Thiệu Hiển nhịn không được hỏi Trần Bách Châu, hắn đối với trẻ nhỏ vẫn luôn rất quan tâm.
Đương nhiên, nếu đứa nhỏ không muốn nói, hắn cũng sẽ không quá phận can thiệp.
Trần Bách Châu lật xem nửa ngày, xác thực đã tìm được một ít trình bày và phân tích có liên quan.
Ý trên mặt chữ hắn có thể đọc hiểu, nhưng để hắn có thể hoàn toàn tiếp thu trong chốc lát thì vẫn có chút khó khăn.
"Sách về tâm lý." Hắn chỉ có thể tiết lộ đến đây thôi.
Trẻ nhỏ nói một câu vô tâm lại làm Thiệu Hiển nghĩ lệch sang hướng khác.
Hắn biết tâm lý Trần Bách Châu có chút tối tăm, trải qua hai năm che chở, hắn cho rằng vấn đề của đứa trẻ này từng bước giảm dần, không nghĩ tới hiện tại thế nhưng lại nghiêm trọng đến tình trạng này, cư nhiên lại bắt bản thân mình phải đọc sách tâm lý học.
Xem ra làm bạn bè, biểu hiện của hắn vẫn thất bại rồi!
Thiệu Hiển cảm thấy chắc chắn là do có chỗ nào mình làm chưa tốt cho nên đứa nhỏ mới không có cảm giác an toàn, mới làm cho vấn đề tâm lý của nó ngày càng nghiêm trọng hơn.
Hắn lâm vào khiếp sợ cùng tự trách, không biết nên xin lỗi Trần Bách Châu như thế nào.
Ngôn ngữ đôi khi quá mập mờ, có lúc làm người ta không biết phải giải thích ra sao.
"Cậu sao vậy?" Trần Bách Châu thấy biểu tình của hắn sai sai, vội lo lắng hỏi.
Chẳng lẽ Thiệu Hiển phát hiện hắn tìm hiểu cái gì rồi sao?
Hai người nghi hoặc lẫn nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ, nhất thời trong xe yên tĩnh không một tiếng động nào.
Qua một hồi lâu, Thiệu Hiển mới sắp xếp suy nghĩ trong đầu xong, ý tứ nói: "Bách Châu, mình vẫn luôn xem cậu là bạn tốt, cậu biết mà đúng không, bạn tốt nhất luôn ấy."
Trái tim nhỏ bé của Trần Bách Châu có chút thấp thỏm, không hiểu tại sao đột nhiên Thiệu Hiển lại nói mấy lời này
Bạn tốt ý là.... không thể trở thành cái loại quan hệ kia sao?
Nhưng trong sách viết, cái loại giấc mơ này, cho thấy chủ nhân đã có ý với đối tượng trong mơ ngay từ đầu mà.
Thiệu Hiển phát hiện cái gì mà lại giải thích cái này với mình vậy?
"Bách Châu, cậu nếu có cái gì không vui thì cứ nói với mình," Thiệu Hiển căn bản không biết đầu óc của Trần Bách Châu đã bay thẳng đến nam cực rồi, tiếp tục nói, "Mình nếu có chỗ nào không tốt, cậu cứ nói thẳng ra, không cần nghẹn ở trong lòng, có được không?"
Trần Bách Châu bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt.
Hắn không rõ lắm dụng ý của Thiệu Hiển khi nói những lời này, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn hiểu được tâm ý của Thiệu Hiển.
Thiệu Hiển lo cho mình, cậu ấy đang cố tìm cách diễn đạt uyển chuyển nhất để tạo cảm giác an toàn cho mình.
Hắn đều hiểu ra cả rồi.
"Thiệu Hiển," Cặp mắt Trần Bách Châu đong đầy ý cười cùng cảm kích, "Mình không có cái gì không vui hết."
Thiệu Hiển vẫn luôn tốt, hơn nữa còn rất tốt, tốt đến mức làm hắn cảm thấy như đang sống trong mơ vậy.
Nếu đây chỉ là một giấc mơ, hắn hi vọng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
"Vậy cậu...... Tại sao cậu lại đọc sách tâm lý vậy?" Thiệu Hiển hỏi.
Trần Bách Châu đương nhiên sẽ không nói chuyện Thiệu Hiển nằm mơ cho hắn biết, hắn bèn tìm một lí do mơ hồ.
"Mình gần đây mơ một giấc mơ rất kì lạ, muốn tìm hiểu thử xem sao."
Thiệu Hiển quan tâm hỏi: "Mơ thấy gì vậy?"
"Nhớ không rõ lắm, chính là cảm giác có chút kì lạ thôi."
"Có phải tại dạo này áp lực nhiều quá hay không?" Thiệu Hiển bắt đầu nghĩ lại chính mình.
Bọn họ nhảy hai lớp, hiện tại trực tiếp học lớp 9, mặc kệ việc học như thế nào, tâm lý trẻ nhỏ vẫn đang ở một cấp thấp hơn mà thôi.
Là do hắn dục tốc bất đạt sao?
Nhưng Tiền Văn Kiệt cả ngày vẫn có tinh thần lắm mà.
"Gần nhà có một công viên trò chơi, ngày mai chúng mình hẹn Tiền bút chì cùng đi chơi đi?" Thiệu Hiển đề nghị nói.
Trần Bách Châu đương nhiên sẽ không từ chối, mi mắt cong cong nói: "Được."
Thời điểm hai người về đến nhà, dì Tôn đã làm xong đồ ăn.
Thiệu Hiển vừa muốn rửa tay ăn cơm, chuông điện thoại liền vang lên.
"Hiển Hiển, mình về rồi đây!" Âm thanh to lớn của Tiền Văn Kiệt từ ống nghe dội ra, cách cả mét Trần Bách Châu vẫn có thể nghe thấy.
"Được rồi, có việc gì sao?" Thiệu Hiển có chút đói bụng, hắn muốn nhanh nhanh đi ăn cơm.
Tiền Văn Kiệt tự trách nói: "Hôm nay không làm bài cùng các cậu được, ngại ghê, ngày mai mình nhất định sẽ học hành nghiêm túc!"
Hắn không định phản bội tổ học tập ba người.
Thiệu Hiển đương nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nói: "Ngày mai không học, định đi công viên chơi, cậu đi chung không?"
"Đi đi đi!" Tiền Văn Kiệt quả thực vui sướng đến cực điểm.
Hắn khó tin Thiệu Hiển cư nhiên lại không hề bắt hắn học, đúng là một cái cuối tuần vui vẻ!
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, ba người liên vui vẻ phấn chấn đi tới công viên trò chơi.
Đương nhiên, cũng chỉ có mình Tiền Văn Kiệt cảm thấy vui vẻ phấn chấn.
"Hiển Hiển, lát nữa chúng ta chơi cái gì đây?" Hắn xoa xoa tay bắt đầu đếm, "Tàu lượn siêu tốc? Bánh xe quay? Thuyền hải tặc? Xe điện đụng? Ngựa gỗ xoay tròn?"
Thiệu Hiển biết tính hắn, không rõ ý tứ cười một tiếng: "Sao không thấy nói tới nhà ma vậy?"
"Hiển Hiển, không cần tàn nhẫn như vậy đâu!" Tiền Văn Kiệt vẻ mặt đưa đám cầu xin.
Hắn sợ nhất là ma quỷ!
Thiệu Hiển không để ý đến hắn, quay đầu hỏi Trần Bách Châu: "Cậu có chơi được trò đó không?"
"Được hết."
Câu trả lời của Trần Bách Châu vĩnh viễn đều như thế này.
Cho dù Thiệu Hiển nói cái gì, hắn đều chấp nhận vô điều kiện.
Có người ngầm mắng hắn chó săn, nhưng Trần Bách Châu hoàn toàn không để bụng. Hắn thích ở bên cạnh Thiệu Hiển, mặc kệ làm chuyện gì, hắn đều thích hết.
Thiệu Hiển không định chơi trò gì quá mức kích thích, liền đề nghị: "Vậy chơi xe điện đụng trước đi."
Ba người xếp hàng mua vé.
Một chiếc xe điện đụng có thể ngồi bốn người, ba người chiếm một chiếc, Tiền Văn Kiệt giữ tay lái, Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu ngồi cạnh nhau trải nghiệm lạc thú va chạm.
Hai người cánh tay kề sát cánh tay, mỗi một lần va chạm đều sẽ sinh ra ma sát.
Thiệu Hiển trên mặt tràn đầy cười vui, Trần Bách Châu thấy thế, cũng cảm nhận được vui sướng đã lâu không gặp.
Sau khi chơi xe điện đụng xong, Tiền Văn Kiệt lại lôi kéo hai người đi chơi thuyền hải tặc, quay đến người ngây ngây ngất ngất.
Thiệu Hiển vẫn luôn âm thầm quan sát Trần Bách Châu, thấy ánh mắt hắn rất sáng, mặt mang ý cười, không khỏi yên lòng.
Trẻ con vẫn cần phải đi chơi một chút mới ổn được.
Không ngờ, Trần Bách Châu trong lòng lại nghĩ: Hiển Hiển ngày thường thoạt nhìn chững chạc hơn so với bạn cùng tuổi, thậm chí là so với bạn cùng lớp, không nghĩ tới thế nhưng lại thích chơi trò này trò kia, thật đáng yêu.
Hai người tâm tư khác nhau, lại như trăm sông đổ về một biển, thu hoạch hạnh phúc cho riêng mình.
"Hiển Hiển, bên kia có bán kem kìa, mình muốn ăn." Tiền Văn Kiệt lại lôi kéo Thiệu Hiển đi về phía trước.
Thiệu Hiển cùng Tiền Văn Kiệt mỗi người chọn một vị, Trần Bách Châu bởi vì dạ dày không tốt lắm, không thể ăn đồ lạnh cho nên không mua.
"Mình là hương đậu xanh nè, cậu nếm thử đi, nhưng mà chỉ được cắn một miếng nhỏ thôi, không thể ăn nhiều."
Thiệu Hiển xé mở bao, đem cây kem đưa tới trước mặt Trần Bách Châu.
Đứa nhỏ cười gật đầu, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Vị ngọt thơm tràn ngập trong khoang miệng, lạnh lạnh mềm mềm, đúng là ăn rất ngon. Nhưng mà hắn không dám trực tiếp nuốt xuống mà ngậm trong miệng chờ bớt lạnh mới dám nuốt xuống.
"Ngon không?"
"Ngon."
Tiền Văn Kiệt không để yên, "Hiển Hiển, mình cũng muốn nếm thử hương đậu xanh, cho cậu nếm thư hương socola của mình nè."
Cây kem của hắn đã cắn vài miếng lung tung cả lên, Thiệu Hiển không muốn ăn, cũng không muốn chia cây kem của mình.
"Không được." Thiệu Hiển quả quyết cự tuyệt đề nghị của hắn.
Tiền Văn Kiệt ủy khuất cực kỳ, "Cậu cho Bách Châu ăn thử, sao không cho mình thử một miếng?"
Thế này là không công bằng!
Thiệu Hiển trừng hắn một cái, "Bách Châu lúc nào cũng đánh răng sạch sẽ, cậu trước khi ra khỏi nhà đã đánh răng chưa?"
Hắn nói xong, cúi xuống cắn một miếng, đúng lúc chồng lên chỗ cắn vừa rồi của Trần Bách Châu.
Tiền Văn Kiệt kêu rên một tiếng: "Mình sau này sẽ đánh mà!"
Trần Bách Châu bỗng nhiên cong môi giãn mặt, trong mắt ý cười đong đầy, như chứa đựng cả bầu trời sao lộng lẫy.
Kem đúng là ngọt thật đấy.
Chơi trò chơi mạo hiểm cả ngày trời, đến cuối cùng, Tiền Văn Kiệt vẫn lôi kéo đồng bọn của mình đi mua ba vé vào nhà ma.
Càng sợ sẽ càng tò mò, Tiền Văn Kiệt chính là người như vậy.
Thiệu Hiển tự cao là người trưởng thành, hoàn toàn không sợ gì cả, bất quá hắn lo cho Trần Bách Châu, dong dài một câu: "Lát nữa nếu sợ thì cứ đi sát mình, đừng để bị lạc, biết chưa?"
Trần Bách Châu chưa từng tới công viên trò chơi, hắn nghe nói qua nhà ma, nhưng không biết nhà ma rốt cuộc là cái bộ dáng gì.
Ở trong lòng hắn, nhà ma nghĩa trên mặt chữ, hẳn là bên trong có người giả quỷ, tạo ra không khí khủng bố, vì khách tham quan cung cấp niềm vui được hét chói tai.
Hắn cũng không sợ ma quỷ.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đi sát bên người Thiệu Hiển.
Tiền Văn Kiệt cũng nắm vạt áo Thiệu Hiển, giấu mình sau lưng hắn.
Ba người nắm nắm túm túm đi vào nhà ma.
Lối vào còn có chút ánh sáng, càng đi vào bên trong, xung quanh càng tối, duy nhất chỉ có ở chỗ mấy cơ quan dọa người là phát ra chút sáng.
"Hiển Hiển, phía trước có gì không vậy?"
Tiền Văn Kiệt nắm vạt áo Thiệu Hiển đến nhăn hết cả ra, híp mắt như người mù, căn bản không dám nhìn cái gì.
Muốn vào nhà ma là hắn, không dám nhìn cũng là hắn.
Vào đây xem ma quỷ mà che hết mắt thì vào làm gì đây?
Bởi vì Tiền Văn Kiệt quá mức ầm ĩ, lực chú ý của Thiệu Hiển cũng dồn hết lên người hắn, không chú ý tới tình huống khác thường của Trần Bách Châu.
Hắn đi trong chốc lát, rốt cuộc phát hiện có cái gì không đúng, không khỏi quay ra sau nhìn lại.
Ngoại trừ Tiền Văn Kiệt, còn lại đều là du khách khác!
Hắn đột nhiên nắm tay Tiền Văn Kiệt, thần sắc trong nháy mắt hoảng loạn, "Bách Châu đâu?"
Vừa lúc âm thanh bối cảnh khủng bố vang lên, khách xung quanh hét ầm, Tiền Văn Kiệt chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, khuôn mặt trở nên trắng bệch, "Hiển Hiển, cậu không cần dọa mình nữa đâu!"
Trần Bách Châu không phải vẫn luôn đi theo bọn họ sao? Như thế nào bỗng nhiên không thấy nữa!
Thiệu Hiển môi run lên, quay lại đường đi ban nãy, "Không thấy Bách Châu đâu hết, mình quay lại tìm."
"Mình đi với cậu!"
Tuy không muốn trải nghiệm thêm lần nữa, nhưng Tiền Văn Kiệt vẫn rất nghĩa khí.
Hai người đi ngược dòng trở về, bởi vì phải tìm người trong cảnh tối tăm, Tiền Văn Kiệt không thể không mở to hai mắt ra nhìn.
Nhìn nhìn, hoảng loạn do tìm không thấy người dần dần chiếm thượng phong, ngay cả một cái quỷ đầu đột nhiên vụt ra, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc hỏi: "Xin hỏi anh có nhìn thấy bạn nam đi cùng chúng em ở đâu không?"
Nhân viên giả quỷ: "...... Không có."
Năng lực nghiệp vụ của mình đã yếu như vậy sao? Xem ra quay về còn phải luyện thêm rồi.
Thiệu Hiển siết chặt tay Tiền Văn Kiệt, gần như giận chó đánh mèo, chọc đến những người khác có chút bất mãn.
"Bách Châu! Trần Bách Châu!"
Hai người một tiếng tiếp một tiếng, quanh quẩn quanh nhà ma, hoàn toán át luôn âm thanh đe dọa bên trong.
Du khách xung quanh: "......" Một chút tâm tư chơi cũng không còn.
Nhân viên giả quỷ: "......" Còn để ai làm nữa không!
Cuối cùng, một giọng nói yếu ớt từ trong góc tối vang lên.
"Thiệu Hiển......"
Thiệu Hiển theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đứa nhỏ ngồi dưới đất dựa sát vào tường, tuy không thấy rõ mặt, nhưng từ giọng nói có thể nghe ra, Trần Bách Châu hiện tại đang rất sợ hãi.
Hắn lập tức buông Tiền Văn Kiệt ra, tiến nhanh đến, ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, không nói hai lời liền ôm chặt lấy nó.
"Xin lỗi, không biết cậu sợ cái này, chúng ta ra ngoài thôi."
Thiệu Hiển đưa tay vỗ nhẹ trên tấm lưng gầy yếu của hắn, muốn xua tan đi sợ hãi.
"Thật xin lỗi." Trần Bách Châu đem đầu chôn trên vai Thiệu Hiển, thanh âm khàn khàn nói.
Hắn thật sự không vui.
Lúc đi theo bên cạnh Thiệu Hiển, hắn đã rất nỗ lực khắc chế, nhưng không cẩn thận bị người khác đụng phải, tách ra khỏi Thiệu Hiển, hắn một mình ở trong nơi tối đen liền không khống chế được cảm xúc của chính mình nữa.
Nỗi sợ tiềm tàng bên trong bị phóng đại nhiều lần, hắn tìm không thấy Thiệu Hiển, cũng nhìn không thấy Thiệu Hiển, xung quanh đen như mực, thật sự rất sợ hãi.
Tựa như khi còn nhỏ, hắn bị Bách Mỹ Quyên nhốt trong phòng tối, chỗ đó không có ánh sáng, không có gió, không có một chút âm thanh nào.
Có kêu khóc thế nào cũng không có người đến cứu hắn.
Nhưng lần này hắn không khóc.
Trần Bách Châu không dám cử động, vẫn luôn ở trong lòng yên lặng nghĩ, Thiệu Hiển nhất định sẽ đến cứu hắn, nhất định sẽ như vậy.
Hắn ngồi dưới đất lẳng lặng chờ đợi, một giây một phút trôi qua đều là giày vò, nỗi sợ của hắn ngày một lớn, hắn càng lúc càng không dám nhìn xung quanh, chỉ có thể ôm lấy hai đầu gối, chui đầu vào trong khuỷu tay.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi của Thiệu Hiển và Tiền Văn Kiệt.
Thiệu Hiển đến rồi.
Cậu ấy, thật sự, đến rồi.
Hốc mắt trong phút chốc nóng lên, rõ ràng hắn không muốn như vậy, rõ ràng hắn không muốn mất mặt trước mặt Thiệu Hiển.
Mùi hương thoang thoảng đang bao phủ lấy hắn, âm thanh non nớt đang vang lên bên tai hắn, cánh tay nhỏ bé này đang ôm chầm lấy hắn, Trần Bách Châu bỗng nhiên phát hiện, bóng tối thì ra không đáng sợ đến như vậy.
Bởi vì có Thiệu Hiển ở đây.
Thiệu Hiển chính là tia sáng trong bóng tối, hắn may mắn bắt được, cũng sẽ không bao giờ buông tay ra.
"Đừng nói xin lỗi nữa, là mình suy nghĩ không chu toàn."
Phát hiện bả vai hắn đang tựa ươn ướt, Thiệu Hiển dịu dàng an ủi.
Hắn biết đứa nhỏ này không yếu đuối như vậy.
Trần Bách Châu không sợ khổ cũng không sợ đau, lại vì mấy con ma giả này dọa sợ, hơn nữa có thể nhìn ra, sợ hãi của hắn so với Tiền Văn Kiệt hoàn toàn bất đồng, cái này tuyệt đối là do tâm lý gây ra.
Ở thời điểm mình không biết, đứa nhỏ này nhất định đã gặp phải cái gì rồi.
"Không sao, bây giờ chúng ta ra ngoài thôi," Tiền Văn Kiệt cũng thực áy náy, "Bách Châu cậu đừng sợ nữa."
Trần Bách Châu chợt ngẩng đầu đối diện với Thiệu Hiển, lại cảm kích nhìn Tiền Văn Kiệt một cái, nhẹ giọng nói: "Mình không sợ, đi ra ngoài thôi, phía trước là lối ra rồi."
"Được." Thiệu Hiển quyết đoán đứng dậy.
Hắn tin tưởng Trần Bách Châu, đứa nhỏ này không phải là người trốn tránh vấn đề, nếu hắn quyết định dũng cảm đối mặt, mình sẽ không can thiệp nữa.
Tiền Văn Kiệt bây giờ không sợ, không hề nắm vạt áo Thiệu Hiển nữa.
Đến lượt Trần Bách Châu học theo bộ dáng vừa rồi của Tiền Văn Kiệt, đưa tay nắm quần áo Thiệu Hiển.
Không ngờ Thiệu Hiển đột nhiên nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt.
"Thế này sẽ không bị lạc nữa." Thiệu Hiển quơ quơ cánh tay, nghiêng đầu cười nói.
Nhà ma tối tăm, âm thanh rung rợn, mặt quỷ dọa người, tại thời khắc này dường như đã biến mất hoàn toàn.
Trần Bách Châu ngơ ngác nhìn hai bàn tay nắm vào nhau, lòng bàn tay ấm áp xua tan đi khói sương trong lòng hắn, cảm giác ấm nóng làm người khác an tâm hơn.
Thiệu Hiển, Thiệu Hiển, Thiệu Hiển.
Hai chữ này hắn đã gọi vô số lần, cuối cùng tất cả như hóa thành một dòng nước ấm, lặng yên không một tiếng động thấm vào lục phủ ngũ tạng Trần Bách Châu, nơi đó sớm đã mọc rễ nẩy mầm, hiện giờ được dòng nước ấm tưới vào, chồi non vươn mình về phía trước, sung sướng mà mọc ra vài phiến lá non.
Một thời gian sau, nhất định sẽ mọc cao tới tận trời.
Ba người đi khỏi nhà ma thành công, nhìn thấy mặt trời.
"Bách Châu, do mình một hai đòi chơi nhà ma, xin lỗi cậu." Tiền Văn Kiệt áy náy bất an nói.
Trần Bách Châu lắc đầu, "Không sao, là tại mình." Rõ ràng là do mình đồng ý trước.
"Đừng nói cái đó nữa, chúng ta về nhà đi."
Thiệu Hiển tự nhiên mà buông tay ra, nhàn nhạt nói.
Người biết tính hắn đều hiểu, đây là giận dỗi thật rồi.
Tiền Văn Kiệt cùng Trần Bách Châu đều rất thấp thỏm, tuy Thiệu Hiển rõ ràng không giận bọn họ, nhưng Thiệu Hiển lúc nóng giận rất dọa người.
Sau khi trở về khu biệt thự, Tiền Văn Kiệt về nhà mình, Thiệu Hiển mang theo Trần Bách Châu cùng về Thiệu gia.
Dì Tôn chuẩn bị đồ ăn, hai người ăn xong, Thiệu Hiển mỉm cười nói: "Hôm nay chơi mệt lắm rồi, không cần thức khuya đâu."
Nói xong liền bước về phòng.
Trần Bách Châu đứng ở phòng khách trố mắt vài giây, bỗng nhiên nâng tay lên, trong tay dường như còn lưu lại hơi ấm từ tay Thiệu Hiển.
Hắn lại làm Thiệu Hiển lo lắng rồi, thật là vô dụng.
Vì để thuận tiện, Thiệu Hiển hiện tại đã lớn, Thái Nhã Lan liền gắn một cái điện thoại trong phòng hắn.
Hắn ngồi ở mép giường, mặt vô biểu tình bấm một dãy số.
Tiếng điện thoại vang lên một lát, ống nghe truyền đến giọng nói từ tính của Thiệu Uẩn: "Hiển Hiển, hôm nay lại có thời gian gọi cho anh sao? Nói đi, chuyện gì?"
"Anh hai, anh giúp em điều tra một chuyện."
Thiệu Uẩn đáp ứng rất kiên quyết, "Được, em nói đi."
Thiệu Hiển nói xong, liền nghe Thiệu Uẩn bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Hiển Hiển, có phải em quá để ý đến nó rồi không?"
"Sau này cậu ấy là trợ thủ của em, em có thể không để ý sao?" Thiệu Hiển nói dối không thèm chớp mắt.
Hắn biết thân thế của Trần Bách Châu thân thế, nhưng những người khác thì không.
Ở trong mắt người khác, Trần Bách Châu đời này sẽ trói buộc với Thiệu gia, nói đúng ra, là bị trói chung một chỗ với Thiệu Hiển.
Thiệu Uẩn lại không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Được, anh sẽ cho người điều tra rõ."
Ngắt điện thoại được một lúc sau, Thiệu Hiển nằm lên giường, thở dài một hơi thật sâu.
Nói thật, hắn hiện tại không nỡ để đứa nhỏ quay lại Phó gia, nhưng trở về Phó gia mới là điều tốt nhất cho nó.
Hắn không thể ích kỷ mà đem Trần Bách Châu cầm tù ở Thiệu gia, như vậy thì không công bằng.
Sau một ngày chơi đùa, tinh lực có chút cạn kiệt, Thiệu Hiển tắm rửa xong liền lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, ba người cùng nhau đi học như cũ.
Giờ giải lao buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm gọi Thiệu Hiển, Trần Bách Châu cùng Hách Lộ lên văn phòng.
"Các em xem qua cái này trước đã."
Chủ nhiệm đem một phần văn bản đưa cho bọn họ.
Ba người sau khi xem xong, Hách Lộ hỏi: "Thầy hy vọng chúng em tham gia đúng không?"
"Đúng vậy," chủ nhiệm hòa ái cười cười, "Thành tích toán học của ba đứa trước giờ không tệ, tham gia vào kì thi quốc gia, đối với các em chỉ có chỗ tốt."
Hắn tạm dừng một chút, có lẽ là không muốn tạo áp lực cho bọn họ, liền nói: "Có đạt giải hay không không quan trọng, quan trọng là trải nghiệm bản thân, không có gì là không tốt cả."
Thiệu Hiển giật mình, tham gia thi có thể gặp được rất nhiều nhân tài ưu tú, hơn nữa còn là cơ hội tốt nhất để nâng cao tự tin bản thân. Đứa nhỏ này không biểu hiện ra ngoài, nhưng sâu bên trong hắn vẫn rất tự ti.
Tham gia thi đấu nhiều, xác thực có thể mở mang tầm mắt, còn có thể tích lũy cảm giác thành tựu.
"Thầy, em tham gia." Hắn nói chắc như đinh đóng cột.
Chủ nhiệm ý cười càng đậm, gật gật đầu, hỏi hai người còn lại: "Các em thì sao?"
Trần Bách Châu thấy Thiệu Hiển đáp ứng, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, "Em cũng đi."
Hách Lộ suy tư vài giây, chần chờ hỏi: "Trường học sẽ cung cấp chi phí dự thi đúng không thầy?"
Thời điểm nàng hỏi điều này, trên mặt không có một chút ngượng ngùng nào.
Chủ nhiệm sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới nàng sẽ hỏi cái này, theo hiểu biết của hắn, hoàn cảnh Hách Lộ không tồi, bất quá hắn chỉ trố mắt một giây, nhanh chóng trả lời: "Em yên tâm, chi phí đều do trường trả, chỉ là chậm trễ thời gian học tập của các em mà thôi."
"Tham gia thi đấu cũng là một dạng học tập mà tập." Thiệu Hiển cười nói.
Thầy chủ nhiệm thực vui mừng, "Nếu như vậy thì mỗi người các em lấy một tờ phiếu báo danh về điền đi, điền xong rồi mai nộp lại."
Ba người cầm phiếu báo danh rời đi.
Sau khi trở lại phòng học, Tiền Văn Kiệt tò mò quay đầu hỏi: "Thầy tìm các cậu làm gì vậy?"
"Không có gì, thuyết phục bọn mình dự thi thôi, cậu đi không?" Thiệu Hiển tùy ý nói.
Tiền Văn Kiệt liên tục xua tay, "Không không không, mấy vụ này vẫn nên để cho mấy người các cậu đi đi."
Hắn không muốn tìm ngược, người tồn tại chính vì tự tại, không phải sao?
Sau giờ học, ba người sánh vai bước về phía cổng trường.
Thường xuyên có siêu xe đậu trước cổng trường cấp hai, chuyên môn tới đón học sinh tan học về nhà.
Thiệu Hiển đang muốn lên xe, lại nghe phía sau cách đó không xa truyền đến một giọng nữ.
"Bách Châu."
Ba người theo tiếng quay đầu.
Bên cạnh một chiếc xe cách đó không xa, một nữ nhân ăn mặc tinh xảo, chân mang cao gót đi tới hướng bên này.
Bách Mỹ Quyên.
Trên mặt nàng mang theo ý cười nhợt nhạt - nàng luôn đem vẻ ngoài của mình chuẩn bị đến hoàn mỹ.
"Tiểu Châu." Biểu hiện lại càng thân mật.
Trần Bách Châu mặt không biểu tình, không hề có chút vui sướng nào khi nhìn thấy mẹ ruột.
"Cô à, cô có việc gì sao?" Thiệu Hiển chống tay lên cửa xe, không mặn không nhạt nói, "Bọn con còn phải về nhà."
Ý là, cô có cái gì thì nói nhanh đi, đừng làm mất thời gian.
Bách Mỹ Quyên cười đến không tự nhiên, "Bên kia có một quán cà phê, có thể qua kia nói chuyện một chút được không?"
Trước cổng trường rất đông người, da mặt nàng chưa đủ dày, không muốn đứng ở đây để nói chuyện với Trần Bách Châu.
Thiệu Hiển tôn trọng ý kiến Trần Bách Châu, quay đầu hỏi: "Đi không?"
Trần Bách Châu tự ngẫm vài giây, rốt cuộc gật gật đầu, "Mình muốn đi."
"Chú Phương, chú đợi một chút, bọn con đi qua quán cà phê bên kia đã." Thiệu Hiển nói với tài xế, sau đó dắt hai đồng bọn đi theo Bách Mỹ Quyên.
Hắn không yên tâm để đứa nhỏ này một mình.
Tiền Văn Kiệt cũng rất tò mò, hứng thú bừng bừng muốn nghe Bách Mỹ Quyên nói cái gì với Trần Bách Châu.
Vào quán cà phê, Bách Mỹ Quyên cùng Trần Bách Châu ngồi đối diện, Thiệu Hiển cùng Tiền Văn Kiệt liền tùy tiện ngồi ở bàn bên cạnh, không quan tâm đến vẻ xấu hổ trên mặt Bách Mỹ Quyên.
Người phục vụ mỉm cười đi tới dò hỏi.
Bách Mỹ Quyên gọi cho mình một ly trước, sau đó mới hỏi Trần Bách Châu: "Con muốn uống cái gì?"
"Tôi không uống cà phê." Trần Bách Châu thần sắc lạnh lùng, "Bà muốn nói gì cứ nói, tôi không có nhiều thời gian đâu."
Bách Mỹ Quyên trước mặt người ngoài bị hắn làm mất hết mặt mũi, trong lòng khá khó chịu, nhưng ở nơi công cộng không thể biểu hiện ra ngoài, liền vẫy vẫy tay để người phục vụ rời đi, tươi cười trên mặt cũng giảm đi vài phần.
Thiệu Hiển âm thầm cười lạnh một tiếng, thói quen và sở thích con mình còn không biết, chỉ sợ không nói được lời hay ho gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo Bách Mỹ Quyên liền mở miệng nói: "Bách Châu, con có thể giúp mẹ một chút hay không?"
Tiền Văn Kiệt trợn mắt, "......"
Thế giới này khó hiểu quá, bà cô này dựa vào đâu mà nói như vậy chứ?
Lúc này xem như bỏ qua mọi chuyện lúc trước hả?
Trần Bách Châu mặt không gợn sóng, trong lòng đã sớm không chờ mong, nên không tồn tại thất vọng.
"Không thể." Hắn quyết đoán bỏ lại hai chữ, đứng dậy làm bộ muốn rời đi.
Bách Mỹ Quyên bỗng nhiên la lên: "Nghỉ hè năm lớp 4, là con kêu người đánh gãy chân Trần Dục đúng không? Lần tham gia đại hội thể thao, là con sai đứa nhỏ Thôi gia lấy cây đánh nó đúng không?"
Nàng không dám đụng tới Thiệu Hiển, chỉ có thể đổ tội lên đầu Trần Bách Châu.
Trần Bách Châu từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy mình vừa rồi đồng ý qua đây đúng là lãng phí sinh mệnh rồi.
Hắn không nói một lời, đến giải thích cũng lười nói với nàng.
"Cô à, là tôi kêu Thôi Hàng đánh Trần Dục, chẳng liên quan gì tới Bách Châu hết, nếu có liên quan, thì do Trần Dục bắt nạt Bách Châu, tôi giúp cậu ấy trả đũa mà thôi."
Thiệu Hiển dựa vào lưng ghế, lười biếng nói.
"Không sai đâu cô, tôi cũng có tham gia đó," Tiền Văn Kiệt bênh vực đồng bọn, "Cô không biết, Trần Dục sai Thôi Hàng cố ý đẩy Bách Châu ngã, tôi với Thiệu Hiển bực bội nên mới đi giáo huấn Trần Dục. Nếu cô không vui thì trực tiếp tìm tôi với Thiệu Hiển này, Bách Châu chỉ là người bị hại thôi."
Tuy nói Trần Bách Châu ngày thường lạnh lạnh nhạt nhạt, đoạt đi rất nhiều sự chú ý của Thiệu Hiển, nhưng mình vẫn có thể thuận lợi nhảy lớp cũng nhờ Trần Bách Châu giúp đỡ đó thôi
Lạnh lùng cũng không có gì không tốt, không chủ động hại người là được.
Bị hai người dồn ép, Bách Mỹ Quyên trên mặt không nhịn được, nàng nhíu mày nhìn về phía Trần Bách Châu, ủy khuất nói: "Bởi vì chuyện con làm, ba ngày nay Trần Dục đối xử với mẹ không tốt, thậm chí, thậm chí......"
"Cô là người trưởng thành, cô phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, không nên tìm tới Bách Châu, cậu ấy còn chưa tới mười ba tuổi, không giúp được cô đâu."
Thiệu Hiển cũng không muốn lãng phí thời gian, nói xong liền đi về phía cửa.
"Con không muốn biết ba của con là ai sao?" Bách Mỹ Quyên đột nhiên hỏi.
Trần Bách Châu lập tức dừng chân, hắn quay đầu nhìn về phía Bách Mỹ Quyên, ước chừng lặng im một phút đồng hồ, mới hờ hững nói: "Không muốn."
Giây phút Bách Mỹ Quyên nói ra câu kia, Thiệu Hiển cũng khiếp sợ tại chỗ.
Nhưng bình tĩnh lại nghĩ lại, hắn liền biết Bách Mỹ Quyên nói dối. Nếu nàng thật sự biết ba của Trần Bách Châu là ai, không có khả năng còn ngồi ở đây đợi đâu.
So với Trần gia, Phó gia hiển nhiên là một con quái vật khổng lồ, người thường căn bản không thể tưởng tượng được.
Với tính cách của nàng, nếu biết được cha ruột Trần Bách Châu là ai, đã sớm kìm lòng không được rồi.
Hắn vừa rồi còn lo lắng Trần Bách Châu sẽ bị nàng mê hoặc, không nghĩ tới đứa nhỏ này thế nhưng lại không có khát vọng gặp ba.
Trong lòng Thiệu Hiển cảm thấy Phó gia cũng là một nơi ăn thịt người, không nguyện ý để Trần Bách Châu trở về.
Nhưng chim ưng con cuối cùng cũng phải tập bay, hắn không thể ích kỷ đem đứa nhỏ trói bên người mình mãi được.
Huống chi, Trần Xương Kiến trút giận lên người Bách Mỹ Quyên, bất quá bởi vì hắn tạm thời không thể đụng đến Trần Bách Châu thôi.
Trần Bách Châu chỉ có trở nên đủ mạnh, mới có thể ngăn cản những lời ác ý ngoài kia thương tổn đến hắn.
Ba người không quan tâm đến sắc mặt Bách Mỹ Quyên xanh trắng đan xen, trực tiếp lên xe về nhà.
Trên xe, Tiền Văn Kiệt tò mò hỏi: "Bách Châu, sao cậu không muốn biết ba mình là ai vậy?"
Trần Bách Châu giải thích nói: "Bà ấy cũng không biết."
Nàng nếu biết, thời điểm mang thai đã đi tìm người kia, không có khả năng chờ vài năm để đến bên Trần Xương Kiến.
Tiền Văn Kiệt gật gật đầu, "Thì ra là thế."
Một lát sau, hắn lại tò mò hỏi: "Vậy cậu có muốn biết không?"
Trần Bách Châu quyết đoán trả lời: "Không muốn."
Hắn từ nhỏ đã không có cha, sau khi đến Trần gia, Trần Xương Kiến là cha trên danh nghĩa của hắn, làm hắn đối với cái từ cha này khá phản cảm.
Có Thiệu Hiển là đủ rồi, những người khác không cần thiết.
"Từ đây tới lúc thi còn một khoảng thời gian, Bách Châu, tiếp theo chúng ta phải giải đề thôi." Thiệu Hiển ý đồ nói sang chuyện khác.
Trần Bách Châu nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười, "Được, chúng ta cùng nhau giải đề."
"Hai ngươi đều là thần rồi, phàm nhân như mình vẫn nên đứng qua một bên thôi."
Lần này Tiền Văn Kiệt không cảm thấy cô đơn, lần này là hắn chủ động vứt bỏ đồng bọn, theo đuổi sinh hoạt ngày càng tự do của mình.
Mà các bạn nhỏ đáng thương, còn đang giãy giụa ở dưới đáy hố toán học, thật sự quá đáng thương.
Lúc về nhà, Thiệu Hiển nhận thấy trong nhà có khách, bởi vì ở cửa dư ra một đôi giày lạ.
Một đôi giày cao gót kiểu nữ, dành cho người trẻ tuổi, Thái phu nhân sẽ không mua loại này.
Hắn cùng Trần Bách Châu liếc nhau, sóng vai đi vào phòng khách, liền nhìn một khuôn mặt quen thuộc tươi cười.
"Chị Đường!" Thiệu Hiển kinh hỉ cười nói.
Đường Hân đang ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy hai người Thiệu Hiển cùng Trần Bách, lập tức đứng lên, dịu dàng cười nói: "Tiểu Hiển, Tiểu Châu, chào hai đứa."
Thiệu Uẩn đứng ở một bên, hướng Thiệu Hiển làm mặt quỷ.
Thiệu Hiển tức khắc hiểu rõ, không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái, anh trai nhanh tay nhật nha!
Kiếp trước anh trai hắn hơn ba mươi tuổi mới ở bên Đường Hân, không nghĩ tới một đời này lại sớm như vậy.
Bất quá nghĩ đến Thôi Duyệt đã sớm bị loại trừ, này cũng là bình thường.
Chị Đường cùng anh trai hắn đều ưu tú như vậy, có thể ở bên nhau thật sự tốt quá!
Thái Nhã Lan cũng thực vừa lòng Đường Hân, vẫn luôn lôi kéo nàng nói chuyện phiếm, hai người tính cách hợp nhau, trò chuyện liên tục, trực tiếp đem cha con Thiệu Bác Viễn cùng Thiệu Uẩn ném sang một bên.
Trường hợp này khá thú vị.
Người một nhà vui vui vẻ vẻ cơm nước xong, Thiệu Hiển không muốn quấy rầy bọn họ, liền lôi kéo Trần Bách Châu nói: "Chúng ta còn nhiều bài phải làm lắm, lên lầu trước đi."
Nói xong liền bước thẳng lên lầu.
"Nói không chừng lúc chúng ta học cấp ba, anh trai mình đã kết hôn với chị Đường rồi."
Trong phòng, Thiệu Hiển cao hứng nói.
Trần Bách Châu thấy hắn vui vẻ cũng lộ ra tươi cười, "Ừ."
Hai người điền phiếu báo danh xong, lấy ra bài tập bắt đầu làm.
"Bách Châu, mình thi vào trường kia kìa, còn cậu thì sao?" Thiệu Hiển đột nhiên nhớ tới việc này, liền dừng bút hỏi.
Trần Bách Châu gật gật đầu, "Cậu đi đâu mình đi đó."
"Chính là trường khá xa nhà, giám thị rất nghiêm khắc, chúng ta đủ khả năng thi vào, cậu thấy ổn không?" Thiệu Hiển sợ hắn không biết tình huống ra sao đã tùy tiện ra quyết định.
Trần Bách Châu cười cười, "Khá tốt."
Nếu phải trọ ở trường, hắn cùng Thiệu Hiển nói không chừng có thể ở ký túc xá chung, đến lúc đó chính là suốt ngày đều ở bên nhau rồi.
"Điểm đầu vào không thấp, thành tích hiện tại của Bút chì khó khăn lắm có thể đạt tới tiêu chuẩn, có chút nguy hiểm, có thời gian chúng ta kèm thêm cho cậu ấy đi."
Bọn họ đi vào cùng trường, chắc chắn không thể bỏ Tiền Văn Kiệt lại được.
"Được."
Ngày hôm sau, hai người cùng vào văn phòng, đem phiếu báo danh đưa cho giáo viên chủ nhiệm.
Chủ nhiệm đem hai quyển sách ôn thi tham khảo giao cho bọn họ, sâu sắc nói: "Hình thức cơ bản của đề đều ở bên trong, các em cứ từ từ mà xem, không vội, còn hai tháng nữa mà."
Hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc gần đi chủ nhiệm dặn dò một câu: "Giúp thầy hỏi xem bạn học Hách Lộ bao giờ nộp phiếu báo danh nha."
Trở lại phòng học, Thiệu Hiển đang muốn đi tìm Hách Lộ, lại phát hiện chỗ ngồi của nàng trống không.
"Có biết Hách Lộ đi đâu không?" Thiệu Hiển gõ gõ mặt bàn Tiền Văn Kiệt mặt bàn.
Tiền Văn Kiệt lắc đầu, "Có khi đi vệ sinh rồi."
Mục tiêu không ở phòng học, Thiệu Hiển cũng không thể chạy tới nhà vệ sinh nữ tìm, đành phải quay lại chỗ ngồi.
Nhưng mãi đến khi tiếng chuông vào tiết vang lên, Hách Lộ vẫn chưa xuất hiện.
Giáo viên đương nhiên chú ý tới điều này, thuận miệng hỏi thăm, nhưng không ai biết Hách Lộ ở đâu.
Thiệu Hiển đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Trong kí nhớ về kiếp trước của hắn, cơ bản không có Hách Lộ. Là một học bá ưu tú, nàng không có khả năng không có tiếng tăm.
Khả năng duy nhất là, trước khi nàng nổi danh đã không còn học ở trường nữa.
Kiếp trước Thiệu Hiển không có để ý tới Hách Lộ, có lẽ vì học bá tiểu học không có gì đáng chú ý, mấy bài kiểm tra cấp tiểu học rất dễ vượt qua.
Nếu Hách Lộ thi vào cấp hai cấp ba theo cách bình thường, với năng lực của nàng, tuyệt đối sẽ trở thành niềm tự hào của trường học, Thiệu Hiển không muốn biết cũng khó.
Đương nhiên, cũng có khả năng kiếp trước Hách Lộ học khác lớp với hắn, nhưng khả năng này cũng rất nhỏ.
Cấp hai chia lớp theo năng lực, nếu kiếp này Hách Lộ chung lớp với hắn thì kiếp trước không thể khác được.
Nàng kiếp này theo mình nhảy hai lớp, bây giờ đã lớp 9 rồi.
Nếu dựa theo kiếp trước mà tính, nàng bây giờ vẫn đang học lớp 6, nếu ngoài ý muốn bỏ học trước khi nổi danh, khả năng Thiệu Hiển không tìm được người này trong trí nhớ là rất lớn.
"Xin phép thầy, em muốn đi vệ sinh." Thiệu Hiển bỗng nhiên giơ tay nói.
Hắn là học sinh xuất sắc, giáo viên đối với hắn vẫn luôn khoan dung, vì thế nghe vậy cười nói: "Đi đi."
Thiệu Hiển vừa đi, Trần Bách Châu cùng Tiền Văn Kiệt cũng đứng dậy đi theo.
Cả lớp và giáo viên: "......"
Hoá ra ba người xài chung một thân sao? Đi vệ sinh cũng cần phải đi chung hả?
"Hiển Hiển, có phải cậu phát hiện ra cái gì không?" Tiền Văn Kiệt lo lắng hỏi.
Thiệu Hiển cơ bản sẽ không quấy rầy giáo viên trong lớp, cho nên bỗng nhiên lại thế này khiến người khác rất lo lắng
Trần Bách Châu cũng yên lặng nhìn về phía hắn.
"Đi nhà vệ sinh trước." Thiệu Hiển bước nhanh về hướng nhà vệ sinh.
Tiền Văn Kiệt có chút ngốc, chẳng lẽ Hiển Hiển thật sự chỉ là quá mắc sao?
Thiệu Hiển đi đến cửa nhà vệ sinh nữ, Tiền Văn Kiệt một tay ngăn hắn lại, "Hiển Hiển cậu bị ngu à? Đây là nhà vệ sinh nữ đó!"
"Đúng vậy, mình muốn vào nhà vệ sinh nữ mà."
Tiền Văn Kiệt tỏ vẻ mãnh liệt khiếp sợ, đồng bọn của hắn hôm nay uống lộn thuốc sao?
"Cậu muốn tìm Hách Lộ?" Trần Bách Châu thấp giọng mở miệng nói, "Cậu cảm thấy Hách Lộ bị nhốt trong đây?"
Thiệu Hiển tán thưởng nhìn hắn một cái, vẫn là Bách Châu hiểu hắn.
"Nhưng đây là nhà vệ sinh nữ mà, các cậu muốn vào thật hả?" Tiền Văn Kiệt tuy cũng lo lắng Hách Lộ, nhưng vẫn khó hiểu, "Dựa vào cái gì mà hai cậu cho là Hách Lộ bị nhốt trong đó chứ?"
"Mình không chắc cậu ấy có ở đây hay không, nhưng dù sao cũng phải thử một lần." Thiệu Hiển kiên định nói.
Không thể cái gì cũng không làm được, ở trong phim ảnh tiểu thuyết linh tinh, nữ sinh bắt nạt nữ sinh, phần lớn đều ở trong nhà vệ sinh trường học.
Bình luận facebook