Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: 21: Changlin - Nhớ Em
Đột nhiên trên đùi có thêm cơ thể người con gái mềm mại như bông, còn vô cùng trẻ con ngăn anh lại sau lưng cô.
Chu Khâm Nghiêu ngẩn người.
Dù cô chỉ ngồi hờ trên đầu gối, nhưng trái tim của người đàn ông vẫn bị nhiễu loạn không thể kiểm soát được.
Trong nháy mắt, bão táp nổi lên ở nơi bí ẩn như cơn sóng ngầm dâng trào.
Tất nhiên Rắn Nước cũng choáng váng.
Ánh mắt của cô gái trước mặt chăm chú và bướng bỉnh, trên mặt cô ta không nén được giận mà nhếch môi, quái gở hừ một tiếng: "Cô nói của cô thì chính là của cô à?"
Chỉ cần người đàn ông không tỏ rõ lập trường, hành vi ấu trĩ của cô gái nhỏ sẽ không tạo thành bất kì mối đe dọa nào.
Nhưng cô ta vừa nói xong, Chu Khâm Nghiêu đã theo sau chậm rãi mà bồi thêm một câu: "Đúng vậy, cô ấy nói là gì thì chính là cái đó." Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét: "Cô có thể tránh ra được chưa?"
Rắn Nước: "..." Thánh thả thính phòng tập thể hình chưa bao giờ thất bại lần đầu tiên bị người khác đuổi đi không hề thương tiếc, nhất thời tức giận đến nổi cơ thể cũng run lên.
Bên cạnh còn có không ít người đang lén nhìn trộm mong chờ hóng chuyện, cô ta không thể để cho mình mất đi phong độ, miễn cưỡng cười trừ rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì không làm phiền nữa."
...
Nhìn thấy Rắn Nước dần dần đi xa đến khu vực tập thể hình khác, chút "ý chí chiến đấu" của Đường Du mới từ từ được hạ xuống.
Cô đứng lên, cười tủm tỉm như tranh công nói với Chu Khâm Nghiêu: "Nhìn xem, em cũng giúp anh một lần rồi."
Đột nhiên mất đi sự mềm mại, Chu Khâm Nghiêu dừng lại vài giây, tham lam nhớ lại mùi hương của cô lưu lại trên người.
Sau khi nghe được lời cô nói thì không nhịn được bật cười: "Giúp anh?"
"Buổi trưa anh giả làm bạn trai giúp em, giờ em cũng giúp anh thoát khỏi những kẻ phiền phức".
Đường Du ra dấu OK, "Chúng ta huề nhau nha."
"..."
Cô đứng ở vị trí vừa rồi Rắn Nước vừa đứng, dựa vào máy chạy bộ, giống như có chút kiêu ngạo, lúm đồng điếu thoắt ẩn thoắt hiện.
Chu Khâm Nghiêu cúi đầu cười, bỗng nhiên vươn tay kéo cô.
Cô gái nhỏ lại ngã ngồi trên đùi anh.
Anh từ từ dựa vào gần, dùng giọng nói trầm thấp mà trêu chọc cô: "Đường Du."
Đường Du: "?"
"Anh không chơi trò giả vờ." Người đàn ông nhẹ nhàng nói rồi tiến lại gần hơn: "Anh nghiêm túc."
"..."
Khi nói những lời này, anh tựa vào bên tai Đường Du, hơi thở nóng bỏng ái muội truyền vào lỗ tai khiến Đường Du ngứa ngáy.
Cô rụt cổ lại giả vờ không hiểu.
"Mấy giờ rồi, có phải em nên đi..."
Cô gái đỏ mặt đứng lên, Chu Khâm Nghiêu nắm lấy tay cô, trong mắt mang theo ý cười yêu chiều: "Em có muốn cân nhắc đến anh một chút không?"
"..."
Thật ra giữa hai người đã rất rõ ràng tình cảm của nhau, dây dưa từ trước đến nay chỉ thiếu một bước phá vỡ tầng giấy mỏng mà thôi.
Một chút thích, đúng thời cơ, chỉ thiếu một người chủ động nói ra trước.
Lúc này Chu Khâm Nghiêu mở lời, dường như quá đột ngột nên Đường Du có chút bối rối.
Cô không dám nhìn anh, đôi mắt rũ xuống, hai bên má nổi lên hai rặng mây hồng, mơ hồ nói: "Hoá ra đúng là đã bốn giờ hai mươi rồi… Vậy, em phải đi về trước đây.
"
Chu Khâm Nghiêu biết rằng cô cần thời gian để chấp nhận, không chút nóng vội mà mím môi nói: "Được."
-
Kỳ thi hàng tháng kết thúc, thứ tư, ngày cuối cùng của tháng mười hai năm nay, cả thế giới đang vui vẻ đón giao thừa.
Hôm nay Đường Du có một lớp học thêm, càng ngày càng gần đến lúc thi chuyên nên giờ học thêm của cô cũng thay đổi từ ba buổi một tuần thành năm buổi một tuần, cứ tối muộn là cô có lớp học thêm.
Đêm nay đầu đường cuối ngõ đều tràn ngập hơi thở náo nhiệt, cô chỉ có thể nhàm chán xem truyền hình trực tiếp giao thừa trên TV trong lúc chờ cô giáo đến.
Lúc bảy giờ, Chu Khâm Nghiêu gửi tin nhắn cho cô:
[Em nghĩ ra chưa?]
Đường Du: [Em phải đi học :( ]
Chu Khâm Nghiêu: [Tốt, ngoan ngoãn vào lớp đi.]
Trò chuyện xong, Đường Du đứng dậy chuẩn bị tắt TV, quay lại lầu hai chơi đàn cello để khiến bản thân trông không đến nỗi buồn tẻ nhàm chán lắm.
Chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Trượt lên...
Chu Khâm Nghiêu: [Anh nhớ em.]
Rất lâu kể từ khi cả hai bí mật giữ liên lạc qua điện thoại, anh chưa bao giờ nói những lời sến sẩm buồn nôn như thế này.
Hai má Đường Du phút chốc đã nóng bừng lên, thẹn thùng nhưng thực ra trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
Mối tình đầu tuổi mười tám, chẳng thể kìm nén, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rung động, nhanh chóng chìm sâu đến nỗi ghi lòng tạc dạ.
Cô ngồi xuống, nghiêm túc suy nghĩ nên trả lời Chu Khâm Nghiêu như thế nào cho tốt.
Cô rất hay rụt rè, những chuyện không vui thì ném vào một xó, chẳng thể nói ra những câu liều lĩnh.
Giống như câu hỏi ngày hôm đó Chu Khâm Nghiêu đã hỏi cô trong phòng tập thể hình, trong tiềm thức cô đã chọn cách trốn tránh.
Cô không dám đối mặt với nó.
Sự ép buộc và tồn tại của Phương Lai đã khiến trước khi tốt nghiệp Đường Du không thể quyết định chuyện gì, hứa hẹn điều gì với người khác, đặc biệt Chu Khâm Nghiêu chỉ là một nhân viên làm công bình thường.
Mặc dù hiện tại anh đã dùng thân phận của Tạ Thừa để qua cửa của Phương Lai, nhưng ai cũng biết tương lai của họ còn đầy chông gai.
Vì vậy dù cho Đường Du thích anh, dù cho tình cảm mãnh liệt đang chớm nở, nhưng lý trí vẫn bị thực tế kìm hãm.
Sợ phụ lòng, sợ tổn thương, nhưng lại không làm chủ được bản thân mình.
Cầm điện thoại, Đường Du đánh rồi lại xóa, xóa rồi lại đánh.
[Hôm nay anh đón Giao thừa ở đâu?]
[Anh chơi vui nhé.]
[Chúc mừng năm mới.]
Nhưng cả ba tin nhắn, không có cái nào là cái cô muốn nói nhất cả.
Thực ra…
Đường Du thở dài, bấm ngón tay trên bàn phím vài lần, trên màn hình hiện lên một dòng chữ:
[Em cũng nhớ anh…]
Một đêm vui mừng như vậy, thật ra bọn họ đều muốn được trải qua cùng nhau.
Đường Du nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, đang do dự không biết có nên gửi tin nhắn này đi không, thì bỗng nhiên một âm thanh vang lên từ cửa biệt thự.
Có tiếng xe ô tô, còn có cả tiếng nói chuyện của cả nam lẫn nữ.
Đường Du sửng sốt, ý nghĩ "Không phải là mẹ đã về đó chứ" vừa mới lóe lên trong đầu thì cửa biệt thự đã nhanh chóng bị người khác mở ra.
Gần như là trong nháy mắt, Đường Du vô thức bỏ điện thoại vào túi và ấn nút tắt máy.
Vốn dĩ Phương Lai nói bà sẽ quay về vào thứ sáu tuần này, nhưng không ngờ lại quay lại sớm hơn.
Nước da của bà hồng hào, nụ cười tươi tắn, vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh.
Đó là một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tươi cười, mặc trên người bộ vest màu xám bạc đắt tiền, khi bước vào cửa anh ta khẽ khom người cảm ơn Phương Lai.
Có vẻ thái độ cư xử rất đúng mực.
Đường Du cảm thấy hình như đã nhìn thấy người này ở đâu đó, nhưng trong một lúc lại không thể nhớ ra được.
Cô đứng dậy chào Phương Lai: "Mẹ, mẹ đã về rồi."
Phương Lai cười vẫy tay với cô: "Hữu Hữu, đến đây, để mẹ giới thiệu với con."
Đường Du và người đàn ông trẻ tuổi nhìn nhau.
"Đây là Chu Ngạn, lần trước con có gặp trong bữa tiệc tối ký kết hợp đồng không? Giám đốc thương hiệu MOON."
“Xin chào, cô Đường.” Chu Ngạn lịch sự đưa tay ra.
“Xin chào.” Đường Du cũng đáp lại, nhưng thái độ không được nhiệt tình cho lắm.
Phương Lai mời mọi người ngồi xuống, bảo dì Dung rót mấy tách trà.
"Những kiểu trang sức trưng bày trong buổi triển lãm trang sức lần này đều do mẹ kết hợp cùng với MOON.
Chu Ngạn cũng rất coi trọng sự kiện này nên đã đích thân đến đây.
À đúng rồi, Chu Ngạn lớn hơn con, con nên gọi là anh Ngạn."
Đường Du mấp máy môi không gọi.
Phương Lai có chút xấu hổ, nhưng Chu Ngạn lại cười: "Không sao, đừng gọi tôi già như vậy.
Tuổi của chúng ta không chênh lệch mấy, có thể làm bạn."
Hiển nhiên Phương Lai đã nhanh chóng chuyển đề tài: "Nói đúng lắm, cậu lại đây, uống trà nào."
Hai người vừa cùng nhau xuống máy bay, đối tượng hợp tác lần đầu đến thành phố C, nhất định phải mời đến nhà làm khách.
Sau khi trò chuyện, Phương Lai xem chương trình giao thừa trên TV rồi đột nhiên hỏi Chu Ngạn: "Chu Ngạn, cậu không phải là lần đầu tiên đến Thành phố C sao?"
"Đúng vậy."
Khi nói chuyện, ánh mắt của Phương Lai vô tình rơi vào con gái mình, nhìn thấy con bé đang nhìn chằm chằm vào TV, ánh mắt chứa đầy khao khát và ghen tị.
Quả thực, trẻ con trên phố đều đang nô đùa.
Phương Lai suy nghĩ xong, liền cười hỏi Đường Du: "Đúng rồi Hữu Hữu, vừa rồi cô con gọi điện thoại xin nghỉ phép, hôm nay không cần học thêm, bên ngoài náo nhiệt như vậy hay con thử làm tròn lễ nghĩa chủ nhà một chút, giúp mẹ dẫn Chu Ngạn đi ra ngoài nhìn xung quanh xem?"
"..."
Nghe xong, Đường Du mím môi có chút tự giễu.
Ngoại trừ trường học và ngõ Cây Hoè, cô đã ở đây nửa năm nay cũng chưa từng đi đâu.
Đưa người ta đi tham quan trường học à?
Cô không lên tiếng, Chu Ngạn nghĩ cô không muốn nên lại đứng ra hoà giải: "Không sao, tôi cũng nên về khách sạn, ngày mai tôi còn phải đến xem địa điểm tổ chức sự kiện."
Nhưng Đường Du đột nhiên đứng lên, nhẹ giọng nói: "Được."
Chu Ngạn: "..."
Sau khi hai người rời đi, Phương Lai gọi cho gia sư: "Hôm nay xin phép cô cho Hữu Hữu nghỉ một hôm."
-
Đêm giao thừa, bên ngoài quả thật sôi động và náo nhiệt, người lớn cõng trẻ con trên vai, những cặp tình nhân thì ôm lấy nhau.
Họ đều đang cười, đều cùng với những người thân yêu tận hưởng niềm vui đêm giao thừa.
Tầm mắt có thể nhìn thấy, khắp nơi đều mang hơi thở của sự tự do.
Đường Du ngồi trong xe của Chu Ngạn, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói tiếng nào.
Chu Ngạn lái xe trong vô định, phá vỡ im lặng hỏi: "Cô Đường, sao chúng ta không đến trung tâm thành phố xem sao, nghe nói có bắn pháo hoa?"
Đường Du ngẩn ngơ xong lấy lại tinh thần, nhìn lại thì xe đã cách đường Cây Hoè rất xa.
“Sao cũng được.” Cô đáp lại cho có lệ, chỉ lấy điện thoại trong túi ra và khởi động máy.
Tin nhắn chưa gửi vẫn còn trong khung thoại, Đường Du suy nghĩ một chút rồi chỉnh sửa lại:
[Anh đang ở đâu?]
Chu Khâm Nghiêu nhanh chóng trả lời lại: [Sắp đến núi Minh Đài, có chuyện gì vậy?]
[Em sắp tới rồi, chờ em dưới chân núi.】
Núi Minh Đài ở ngoại thành, nhưng cũng không tính là xa lắm, mặc dù không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt Chu Khâm Nghiêu lại đi đến một nơi hẻo lánh như vậy, nhưng vào lúc này trái tim Đường Du giống như bị sức hút nào đó sai khiến.
Ngay từ khoảnh khắc cô đồng ý làm người dẫn đường cho Chu Ngạn đã được quyết định rồi.
Trong lòng muốn gặp người ấy, phải bỏ mặc tất cả để được thấy anh.
“Anh Chu.” Đường Du biết cô lợi dụng Chu Ngạn, cảm thấy có lỗi nên cô cố hết sức dùng thái độ chân thành để giải thích: "Thật xin lỗi, tôi đột nhiên có chút chuyện nên không thể đi cùng anh được.”
Chu Ngạn lái xe, từ khóe mắt liếc nhìn cô, cười khẽ: "Thật ra cô chỉ muốn được ra ngoài thôi có đúng không?"
"..." Sự thật dễ làm người khác chú ý như vậy, Chu Ngạn nhận ra cũng là bình thường.
Đường Du thẳng thắn thừa nhận.
Chu Ngạn trầm mặc không nói.
Ngoài buổi triển lãm trang sức, còn có một việc quan trọng khác khiến anh ấy đến thành phố C lần này, có thể nói còn quan trọng hơn cả buổi triển lãm.
Cho nên trên thực tế anh ấy cũng không có ý muốn đi chơi, vừa rồi chỉ là ngại từ chối ý tốt của Phương Lai.
Vì vậy, anh ấy gật đầu: "Cô muốn đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi."
Đường Du cởi dây an toàn, chỉ vào bên đường: "Không được, anh cứ để tôi xuống đây là được."
Chu Ngạn không nghe lời cô, "Tôi đưa cô ra ngoài, ít nhất cũng phải đảm bảo an toàn giao cô đến tay bạn cô, nếu không thì tôi đưa cô về nhà."
"..." Đường Du không có lựa chọn, hiện tại giờ này cũng thật không dễ dàng bắt taxi nên cô đành phải nhận lấy lòng tốt của anh ấy: "Tôi muốn đến núi Minh Đài."
Núi Minh Đài nằm trên đường Vành đai 3, là nơi cao nhất của thành phố C, được coi là chỉ dẫn địa lý của thành phố C.
Những năm đầu mọi người đều thích đến đây để ngắm bình minh và cảnh đêm, về sau do tai nạn trên đường vành đai sườn núi nên ít người đến hơn, thêm vào đó sau này trung tâm thành phố cũng tu sửa các tháp ngắm cảnh trên không nên người đến nơi này lại càng ít hơn.
Chu Ngạn đưa Đường Du đến chân núi, nhìn nơi hoang vu tối tăm.
Giống như chân núi này, có hơi lo lắng hỏi: "Cô có chắc là bạn của cô đang ở đây không?"
Hay là cô gái nhỏ nghĩ quẫn trong lòng muốn làm điều gì dại dột.
Đường Du ngồi thẳng, mắt nhìn ra ngoài một lúc lâu.
Ngay sau đó cô đã nhìn thấy xe máy của Chu Khâm Nghiêu đậu cách đó không xa.
Nhìn theo xuống dưới thì vừa thấy, trước quầy bán đồ ăn vặt tồi tàn và phòng soát vé dưới chân núi, bóng dáng mà cô quen thuộc đang đứng ở đó.
Đường Du báo hức cởi dây an toàn ra, chỉ sang bên kia: "Anh ấy đến rồi."
Chu Ngạn nhìn theo.
Khoảng cách xa nên không nhìn rõ, nhưng chắc hẳn đó là một người đàn ông.
Bởi vậy anh ấy mới ngộ ra rằng cô gái nhỏ đang yêu sớm, là kiểu vẫn còn giấu mẹ.
"Được rồi, cảm ơn anh Chu."
Sau khi xuống xe, Đường Du ghé vào bên cửa sổ, ra vẻ thông minh nói với anh ấy: "Đừng nói cho mẹ tôi được không?"
Trên thực tế, trong đoạn đường đến đây Đường Du đã bớt ác cảm với Chu Ngạn.
Người đàn ông này xét từ cách nói năng đến hành động, thực ra không đáng ghét đến vậy.
Chu Ngạn nhìn đồng hồ, đã tám mười giờ mười phút.
Anh ấy nhấn ga, bẻ lái: "Mười giờ tôi sẽ nói với mẹ cô là tôi cho tài xế đưa cô về."
Đường Du phản ứng lại, lập tức hiểu ý của anh ấy: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh!"
Chu Ngạn quay đầu rời đi.
Không khí dưới chân núi rất trong lành, so với chốn đô thị náo nhiệt thì ở đây càng sảng khoái và yên tĩnh đến say lòng.
Đường Du từ xa nhìn bóng lưng của Chu Khâm Nghiêu, rón ra rón rén chạy tới, từ phía sau nhón mũi chân vỗ nhẹ lên vai trái của anh.
Chờ đến khi Chu Khâm Nghiêu quay đầu sang bên trái, cô gái nhỏ lại nhảy ra từ bên phải, cô cười giòn giã: "Ngốc quá, em ở bên này cơ."
Hình như từ trước đến nay Chu Khâm Nghiêu chưa bao giờ nghe thấy Đường Du cười như thế này.
Đó là niềm vui sướng toát ra từ tận đáy lòng, không chút hạn chế, giống như một hồi chuông gió, thổi vi vu trong gió núi.
Lặng lẽ chạm vào trái tim của Chu Khâm Nghiêu.
Anh không khỏi cong môi: "Sao em lại tới đây?"
Nhiệt độ trên núi thấp hơn bên ngoài, khi đến nơi Chu Khâm Nghiêu đặc biệt mặc thêm nhiều quần áo hơn một chút.
Xem Đường Du múa may một hồi, chóp mũi đã đỏ lên thì nhanh chóng cởi khăn quàng cổ màu đen ra quàng qua cổ cô, quấn lại kín mít: "Chẳng phải em nói muốn đi học sao?"
Trong phút chốc Đường Du ấm áp hơn rất nhiều.
Cô quay đầu để nhìn thì không thấy xe của Chu Ngạn nữa nên đã xoay đầu lại, hà hơi vào lòng bàn tay: "Cô giáo xin nghỉ, mẹ em về rồi nên bảo em làm người dẫn đường đi tham quan cùng người của MOON.
Em đồng ý, nửa đường thì nhờ anh ấy đưa em lại đây, không ngờ người này còn khá tốt, không làm khó em.
"
… MOON?
Chu Khâm Nghiêu lập tức cau mày không được tự nhiên.
Đường Du không nhìn ra sự kỳ lạ của anh, dậm chân rồi nói: "Ở đây lạnh quá."
Chợt nhận ra người đàn ông vẫn chưa lên tiếng, cô ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Chu Khâm Nghiêu hoàn hồn, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt mà giả vờ thản nhiên hỏi: "Người ta đưa em đến đây, em còn không biết tên của anh ta à."
Đường Du chớp mắt, suy nghĩ một lát: "Ồ, hình như tên là Chu Ngạn."
---
Tác giả có điều muốn nói:
Cốt truyện cứ thế diễn ra từ từ, văn của Tiền Tiền nhịp điệu sẽ rất nhanh, không bị chậm trễ nên mong các bạn đọc thấy vịt vui vẻ ~ Cho tôi xem móng vuốt nhỏ của bạn nào!
Nhân tiện nếu cục cưng có quan tâm đến những viên kim cương được giới thiệu mỗi ngày thì có thể để ý đến Weibo của Qianqian (cùng tên với tác giả), hôm nào cũng sẽ có bé nhỏ dễ thương chia sẻ hình ảnh kim cương trong ngày cho mọi người cùng thưởng thức, moah moah.
◆ ChangLin (Thường Lâm) là viên kim cương tự nhiên lớn nhất còn sót lại ở Trung Quốc, nó được khai quật bởi người nông dân Ngụy Chấn Phương ở làng Thường Lâm, huyện Lâm Thuật, thành phố Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông vào tháng 12 năm 1977.
Thường Lâm là viên kim cương tự nhiên lớn thứ hai hơn 100 carat được phát hiện ở Trung Quốc, sau viên kim cương Kim Kê.
Nó là một bảo vật quốc gia quan trọng và hiện được cất giữ tại Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc.
Viện Khoa học Trung Quốc thẩm định: Thường Lâm nặng 158,786 carat, dài 17,3mm, màu vàng nhạt, phẩm chất tinh khiết, trong suốt như nước và trong như pha lê.
Hình dạng là sự kết hợp của khối bát diện và khối hình thoi, trọng lượng riêng 3,52, rất hiếm thấy trên thế giới.
Kim cương Thường Lâm có vai trò quan trọng đối với nghiên cứu khoa học trái đất, tìm kiếm quặng nguyên sinh và nghiên cứu môi trường trong đó kim cương tự nhiên được hình thành.
Chu Khâm Nghiêu ngẩn người.
Dù cô chỉ ngồi hờ trên đầu gối, nhưng trái tim của người đàn ông vẫn bị nhiễu loạn không thể kiểm soát được.
Trong nháy mắt, bão táp nổi lên ở nơi bí ẩn như cơn sóng ngầm dâng trào.
Tất nhiên Rắn Nước cũng choáng váng.
Ánh mắt của cô gái trước mặt chăm chú và bướng bỉnh, trên mặt cô ta không nén được giận mà nhếch môi, quái gở hừ một tiếng: "Cô nói của cô thì chính là của cô à?"
Chỉ cần người đàn ông không tỏ rõ lập trường, hành vi ấu trĩ của cô gái nhỏ sẽ không tạo thành bất kì mối đe dọa nào.
Nhưng cô ta vừa nói xong, Chu Khâm Nghiêu đã theo sau chậm rãi mà bồi thêm một câu: "Đúng vậy, cô ấy nói là gì thì chính là cái đó." Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét: "Cô có thể tránh ra được chưa?"
Rắn Nước: "..." Thánh thả thính phòng tập thể hình chưa bao giờ thất bại lần đầu tiên bị người khác đuổi đi không hề thương tiếc, nhất thời tức giận đến nổi cơ thể cũng run lên.
Bên cạnh còn có không ít người đang lén nhìn trộm mong chờ hóng chuyện, cô ta không thể để cho mình mất đi phong độ, miễn cưỡng cười trừ rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì không làm phiền nữa."
...
Nhìn thấy Rắn Nước dần dần đi xa đến khu vực tập thể hình khác, chút "ý chí chiến đấu" của Đường Du mới từ từ được hạ xuống.
Cô đứng lên, cười tủm tỉm như tranh công nói với Chu Khâm Nghiêu: "Nhìn xem, em cũng giúp anh một lần rồi."
Đột nhiên mất đi sự mềm mại, Chu Khâm Nghiêu dừng lại vài giây, tham lam nhớ lại mùi hương của cô lưu lại trên người.
Sau khi nghe được lời cô nói thì không nhịn được bật cười: "Giúp anh?"
"Buổi trưa anh giả làm bạn trai giúp em, giờ em cũng giúp anh thoát khỏi những kẻ phiền phức".
Đường Du ra dấu OK, "Chúng ta huề nhau nha."
"..."
Cô đứng ở vị trí vừa rồi Rắn Nước vừa đứng, dựa vào máy chạy bộ, giống như có chút kiêu ngạo, lúm đồng điếu thoắt ẩn thoắt hiện.
Chu Khâm Nghiêu cúi đầu cười, bỗng nhiên vươn tay kéo cô.
Cô gái nhỏ lại ngã ngồi trên đùi anh.
Anh từ từ dựa vào gần, dùng giọng nói trầm thấp mà trêu chọc cô: "Đường Du."
Đường Du: "?"
"Anh không chơi trò giả vờ." Người đàn ông nhẹ nhàng nói rồi tiến lại gần hơn: "Anh nghiêm túc."
"..."
Khi nói những lời này, anh tựa vào bên tai Đường Du, hơi thở nóng bỏng ái muội truyền vào lỗ tai khiến Đường Du ngứa ngáy.
Cô rụt cổ lại giả vờ không hiểu.
"Mấy giờ rồi, có phải em nên đi..."
Cô gái đỏ mặt đứng lên, Chu Khâm Nghiêu nắm lấy tay cô, trong mắt mang theo ý cười yêu chiều: "Em có muốn cân nhắc đến anh một chút không?"
"..."
Thật ra giữa hai người đã rất rõ ràng tình cảm của nhau, dây dưa từ trước đến nay chỉ thiếu một bước phá vỡ tầng giấy mỏng mà thôi.
Một chút thích, đúng thời cơ, chỉ thiếu một người chủ động nói ra trước.
Lúc này Chu Khâm Nghiêu mở lời, dường như quá đột ngột nên Đường Du có chút bối rối.
Cô không dám nhìn anh, đôi mắt rũ xuống, hai bên má nổi lên hai rặng mây hồng, mơ hồ nói: "Hoá ra đúng là đã bốn giờ hai mươi rồi… Vậy, em phải đi về trước đây.
"
Chu Khâm Nghiêu biết rằng cô cần thời gian để chấp nhận, không chút nóng vội mà mím môi nói: "Được."
-
Kỳ thi hàng tháng kết thúc, thứ tư, ngày cuối cùng của tháng mười hai năm nay, cả thế giới đang vui vẻ đón giao thừa.
Hôm nay Đường Du có một lớp học thêm, càng ngày càng gần đến lúc thi chuyên nên giờ học thêm của cô cũng thay đổi từ ba buổi một tuần thành năm buổi một tuần, cứ tối muộn là cô có lớp học thêm.
Đêm nay đầu đường cuối ngõ đều tràn ngập hơi thở náo nhiệt, cô chỉ có thể nhàm chán xem truyền hình trực tiếp giao thừa trên TV trong lúc chờ cô giáo đến.
Lúc bảy giờ, Chu Khâm Nghiêu gửi tin nhắn cho cô:
[Em nghĩ ra chưa?]
Đường Du: [Em phải đi học :( ]
Chu Khâm Nghiêu: [Tốt, ngoan ngoãn vào lớp đi.]
Trò chuyện xong, Đường Du đứng dậy chuẩn bị tắt TV, quay lại lầu hai chơi đàn cello để khiến bản thân trông không đến nỗi buồn tẻ nhàm chán lắm.
Chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.
Trượt lên...
Chu Khâm Nghiêu: [Anh nhớ em.]
Rất lâu kể từ khi cả hai bí mật giữ liên lạc qua điện thoại, anh chưa bao giờ nói những lời sến sẩm buồn nôn như thế này.
Hai má Đường Du phút chốc đã nóng bừng lên, thẹn thùng nhưng thực ra trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
Mối tình đầu tuổi mười tám, chẳng thể kìm nén, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rung động, nhanh chóng chìm sâu đến nỗi ghi lòng tạc dạ.
Cô ngồi xuống, nghiêm túc suy nghĩ nên trả lời Chu Khâm Nghiêu như thế nào cho tốt.
Cô rất hay rụt rè, những chuyện không vui thì ném vào một xó, chẳng thể nói ra những câu liều lĩnh.
Giống như câu hỏi ngày hôm đó Chu Khâm Nghiêu đã hỏi cô trong phòng tập thể hình, trong tiềm thức cô đã chọn cách trốn tránh.
Cô không dám đối mặt với nó.
Sự ép buộc và tồn tại của Phương Lai đã khiến trước khi tốt nghiệp Đường Du không thể quyết định chuyện gì, hứa hẹn điều gì với người khác, đặc biệt Chu Khâm Nghiêu chỉ là một nhân viên làm công bình thường.
Mặc dù hiện tại anh đã dùng thân phận của Tạ Thừa để qua cửa của Phương Lai, nhưng ai cũng biết tương lai của họ còn đầy chông gai.
Vì vậy dù cho Đường Du thích anh, dù cho tình cảm mãnh liệt đang chớm nở, nhưng lý trí vẫn bị thực tế kìm hãm.
Sợ phụ lòng, sợ tổn thương, nhưng lại không làm chủ được bản thân mình.
Cầm điện thoại, Đường Du đánh rồi lại xóa, xóa rồi lại đánh.
[Hôm nay anh đón Giao thừa ở đâu?]
[Anh chơi vui nhé.]
[Chúc mừng năm mới.]
Nhưng cả ba tin nhắn, không có cái nào là cái cô muốn nói nhất cả.
Thực ra…
Đường Du thở dài, bấm ngón tay trên bàn phím vài lần, trên màn hình hiện lên một dòng chữ:
[Em cũng nhớ anh…]
Một đêm vui mừng như vậy, thật ra bọn họ đều muốn được trải qua cùng nhau.
Đường Du nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, đang do dự không biết có nên gửi tin nhắn này đi không, thì bỗng nhiên một âm thanh vang lên từ cửa biệt thự.
Có tiếng xe ô tô, còn có cả tiếng nói chuyện của cả nam lẫn nữ.
Đường Du sửng sốt, ý nghĩ "Không phải là mẹ đã về đó chứ" vừa mới lóe lên trong đầu thì cửa biệt thự đã nhanh chóng bị người khác mở ra.
Gần như là trong nháy mắt, Đường Du vô thức bỏ điện thoại vào túi và ấn nút tắt máy.
Vốn dĩ Phương Lai nói bà sẽ quay về vào thứ sáu tuần này, nhưng không ngờ lại quay lại sớm hơn.
Nước da của bà hồng hào, nụ cười tươi tắn, vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh.
Đó là một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tươi cười, mặc trên người bộ vest màu xám bạc đắt tiền, khi bước vào cửa anh ta khẽ khom người cảm ơn Phương Lai.
Có vẻ thái độ cư xử rất đúng mực.
Đường Du cảm thấy hình như đã nhìn thấy người này ở đâu đó, nhưng trong một lúc lại không thể nhớ ra được.
Cô đứng dậy chào Phương Lai: "Mẹ, mẹ đã về rồi."
Phương Lai cười vẫy tay với cô: "Hữu Hữu, đến đây, để mẹ giới thiệu với con."
Đường Du và người đàn ông trẻ tuổi nhìn nhau.
"Đây là Chu Ngạn, lần trước con có gặp trong bữa tiệc tối ký kết hợp đồng không? Giám đốc thương hiệu MOON."
“Xin chào, cô Đường.” Chu Ngạn lịch sự đưa tay ra.
“Xin chào.” Đường Du cũng đáp lại, nhưng thái độ không được nhiệt tình cho lắm.
Phương Lai mời mọi người ngồi xuống, bảo dì Dung rót mấy tách trà.
"Những kiểu trang sức trưng bày trong buổi triển lãm trang sức lần này đều do mẹ kết hợp cùng với MOON.
Chu Ngạn cũng rất coi trọng sự kiện này nên đã đích thân đến đây.
À đúng rồi, Chu Ngạn lớn hơn con, con nên gọi là anh Ngạn."
Đường Du mấp máy môi không gọi.
Phương Lai có chút xấu hổ, nhưng Chu Ngạn lại cười: "Không sao, đừng gọi tôi già như vậy.
Tuổi của chúng ta không chênh lệch mấy, có thể làm bạn."
Hiển nhiên Phương Lai đã nhanh chóng chuyển đề tài: "Nói đúng lắm, cậu lại đây, uống trà nào."
Hai người vừa cùng nhau xuống máy bay, đối tượng hợp tác lần đầu đến thành phố C, nhất định phải mời đến nhà làm khách.
Sau khi trò chuyện, Phương Lai xem chương trình giao thừa trên TV rồi đột nhiên hỏi Chu Ngạn: "Chu Ngạn, cậu không phải là lần đầu tiên đến Thành phố C sao?"
"Đúng vậy."
Khi nói chuyện, ánh mắt của Phương Lai vô tình rơi vào con gái mình, nhìn thấy con bé đang nhìn chằm chằm vào TV, ánh mắt chứa đầy khao khát và ghen tị.
Quả thực, trẻ con trên phố đều đang nô đùa.
Phương Lai suy nghĩ xong, liền cười hỏi Đường Du: "Đúng rồi Hữu Hữu, vừa rồi cô con gọi điện thoại xin nghỉ phép, hôm nay không cần học thêm, bên ngoài náo nhiệt như vậy hay con thử làm tròn lễ nghĩa chủ nhà một chút, giúp mẹ dẫn Chu Ngạn đi ra ngoài nhìn xung quanh xem?"
"..."
Nghe xong, Đường Du mím môi có chút tự giễu.
Ngoại trừ trường học và ngõ Cây Hoè, cô đã ở đây nửa năm nay cũng chưa từng đi đâu.
Đưa người ta đi tham quan trường học à?
Cô không lên tiếng, Chu Ngạn nghĩ cô không muốn nên lại đứng ra hoà giải: "Không sao, tôi cũng nên về khách sạn, ngày mai tôi còn phải đến xem địa điểm tổ chức sự kiện."
Nhưng Đường Du đột nhiên đứng lên, nhẹ giọng nói: "Được."
Chu Ngạn: "..."
Sau khi hai người rời đi, Phương Lai gọi cho gia sư: "Hôm nay xin phép cô cho Hữu Hữu nghỉ một hôm."
-
Đêm giao thừa, bên ngoài quả thật sôi động và náo nhiệt, người lớn cõng trẻ con trên vai, những cặp tình nhân thì ôm lấy nhau.
Họ đều đang cười, đều cùng với những người thân yêu tận hưởng niềm vui đêm giao thừa.
Tầm mắt có thể nhìn thấy, khắp nơi đều mang hơi thở của sự tự do.
Đường Du ngồi trong xe của Chu Ngạn, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói tiếng nào.
Chu Ngạn lái xe trong vô định, phá vỡ im lặng hỏi: "Cô Đường, sao chúng ta không đến trung tâm thành phố xem sao, nghe nói có bắn pháo hoa?"
Đường Du ngẩn ngơ xong lấy lại tinh thần, nhìn lại thì xe đã cách đường Cây Hoè rất xa.
“Sao cũng được.” Cô đáp lại cho có lệ, chỉ lấy điện thoại trong túi ra và khởi động máy.
Tin nhắn chưa gửi vẫn còn trong khung thoại, Đường Du suy nghĩ một chút rồi chỉnh sửa lại:
[Anh đang ở đâu?]
Chu Khâm Nghiêu nhanh chóng trả lời lại: [Sắp đến núi Minh Đài, có chuyện gì vậy?]
[Em sắp tới rồi, chờ em dưới chân núi.】
Núi Minh Đài ở ngoại thành, nhưng cũng không tính là xa lắm, mặc dù không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt Chu Khâm Nghiêu lại đi đến một nơi hẻo lánh như vậy, nhưng vào lúc này trái tim Đường Du giống như bị sức hút nào đó sai khiến.
Ngay từ khoảnh khắc cô đồng ý làm người dẫn đường cho Chu Ngạn đã được quyết định rồi.
Trong lòng muốn gặp người ấy, phải bỏ mặc tất cả để được thấy anh.
“Anh Chu.” Đường Du biết cô lợi dụng Chu Ngạn, cảm thấy có lỗi nên cô cố hết sức dùng thái độ chân thành để giải thích: "Thật xin lỗi, tôi đột nhiên có chút chuyện nên không thể đi cùng anh được.”
Chu Ngạn lái xe, từ khóe mắt liếc nhìn cô, cười khẽ: "Thật ra cô chỉ muốn được ra ngoài thôi có đúng không?"
"..." Sự thật dễ làm người khác chú ý như vậy, Chu Ngạn nhận ra cũng là bình thường.
Đường Du thẳng thắn thừa nhận.
Chu Ngạn trầm mặc không nói.
Ngoài buổi triển lãm trang sức, còn có một việc quan trọng khác khiến anh ấy đến thành phố C lần này, có thể nói còn quan trọng hơn cả buổi triển lãm.
Cho nên trên thực tế anh ấy cũng không có ý muốn đi chơi, vừa rồi chỉ là ngại từ chối ý tốt của Phương Lai.
Vì vậy, anh ấy gật đầu: "Cô muốn đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi."
Đường Du cởi dây an toàn, chỉ vào bên đường: "Không được, anh cứ để tôi xuống đây là được."
Chu Ngạn không nghe lời cô, "Tôi đưa cô ra ngoài, ít nhất cũng phải đảm bảo an toàn giao cô đến tay bạn cô, nếu không thì tôi đưa cô về nhà."
"..." Đường Du không có lựa chọn, hiện tại giờ này cũng thật không dễ dàng bắt taxi nên cô đành phải nhận lấy lòng tốt của anh ấy: "Tôi muốn đến núi Minh Đài."
Núi Minh Đài nằm trên đường Vành đai 3, là nơi cao nhất của thành phố C, được coi là chỉ dẫn địa lý của thành phố C.
Những năm đầu mọi người đều thích đến đây để ngắm bình minh và cảnh đêm, về sau do tai nạn trên đường vành đai sườn núi nên ít người đến hơn, thêm vào đó sau này trung tâm thành phố cũng tu sửa các tháp ngắm cảnh trên không nên người đến nơi này lại càng ít hơn.
Chu Ngạn đưa Đường Du đến chân núi, nhìn nơi hoang vu tối tăm.
Giống như chân núi này, có hơi lo lắng hỏi: "Cô có chắc là bạn của cô đang ở đây không?"
Hay là cô gái nhỏ nghĩ quẫn trong lòng muốn làm điều gì dại dột.
Đường Du ngồi thẳng, mắt nhìn ra ngoài một lúc lâu.
Ngay sau đó cô đã nhìn thấy xe máy của Chu Khâm Nghiêu đậu cách đó không xa.
Nhìn theo xuống dưới thì vừa thấy, trước quầy bán đồ ăn vặt tồi tàn và phòng soát vé dưới chân núi, bóng dáng mà cô quen thuộc đang đứng ở đó.
Đường Du báo hức cởi dây an toàn ra, chỉ sang bên kia: "Anh ấy đến rồi."
Chu Ngạn nhìn theo.
Khoảng cách xa nên không nhìn rõ, nhưng chắc hẳn đó là một người đàn ông.
Bởi vậy anh ấy mới ngộ ra rằng cô gái nhỏ đang yêu sớm, là kiểu vẫn còn giấu mẹ.
"Được rồi, cảm ơn anh Chu."
Sau khi xuống xe, Đường Du ghé vào bên cửa sổ, ra vẻ thông minh nói với anh ấy: "Đừng nói cho mẹ tôi được không?"
Trên thực tế, trong đoạn đường đến đây Đường Du đã bớt ác cảm với Chu Ngạn.
Người đàn ông này xét từ cách nói năng đến hành động, thực ra không đáng ghét đến vậy.
Chu Ngạn nhìn đồng hồ, đã tám mười giờ mười phút.
Anh ấy nhấn ga, bẻ lái: "Mười giờ tôi sẽ nói với mẹ cô là tôi cho tài xế đưa cô về."
Đường Du phản ứng lại, lập tức hiểu ý của anh ấy: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh!"
Chu Ngạn quay đầu rời đi.
Không khí dưới chân núi rất trong lành, so với chốn đô thị náo nhiệt thì ở đây càng sảng khoái và yên tĩnh đến say lòng.
Đường Du từ xa nhìn bóng lưng của Chu Khâm Nghiêu, rón ra rón rén chạy tới, từ phía sau nhón mũi chân vỗ nhẹ lên vai trái của anh.
Chờ đến khi Chu Khâm Nghiêu quay đầu sang bên trái, cô gái nhỏ lại nhảy ra từ bên phải, cô cười giòn giã: "Ngốc quá, em ở bên này cơ."
Hình như từ trước đến nay Chu Khâm Nghiêu chưa bao giờ nghe thấy Đường Du cười như thế này.
Đó là niềm vui sướng toát ra từ tận đáy lòng, không chút hạn chế, giống như một hồi chuông gió, thổi vi vu trong gió núi.
Lặng lẽ chạm vào trái tim của Chu Khâm Nghiêu.
Anh không khỏi cong môi: "Sao em lại tới đây?"
Nhiệt độ trên núi thấp hơn bên ngoài, khi đến nơi Chu Khâm Nghiêu đặc biệt mặc thêm nhiều quần áo hơn một chút.
Xem Đường Du múa may một hồi, chóp mũi đã đỏ lên thì nhanh chóng cởi khăn quàng cổ màu đen ra quàng qua cổ cô, quấn lại kín mít: "Chẳng phải em nói muốn đi học sao?"
Trong phút chốc Đường Du ấm áp hơn rất nhiều.
Cô quay đầu để nhìn thì không thấy xe của Chu Ngạn nữa nên đã xoay đầu lại, hà hơi vào lòng bàn tay: "Cô giáo xin nghỉ, mẹ em về rồi nên bảo em làm người dẫn đường đi tham quan cùng người của MOON.
Em đồng ý, nửa đường thì nhờ anh ấy đưa em lại đây, không ngờ người này còn khá tốt, không làm khó em.
"
… MOON?
Chu Khâm Nghiêu lập tức cau mày không được tự nhiên.
Đường Du không nhìn ra sự kỳ lạ của anh, dậm chân rồi nói: "Ở đây lạnh quá."
Chợt nhận ra người đàn ông vẫn chưa lên tiếng, cô ngẩng đầu lên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Chu Khâm Nghiêu hoàn hồn, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt mà giả vờ thản nhiên hỏi: "Người ta đưa em đến đây, em còn không biết tên của anh ta à."
Đường Du chớp mắt, suy nghĩ một lát: "Ồ, hình như tên là Chu Ngạn."
---
Tác giả có điều muốn nói:
Cốt truyện cứ thế diễn ra từ từ, văn của Tiền Tiền nhịp điệu sẽ rất nhanh, không bị chậm trễ nên mong các bạn đọc thấy vịt vui vẻ ~ Cho tôi xem móng vuốt nhỏ của bạn nào!
Nhân tiện nếu cục cưng có quan tâm đến những viên kim cương được giới thiệu mỗi ngày thì có thể để ý đến Weibo của Qianqian (cùng tên với tác giả), hôm nào cũng sẽ có bé nhỏ dễ thương chia sẻ hình ảnh kim cương trong ngày cho mọi người cùng thưởng thức, moah moah.
◆ ChangLin (Thường Lâm) là viên kim cương tự nhiên lớn nhất còn sót lại ở Trung Quốc, nó được khai quật bởi người nông dân Ngụy Chấn Phương ở làng Thường Lâm, huyện Lâm Thuật, thành phố Lâm Nghi, tỉnh Sơn Đông vào tháng 12 năm 1977.
Thường Lâm là viên kim cương tự nhiên lớn thứ hai hơn 100 carat được phát hiện ở Trung Quốc, sau viên kim cương Kim Kê.
Nó là một bảo vật quốc gia quan trọng và hiện được cất giữ tại Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc.
Viện Khoa học Trung Quốc thẩm định: Thường Lâm nặng 158,786 carat, dài 17,3mm, màu vàng nhạt, phẩm chất tinh khiết, trong suốt như nước và trong như pha lê.
Hình dạng là sự kết hợp của khối bát diện và khối hình thoi, trọng lượng riêng 3,52, rất hiếm thấy trên thế giới.
Kim cương Thường Lâm có vai trò quan trọng đối với nghiên cứu khoa học trái đất, tìm kiếm quặng nguyên sinh và nghiên cứu môi trường trong đó kim cương tự nhiên được hình thành.
Bình luận facebook