Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: 64: Cái Thứ Hai
Trường đua chuyên nghiệp AS mở cửa cho công chúng vào những ngày không thi đấu, ngoại trừ đường đua chuyên nghiệp, còn có đường đua việt dã, đường đua xe Kart, còn có trường thi bằng lái, cho dù ban đêm cũng nghe thấy những âm thanh của siêu xe, xe đua chạy như bay trên đường đua chuyên nghiệp.
Ngọn cờ cắm ở cuối đường đua trong gió lạnh ào ào rung động, ở góc chết camera không quay đến, không khí ngày càng ám muội.
Áo khoác lông dài rộng che đi động tác của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm cận lực áp chế, “Thẩm, Thẩm Diệc Bạch.”
Thẩm Diệc Bạch không dao động, ngón tay dài dao động, mím môi chặt không nói một lời nào.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng đảo qua, Lâm Tư Hàm hoảng sợ, cánh tay cứng ngắc ở giữa hai người một lần nữa dùng sức, cầu xin: “Đừng…”
“Xùy…” Âm thanh của Thẩm Diệc Bạch nhẹ đến mức gần như không thể nghe tiếng, ngón trỏ ướŧ áŧ dán lên môi Lâm Tư Hàm, giống như trưng cầu ý kiến của người con gái dưới thân, “Nghĩ kỹ rồi sao?”
“Cái gì?”
“Thử loại nào?”
“…” Lâm Tư Hàm cắn chặt môi, âm nhanh nhỏ vụn càng ngày càng không thể khống chế.
Sau mấy phút giằng co, Lâm Tư Hàm một lần nữa chọn khuất phục, “Cái, cái thứ hai.”
“Xác định?” Thẩm Diệc Bạch đỡ eo Lâm Tư Hàm, đỡ cô đứng dậy.
Lâm Tư Hàm gật gật đầu.
Thẩm Diệc Bạch không tiếng động mà cười, cánh tay xuyên qua nách trực tiếp bế cô lên.
Trong kinh hoảng, Lâm Tư Hàm thậm chí không kịp kêu lên, chỉ có thể theo phản xạ mà kéo lấy áo lông vừa nãy bị đè dưới thân.
Ra khỏi trường đua xe chuyên nghiệp, từng trận gió lạnh thổi qua, độ ấm trên người trong nháy mắt hạ xuống, cẳng chân trần trụi bên ngoài đau như bị chích, Lâm Tư Hàm rụt vào trong lồng ngực của Thẩm Diệc Bạch, “Lạnh.”
Thẩm Diệc Bạch lấy áo lông che lên người Lâm Tư Hàm, dịch về một bên, “Lần sau còn mặc sườn xám không?”
“Mùa hè mặc.” Lâm Tư Hàm nghĩ, về sau mặc sườn xám lúc mùa hè nhất định phải mặc dài hơn một chút.
Thẩm Diệc Bạch không nói gì, vứt chìa khóa xe cho nhân viên công tác, ôm Lâm Tư Hàm vào khách sạn chủ đề văn hóa.
Lâm Tư Hàm che mũ áo lông lại, tận lực giảm cảm giác tồn tại của mình.
Quẹt thẻ, mở cửa, theo sau một tiếng đóng cửa thật mạnh, ngăn cách ánh sáng bên ngoài hành lang, trong phòng một mảng đen kịt, chỉ có ánh sáng yếu ớt ở giữa sân đua xe phía xa truyền đến.
Thẻ phòng bị tùy ý ném lên trên bàn trà trong phòng khách, Thẩm Diệc Bạch đè Lâm Tư Hàm trên vách tường, dựa vào ánh sáng mờ nhạt mà nhìn kỹ vẻ mặt của cô.
Đơn thuần giống như một con thỏ nhỏ.
Từng cái hôn rơi xuống.
Ngón tay thon dài rơi xuống, dọc theo đường cong tinh tế ở dưới chân mà kéo sườn xám hoa xanh ngắn lên.
Sườn xám xẻ tà cao chính cũng có cái tốt, hoặc có lẽ là do vòng eo của cô quá mức tinh tế, tóm lại Thẩm Diệc Bạch sẽ không quản cô mặc sườn xám khi nào nữa, mặc mùa đông thì mùa đông, dù sao cũng có điều hòa nhiệt độ luôn bật 24/24.
Nút thắt cát tường bị mở ra, Thẩm Diệc Bạch xoay người Lâm Tư Hàm, ôm cô từ phía sau lưng, lẩm bẩm bên tai cô: “Hai họ liên hôn, một đường giao ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi.”
Âm thanh mê người đốt cháy ý chí, cơ thể Lâm Tư Hàm hoàn toàn mềm nhũn, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trong bóng đêm, chỉ có âm thanh quần áo cọ xát vào nhau vang lên những tiếng sột soạt sột soạt.
“Xem từ ngày đào hoa sáng rực, nên vợ nên chồng.
Bói năm nào con đàn cháu đống, người xướng người tùy.
Bây giờ lấy bạc đầu làm ước, thư hướng Hồng Tiên, hỏa đem Hồng Diệp chi minh, tái minh uyên phổ.(*)” Thẩm Diệc Bạch ngữ điệu lười nhác, híp mắt lại, chậm rãi rút ngón tay dài ra.
Giây tiếp theo, Lâm Tư Hàm cắn lên bàn tay vẫn luôn che trên miệng mình của Thẩm Diệc Bạch, hàm răng va vào khớp xương ngón trỏ của anh.
“Cho nên, biết gọi là gì chưa?” Ngữ điệu của Thẩm Diệc Bạch không đổi, phảng phất như người bị cắn không phải là mình.
Tăng thêm lực, Lâm Tư Hàm rốt cuộc chịu đựng không nổi, kêu ra tiếng, “Chồng, chồng…”
“Đọc lại một lần lời anh vừa nói.”
“Hai họ liên hôn, một đường giao ước, lương duyên vĩnh kết….” Lâm Tư Hàm chống vào tường, âm thanh run run, lặp lại lời nói của Thẩm Diệc Bạch, vẫn chưa nói hết câu, đã đổi lại từng lần mạnh bạo hơn.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm buông xuống, ánh trăng lạnh lùng.
Hôm sau, khi Lâm Tư Hàm nửa tỉnh nửa mê, xuyên qua khe hở mí mắt nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch đang thấp giọng nói chuyện, anh hẳn là mới tắm xong, đầu vẫn còn chưa khô, chỉ đơn giản là khoác một chiếc áo tắm màu trắng dài.
“Ừm, tới kịp.” Thẩm Diệc Bạch quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện người trên giường đã tỉnh, nói một câu: “Chờ một lát.” Vài bước đến mép giường “Tỉnh rồi?”
“Nước.” Lâm Tư Hàm nhắm mắt lại, nói: “Em muốn uống nước.”
Thẩm Diệc Bạch buông điện thoại, lấy ly nước thủy tinh ở đầu giường, đổ non nửa ly nước ấm vào, đỡ Lâm Tư Hàm lên uống nước, “Buổi chiều đoàn phim bắt đầu làm việc.”
Lâm Tư Hàm đẩy ly nước ra, “Mấy giờ?”
“Đợi lát nữa đưa em trở về, vừa kịp.” Thẩm Diệc Bạch buông ly nước nói, “Anh đi lấy quần áo cho em.”
Lát sau đến đoàn phim, Lâm Tư Hàm trốn vào trong phòng nghỉ, ngăn cách với mấy người bên ngoài cố tình làm quen.
Đường Như đến sớm hơn Lâm Tư Hàm dựa vào bàn trang điểm lướt weibo, vui đùa: “Vị kia nhà em sắp thành một nửa người đại diện rồi.”
Miệng nhỏ của Lâm Tư Hàm hé ra uống một ngụm nước nhỏ, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.
Đường Như nói cũng không sai, không tìm được lý do phản bác…
“Hai người thật đã đăng kí kết hôn?”
“Ừm.
Sao chị lại biết?” Lâm Tư Hàm ngẩn người.
“Ta X!” Tiểu Giang chửi thề, cầm di động ngồi xổm ở bên cạnh ghế dựa của Lâm Tư Hàm, “Bức ảnh này là sự thật?”
“Bức ảnh gì?” Lâm Tư Hàm không hiểu ra sao mà cầm lấy điện thoại của Tiểu Giang.
[Hạnh phúc nhỏ của hai ta: Đi kết hôn với Nhị Cẩu Tử! Buổi chiều ở Cục dân chính đụng phải nữ thần thỏ con! Hi hi, thế mà tôi lại cùng nữ thần @Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ (V) đăng kí kết hôn cùng một ngày! Cảm giác cả một đời may mắn của mình đều dùng trên người Nhị Cẩu Tử, không có Nhị Cẩu Tử tôi cũng không gặp được nữ thần ha ha.
Vốn dĩ cái này cũng chẳng có cái gì, nữ sinh phát weibo cũng không có nhiều người theo dõi, được cái ở chỗ bạn trai của nữ sinh này là một blogger về trò chơi có rất nhiều fans, sau khi nữ sinh phát weibo thì đã chia sẻ: Từ khi gặp được em anh đãnhận thầu toàn bộ châu Phi.
Anh là Nhị Cẩu Tử, em chính là Nhị Cẩu Tử phu nhân.
Kết quả có thể nghĩ, Lâm Tư Hàm một mình nhận thầu hotsearch 3 hotsearch đầu tiên, #Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm kết hôn# nhanh chóng trở thành đề tài đứng đầu hotsearch.
Đường Như tò mò mà nhìn tay Lâm Tư Hàm, “Nhẫn của em đâu?”
“Có phải là trứng bồ câu* không?” Tiểu Giang kích động mà nói: “Em muốn nhìn thấy trứng bồ câu.”
*Ý chỉ nhẫn cưới quý giá đắt đỏ, có đính kim cương lớn.
“Không có.” Lâm Tư Hàm lắc đầu, lấy điện thoại ra đăng nhập weibo, tin tức weibo quá nhiều, load tin tức một hồi lâu, mới vào.
“Bọn em cũng không thể xem sao?” Tiểu Giang chống cằm, ánh mắt long lanh mong đợi mà nhìn Lâm Tư Hàm, nói: “Chị gái nhỏ, nữ thần, Đại Hàm Hàm, thỏ con…”
Lâm Tư Hàm lập tức bật cười, “Em gọi chị là ba ba cũng vô dụng, chị cũng không thể biến từ không có gì thành một chiếc nhẫn cho em xem được.”
“Có ý gì?” Tiểu Giang ngồi xổm tại chỗ vài giây sau đó đột nhiên đứng lên, “Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó.” Đi lại trong phòng nghỉ vài vòng, không thể tin được hỏi: “Thẩm tổng cầu hôn thế mà không chuẩn bị nhẫn?”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tiểu Giang, Lâm Tư Hàm bình tĩnh gật đầu.
“Không có nhẫn chắc là có hoa tươi đi? Ít nhất 999 bông hồng đỏ.” Tiểu Giang chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại một câu.
“Cái này cũng không có.”
“…” Đường Như rời khỏi weibo, “Vậy hai người có gì?”
“Cái gì cũng không có.” Lâm Tư Hàm soạn xong weibo là post ngay.
“Ta X.” Tiểu Giang chửi thề một tiếng, cố gắng nuốt hai từ ‘trắng vé’ vào trong cổ họng.
Cô vẫn là lần đầu tiên thấy loại cưới vợ không mất phí như thế này.
[Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ V: Hai họ liên hôn, một đường giao ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi.
Xem từ ngày đào hoa sáng rực, nên vợ nên chồng.
Bói năm nào con cháu đầy đàn, người xướng người tùy.
Bây giờ lấy bạc đầu làm ước, thư hướng Hồng Tiên, hỏa đem Hồng Diệp chi minh, tái minh uyên phổ.
Giới thiệu cho mọi người một chút, @Thẩm Diệc Bạch đây là tiên sinh của tôi.]
Thoát khỏi weibo, Lâm Tư Hàm bắt đầu nghiêm túc xem kịch bản, chuẩn bị cho cảnh diễn buổi chiều, lượng công việc của cô không lớn, chỉ có vài lời thoại đơn giản.
Vài câu thoại nhanh chóng được quay xong, Lâm Tư Hàm chào hỏi đạo diễn rồi trở về Thấm Viên.
Trước thang máy lầu một của Thấm Viên có một chàng trai đang đứng, bóng dáng đơn bạc, đeo một ba lô màu đen rất to.
Lâm Tư Hàm đứng yên ở thang máy, mắt nhìn số tầng thang máy dừng lại, khoảng chừng vẫn còn một lát, tầm mắt chuyển lên người chàng trai.
Cậu ta không kéo áo khoác, lộ ra áo T shirt màu đen bên trong, trên vạt áo màu đen có in chữ ME màu trắng.
“Diệp Trạch?” Lâm Tư Hàm không xác định mà gọi một tiếng.
Diệp Trạch hơi híp mắt mà quay đầu nhìn người con gái bên cạnh, không nói chuyện.
“Tinh” một tiếng, âm thanh cửa thang máy mở làm giảm xấu hổ của Lâm Tư Hàm.
Quả nhiên, giống như lời của Monee đã nói…
Đoàn phim của bọn họ cùng CLB thể thao điện tử ME hợp tác một lần, mượn sân thi đấu của bọn họ để quay một cảnh diễn, khi đến giai đoạn làm hậu kỳ thì trực tiếp đổi logo của đội ME đi, vừa tiết kiệm tiền lại tiết kiệm thời gian.
Ngày quay phim hôm đó, Monee đến đoàn phim trên danh nghĩa là thăm bạn nhưng thực tế là muốn gank với Diệp Trạch, kết quả lắc lư cả nửa ngày cũng không gặp được đội trưởng cao quý lạnh lùng của ME.
Hai người đồng thời bước vào thang máy.
Lâm Tư Hàm ấn tầng 5, Diệp Trạch chậm rì rì mà ấn tầng 6.
Ấn xong, khi thu tay lại, Diệp Trạch nhíu mi, lại liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Tầng 5? Thẩm Diệc Bạch?
Thang máy rất yên lặng, Lâm Tư Hàm xách theo túi, chuyên chú mà nhìn số đang không ngừng nhảy lên.
Khi thang máy đến tầng 5, Diệp Trạch dựa vào vách thang máy nghĩ đến cuộc họp cuối năm của Thẩm thị kéo kéo khóe miệng, đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Diệc Bạch?”
“Hửm?” Lâm Tư Hàm nghĩ Diệp Trạch có thể là đang hỏi quan hệ giữa cô và Thẩm Diệc Bạch, gật gật đầu.
Khi ăn cơm buổi tối, Lâm Tư Hàm nhớ tới chuyện này, hỏi: “Anh quen biết Diệp Trạch?”
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch giúp Lâm Tư Hàm thu dọn bàn ăn, “Sao lại hỏi cái này?”
“Hôm nay ở thang máy đụng mặt cậu ấy, rất ngượng.
Lúc ở tầng một em hỏi cậu ta có phải Diệp Trạch không, cậu ta liếc nhìn em một cái không nói câu nào, đến khi đến tầng năm đột nhiên nói ra ba chữ Thẩm Diệc Bạch.” Lâm Tư Hàm nghiêng đầu đánh giá nam nhân trước mặt, “Trước kia sao không phát hiện tên của anh dùng được kiểu như vậy ha.”
“Cậu ta là đàn em của anh, cũng là con của thầy giáo anh.” Thẩm Diệc Bạch nhìn bộ dáng hâm mộ của Lâm Tư Hàm, đột nhiên hỏi: “Anh đẹp hay là cậu ta đẹp?”
Chú thích:
(*): Câu này xuất phát từ dòng chữ trên giấy đăng ký kết hôn thời Trung Hoa Dân Quốc.
Giải thích nghĩa: Cuộc hôn nhân là sự kết hợp phù hợp để kết hôn và hình thành một mối quan hệ tốt đẹp.
Khi hoa đào nở rộ là lúc nên duyên vợ chồng, ước mong mai sau, con cháu nối dõi đầy đàn, con cháu làm ăn phát đạt nhiều đời.
Viết lời hứa từ trẻ đến khi già, ghi lại món quà cầu hôn đó như một bài thơ trên giấy uyên ương đỏ.
(Nguồn: Baidu).
Ngọn cờ cắm ở cuối đường đua trong gió lạnh ào ào rung động, ở góc chết camera không quay đến, không khí ngày càng ám muội.
Áo khoác lông dài rộng che đi động tác của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm cận lực áp chế, “Thẩm, Thẩm Diệc Bạch.”
Thẩm Diệc Bạch không dao động, ngón tay dài dao động, mím môi chặt không nói một lời nào.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng đảo qua, Lâm Tư Hàm hoảng sợ, cánh tay cứng ngắc ở giữa hai người một lần nữa dùng sức, cầu xin: “Đừng…”
“Xùy…” Âm thanh của Thẩm Diệc Bạch nhẹ đến mức gần như không thể nghe tiếng, ngón trỏ ướŧ áŧ dán lên môi Lâm Tư Hàm, giống như trưng cầu ý kiến của người con gái dưới thân, “Nghĩ kỹ rồi sao?”
“Cái gì?”
“Thử loại nào?”
“…” Lâm Tư Hàm cắn chặt môi, âm nhanh nhỏ vụn càng ngày càng không thể khống chế.
Sau mấy phút giằng co, Lâm Tư Hàm một lần nữa chọn khuất phục, “Cái, cái thứ hai.”
“Xác định?” Thẩm Diệc Bạch đỡ eo Lâm Tư Hàm, đỡ cô đứng dậy.
Lâm Tư Hàm gật gật đầu.
Thẩm Diệc Bạch không tiếng động mà cười, cánh tay xuyên qua nách trực tiếp bế cô lên.
Trong kinh hoảng, Lâm Tư Hàm thậm chí không kịp kêu lên, chỉ có thể theo phản xạ mà kéo lấy áo lông vừa nãy bị đè dưới thân.
Ra khỏi trường đua xe chuyên nghiệp, từng trận gió lạnh thổi qua, độ ấm trên người trong nháy mắt hạ xuống, cẳng chân trần trụi bên ngoài đau như bị chích, Lâm Tư Hàm rụt vào trong lồng ngực của Thẩm Diệc Bạch, “Lạnh.”
Thẩm Diệc Bạch lấy áo lông che lên người Lâm Tư Hàm, dịch về một bên, “Lần sau còn mặc sườn xám không?”
“Mùa hè mặc.” Lâm Tư Hàm nghĩ, về sau mặc sườn xám lúc mùa hè nhất định phải mặc dài hơn một chút.
Thẩm Diệc Bạch không nói gì, vứt chìa khóa xe cho nhân viên công tác, ôm Lâm Tư Hàm vào khách sạn chủ đề văn hóa.
Lâm Tư Hàm che mũ áo lông lại, tận lực giảm cảm giác tồn tại của mình.
Quẹt thẻ, mở cửa, theo sau một tiếng đóng cửa thật mạnh, ngăn cách ánh sáng bên ngoài hành lang, trong phòng một mảng đen kịt, chỉ có ánh sáng yếu ớt ở giữa sân đua xe phía xa truyền đến.
Thẻ phòng bị tùy ý ném lên trên bàn trà trong phòng khách, Thẩm Diệc Bạch đè Lâm Tư Hàm trên vách tường, dựa vào ánh sáng mờ nhạt mà nhìn kỹ vẻ mặt của cô.
Đơn thuần giống như một con thỏ nhỏ.
Từng cái hôn rơi xuống.
Ngón tay thon dài rơi xuống, dọc theo đường cong tinh tế ở dưới chân mà kéo sườn xám hoa xanh ngắn lên.
Sườn xám xẻ tà cao chính cũng có cái tốt, hoặc có lẽ là do vòng eo của cô quá mức tinh tế, tóm lại Thẩm Diệc Bạch sẽ không quản cô mặc sườn xám khi nào nữa, mặc mùa đông thì mùa đông, dù sao cũng có điều hòa nhiệt độ luôn bật 24/24.
Nút thắt cát tường bị mở ra, Thẩm Diệc Bạch xoay người Lâm Tư Hàm, ôm cô từ phía sau lưng, lẩm bẩm bên tai cô: “Hai họ liên hôn, một đường giao ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi.”
Âm thanh mê người đốt cháy ý chí, cơ thể Lâm Tư Hàm hoàn toàn mềm nhũn, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trong bóng đêm, chỉ có âm thanh quần áo cọ xát vào nhau vang lên những tiếng sột soạt sột soạt.
“Xem từ ngày đào hoa sáng rực, nên vợ nên chồng.
Bói năm nào con đàn cháu đống, người xướng người tùy.
Bây giờ lấy bạc đầu làm ước, thư hướng Hồng Tiên, hỏa đem Hồng Diệp chi minh, tái minh uyên phổ.(*)” Thẩm Diệc Bạch ngữ điệu lười nhác, híp mắt lại, chậm rãi rút ngón tay dài ra.
Giây tiếp theo, Lâm Tư Hàm cắn lên bàn tay vẫn luôn che trên miệng mình của Thẩm Diệc Bạch, hàm răng va vào khớp xương ngón trỏ của anh.
“Cho nên, biết gọi là gì chưa?” Ngữ điệu của Thẩm Diệc Bạch không đổi, phảng phất như người bị cắn không phải là mình.
Tăng thêm lực, Lâm Tư Hàm rốt cuộc chịu đựng không nổi, kêu ra tiếng, “Chồng, chồng…”
“Đọc lại một lần lời anh vừa nói.”
“Hai họ liên hôn, một đường giao ước, lương duyên vĩnh kết….” Lâm Tư Hàm chống vào tường, âm thanh run run, lặp lại lời nói của Thẩm Diệc Bạch, vẫn chưa nói hết câu, đã đổi lại từng lần mạnh bạo hơn.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm buông xuống, ánh trăng lạnh lùng.
Hôm sau, khi Lâm Tư Hàm nửa tỉnh nửa mê, xuyên qua khe hở mí mắt nhìn thấy Thẩm Diệc Bạch đang thấp giọng nói chuyện, anh hẳn là mới tắm xong, đầu vẫn còn chưa khô, chỉ đơn giản là khoác một chiếc áo tắm màu trắng dài.
“Ừm, tới kịp.” Thẩm Diệc Bạch quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện người trên giường đã tỉnh, nói một câu: “Chờ một lát.” Vài bước đến mép giường “Tỉnh rồi?”
“Nước.” Lâm Tư Hàm nhắm mắt lại, nói: “Em muốn uống nước.”
Thẩm Diệc Bạch buông điện thoại, lấy ly nước thủy tinh ở đầu giường, đổ non nửa ly nước ấm vào, đỡ Lâm Tư Hàm lên uống nước, “Buổi chiều đoàn phim bắt đầu làm việc.”
Lâm Tư Hàm đẩy ly nước ra, “Mấy giờ?”
“Đợi lát nữa đưa em trở về, vừa kịp.” Thẩm Diệc Bạch buông ly nước nói, “Anh đi lấy quần áo cho em.”
Lát sau đến đoàn phim, Lâm Tư Hàm trốn vào trong phòng nghỉ, ngăn cách với mấy người bên ngoài cố tình làm quen.
Đường Như đến sớm hơn Lâm Tư Hàm dựa vào bàn trang điểm lướt weibo, vui đùa: “Vị kia nhà em sắp thành một nửa người đại diện rồi.”
Miệng nhỏ của Lâm Tư Hàm hé ra uống một ngụm nước nhỏ, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.
Đường Như nói cũng không sai, không tìm được lý do phản bác…
“Hai người thật đã đăng kí kết hôn?”
“Ừm.
Sao chị lại biết?” Lâm Tư Hàm ngẩn người.
“Ta X!” Tiểu Giang chửi thề, cầm di động ngồi xổm ở bên cạnh ghế dựa của Lâm Tư Hàm, “Bức ảnh này là sự thật?”
“Bức ảnh gì?” Lâm Tư Hàm không hiểu ra sao mà cầm lấy điện thoại của Tiểu Giang.
[Hạnh phúc nhỏ của hai ta: Đi kết hôn với Nhị Cẩu Tử! Buổi chiều ở Cục dân chính đụng phải nữ thần thỏ con! Hi hi, thế mà tôi lại cùng nữ thần @Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ (V) đăng kí kết hôn cùng một ngày! Cảm giác cả một đời may mắn của mình đều dùng trên người Nhị Cẩu Tử, không có Nhị Cẩu Tử tôi cũng không gặp được nữ thần ha ha.
Vốn dĩ cái này cũng chẳng có cái gì, nữ sinh phát weibo cũng không có nhiều người theo dõi, được cái ở chỗ bạn trai của nữ sinh này là một blogger về trò chơi có rất nhiều fans, sau khi nữ sinh phát weibo thì đã chia sẻ: Từ khi gặp được em anh đãnhận thầu toàn bộ châu Phi.
Anh là Nhị Cẩu Tử, em chính là Nhị Cẩu Tử phu nhân.
Kết quả có thể nghĩ, Lâm Tư Hàm một mình nhận thầu hotsearch 3 hotsearch đầu tiên, #Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm kết hôn# nhanh chóng trở thành đề tài đứng đầu hotsearch.
Đường Như tò mò mà nhìn tay Lâm Tư Hàm, “Nhẫn của em đâu?”
“Có phải là trứng bồ câu* không?” Tiểu Giang kích động mà nói: “Em muốn nhìn thấy trứng bồ câu.”
*Ý chỉ nhẫn cưới quý giá đắt đỏ, có đính kim cương lớn.
“Không có.” Lâm Tư Hàm lắc đầu, lấy điện thoại ra đăng nhập weibo, tin tức weibo quá nhiều, load tin tức một hồi lâu, mới vào.
“Bọn em cũng không thể xem sao?” Tiểu Giang chống cằm, ánh mắt long lanh mong đợi mà nhìn Lâm Tư Hàm, nói: “Chị gái nhỏ, nữ thần, Đại Hàm Hàm, thỏ con…”
Lâm Tư Hàm lập tức bật cười, “Em gọi chị là ba ba cũng vô dụng, chị cũng không thể biến từ không có gì thành một chiếc nhẫn cho em xem được.”
“Có ý gì?” Tiểu Giang ngồi xổm tại chỗ vài giây sau đó đột nhiên đứng lên, “Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó.” Đi lại trong phòng nghỉ vài vòng, không thể tin được hỏi: “Thẩm tổng cầu hôn thế mà không chuẩn bị nhẫn?”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tiểu Giang, Lâm Tư Hàm bình tĩnh gật đầu.
“Không có nhẫn chắc là có hoa tươi đi? Ít nhất 999 bông hồng đỏ.” Tiểu Giang chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại một câu.
“Cái này cũng không có.”
“…” Đường Như rời khỏi weibo, “Vậy hai người có gì?”
“Cái gì cũng không có.” Lâm Tư Hàm soạn xong weibo là post ngay.
“Ta X.” Tiểu Giang chửi thề một tiếng, cố gắng nuốt hai từ ‘trắng vé’ vào trong cổ họng.
Cô vẫn là lần đầu tiên thấy loại cưới vợ không mất phí như thế này.
[Lâm Tư Hàm Hàm Hàm Hàm Hàm con thỏ V: Hai họ liên hôn, một đường giao ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi.
Xem từ ngày đào hoa sáng rực, nên vợ nên chồng.
Bói năm nào con cháu đầy đàn, người xướng người tùy.
Bây giờ lấy bạc đầu làm ước, thư hướng Hồng Tiên, hỏa đem Hồng Diệp chi minh, tái minh uyên phổ.
Giới thiệu cho mọi người một chút, @Thẩm Diệc Bạch đây là tiên sinh của tôi.]
Thoát khỏi weibo, Lâm Tư Hàm bắt đầu nghiêm túc xem kịch bản, chuẩn bị cho cảnh diễn buổi chiều, lượng công việc của cô không lớn, chỉ có vài lời thoại đơn giản.
Vài câu thoại nhanh chóng được quay xong, Lâm Tư Hàm chào hỏi đạo diễn rồi trở về Thấm Viên.
Trước thang máy lầu một của Thấm Viên có một chàng trai đang đứng, bóng dáng đơn bạc, đeo một ba lô màu đen rất to.
Lâm Tư Hàm đứng yên ở thang máy, mắt nhìn số tầng thang máy dừng lại, khoảng chừng vẫn còn một lát, tầm mắt chuyển lên người chàng trai.
Cậu ta không kéo áo khoác, lộ ra áo T shirt màu đen bên trong, trên vạt áo màu đen có in chữ ME màu trắng.
“Diệp Trạch?” Lâm Tư Hàm không xác định mà gọi một tiếng.
Diệp Trạch hơi híp mắt mà quay đầu nhìn người con gái bên cạnh, không nói chuyện.
“Tinh” một tiếng, âm thanh cửa thang máy mở làm giảm xấu hổ của Lâm Tư Hàm.
Quả nhiên, giống như lời của Monee đã nói…
Đoàn phim của bọn họ cùng CLB thể thao điện tử ME hợp tác một lần, mượn sân thi đấu của bọn họ để quay một cảnh diễn, khi đến giai đoạn làm hậu kỳ thì trực tiếp đổi logo của đội ME đi, vừa tiết kiệm tiền lại tiết kiệm thời gian.
Ngày quay phim hôm đó, Monee đến đoàn phim trên danh nghĩa là thăm bạn nhưng thực tế là muốn gank với Diệp Trạch, kết quả lắc lư cả nửa ngày cũng không gặp được đội trưởng cao quý lạnh lùng của ME.
Hai người đồng thời bước vào thang máy.
Lâm Tư Hàm ấn tầng 5, Diệp Trạch chậm rì rì mà ấn tầng 6.
Ấn xong, khi thu tay lại, Diệp Trạch nhíu mi, lại liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Tầng 5? Thẩm Diệc Bạch?
Thang máy rất yên lặng, Lâm Tư Hàm xách theo túi, chuyên chú mà nhìn số đang không ngừng nhảy lên.
Khi thang máy đến tầng 5, Diệp Trạch dựa vào vách thang máy nghĩ đến cuộc họp cuối năm của Thẩm thị kéo kéo khóe miệng, đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Diệc Bạch?”
“Hửm?” Lâm Tư Hàm nghĩ Diệp Trạch có thể là đang hỏi quan hệ giữa cô và Thẩm Diệc Bạch, gật gật đầu.
Khi ăn cơm buổi tối, Lâm Tư Hàm nhớ tới chuyện này, hỏi: “Anh quen biết Diệp Trạch?”
“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch giúp Lâm Tư Hàm thu dọn bàn ăn, “Sao lại hỏi cái này?”
“Hôm nay ở thang máy đụng mặt cậu ấy, rất ngượng.
Lúc ở tầng một em hỏi cậu ta có phải Diệp Trạch không, cậu ta liếc nhìn em một cái không nói câu nào, đến khi đến tầng năm đột nhiên nói ra ba chữ Thẩm Diệc Bạch.” Lâm Tư Hàm nghiêng đầu đánh giá nam nhân trước mặt, “Trước kia sao không phát hiện tên của anh dùng được kiểu như vậy ha.”
“Cậu ta là đàn em của anh, cũng là con của thầy giáo anh.” Thẩm Diệc Bạch nhìn bộ dáng hâm mộ của Lâm Tư Hàm, đột nhiên hỏi: “Anh đẹp hay là cậu ta đẹp?”
Chú thích:
(*): Câu này xuất phát từ dòng chữ trên giấy đăng ký kết hôn thời Trung Hoa Dân Quốc.
Giải thích nghĩa: Cuộc hôn nhân là sự kết hợp phù hợp để kết hôn và hình thành một mối quan hệ tốt đẹp.
Khi hoa đào nở rộ là lúc nên duyên vợ chồng, ước mong mai sau, con cháu nối dõi đầy đàn, con cháu làm ăn phát đạt nhiều đời.
Viết lời hứa từ trẻ đến khi già, ghi lại món quà cầu hôn đó như một bài thơ trên giấy uyên ương đỏ.
(Nguồn: Baidu).
Bình luận facebook