1.
Trên xe hoa đến khách sạn, Phương Tri Tuân phớt lờ tài xế và phù rể ở hàng phía trước, cúi người hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
"Miên Miên của anh thật xinh đẹp."
Cơ thể tôi cứng đờ, nở một nụ cười mất tự nhiên.
"Trang điểm rồi, đừng hôn." Phương Tri Tuân mặc một bộ vest đen được cắt may khéo léo, với phần tóc mái được chải ra sau lộ ra vầng trán sáng bóng.
Lúc này, hắn đang ân cần nhìn tôi, sự dịu dàng trong mắt dường như muốn tràn ra: "Sao vậy, hình như em không vui lắm?"
Tôi sững sờ trong giây lát, nhất thời không phân rõ hắn đang đóng kịch hay là thật lòng.
"... Dậy quá sớm, có chút buồn ngủ." Tôi nói.
Đôi lông mày sắc bén của người đàn ông khẽ giật một cái: "Không phải là... hối hận khi gả cho anh đấy chứ?"
Biểu cảm của tôi đông cứng hai giây.
Dừng một chút, như không có chuyện gì xảy ra mà nhéo mặt hắn: "Nghĩ bậy cái gì vậy."
Phương Tri Tuân kéo tay tôi qua nắm lấy, ánh mắt thâm trầm dịu dàng, giống một cái giếng sâu.
"Đăng ký kết hôn rồi, hiện tại hối hận cũng đã muộn."
"Miên Miên, đồng ý với anh, vĩnh viễn đừng rời khỏi anh, có được không?
Phương Tri Tuân thiếu cảm giác an toàn, ham muốn chiếm hữu mạnh, khi chưa ở bên nhau tôi đã biết điều đó.
Nếu là trước đây, tôi sẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp của hắn, mỉm cười nói với hắn: "Anh còn lo lắng cái gì, mạng của em cũng là do anh cứu."
Nửa năm mắc chứng trầm cảm nặng, tất cả bạn bè đều rời bỏ tôi, chỉ có Phương Tri Tuân không rời nửa bước cùng tôi vượt qua khó khăn.
Đã trải qua lễ rửa tội sinh tử, tình yêu của chúng tôi sâu đậm đến lạ thường.
Nhưng ngày hôm nay, tôi nhìn người đàn ông mình từng yêu nhất này, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Mắt khẽ chớp vài cái, tôi che giấu mà nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sắp đến rồi phải không?"
"Miên Miên, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh."
Phương Tri Tuân luôn nhạy bén, giọng hắn mềm xuống, nhưng không chịu buông tha.
Lúc còn yêu thì cảm giác vô cùng ngọt ngào nũng nịu, hiện tại nghe vào trong tai, tôi chỉ cảm thấy cáu kỉnh.
Tôi nghiêng đầu dựa vào cửa xe: "Em chợp mắt một lát, đến nơi thì gọi em."
"... Được."
Phương Tri Tuân muốn nói lại thôi, cuối cùng không kiên trì nữa,
Hắn tiến lại gần khẽ hôn lên trán tôi: "Nghỉ ngơi một lát cho khỏe."
Phù rể ở phía trước phát hiện không khí không đúng lắm, quay đầu trêu chọc hai chúng tôi:
"Anh Tuân, anh có thể có tiền đồ một chút được không, nếu cứ như vậy, sau khi cưới không phải sẽ bị chị dâu nắm trong lòng bàn tay sao."
"Tên nhóc nhà cậu thật nhiều chuyện."
Phương Tri Tuân mỉm cười mắng một câu, càng nắm chặt tay tôi hơn.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa.
Ngẩng đầu, giọng lạnh như băng nói: "Tất cả những thứ này chẳng phải chính là điều các người mong muốn sao?"
2.
Giọng nói mang theo ám chỉ, hai người đồng thời ngơ ngác. Phù rể là Hà Trạm, nhìn sự thân thiết giữa anh ta và Phương Tri Tuan ngày hôm này, ai mà có ngờ được... anh ta chính là người cầm đầu b ắ t n ạ t Phương Tri Tuân hồi đại học, bị tôi nhiều lần gặp phải.
Lòng tôi tràn đầy căm phẫn thu thập bằng chứng để giúp Phương Tri Tuân tố cáo với giáo viên, nhưng bởi vì Hà Trạm là cháu trai của hiệu trưởng, cho nên nhà trường đã chọn cách phớt lờ.
Phương Tri Tuân bị đ á n h còn nặng hơn, tôi cũng bị liên lụy.
Khi đó việc mà Hà Trạm thích nhất là đem một thùng nước sông Mịch đến trước mặt tôi: "Uống, còn thừa một ngụm tao đ ấ m nó một cái."
Tôi do dự một lát, đàn em của anh ta đã vung nắm đ ấ m lên.
Mặt Phương Tri Tuân bị đ ấ m lệch qua một bên, hắn căm hận trừng mắt nhìn Hà Trạm: "Không liên quan đến cô ấy, cứ nhắm vào tao đây này."
Thùng nước kia đục ngầu, vừa hôi thối vừa bẩn thỉu.
Tôi cố nén cơn buồn nôn, nghẹn ra hai chữ từ trong cổ họng: "... Tôi uống."
Phương Tri Tuân lo lắng đến mức hai mắt đỏ ngầu, hắn lớn tiếng quát tôi: "Khúc Miên Miên, em cho rằng em là chúa cứu thế sao? Không được uống!"
Hà Trạm cười lớn vỗ tay: "Tao nói không phải chứ, hai đứa chúng mày trước đây cũng chẳng quen biết gì nhau, vì một kẻ không liên quan mà đắc tội với bọn tao, Khúc Miên Miên, mày thấy đáng giá sao?"
Miệng và chóp mũi ngập trong mùi tanh hôi của nước Mịch, tôi thậm chí còn phân ra chút tâm tư để suy nghĩ.
Đáng giá sao?
Tôi không biết.
Thật ra thì tôi có thể chọn nhắm mắt làm ngơ, nhưng có lẽ là do học luật, ý thức về công lý và sự đồng tình của tôi vượt xa những người khác.
Tôi căm hận b ạ o l ự c học đường, muốn cứu Phương Tri Tuân, cũng muốn đòi lấy một phần công lý.
Nhưng cho dù tôi đã cố gắng hết sức, mấy người do Hà Trạm cầm đầu cũng chỉ bị tạm giam mấy ngày.
Lần này tôi đã hoàn toàn chọc giận bọn họ.
Ngày thứ hai sau khi ra ngoài, bọn họ liên tục t á t tôi hơn 20 cái, bắt tôi bò như một con chó, dùng đủ những lời lẽ l ă n g m ạ và t ụ c t ĩ u để xúc phạm tôi.
Khi tôi gục xuống đất như một con chó ch ế t, tôi nghe thấy một người trong số họ dùng giọng cợt nhả nói: "Cô ta là hoa khôi của Học viện Luật, gương mặt thì không nói rồi, không biết dáng dấp thế nào?"
Tôi co rúm người lại, lần đầu tiên cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, cầu xin các người..."
Một vài người cười nói: "Nhìn thử một chút thôi mà, lại cũng không làm gì khác."
Tôi điên cuồng giãy giụa gào lên, bị bọn chúng trói chặt tay chân lại.
Quần áo của tôi bị lột ra, những ngón tay nhớp nháp kinh tởm dạo chơi trên cơ thể thôi.
Những vết bầm tím hiện rõ trên làn da trắng như sứ, nước mắt tôi giàn giụa, tôi bị bao vây bởi sự tuyệt vọng và bất lực.
Nếu như trên tay có một con d a o, tôi nghĩ tôi sẽ th ọ c ch ế t tất cả bọn chúng mà không chút do dự.
Ngày đó, bọn họ không chỉ nhìn, mà còn chụp ảnh lại.
Ngày hôm sau, "hình ảnh kh i ê u d â m" của hoa khôi Học viện Luật tràn lan khắp sân trường.
Có lẽ là một tuần sau đó, tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng, bị buộc nghỉ học.
Phương Tri Tuân thuê một căn nhà bên ngoài trường học, ngày đêm trông nom tôi.
Hắn rất thích khóc, điều thường xuyên nói với tôi nhất chính là "Rất xin lỗi". Tôi không ăn cơm, hắn tuyệt thực cùng tôi. Tôi dùng d a o c ứ a vào cổ tay, sau khi hắn phát hiện ra cũng không mắng tôi, chỉ r ạ c h một vết thương giống y hệt trên cổ tay mình ở ngay trước mặt tôi.
Không nói rõ tình cảm bắt đầu nảy sinh từ khi nào, đợi đến lúc tôi nhận ra, đã đắm chìm vào nó không thể thoát ra.
Năm tốt nghiệp, tôi bất ngờ phát hiện Phương Tri Tuân và Hà Trạm đã gạt bỏ hiềm khích trước đây, qua lại rất thân thiết.
Vì vậy âm thầm nhắc nhở hắn: "Hà Trạm b ắ t n ạ t chúng ta như vậy, sao hai người còn có thế làm bạn được chứ?"
Hắn sờ đầu tôi, khẽ thở dài: "Nhà họ Phương và nhà họ Hà trong chuyện làm ăn có nhiều mối liên hệ, quan hệ giữa hai bên là không thể tránh khỏi."
"Miên Miên, con người phải nhìn về phía trước."
Giọng hắn nhẹ tênh, như thể đang ám chỉ điều gì đó.
Chúng tôi vì chuyện này mà cãi nhau một trận.
Phương Tri Tuân nhẹ nhàng dỗ dành tôi, còn bảo Hà Trạm đến tận cửa nhận tội.
Tôi không thể hiểu nổi.
Những kẻ bắt nạt không xứng nhận được sự tha thứ, chứ đừng nói đến tính cách ăn miếng trả miếng của Phương Tri Tuân.
Trong lòng tôi chán ghét Hà Trạm, nhưng đồng thời cũng yêu Phương Tri Tuân đến tận xương tủy.
Mắt không thấy tâm không phiền, tôi không can thiệp vào mối quan hệ của hai người họ, nhưng cũng chưa từng cho Hà Trạm sắc mặt tốt.
5 năm sau, đêm trước hôn lễ của tôi và Phương Tri Tuân, tiểu thanh mai của hắn - Hà Băng Vũ đến tìm tôi, phát một đoạn ghi âm.
Lúc này tôi mới chợt hiểu ra.
Phương Tri Tuân và Hà Trạm từ đầu đã ở một phe, bọn họ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, chơi đùa tôi đến xoay vòng vòng.
Nghe xong đoạn ghi âm, tôi sững sờ tại chỗ, tim như bị kh o é t một lỗ lớn, đau đến mức khó thở.
Hóa ra những trò b ắ t n ạ t kia chẳng qua là một âm mưu đã được lên kế hoạch kỹ càng.
Tôi thức trắng đêm, giống như tự ngược mà nghe đi nghe lại.
Vẫn không thể hiểu nổi tại sao người đàn ông luôn miệng nói không phải tôi thì sẽ không kết hôn lại biến thành kẻ đầu sỏ b ắ t n ạ t tôi, khiến tôi bị trầm cảm?
Bình luận facebook