Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147: Vấn Linh
Đang yên đang lành, hẹn một ngày, lại đi lên chuyến xe đến Hoàng Tuyền?
Anh ta không sợ rằng xuống xe sẽ dọa đến đối tượng thân thiết của anh ta sao?
Không!
Anh nhất định không phải là đi hẹn hò thân mật.
Anh ta chắc là phải ra ngoài để làm một số công việc. Đó là một công việc lớn và khó khăn, nếu không anh ta sẽ không tự tin đến mức trốn tránh tôi? Nhất định là chuyện đó có nhiều khó khăn và nguy hiểm.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đến khi anh ta xuống xe, vì vậy tôi đã soạn một tin nhắn gửi cho anh ta:
"Nhỏ nói lắp đã đến chỗ anh, có thể sẽ làm rối loạn cuộc hẹn hò, đọc được tin nhắn nhớ gọi lại cho tôi.” Tôi liền ôm con ngủ một hồi trời đã sáng. Vơ vội chiếc điện thoại nhưng không hề có cuộc gọi nhỡ nào từ Sầm Chín Nguyên.
Vậy thì, nhất định có chuyện không ổn rồi.
Nếu Sầm Chín Nguyên đi chuyến tàu cuối cùng của Huàng Tuyền, anh ấy chắc chắn sẽ phải xuống xe trước bình minh. Miễn là anh ấy xuống, anh ấy có thể nhận được tin nhắn và gọi lại cho tôi ngay lập tức. Nhưng trong trường hợp này chả nhẽ anh ta đã không thể xuống xe hoặc đã xảy ra chuyện xấu.
Tôi liên tục gọi điện cho Sầm Chín Nguyên suốt buổi sáng, nhưng vẫn chỉ có tiếng của cô nhân viên tổng đài lặp đi lặp lại. Đến trưa, tôi đã hoàn toàn từ bỏ hành vi ngu ngốc này, đặt điện thoại di động xuống và đợi đến tối để thắp nhang thi triển vấn linh thuật.
Thuật vấn linh Đó là một thuật pháp mà Sầm Chín Nguyên đã dạy cho tôi.
Ông nói rằng đây là một bộ pháp thuật cơ bản của bọn họ học được trên núi Long Hổ, thường được sử dụng để hỏi đường hoặc hỏi những điều nhỏ từ các linh hồn lang thang vất vưởng khắp nơi.
Anh ấy đã dạy tôi rất nhiều bộ thuật pháp. Chỉ có bộ pháp thuật này là thứ tôi học với sự quan tâm tối đa, bởi vì sau khi tôi học được, tôi sẽ thắp nhang vào mỗi tối chủ nhật để hỏi các linh hồn, và yêu cầu các linh hồn về nhà và thăm cha mẹ tôi. Tôi biết được Cậu bé La Cương đã thành công ở trường, và cũng có bạn gái là hoa khôi của trường, vì vậy tôi có thể cảm thấy thoải mái hơn khi tôi đi vắng.
Tất nhiên rồi.
Tôi cũng đã hỏi thăm về ai đó.
Đó là Âm Thao.
Nhưng bất kể tôi có hỏi hay sử dụng vũ lực như thế nào, cũng không thể hỏi được về nơi ở cũng như cuộc sống của anh ấy.
Lần này, tôi có thể làm điều đó. Tôi xin hỏi về sầm chín nguyên.
Tôi đã đốt ba cây nhang trước bức chân dung Tổ Sư Gia của Sầm Chín Nguyên sau đó vái lạy một cách chân thành: "Tín nữ Viên Phi Phi, đột nhiên không thể liên lạc được với Sầm Chín Nguyên là đệ tử đời thứ 36 của quý bổn phái. Hôm nay thắp 3 nén nhang, hi vọng tổ sư gia có thể phù hộ tín nữ thuận lợi tìm được Sầm Chín Nguyên. “
Nói xong, lặng lẽ niệm vấn linh quyết.
Nhưng hôm nay thật bất thường.
Ba cây nhang cháy hết, một chút phản hồi cũng không có.
Ngay cả khi Sầm Chín Nguyên ở trên chuyến tàu cuối cùng của Hoàng Tuyền, cũng sẽ có hồn ma nhìn thấy anh ta trên đó.
Nhưng lần này, không có tin tức gì cả?
Tôi cảm thấy rất khó chịu.
Mí mắt phải nhảy dữ dội.
Thuật vấn linh này không thể hỏi nhiều. Ba ngày mới được hỏi một lần . Sau khi thi triển thuật vấn linh thất bại, tôi chỉ có thể gấp hạc giấy. Sầm Chín Nguyên đã dạy tôi thêm một thuật pháp nhỏ hỏi đường đó là dùng tiên hạc thả ra ngoài. Đó là đặt một mảnh ý thức nhỏ lên con hạc giấy sau đó niệm pháp chú lái con hạc giấy ra ngoài để tìm ai đó hoặc tìm đường.
Theo lời của Sầm Chín Nguyên, khi ý thức của người này được gắn vào một con hạc giấy, nó sẽ trở thành một thiên thần của gió và di chuyển ngược chiều gió, để có thể bay cao hơn, nhìn xa hơn và đi đến nhiều nơi. Nó bay rất xa, vì vậy nó thuận tiện hơn để tìm đường hoặc tìm ai đó.
Nhưng chú pháp này chỉ có thể được sử dụng một lần một ngày. Sau mười ngày, bạn phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể sử dụng lại. Bởi vì mỗi người chỉ có 3 hồn và 7 phách, thêm tối đa là 10 phần thần thức, dùng hết rồi phải chuyên tâm nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho hồi phục mới có thể tiếp tục dùng.
Tôi sử dụng thần chú nhỏ này liên tục, nhưng cũng không thể tìm thấy anh ta.
Tôi hy vọng anh ta không rơi vào địa ngục.
Nếu anh ta rơi vào địa ngục thật, tôi cũng không có cách nào để tìm thấy anh.
* **
Ngày thứ ba.
Tôi dùng lại thuật vấn linh
"Tín nữ Viên Phi Phi hi vọng Tổ Sư Gia phù hộ thuận lợi tìm ra Sầm Chín Nguyên—đệ tử đời thứ 36 của bổn phái. Bất kể người ở trên Trần gian hay âm tào địa phủ miễn là có thể tìm thấy Sầm Chín Nguyên, tín nữ nguyện cắt đi 3 phần tóc để trao đổi nỗi ưu tư này.
Tôi vái lại tổ sư gia của sầm chính nguyên một cách chân thành. Vừa niệm xong chú vấn linh, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cốc!
Lần 1, đèn tắt!
Cốc!
lần hai, ngọn nến bị tắt, chỉ có hai ngọn đèn dài bên cạnh bức chân dung của tổ sư gia vẫn còn sáng!
Cốc!
Ba lần, củ cải khóc lớn, đó là một tiếng khóc xé nát tâm can.
Hẳn là một hung tin.
Tôi chỉ là hỏi linh, gió sẽ mang đến cho tôi câu trả lời của họ, nó không cần tìm đến tận cửa, tại sao vẫn đến?
Tôi nhanh chóng chạy đến bên cạnh cái nôi, suy ngẫm về biện pháp trấn an và vẽ bùa hộ mệnh đặt lên trán của củ cải, cho đến khi con bé ngủ lại. Sau đó tôi trở lại trước bài vị của tổ sư gia. Ba cây nhang: “ ngươi có ở đây để trả lời câu hỏi của tôi không?”
gió thổi tớ, tro hương rơi trên đài và xếp thành một chữ “ phải”
Linh hồn này thật mạnh mẽ, tôi nhìn vào từ "phải” do dự trong ba giây, và cuối cùng quyết định mở cửa.
Trước khi đi mở cửa, tôi giấu củ cải vào trong phòng, rồi sau đó mới đi ra.
Khi tôi mở cửa, tôi để mắt đến nó và muốn xem loại ma nào ở ngoài cửa. Vì vậy, tôi liền thi triển thuật mở thiên nhãn, xuyên thấy qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Tôi nhìn thấy ánh sáng mờ ảo ngoài hành lang, một bóng ma đầy máu, đứng bên ngoài.
Một con lệ quỷ hồng.
Hỏi linh hồn, thường hỏi quỷ mới hoặc tiểu quỷ, tại sao lại hỏi trúng một tên lệ quỷ?
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Cánh cửa vẫn đang gõ nhịp nhàng.
Nhang trên bàn sắp cháy hết. Nếu hương cháy hết và tôi vẫn chưa mở cửa, thì linh hồn sẽ rời đi, và tôi sẽ không hỏi được Sầm Chín Nguyên đang ở đâu!
Tôi đã thi triển thuật vấn linh trong ba ngày và không hỏi ra được điều gì. Tôi không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Không, tôi không nỡ
Liền miễn cưỡng đi ra.
tôi nghiến răng 1 cái, kéo cánh cửa ra.
Hừ!
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua thấm vào tận xương tủy.
Tôi rùng mình, cố giữ cánh cửa. Miễn là tôi không nhường đường, linh hồn hung dữ sẽ không thể vào nhà, và sẽ không gây ra rắc rối không cần thiết.
"Ngươi có biết Sầm Chín Nguyên đang ở đâu không?"
Lệ quỷ tuyệt nhiên không nói. Sau khi nghe những lời của tôi, một ánh sáng bất chợt lóe lên trên khuôn mặt ngớ ngẩn, cô ấy đột ngột chạy tới và cắn vào tay tôi!
cái gì !
Cắn tôi?
Tôi ném cô ta sang một bên vì đau đớn, dấu răng đã in lại trên cánh tay- chảy máu!
"Cô làm cái trò gì vậy?" Tôi giận dữ hỏi!
Nhưng lệ quỷ đứng trước mặt tôi với đôi mắt nhắm nghiền, và gió vẫn tiếp tục quay quanh cô. Dần dần, mái tóc rối bù trở nên mềm mại hơn, khuôn mặt tái nhợt dần trở lại màu máu, và chiếc váy đỏ hư hỏng dần được phục hồi Cái nhìn nguyên thủy nhất - một chiếc váy đỏ thanh lịch.
Cô ta mở mắt ra, trông vô cùng xinh đẹp.
Cô ấy mỉm cười với tôi: "Tôi là hồn ma của Sầm Chín Nguyên”
Anh ta không sợ rằng xuống xe sẽ dọa đến đối tượng thân thiết của anh ta sao?
Không!
Anh nhất định không phải là đi hẹn hò thân mật.
Anh ta chắc là phải ra ngoài để làm một số công việc. Đó là một công việc lớn và khó khăn, nếu không anh ta sẽ không tự tin đến mức trốn tránh tôi? Nhất định là chuyện đó có nhiều khó khăn và nguy hiểm.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ đến khi anh ta xuống xe, vì vậy tôi đã soạn một tin nhắn gửi cho anh ta:
"Nhỏ nói lắp đã đến chỗ anh, có thể sẽ làm rối loạn cuộc hẹn hò, đọc được tin nhắn nhớ gọi lại cho tôi.” Tôi liền ôm con ngủ một hồi trời đã sáng. Vơ vội chiếc điện thoại nhưng không hề có cuộc gọi nhỡ nào từ Sầm Chín Nguyên.
Vậy thì, nhất định có chuyện không ổn rồi.
Nếu Sầm Chín Nguyên đi chuyến tàu cuối cùng của Huàng Tuyền, anh ấy chắc chắn sẽ phải xuống xe trước bình minh. Miễn là anh ấy xuống, anh ấy có thể nhận được tin nhắn và gọi lại cho tôi ngay lập tức. Nhưng trong trường hợp này chả nhẽ anh ta đã không thể xuống xe hoặc đã xảy ra chuyện xấu.
Tôi liên tục gọi điện cho Sầm Chín Nguyên suốt buổi sáng, nhưng vẫn chỉ có tiếng của cô nhân viên tổng đài lặp đi lặp lại. Đến trưa, tôi đã hoàn toàn từ bỏ hành vi ngu ngốc này, đặt điện thoại di động xuống và đợi đến tối để thắp nhang thi triển vấn linh thuật.
Thuật vấn linh Đó là một thuật pháp mà Sầm Chín Nguyên đã dạy cho tôi.
Ông nói rằng đây là một bộ pháp thuật cơ bản của bọn họ học được trên núi Long Hổ, thường được sử dụng để hỏi đường hoặc hỏi những điều nhỏ từ các linh hồn lang thang vất vưởng khắp nơi.
Anh ấy đã dạy tôi rất nhiều bộ thuật pháp. Chỉ có bộ pháp thuật này là thứ tôi học với sự quan tâm tối đa, bởi vì sau khi tôi học được, tôi sẽ thắp nhang vào mỗi tối chủ nhật để hỏi các linh hồn, và yêu cầu các linh hồn về nhà và thăm cha mẹ tôi. Tôi biết được Cậu bé La Cương đã thành công ở trường, và cũng có bạn gái là hoa khôi của trường, vì vậy tôi có thể cảm thấy thoải mái hơn khi tôi đi vắng.
Tất nhiên rồi.
Tôi cũng đã hỏi thăm về ai đó.
Đó là Âm Thao.
Nhưng bất kể tôi có hỏi hay sử dụng vũ lực như thế nào, cũng không thể hỏi được về nơi ở cũng như cuộc sống của anh ấy.
Lần này, tôi có thể làm điều đó. Tôi xin hỏi về sầm chín nguyên.
Tôi đã đốt ba cây nhang trước bức chân dung Tổ Sư Gia của Sầm Chín Nguyên sau đó vái lạy một cách chân thành: "Tín nữ Viên Phi Phi, đột nhiên không thể liên lạc được với Sầm Chín Nguyên là đệ tử đời thứ 36 của quý bổn phái. Hôm nay thắp 3 nén nhang, hi vọng tổ sư gia có thể phù hộ tín nữ thuận lợi tìm được Sầm Chín Nguyên. “
Nói xong, lặng lẽ niệm vấn linh quyết.
Nhưng hôm nay thật bất thường.
Ba cây nhang cháy hết, một chút phản hồi cũng không có.
Ngay cả khi Sầm Chín Nguyên ở trên chuyến tàu cuối cùng của Hoàng Tuyền, cũng sẽ có hồn ma nhìn thấy anh ta trên đó.
Nhưng lần này, không có tin tức gì cả?
Tôi cảm thấy rất khó chịu.
Mí mắt phải nhảy dữ dội.
Thuật vấn linh này không thể hỏi nhiều. Ba ngày mới được hỏi một lần . Sau khi thi triển thuật vấn linh thất bại, tôi chỉ có thể gấp hạc giấy. Sầm Chín Nguyên đã dạy tôi thêm một thuật pháp nhỏ hỏi đường đó là dùng tiên hạc thả ra ngoài. Đó là đặt một mảnh ý thức nhỏ lên con hạc giấy sau đó niệm pháp chú lái con hạc giấy ra ngoài để tìm ai đó hoặc tìm đường.
Theo lời của Sầm Chín Nguyên, khi ý thức của người này được gắn vào một con hạc giấy, nó sẽ trở thành một thiên thần của gió và di chuyển ngược chiều gió, để có thể bay cao hơn, nhìn xa hơn và đi đến nhiều nơi. Nó bay rất xa, vì vậy nó thuận tiện hơn để tìm đường hoặc tìm ai đó.
Nhưng chú pháp này chỉ có thể được sử dụng một lần một ngày. Sau mười ngày, bạn phải nghỉ ngơi một tháng mới có thể sử dụng lại. Bởi vì mỗi người chỉ có 3 hồn và 7 phách, thêm tối đa là 10 phần thần thức, dùng hết rồi phải chuyên tâm nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho hồi phục mới có thể tiếp tục dùng.
Tôi sử dụng thần chú nhỏ này liên tục, nhưng cũng không thể tìm thấy anh ta.
Tôi hy vọng anh ta không rơi vào địa ngục.
Nếu anh ta rơi vào địa ngục thật, tôi cũng không có cách nào để tìm thấy anh.
* **
Ngày thứ ba.
Tôi dùng lại thuật vấn linh
"Tín nữ Viên Phi Phi hi vọng Tổ Sư Gia phù hộ thuận lợi tìm ra Sầm Chín Nguyên—đệ tử đời thứ 36 của bổn phái. Bất kể người ở trên Trần gian hay âm tào địa phủ miễn là có thể tìm thấy Sầm Chín Nguyên, tín nữ nguyện cắt đi 3 phần tóc để trao đổi nỗi ưu tư này.
Tôi vái lại tổ sư gia của sầm chính nguyên một cách chân thành. Vừa niệm xong chú vấn linh, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cốc!
Lần 1, đèn tắt!
Cốc!
lần hai, ngọn nến bị tắt, chỉ có hai ngọn đèn dài bên cạnh bức chân dung của tổ sư gia vẫn còn sáng!
Cốc!
Ba lần, củ cải khóc lớn, đó là một tiếng khóc xé nát tâm can.
Hẳn là một hung tin.
Tôi chỉ là hỏi linh, gió sẽ mang đến cho tôi câu trả lời của họ, nó không cần tìm đến tận cửa, tại sao vẫn đến?
Tôi nhanh chóng chạy đến bên cạnh cái nôi, suy ngẫm về biện pháp trấn an và vẽ bùa hộ mệnh đặt lên trán của củ cải, cho đến khi con bé ngủ lại. Sau đó tôi trở lại trước bài vị của tổ sư gia. Ba cây nhang: “ ngươi có ở đây để trả lời câu hỏi của tôi không?”
gió thổi tớ, tro hương rơi trên đài và xếp thành một chữ “ phải”
Linh hồn này thật mạnh mẽ, tôi nhìn vào từ "phải” do dự trong ba giây, và cuối cùng quyết định mở cửa.
Trước khi đi mở cửa, tôi giấu củ cải vào trong phòng, rồi sau đó mới đi ra.
Khi tôi mở cửa, tôi để mắt đến nó và muốn xem loại ma nào ở ngoài cửa. Vì vậy, tôi liền thi triển thuật mở thiên nhãn, xuyên thấy qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Tôi nhìn thấy ánh sáng mờ ảo ngoài hành lang, một bóng ma đầy máu, đứng bên ngoài.
Một con lệ quỷ hồng.
Hỏi linh hồn, thường hỏi quỷ mới hoặc tiểu quỷ, tại sao lại hỏi trúng một tên lệ quỷ?
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Cánh cửa vẫn đang gõ nhịp nhàng.
Nhang trên bàn sắp cháy hết. Nếu hương cháy hết và tôi vẫn chưa mở cửa, thì linh hồn sẽ rời đi, và tôi sẽ không hỏi được Sầm Chín Nguyên đang ở đâu!
Tôi đã thi triển thuật vấn linh trong ba ngày và không hỏi ra được điều gì. Tôi không thể bỏ qua cơ hội tốt này.
Không, tôi không nỡ
Liền miễn cưỡng đi ra.
tôi nghiến răng 1 cái, kéo cánh cửa ra.
Hừ!
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua thấm vào tận xương tủy.
Tôi rùng mình, cố giữ cánh cửa. Miễn là tôi không nhường đường, linh hồn hung dữ sẽ không thể vào nhà, và sẽ không gây ra rắc rối không cần thiết.
"Ngươi có biết Sầm Chín Nguyên đang ở đâu không?"
Lệ quỷ tuyệt nhiên không nói. Sau khi nghe những lời của tôi, một ánh sáng bất chợt lóe lên trên khuôn mặt ngớ ngẩn, cô ấy đột ngột chạy tới và cắn vào tay tôi!
cái gì !
Cắn tôi?
Tôi ném cô ta sang một bên vì đau đớn, dấu răng đã in lại trên cánh tay- chảy máu!
"Cô làm cái trò gì vậy?" Tôi giận dữ hỏi!
Nhưng lệ quỷ đứng trước mặt tôi với đôi mắt nhắm nghiền, và gió vẫn tiếp tục quay quanh cô. Dần dần, mái tóc rối bù trở nên mềm mại hơn, khuôn mặt tái nhợt dần trở lại màu máu, và chiếc váy đỏ hư hỏng dần được phục hồi Cái nhìn nguyên thủy nhất - một chiếc váy đỏ thanh lịch.
Cô ta mở mắt ra, trông vô cùng xinh đẹp.
Cô ấy mỉm cười với tôi: "Tôi là hồn ma của Sầm Chín Nguyên”
Bình luận facebook