• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Kết hôn âm dương (47 Viewers)

  • Chương 173: Đứa trẻ ngã

"Tôi tin cô là một con ma!" Năm từ này dội thẳng trên đỉnh đầu, nó gần như làm tôi khóc!

La Chương, anh có bị mù không? Củ cải và tôi không giống nhau sao? Anh không có mắt để nhìn à !

Vào lúc này, tôi không có thời gian để quan tâm nhiều như vậy, bởi vì có một cơn gió thổi vào trong hành lang. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy có bao nhiêu con ma bằng mắt thường, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng cơn gió đang ùa lên phía trên!

Không, tôi phải nhanh lên trên để ngăn chặn chúng!

Tôi vội vàng cắn ngón tay của mình muốn vẽ một đạo lôi phù lên lòng bàn tay trước, trong mọi trường hợp có thể tấn công kịp thời.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là ... tôi cắn nát ngón tay vẫn không thấy chảy máu!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cái bóng của tôi đã có rồi, nỗi đau trên cơ thể cũng có rồi, nhưng tại sao máu lại biến mất?

Bỏ đi!

Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, và vội vã bước lên cầu thang.

Khi tôi lên đến nơi liền không thấy bóng dáng La Chương đâu cả. Lúc này, trong lòng tôi có một linh cảm không đúng: nếu ai đó muốn trốn thoát thì phải chạy xuống cầu thang đằng này lại đi lên lầu, điều đó có nghĩa là gì? Có phải La Chương đang trèo lên mát nhà và có ý định nhảy xuống?

Khi tôi leo lên đỉnh tòa nhà, mọi thứ trước mặt tôi đã xác nhận phỏng đoán của tôi:

La Chương đứng trên lan can của tòa nhà, giơ đứa trẻ lên cao bằng tay!

What?

Không phải bản thân muốn nhảy lầu, mà là.....

Muốn mang con của tôi ném xuống dưới lầu.

Điên rồ!!!!

Trên đỉnh toà nhà, từng đợt gió âm tạt vào mạnh mẽ nhưng nó không làm nổi lên bất kỳ góc quần áo nào của La Chương. Điều đó có vẻ không thực tế, những cơn gió này đích thực không dám tiến về phía trước!

La Chương dường như đã rơi vào trạng thái nghẹt thở, đó là điểm chính khiến "họ" không dám tiến về phía trước.

Phải!

Sầm Chín Nguyên muốn con mắt ma thuật.

Trước khi anh ta có được con mắt ma thuật, tất nhiên sẽ không muốn con tôi sảy ra chút thiệt hại.

Lúc này, tôi cảm thấy có ai đó đẩy tay ở sau lưng, nhưng tôi quay lại và không thấy gì.

Tôi hiểu rằng Sầm Chính Nguyên muốn đem tôi ra làm vũ khí mà sử dụng.

Nhưng tôi cũng không có cách nào để phản kháng, bởi

Đó là con gái yêu quý của tôi! Tôi không thể để người khác ném con bé xuống lầu.

tôi nghiến răng thật chặt cố gắng bước đi với cơ thể yếu ớt và miệng tôi là một giọng khàn khàn: "La Chương! Anh mau đặt con bé xuống! Nếu anh muốn chết thì chết một mình ! Đừng mang con tôi theo!"

"Đừng đến đây! Nếu cô tiến thêm một bước, tôi sẽ ném nó xuống! "La Chương hét lên!

Tôi gầm gừ lên: "ngươi điên rồi, đó là con gái của ta” đến lúc này tôi không thể nhịn nổi nữa.

La Chương khịt mũi: "Đừng giả bộ nữa! Biến đi!"

Anh ta không tin tôi?

Một chút cũng không tin?

Anh ta bị mù à ?

Tôi mắng một cách giận dữ: "anh không có mắt để nhìn à? Người mù cũng có thể nhìn ra đó là con của tôi!"

Luo Zhang nói: "Mẹ cái con khỉ gì, cô xấu xí như thế, có chỗ nào giống con bé?"

xấu xí?

Khi tôi nghe thấy từ này, tôi chỉ ước mình có thể đá La Chương xuống dưới lầu! Điều này có giống ngôn ngữ của con người không? Mặc dù dáng dấp của tôi trông không giống một bà tiên, nhưng mũi ra mũi, mắt ra mắt. Từ "xấu xí" nằm ở đâu?

"Anh, anh đặt đứa trẻ xuống trước!" Tôi chịu đựng sự tức giận này và nói, "Giết người là phạm pháp. Anh dám ném đứa trẻ xuống, anh sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng lao lí đâu.”

La Chương khịt mũi: " sau đó các người sẽ để tôi đi chứ? "

Sau khi nói xong, anh ta ném mạnh tay xuống.

Con mẹ nó!

Tôi Không thể do dự thêm một hoặc hai giây nữa?

Nó xảy ra quá đột ngột, cho đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được một đứa trẻ còn sống bị ném từ tầng 34 xuống như thế này!

Độ cao này!

Chắc chắn phải tan xương nát thịt.

"Củ cải!" Giọng tôi đờ đẫn, nhưng lúc này, tôi cảm giác được mình chính xác là tê tâm liệt phế! Cổ họng tôi đang chảy máu!

Tôi vội chạy đến mép lan can.

Cố gắng mở to con mắt mà Nhìn xuống, trời quá tối, tôi không thể nhìn thấy gì, huống chi là một đứa trẻ nhỏ.

"Hahaha!" La Chương cười vui vẻ, dường như cảm thấy thoải mái sau khi thoát khỏi rắc rối.

Tôi lắng nghe tiếng cười này, như thể có một sợi dây đứt trong đầu nhanh chóng lao tới túm lấy cổ áo của La chương như một kẻ điên.

Lúc này, chỉ có một giọng nói vang trong đầu tôi.

Đó là:

Ngươi đã giết con ta , ta nhất định đem ngươi chôn cùng con bé.”

Nhưng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra.

Khi tôi ép La Chương ra khỏi tòa nhà một cách khó khăn, đó là lúc quan trọng nhất - lý do khiến tôi quay trở lại. Nó bảo tôi đừng làm tổn thương người này. Nó nói với tôi rằng La Chương chỉ là một người xa lạ bất lực Anh ta đối mặt với lũ xác sống trong toàn bộ nghĩa trang, anh ta có thể chiến đấu chống lại họ bằng cách nào? Trong tình huống này, anh đã tìm ra một trong những cách an toàn nhất, đó là từ bỏ đứa trẻ và cứu mạng anh.

Là mẹ ruột của Củ Cải tôi đã bỏ rơi Con bé hết lần này đến lần khác, không kể đến những người không thân thích gì như La Chương.

Là người ngoài cuộc, anh đã cố gắng hết sức trong khả năng hạn chế của mình.

Tôi thả La Chương ra

Đứa trẻ không còn nữa tôi còn thiết sống làm gì?

Tôi leo lên lan can không do dự. Ngay khi tôi chuẩn bị nhảy, ai đó bất ngờ ôm tôi từ phía sau!

"La Chương, hãy để tôi đi!" Tôi hét lên.

"Tôi không phải là La Chương." Người đàn ông phía sau nói, "La Hy, bình tĩnh!"

Là Sầm Chín Nguyên

Khi tôi nhìn lại, Sầm Chín Nguyên không biết đã xuất hiện từ khi nào. Anh ta kéo tôi lại mạnh mẽ, và sau khi tôi nhận ra anh ta, tôi quay lại ngay lập tức và hướng thẳng mặt anh ta giáng lên một cú đấm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kết Hôn Âm Dương
  • Hứa Lục Lục
Kết Hôn Âm Dương
  • Thanh Sam Yên Vũ
Kết Hôn Rồi Yêu - Đinh Thập Tam
  • Đinh Thập Tam/丁十三
Chương 11...
Chúng Ta Kết Hôn Thôi
  • Giảo Xuân Bính
Chương 73

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom