Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182: Tiểu Tinh điềm đạm
Tôi mỉm cười và nói với Tiểu Tinh: "Cô đi đi, tôi không thể giúp cô, đừng dựa vào tôi, nếu không, cô sẽ lại bị nhốt lại lần nữa !"
"Tại sao cô lại nói thế? ? " Tiểu Tinh dường như đã nhận ra điều gì đó," Hy Hy, làm sao cô biết tôi ở đây? Lần đầu cô đến, cô hoàn toàn không nhận ra tôi, vậy tại sao cô lại đến cứu tôi? "
Tôi lúc này mới nhớ ra, ngoài lợi thế duy trì sự hồn nhiên, tiểu thuyết gia Tiểu Tinh còn có một lợi thế khác, đó là - sự tò mò!
Cô ấy đã từng như thế này, và thích khám phá tất cả những bí ẩn chưa được hé lộ. Bây giờ cô ấy quay lại vấn đề cũ , cô ấy phải chắc chắn điều này là gì!
"Hy hy, cô đang gặp phải điều gì phải không? Tại sao cô không nói? Lâm... Lâm Nhuận đã làm gì với cô?"Tiểu tinh lơ lửng trước mặt tôi, cầm tay tôi và hỏi.
Tôi thở dài, và phải nói ngắn gọn về tình huống gần đây với Tiểu Tinh, giải thích đại khái về sự mất mát của con gái và yêu cầu của Lâm Nhuận, nhưng không đề cập đến Mạnh Trần gắn với Lâm Nhuận và những điều phức tạp.
Khi tôi cố tình tăng giọng, tôi nghĩ rằng tôi có thể khiến Tiểu Tinh sợ hãi, nhưng điều tôi không ngờ là Tiểu Tinh nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi đột nhiên nói: "Cái đó, cô chỉ cần dẫn tôi cùng đi, việc này không phải dễ dàng hơn nhiều à?”
Tôi đã bị bất ngờ, và nhanh chóng đứng dậy nói: ”viên phi phi, cô có vui không? Cô có hiểu ý tôi không? Bây giờ, Lâm Nhuận Dư không giống như Lâm Nhuận Dư mà cô biết trước đây, Anh ấy ... "
" Tôi biết! "
" ...!? "Nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của Tiểu Tinh, dường như đó không phải là một trò đùa với tôi, tôi đã bị nghẹn nước bọt:" Anh ấy yêu cầu tôi đưa cô đến Trước mặt anh ta, kẻ biến thái như anh ta, sự giam cầm đã khiến anh ta chán ngán. Đợi đến khi cô gặp anh ta, anh ta có thể trở nên biến thái giở thủ đoạn làm nhục cô.”
Tiểu Tinh cúi đầu mỉm cười róc rách như tiếng suối chảy, giọng cô ấy làm tôi đau lòng: "Không vấn đề gì , nhưng ít nhất , anh ta sẽ không truy sát con gái cô nữa."
Tôi nói: "Tôi đã nghĩ về điều đó, Mạnh ... Lâm Nhuận và tôi đều không biết con bé đang ở đâu. Miễn là không thể tìm thấy con tôi, anh ta không có cơ hội làm tổn thương con tôi! Và khi anh ta thực sự tìm thấy con tôi. Lúc đó, tôi sẽ nghĩ ra những cách khác để giải quyết vấn đề. Bây giờ tôi không thể phản bội cô để thay đổi một điều kiện phi thực tế! "
Tiểu Tinh nói với một nụ cười:" Hy hy, tôi hiểu, trên thế giới này không có chuyện đó. Một người mẹ sẽ không lo lắng khi mất con. Bây giờ con cô đã mất tích , cô hẳn phải lo lắng trước khi tìm thấy nó. "
" Không, tôi không lo lắng chút nào. "
" Nếu cô không lo lắng, tại sao bây giờ cô lại khóc? "
Một giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi vào má tôi.
Tôi bướng bỉnh lau nước mắt: "Tôi không thể tìm thấy con bé , lỡ như tôi tìm thấy con bé , tôi cũng không có khả năng bảo vệ nó. Ngay cả khi không có tôi, con bé có thể tự sắp xếp tốt hơn. Giống như người mẹ vô dụng là tôi, Điều tốt nhất là tránh xa con bé và không bao giờ kéo con bé vào vòng nguy hiểm ! "
Tiểu Tinh nâng tôi dậy và nhẹ nhàng lau nước mắt:" Đừng tự làm xấu mình, đừng lo lắng về quá nhiều khó khăn và nguy hiểm, sau tất cả Nó là máu thịt mà cô đã sinh ra sau 9 tháng 10 ngày. Con bé cần cô, và cô cũng cần nó. Đi tìm con bé.”
Tôi ngước nhìn Tiểu Tinh.
Khoảnh khắc này là khoảnh khắc đẹp và cảm động nhất mà tôi nghĩ về cô ấy. Đôi mắt cô ấy trong veo và tươi sáng, nụ cười của cô ấy ấm áp và tốt bụng, vì vậy tôi không thể không bước tới và ôm cô ấy.
"Được rồi, tôi sẽ đưa cô đến gặp anh ta.” Tôi thỏa hiệp.
Tôi từ trong túi lấy ra một hồn khám (đồ đựng chuyên biệt dùng đựng tiểu quỷ) thả Tiểu Tinh vào trong.
Khi tôi thả cô ấy vào, tôi cảm thấy đau nhói trong lòng, và bật khóc, nhưng tôi ngẩng đầu lên và nén lại những giọt nước mắt đâu buồn.
Trong tương lai, làm thế nào mọi chuyện có thể phát triển thuận lợi theo ý muốn của tôi?
Tôi có một linh cảm rất đáng ngại ...
"Tại sao cô lại nói thế? ? " Tiểu Tinh dường như đã nhận ra điều gì đó," Hy Hy, làm sao cô biết tôi ở đây? Lần đầu cô đến, cô hoàn toàn không nhận ra tôi, vậy tại sao cô lại đến cứu tôi? "
Tôi lúc này mới nhớ ra, ngoài lợi thế duy trì sự hồn nhiên, tiểu thuyết gia Tiểu Tinh còn có một lợi thế khác, đó là - sự tò mò!
Cô ấy đã từng như thế này, và thích khám phá tất cả những bí ẩn chưa được hé lộ. Bây giờ cô ấy quay lại vấn đề cũ , cô ấy phải chắc chắn điều này là gì!
"Hy hy, cô đang gặp phải điều gì phải không? Tại sao cô không nói? Lâm... Lâm Nhuận đã làm gì với cô?"Tiểu tinh lơ lửng trước mặt tôi, cầm tay tôi và hỏi.
Tôi thở dài, và phải nói ngắn gọn về tình huống gần đây với Tiểu Tinh, giải thích đại khái về sự mất mát của con gái và yêu cầu của Lâm Nhuận, nhưng không đề cập đến Mạnh Trần gắn với Lâm Nhuận và những điều phức tạp.
Khi tôi cố tình tăng giọng, tôi nghĩ rằng tôi có thể khiến Tiểu Tinh sợ hãi, nhưng điều tôi không ngờ là Tiểu Tinh nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi đột nhiên nói: "Cái đó, cô chỉ cần dẫn tôi cùng đi, việc này không phải dễ dàng hơn nhiều à?”
Tôi đã bị bất ngờ, và nhanh chóng đứng dậy nói: ”viên phi phi, cô có vui không? Cô có hiểu ý tôi không? Bây giờ, Lâm Nhuận Dư không giống như Lâm Nhuận Dư mà cô biết trước đây, Anh ấy ... "
" Tôi biết! "
" ...!? "Nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của Tiểu Tinh, dường như đó không phải là một trò đùa với tôi, tôi đã bị nghẹn nước bọt:" Anh ấy yêu cầu tôi đưa cô đến Trước mặt anh ta, kẻ biến thái như anh ta, sự giam cầm đã khiến anh ta chán ngán. Đợi đến khi cô gặp anh ta, anh ta có thể trở nên biến thái giở thủ đoạn làm nhục cô.”
Tiểu Tinh cúi đầu mỉm cười róc rách như tiếng suối chảy, giọng cô ấy làm tôi đau lòng: "Không vấn đề gì , nhưng ít nhất , anh ta sẽ không truy sát con gái cô nữa."
Tôi nói: "Tôi đã nghĩ về điều đó, Mạnh ... Lâm Nhuận và tôi đều không biết con bé đang ở đâu. Miễn là không thể tìm thấy con tôi, anh ta không có cơ hội làm tổn thương con tôi! Và khi anh ta thực sự tìm thấy con tôi. Lúc đó, tôi sẽ nghĩ ra những cách khác để giải quyết vấn đề. Bây giờ tôi không thể phản bội cô để thay đổi một điều kiện phi thực tế! "
Tiểu Tinh nói với một nụ cười:" Hy hy, tôi hiểu, trên thế giới này không có chuyện đó. Một người mẹ sẽ không lo lắng khi mất con. Bây giờ con cô đã mất tích , cô hẳn phải lo lắng trước khi tìm thấy nó. "
" Không, tôi không lo lắng chút nào. "
" Nếu cô không lo lắng, tại sao bây giờ cô lại khóc? "
Một giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi vào má tôi.
Tôi bướng bỉnh lau nước mắt: "Tôi không thể tìm thấy con bé , lỡ như tôi tìm thấy con bé , tôi cũng không có khả năng bảo vệ nó. Ngay cả khi không có tôi, con bé có thể tự sắp xếp tốt hơn. Giống như người mẹ vô dụng là tôi, Điều tốt nhất là tránh xa con bé và không bao giờ kéo con bé vào vòng nguy hiểm ! "
Tiểu Tinh nâng tôi dậy và nhẹ nhàng lau nước mắt:" Đừng tự làm xấu mình, đừng lo lắng về quá nhiều khó khăn và nguy hiểm, sau tất cả Nó là máu thịt mà cô đã sinh ra sau 9 tháng 10 ngày. Con bé cần cô, và cô cũng cần nó. Đi tìm con bé.”
Tôi ngước nhìn Tiểu Tinh.
Khoảnh khắc này là khoảnh khắc đẹp và cảm động nhất mà tôi nghĩ về cô ấy. Đôi mắt cô ấy trong veo và tươi sáng, nụ cười của cô ấy ấm áp và tốt bụng, vì vậy tôi không thể không bước tới và ôm cô ấy.
"Được rồi, tôi sẽ đưa cô đến gặp anh ta.” Tôi thỏa hiệp.
Tôi từ trong túi lấy ra một hồn khám (đồ đựng chuyên biệt dùng đựng tiểu quỷ) thả Tiểu Tinh vào trong.
Khi tôi thả cô ấy vào, tôi cảm thấy đau nhói trong lòng, và bật khóc, nhưng tôi ngẩng đầu lên và nén lại những giọt nước mắt đâu buồn.
Trong tương lai, làm thế nào mọi chuyện có thể phát triển thuận lợi theo ý muốn của tôi?
Tôi có một linh cảm rất đáng ngại ...
Bình luận facebook