Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206: cô ấy đến rồi
ngày hôm sau, thức dậy.
Gia đình đã ăn sáng rồi.
"Bố ơi, bố thực sự không ăn sáng chứ?"
"Không ăn."
"Bố không ăn sáng, bố có thực sự là loài người không?"
"Không phải"
"Con cũng nghĩ vậy, làm sao một người đàn ông đẹp trai như bố có thể là con người? Bố phải là một nam thần từ trên trời ~ ~ "
Tôi nghe thấy cuộc nói chuyện này khi tôi bước ra khỏi cửa. Tôi cá rằng củ cải nhỏ phải hỏi điều này mỗi khi tới bữa ăn và Âm Thao thật đặc biệt. Anh ấy kiên nhẫn và lỗi thời, vì vậy anh ấy có thể tiếp tục lặp lại các cuộc hội thoại trên trong bảy năm.
Khi tôi trôi lại gần hơn, con rùa nhỏ trên bàn giơ chân lên và vẫy tôi.
Con——rùa? ?
Tôi kinh hãi rớt cả hàm!
Đây không phải là con rùa ở sông Vong Xuyên sao? nó tại sao cũng đến nhân gian? Nó không chỉ đến với nhân gian , còn...còn...còn dùng chung bữa sáng trên bàn.
Làm thế nào để nó trộn tốt như vậy?
Tại sao nó lại trà trộn tốt như vậy?
"Ba, con rùa này đến từ đâu vậy?" củ cải nhỏ hỏi.
Âm Thao nói: "nhặt được."
củ cải nhỏ lại hỏi, "Ba nhặt nó ở đâu?"
Âm Thao nói, "Ngoài cửa."
củ cải hỏi một cách nghi ngờ, "Tại sao có thể có rùa ở cửa nhà của chúng ta.”
Âm Thao nói: "Khi trở lại sáng nay, ba thấy con rùa này đang bò về phía cửa của chúng ta. Ba đoán đây có lẽ là một số phận hiếm có trong cuộc đời tôi, vì vậy ba đã nhặt nó lên."
"Thật sao? Nó tự bò? Gia đình chúng ta sống ở tầng mười, con rùa nhỏ ( quay qua con rùa ) Bạn có thực sự tự bò vào nhà chúng tôi không?" củ cải tò mò hỏi.
Con rùa nhỏ gật đầu.
Tôi nhoài người vào bàn hỏi: " ngươi làm sao cũng ở đây?!"
Củ cải nhỏ ngạc nhiên mừng rỡ nói: "!!! Wow, nó còn có thể gật đầu, ba ba con rùa biết gật đầu, nó có thể hiểu con nói, yeah,"
Âm Thao mặt vô cảm: "Bố không nhìn thấy.”
Rùa nhỏ vừa xé bánh của mình nói, "Ta đã lên xe với cô, nhưng tôi không có thời gian để xuống xe với cô. Tuy nhiên, Diêm Quân thấy rằng tôi vẫn ở trong xe ngay sau khi lái xe, liền ném tôi ra khỏi xe, nhưng bất cứ ai nghĩ về nó, chỉ một lát, cô đã đi xa! Nó làm tôi đau. Tôi leo lên tầng mười cả một đêm. Nó có dễ dàng với tôi không?
" Không dễ. "Nhìn vào cái mai rùa nặng nề và tứ chi ngắn, người ta có thể tưởng tượng được đêm qua nó dài bao nhiêu.
Củ cải nhỏ dường như không nghe thấy những gì con rùa nói và nhiệt tình nói: "Rùa nhỏ, hôm nay tôi sẽ đến sân chơi với bố tôi. Bạn có muốn đi với chúng tôi không?"
Con rùa gật đầu.
"Wow! Bố! Nó lại gật đầu! Nó hứa sẽ đến công viên giải trí với chúng ta!!! củ cải nhỏ thốt lên sung sướng.
Âm Thao: "Ừm."
“Phải rồi , La Hy.” Con rùa nhỏ cắn một miếng bánh hấp và đột nhiên nói với tôi một cách có ý nghĩa: "Cô ấy đến rồi."
"Ai?"
Tôi đang muốn hỏi, chuông cửa liền reo.
Có một sự trùng hợp như vậy trong thế giới này?
Người đến phải là "cô ấy" mà chú rùa nhỏ nói.
"Ai đến đây?" Củ cải nhỏ xoa tay lên quần áo và đứng dậy mở cửa.
Củ cải bé nhỏ của tôi thực sự là đứa trẻ nhạy cảm nhất thế giới, và nó sẽ chủ động mở cửa.
Nhưng ...
Bây giờ dường như tốt nhất không nên mở cửa ?
Ai có thể ngăn trẻ em? !
Tôi đã khóc một cách đau khổ, nhưng không ai có thể nghe thấy, và con rùa nhỏ duy nhất có thể nghe thấy tôi đã từ bỏ lựa chọn đi bộ.
Cánh cửa mở ra.
"Tôi" đứng ở cửa.
Tất nhiên không phải là "tôi", mà là Mạnh Mộng, cô ấy xuất hiện trước mặt gia đình này trong diện mạo của tôi. Tôi vô thức nhìn vào chân cô ấy và thấy rằng vẫn còn bóng dưới chân cô ấy, điều đó cho thấy thực thể xuất hiện trước mặt chúng tôi là thực thể, nghĩa là, sau khi Mạnh Mộng lấy đi linh hồn và xác chết của tôi, cô ấy đã trở lại nhân gian và trở về với linh hồn tôi Bây giờ!
thực sự tốt.
Điều may mắn lớn trong bất hạnh là xác thịt của tôi vẫn còn sống!
Lần này tôi đã than thở xác thịt của tôi thực sự mạnh mẽ:
linh hồn lang thang ra khỏi quỷ môn quan, tôi còn sống ( chắc Âm Thao cứu )
ngập trong nước một hoặc hai giờ, tôi còn sống ( chắc vẫn Âm Thao cứu)
Bị Sầm Chín Nguyên chôn một tháng, tôi vẫn còn sống (Tích cốc rồi !);
Đắm mình trong nước vong xuyên , tôi vẫn còn sống với tiếng bập bẹ đôi của mình! !
Tôi tin rằng miễn là cơ thể tôi vẫn còn sống, tôi sẽ có thể quay trở lại sớm hơn một ngày. Thật tốt khi trở thành một nữ thần, nhưng tốt hơn là được là chính mình!
"Dì là ai?" Củ cải nhỏ nghiêng đầu hỏi.
Mạnh Mộng vô cảm, cô cúi đầu, cúi xuống thấp, và từ từ nhìn về phía củ cải.
Xong rồi!
Củ cải, con thực sự đưa mỡ đến cửa ( mỡ treo miệng mèo) rất gần, Mạnh Mộng sẽ chọc vào mắt con bé.
1 giây, cô ta đưa tay lên
Giây tiếp theo gần tới con bé
ai có thể ngăn chặn điều đó?
Câu trả lời là:
Âm Thao có thể ngăn chặn nó!
Ngay khi Mạnh Mộng chuẩn bị chạm gần củ cải, Âm Thao bất ngờ bắt tay cô.
"Là em?" Yin Tao rất ngạc nhiên: "La Hy?”
Cái gì!
Đại ca, anh có bị mù không? người đó từ lúc tới đã không nói gì, anh liền biết đó là "Tôi" ? Tôi đã tự kỉ chưa. Tôi cảm thấy rằng da thịt của tôi có thể được nhận ra bởi một người đàn ông chỉ bằng cách giữ cổ tay của cô ấy...
( anh ấy bị mù thật bà chị ơi)
Nhưng Âm Thao dường như "có thể nhìn thấy", biểu hiện của anh ta đầy kinh hãi.
Ồ vâng.
Trước đó, Âm quân đã hướng dẫn tôi " dụng tâm nhìn". Sự tồn tại của một cấp độ như Âm Thao, anh ta hẳn đã thành thạo cách "dụng tâm nhìn” hàng trăm năm trước.
"La Hy? Mẹ? Đây có phải là mẹ con không?" Củ cải nhỏ nhìn Mạnh Mộng ngạc nhiên: "Bố ơi, không phải mẹ đã đào một cái hố để chôn mình sao?"
Âm Thao lúng túng nói: "Ai biết mẹ con, Được khai quật lần nữa ... "
Khai quật, anh coi tôi như một chiến binh đất nung!
Tôi nằm bò trên bàn và nhanh chóng nói với con rùa nhỏ: "Vương Ba, ngươi biết nói tiếng người, người có thể giúp ta không? Chỉ cần giúp ta nói với họ những gì ta muốn? Người đang ở đó không phải là ta!, cô ta là một sợi oán niệm đến đây để trả thù người có đôi mắt quỷ "!
Con rùa nhỏ ngừng xỉa răng, hắn nói :." Tiểu thư, cô cũng thấy, ngoài ngươi, không ai có thể hiểu được lời nói của ta đâu. ""
“ Âm Thao đã từng là Âm Quân, đạo hạnh rất cao, anh ấy chắc sẽ nghe hiểu những gì ngươi nói.” Tôi sốt sắng.
Con rùa nhỏ nói:" Diêm Quân còn không thể hiểu ta, chứ đừng nói đến một Âm Quân đã thất thế. "
"Vậy tại sao ta có thể hiểu ngươi?"
"Cô tự nghĩ đi.”
Tôi chỉ nghĩ rằng bây giờ tôi là "Mạnh Mộng là tôi", và "Mạnh Mộng là chủ nhân của con rùa.” Nhất định vì lí do này cho nên tôi mới có thể nói chuyện với con rùa nhỏ, và cũng nhất định vì lí do này nó mới một mực đi theo tôi.
Bên đó, Âm Thao đã dìu Mạnh Mộng vào nhà.
Tôi nhìn lên và thấy rằng họ rất hợp nhau, thậm chí còn tốt hơn cả vị thần của tôi, bởi vì cả hai đều là khuôn mặt gỗ.....nhưng hiện tại khuôn mặt của Âm thao đã trở nên có biểu cảm hơn rất nhiều ...
Anh ấy thực sự còn không nghĩ được đấy có phải là tôi không.
Âm Thao đỡ cô ta đến ngồi trên ghế sofa, và bộ mặt khúc gỗ đột nhiên trở nên lo lắng như chàng trai trẻ thuở mới biết yêu, và người đàn ông thậm chí không thay nổi cho con một bộ quần áo vậy mà lại vì Mạnh Mộng bưng trà rót nước.
Đây là.....
Căn bản cô ấy vẫn được coi là tôi!
Gia đình đã ăn sáng rồi.
"Bố ơi, bố thực sự không ăn sáng chứ?"
"Không ăn."
"Bố không ăn sáng, bố có thực sự là loài người không?"
"Không phải"
"Con cũng nghĩ vậy, làm sao một người đàn ông đẹp trai như bố có thể là con người? Bố phải là một nam thần từ trên trời ~ ~ "
Tôi nghe thấy cuộc nói chuyện này khi tôi bước ra khỏi cửa. Tôi cá rằng củ cải nhỏ phải hỏi điều này mỗi khi tới bữa ăn và Âm Thao thật đặc biệt. Anh ấy kiên nhẫn và lỗi thời, vì vậy anh ấy có thể tiếp tục lặp lại các cuộc hội thoại trên trong bảy năm.
Khi tôi trôi lại gần hơn, con rùa nhỏ trên bàn giơ chân lên và vẫy tôi.
Con——rùa? ?
Tôi kinh hãi rớt cả hàm!
Đây không phải là con rùa ở sông Vong Xuyên sao? nó tại sao cũng đến nhân gian? Nó không chỉ đến với nhân gian , còn...còn...còn dùng chung bữa sáng trên bàn.
Làm thế nào để nó trộn tốt như vậy?
Tại sao nó lại trà trộn tốt như vậy?
"Ba, con rùa này đến từ đâu vậy?" củ cải nhỏ hỏi.
Âm Thao nói: "nhặt được."
củ cải nhỏ lại hỏi, "Ba nhặt nó ở đâu?"
Âm Thao nói, "Ngoài cửa."
củ cải hỏi một cách nghi ngờ, "Tại sao có thể có rùa ở cửa nhà của chúng ta.”
Âm Thao nói: "Khi trở lại sáng nay, ba thấy con rùa này đang bò về phía cửa của chúng ta. Ba đoán đây có lẽ là một số phận hiếm có trong cuộc đời tôi, vì vậy ba đã nhặt nó lên."
"Thật sao? Nó tự bò? Gia đình chúng ta sống ở tầng mười, con rùa nhỏ ( quay qua con rùa ) Bạn có thực sự tự bò vào nhà chúng tôi không?" củ cải tò mò hỏi.
Con rùa nhỏ gật đầu.
Tôi nhoài người vào bàn hỏi: " ngươi làm sao cũng ở đây?!"
Củ cải nhỏ ngạc nhiên mừng rỡ nói: "!!! Wow, nó còn có thể gật đầu, ba ba con rùa biết gật đầu, nó có thể hiểu con nói, yeah,"
Âm Thao mặt vô cảm: "Bố không nhìn thấy.”
Rùa nhỏ vừa xé bánh của mình nói, "Ta đã lên xe với cô, nhưng tôi không có thời gian để xuống xe với cô. Tuy nhiên, Diêm Quân thấy rằng tôi vẫn ở trong xe ngay sau khi lái xe, liền ném tôi ra khỏi xe, nhưng bất cứ ai nghĩ về nó, chỉ một lát, cô đã đi xa! Nó làm tôi đau. Tôi leo lên tầng mười cả một đêm. Nó có dễ dàng với tôi không?
" Không dễ. "Nhìn vào cái mai rùa nặng nề và tứ chi ngắn, người ta có thể tưởng tượng được đêm qua nó dài bao nhiêu.
Củ cải nhỏ dường như không nghe thấy những gì con rùa nói và nhiệt tình nói: "Rùa nhỏ, hôm nay tôi sẽ đến sân chơi với bố tôi. Bạn có muốn đi với chúng tôi không?"
Con rùa gật đầu.
"Wow! Bố! Nó lại gật đầu! Nó hứa sẽ đến công viên giải trí với chúng ta!!! củ cải nhỏ thốt lên sung sướng.
Âm Thao: "Ừm."
“Phải rồi , La Hy.” Con rùa nhỏ cắn một miếng bánh hấp và đột nhiên nói với tôi một cách có ý nghĩa: "Cô ấy đến rồi."
"Ai?"
Tôi đang muốn hỏi, chuông cửa liền reo.
Có một sự trùng hợp như vậy trong thế giới này?
Người đến phải là "cô ấy" mà chú rùa nhỏ nói.
"Ai đến đây?" Củ cải nhỏ xoa tay lên quần áo và đứng dậy mở cửa.
Củ cải bé nhỏ của tôi thực sự là đứa trẻ nhạy cảm nhất thế giới, và nó sẽ chủ động mở cửa.
Nhưng ...
Bây giờ dường như tốt nhất không nên mở cửa ?
Ai có thể ngăn trẻ em? !
Tôi đã khóc một cách đau khổ, nhưng không ai có thể nghe thấy, và con rùa nhỏ duy nhất có thể nghe thấy tôi đã từ bỏ lựa chọn đi bộ.
Cánh cửa mở ra.
"Tôi" đứng ở cửa.
Tất nhiên không phải là "tôi", mà là Mạnh Mộng, cô ấy xuất hiện trước mặt gia đình này trong diện mạo của tôi. Tôi vô thức nhìn vào chân cô ấy và thấy rằng vẫn còn bóng dưới chân cô ấy, điều đó cho thấy thực thể xuất hiện trước mặt chúng tôi là thực thể, nghĩa là, sau khi Mạnh Mộng lấy đi linh hồn và xác chết của tôi, cô ấy đã trở lại nhân gian và trở về với linh hồn tôi Bây giờ!
thực sự tốt.
Điều may mắn lớn trong bất hạnh là xác thịt của tôi vẫn còn sống!
Lần này tôi đã than thở xác thịt của tôi thực sự mạnh mẽ:
linh hồn lang thang ra khỏi quỷ môn quan, tôi còn sống ( chắc Âm Thao cứu )
ngập trong nước một hoặc hai giờ, tôi còn sống ( chắc vẫn Âm Thao cứu)
Bị Sầm Chín Nguyên chôn một tháng, tôi vẫn còn sống (Tích cốc rồi !);
Đắm mình trong nước vong xuyên , tôi vẫn còn sống với tiếng bập bẹ đôi của mình! !
Tôi tin rằng miễn là cơ thể tôi vẫn còn sống, tôi sẽ có thể quay trở lại sớm hơn một ngày. Thật tốt khi trở thành một nữ thần, nhưng tốt hơn là được là chính mình!
"Dì là ai?" Củ cải nhỏ nghiêng đầu hỏi.
Mạnh Mộng vô cảm, cô cúi đầu, cúi xuống thấp, và từ từ nhìn về phía củ cải.
Xong rồi!
Củ cải, con thực sự đưa mỡ đến cửa ( mỡ treo miệng mèo) rất gần, Mạnh Mộng sẽ chọc vào mắt con bé.
1 giây, cô ta đưa tay lên
Giây tiếp theo gần tới con bé
ai có thể ngăn chặn điều đó?
Câu trả lời là:
Âm Thao có thể ngăn chặn nó!
Ngay khi Mạnh Mộng chuẩn bị chạm gần củ cải, Âm Thao bất ngờ bắt tay cô.
"Là em?" Yin Tao rất ngạc nhiên: "La Hy?”
Cái gì!
Đại ca, anh có bị mù không? người đó từ lúc tới đã không nói gì, anh liền biết đó là "Tôi" ? Tôi đã tự kỉ chưa. Tôi cảm thấy rằng da thịt của tôi có thể được nhận ra bởi một người đàn ông chỉ bằng cách giữ cổ tay của cô ấy...
( anh ấy bị mù thật bà chị ơi)
Nhưng Âm Thao dường như "có thể nhìn thấy", biểu hiện của anh ta đầy kinh hãi.
Ồ vâng.
Trước đó, Âm quân đã hướng dẫn tôi " dụng tâm nhìn". Sự tồn tại của một cấp độ như Âm Thao, anh ta hẳn đã thành thạo cách "dụng tâm nhìn” hàng trăm năm trước.
"La Hy? Mẹ? Đây có phải là mẹ con không?" Củ cải nhỏ nhìn Mạnh Mộng ngạc nhiên: "Bố ơi, không phải mẹ đã đào một cái hố để chôn mình sao?"
Âm Thao lúng túng nói: "Ai biết mẹ con, Được khai quật lần nữa ... "
Khai quật, anh coi tôi như một chiến binh đất nung!
Tôi nằm bò trên bàn và nhanh chóng nói với con rùa nhỏ: "Vương Ba, ngươi biết nói tiếng người, người có thể giúp ta không? Chỉ cần giúp ta nói với họ những gì ta muốn? Người đang ở đó không phải là ta!, cô ta là một sợi oán niệm đến đây để trả thù người có đôi mắt quỷ "!
Con rùa nhỏ ngừng xỉa răng, hắn nói :." Tiểu thư, cô cũng thấy, ngoài ngươi, không ai có thể hiểu được lời nói của ta đâu. ""
“ Âm Thao đã từng là Âm Quân, đạo hạnh rất cao, anh ấy chắc sẽ nghe hiểu những gì ngươi nói.” Tôi sốt sắng.
Con rùa nhỏ nói:" Diêm Quân còn không thể hiểu ta, chứ đừng nói đến một Âm Quân đã thất thế. "
"Vậy tại sao ta có thể hiểu ngươi?"
"Cô tự nghĩ đi.”
Tôi chỉ nghĩ rằng bây giờ tôi là "Mạnh Mộng là tôi", và "Mạnh Mộng là chủ nhân của con rùa.” Nhất định vì lí do này cho nên tôi mới có thể nói chuyện với con rùa nhỏ, và cũng nhất định vì lí do này nó mới một mực đi theo tôi.
Bên đó, Âm Thao đã dìu Mạnh Mộng vào nhà.
Tôi nhìn lên và thấy rằng họ rất hợp nhau, thậm chí còn tốt hơn cả vị thần của tôi, bởi vì cả hai đều là khuôn mặt gỗ.....nhưng hiện tại khuôn mặt của Âm thao đã trở nên có biểu cảm hơn rất nhiều ...
Anh ấy thực sự còn không nghĩ được đấy có phải là tôi không.
Âm Thao đỡ cô ta đến ngồi trên ghế sofa, và bộ mặt khúc gỗ đột nhiên trở nên lo lắng như chàng trai trẻ thuở mới biết yêu, và người đàn ông thậm chí không thay nổi cho con một bộ quần áo vậy mà lại vì Mạnh Mộng bưng trà rót nước.
Đây là.....
Căn bản cô ấy vẫn được coi là tôi!
Bình luận facebook