Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-59
Chương 59: Chúc mừng Đạo hữu, cô có tin vui
Tôi nên trả lại bảng tên này lại cho Tiểu Tinh.
Lôi tấm bảng tên ra, tôi trả vờ điềm nhiên như không có việc gì trả lại cho cô ấy: "Tối qua tôi nhặt được khi cô đi rồi. "
"A...? " Tiểu Tinh sững sờ, ngẩng đầu nhìn tôi nghi ngờ.
Tôi cũng ngơ cả người.
Tâm bảng tên đang ở trên ngực áo Tiểu Tinh.
Thứ trên tay cô là......?
Tôi hoang mang nhìn bảng tên trong tay mình một lúc, nhưng sự thực không có thay đổi gì hết, chỉ nhìn thấy chiếc bảng tên giống y đúc với bảng tên của Tiểu Tinh —— nói nhảm!
" Cô sao có thể có một chiếc bảng tên giống hệt của tôi vậy? " Tiểu Tinh cầm lấy tấm bảng tên, đi tới cửa, dùng nó quyẹt qua khóa điện tử đang khóa.
Két——
Cửa mở.
Rồi Tiểu Tinh lại thử quẹt chính bảng tên của mình, đều mở được cửa.
"Kỳ lạ, bảng tên chỉ có một cái, mình cũng không hề vứt đi, tại sao có một bảng tên khác giống y đúc thế này? " Tiểu Tinh buồn bực nói.
Bảng tên này đương nhiên là chỉ có duy nhất một cái rồi, nó cũng như là phiếu thông hành của nhân viên, ví dụ như giống tôi là "Giám hộ đặc biệt" Đối với bệnh nhân tâm thần, cửa phòng bệnh là cửa khóa đặc biệt, không có bảng tên, cơ bản là sẽ không vào được.
Tôi vốn dĩ tưởng rằng Tiểu Tinh đã ném bảng tên lung tung, xem ra là tôi nghĩ lầm rồi.
"Không có gì, uống thuốc thôi. " Tiểu Tinh không biết nghĩ ra cái gì, liền cao hứng cất bảng tên vào.
Tôi bị cô ấy giám sát bắt phải uống thuốc, đón lấy thuốc tôi đưa điện thoại trả lại cho Tiểu Tinh, tôi nói với cô ấy, cô ấy viết truyện rất hay a..., nếu như không phải điện thoại hết pin rồi, mà tôi lại không có sạc, ta nhất định sẽ đọc một mạch tới bình minh!
Tôi vui vẻ tán dương, khoe khoang tiểu thuyết của Tiểu Tinh vài câu, cô ây ngượng ngùng, hạ thấp giọng nói cho tôi biết, trí tưởng tượng của cô ấy không hề phong phú như vậy, đều là sau khi đến bệnh viện này, tiếp xúc nhiều hơn với các bệnh nhân, đột nhiên phát hiện trong lời nói điên dại của các bệnh nhân chứa rất nhiều câu chuyện kì quái, nói về sức tưởng tượng, còn ai có thể so sánh được với bệnh nhân tâm thần? Cô ấy chẳng qua là viết lại những câu chuyênn mà bọn họ kể mà thôi.
Tiểu Tinh khiêm tốn nói, nhưng nếu như bản thân Tiểu Tinh không có bản lĩnh sáng tác, cơ bản cũng không thể đem những câu chuyện kia chia ra thành những truyện nhỏ, sáng tác ra tiểu thuyết đặc sắc chứa rất nhiều truyện ngắn.
Tôi nghĩ một lát, rồi quyết định đem những chuyện nhìn thấy tối qua kể lại cho Tiểu Tinh.
Cô ấy nói tôi chờ chút...,, sau đó đi ra ngoài ôm sổ bút kí của mình đến trong phòng tôi, lúc này mới bắt đầu nghe tôi kể lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nhưng tôi không hề đề cập tới thân phận của viện trưởng Âm.
Đáng tiếc bởi vì đám người Mai Di và "Bảo vệ", thật sự tôi cũng không thể hiểu rõ ràng về bộ phận mà họ làm việc, chẳng qua là thấy được một chút "Đồ vật", mà trên thực tế nhưng không tiếp xúc trực tiếp với "Bọn chúng", cho nên tôi cũng không thể kể cho Tiểu Tinh nghe nhiều chuyện.
Tiểu Tinh tỏ vẻ đáng tiếc, đóng cuốn sổ lại mà nói: "Hy Hy, nếu như tối hôm nay cô còn có thể đi tiếp, có thể tìm hiểu rõ thêm một chút gì không? Chẳng qua là cô nói những chuyện này, cơ bản cũng không đủ viết thành một câu chuyện. "
"Được. " Tôi lập tức đồng ý, trong đầu đã lại tính toán tối hôm nay làm thế nào để cùng Mai Di, tiếp tục đào sâu chuyện cũ của bệnh viện tâm thần.
Buổi chiều là thời gian hoạt động tự do.
Hôm nay cảm tình của tôi và Tiểu Tinh đặc biệt tốt, sau khi tôi đem chuyện tối hôm qua mình thấy kể lại, cô ấy rất hưng phấn như một đứa bé vậy, hầu như không tách xa tôi, một mực vui vẻ mà cùng tôi thảo luận tình tiết mới trong chuyện. Mà tôi cũng mong có người cùng trò chuyện, vì vậy hai chúng tôi ăn khớp với nhau, không chỉ có dừng lại ở trong phòng bệnh, bị kích động nói chuyện mới vừa hết buổi sáng, buổi chiều đi ra ngoài hoạt động lúc, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nhìn ai cũng giống như quỷ.
Tiểu Tinh: "Cô nói người "đạo hữu" là quỷ ư? "
Tôi: "Tôi cảm thấy vậy! "
Tiểu Tinh: "Vì cái gì vậy? "
Tôi: "Bởi vì, nếu không phải quỷ,sao tôi có thể bị đâm tro lên người? "
Tiểu Tinh: "Có vẻ có lý. "
Tôi: "Tiểu Tinh, cô có cảm thấy hai ta nói chuyện càng ngày càng giống hai bệnh nhân tâm thần không? "
Tiểu Tinh kinh ngạc: "Có một chút a! "
Ngay khi tôi đắc ý mình đã thay đổi suy nghĩ của ý tá bệnh viện thành công, Tiểu Tinh đột nhiên chỉ vào một người kêu lên: "Hy hy, đạo hữu của cô!!"
Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy, thấy được vị đạo hữu kia.
"Đi đi đi! Chúng ta đi xem hắn rốt cuộc là còn sống hay đã chết! " Tôi kích động vỗ xe lăn nói!
Chúng tôi bị kích động mà thẳng bước đi tới đó.
"Đạo hữu! " Tôi cao hứng mà chào hỏi.
Đạo hữu xoay đầu lại: "Cô gái! "
Lại vẫn còn nhớ rõ ra tôi??
Hắn cao hứng ôm lấy Tiểu Tinh: "Cô gái! Tôi rốt cục cũng tìm thấy cô! Buổi tối hôm qua tôi đã đồng ý đưa cho cô dương nhan đan, tôi cũng đã luyện xong rồi, cho cô! "
Anh ta buông tay, trong lòng bàn tay là một đống phân chim.
Khóe miệng Tiểu Tinh lập tức run rẩy!
Còn tôi ở một bên cười xấu hổ, ha ha, tôi còn tưởng rằng anh ta thật sự còn nhớ rõ tôi, vốn dĩ anh ta chính là nhận thức bị loạn không rõ ràng.
Nhưng tôi còn là muốn biết anh ta rốt cuộc là người hay là quỷ.
Thừa dịp đúng lúc anh ra đưa chim phân cho Tiểu Tinh, tôi cầm lấy cánh tay của anh ta dùng sức xoa bóp.
Cơ thể của anh ta có chút mềm, vừa nhìn cũng đoán được là cơ thể không thường xuyên tập luyện, nhưng khi sờ tới lòng bàn tay, sờ tới sờ lui rất là rắn chắc, rất cứng.
Nhiệt độ cơ thể hơi lạnh, nhưng tôi đã tự mình trải qua quá trình người sống đến chết, cho nên có thể phân biệt được rõ rang nhiệt độ hơi lạnh của cơ thể người sống và nhiệt độ của cơ thể người chết —— thật sự là người chết, đừng nói hơi lạnh, cơ bản chính là không có độ ấm!
Sờ sờ mạch đập, hình như là có.
"Cô làm gì vậy? " Đạo hữu hỏi.
Đối mặt người bị bệnh tâm thần, toi bây giờ thẳng thắn đáp: "Giúp anh bắt mạch đó...! "
"Cô thì biết cái gì! " Đạo hữu liếc mắt nhìn tôi, hất tay bắt lại cổ tay của tôi, sờ ở mạch đập, tư thế còn chuyên nghiệp hơn tôi rất nhiều.
Sau thời gian ba giây, anh ta buông tay ta ra, thở dài chắp tay trước ngực cúi xuống nói với tôi: "Chúc mừng đạo hữu, chúc mừng đạo hữu, cô đã có Tiên Thai! "
Phốc!
Tôi buồn cười nói: "Vậy anh nhìn ra được, tôi mang thai mấy tháng ư? "
Anh ta tranh thủ thời gian bấm tay tính toán, sau đó nghiêm trang nói với tôi: "Nhìn không ra. "
Tiểu Tinh kinh ngạc nhìn tôi; "Hy Hy, cô mang thai, đứa con sẽ không phải là của người đàn ông buổi sáng ta nhìn thấy chứ? "
"Đừng điên, lời nói của bệnh nhân tâm thần mà cô cũng tin sao? Hơn nữa, Thập..., cái gì mà đàn ông? Không phải chính cô nói buổi sáng mình hoa mắt sao? " Tôi vô thức phủ nhận, trong nội tâm lại nói thầm: thật sự có mang thai không? Gần đây nhất hình như là mình nôn ra ra mấy lần, thế nhưng đều là bị quỷ dọa cho đến buồn nôn mới như vậy, trừ phi nhìn thấy thiên tài ở trước mặt tôi gọi anh ta bằng cụ, tôi mới tin tưởng tôi có thể đang mang thai, dù sao thì bây giờ tôi cũng không tin là mình mang thai đâu.
Tiểu Tinh nghiêm trang nói: "Là cô nói nha, những người trong bệnh viện này bên trong có một nửa là quỷ, nhỡ đâu buổi sáng tôi thấy là một con quỷ nam? Chỉ có quỷ mới có thể đột nhiên biến mất không thấy gì nữa! Hy Hy, cô nhất định là trêu chọc tới quỷ nam rồi, ông t...R...Ờ...I...! Tình yêu giữa người và quỷ! Đó là một đề tài hay! Tôi phải tranh thủ thời gian nhớ kỹ! "
Tôi nên trả lại bảng tên này lại cho Tiểu Tinh.
Lôi tấm bảng tên ra, tôi trả vờ điềm nhiên như không có việc gì trả lại cho cô ấy: "Tối qua tôi nhặt được khi cô đi rồi. "
"A...? " Tiểu Tinh sững sờ, ngẩng đầu nhìn tôi nghi ngờ.
Tôi cũng ngơ cả người.
Tâm bảng tên đang ở trên ngực áo Tiểu Tinh.
Thứ trên tay cô là......?
Tôi hoang mang nhìn bảng tên trong tay mình một lúc, nhưng sự thực không có thay đổi gì hết, chỉ nhìn thấy chiếc bảng tên giống y đúc với bảng tên của Tiểu Tinh —— nói nhảm!
" Cô sao có thể có một chiếc bảng tên giống hệt của tôi vậy? " Tiểu Tinh cầm lấy tấm bảng tên, đi tới cửa, dùng nó quyẹt qua khóa điện tử đang khóa.
Két——
Cửa mở.
Rồi Tiểu Tinh lại thử quẹt chính bảng tên của mình, đều mở được cửa.
"Kỳ lạ, bảng tên chỉ có một cái, mình cũng không hề vứt đi, tại sao có một bảng tên khác giống y đúc thế này? " Tiểu Tinh buồn bực nói.
Bảng tên này đương nhiên là chỉ có duy nhất một cái rồi, nó cũng như là phiếu thông hành của nhân viên, ví dụ như giống tôi là "Giám hộ đặc biệt" Đối với bệnh nhân tâm thần, cửa phòng bệnh là cửa khóa đặc biệt, không có bảng tên, cơ bản là sẽ không vào được.
Tôi vốn dĩ tưởng rằng Tiểu Tinh đã ném bảng tên lung tung, xem ra là tôi nghĩ lầm rồi.
"Không có gì, uống thuốc thôi. " Tiểu Tinh không biết nghĩ ra cái gì, liền cao hứng cất bảng tên vào.
Tôi bị cô ấy giám sát bắt phải uống thuốc, đón lấy thuốc tôi đưa điện thoại trả lại cho Tiểu Tinh, tôi nói với cô ấy, cô ấy viết truyện rất hay a..., nếu như không phải điện thoại hết pin rồi, mà tôi lại không có sạc, ta nhất định sẽ đọc một mạch tới bình minh!
Tôi vui vẻ tán dương, khoe khoang tiểu thuyết của Tiểu Tinh vài câu, cô ây ngượng ngùng, hạ thấp giọng nói cho tôi biết, trí tưởng tượng của cô ấy không hề phong phú như vậy, đều là sau khi đến bệnh viện này, tiếp xúc nhiều hơn với các bệnh nhân, đột nhiên phát hiện trong lời nói điên dại của các bệnh nhân chứa rất nhiều câu chuyện kì quái, nói về sức tưởng tượng, còn ai có thể so sánh được với bệnh nhân tâm thần? Cô ấy chẳng qua là viết lại những câu chuyênn mà bọn họ kể mà thôi.
Tiểu Tinh khiêm tốn nói, nhưng nếu như bản thân Tiểu Tinh không có bản lĩnh sáng tác, cơ bản cũng không thể đem những câu chuyện kia chia ra thành những truyện nhỏ, sáng tác ra tiểu thuyết đặc sắc chứa rất nhiều truyện ngắn.
Tôi nghĩ một lát, rồi quyết định đem những chuyện nhìn thấy tối qua kể lại cho Tiểu Tinh.
Cô ấy nói tôi chờ chút...,, sau đó đi ra ngoài ôm sổ bút kí của mình đến trong phòng tôi, lúc này mới bắt đầu nghe tôi kể lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nhưng tôi không hề đề cập tới thân phận của viện trưởng Âm.
Đáng tiếc bởi vì đám người Mai Di và "Bảo vệ", thật sự tôi cũng không thể hiểu rõ ràng về bộ phận mà họ làm việc, chẳng qua là thấy được một chút "Đồ vật", mà trên thực tế nhưng không tiếp xúc trực tiếp với "Bọn chúng", cho nên tôi cũng không thể kể cho Tiểu Tinh nghe nhiều chuyện.
Tiểu Tinh tỏ vẻ đáng tiếc, đóng cuốn sổ lại mà nói: "Hy Hy, nếu như tối hôm nay cô còn có thể đi tiếp, có thể tìm hiểu rõ thêm một chút gì không? Chẳng qua là cô nói những chuyện này, cơ bản cũng không đủ viết thành một câu chuyện. "
"Được. " Tôi lập tức đồng ý, trong đầu đã lại tính toán tối hôm nay làm thế nào để cùng Mai Di, tiếp tục đào sâu chuyện cũ của bệnh viện tâm thần.
Buổi chiều là thời gian hoạt động tự do.
Hôm nay cảm tình của tôi và Tiểu Tinh đặc biệt tốt, sau khi tôi đem chuyện tối hôm qua mình thấy kể lại, cô ấy rất hưng phấn như một đứa bé vậy, hầu như không tách xa tôi, một mực vui vẻ mà cùng tôi thảo luận tình tiết mới trong chuyện. Mà tôi cũng mong có người cùng trò chuyện, vì vậy hai chúng tôi ăn khớp với nhau, không chỉ có dừng lại ở trong phòng bệnh, bị kích động nói chuyện mới vừa hết buổi sáng, buổi chiều đi ra ngoài hoạt động lúc, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nhìn ai cũng giống như quỷ.
Tiểu Tinh: "Cô nói người "đạo hữu" là quỷ ư? "
Tôi: "Tôi cảm thấy vậy! "
Tiểu Tinh: "Vì cái gì vậy? "
Tôi: "Bởi vì, nếu không phải quỷ,sao tôi có thể bị đâm tro lên người? "
Tiểu Tinh: "Có vẻ có lý. "
Tôi: "Tiểu Tinh, cô có cảm thấy hai ta nói chuyện càng ngày càng giống hai bệnh nhân tâm thần không? "
Tiểu Tinh kinh ngạc: "Có một chút a! "
Ngay khi tôi đắc ý mình đã thay đổi suy nghĩ của ý tá bệnh viện thành công, Tiểu Tinh đột nhiên chỉ vào một người kêu lên: "Hy hy, đạo hữu của cô!!"
Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy, thấy được vị đạo hữu kia.
"Đi đi đi! Chúng ta đi xem hắn rốt cuộc là còn sống hay đã chết! " Tôi kích động vỗ xe lăn nói!
Chúng tôi bị kích động mà thẳng bước đi tới đó.
"Đạo hữu! " Tôi cao hứng mà chào hỏi.
Đạo hữu xoay đầu lại: "Cô gái! "
Lại vẫn còn nhớ rõ ra tôi??
Hắn cao hứng ôm lấy Tiểu Tinh: "Cô gái! Tôi rốt cục cũng tìm thấy cô! Buổi tối hôm qua tôi đã đồng ý đưa cho cô dương nhan đan, tôi cũng đã luyện xong rồi, cho cô! "
Anh ta buông tay, trong lòng bàn tay là một đống phân chim.
Khóe miệng Tiểu Tinh lập tức run rẩy!
Còn tôi ở một bên cười xấu hổ, ha ha, tôi còn tưởng rằng anh ta thật sự còn nhớ rõ tôi, vốn dĩ anh ta chính là nhận thức bị loạn không rõ ràng.
Nhưng tôi còn là muốn biết anh ta rốt cuộc là người hay là quỷ.
Thừa dịp đúng lúc anh ra đưa chim phân cho Tiểu Tinh, tôi cầm lấy cánh tay của anh ta dùng sức xoa bóp.
Cơ thể của anh ta có chút mềm, vừa nhìn cũng đoán được là cơ thể không thường xuyên tập luyện, nhưng khi sờ tới lòng bàn tay, sờ tới sờ lui rất là rắn chắc, rất cứng.
Nhiệt độ cơ thể hơi lạnh, nhưng tôi đã tự mình trải qua quá trình người sống đến chết, cho nên có thể phân biệt được rõ rang nhiệt độ hơi lạnh của cơ thể người sống và nhiệt độ của cơ thể người chết —— thật sự là người chết, đừng nói hơi lạnh, cơ bản chính là không có độ ấm!
Sờ sờ mạch đập, hình như là có.
"Cô làm gì vậy? " Đạo hữu hỏi.
Đối mặt người bị bệnh tâm thần, toi bây giờ thẳng thắn đáp: "Giúp anh bắt mạch đó...! "
"Cô thì biết cái gì! " Đạo hữu liếc mắt nhìn tôi, hất tay bắt lại cổ tay của tôi, sờ ở mạch đập, tư thế còn chuyên nghiệp hơn tôi rất nhiều.
Sau thời gian ba giây, anh ta buông tay ta ra, thở dài chắp tay trước ngực cúi xuống nói với tôi: "Chúc mừng đạo hữu, chúc mừng đạo hữu, cô đã có Tiên Thai! "
Phốc!
Tôi buồn cười nói: "Vậy anh nhìn ra được, tôi mang thai mấy tháng ư? "
Anh ta tranh thủ thời gian bấm tay tính toán, sau đó nghiêm trang nói với tôi: "Nhìn không ra. "
Tiểu Tinh kinh ngạc nhìn tôi; "Hy Hy, cô mang thai, đứa con sẽ không phải là của người đàn ông buổi sáng ta nhìn thấy chứ? "
"Đừng điên, lời nói của bệnh nhân tâm thần mà cô cũng tin sao? Hơn nữa, Thập..., cái gì mà đàn ông? Không phải chính cô nói buổi sáng mình hoa mắt sao? " Tôi vô thức phủ nhận, trong nội tâm lại nói thầm: thật sự có mang thai không? Gần đây nhất hình như là mình nôn ra ra mấy lần, thế nhưng đều là bị quỷ dọa cho đến buồn nôn mới như vậy, trừ phi nhìn thấy thiên tài ở trước mặt tôi gọi anh ta bằng cụ, tôi mới tin tưởng tôi có thể đang mang thai, dù sao thì bây giờ tôi cũng không tin là mình mang thai đâu.
Tiểu Tinh nghiêm trang nói: "Là cô nói nha, những người trong bệnh viện này bên trong có một nửa là quỷ, nhỡ đâu buổi sáng tôi thấy là một con quỷ nam? Chỉ có quỷ mới có thể đột nhiên biến mất không thấy gì nữa! Hy Hy, cô nhất định là trêu chọc tới quỷ nam rồi, ông t...R...Ờ...I...! Tình yêu giữa người và quỷ! Đó là một đề tài hay! Tôi phải tranh thủ thời gian nhớ kỹ! "
Bình luận facebook