Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128: Boss lớn cũng có lúc bị người khác quản
Đối phương nghe thấy lời nói của Mặc Đình, lập tức hiểu rõ địa vị của Đường Ninh trong lòng Mặc Đình, cũng không còn nói đùa nữa: “Hóa ra là yêu thật.” Nói xong Asa còn đứng lên, cực kỳ trịnh trọng vươn tay ra nắm lấy tay Đường Ninh: “Thật xin lỗi, vừa rồi là do tôi quá trớn, tôi còn tưởng rằng… bất kể như thế nào thì đây cũng chỉ là hiểu làm mà thôi.”
Dù sao thì ngành giải trí lớn như thế, Mặc Đình có cả một đế quốc trong vòng này, bình thường loại người này phải trái ôm phải ấp, dạo chơi ở các bụi hoa, ai lại ngờ được anh sẽ trực tiếp kết hôn?
Đường Ninh tựa vào trong lòng Mặc Đình, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của đối phương, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt gật nhẹ đầu.
“Thế nhưng sao tôi cứ cảm thấy chị dâu rất quen nhỉ?” Asa quan sát Đường Ninh một chút, nhưng cũng không dám làm càn một lần nữa, lúc nào nên vui đùa, lúc nào nên nghiêm túc anh ta đương nhiên biết rõ, đây là người phụ nữ có thể khiến Mặc Đình liều mạng, tất nhiên cũng là đối tượng mà anh ta phải lùi lại không dám động đến.
“Nói chuyện chính đi…” Mặc Đình kéo một cái ghế để Đường Ninh ngồi xuống, trực tiếp bảo Asa nói chuyện chính.
Đường Ninh cảm thấy hơi buồn cười vì sự ngây thơ của anh, nhưng trong lòng lại rất ám áp.
“Lần chụp ảnh này là ở giữa sườn núi, hơn nữa chuyện này rất đột nhiên, cho nên rất khó xác định được ai đúng ai sai, Đình…
Đình chạy ngược chạy xuôi như thế? Chẳng lẽ lại không yên lòng, sợ anh ấy làm loạn bên ngoài hả?”
Đường Ninh cười cười, hoàn toàn không tỏ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ, chỉ quay đầu hỏi Mặc Đình: “Anh dám?”
Mặc Đình lắc đầu, nhanh chóng trả lời: “Không dám.”
Sau khi Asa nghe xong, kinh ngạc một lúc sau đó cười phá lên: “Hóa ra boss lớn cũng có ngày bị người khác quản như thế…”
Mọi người rảnh rỗi lại ngồi nói chuyện thêm vài câu, sau đó Asa có việc gấp muốn rời đi sớm, chỉ là trước khi đi còn bị Mặc Đình cảnh cáo: “Chuyện tôi và Ninh kết hôn, giữ bí mật.”
“OKI” Đối phương đưa tay ra dấu, sau đó vội vàng rời khỏi quán rượu.
Đường Ninh ngồi nghe hai người nói chuyện từ đầu đến cuối, trong lòng thấp thoáng cảm thấy khó chịu. Mặc Đình phát hiện cô không nói gì, lập tức cầm lấy tay của cô: “Sao vậy?”
“Bình thường luôn thấy anh ký vô số tài liệu, mở vô số cuộc họp, hiện tại mới phát hiện ra những gì em nhìn thấy chỉ là mặt ngoài… Em có thể giúp gì được cho anh không?”
“Ngành giải trí chính là một nơi như thế, em muốn nắm giữ càng nhiều, thì thứ phải hi sinh cũng rất nhiều, cho nên em nhất định phải ở bên cạnh anh mãi mãi.”
Đường Ninh không nói gì, chỉ nắm chặt tay Mặc Đình, kéo anh đứng dậy: “Đi thôi, về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai không phải vẫn còn một trận chiến ác liệt cần phải đánh sao?”
Sau khi về khách sạn tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, Đường Ninh vốn dĩ muốn Mặc Đình nghỉ ngơi, nhưng Mặc Đình lại lấy máy tính ra, đầu tiên là nhìn vào hòm thư công việc của cô.
“Hai ngày này ở nước Mỹ, không thể yên tâm nên muốn xử lý chuyện của Hải Thụy sao?”
“An Tử Hạo gửi một bưu phẩm cho em.” Mặc Đình mở bưu phẩm ra, đưa cho Đường Ninh xem: “Chuyện trợ lý của Lam Vũ phơi bày ánh sáng là tác phẩm của An Tử Hạo, thật sự anh ta rất có năng lực, mà hơn nữa, hành trình mà anh ta sắp xếp cho em, cũng đều là những lựa chọn hàng đầu mà anh đã xem xét, không nói về tính cách của anh ta, thì có thể nói rằng, cho dù công việc ở Hải Thụy, anh ta cũng có thể làm được.”
“Được, em đồng ý.”
“Dứt khoát như thế sao?”
“Không phải anh đã nói, những thứ anh ta sắp xếp cũng là lựa chọn hàng đầu của anh sao? Em tin anh.” Đường Ninh thật sự rất hy vọng Mặc Đình có thể giảm bót một chút gánh nặng.
“Nhưng mà An Tử Hạo muốn ngày mai em về nước, Lan Hề đã chuẩn bị để công bố chuyện em ký hợp đồng với Tranh Điền.”
Mặc Đình gập máy tính lại, ôm lấy cơ thể Đường Ninh nằm xuống: “Trở về đi…”
Đường Ninh nghe được ba chữ này, không trả lời, chỉ kéo chăn đắp lên người.
“Nghi thức ký hợp đồng với Tranh Điền, rất quan trọng đối với em.”
“Anh thật sự rất hi vọng em vân sẽ ở bên cạnh anh, nhưng mà… không thể lấy sự nghiệp của em để trả giá cho chuyện này, nghe lời anh, em đã vắt vả đi đến hôm nay…”
Đường Ninh không nói gì… trong lòng thoáng qua cảm giác mắt mát, bởi gì trong lòng cô rất rõ ràng, với địa vị hiện giờ của mình, cô vẫn chưa có tư cách là người đứng bên cạnh Mặc Đình hai mươi tư giờ một ngày.
“Chỉ hai ngày…”
Đường Ninh vẫn như cũ không hề lên tiếng, chỉ là ở dưới lớp chăn, ôm chặt Mặc Đình, hơn nữa, cô là người chưa bao giờ chủ động, bây giờ lại xoay người nằm trên cơ thể Mặc Đình, cúi người hôn lên đôi môi mỏng kia.
Mặc Đình có chút bất đắc dĩ, để mặc cho cô hôn, bởi vì trong thời điểm yêu đương cuồng nhiệt, tách ra một chút cũng sẽ cảm thấy dài dằng dặc.
Lần này, hai người vận động kịch liệt, Đường Ninh đã ngủ mê man, chỉ cảm thấy có người ôm cô đi tắm rửa, rồi giúp cô đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, Mặc Đình lái xe đưa Đường Ninh đến sân bay: “Bất kể xảy ra chuyện gì, phải gọi cho anh trước tiên.”
Đường Ninh đưa tay ôm lấy Mặc Đình, lại tìm kiếm một nụ hôn À 0/2E BÊ{ cày ¿ Ä Š DA hệ SƯ NT sâu, rôi mới lưu loát đeo khâu trang và kính râm lên, đây cửa bước xuống xe.
Vợ chồng… đã ở bên nhau, làm sao có thể dễ dàng tách ra?
Đường Ninh nhịn xuống cảm giác muốn quay lại, cũng nhịn xuống sự xúc động muốn gọi điện thoại, ngồi trong phòng chờ máy bay, mở điện thoại ra lướt tin tức của Thịnh Kinh.
Nhưng mà Mặc Đình lại gửi cho cô một tin nhắn: “Đừng nhìn điện thoại như thế, không tốt cho mắt.”
Trái tim Đường Ninh chấn động, vội vàng ngắng đầu tìm kiếm bóng dáng Mặc Đình khắp nơi, thế nhưng lần này anh đã thật sự rời khỏi sân bay.
Trong lúc đợi máy bay, Đường Ninh vô cùng khiêm tốn che giấu đề phòng người khác trong biển người nhận ra, thế nhưng vẫn không tránh khỏi việc có người nhận ra cô.
Đó là một người đàn ông cao gầy, sau khi đăng kí xong liền trực tiếp đến chỗ ngồi của Đường Ninh, đưa danh thiếp cho cô: “Đường Ninh tiểu thư, chào cô, tôi là phóng viên của phòng làm việc Hoa Vinh.”
Đường Ninh nhìn mặt của đối phương, lập tức lễ phép nhận lấy danh thiếp: “Chào anh.”
“Tôi vừa… nhìn thấy cô bước xuống từ một chiếc xe con màu đen, người đàn ông đưa cô đến sân bay hẳn là bạn trai của cô?”
Đường Ninh nghe xong lập tức giật mình, cô bị chụp lén rồi sao?
“Đường tiểu thư không cần lo lắng, tôi chưa chụp được cái gì cả… chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, muốn chụp cũng không kịp…”
Dù sao thì ngành giải trí lớn như thế, Mặc Đình có cả một đế quốc trong vòng này, bình thường loại người này phải trái ôm phải ấp, dạo chơi ở các bụi hoa, ai lại ngờ được anh sẽ trực tiếp kết hôn?
Đường Ninh tựa vào trong lòng Mặc Đình, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay của đối phương, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt gật nhẹ đầu.
“Thế nhưng sao tôi cứ cảm thấy chị dâu rất quen nhỉ?” Asa quan sát Đường Ninh một chút, nhưng cũng không dám làm càn một lần nữa, lúc nào nên vui đùa, lúc nào nên nghiêm túc anh ta đương nhiên biết rõ, đây là người phụ nữ có thể khiến Mặc Đình liều mạng, tất nhiên cũng là đối tượng mà anh ta phải lùi lại không dám động đến.
“Nói chuyện chính đi…” Mặc Đình kéo một cái ghế để Đường Ninh ngồi xuống, trực tiếp bảo Asa nói chuyện chính.
Đường Ninh cảm thấy hơi buồn cười vì sự ngây thơ của anh, nhưng trong lòng lại rất ám áp.
“Lần chụp ảnh này là ở giữa sườn núi, hơn nữa chuyện này rất đột nhiên, cho nên rất khó xác định được ai đúng ai sai, Đình…
Đình chạy ngược chạy xuôi như thế? Chẳng lẽ lại không yên lòng, sợ anh ấy làm loạn bên ngoài hả?”
Đường Ninh cười cười, hoàn toàn không tỏ ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ, chỉ quay đầu hỏi Mặc Đình: “Anh dám?”
Mặc Đình lắc đầu, nhanh chóng trả lời: “Không dám.”
Sau khi Asa nghe xong, kinh ngạc một lúc sau đó cười phá lên: “Hóa ra boss lớn cũng có ngày bị người khác quản như thế…”
Mọi người rảnh rỗi lại ngồi nói chuyện thêm vài câu, sau đó Asa có việc gấp muốn rời đi sớm, chỉ là trước khi đi còn bị Mặc Đình cảnh cáo: “Chuyện tôi và Ninh kết hôn, giữ bí mật.”
“OKI” Đối phương đưa tay ra dấu, sau đó vội vàng rời khỏi quán rượu.
Đường Ninh ngồi nghe hai người nói chuyện từ đầu đến cuối, trong lòng thấp thoáng cảm thấy khó chịu. Mặc Đình phát hiện cô không nói gì, lập tức cầm lấy tay của cô: “Sao vậy?”
“Bình thường luôn thấy anh ký vô số tài liệu, mở vô số cuộc họp, hiện tại mới phát hiện ra những gì em nhìn thấy chỉ là mặt ngoài… Em có thể giúp gì được cho anh không?”
“Ngành giải trí chính là một nơi như thế, em muốn nắm giữ càng nhiều, thì thứ phải hi sinh cũng rất nhiều, cho nên em nhất định phải ở bên cạnh anh mãi mãi.”
Đường Ninh không nói gì, chỉ nắm chặt tay Mặc Đình, kéo anh đứng dậy: “Đi thôi, về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai không phải vẫn còn một trận chiến ác liệt cần phải đánh sao?”
Sau khi về khách sạn tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, Đường Ninh vốn dĩ muốn Mặc Đình nghỉ ngơi, nhưng Mặc Đình lại lấy máy tính ra, đầu tiên là nhìn vào hòm thư công việc của cô.
“Hai ngày này ở nước Mỹ, không thể yên tâm nên muốn xử lý chuyện của Hải Thụy sao?”
“An Tử Hạo gửi một bưu phẩm cho em.” Mặc Đình mở bưu phẩm ra, đưa cho Đường Ninh xem: “Chuyện trợ lý của Lam Vũ phơi bày ánh sáng là tác phẩm của An Tử Hạo, thật sự anh ta rất có năng lực, mà hơn nữa, hành trình mà anh ta sắp xếp cho em, cũng đều là những lựa chọn hàng đầu mà anh đã xem xét, không nói về tính cách của anh ta, thì có thể nói rằng, cho dù công việc ở Hải Thụy, anh ta cũng có thể làm được.”
“Được, em đồng ý.”
“Dứt khoát như thế sao?”
“Không phải anh đã nói, những thứ anh ta sắp xếp cũng là lựa chọn hàng đầu của anh sao? Em tin anh.” Đường Ninh thật sự rất hy vọng Mặc Đình có thể giảm bót một chút gánh nặng.
“Nhưng mà An Tử Hạo muốn ngày mai em về nước, Lan Hề đã chuẩn bị để công bố chuyện em ký hợp đồng với Tranh Điền.”
Mặc Đình gập máy tính lại, ôm lấy cơ thể Đường Ninh nằm xuống: “Trở về đi…”
Đường Ninh nghe được ba chữ này, không trả lời, chỉ kéo chăn đắp lên người.
“Nghi thức ký hợp đồng với Tranh Điền, rất quan trọng đối với em.”
“Anh thật sự rất hi vọng em vân sẽ ở bên cạnh anh, nhưng mà… không thể lấy sự nghiệp của em để trả giá cho chuyện này, nghe lời anh, em đã vắt vả đi đến hôm nay…”
Đường Ninh không nói gì… trong lòng thoáng qua cảm giác mắt mát, bởi gì trong lòng cô rất rõ ràng, với địa vị hiện giờ của mình, cô vẫn chưa có tư cách là người đứng bên cạnh Mặc Đình hai mươi tư giờ một ngày.
“Chỉ hai ngày…”
Đường Ninh vẫn như cũ không hề lên tiếng, chỉ là ở dưới lớp chăn, ôm chặt Mặc Đình, hơn nữa, cô là người chưa bao giờ chủ động, bây giờ lại xoay người nằm trên cơ thể Mặc Đình, cúi người hôn lên đôi môi mỏng kia.
Mặc Đình có chút bất đắc dĩ, để mặc cho cô hôn, bởi vì trong thời điểm yêu đương cuồng nhiệt, tách ra một chút cũng sẽ cảm thấy dài dằng dặc.
Lần này, hai người vận động kịch liệt, Đường Ninh đã ngủ mê man, chỉ cảm thấy có người ôm cô đi tắm rửa, rồi giúp cô đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, Mặc Đình lái xe đưa Đường Ninh đến sân bay: “Bất kể xảy ra chuyện gì, phải gọi cho anh trước tiên.”
Đường Ninh đưa tay ôm lấy Mặc Đình, lại tìm kiếm một nụ hôn À 0/2E BÊ{ cày ¿ Ä Š DA hệ SƯ NT sâu, rôi mới lưu loát đeo khâu trang và kính râm lên, đây cửa bước xuống xe.
Vợ chồng… đã ở bên nhau, làm sao có thể dễ dàng tách ra?
Đường Ninh nhịn xuống cảm giác muốn quay lại, cũng nhịn xuống sự xúc động muốn gọi điện thoại, ngồi trong phòng chờ máy bay, mở điện thoại ra lướt tin tức của Thịnh Kinh.
Nhưng mà Mặc Đình lại gửi cho cô một tin nhắn: “Đừng nhìn điện thoại như thế, không tốt cho mắt.”
Trái tim Đường Ninh chấn động, vội vàng ngắng đầu tìm kiếm bóng dáng Mặc Đình khắp nơi, thế nhưng lần này anh đã thật sự rời khỏi sân bay.
Trong lúc đợi máy bay, Đường Ninh vô cùng khiêm tốn che giấu đề phòng người khác trong biển người nhận ra, thế nhưng vẫn không tránh khỏi việc có người nhận ra cô.
Đó là một người đàn ông cao gầy, sau khi đăng kí xong liền trực tiếp đến chỗ ngồi của Đường Ninh, đưa danh thiếp cho cô: “Đường Ninh tiểu thư, chào cô, tôi là phóng viên của phòng làm việc Hoa Vinh.”
Đường Ninh nhìn mặt của đối phương, lập tức lễ phép nhận lấy danh thiếp: “Chào anh.”
“Tôi vừa… nhìn thấy cô bước xuống từ một chiếc xe con màu đen, người đàn ông đưa cô đến sân bay hẳn là bạn trai của cô?”
Đường Ninh nghe xong lập tức giật mình, cô bị chụp lén rồi sao?
“Đường tiểu thư không cần lo lắng, tôi chưa chụp được cái gì cả… chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, muốn chụp cũng không kịp…”
Bình luận facebook