Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-128
Chương 129: Cô Có Thư Mời Thật Sao?
Ngồi phía bên kia bàn ăn, Dạ Đình Sâm trông thấy quầng thâm dưới mắt Nhạc Yên Nhi, mở miệng hỏi:
- Tối qua nghỉ ngơi không đủ à? Nhạc Yên Nhi làm như không có việc gì, bĩnh tĩnh ăn bánh mì nướng:
- Không có gì, tôi ngủ mơ thôi.
Chắc không phải là giấc mơ đẹp đẽ gì, mới sáng sớm, Dạ Đình Sâm cũng không gặng hỏi thêm.
Ăn xong bữa sáng, chuông cửa của biệt thự Hoàng Đình vang lên.
Quản gia Thẩm đi ra mở cửa, Nhạc Yên Nhi tưởng là Trần Lạc đến đón Dạ Đình Sâm đi làm, cũng không để ý, cứ bình tĩnh uống hết cốc sữa.
Kết quả không nghĩ tới người nọ không phải đến tìm Dạ Đình Sâm.
Người phụ nữ ăn vận chuyện nghiệp tiến vào biệt thự, chào Dạ Đình Sâm một cái rồi trực tiếp đi đến bên cạnh Nhạc Yên Nhi, chào hỏi cô.
- Xin chào phu nhân chủ tịch.
Nhạc Yên Nhi không ngờ cô ta lại đột nhiên nói chuyện với mình, suýt bị sặc sữa.
- Khụ… khụ, xin chào.
Dạ Đình Sâm không hài lòng nhìn Nhạc Yên Nhi:
- Uống chậm thôi.
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn qua bên kia, hỏi:
- Đây là? Chẳng hiểu sao lại qua chào cô, cũng không có ai giới thiệu gì cho cô biết cả.
- Phu nhân chủ tịch, chào cô, tôi là style Ngô Thiến Thiến, hôm nay sẽ là người phục vụ cho cô.
Nghe thấy câu hỏi của Nhạc Yên Nhi, Ngô Thiến Thiến đáp lại rồi cung kính cúi người.
Nhạc Yên Nhi chợt hiểu ra:
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, hoá ra người trong giới thượng lưu muốn đi ra ngoài đều phiền phức thế này sao? Bởi vì phải ra ngoài trang điểm, thay lễ phục, làm tạo hình nên Nhạc Yên Nhi hôm nay không cần makeup, cũng không cần thay quần áo, tuỳ ý ra ngoài với Ngô Thiến Thiến, trực tiếp lên xe đi thẳng tới công quán Thục Nữ.
Suốt cả một buổi sáng cộng thêm buổi chiều, Nhạc Yên Nhi đều ở trong công quán Thục Nữ làm đủ mọi loại chăm sóc, đợi đến lúc nhập tiệc trước hai tiếng đồng hồ, chuyên gia cùng thợ trang điểm mới bắt đầu tạo hình giúp Nhạc Yên Nhi.
Lần này, style chọn cho Nhạc Yên Nhi một chiếc váy liền màu trân châu, trong sáng ưu nhã lại không quá trang trọng cứng nhắc, Nhạc Yên Nhi vừa mặc vào, ánh mắt họ liền sáng lên:
- Chính là bộ váy này.
Còn về phần tóc, mái tóc dài của Nhạc Yên Nhi được vấn lên một nửa, lộ ra cần cổ duyên dáng như thiên nga, có mấy lọn tóc rủ xuống xương quai xanh, trông thanh thoát lại xinh đẹp.
Sau khi việc chính đã hoàn thành, tầm mắt của style và những người có mặt ở đây không cách nào rời khỏi Nhạc Yên Nhi.
Thợ trang điểm xúc động:
- Đẹp quá, tôi thấy mình trang điểm cho cô cũng đều là dư thừa hết.
Nhạc Yên Nhi không khỏi mỉm cười nói:
Cũng có người thầm nghĩ trong lòng: “Nghe nói đây là người phụ nữ của Dạ thiếu, xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, chẳng trách nào Dạ thiếu lại thích cô ấy.”
Nói chuyện phiếm với mọi người mấy câu, xe đến đón Nhạc Yên Nhi đi dự tiệc cũng đến rồi.
Dựa trên nguyên tắc vừa không muốn gây chú ý lại không muốn mất thể diện, Nhạc Yên Nhi từ chối đi xe thể thao của Dạ Đình Sâm mà để tài xế lái chiếc Lincoln, dù gì thì chiếc xe này có vẻ hợp để đi dự tiệc hơn.
Buổi bán đấu giá phải đợi đến bảy giờ mới bắt đầu, năm giờ tối sẽ tổ chức một buổi tiệc tối ở hội quán Baker, mục đích là để cho các nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp có cơ hội giao lưu, cũng là để chuẩn bị cho màn đấu giá sau đó.
Lúc Nhạc Yên Nhi đến nơi cũng được coi là sớm, những nhân vật nổi tiếng chưa đến nhiều, có vài người đều đi cùng bạn tiệc đến trước cửa hội trường kiểm tra thư mời.
Cô đi trên thảm đỏ, hoà vào dòng người đi vào bên trong, trông thấy những bóng lưng có đôi có cặp kia, không hiểu vì sao đột nhiên lại nhớ tới Dạ Đình Sâm.
Chợt nghĩ, nếu như đi cùng hắn thì tốt biết mấy.
Nhạc Yên Nhi bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, cố gắng xoá bỏ ý tưởng kỳ quái này.
Rất nhanh liền đến lượt cô kiểm tra thư mời.
- Thưa cô, mời cô xuất trình thư mời, vô cùng cảm ơn.
Bởi vì người đến đây đều là những nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong giới thương nghiệp của thành phố A nên nhân viên đều cực kỳ khách khí, lễ phép.
- Được.
Nhạc Yên Nhi đáp lại, tìm bức thư mời trong túi xách nhưng tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy.
Lông mày Nhạc Yên Nhi nhíu lại, quái, rõ ràng cô nhớ là mình đã bỏ vào túi rồi cơ mà.
Nhân viên trông thấy lễ phục cùng với cách trang điểm của cô không giống với người thường, vẫn kiên nhẫn hỏi:
- Có phải cô quên thư mời ở nhà rồi không ạ? Có cần gọi điện về hỏi một chút không? Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Không phải, tôi nhớ là đã mang theo rồi mà.
Dạ Đình Sâm đưa một món đồ quan trọng như vậy cho cô mà cô lại làm mất, Nhạc Yên Nhi không khỏi sốt ruột, lục từng ngăn túi mà vẫn không tìm thấy thư mời đâu.
Từng phút trôi qua, người chờ đợi phía sau cô càng lúc càng đông.
- Đây là ai thế, sao lại chắn ở cửa lâu như vậy? Chẳng lẽ không có thư mời sao? Một giọng nói dịu dàng mềm mại vang lên sau lưng Nhạc Yên Nhi, vô cùng quen thuộc, Nhạc Yên Nhi quay đầu nhìn, lại là Bạch Nhược Mai.
Bạch Nhược Mai mặc bộ lễ phục đuôi cá màu đen, Lâm Đông Lục đi bên cạnh cũng mặc vest cùng màu, hai người khoác tay nhau đứng trên thảm đỏ, y hệt đôi kim đồng ngọc nữ do trời đất tác thành.
Nhạc Yên Nhi trông thấy hai người này cũng không có cảm xúc gì, nhưng lúc Lâm Đông Lục nhìn Nhạc Yên Nhi, đôi mắt tối sầm, ngay cả tay cầm thư mời cũng bất giác dùng lực.
Thật ra Bạch Nhược Mai đã sớm nhận ra Nhạc Yên Nhi, có điều vẫn giả bộ che miệng hỏi:
- Ai da, là Nhạc Yên Nhi đây mà, cô cũng tham gia buổi bán đấu giá này sao? Cô nhận một bộ phim mới được có mười mấy vạn nhỉ? Đủ để tham gia đấu giá sao? Nhạc Yên Nhi lạnh lùng nhìn cô ta:
- Không cần cô phải bận tâm.
Bạch Nhược Mai nhìn thấy Nhạc Yên Nhi mặc chiếc váy trắng lộng lẫy, gương mặt được trang điểm trang nhã tinh xảo, đến nỗi thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trước cửa ra vào, đến Lâm Đông Lục cũng không ngoại lệ, trong lòng cô ta liền không thoải mái.
Bạch Nhược Mai dò xét Nhạc Yên Nhi một lượt, hỏi:
- Vậy sao cô không vào đi còn đứng ở cửa lâu như vậy? Hay là cô không có thư mời? Thực ra tôi có thể hiểu được cô mà, chắc chắn cô nghĩ rằng kiểm tra thư mời sẽ không nghiêm ngặt đến thế, có thể nhân cơ hội trà trộn vào bên trong phải không? Ai ngờ lại bị ngăn lại, chỉ đành vờ như mình có thư mời thôi.
Bạch Nhược Mai nói mấy câu xúi giục khiến ánh mắt nhân viên nhìn Nhạc Yên Nhi thay đổi hẳn, nhân viên kiểm tra vừa nãy còn khách khí mà bây giờ trong mắt đã có mấy phần ngờ vực:
- Thưa cô, cô có thư mời thật sao?
Ngồi phía bên kia bàn ăn, Dạ Đình Sâm trông thấy quầng thâm dưới mắt Nhạc Yên Nhi, mở miệng hỏi:
- Tối qua nghỉ ngơi không đủ à? Nhạc Yên Nhi làm như không có việc gì, bĩnh tĩnh ăn bánh mì nướng:
- Không có gì, tôi ngủ mơ thôi.
Chắc không phải là giấc mơ đẹp đẽ gì, mới sáng sớm, Dạ Đình Sâm cũng không gặng hỏi thêm.
Ăn xong bữa sáng, chuông cửa của biệt thự Hoàng Đình vang lên.
Quản gia Thẩm đi ra mở cửa, Nhạc Yên Nhi tưởng là Trần Lạc đến đón Dạ Đình Sâm đi làm, cũng không để ý, cứ bình tĩnh uống hết cốc sữa.
Kết quả không nghĩ tới người nọ không phải đến tìm Dạ Đình Sâm.
Người phụ nữ ăn vận chuyện nghiệp tiến vào biệt thự, chào Dạ Đình Sâm một cái rồi trực tiếp đi đến bên cạnh Nhạc Yên Nhi, chào hỏi cô.
- Xin chào phu nhân chủ tịch.
Nhạc Yên Nhi không ngờ cô ta lại đột nhiên nói chuyện với mình, suýt bị sặc sữa.
- Khụ… khụ, xin chào.
Dạ Đình Sâm không hài lòng nhìn Nhạc Yên Nhi:
- Uống chậm thôi.
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn qua bên kia, hỏi:
- Đây là? Chẳng hiểu sao lại qua chào cô, cũng không có ai giới thiệu gì cho cô biết cả.
- Phu nhân chủ tịch, chào cô, tôi là style Ngô Thiến Thiến, hôm nay sẽ là người phục vụ cho cô.
Nghe thấy câu hỏi của Nhạc Yên Nhi, Ngô Thiến Thiến đáp lại rồi cung kính cúi người.
Nhạc Yên Nhi chợt hiểu ra:
- Là vì buổi tiệc tối nay à? Nhưng tối mới bắt đầu mà, cần chuẩn bị sớm thế sao?
- Là như vậy, phu nhân chủ tịch, theo dự tính của chúng tôi về giờ giấc làm việc, nghỉ ngơi cùng
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, hoá ra người trong giới thượng lưu muốn đi ra ngoài đều phiền phức thế này sao? Bởi vì phải ra ngoài trang điểm, thay lễ phục, làm tạo hình nên Nhạc Yên Nhi hôm nay không cần makeup, cũng không cần thay quần áo, tuỳ ý ra ngoài với Ngô Thiến Thiến, trực tiếp lên xe đi thẳng tới công quán Thục Nữ.
Suốt cả một buổi sáng cộng thêm buổi chiều, Nhạc Yên Nhi đều ở trong công quán Thục Nữ làm đủ mọi loại chăm sóc, đợi đến lúc nhập tiệc trước hai tiếng đồng hồ, chuyên gia cùng thợ trang điểm mới bắt đầu tạo hình giúp Nhạc Yên Nhi.
Lần này, style chọn cho Nhạc Yên Nhi một chiếc váy liền màu trân châu, trong sáng ưu nhã lại không quá trang trọng cứng nhắc, Nhạc Yên Nhi vừa mặc vào, ánh mắt họ liền sáng lên:
- Chính là bộ váy này.
Còn về phần tóc, mái tóc dài của Nhạc Yên Nhi được vấn lên một nửa, lộ ra cần cổ duyên dáng như thiên nga, có mấy lọn tóc rủ xuống xương quai xanh, trông thanh thoát lại xinh đẹp.
Sau khi việc chính đã hoàn thành, tầm mắt của style và những người có mặt ở đây không cách nào rời khỏi Nhạc Yên Nhi.
Thợ trang điểm xúc động:
- Đẹp quá, tôi thấy mình trang điểm cho cô cũng đều là dư thừa hết.
Nhạc Yên Nhi không khỏi mỉm cười nói:
- Vẫn là cô trang điểm quá tuyệt chứ, vừa tự nhiên lại vừa xinh đẹp.
- Tôi từng trang điểm cho rất nhiều ngôi sao, có lẽ cô là người nhã nhặn nhất đấy.
- Đúng, đúng, hơn nữa lúc tạo hình, đợi lâu đến thế mà không hề phàn nàn lấy một câu.
- Cả một ngày trời, không hề sốt ruột, với ai cũng đều khách khí.
Cũng có người thầm nghĩ trong lòng: “Nghe nói đây là người phụ nữ của Dạ thiếu, xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, chẳng trách nào Dạ thiếu lại thích cô ấy.”
Nói chuyện phiếm với mọi người mấy câu, xe đến đón Nhạc Yên Nhi đi dự tiệc cũng đến rồi.
Dựa trên nguyên tắc vừa không muốn gây chú ý lại không muốn mất thể diện, Nhạc Yên Nhi từ chối đi xe thể thao của Dạ Đình Sâm mà để tài xế lái chiếc Lincoln, dù gì thì chiếc xe này có vẻ hợp để đi dự tiệc hơn.
Buổi bán đấu giá phải đợi đến bảy giờ mới bắt đầu, năm giờ tối sẽ tổ chức một buổi tiệc tối ở hội quán Baker, mục đích là để cho các nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp có cơ hội giao lưu, cũng là để chuẩn bị cho màn đấu giá sau đó.
Lúc Nhạc Yên Nhi đến nơi cũng được coi là sớm, những nhân vật nổi tiếng chưa đến nhiều, có vài người đều đi cùng bạn tiệc đến trước cửa hội trường kiểm tra thư mời.
Cô đi trên thảm đỏ, hoà vào dòng người đi vào bên trong, trông thấy những bóng lưng có đôi có cặp kia, không hiểu vì sao đột nhiên lại nhớ tới Dạ Đình Sâm.
Chợt nghĩ, nếu như đi cùng hắn thì tốt biết mấy.
Nhạc Yên Nhi bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, cố gắng xoá bỏ ý tưởng kỳ quái này.
Rất nhanh liền đến lượt cô kiểm tra thư mời.
- Thưa cô, mời cô xuất trình thư mời, vô cùng cảm ơn.
Bởi vì người đến đây đều là những nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong giới thương nghiệp của thành phố A nên nhân viên đều cực kỳ khách khí, lễ phép.
- Được.
Nhạc Yên Nhi đáp lại, tìm bức thư mời trong túi xách nhưng tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy.
Lông mày Nhạc Yên Nhi nhíu lại, quái, rõ ràng cô nhớ là mình đã bỏ vào túi rồi cơ mà.
Nhân viên trông thấy lễ phục cùng với cách trang điểm của cô không giống với người thường, vẫn kiên nhẫn hỏi:
- Có phải cô quên thư mời ở nhà rồi không ạ? Có cần gọi điện về hỏi một chút không? Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Không phải, tôi nhớ là đã mang theo rồi mà.
Dạ Đình Sâm đưa một món đồ quan trọng như vậy cho cô mà cô lại làm mất, Nhạc Yên Nhi không khỏi sốt ruột, lục từng ngăn túi mà vẫn không tìm thấy thư mời đâu.
Từng phút trôi qua, người chờ đợi phía sau cô càng lúc càng đông.
- Đây là ai thế, sao lại chắn ở cửa lâu như vậy? Chẳng lẽ không có thư mời sao? Một giọng nói dịu dàng mềm mại vang lên sau lưng Nhạc Yên Nhi, vô cùng quen thuộc, Nhạc Yên Nhi quay đầu nhìn, lại là Bạch Nhược Mai.
Bạch Nhược Mai mặc bộ lễ phục đuôi cá màu đen, Lâm Đông Lục đi bên cạnh cũng mặc vest cùng màu, hai người khoác tay nhau đứng trên thảm đỏ, y hệt đôi kim đồng ngọc nữ do trời đất tác thành.
Nhạc Yên Nhi trông thấy hai người này cũng không có cảm xúc gì, nhưng lúc Lâm Đông Lục nhìn Nhạc Yên Nhi, đôi mắt tối sầm, ngay cả tay cầm thư mời cũng bất giác dùng lực.
Thật ra Bạch Nhược Mai đã sớm nhận ra Nhạc Yên Nhi, có điều vẫn giả bộ che miệng hỏi:
- Ai da, là Nhạc Yên Nhi đây mà, cô cũng tham gia buổi bán đấu giá này sao? Cô nhận một bộ phim mới được có mười mấy vạn nhỉ? Đủ để tham gia đấu giá sao? Nhạc Yên Nhi lạnh lùng nhìn cô ta:
- Không cần cô phải bận tâm.
Bạch Nhược Mai nhìn thấy Nhạc Yên Nhi mặc chiếc váy trắng lộng lẫy, gương mặt được trang điểm trang nhã tinh xảo, đến nỗi thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trước cửa ra vào, đến Lâm Đông Lục cũng không ngoại lệ, trong lòng cô ta liền không thoải mái.
Bạch Nhược Mai dò xét Nhạc Yên Nhi một lượt, hỏi:
- Vậy sao cô không vào đi còn đứng ở cửa lâu như vậy? Hay là cô không có thư mời? Thực ra tôi có thể hiểu được cô mà, chắc chắn cô nghĩ rằng kiểm tra thư mời sẽ không nghiêm ngặt đến thế, có thể nhân cơ hội trà trộn vào bên trong phải không? Ai ngờ lại bị ngăn lại, chỉ đành vờ như mình có thư mời thôi.
Bạch Nhược Mai nói mấy câu xúi giục khiến ánh mắt nhân viên nhìn Nhạc Yên Nhi thay đổi hẳn, nhân viên kiểm tra vừa nãy còn khách khí mà bây giờ trong mắt đã có mấy phần ngờ vực:
- Thưa cô, cô có thư mời thật sao?
Bình luận facebook