-
Chương 21: Chương 21:
“Thật sự cảm ơn anh nhé.”
Thư Dư không biết ngoài cái này có thể nói thêm gì nữa, đây là tình yêu đẹp mĩ miều mà cô đã cố gắng thể hiện trước mặt người khác.
Nó đẹp đến nỗi cả đời này cô không bao giờ muốn ăn cùng anh thêm bữa ăn nào nữa.
Sau khi Phó Tây Từ lau miệng cho cô, anh vẫn không quên trả lời câu hỏi ban đầu của cô: "Được, chúng ta cùng đi ăn.”
“Anh ăn xong rồi, anh đi trước.”
“Không đi cùng nhau à?” Thư Dư thuận miệng hỏi, càng giống bình thường vợ chồng.
Phó Tây Từ nhướng mí mắt dưới, cân nhắc vài giây nhìn đồng hồ, "Mười phút?"
Mười phút trước vẫn còn sống động trong ký ức của cô, nhưng đó là bởi vì cô phải nhờ người khác giúp đỡ, còn hôm nay của cô lại có rất nhiều thời gian.
Thư Dư cười nửa miệng, "...Thế vẫn là không đủ.”
Cút, cút cho khuất mắt gia đây mau lên!
Phó Tây Từ ậm ừ, chỉnh lại áo khoác, trực tiếp rời đi.
Anh vừa rời đi, ánh mắt Thư Dư thoáng chạm vào chị Văn, hai người đều nở nụ cười thân thiện rồi nhanh chóng rời đi.
Giống như nói Phó Tây Từ lần này trở về không có làm cái gì, không phải anh trước giờ luôn chú trọng hiệu quả sao, chuyện này sao lại chậm trễ như vậy?
Cô cúi đầu và tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Khi uống sữa theo thói quen lại nghĩ đến hành vi xấu xa của Phó Tây Từ, cô hoàn toàn cũng hết thèm ăn, chán ghét đẩy chiếc cốc đi ra xa.
Mười giờ sáng, Thư Dư chỉnh đốn từ chân tơ kẽ tóc kĩ càng rồi mới đến công ty của Phó Tây Từ.
Cô đã từng đến đây vài lần, quen biết với vài nhân viên, cô tươi cười chào hỏi rồi đi thẳng vào phòng làm việc.
Bản thảo đầu tiên cuối cùng cũng đã được hoàn thành, mà hôm nay Thư Dư đến đây để đưa ra một số ý kiến từ góc độ người tiêu dùng.
Adam là cô đào về bằng rất nhiều tiền, sau khi Tống Sơ Hi phát hiện ra, cô ta vẫn muốn nhúng tay vào, thật không may, trước đó cô đã bay đến Anh để ăn tối với Adam vài lần, bất kể là mặt mũi hay lót đường cô đều cho đủ, hiển nhiên Adam sẽ chọn cô rồi.
Thường ngày Thư Dư trông cà lơ phất phơ, giống như một cái bình hoa chỉ biết ăn uống vui chơi, nhưng khi thật sự đến giờ làm việc thì cô hoàn toàn khác, đến lúc cần nghiêm túc cô sẽ không xao nhãng.
Suốt cả buổi sáng, cô trò chuyện với Adam về ý kiến việc sửa lại toàn bộ bản thảo đầu tiên.
Có lẽ là bởi vì dậy sớm hơn bình thường rất nhiều, vừa tan sở liền cô không khỏi ngáp một cái ngái ngủ.
“Ngủ không ngon sao?” Adam hỏi.
"Ngủ chưa đủ, đi làm ly cà phê không?"
Adam gật đầu.
Hai người đến một quán cà phê gần tòa nhà văn phòng.
Thư Dư gọi một cốc latte và nhẹ nhàng khuấy nó.
Adam nói chuyện với người phục vụ, anh gọi một món tráng miệng khác cho cô, giọng điệu ôn hòa cùng đôi mắt xanh như nước biển xanh, nét ửng đỏ trên mặt người phục vụ mãi không phai.
Với một trường hợp xuất sắc như thế, Thư Dư lại nghĩ đến một người nào đó trong gia đình mình, người chẳng nên thân.
Cùng là đàn ông khi gọi món thì nhẹ nhàng, ấm áp với một người lạ là thế, nhưng có người thì chỉ lấy khăn giấy lau miệng cho vợ, mà lại làm ra vẻ mặt chán ghét.
“Tôi có một người bạn.” Thư Dư một tay chống cằm nhìn Adam, đây là cách bắt đầu kết bạn kinh điển.
“Hửm?"
"Cô ấy đã có gia đình rồi, là như vậy. Ông xã cô ấy là một người đàn ông không hiểu phong tình. Đến mức nào nhỉ, khi bạn tôi ăn sáng, cô ấy uống sữa, quanh miệng cô ấy có dính một miếng sữa, vốn nghĩ sẽ thuận tiện hôn một cái. Nhưng ông xã cô ấy lại lấy khăn giấy lau miệng cho cô ấy xong rồi mồm miệng lại chán ghét nói cô ấy ăn uống cẩu thả."
"Anh có nghĩ rằng một người đàn ông như vậy còn thuốc chữa không? Và làm thế nào để chữa đây?”
"Tất nhiên, tôi đang hỏi cho bạn của tôi.”
Thư Dư dựa vào trên ghế, hoàn toàn không biết vẻ mặt của cô bây giờ giống như đang nói về "Thằng con bất trị trong nhà tôi”.
Nói xong, cô cầm ly cà phê chậm rãi uống một hơi, không quên nhìn Adam chờ đợi câu trả lời của anh.
Adam sau khi nghe vậy gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không thì cô cứ nghĩ từ một góc độ khác, Phó tổng không thẳng thừng bảo cô lau vết bẩn quanh miệng mà lại chọn cách ân cần lau cho cô, có phải sẽ dễ nghĩ hơn không?”
Vì giọng nói và giọng điệu kiểu Anh của Adam quá ấm áp nên cô nhất thời không nhận ra rằng Adam đã thẳng thừng nói là Phó tổng thay vì ông xã của bạn cô, thậm chí cô còn nghiêm túc suy nghĩ và cảm thấy cũng khá có lý, Phó Tây Từ không phải là không có thuốc chữa.
Vài giây sau, cô mới nghe ra được, ho khan một tiếng, sửa lại: "Là chồng của bạn tôi."
“Ồ, vâng, không phải Phó tổng.” Adam nói theo lời cô.
"..."
Bỏ đi, nhưng bất cứ ai đã từng tiếp xúc với Phó Tây Từ, vữa nãy cô nói rằng người đó không hiểu phong tình thì chắc chắn mọi người sẽ trực tiếp dán nó với số ID của anh.
Trong lúc trò chuyện, Thư Dư nhận được tin nhắn từ Phó Tây Từ.
Phó Tây Từ hỏi: 【 Em ở đâu? 】
Thư Dư nói lời xin lỗi với Adam và trả lời anh, cô gửi địa vị và hỏi lại: 【Làm sao?】
Phó Tây Từ: 【Không phải muốn ăn trưa cùng nhau sao? 】
Cô dừng lại, nhớ tới mình từng đề nghị cùng nhau ăn cơm trưa, nhưng lúc đó chỉ là đề tài ngẫu nhiên, cô không để trong lòng, nhưng anh lại nhớ ra.
Thư Dư lược bỏ sự thật mà cô đã quên: 【 Ăn ở đâu? 】
Phó Tây Từ lần này nhanh chóng trả lời: 【Nhà hàng anh đã đặt rồi, em ở yên vị trí của em đi, anh sẽ đón em. 】
Thư Dư trả lời một cách cao quý : 【Vâng. 】
Ban đầu, cô đặt điện thoại xuống và mời Adam đi ăn tối cùng nhau, nhưng anh rõ ràng không muốn làm bóng đèn nên chưa uống xong ly cà phê đã rời đi.
Adam vừa rời đi, Thư Dư ngồi một mình nhấp cà phê, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa rồi, quả thật anh không tệ như trong tưởng tượng, ít nhất anh ta giải quyết chuyện của Nghê Uyển Đình cũng rất nhanh nhẹn, chính xác và tàn nhẫn.
Cửa quán cà phê bị đẩy ra, tiếng chuông gió thanh thúy.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Phó Tây Từ đi vào. Dáng người anh hơi cao, đầu gần như chạm vào chiếc chuông gió, môi mím thành một đường thẳng, mặt không chút biểu cảm, trong không khí ánh mắt lạnh lùng vừa chạm vào cô.
Cô không chỉ nhìn anh mà kể từ khi anh bước vào còn nhìn anh từ mọi hướng trong quán cà phê, và cô không nỡ dời đi trong một lúc lâu.
Phó Tây Từ khẽ gật đầu, ý bảo Thư Dư có thể đi qua
Khóe môi Thư Dư khẽ cong lên, cô cũng không thèm để ý, đứng dậy đi tới, trong lòng "hừ" một tiếng, hào nhoáng bên ngoài cũng thôi đi, nhưng cô lại rất thành thật bước từng bước về phía anh.
Nhà hàng của Phó Tây Từ đặt trước cũng ở gần đó, cách đó vài phút đi bộ.
Hầu hết thời gian, anh đều chọn suất ăn đặt sẵn ở công ty, nếu không cần thiết sẽ không ra ngoài, vì ảnh cảm thấy nó gây lãng phí thời gian.
Nhưng Thư Dư tính tình kiêu ngạo, nếu bảo cô ăn cơm hộp với anh, có lẽ cô sẽ đanh mặt, có thể cả đêm trách móc anh quá keo kiệt.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, tâm tình của Thư Dư có vẻ như đặc biệt tốt, nhìn Phó Tây Từ cũng vừa mắt.
Số lần hai người đi ăn riêng đếm trên đầu ngón tay, thật là lạ.
Thư Dư nhất thời hứng thú, lại muốn chụp một bức ảnh.
Khi người phục vụ mang thức ăn lên, cô bảo anh dừng lại và chụp ảnh món ăn trước, từng món một.
Phó Tây Từ thực sự kiên nhẫn chờ cô cho cô chụp, mặc dù anh không hiểu ý nghĩa ở đâu.
Thư Dư đặt nghiêng máy ảnh lên phía trên, và nửa phần trên cơ thể của Phó Tây Từ xuất hiện trong máy ảnh, nhưng vì sợ bị phát hiện, cô chỉ dám chụp đến vị trí cổ, cô nhanh chóng nhấn nút chụp, sau khi chụp ảnh xong mới ngẩng đầu lên, "Có thể ăn rồi.”
Trong bữa ăn, cô lại nói về chị Văn.
Phó Tây Từ nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: "Nhà họ Tống tình cờ đang tìm dì giúp việc tại nhà, vì vậy anh đề cử cho cậu ta rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, phỏng vấn kết thúc rồi.”
"Ah?"
Thư Dư đã không đồng bộ hóa thông tin này, vì vậy khi cô nghe rằng sự việc đã được giải quyết, lập tức cảm thấy bất ngờ.
"Giải quyết xong rồi sao?"
"Ừm."
Thư Dư chớp chớp mắt, “Vậy thì chỉ còn phải giải thích với mẹ em thôi, nếu để bà biết ba ngày còn chưa kết thúc mà đã đẩy người đi thì bà nhất định sẽ tức giận, nhưng người tiền trảm hậu tấu chính là anh, muốn hỏi tội thì cũng phải hỏi tội mình anh thôi.”
Việc là do Phó Tây Từ làm, tội cũng là do anh gánh, nên cô hoàn toàn tránh được xung đột giữa hai mẹ con.
Nghĩ về nó theo cách này khiến cô cảm thấy tốt hơn.
Cô chưa bao giờ cảm thấy nhìn Phó Tây Từ vừa mắt như hôm nay, liền đạo đức giả nói: "Ông xã thật tốt bụng."
Từ nói giảm nói tránh: Ông xã công cụ quả thật có ích.
Dùng bữa được một nửa, Thư Dư nhìn thấy một người quen, chính là Đoạn Cảnh, người đã quay video bài phát biểu táo bạo của cô ở quán bar và gửi cho mình vào buổi sáng.
Cô ấy đến ăn tối với vị hôn phu của mình, nhìn thấy Thư Dư liền bước đến chào hỏi.
Vì lần trước Đoạn Cảnh gửi video khiến cô mấy hôm trước vẫn không ngẩng đầu lên được khi đối mặt với Phó Tây Từ, Đoạn Cảnh luôn áy náy muốn bù đắp, lần này nhiệt tình muốn gửi tặng một chai rượu ngon mà vị hôn phu của cô đã đặt ở đây.
Thư Dư từ chối: "Không cần, các cậu để lại cho mình uống đi.”
“Không cần khách sáo, lão Tề quý trọng hai bình, vừa hay tớ tặng cho cậu một bình.” Đoạn Cảnh một lòng muốn tặng, bù đắp sai lầm ngày đó.
Thư Dư thấy lòng tốt khó có được, đành phải lấy cớ chuẩn bị mang thai, "Chúng tớ đang ở thời kỳ chuẩn bị mang thai, không thể động đến rượu, các cậu vẫn nên giữ uống đi.”
“Aaa, chuẩn bị mang thai sao, thế thì hết cách rồi.” Đoạn Cảnh nhìn sang vị hôn phu của mình, cũng biết không nói thêm được gì nữa, cô ấy nói vài câu rồi đi lại chỗ đã đặt trước của mình.
Cho đến khi bọn họ ngồi xuống, Đoạn Cảnh vẫn còn đang load tin tức Thư Dư chuẩn bị mang thai, mặc dù Thư Dư đã nói trước nhưng lúc đó bọn họ đều coi đó là trò cười, cho rằng Phó Tây Từ quản quá nghiêm khắc nên đều không coi nó là thật.
“Em đang suy nghĩ cái gì?” Vị hôn phu ngơ ngác nhìn cô.
Đoạn Cảnh lấy lại tinh thần, chỉ nói là muốn chia sẻ tin vui này với các chị em, nên cầm điện thoại mở nhóm chat của chị em lên.
Đoạn Cảnh: 【Các chị em ơi, Tiểu Thư thật sự đang chuẩn bị mang thai, chúng ta sắp sửa được là mẹ đỡ đầu. 】
Nhóm chị em giống như cá được chiên lên, một số người bị nổ tung, trò chuyện một cách sôi nổi, sau đó la truyền nó sang giới của mình, cũng không biết xuất phát từ đầu trước.
Tin tức từ "Thư Dư chuẩn bị mang thai, không lâu nữa sẽ được làm mẹ đỡ đầu" biến thành "Thư Dư đã mang thai, bọn họ đều đã là mẹ đỡ đầu".
Cho đến khi phần lớn giới lan rộng tin tức, người trong cuộc vẫn còn đang ngơ ngác và không biết sự thật rằng bản thân lại lên chức mẹ rồi.
Ngày hôm đó, Thư Dư ở công ty của Phó Tây Từ cả ngày, buổi tối bạn chung của hai người có tiệc sinh nhật, hai người phải tham dự cùng nhau, vì vậy sau khi tan ca cô quyết định rồi đợi anh ở văn phòng.
Không phải chỉ vì thuận tiện mà cô quá hiểu thói quen của người mẹ đại nhân của mình, bà biết tin bọn họ đẩy chị Văn đi thì nhất định sẽ gọi điện thoại đến để hỏi tội.
Thư Dư ngồi ở đây cũng sẽ thuận tiện đợi đến lúc mẹ Thư gọi đến thì sẽ đẩy tội sang anh.
Quả nhiên không sai, sau khi mẹ Thư biết tin, ngay khi vừa tan sở, điện thoại call video đã hiện thị lên.
“Mẹ, sao lại nhớ gọi điện cho con vậy ạ?”
Thư Dư không biết ngoài cái này có thể nói thêm gì nữa, đây là tình yêu đẹp mĩ miều mà cô đã cố gắng thể hiện trước mặt người khác.
Nó đẹp đến nỗi cả đời này cô không bao giờ muốn ăn cùng anh thêm bữa ăn nào nữa.
Sau khi Phó Tây Từ lau miệng cho cô, anh vẫn không quên trả lời câu hỏi ban đầu của cô: "Được, chúng ta cùng đi ăn.”
“Anh ăn xong rồi, anh đi trước.”
“Không đi cùng nhau à?” Thư Dư thuận miệng hỏi, càng giống bình thường vợ chồng.
Phó Tây Từ nhướng mí mắt dưới, cân nhắc vài giây nhìn đồng hồ, "Mười phút?"
Mười phút trước vẫn còn sống động trong ký ức của cô, nhưng đó là bởi vì cô phải nhờ người khác giúp đỡ, còn hôm nay của cô lại có rất nhiều thời gian.
Thư Dư cười nửa miệng, "...Thế vẫn là không đủ.”
Cút, cút cho khuất mắt gia đây mau lên!
Phó Tây Từ ậm ừ, chỉnh lại áo khoác, trực tiếp rời đi.
Anh vừa rời đi, ánh mắt Thư Dư thoáng chạm vào chị Văn, hai người đều nở nụ cười thân thiện rồi nhanh chóng rời đi.
Giống như nói Phó Tây Từ lần này trở về không có làm cái gì, không phải anh trước giờ luôn chú trọng hiệu quả sao, chuyện này sao lại chậm trễ như vậy?
Cô cúi đầu và tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Khi uống sữa theo thói quen lại nghĩ đến hành vi xấu xa của Phó Tây Từ, cô hoàn toàn cũng hết thèm ăn, chán ghét đẩy chiếc cốc đi ra xa.
Mười giờ sáng, Thư Dư chỉnh đốn từ chân tơ kẽ tóc kĩ càng rồi mới đến công ty của Phó Tây Từ.
Cô đã từng đến đây vài lần, quen biết với vài nhân viên, cô tươi cười chào hỏi rồi đi thẳng vào phòng làm việc.
Bản thảo đầu tiên cuối cùng cũng đã được hoàn thành, mà hôm nay Thư Dư đến đây để đưa ra một số ý kiến từ góc độ người tiêu dùng.
Adam là cô đào về bằng rất nhiều tiền, sau khi Tống Sơ Hi phát hiện ra, cô ta vẫn muốn nhúng tay vào, thật không may, trước đó cô đã bay đến Anh để ăn tối với Adam vài lần, bất kể là mặt mũi hay lót đường cô đều cho đủ, hiển nhiên Adam sẽ chọn cô rồi.
Thường ngày Thư Dư trông cà lơ phất phơ, giống như một cái bình hoa chỉ biết ăn uống vui chơi, nhưng khi thật sự đến giờ làm việc thì cô hoàn toàn khác, đến lúc cần nghiêm túc cô sẽ không xao nhãng.
Suốt cả buổi sáng, cô trò chuyện với Adam về ý kiến việc sửa lại toàn bộ bản thảo đầu tiên.
Có lẽ là bởi vì dậy sớm hơn bình thường rất nhiều, vừa tan sở liền cô không khỏi ngáp một cái ngái ngủ.
“Ngủ không ngon sao?” Adam hỏi.
"Ngủ chưa đủ, đi làm ly cà phê không?"
Adam gật đầu.
Hai người đến một quán cà phê gần tòa nhà văn phòng.
Thư Dư gọi một cốc latte và nhẹ nhàng khuấy nó.
Adam nói chuyện với người phục vụ, anh gọi một món tráng miệng khác cho cô, giọng điệu ôn hòa cùng đôi mắt xanh như nước biển xanh, nét ửng đỏ trên mặt người phục vụ mãi không phai.
Với một trường hợp xuất sắc như thế, Thư Dư lại nghĩ đến một người nào đó trong gia đình mình, người chẳng nên thân.
Cùng là đàn ông khi gọi món thì nhẹ nhàng, ấm áp với một người lạ là thế, nhưng có người thì chỉ lấy khăn giấy lau miệng cho vợ, mà lại làm ra vẻ mặt chán ghét.
“Tôi có một người bạn.” Thư Dư một tay chống cằm nhìn Adam, đây là cách bắt đầu kết bạn kinh điển.
“Hửm?"
"Cô ấy đã có gia đình rồi, là như vậy. Ông xã cô ấy là một người đàn ông không hiểu phong tình. Đến mức nào nhỉ, khi bạn tôi ăn sáng, cô ấy uống sữa, quanh miệng cô ấy có dính một miếng sữa, vốn nghĩ sẽ thuận tiện hôn một cái. Nhưng ông xã cô ấy lại lấy khăn giấy lau miệng cho cô ấy xong rồi mồm miệng lại chán ghét nói cô ấy ăn uống cẩu thả."
"Anh có nghĩ rằng một người đàn ông như vậy còn thuốc chữa không? Và làm thế nào để chữa đây?”
"Tất nhiên, tôi đang hỏi cho bạn của tôi.”
Thư Dư dựa vào trên ghế, hoàn toàn không biết vẻ mặt của cô bây giờ giống như đang nói về "Thằng con bất trị trong nhà tôi”.
Nói xong, cô cầm ly cà phê chậm rãi uống một hơi, không quên nhìn Adam chờ đợi câu trả lời của anh.
Adam sau khi nghe vậy gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không thì cô cứ nghĩ từ một góc độ khác, Phó tổng không thẳng thừng bảo cô lau vết bẩn quanh miệng mà lại chọn cách ân cần lau cho cô, có phải sẽ dễ nghĩ hơn không?”
Vì giọng nói và giọng điệu kiểu Anh của Adam quá ấm áp nên cô nhất thời không nhận ra rằng Adam đã thẳng thừng nói là Phó tổng thay vì ông xã của bạn cô, thậm chí cô còn nghiêm túc suy nghĩ và cảm thấy cũng khá có lý, Phó Tây Từ không phải là không có thuốc chữa.
Vài giây sau, cô mới nghe ra được, ho khan một tiếng, sửa lại: "Là chồng của bạn tôi."
“Ồ, vâng, không phải Phó tổng.” Adam nói theo lời cô.
"..."
Bỏ đi, nhưng bất cứ ai đã từng tiếp xúc với Phó Tây Từ, vữa nãy cô nói rằng người đó không hiểu phong tình thì chắc chắn mọi người sẽ trực tiếp dán nó với số ID của anh.
Trong lúc trò chuyện, Thư Dư nhận được tin nhắn từ Phó Tây Từ.
Phó Tây Từ hỏi: 【 Em ở đâu? 】
Thư Dư nói lời xin lỗi với Adam và trả lời anh, cô gửi địa vị và hỏi lại: 【Làm sao?】
Phó Tây Từ: 【Không phải muốn ăn trưa cùng nhau sao? 】
Cô dừng lại, nhớ tới mình từng đề nghị cùng nhau ăn cơm trưa, nhưng lúc đó chỉ là đề tài ngẫu nhiên, cô không để trong lòng, nhưng anh lại nhớ ra.
Thư Dư lược bỏ sự thật mà cô đã quên: 【 Ăn ở đâu? 】
Phó Tây Từ lần này nhanh chóng trả lời: 【Nhà hàng anh đã đặt rồi, em ở yên vị trí của em đi, anh sẽ đón em. 】
Thư Dư trả lời một cách cao quý : 【Vâng. 】
Ban đầu, cô đặt điện thoại xuống và mời Adam đi ăn tối cùng nhau, nhưng anh rõ ràng không muốn làm bóng đèn nên chưa uống xong ly cà phê đã rời đi.
Adam vừa rời đi, Thư Dư ngồi một mình nhấp cà phê, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa rồi, quả thật anh không tệ như trong tưởng tượng, ít nhất anh ta giải quyết chuyện của Nghê Uyển Đình cũng rất nhanh nhẹn, chính xác và tàn nhẫn.
Cửa quán cà phê bị đẩy ra, tiếng chuông gió thanh thúy.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Phó Tây Từ đi vào. Dáng người anh hơi cao, đầu gần như chạm vào chiếc chuông gió, môi mím thành một đường thẳng, mặt không chút biểu cảm, trong không khí ánh mắt lạnh lùng vừa chạm vào cô.
Cô không chỉ nhìn anh mà kể từ khi anh bước vào còn nhìn anh từ mọi hướng trong quán cà phê, và cô không nỡ dời đi trong một lúc lâu.
Phó Tây Từ khẽ gật đầu, ý bảo Thư Dư có thể đi qua
Khóe môi Thư Dư khẽ cong lên, cô cũng không thèm để ý, đứng dậy đi tới, trong lòng "hừ" một tiếng, hào nhoáng bên ngoài cũng thôi đi, nhưng cô lại rất thành thật bước từng bước về phía anh.
Nhà hàng của Phó Tây Từ đặt trước cũng ở gần đó, cách đó vài phút đi bộ.
Hầu hết thời gian, anh đều chọn suất ăn đặt sẵn ở công ty, nếu không cần thiết sẽ không ra ngoài, vì ảnh cảm thấy nó gây lãng phí thời gian.
Nhưng Thư Dư tính tình kiêu ngạo, nếu bảo cô ăn cơm hộp với anh, có lẽ cô sẽ đanh mặt, có thể cả đêm trách móc anh quá keo kiệt.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, tâm tình của Thư Dư có vẻ như đặc biệt tốt, nhìn Phó Tây Từ cũng vừa mắt.
Số lần hai người đi ăn riêng đếm trên đầu ngón tay, thật là lạ.
Thư Dư nhất thời hứng thú, lại muốn chụp một bức ảnh.
Khi người phục vụ mang thức ăn lên, cô bảo anh dừng lại và chụp ảnh món ăn trước, từng món một.
Phó Tây Từ thực sự kiên nhẫn chờ cô cho cô chụp, mặc dù anh không hiểu ý nghĩa ở đâu.
Thư Dư đặt nghiêng máy ảnh lên phía trên, và nửa phần trên cơ thể của Phó Tây Từ xuất hiện trong máy ảnh, nhưng vì sợ bị phát hiện, cô chỉ dám chụp đến vị trí cổ, cô nhanh chóng nhấn nút chụp, sau khi chụp ảnh xong mới ngẩng đầu lên, "Có thể ăn rồi.”
Trong bữa ăn, cô lại nói về chị Văn.
Phó Tây Từ nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: "Nhà họ Tống tình cờ đang tìm dì giúp việc tại nhà, vì vậy anh đề cử cho cậu ta rồi. Nếu không có gì ngoài ý muốn, phỏng vấn kết thúc rồi.”
"Ah?"
Thư Dư đã không đồng bộ hóa thông tin này, vì vậy khi cô nghe rằng sự việc đã được giải quyết, lập tức cảm thấy bất ngờ.
"Giải quyết xong rồi sao?"
"Ừm."
Thư Dư chớp chớp mắt, “Vậy thì chỉ còn phải giải thích với mẹ em thôi, nếu để bà biết ba ngày còn chưa kết thúc mà đã đẩy người đi thì bà nhất định sẽ tức giận, nhưng người tiền trảm hậu tấu chính là anh, muốn hỏi tội thì cũng phải hỏi tội mình anh thôi.”
Việc là do Phó Tây Từ làm, tội cũng là do anh gánh, nên cô hoàn toàn tránh được xung đột giữa hai mẹ con.
Nghĩ về nó theo cách này khiến cô cảm thấy tốt hơn.
Cô chưa bao giờ cảm thấy nhìn Phó Tây Từ vừa mắt như hôm nay, liền đạo đức giả nói: "Ông xã thật tốt bụng."
Từ nói giảm nói tránh: Ông xã công cụ quả thật có ích.
Dùng bữa được một nửa, Thư Dư nhìn thấy một người quen, chính là Đoạn Cảnh, người đã quay video bài phát biểu táo bạo của cô ở quán bar và gửi cho mình vào buổi sáng.
Cô ấy đến ăn tối với vị hôn phu của mình, nhìn thấy Thư Dư liền bước đến chào hỏi.
Vì lần trước Đoạn Cảnh gửi video khiến cô mấy hôm trước vẫn không ngẩng đầu lên được khi đối mặt với Phó Tây Từ, Đoạn Cảnh luôn áy náy muốn bù đắp, lần này nhiệt tình muốn gửi tặng một chai rượu ngon mà vị hôn phu của cô đã đặt ở đây.
Thư Dư từ chối: "Không cần, các cậu để lại cho mình uống đi.”
“Không cần khách sáo, lão Tề quý trọng hai bình, vừa hay tớ tặng cho cậu một bình.” Đoạn Cảnh một lòng muốn tặng, bù đắp sai lầm ngày đó.
Thư Dư thấy lòng tốt khó có được, đành phải lấy cớ chuẩn bị mang thai, "Chúng tớ đang ở thời kỳ chuẩn bị mang thai, không thể động đến rượu, các cậu vẫn nên giữ uống đi.”
“Aaa, chuẩn bị mang thai sao, thế thì hết cách rồi.” Đoạn Cảnh nhìn sang vị hôn phu của mình, cũng biết không nói thêm được gì nữa, cô ấy nói vài câu rồi đi lại chỗ đã đặt trước của mình.
Cho đến khi bọn họ ngồi xuống, Đoạn Cảnh vẫn còn đang load tin tức Thư Dư chuẩn bị mang thai, mặc dù Thư Dư đã nói trước nhưng lúc đó bọn họ đều coi đó là trò cười, cho rằng Phó Tây Từ quản quá nghiêm khắc nên đều không coi nó là thật.
“Em đang suy nghĩ cái gì?” Vị hôn phu ngơ ngác nhìn cô.
Đoạn Cảnh lấy lại tinh thần, chỉ nói là muốn chia sẻ tin vui này với các chị em, nên cầm điện thoại mở nhóm chat của chị em lên.
Đoạn Cảnh: 【Các chị em ơi, Tiểu Thư thật sự đang chuẩn bị mang thai, chúng ta sắp sửa được là mẹ đỡ đầu. 】
Nhóm chị em giống như cá được chiên lên, một số người bị nổ tung, trò chuyện một cách sôi nổi, sau đó la truyền nó sang giới của mình, cũng không biết xuất phát từ đầu trước.
Tin tức từ "Thư Dư chuẩn bị mang thai, không lâu nữa sẽ được làm mẹ đỡ đầu" biến thành "Thư Dư đã mang thai, bọn họ đều đã là mẹ đỡ đầu".
Cho đến khi phần lớn giới lan rộng tin tức, người trong cuộc vẫn còn đang ngơ ngác và không biết sự thật rằng bản thân lại lên chức mẹ rồi.
Ngày hôm đó, Thư Dư ở công ty của Phó Tây Từ cả ngày, buổi tối bạn chung của hai người có tiệc sinh nhật, hai người phải tham dự cùng nhau, vì vậy sau khi tan ca cô quyết định rồi đợi anh ở văn phòng.
Không phải chỉ vì thuận tiện mà cô quá hiểu thói quen của người mẹ đại nhân của mình, bà biết tin bọn họ đẩy chị Văn đi thì nhất định sẽ gọi điện thoại đến để hỏi tội.
Thư Dư ngồi ở đây cũng sẽ thuận tiện đợi đến lúc mẹ Thư gọi đến thì sẽ đẩy tội sang anh.
Quả nhiên không sai, sau khi mẹ Thư biết tin, ngay khi vừa tan sở, điện thoại call video đã hiện thị lên.
“Mẹ, sao lại nhớ gọi điện cho con vậy ạ?”
Bình luận facebook