-
Chương 37: Chương 37:
【Ai? 】 Nó phù hợp với phản ứng của Phó tổng.
Thư Dư mỉm cười, quét sạch sự thất vọng mà cô vừa thức dậy, và muốn tiếp tục khen ngợi anh mấy câu, Phó Tây Từ lại gửi đến một tin nhắn mới.
【Nhớ hôm nay phải có cuộc họp, em vẫn còn hai tiếng. 】
Thư Dư: "..."
Đây cũng là Phó tổng.
Trong suốt cuộc họp, Thư Dư đã lén nhìn Phó Tây Từ vài chục lần.
Anh vẫn như ngày thường, hình tượng bá tổng vẫn giữ khư khư, nói mấy câu rồi kết thúc cuộc họp.
Kết thúc cuộc họp, Thư Dư theo anh vào văn phòng, đi theo anh đến bàn làm việc, anh ngồi xuống, cô kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống, giống như một cái đuôi nhỏ.
Thư Dư nhìn anh không nói.
Phó Tây Từ ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của cô, nhưng anh không biết cô muốn nói gì.
Lôi Phong nhắc đến lúc sáng đã bị anh quên sạch sẽ, đầu óc anh chỉ toàn là cuộc họp vừa rồi, công việc sau đó, và cả người vợ xa lạ của anh bây giờ.
Hai mắt nhìn nhau hồi lâu, Thư Dư rốt cục mở miệng nói: "Em đột nhiên phát hiện anh nhìn rất đẹp."
"Đột nhiên?"
Phó Tây Từ đặt câu hỏi về từ chỉ thời gian này.
Sợ là vợ anh sớm đã quên rằng vào ngày đầu tiên của buổi hẹn hò xem mắt, cô say mèm đã nhéo mặt anh, khen anh một lượt.
Lúc đó cô nói một cách hằn học: "Anh không phải mẫu người của em, nhưng khuôn mặt của anh quả thực có chút quá ưa nhìn, cho nên em mới miễn cưỡng phản bội sở thích của mình."
Thư Dư hiện tại tâm tình rất tốt, nhìn anh vừa mắt, cũng không thèm để ý anh tranh cãi với cô, "Trước kia em chỉ cảm thấy đẹp mắt, hiện tại lại càng cảm thấy đẹp hơn, không được à?”
“Được rồi.”
Sau khi đi đường vòng xong, Thư Dư đi thẳng vào vấn đề và hỏi: "Tại sao số tiền quyên góp 80 triệu lại được sử dụng dưới danh nghĩa của em? Có phải anh cố tình làm điều đó sau khi xem cuộc phỏng vấn của Tống Sơ Hi không?”
“Có Tống Sơ Hi hay không, đều sẽ lấy danh nghĩa của em." Bản thân anh đã nhận được phần thưởng.
Ồ.
Vì vậy không phải là cố gắng trút giận cho cô, nó không liên quan gì đến vấn đề đó.
Thư Dư gãi gãi ngón tay, bị câu nói này làm cho ngột ngạt không lên không xuống, cô còn muốn hỏi một chuyện lại không biết nên hỏi như thế nào, tự đa tình thật xấu hổ biết bao nhiêu.
“Đương nhiên, không có cô ta, sẽ không nhanh như vậy.” Phó Tây Từ thản nhiên bổ sung.
Ừm?
Thư Dư phải mất hai giây để phản ứng trước khi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
Cô không có tự mình đa tình, khi tên cẩu nam này không về nhà và làm thêm giờ ở công ty, anh đang trút giận cho cô.
Thư Dư hài lòng nhếch môi, "Ồ, cảm ơn."
“Nên làm, phỏng vấn đã bị dỡ xuống, cả đời này cũng không xem được,” Phó Tây Từ dừng lại, “Nếu cảm thấy chưa trút giận đu, có thể bắt cô ta xin lỗi trên mạng, hay xin lỗi trước mặt em, đều cho em quyết.”
Quan hệ giữa Phó gia và Tống gia rất phức tạp, vừa là hợp tác vừa là phụ thuộc, nếu thật sự muốn tính toán thì Tống gia cũng sẽ không muốn chống lại Phó gia, huống chi bây giờ là Tống gia có lỗi.
Anh nói xong, Thư Dư còn chưa có trả lời lại.
"Nếu không thì anh nói lại đi, em ghi âm lại để Dụ Y thấy thế nào là bá tổng chân chính, nâng cao thẩm mỹ của cô ấy, làm cho cô ấy nhìn thấy khi nhân vật trong truyện mất đi lý trí."
Cô lấy điện thoại di động ra và nói rõ ràng với anh rằng cô không hề nói suông.
Phó Tây Từ: "..."
Anh nhìn Thư Dư, diễn hai giây cảnh bất động, rõ ràng nói với cô rằng anh không thể hiểu sự hài hước của vợ.
Cô không nhịn được cười, "Được rồi, được rồi, chuyện này rất cảm ơn anh."
“Vậy thì sao, cuối tuần này anh có thời gian không?” Thư Dư chống khuỷu tay lên bàn hỏi.
"Làm sao?"
Trong thế giới của những người nghiện công việc, không có cuối tuần, không có thời gian, chỉ có điều quan trọng hơn công việc.
"Đưa anh đi một nơi." Cô ghé sát vào, "Ngày nào cũng thấy anh làm việc như vậy, thật sự khiến người ta đau lòng mà. Làm vợ anh, em phải cân nhắc đến sức khỏe thể chất và tinh thần của anh, cuối tuần này em đưa anh đi nghỉ ngơi."
Đến lúc này trong mắt của Thư Dư như thể có tinh tú, sáng ngời nhìn không rời mắt.
“Anh có thời gian không?” cô hỏi lại.
Phó Tây Từ cau mày, cụp mi, hỏi: "Thứ bảy và chủ nhật?"
“Thứ bảy, anh rất bận sao?” Thấy anh có vẻ rất bận rộn, Thư Dư hiểu chuyện nói: “Không sao, tuần này anh có việc thì tuần sau cũng được.”
“Được, thứ bảy tuần này.” Cô vừa dứt lời, Phó Tây Từ đã cho một câu trả lời khẳng định.
Thư Dư cười gật đầu, "Được, cứ chốt vậy đi.”
Cô đứng dậy định đi ra ngoài, lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu hỏi anh: "Phó tổng, anh có cảm thấy đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta không?"
Mãi cho đến khi cánh cửa văn phòng đóng lại, anh vẫn chưa nhận ra điều đó.
Vậy nên là hẹn hò sao?
“Hẹn hò thì thường làm gì?" Phó Tây Từ hỏi trợ lý bên cạnh anh vào một buổi chiều bình thường.
Người trợ lý bị hỏi một vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm đầy đột ngột làm cho hơi anh ấy cảm thấy lúng túng, nhất thời không theo kịp, vẫn đang cố gắng kết nối công việc, nghĩ rằng có lẽ đây là một điểm sáng tạo nào đó mà Phó tổng nghĩ ra.
Thấy anh không trả lời, Phó Tây Từ lên tiếng chất vấn: "Không phải cậu có vị hôn thê sao?"
Anh tỏ vẻ rất chán ghét như thể muốn hỏi: "Người như cậu sao có thể có vợ chưa cưới?"
Lúc này người trợ lý mới nhận ra rằng câu hỏi cuối cùng của Phó tổng hoàn toàn là nghĩa đen.
Anh ấy gãi gãi đầu hỏi: "Nếu như Phó tổng cần, em có thể sắp xếp một vài lịch trình cho anh, sau đó anh có thể lựa chọn?"
"Đi đâu không phải tôi sắp xếp."
“Thế anh muốn hỏi anh nên chuẩn bị cái gì sao ạ?” Người trợ lý phản ứng lại.
“Ừm.”
Mặc dù có chút kỳ lạ khi nói chuyện này với sếp, nhưng trợ lý vẫn chia sẻ kinh nghiệm sống của mình với thái độ yêu thương và tận tâm, "Các cô gái thích một số bất ngờ nhỏ và lãng mạn. Khi đi, anh có thể chuẩn bị một món quà và một bó hoa nhỏ.”
"Bằng cách này, các cô gái cảm thấy mình được trân trọng và yêu thương, và họ sẽ có tâm trạng tốt ngay từ đầu buổi hẹn hò. Có thể nói, cả buổi hẹn hò đã thành công một nửa."
"Nếu như anh cảm thấy phiền phức, em có thể chọn cho anh."
"..."
Phó Tây Từ: "Không cần."
Món quà là do Phó Tây Từ tự mình chọn, lần đầu tiên anh nên để tâm nhiều hơn.
Anh không hiểu gu thẩm mỹ của con gái, vì vậy anh đã gọi Phó Minh Song làm tay mắt, cuối cùng chọn một chiếc vòng tay.
Phó Minh Song nhân lúc dầu sôi lửa bỏng, cô ấy chọn cho mình một chiếc, gọi đó là tiền bịt miệng.
Trước khi đi còn cổ vũ anh, "Biểu diễn cho tốt vào nhé, quan hệ có thể nóng lên hay không đều nhờ hết cả vào lần này đấy.”
“Đừng tạo thêm áp lực cho em nữa.” Phó Tây Từ đóng cửa lại cho cô, lúc bàn về vụ mua bán sáp nhập đầu tiên anh cũng không thấy áp lực lớn như này.
Ngày đi đến thứ 7.
Phó Tây Từ nhận được định vị do Thư Dư gửi đến, nó nằm trong khu phố cổ, trên đường đi đến đó, anh đã mua một bó hoa tươi.
Lúc lên xe, ban đầu anh cầm hoa trên tay nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó kì kì nên lại đặt xuống ghế sau bên kia, rất khó để đặt cho nó đứng ổn định nên anh buộc chặt, tùy ý thắt dây an toàn.
Lần này bó hoa không chỉ rất ổn định, mà còn không nghiêng ngã qua một bên, trông giống như một đứa trẻ.
Phó Tây Từ đặt tay lên đùi và ngồi thẳng.
Trong gương xe, tài xế có thể nhìn thấy rõ ràng mọi hành động của Phó Tây Từ.
Tài xế đã làm việc cho gia đình Phó gia được vài năm, và điều mà anhấy thường thấy nhất là sự thờ ơ vô cảm của anh, nói một cách khoa trương, thậm chí núi thái sơn mà có sụp đổ thì mặt anh cũng chẳng hề biến sắc.
Hôm nay điều này thực sự hiếm có khó tìm.
Anh ấy cảm thấy bản thân giống như một ông già đã làm việc trong gia đình Phó trong một thời gian dài, hôm nay đưa cậu chủ trẻ đến một buổi hẹn hò.
“Phó tổng, đến rồi.”
Tài xế khi đến địa điểm anh đã báo trước thì ngừng xe lại.
Phó Tây Từ lấy bó hoa từ dây an toàn ra, anh không nói tài xế chừng nào đến đpns, bởi vì chính anh cũng không biết Thư Dư sẽ đưa anh đi đâu.
Việc xây dựng thành phố cổ đã bị dừng lại từ mười năm trước, những tòa nhà gần trung tâm thương mại có màu vàng và cũ kỹ, có cảm giác lâu đời, kém xa so với những tòa nhà cao tầng trong thành phố mới, nhưng cũng có một nét duyên dáng đặc biệt. Cái mới và cái cũ như bị tách rời, một bên là nhịp độ cuộc sống hối hả, tất bật như bay, một bên là sự tranh thủ nửa đời người.
“Đến bao lâu rồi.”
Sau khi đợi vài phút, Thư Dư đã đến.
Xuất phát điểm của hai người khác nhau, một người ở nhà, một người ở công ty.
Phó Tây Từ đưa bó hoa trong tay cho cô, "Không bao lâu, anh cũng vừa mới đến."
“Sao lại còn đem hoa vậy?” Thư Dư cười cười, nhưng vẫn là cầm lấy ngửi, “Thơm quá, đi thôi, thời gian không còn nhiều đâu.”
Thư Dư nắm lấy tay anh và đi về phía trung tâm thương mại.
Khi họ đến nơi, Phó Tây Từ cuối cùng đã hiểu ý nghĩa câu nói “Sao lại còn đem hoa vậy?”của Thư Dư, không chỉ là vì bất ngờ mà còn vì nơi họ đến.
【Trung tâm xây dựng tâm lý cho cha mẹ tương lai】
Cạnh đó là trung tâm giáo dục mầm non, thư viện sách ảnh... chẳng cái nào có vẻ là chốn hẹn hò.
Có vài cặp đôi cũng nắm tay nhau đến như bọn họ, đều trạc tuổi nhau, Thư Dư cầm bó hoa trên tay mà liếc thêm vài cái.
Một người vợ nhìn hai người đầy ghen tị: "Hai người thật là ân ái đó nha. Chồng cô đến đây còn tặng hoa cho cô nữa. Chồng cô đẹp trai và lãng mạn quá".
“Đúng vậy.” Thư Dư sẵn sàng tiếp nhận lời khen của người khác dành cho chồng mình.
Khi cô chuẩn bị đi vào, cô mới phát hiện ra rằng người đứng bên cạnh mình thế nào cũng không chịu di chuyển.
“Làm sao vậy?” Thư Dư quay đầu nhìn anh.
Phó Tây Từ hỏi: "Đây là nơi em nói sẽ đưa anh đến thư giãn?"
Anh cố gắng hết sức nói để nghe bình thường nhất có thể.
Thư Dư gật đầu, chỉ vào tấm biển ở cửa nói: "Công trình tâm lý, đến đây không phải là để thư giãn sao? Em biết biết anh đối với chuyện sinh con có gánh nặng tâm lý, không sao cả, em sẽ cùng anh vượt qua."
"Em đã đọc các bài đánh giá trên Internet, tất cả họ đều nói rằng nó rất có hiệu quả, mà quá trình này khá thú vị, không nhàm chán chút nào."
“Nếu giữa chừng anh cảm thấy không thích thì có thể đi ra ngoài, cứ coi như là đi chơi đi.”
Phó Tây Từ nhìn cô, đột nhiên muốn biết làm thế nào mấy hôm trước cô nói có thể nói ra 5 từ "lần hẹn hò đầu tiên" mà không có bất kỳ gánh nặng nào.
Thư Dư mỉm cười, quét sạch sự thất vọng mà cô vừa thức dậy, và muốn tiếp tục khen ngợi anh mấy câu, Phó Tây Từ lại gửi đến một tin nhắn mới.
【Nhớ hôm nay phải có cuộc họp, em vẫn còn hai tiếng. 】
Thư Dư: "..."
Đây cũng là Phó tổng.
Trong suốt cuộc họp, Thư Dư đã lén nhìn Phó Tây Từ vài chục lần.
Anh vẫn như ngày thường, hình tượng bá tổng vẫn giữ khư khư, nói mấy câu rồi kết thúc cuộc họp.
Kết thúc cuộc họp, Thư Dư theo anh vào văn phòng, đi theo anh đến bàn làm việc, anh ngồi xuống, cô kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống, giống như một cái đuôi nhỏ.
Thư Dư nhìn anh không nói.
Phó Tây Từ ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của cô, nhưng anh không biết cô muốn nói gì.
Lôi Phong nhắc đến lúc sáng đã bị anh quên sạch sẽ, đầu óc anh chỉ toàn là cuộc họp vừa rồi, công việc sau đó, và cả người vợ xa lạ của anh bây giờ.
Hai mắt nhìn nhau hồi lâu, Thư Dư rốt cục mở miệng nói: "Em đột nhiên phát hiện anh nhìn rất đẹp."
"Đột nhiên?"
Phó Tây Từ đặt câu hỏi về từ chỉ thời gian này.
Sợ là vợ anh sớm đã quên rằng vào ngày đầu tiên của buổi hẹn hò xem mắt, cô say mèm đã nhéo mặt anh, khen anh một lượt.
Lúc đó cô nói một cách hằn học: "Anh không phải mẫu người của em, nhưng khuôn mặt của anh quả thực có chút quá ưa nhìn, cho nên em mới miễn cưỡng phản bội sở thích của mình."
Thư Dư hiện tại tâm tình rất tốt, nhìn anh vừa mắt, cũng không thèm để ý anh tranh cãi với cô, "Trước kia em chỉ cảm thấy đẹp mắt, hiện tại lại càng cảm thấy đẹp hơn, không được à?”
“Được rồi.”
Sau khi đi đường vòng xong, Thư Dư đi thẳng vào vấn đề và hỏi: "Tại sao số tiền quyên góp 80 triệu lại được sử dụng dưới danh nghĩa của em? Có phải anh cố tình làm điều đó sau khi xem cuộc phỏng vấn của Tống Sơ Hi không?”
“Có Tống Sơ Hi hay không, đều sẽ lấy danh nghĩa của em." Bản thân anh đã nhận được phần thưởng.
Ồ.
Vì vậy không phải là cố gắng trút giận cho cô, nó không liên quan gì đến vấn đề đó.
Thư Dư gãi gãi ngón tay, bị câu nói này làm cho ngột ngạt không lên không xuống, cô còn muốn hỏi một chuyện lại không biết nên hỏi như thế nào, tự đa tình thật xấu hổ biết bao nhiêu.
“Đương nhiên, không có cô ta, sẽ không nhanh như vậy.” Phó Tây Từ thản nhiên bổ sung.
Ừm?
Thư Dư phải mất hai giây để phản ứng trước khi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
Cô không có tự mình đa tình, khi tên cẩu nam này không về nhà và làm thêm giờ ở công ty, anh đang trút giận cho cô.
Thư Dư hài lòng nhếch môi, "Ồ, cảm ơn."
“Nên làm, phỏng vấn đã bị dỡ xuống, cả đời này cũng không xem được,” Phó Tây Từ dừng lại, “Nếu cảm thấy chưa trút giận đu, có thể bắt cô ta xin lỗi trên mạng, hay xin lỗi trước mặt em, đều cho em quyết.”
Quan hệ giữa Phó gia và Tống gia rất phức tạp, vừa là hợp tác vừa là phụ thuộc, nếu thật sự muốn tính toán thì Tống gia cũng sẽ không muốn chống lại Phó gia, huống chi bây giờ là Tống gia có lỗi.
Anh nói xong, Thư Dư còn chưa có trả lời lại.
"Nếu không thì anh nói lại đi, em ghi âm lại để Dụ Y thấy thế nào là bá tổng chân chính, nâng cao thẩm mỹ của cô ấy, làm cho cô ấy nhìn thấy khi nhân vật trong truyện mất đi lý trí."
Cô lấy điện thoại di động ra và nói rõ ràng với anh rằng cô không hề nói suông.
Phó Tây Từ: "..."
Anh nhìn Thư Dư, diễn hai giây cảnh bất động, rõ ràng nói với cô rằng anh không thể hiểu sự hài hước của vợ.
Cô không nhịn được cười, "Được rồi, được rồi, chuyện này rất cảm ơn anh."
“Vậy thì sao, cuối tuần này anh có thời gian không?” Thư Dư chống khuỷu tay lên bàn hỏi.
"Làm sao?"
Trong thế giới của những người nghiện công việc, không có cuối tuần, không có thời gian, chỉ có điều quan trọng hơn công việc.
"Đưa anh đi một nơi." Cô ghé sát vào, "Ngày nào cũng thấy anh làm việc như vậy, thật sự khiến người ta đau lòng mà. Làm vợ anh, em phải cân nhắc đến sức khỏe thể chất và tinh thần của anh, cuối tuần này em đưa anh đi nghỉ ngơi."
Đến lúc này trong mắt của Thư Dư như thể có tinh tú, sáng ngời nhìn không rời mắt.
“Anh có thời gian không?” cô hỏi lại.
Phó Tây Từ cau mày, cụp mi, hỏi: "Thứ bảy và chủ nhật?"
“Thứ bảy, anh rất bận sao?” Thấy anh có vẻ rất bận rộn, Thư Dư hiểu chuyện nói: “Không sao, tuần này anh có việc thì tuần sau cũng được.”
“Được, thứ bảy tuần này.” Cô vừa dứt lời, Phó Tây Từ đã cho một câu trả lời khẳng định.
Thư Dư cười gật đầu, "Được, cứ chốt vậy đi.”
Cô đứng dậy định đi ra ngoài, lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu hỏi anh: "Phó tổng, anh có cảm thấy đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta không?"
Mãi cho đến khi cánh cửa văn phòng đóng lại, anh vẫn chưa nhận ra điều đó.
Vậy nên là hẹn hò sao?
“Hẹn hò thì thường làm gì?" Phó Tây Từ hỏi trợ lý bên cạnh anh vào một buổi chiều bình thường.
Người trợ lý bị hỏi một vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm đầy đột ngột làm cho hơi anh ấy cảm thấy lúng túng, nhất thời không theo kịp, vẫn đang cố gắng kết nối công việc, nghĩ rằng có lẽ đây là một điểm sáng tạo nào đó mà Phó tổng nghĩ ra.
Thấy anh không trả lời, Phó Tây Từ lên tiếng chất vấn: "Không phải cậu có vị hôn thê sao?"
Anh tỏ vẻ rất chán ghét như thể muốn hỏi: "Người như cậu sao có thể có vợ chưa cưới?"
Lúc này người trợ lý mới nhận ra rằng câu hỏi cuối cùng của Phó tổng hoàn toàn là nghĩa đen.
Anh ấy gãi gãi đầu hỏi: "Nếu như Phó tổng cần, em có thể sắp xếp một vài lịch trình cho anh, sau đó anh có thể lựa chọn?"
"Đi đâu không phải tôi sắp xếp."
“Thế anh muốn hỏi anh nên chuẩn bị cái gì sao ạ?” Người trợ lý phản ứng lại.
“Ừm.”
Mặc dù có chút kỳ lạ khi nói chuyện này với sếp, nhưng trợ lý vẫn chia sẻ kinh nghiệm sống của mình với thái độ yêu thương và tận tâm, "Các cô gái thích một số bất ngờ nhỏ và lãng mạn. Khi đi, anh có thể chuẩn bị một món quà và một bó hoa nhỏ.”
"Bằng cách này, các cô gái cảm thấy mình được trân trọng và yêu thương, và họ sẽ có tâm trạng tốt ngay từ đầu buổi hẹn hò. Có thể nói, cả buổi hẹn hò đã thành công một nửa."
"Nếu như anh cảm thấy phiền phức, em có thể chọn cho anh."
"..."
Phó Tây Từ: "Không cần."
Món quà là do Phó Tây Từ tự mình chọn, lần đầu tiên anh nên để tâm nhiều hơn.
Anh không hiểu gu thẩm mỹ của con gái, vì vậy anh đã gọi Phó Minh Song làm tay mắt, cuối cùng chọn một chiếc vòng tay.
Phó Minh Song nhân lúc dầu sôi lửa bỏng, cô ấy chọn cho mình một chiếc, gọi đó là tiền bịt miệng.
Trước khi đi còn cổ vũ anh, "Biểu diễn cho tốt vào nhé, quan hệ có thể nóng lên hay không đều nhờ hết cả vào lần này đấy.”
“Đừng tạo thêm áp lực cho em nữa.” Phó Tây Từ đóng cửa lại cho cô, lúc bàn về vụ mua bán sáp nhập đầu tiên anh cũng không thấy áp lực lớn như này.
Ngày đi đến thứ 7.
Phó Tây Từ nhận được định vị do Thư Dư gửi đến, nó nằm trong khu phố cổ, trên đường đi đến đó, anh đã mua một bó hoa tươi.
Lúc lên xe, ban đầu anh cầm hoa trên tay nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó kì kì nên lại đặt xuống ghế sau bên kia, rất khó để đặt cho nó đứng ổn định nên anh buộc chặt, tùy ý thắt dây an toàn.
Lần này bó hoa không chỉ rất ổn định, mà còn không nghiêng ngã qua một bên, trông giống như một đứa trẻ.
Phó Tây Từ đặt tay lên đùi và ngồi thẳng.
Trong gương xe, tài xế có thể nhìn thấy rõ ràng mọi hành động của Phó Tây Từ.
Tài xế đã làm việc cho gia đình Phó gia được vài năm, và điều mà anhấy thường thấy nhất là sự thờ ơ vô cảm của anh, nói một cách khoa trương, thậm chí núi thái sơn mà có sụp đổ thì mặt anh cũng chẳng hề biến sắc.
Hôm nay điều này thực sự hiếm có khó tìm.
Anh ấy cảm thấy bản thân giống như một ông già đã làm việc trong gia đình Phó trong một thời gian dài, hôm nay đưa cậu chủ trẻ đến một buổi hẹn hò.
“Phó tổng, đến rồi.”
Tài xế khi đến địa điểm anh đã báo trước thì ngừng xe lại.
Phó Tây Từ lấy bó hoa từ dây an toàn ra, anh không nói tài xế chừng nào đến đpns, bởi vì chính anh cũng không biết Thư Dư sẽ đưa anh đi đâu.
Việc xây dựng thành phố cổ đã bị dừng lại từ mười năm trước, những tòa nhà gần trung tâm thương mại có màu vàng và cũ kỹ, có cảm giác lâu đời, kém xa so với những tòa nhà cao tầng trong thành phố mới, nhưng cũng có một nét duyên dáng đặc biệt. Cái mới và cái cũ như bị tách rời, một bên là nhịp độ cuộc sống hối hả, tất bật như bay, một bên là sự tranh thủ nửa đời người.
“Đến bao lâu rồi.”
Sau khi đợi vài phút, Thư Dư đã đến.
Xuất phát điểm của hai người khác nhau, một người ở nhà, một người ở công ty.
Phó Tây Từ đưa bó hoa trong tay cho cô, "Không bao lâu, anh cũng vừa mới đến."
“Sao lại còn đem hoa vậy?” Thư Dư cười cười, nhưng vẫn là cầm lấy ngửi, “Thơm quá, đi thôi, thời gian không còn nhiều đâu.”
Thư Dư nắm lấy tay anh và đi về phía trung tâm thương mại.
Khi họ đến nơi, Phó Tây Từ cuối cùng đã hiểu ý nghĩa câu nói “Sao lại còn đem hoa vậy?”của Thư Dư, không chỉ là vì bất ngờ mà còn vì nơi họ đến.
【Trung tâm xây dựng tâm lý cho cha mẹ tương lai】
Cạnh đó là trung tâm giáo dục mầm non, thư viện sách ảnh... chẳng cái nào có vẻ là chốn hẹn hò.
Có vài cặp đôi cũng nắm tay nhau đến như bọn họ, đều trạc tuổi nhau, Thư Dư cầm bó hoa trên tay mà liếc thêm vài cái.
Một người vợ nhìn hai người đầy ghen tị: "Hai người thật là ân ái đó nha. Chồng cô đến đây còn tặng hoa cho cô nữa. Chồng cô đẹp trai và lãng mạn quá".
“Đúng vậy.” Thư Dư sẵn sàng tiếp nhận lời khen của người khác dành cho chồng mình.
Khi cô chuẩn bị đi vào, cô mới phát hiện ra rằng người đứng bên cạnh mình thế nào cũng không chịu di chuyển.
“Làm sao vậy?” Thư Dư quay đầu nhìn anh.
Phó Tây Từ hỏi: "Đây là nơi em nói sẽ đưa anh đến thư giãn?"
Anh cố gắng hết sức nói để nghe bình thường nhất có thể.
Thư Dư gật đầu, chỉ vào tấm biển ở cửa nói: "Công trình tâm lý, đến đây không phải là để thư giãn sao? Em biết biết anh đối với chuyện sinh con có gánh nặng tâm lý, không sao cả, em sẽ cùng anh vượt qua."
"Em đã đọc các bài đánh giá trên Internet, tất cả họ đều nói rằng nó rất có hiệu quả, mà quá trình này khá thú vị, không nhàm chán chút nào."
“Nếu giữa chừng anh cảm thấy không thích thì có thể đi ra ngoài, cứ coi như là đi chơi đi.”
Phó Tây Từ nhìn cô, đột nhiên muốn biết làm thế nào mấy hôm trước cô nói có thể nói ra 5 từ "lần hẹn hò đầu tiên" mà không có bất kỳ gánh nặng nào.
Bình luận facebook