-
Chương 46: Chương 46:
“Không cần quá cảm động đâu.”
Thư Dư không hề ý thức vừa rồi mình nói bao nhiêu thông tin, cô đặt tay lên xương quai xanh, người không biết còn tưởng đây là hiện trường trao giải.
Báo cáo xong, cô bắt đầu tự kiêu, tự nói những lời khen chính mình: “Có phải anh cảm thấy bà xã anh rất tốt không, là người duy nhất có nhan sắc xinh đẹp, lại còn khiến người ta luôn cảm thấy an tâm như vậy nữa chứ?”
Nói xong còn có tự động đóng kép phụ, cô nhìn chằm chằm Phó Tây Từ, "Anh nói xem có phải không?"
“Ừm, phải.”
Phó Tây Từ quý chữ như vàng, như thể sợ rằng nếu nói thêm vài lời nữa, cô sẽ phát tài luôn.
Thư Dư không thèm để ý đến thái độ qua loa cho có lệ của anh, cô đã làm việc mình phải làm, "Được rồi, anh đi ngủ đi, em nói cho anh biết trước một tiếng, lỡ như đến lúc đó lại có mấy bức ảnh lộ ra ngoài, anh lại cho rằng em ở bên ngoài tiêu tiền của anh để nuôi một tiểu bạch xinh đẹp nữa.”
Dù sao thì ngày mai cô sẽ đến nhà cô giáo Lý, và nếu ảnh chụp cô và Đỗ Dịch Hành bị lan truyền trong vòng tròn nhỏ thì cô cũng nghĩ ra được tiêu đề rồi.
[Một người phụ nữ giàu có đã kết hôn nuôi một người đàn ông bí ẩn, cặp đôi ngọt ngào và yêu thương nhau vô cùng.]
Phải, người phụ nữ giàu có là do cô miễn cưỡng gắn nó với chính mình.
Phó Tây Từ giơ tay lên xoa mặt, ngón tay thon dài, gân xương rõ ràng, không cần lồi lõm cũng đủ đẹp, trong mắt không còn chút mệt mỏi, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô, hỏi , "Đã hẹn là khi nào?”
"Sáu giờ chiều, ban ngày cô giáo Lý có tiết."
"Được rồi, anh hiểu rồi."
Thư Dư ở trong bồn tắm thoải mái đến mức có chút mệt mỏi, ngáp một cái liền cúp máy.
Câu "Hai ngày này anh cũng sẽ đến An Thành công tác" hiện lên trong đầu chứ không hề nói ra, Phó Tây Từ nhìn màn hình bị cô cúp mắt, không buồn ngủ nữa.
Chẳng qua chỉ là đi cùng nhau đến thăm giáo viên, đây là một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Phó Tây Từtắt đèn và lại nằm xuống, chăn bông tràn ngập hương thơm độc nhất vô nhị của Thư Dư, nhưng xung quanh không có ai, và bên chỗ cô nằm ngủ cũng trống không.
Tính số đêm ngủ chung giường với Thư Dư cũng không nhiều lắm, anh ngủ một mình hơn hai mươi mấy năm, mười năm như một, hôm nay không có bạch tuộc nào bám vào, ngược lại anh cảm thấy có hơi không quen.
Đêm nay, xác định là khó ngủ.
Ngày hôm sau, Thư Dư mang theo một món quà xuống lầu, Đỗ Dịch Hành đã chờ sẵn trong sảnh khách sạn, anh mặc áo phông trắng đơn giản, quần bò sáng màu, nhìn thoáng qua như thể còn đang ở thời đại học, cô đồng ý trở thành người mẫu của anh, rồi hai người đi ra ngoài chụp ảnh ngoại cảnh.
Khuôn mặt đó không thay đổi nhiều, dù cho anh có giả làm sinh viên đại học cũng không mang đến cảm giác phản cảm hay không phù hợp gì.
Đỗ Dịch Hành cũng nhìn thấy Thư Dư, đẩy kính xuống, lộ ra vẻ mặt ôn nhu.
“Anh đợi lâu chưa?” Cô đi tới hỏi.
Đỗ Dịch Hành: "Anhcũng vừa mới tới."
Anh đưa một cốc latte, "Anh mua trên đường về, chỉ nhớ là trước đây em có uống cái này, không biết khẩu vị có thay đổi hay không."
“Cảm ơn.”
Thư Dư bận rộn cả một buổi sáng nên cũng cảm thấy buồn ngủ, cô cầm lấy rồi uống một hớp, “Khẩu vị mấy chuyện nhỏ nhặt như này, em vẫn luôn không hề đổi.”
“Anh cũng chưa từng thay đổi.” Đỗ Dịch Hành cười nhạt, “Xe đang chờ ở bên ngoài.”
“Được.”
Hai người đi về phía cửa khách sạn.
Trên đường đi, Đỗ Dịch Hành kể về tình hình gần đây của cô giáo Lý, bà có một người cháu gái, ngoài việc đến lớp, hàng ngày baf còn giúp con trai và con dâu chăm sóc cháu gái, sống một cuộc sống rất viên mãn thoải mái.
+Trong lúc trò chuyện, xe đã lái đến khu nhà ở của cô giáo Lý.
Sau khi dạy học trên trường xong cô giáo Lý đã đợi ở nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa, bà chạy lon ton ra mở cửa, sau khi mở cửa liền đứng sau cánh cửa, chỉ nhìn Thư Dư.
“Cô Lý, đã lâu không gặp cô ạ.” Cô tiến lên ôm bà một cái.
Lúc này cô giáo Lý mới vỗ bả vai của cô, "Tiểu vô tâm, bây giờ em mới biết tới tìm cô."
“Cô còn nói em nữa, đổi số cũng không thông báo cho em biết, mỗi lần em muốn gọi điện cho cô, đều không bắt máy, khi em hỏi người khác, không ai biết tình hình gần đây của cô cả.”
“Vào trong ngồi trước đi.” Cô giáo Lý mời bọn họ đi vào nhà.
"Làm gì có chuyện cô đổi số mà không nói cho em biết chứ. Là do cô làm mất điện thoại, lại còn đến thành phố mới nên con trai cô mới mua cho cô một cái điện thoại mới.”
Cô giáo Lý giải thích xong, sau khi nói chuyện, bà lại chú ý đến quần áo của Đỗ Dịch Hành, cười nói: “Này, vừa rồi lúc chúng ta gặp nhau cô đã muốn nói rồi, đây không phải là giáo viên, đây rõ ràng là một sinh viên đại học, cô vừa nhìn là lại nhớ đến thời các em còn học đại học đấy.”
Đỗ Dịch Hành đem quà của anh và Thư Dư bỏ vào trong đó, ngẩng đầu trêu đùa nói: "Cô Lý, có phải là đối với học sinh nào cô cũng nói như vậy không ạ?”
"Đâu có, không phải học sinh nào cũng giống hai đứa đâu. Hai đứa chính là nam thanh nữ tú. Lúc đó cô biết hai đứa nhất định phải có gì đó, nhưng chẳng qua là không chịu thừa nhận. Bây giờ có thể thừa nhận rồi chứ nhỉ.”
Đỗ Dịch Hành cười cười, lại quay đầu hỏi Thư Dư: "Khi đó anh còn nhớ cô Lý luôn hỏi anh là rốt cuộc là em với tiểu Thư có đang yêu nhau hay không? Anh nói không có, anh làm gì xứng chứ.”
"Chuyện tình cảm thì xứng hay không đều không quan trọng, chỉ là có thích hay không mà thôi. Hơn nữa, cô cảm thấy hai đứa rất xứng đôi."
Mãi cho đến khi Thư Dư nhận ra rằng cô giáo Lý có lẽ đã hiểu lầm là bây giờ cô đang ở bên cạnh Đỗ Dịch Hành.
Cô giơ tay để lộ rachiếc nhẫn cưới: "Cô Lý, em đã kết hôn rồi. Chồng em biết em đến gặp cô, anh ấy còn bảo tiếc vì không thể đi cùng đến thăm cô ấy ạ.”
“Em kết hôn rồi à?” Cô giáo Lý có chút ngượng ngùng nhìn Đỗ Dịch Hành.
Đỗ Dịch Hành cười nhạt một tiếng, dùng giọng điệu đùa vui nói: "Đáng tiếc em chậm một bước, lời cho người đàn ông khác rồi.”
Thư Dư không biết tâm lý như thế nào, liền sửa lại: "Thật ra là lời cho m rồi đấy ạ.”
"Ai lại giỏi như vậy, đáng để em khen ngợi?" Cô giáo Lý nghe xong liền cảm thấy hứng thú, khi còn đi học, một cô gái xinh đẹp như Thư Dư, gia cảnh tốt, tính cadch kiêu ngạo, chỉ có duy nhất Đỗ Dịch Hành mới có thể lọt vào mắt xanh của cô được.
Nhưngmột người xuất sắc như thế mà cô cũng không thích, mà người cô thích lại có thể khiến cô khoe khoang nhiều như vậy, cho nên bà đương nhiên sẽ tò mò người kia xuất sắc đến mức độ nào.
Trước khi lên tiếng, Thư Dư uống một hớp nước: “Đáng lý ra em không nên khen ngợi chồng mình nhiều như vậy, nhưng cô là cô Lý, em không kiềm chế được, cô cứ coi như là em chỉ đang đùa giỡn với cô thôi đi ạ.”
"Nói mau, cô muốn nghe."
Đỗ Dịch Hành cúi đầu, nụ cười này nhìn thế nào cũng có chút gượng gạo.
Thư Dư bắt đầu nhắm mặt nói khoác.
"Ngoại hình của ông xã em thì không cần nói. So với các ngôi sao nam nổi tiếng bây giờ, anh ấy chắc chắn chỉ có thắng chứ không thua. Học trưởng Đỗ cũng từng thấy anh ấy rồi, em nói đều là sự thật chứ không phải khoác lác."
"Tính cách cũng rất tốt, ít nói nhưng là người làm việc thực tế, tận tụy với công việc. Dù ốm đau cũng là kiểu người phải hoàn thành cho xong công việc trong ngày rồi mới chịu đi khám bệnh.”
"Anh ấy cũng rất tốt với em. Anh ấy ân cần, chu đáo, có trách nhiệm và giỏi chăm sóc người khác".
"..."
Cô thật muốn ghi âm lại những gì mình vừa nói, để Phó Tây Từ nghe rồi trả tiền theo từ cho cô, cô định thổi phồng anh lên tận trời, hai câu đầu vẫn đúng, nhưng câu sau có hơi đi ngược lại với lương tâm.
Cũng may là cô giáo Lý đang ở An Thành, nói không chừng cả đời này hai người họ sẽ không gặp nhau, lời nói khoác lác hôm nay của cô cũng sẽ không bị bại lộ chân tướng.
Cô giáo Lý tin đó là sự thật, và rất vui khi Thư Dư tìm được một mái ấm hạnh phúc "Nếu mà có cơ hội gặp mặt nhau thì tốt quá.”
"Sẽ có cơ hội thôi ạ, đợi cô trở về đi, em với anh ấy làm chủ mời cô một bữa để đền đáp công ơn dạy dỗ của cô." Thư Dư mỉm cười, dỗ cho cô giáo Lý cảm thấy rất vui vẻ.
“Được được được, thế cô chờ đến ngày đó nhé.”
Thư Dư có lẽ không biết rằng có một câu nói cũ chính là nhắc quỷ có quỷ, cô giáo Lý vừa nói xong, điện thoại của cô reo lên.
Vừa nhìn đã thấy là Phó Tây Từ gọi đến.
Trước khi trả lời, cô có một linh cảm xấu.
Sau khi nói chuyện với cô giáo Lý, Thư Dư đứng dậy và đi ra ban công để nghe điện thoại.
Phó Tây Từ: "Anh đến An Thành công tác rồi. Nếu đó là cô giáo thân thiết với em, về tình về lí anh cũng nên mời cô ấy một bữa để cảm ơn. Nhà hàng anh đã được đặt chỗ trước rồi, em có cần anh đến đón không?"
Trên ban công có một cái kệ gỗ để chậu hoa và cây cối, cô nghe vậy liền không nhịn được vịn vào đó, hỏi: "Anh đến An Thành từ khi nào vậy?"
“Sáng nay, ở đây có một hạng mục cần bàn bạc.”
Thư Dư: "..." Loại dự án điên khùng gì mà đúng lúc như vậy?
Sau khi cúp điện thoại, cô trở lại phòng khách, vẻ mặt có phần tuyệt vọng.
Cô giáo Lý không hiểu có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Làm sao vậy?"
“Em nghĩ là không cần phải đợi nữa, ông xã của em cũng đã tới An Thành, muốn mời cô ăn cơm ấy ạ." Giọng nói của Thư Dư bình tĩnh nhưng vẫn có chút yếu ớt, nhưng nếu như cuộc gọi này anh gọi sớm hơn cô sẽ không khen anh đến mức trên trời dưới biển như thế này.
Còn gì có thể xấu hổ hơn khi vừa mới nói khoác xong liền bị vả mặt ngay tại chỗ?
Thư Dư đã sớm đoán được xíu nữa cô giáo Lý sẽ nhìn cô với ánh mắt tội nghiệm, nắm tay cô an ủi, kết hôn với một bức tượng băng hình người cũng không có gì đáng xấu hổ.
Hu hu hu hu, quá là drama rồi.
Cô giáo Lý vẫn có hơi do dự, "Tụi em đến An Thành, người làm chủ nên là cô chứ. Bữa ăn này để cô mời đi.”
“Cô Lý, hiếm khi chúng ta gặp nhau, ai mời cũng như nhau cả thôi ạ.” Đỗ Dịch Hành đột nhiên nói, “Phó tổng luôn là kiểu người bận rộn, đừng để anh ấy đợi lâu.”
Thư Dư ngồi bên cạnh gật đầu.
Nhưng cô lại không khỏi liếc nhìn Đỗ Dịch Hành lần nữa, cảm thấy anh rất có hứng thú với bữa ăn này.
Trên đường đến nhà hàng, Thư Dư định sẽ thông đồng diễn với Phó Tây Từ, để lát nữa không quá xấu hổ.
Thư Dư: 【Đang trên đường đi, ước chừng 20 phút nữa sẽ tới nơi. 】
Khi Phó Tây Từ nhận được tin, anh vừa mới bàn xong công việc và cũng đã ngồi trên chiếc xe, ước chừng chưa đầy mười phút nữa anh sẽ đến, đến sớm hơn họ.
Phó Tây Từ: 【Được. 】
Còn chưa đến hai giây anh lại nhận được một tin nhắn khác của cô.
Thư Dư: 【Vừa rồi ở trước mặt cô giáo Lý em có khen anh, nói anh xuất chúng và ân cần, là hình mẫu điển hình của đàn ông tốt, cưới anh là may mắn của cuộc đời em.】
Cô nói lời này cũng không có ý gì khác, cô chỉ hy vọng anh sẽ hiểu chuyện hơn, có thể nhận ra ẩn ý của câu nói này chính là "Một lát nữa anh cố mà giữ hình tưởng một người đàn ông tốt, đừng để em bị đánh sập.”
Phó Tây Từ: 【Ừm.】
"..."
Thư Dư không hề ý thức vừa rồi mình nói bao nhiêu thông tin, cô đặt tay lên xương quai xanh, người không biết còn tưởng đây là hiện trường trao giải.
Báo cáo xong, cô bắt đầu tự kiêu, tự nói những lời khen chính mình: “Có phải anh cảm thấy bà xã anh rất tốt không, là người duy nhất có nhan sắc xinh đẹp, lại còn khiến người ta luôn cảm thấy an tâm như vậy nữa chứ?”
Nói xong còn có tự động đóng kép phụ, cô nhìn chằm chằm Phó Tây Từ, "Anh nói xem có phải không?"
“Ừm, phải.”
Phó Tây Từ quý chữ như vàng, như thể sợ rằng nếu nói thêm vài lời nữa, cô sẽ phát tài luôn.
Thư Dư không thèm để ý đến thái độ qua loa cho có lệ của anh, cô đã làm việc mình phải làm, "Được rồi, anh đi ngủ đi, em nói cho anh biết trước một tiếng, lỡ như đến lúc đó lại có mấy bức ảnh lộ ra ngoài, anh lại cho rằng em ở bên ngoài tiêu tiền của anh để nuôi một tiểu bạch xinh đẹp nữa.”
Dù sao thì ngày mai cô sẽ đến nhà cô giáo Lý, và nếu ảnh chụp cô và Đỗ Dịch Hành bị lan truyền trong vòng tròn nhỏ thì cô cũng nghĩ ra được tiêu đề rồi.
[Một người phụ nữ giàu có đã kết hôn nuôi một người đàn ông bí ẩn, cặp đôi ngọt ngào và yêu thương nhau vô cùng.]
Phải, người phụ nữ giàu có là do cô miễn cưỡng gắn nó với chính mình.
Phó Tây Từ giơ tay lên xoa mặt, ngón tay thon dài, gân xương rõ ràng, không cần lồi lõm cũng đủ đẹp, trong mắt không còn chút mệt mỏi, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô, hỏi , "Đã hẹn là khi nào?”
"Sáu giờ chiều, ban ngày cô giáo Lý có tiết."
"Được rồi, anh hiểu rồi."
Thư Dư ở trong bồn tắm thoải mái đến mức có chút mệt mỏi, ngáp một cái liền cúp máy.
Câu "Hai ngày này anh cũng sẽ đến An Thành công tác" hiện lên trong đầu chứ không hề nói ra, Phó Tây Từ nhìn màn hình bị cô cúp mắt, không buồn ngủ nữa.
Chẳng qua chỉ là đi cùng nhau đến thăm giáo viên, đây là một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Phó Tây Từtắt đèn và lại nằm xuống, chăn bông tràn ngập hương thơm độc nhất vô nhị của Thư Dư, nhưng xung quanh không có ai, và bên chỗ cô nằm ngủ cũng trống không.
Tính số đêm ngủ chung giường với Thư Dư cũng không nhiều lắm, anh ngủ một mình hơn hai mươi mấy năm, mười năm như một, hôm nay không có bạch tuộc nào bám vào, ngược lại anh cảm thấy có hơi không quen.
Đêm nay, xác định là khó ngủ.
Ngày hôm sau, Thư Dư mang theo một món quà xuống lầu, Đỗ Dịch Hành đã chờ sẵn trong sảnh khách sạn, anh mặc áo phông trắng đơn giản, quần bò sáng màu, nhìn thoáng qua như thể còn đang ở thời đại học, cô đồng ý trở thành người mẫu của anh, rồi hai người đi ra ngoài chụp ảnh ngoại cảnh.
Khuôn mặt đó không thay đổi nhiều, dù cho anh có giả làm sinh viên đại học cũng không mang đến cảm giác phản cảm hay không phù hợp gì.
Đỗ Dịch Hành cũng nhìn thấy Thư Dư, đẩy kính xuống, lộ ra vẻ mặt ôn nhu.
“Anh đợi lâu chưa?” Cô đi tới hỏi.
Đỗ Dịch Hành: "Anhcũng vừa mới tới."
Anh đưa một cốc latte, "Anh mua trên đường về, chỉ nhớ là trước đây em có uống cái này, không biết khẩu vị có thay đổi hay không."
“Cảm ơn.”
Thư Dư bận rộn cả một buổi sáng nên cũng cảm thấy buồn ngủ, cô cầm lấy rồi uống một hớp, “Khẩu vị mấy chuyện nhỏ nhặt như này, em vẫn luôn không hề đổi.”
“Anh cũng chưa từng thay đổi.” Đỗ Dịch Hành cười nhạt, “Xe đang chờ ở bên ngoài.”
“Được.”
Hai người đi về phía cửa khách sạn.
Trên đường đi, Đỗ Dịch Hành kể về tình hình gần đây của cô giáo Lý, bà có một người cháu gái, ngoài việc đến lớp, hàng ngày baf còn giúp con trai và con dâu chăm sóc cháu gái, sống một cuộc sống rất viên mãn thoải mái.
+Trong lúc trò chuyện, xe đã lái đến khu nhà ở của cô giáo Lý.
Sau khi dạy học trên trường xong cô giáo Lý đã đợi ở nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa, bà chạy lon ton ra mở cửa, sau khi mở cửa liền đứng sau cánh cửa, chỉ nhìn Thư Dư.
“Cô Lý, đã lâu không gặp cô ạ.” Cô tiến lên ôm bà một cái.
Lúc này cô giáo Lý mới vỗ bả vai của cô, "Tiểu vô tâm, bây giờ em mới biết tới tìm cô."
“Cô còn nói em nữa, đổi số cũng không thông báo cho em biết, mỗi lần em muốn gọi điện cho cô, đều không bắt máy, khi em hỏi người khác, không ai biết tình hình gần đây của cô cả.”
“Vào trong ngồi trước đi.” Cô giáo Lý mời bọn họ đi vào nhà.
"Làm gì có chuyện cô đổi số mà không nói cho em biết chứ. Là do cô làm mất điện thoại, lại còn đến thành phố mới nên con trai cô mới mua cho cô một cái điện thoại mới.”
Cô giáo Lý giải thích xong, sau khi nói chuyện, bà lại chú ý đến quần áo của Đỗ Dịch Hành, cười nói: “Này, vừa rồi lúc chúng ta gặp nhau cô đã muốn nói rồi, đây không phải là giáo viên, đây rõ ràng là một sinh viên đại học, cô vừa nhìn là lại nhớ đến thời các em còn học đại học đấy.”
Đỗ Dịch Hành đem quà của anh và Thư Dư bỏ vào trong đó, ngẩng đầu trêu đùa nói: "Cô Lý, có phải là đối với học sinh nào cô cũng nói như vậy không ạ?”
"Đâu có, không phải học sinh nào cũng giống hai đứa đâu. Hai đứa chính là nam thanh nữ tú. Lúc đó cô biết hai đứa nhất định phải có gì đó, nhưng chẳng qua là không chịu thừa nhận. Bây giờ có thể thừa nhận rồi chứ nhỉ.”
Đỗ Dịch Hành cười cười, lại quay đầu hỏi Thư Dư: "Khi đó anh còn nhớ cô Lý luôn hỏi anh là rốt cuộc là em với tiểu Thư có đang yêu nhau hay không? Anh nói không có, anh làm gì xứng chứ.”
"Chuyện tình cảm thì xứng hay không đều không quan trọng, chỉ là có thích hay không mà thôi. Hơn nữa, cô cảm thấy hai đứa rất xứng đôi."
Mãi cho đến khi Thư Dư nhận ra rằng cô giáo Lý có lẽ đã hiểu lầm là bây giờ cô đang ở bên cạnh Đỗ Dịch Hành.
Cô giơ tay để lộ rachiếc nhẫn cưới: "Cô Lý, em đã kết hôn rồi. Chồng em biết em đến gặp cô, anh ấy còn bảo tiếc vì không thể đi cùng đến thăm cô ấy ạ.”
“Em kết hôn rồi à?” Cô giáo Lý có chút ngượng ngùng nhìn Đỗ Dịch Hành.
Đỗ Dịch Hành cười nhạt một tiếng, dùng giọng điệu đùa vui nói: "Đáng tiếc em chậm một bước, lời cho người đàn ông khác rồi.”
Thư Dư không biết tâm lý như thế nào, liền sửa lại: "Thật ra là lời cho m rồi đấy ạ.”
"Ai lại giỏi như vậy, đáng để em khen ngợi?" Cô giáo Lý nghe xong liền cảm thấy hứng thú, khi còn đi học, một cô gái xinh đẹp như Thư Dư, gia cảnh tốt, tính cadch kiêu ngạo, chỉ có duy nhất Đỗ Dịch Hành mới có thể lọt vào mắt xanh của cô được.
Nhưngmột người xuất sắc như thế mà cô cũng không thích, mà người cô thích lại có thể khiến cô khoe khoang nhiều như vậy, cho nên bà đương nhiên sẽ tò mò người kia xuất sắc đến mức độ nào.
Trước khi lên tiếng, Thư Dư uống một hớp nước: “Đáng lý ra em không nên khen ngợi chồng mình nhiều như vậy, nhưng cô là cô Lý, em không kiềm chế được, cô cứ coi như là em chỉ đang đùa giỡn với cô thôi đi ạ.”
"Nói mau, cô muốn nghe."
Đỗ Dịch Hành cúi đầu, nụ cười này nhìn thế nào cũng có chút gượng gạo.
Thư Dư bắt đầu nhắm mặt nói khoác.
"Ngoại hình của ông xã em thì không cần nói. So với các ngôi sao nam nổi tiếng bây giờ, anh ấy chắc chắn chỉ có thắng chứ không thua. Học trưởng Đỗ cũng từng thấy anh ấy rồi, em nói đều là sự thật chứ không phải khoác lác."
"Tính cách cũng rất tốt, ít nói nhưng là người làm việc thực tế, tận tụy với công việc. Dù ốm đau cũng là kiểu người phải hoàn thành cho xong công việc trong ngày rồi mới chịu đi khám bệnh.”
"Anh ấy cũng rất tốt với em. Anh ấy ân cần, chu đáo, có trách nhiệm và giỏi chăm sóc người khác".
"..."
Cô thật muốn ghi âm lại những gì mình vừa nói, để Phó Tây Từ nghe rồi trả tiền theo từ cho cô, cô định thổi phồng anh lên tận trời, hai câu đầu vẫn đúng, nhưng câu sau có hơi đi ngược lại với lương tâm.
Cũng may là cô giáo Lý đang ở An Thành, nói không chừng cả đời này hai người họ sẽ không gặp nhau, lời nói khoác lác hôm nay của cô cũng sẽ không bị bại lộ chân tướng.
Cô giáo Lý tin đó là sự thật, và rất vui khi Thư Dư tìm được một mái ấm hạnh phúc "Nếu mà có cơ hội gặp mặt nhau thì tốt quá.”
"Sẽ có cơ hội thôi ạ, đợi cô trở về đi, em với anh ấy làm chủ mời cô một bữa để đền đáp công ơn dạy dỗ của cô." Thư Dư mỉm cười, dỗ cho cô giáo Lý cảm thấy rất vui vẻ.
“Được được được, thế cô chờ đến ngày đó nhé.”
Thư Dư có lẽ không biết rằng có một câu nói cũ chính là nhắc quỷ có quỷ, cô giáo Lý vừa nói xong, điện thoại của cô reo lên.
Vừa nhìn đã thấy là Phó Tây Từ gọi đến.
Trước khi trả lời, cô có một linh cảm xấu.
Sau khi nói chuyện với cô giáo Lý, Thư Dư đứng dậy và đi ra ban công để nghe điện thoại.
Phó Tây Từ: "Anh đến An Thành công tác rồi. Nếu đó là cô giáo thân thiết với em, về tình về lí anh cũng nên mời cô ấy một bữa để cảm ơn. Nhà hàng anh đã được đặt chỗ trước rồi, em có cần anh đến đón không?"
Trên ban công có một cái kệ gỗ để chậu hoa và cây cối, cô nghe vậy liền không nhịn được vịn vào đó, hỏi: "Anh đến An Thành từ khi nào vậy?"
“Sáng nay, ở đây có một hạng mục cần bàn bạc.”
Thư Dư: "..." Loại dự án điên khùng gì mà đúng lúc như vậy?
Sau khi cúp điện thoại, cô trở lại phòng khách, vẻ mặt có phần tuyệt vọng.
Cô giáo Lý không hiểu có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Làm sao vậy?"
“Em nghĩ là không cần phải đợi nữa, ông xã của em cũng đã tới An Thành, muốn mời cô ăn cơm ấy ạ." Giọng nói của Thư Dư bình tĩnh nhưng vẫn có chút yếu ớt, nhưng nếu như cuộc gọi này anh gọi sớm hơn cô sẽ không khen anh đến mức trên trời dưới biển như thế này.
Còn gì có thể xấu hổ hơn khi vừa mới nói khoác xong liền bị vả mặt ngay tại chỗ?
Thư Dư đã sớm đoán được xíu nữa cô giáo Lý sẽ nhìn cô với ánh mắt tội nghiệm, nắm tay cô an ủi, kết hôn với một bức tượng băng hình người cũng không có gì đáng xấu hổ.
Hu hu hu hu, quá là drama rồi.
Cô giáo Lý vẫn có hơi do dự, "Tụi em đến An Thành, người làm chủ nên là cô chứ. Bữa ăn này để cô mời đi.”
“Cô Lý, hiếm khi chúng ta gặp nhau, ai mời cũng như nhau cả thôi ạ.” Đỗ Dịch Hành đột nhiên nói, “Phó tổng luôn là kiểu người bận rộn, đừng để anh ấy đợi lâu.”
Thư Dư ngồi bên cạnh gật đầu.
Nhưng cô lại không khỏi liếc nhìn Đỗ Dịch Hành lần nữa, cảm thấy anh rất có hứng thú với bữa ăn này.
Trên đường đến nhà hàng, Thư Dư định sẽ thông đồng diễn với Phó Tây Từ, để lát nữa không quá xấu hổ.
Thư Dư: 【Đang trên đường đi, ước chừng 20 phút nữa sẽ tới nơi. 】
Khi Phó Tây Từ nhận được tin, anh vừa mới bàn xong công việc và cũng đã ngồi trên chiếc xe, ước chừng chưa đầy mười phút nữa anh sẽ đến, đến sớm hơn họ.
Phó Tây Từ: 【Được. 】
Còn chưa đến hai giây anh lại nhận được một tin nhắn khác của cô.
Thư Dư: 【Vừa rồi ở trước mặt cô giáo Lý em có khen anh, nói anh xuất chúng và ân cần, là hình mẫu điển hình của đàn ông tốt, cưới anh là may mắn của cuộc đời em.】
Cô nói lời này cũng không có ý gì khác, cô chỉ hy vọng anh sẽ hiểu chuyện hơn, có thể nhận ra ẩn ý của câu nói này chính là "Một lát nữa anh cố mà giữ hình tưởng một người đàn ông tốt, đừng để em bị đánh sập.”
Phó Tây Từ: 【Ừm.】
"..."
Bình luận facebook