-
Chương 51: Chương 51:
Với tâm lý ngưỡng mộ, Thư Dư cắn miếng đầu tiên, chân thành duỗi ngón tay cái và bắt đầu nịnh nọt, "Đây là lần đầu tiên em được ăn măng tươi và mềm như vậy."
“Ăn nữa đi.” Phó Tây Từ không ăn, lại gắp cho cô mấy miếng măng.
"Cảm ơn."
Sau khi nịnh nọt khen anh xong, cô tập trung vào chuyện ăn uống.
Thư Dư luôn nghiêm khắc với bản thân, nhưng tối nay, không biết là quá đói hay tâm trạng tốt, cô mới ăn hết nửa bát cơm, thậm chí còn có chút háo hức muốn dọn nốt nửa bát còn lại.
Ai ya, lên được một cân dễ hơn giảm xuống một cân nhiều mà.
Chắc do ăn no nên bao mệt mỏi bấy lâu nay đều bị cuốn đi.
Sau khi ăn xong, cô tình nguyện thu dọn bát đ ĩa đã ăn trở lại bếp, để ngày mai người làm bán thời gian đến dọn dẹp.
"Đợi một chút."
Phó Tây Từ đứng dậy, định ngăn cô lại, nhưng cô di chuyển quá nhanh và quá khéo léo, vì vậy cô trực tiếp né qua anh rồi đi về phía bàn bếp. Khi cô ấy đến gần, cô đã rất ngạc nhiên.
Vì không thường xuyên nấu ăn nên bàn bếp luôn sạch sẽ, nhưng giờ có phần lộn xộn, mặt bàn ướt sũng, có rất nhiều nguyên liệu bị bỏ ra ngoài không cho vào nồi. Hành lá xắt nhỏ và tỏi băm nhỏ rải rác xung quanh, thật khó để tưởng tượng chúng đã trải qua những gì ban nãy.
Trong thùng rác toàn là rau củ thối nhũn, đổ nát, khó có thể nhìn ra chúng trước khi còn sống trông như thế nào.
Giống như một cảnh thảm họa.
Trong suy nghĩ của Thư Dư đã tự động nảy số ra hình ảnh Phó tổng lạnh lùng nhà chúng ta chân tay luống cuống. Phải rồi, anh có thể kiểm soát hàng vạn nhân viên, nhưng lại không thể kiểm soát một cái thìa nhỏ.
Những gì họ vừa ăn có lẽ là đã được chuẩn bị bởi một đầu bếp khách sạn.
Cô nhất thời không biết đặt đ ĩa như thế nào, quay đầu về phía Phó Tây Từ, vốn muốn hỏi "anh đã làm gì mấy thứ này vậy", nhưng khi nhìn thấy hiện trường cùngvẻ mặt vô cảm của Phó Tây Từ một cách không hợp lý, cô nhắm mắt lại, còn chưa kịp lên tiếng đã bị làm cho bật cười.
Phó Tây Từ: "...Ở trong này anh còn chưa kịp giải quyết.”
“Không sao đâu,” Thư Dư mím môi, cố gắng kìm chế nhưng không được, vừa cố gắng đặt đ ĩa vào bồn rửa, vừa run lên vì cười.
Phó Tây Từ giơ tay lên, dùng đầu ngón tay gãi gãi xương trán, cười cam chịu.
Dù sao Thư Dư cũng không phải là người không có lương tâm, cười xong còn không quên an ủi anh: "Không sao, ít nhất anh cũng đã có dũng khí thử một chút."
Hai người nhìn nhau.
Phó Tây Từ không thể nói đó là cảm xúc gì, từ trong cổ họng phát ra một tiếng ‘ừm’ và định bỏ qua chủ đề này.
Thư Dư vẫn là nhịn không được nói: "Ngày mai biếu cho dì giúp việc một bao lì xì đi, việc này kiếm tiền không dễ dàng chút nào.”
Phó Tây Từ: "..."
Sau khi ăn uống xong xuôi, Thư Dư tắm rửa xong, mới chín giờ, còn một lúc nữa mới đến giờ đi ngủ, bình thường cô cũng sẽ lướt điện thoại một chút để xem phim truyền hình.
Nhưng hôm nay thì khác, Phó Tây Từ không cần phải đến thư phòng làm thêm giờ, chỉ ngồi bên cạnh anh, một người thở hồng hộc, cô không thể cứ mặc kệ một người muốn làm gì thì làm như vậy được.
Hơn nữa, người ta cũng đã chủ động nấu cơm, cô càng không thể để cho anh một mình.
“Anh có chơi game không?” Thư Dư chủ động hỏi.
Đây dường như là sự lựa chọn tốt nhất để hai người có thể chơi cùng nhau.
Phó Tây Từ dừng lại, "Không chơi, nhưng có thể thử."
“Vậy chúng ta chơi đội hai người đi.” Thư Dư cầm lấy điện thoại di động của anh, tải trò chơi xuống điện thoại cho anh, sau khi tải xong trò chơi hướng dẫn anh cách chơi.
Cô chơi cũng không nhiều, nhưng đối với một người mới như Phó Tây Từ, cô có một cảm giác vượt trội không thể giải thích được.
"Người trong trò chơi này có chút không thân thiện, đến lúc đó anh nghe em nói, nếu bị mắng thì mặc kệ bọn họ, đều là một đám khoác loác trên internet thôi.”
Thư Dư mời anh ta vào phòng và bắt đầu đấu súng, không quên đánh tiếng trước cho anh.
“Được.” Phó Tây Từ nói.
Thư Dư đóng vai Support, một nhân vật vạm vỡ như đá, còn Phó Tây Từ chọn nhân vật Moba, đẹp trai và cường tráng, với sự khác biệt mạnh mẽ về hình thể so với nhân vật của cô.
Cảnh tượng mà cô tưởng tượng ra là cô sẽ phi thẳng vào đám người đó, còn Phó Tây Từ trốn ở bên cạnh cô, đó là máy gặt đập đầu, dù có tệ đến đâu, cô cũng đứng sau lưng anh để gánh chịu thương tổn. Còn anh trốn dưới tấm khiên bằng thịt của cô để bảo toàn tính mạng.
Bất kể nhìn thế nào, cô cũng là một trợ lý an toàn.
Sự thật là Thư Dư không ngừng nhắm lệch mục tiêu, và bị kẻ bắn súng đối diện chọc vào như tổ ong vò vẽ. Mặc dù vậy, sau khi cô chết với tốc độ ánh sáng, Phó Tây Từ một chấp hai, bắt được hai cái đầu kia.
Thư Dư: "..."
“Anh thật sự chưa từng chơi?"
Phó Tây Từ dùng một chiêu lớn để giết kẻ thù đang cố gắng trốn trong bụi cỏ và về nhà, anh điềm đạm nói: “Không có.”
Từ góc độ của cô nhìn sang anh, thấy thao tác của anh thực hiện một cách trôi chảy và dự đoán chính xác về hành động của kẻ địch, như thể anh đang gian lận. Cô tự an ủi mình, nói rằng anh thực sự là một người có tài năng phi thường.
Ngay khi cô đang cố gắng đống vai nhân vật làm nền, trong một trận chiến đồng đội, cô lại một lần nữa nhắm lệch mục tiêu và bị đồng đội của mình nổi điên.
【Học sinh tiểu học. 】
【Tôi đề nghị bạn ngừng chơi và đi làm bài tập về nhà đi, cảm ơn bạn. 】
【Học sinh tiểu học làm gì sai mà bị lôi vào để chửi thế này, là đầu gỗ dùng chân chơi hả? 】
【…】
Làm người hỗ trợ cũng không nhìn nỗi nữa.
【Ở phía đối diện, Quân Trạch, cậu xem tôi như thế nào? Sự hỗ trợ của bạn hoàn toàn không hề có】
【…】
Thư Dư: "..." Cô không những không thể hiện được ở lĩnh vực mà Phó Tây Từ chưa từng đặt chân đến, mà còn bị tát vào mặt và bị lăng mạ khắp người.
Tại sao cô lại nghĩ không thông, chủ động rủ anh chơi game cùng?
“Tiểu Thư.” Phó Tây Từ đột nhiên gọi cô, “Đừng để ý bọn họ, lại đây.”
Thư Dư chỉ có thể vụng về chạy về phía anh, người đi rừng vừa lăng mạ cô còn tưởng rằng sẽ ba chọi hai, nhưng Phó Tây Từ nói "chờ một chút", cô ngoan ngoãn dừng lại.
Cho đến khi người đi rừng chết, anh ta nói một câu "lên", và cả hai cùng nhau thu hoạch hai cái đầu.
Wild: 【chơi tôi? 】
Phó Tây Từ dừng lại và trả lời: 【Gà. 】
Chơi được bốn năm ván như vậy, tâm lý đồng đội suy sụp, bắt đầu đầu hàng, hai người tung hoành trên bản đồ, hai ăn năm, một ăn năm, tất cả đều bị quét sạch.
Mặc dù cô không phải là người sống sót, nhưng Thư Dư lại cảm thấy phấn chấn, và cảm giác được ôm đùi to thật phấn khích.
Lần này, không ai chỉ trích và tất cả đều đóng micrô cho đến khi kết thúc.
Tiếp theo, Phó Tây Từ đuổi theo Support của đối thủ, và sau khi solo kill nhiều lần, anh đã chiếm được viên pha lê dưới sự đau khổ tột cùng của đối thủ và giành chiến thắng trong cả hiệp.
Sau khi thắng một ván, cả hai về phòng tiếp tục so tài.
Cô không khỏi lén liếc nhìn Phó Tây Từ, anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt tập trung, mi mắt nhíu lại rõ ràng.
Nhịp tim dần không khống chế lại được, nó đập liên hồi.
Ấy, cái tật tim đập loạn xạ này của cô bao giờ mới sửa được vậy?
Vòng tiếp theo vẫn dưới sự dẫn dắt của Phó Tây Từ và nó giống như chơi một người máy trong 15 phút cho đến khi đối thủ đầu hàng, Thư DƯ hài lòng tắt điện thoại.
Trước đây cô không chơi trò này lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, không thường xuyên chơi là vì gà, bởi vì không có duyên được ôm đùi to.
“Đi ngủ."
Thư Dư tắt điện thoại và tự động nằm xuống, bởi vì tâm trạng của cô đang rất tốt, đôi môi của cô mím lại thành một vòng cung dễ chịu.
Khi Phó Tây Từ tắt đèn và nằm xuống, cô đột nhiên quay đầu lại và nói: “Phó tổng ơi, đột nhiên em phát hiện ra anh có tiềm năng lớn, tư cách là một người chơi thể thao điện tử, và với khuôn mặt này của anh, chắc chắn sẽ có rất nhiều người hâm mộ trung thành đấy. "
Với ngoại hình và kỹ năng đẹp, trong quá trình chơi game sẽ còn tăng sức quan sát và chắc chắn sẽ có rất nhiều người hâm mộ.
“Em cũng vậy sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Trong bóng tối, giác quan thị giác yếu đi và thính giác nhạy cảm hơn.
Thư Dư hơi sửng sốt một chút, nghĩ đến vừa rồi tim đập loạn mấy lần, liền hào phóng thừa nhận: "Đương nhiên! Em nhất định là ngươi hâm mộ số một."
Sau khi cô nói xong, trong một lát cả hai đều không nói gì.
Thư Dư nghe thấy tiếng thở nhẹ của anh, sau đó chăn bị vén lên một chút, anh cúi người xuống.
Phó Tây Từ ôm cô vào lòng như một cái gối, đây là tư thế quen thuộc sau khi làm xong chuyện đó,lúc không làm chuyện đó anh ôm cô như thế này, thật kỳ lạ.
Cô vùi mặt vào vai anh, có thể ngửi thấy mùi linh sam nhàn nhạt, tay còn lại có chút cứng ngắc ôm lấy anh, bình thường cô sẽ tự nhiên gác hai chân lên đó, giống như con bạch tuộc vậy, nhưng hôm nay đặt tay cũng cảm thấy kì kì, cô không thể làm khó chính mình được.
Thư Dư cảm thấy cả cơ thể cơ cứng như khúc gỗ.
Hơn nữa không biết có phải bởi vì chơi game hay không, luôn cảm thấy máu sôi trào, Phó Tây Từ càng giống một cái lò lửa lớn, cầm lên có cảm giác như bốc hơi, đặc biệt là vào mùa hè cực kỳ dày vò.
Thư Dư chịu đựng năm giây, vươn tay đặt ở trước ngực của anh, tạo ra khoảng cách giữa hai người, "Em cảm thấy fan với thần tượng vẫn nên giữ khoảng cách.”
Một người hâm mộ lý trí.
*Câu này ý chỉ đột nhiên hiểu ra, giác ngộ ra, tìm được một phương pháp hay.
“Ăn nữa đi.” Phó Tây Từ không ăn, lại gắp cho cô mấy miếng măng.
"Cảm ơn."
Sau khi nịnh nọt khen anh xong, cô tập trung vào chuyện ăn uống.
Thư Dư luôn nghiêm khắc với bản thân, nhưng tối nay, không biết là quá đói hay tâm trạng tốt, cô mới ăn hết nửa bát cơm, thậm chí còn có chút háo hức muốn dọn nốt nửa bát còn lại.
Ai ya, lên được một cân dễ hơn giảm xuống một cân nhiều mà.
Chắc do ăn no nên bao mệt mỏi bấy lâu nay đều bị cuốn đi.
Sau khi ăn xong, cô tình nguyện thu dọn bát đ ĩa đã ăn trở lại bếp, để ngày mai người làm bán thời gian đến dọn dẹp.
"Đợi một chút."
Phó Tây Từ đứng dậy, định ngăn cô lại, nhưng cô di chuyển quá nhanh và quá khéo léo, vì vậy cô trực tiếp né qua anh rồi đi về phía bàn bếp. Khi cô ấy đến gần, cô đã rất ngạc nhiên.
Vì không thường xuyên nấu ăn nên bàn bếp luôn sạch sẽ, nhưng giờ có phần lộn xộn, mặt bàn ướt sũng, có rất nhiều nguyên liệu bị bỏ ra ngoài không cho vào nồi. Hành lá xắt nhỏ và tỏi băm nhỏ rải rác xung quanh, thật khó để tưởng tượng chúng đã trải qua những gì ban nãy.
Trong thùng rác toàn là rau củ thối nhũn, đổ nát, khó có thể nhìn ra chúng trước khi còn sống trông như thế nào.
Giống như một cảnh thảm họa.
Trong suy nghĩ của Thư Dư đã tự động nảy số ra hình ảnh Phó tổng lạnh lùng nhà chúng ta chân tay luống cuống. Phải rồi, anh có thể kiểm soát hàng vạn nhân viên, nhưng lại không thể kiểm soát một cái thìa nhỏ.
Những gì họ vừa ăn có lẽ là đã được chuẩn bị bởi một đầu bếp khách sạn.
Cô nhất thời không biết đặt đ ĩa như thế nào, quay đầu về phía Phó Tây Từ, vốn muốn hỏi "anh đã làm gì mấy thứ này vậy", nhưng khi nhìn thấy hiện trường cùngvẻ mặt vô cảm của Phó Tây Từ một cách không hợp lý, cô nhắm mắt lại, còn chưa kịp lên tiếng đã bị làm cho bật cười.
Phó Tây Từ: "...Ở trong này anh còn chưa kịp giải quyết.”
“Không sao đâu,” Thư Dư mím môi, cố gắng kìm chế nhưng không được, vừa cố gắng đặt đ ĩa vào bồn rửa, vừa run lên vì cười.
Phó Tây Từ giơ tay lên, dùng đầu ngón tay gãi gãi xương trán, cười cam chịu.
Dù sao Thư Dư cũng không phải là người không có lương tâm, cười xong còn không quên an ủi anh: "Không sao, ít nhất anh cũng đã có dũng khí thử một chút."
Hai người nhìn nhau.
Phó Tây Từ không thể nói đó là cảm xúc gì, từ trong cổ họng phát ra một tiếng ‘ừm’ và định bỏ qua chủ đề này.
Thư Dư vẫn là nhịn không được nói: "Ngày mai biếu cho dì giúp việc một bao lì xì đi, việc này kiếm tiền không dễ dàng chút nào.”
Phó Tây Từ: "..."
Sau khi ăn uống xong xuôi, Thư Dư tắm rửa xong, mới chín giờ, còn một lúc nữa mới đến giờ đi ngủ, bình thường cô cũng sẽ lướt điện thoại một chút để xem phim truyền hình.
Nhưng hôm nay thì khác, Phó Tây Từ không cần phải đến thư phòng làm thêm giờ, chỉ ngồi bên cạnh anh, một người thở hồng hộc, cô không thể cứ mặc kệ một người muốn làm gì thì làm như vậy được.
Hơn nữa, người ta cũng đã chủ động nấu cơm, cô càng không thể để cho anh một mình.
“Anh có chơi game không?” Thư Dư chủ động hỏi.
Đây dường như là sự lựa chọn tốt nhất để hai người có thể chơi cùng nhau.
Phó Tây Từ dừng lại, "Không chơi, nhưng có thể thử."
“Vậy chúng ta chơi đội hai người đi.” Thư Dư cầm lấy điện thoại di động của anh, tải trò chơi xuống điện thoại cho anh, sau khi tải xong trò chơi hướng dẫn anh cách chơi.
Cô chơi cũng không nhiều, nhưng đối với một người mới như Phó Tây Từ, cô có một cảm giác vượt trội không thể giải thích được.
"Người trong trò chơi này có chút không thân thiện, đến lúc đó anh nghe em nói, nếu bị mắng thì mặc kệ bọn họ, đều là một đám khoác loác trên internet thôi.”
Thư Dư mời anh ta vào phòng và bắt đầu đấu súng, không quên đánh tiếng trước cho anh.
“Được.” Phó Tây Từ nói.
Thư Dư đóng vai Support, một nhân vật vạm vỡ như đá, còn Phó Tây Từ chọn nhân vật Moba, đẹp trai và cường tráng, với sự khác biệt mạnh mẽ về hình thể so với nhân vật của cô.
Cảnh tượng mà cô tưởng tượng ra là cô sẽ phi thẳng vào đám người đó, còn Phó Tây Từ trốn ở bên cạnh cô, đó là máy gặt đập đầu, dù có tệ đến đâu, cô cũng đứng sau lưng anh để gánh chịu thương tổn. Còn anh trốn dưới tấm khiên bằng thịt của cô để bảo toàn tính mạng.
Bất kể nhìn thế nào, cô cũng là một trợ lý an toàn.
Sự thật là Thư Dư không ngừng nhắm lệch mục tiêu, và bị kẻ bắn súng đối diện chọc vào như tổ ong vò vẽ. Mặc dù vậy, sau khi cô chết với tốc độ ánh sáng, Phó Tây Từ một chấp hai, bắt được hai cái đầu kia.
Thư Dư: "..."
“Anh thật sự chưa từng chơi?"
Phó Tây Từ dùng một chiêu lớn để giết kẻ thù đang cố gắng trốn trong bụi cỏ và về nhà, anh điềm đạm nói: “Không có.”
Từ góc độ của cô nhìn sang anh, thấy thao tác của anh thực hiện một cách trôi chảy và dự đoán chính xác về hành động của kẻ địch, như thể anh đang gian lận. Cô tự an ủi mình, nói rằng anh thực sự là một người có tài năng phi thường.
Ngay khi cô đang cố gắng đống vai nhân vật làm nền, trong một trận chiến đồng đội, cô lại một lần nữa nhắm lệch mục tiêu và bị đồng đội của mình nổi điên.
【Học sinh tiểu học. 】
【Tôi đề nghị bạn ngừng chơi và đi làm bài tập về nhà đi, cảm ơn bạn. 】
【Học sinh tiểu học làm gì sai mà bị lôi vào để chửi thế này, là đầu gỗ dùng chân chơi hả? 】
【…】
Làm người hỗ trợ cũng không nhìn nỗi nữa.
【Ở phía đối diện, Quân Trạch, cậu xem tôi như thế nào? Sự hỗ trợ của bạn hoàn toàn không hề có】
【…】
Thư Dư: "..." Cô không những không thể hiện được ở lĩnh vực mà Phó Tây Từ chưa từng đặt chân đến, mà còn bị tát vào mặt và bị lăng mạ khắp người.
Tại sao cô lại nghĩ không thông, chủ động rủ anh chơi game cùng?
“Tiểu Thư.” Phó Tây Từ đột nhiên gọi cô, “Đừng để ý bọn họ, lại đây.”
Thư Dư chỉ có thể vụng về chạy về phía anh, người đi rừng vừa lăng mạ cô còn tưởng rằng sẽ ba chọi hai, nhưng Phó Tây Từ nói "chờ một chút", cô ngoan ngoãn dừng lại.
Cho đến khi người đi rừng chết, anh ta nói một câu "lên", và cả hai cùng nhau thu hoạch hai cái đầu.
Wild: 【chơi tôi? 】
Phó Tây Từ dừng lại và trả lời: 【Gà. 】
Chơi được bốn năm ván như vậy, tâm lý đồng đội suy sụp, bắt đầu đầu hàng, hai người tung hoành trên bản đồ, hai ăn năm, một ăn năm, tất cả đều bị quét sạch.
Mặc dù cô không phải là người sống sót, nhưng Thư Dư lại cảm thấy phấn chấn, và cảm giác được ôm đùi to thật phấn khích.
Lần này, không ai chỉ trích và tất cả đều đóng micrô cho đến khi kết thúc.
Tiếp theo, Phó Tây Từ đuổi theo Support của đối thủ, và sau khi solo kill nhiều lần, anh đã chiếm được viên pha lê dưới sự đau khổ tột cùng của đối thủ và giành chiến thắng trong cả hiệp.
Sau khi thắng một ván, cả hai về phòng tiếp tục so tài.
Cô không khỏi lén liếc nhìn Phó Tây Từ, anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt tập trung, mi mắt nhíu lại rõ ràng.
Nhịp tim dần không khống chế lại được, nó đập liên hồi.
Ấy, cái tật tim đập loạn xạ này của cô bao giờ mới sửa được vậy?
Vòng tiếp theo vẫn dưới sự dẫn dắt của Phó Tây Từ và nó giống như chơi một người máy trong 15 phút cho đến khi đối thủ đầu hàng, Thư DƯ hài lòng tắt điện thoại.
Trước đây cô không chơi trò này lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, không thường xuyên chơi là vì gà, bởi vì không có duyên được ôm đùi to.
“Đi ngủ."
Thư Dư tắt điện thoại và tự động nằm xuống, bởi vì tâm trạng của cô đang rất tốt, đôi môi của cô mím lại thành một vòng cung dễ chịu.
Khi Phó Tây Từ tắt đèn và nằm xuống, cô đột nhiên quay đầu lại và nói: “Phó tổng ơi, đột nhiên em phát hiện ra anh có tiềm năng lớn, tư cách là một người chơi thể thao điện tử, và với khuôn mặt này của anh, chắc chắn sẽ có rất nhiều người hâm mộ trung thành đấy. "
Với ngoại hình và kỹ năng đẹp, trong quá trình chơi game sẽ còn tăng sức quan sát và chắc chắn sẽ có rất nhiều người hâm mộ.
“Em cũng vậy sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Trong bóng tối, giác quan thị giác yếu đi và thính giác nhạy cảm hơn.
Thư Dư hơi sửng sốt một chút, nghĩ đến vừa rồi tim đập loạn mấy lần, liền hào phóng thừa nhận: "Đương nhiên! Em nhất định là ngươi hâm mộ số một."
Sau khi cô nói xong, trong một lát cả hai đều không nói gì.
Thư Dư nghe thấy tiếng thở nhẹ của anh, sau đó chăn bị vén lên một chút, anh cúi người xuống.
Phó Tây Từ ôm cô vào lòng như một cái gối, đây là tư thế quen thuộc sau khi làm xong chuyện đó,lúc không làm chuyện đó anh ôm cô như thế này, thật kỳ lạ.
Cô vùi mặt vào vai anh, có thể ngửi thấy mùi linh sam nhàn nhạt, tay còn lại có chút cứng ngắc ôm lấy anh, bình thường cô sẽ tự nhiên gác hai chân lên đó, giống như con bạch tuộc vậy, nhưng hôm nay đặt tay cũng cảm thấy kì kì, cô không thể làm khó chính mình được.
Thư Dư cảm thấy cả cơ thể cơ cứng như khúc gỗ.
Hơn nữa không biết có phải bởi vì chơi game hay không, luôn cảm thấy máu sôi trào, Phó Tây Từ càng giống một cái lò lửa lớn, cầm lên có cảm giác như bốc hơi, đặc biệt là vào mùa hè cực kỳ dày vò.
Thư Dư chịu đựng năm giây, vươn tay đặt ở trước ngực của anh, tạo ra khoảng cách giữa hai người, "Em cảm thấy fan với thần tượng vẫn nên giữ khoảng cách.”
Một người hâm mộ lý trí.
*Câu này ý chỉ đột nhiên hiểu ra, giác ngộ ra, tìm được một phương pháp hay.
Bình luận facebook