-
Chương 81: Chương 81:
Nhưng vấn đề bây giờ là tình yêu học đường, cả hai người họ đều chưa từng trải nghiệm qua.
Thư Dư miệng vẫn còn luôn bô bô, cô cứ liên tục nói cái gì mà, "Chưa từng nhìn thấy lợn chạy còn có thể không bao giờ ăn thịt lợn?" Khi đến lúc thực hành, cô lại đơ cứng, chỉ ăn thịt lợn, rất khó để vẽ một con lợn.
Bây giờ cô đang trong tình trạng lý thuyết rỗng tuếch, không có thực hành, đi một bước cũng thấy khó.
May là trong khuôn viên có rất nhiều cặp đôi yêu nhau, từ một mức độ nào đó, ai cũng có thể trở thành người làm mẫu.
Bước đầu tiên là nắm tay nhau.
Thư Dư vừa nghĩ tới, không nhìn anh, muốn giả vờ vô tình chạm vào đầu ngón tay anh, sau đó nắm tay anh, ý tưởng còn chưa kịp thực hiện đã có người đi trước một bước.
Đầu ngón tay vừa ấm vừa mát, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang mở rộng của anh, những ngón tay thon dài của anh dễ dàng bao trọn lấy tay cô.
Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh đặc thù, cũng không phải trước kia chưa từng nắm tay, cũng làm càng nhiều chuyện thân mật, nhưng bây giờ nắm tay, trái tim cô vẫn không khỏi có chút lỡ nhịp.
Thư Dư lén lút liếc anh một cái.
Bóng cây xào xạt, trên mặt anh tạo thành hai làn sáng tối, ưu việt nhưng lại có chút không chân thực. Anh lấy điện thoại ra, nhấn nút tắt máy rồi bỏ lại vào túi.
"Được rồi, bây giờ không ai có thể quấy rầy chúng ta nữa."
Thư Dư đã gửi một tin nhắn cho Dụ Y để xác định lại một cách chắc chắn rằng cô ấy vẫn ổn, sau đó cô cũng tắt điện thoại và cất nó vào túi xách của mình.
Con người hiện đại chưa bao giờ rời xa điện thoại di động, sau khi tắt điện thoại di động, có cảm giác như mất liên lạc với cả thế giới, chỉ còn lại người trước mặt.
“Để em dẫn anh đi xem một vòng trường.” Mặc dù cô đã tốt nghiệp mấy năm rồi, nhưng nhờ có diễm phúc của Dụ Y nên thỉnh thoảng cô vẫn đến trường thăm cô ấy.
Cứ như thể họ trẻ ra vài tuổi và trở thành những sinh viên đại học không biết gì về thế giới cũng không bị công việc nhà quấy rầy.
Tình yêu học đường, chỉ cần một cái nắm tay thôi cũng đã cảm thấy rất thú vị.
Bây giờ đã bắt đầu vào mùa thu, tán lá của những hàng cây bên đường đã sớm cảm nhận được, đầu lá đã bắt đầu ngả vàng.
Khi gió mùa thu thổi, một số lá bắt đầu rơi.
Phó Tây Từ cởi áo khoác của mình, khoác lên vai cô và lắng nghe cô nói huyên thuyên.
Thư Dư chỉ vào tòa nhà giảng dạy của trường đại học cũ của cô rồi bắt đầu kể cho anh nghe những giai thoại về thời đại học của cô. Những buổi sáng cô không thể dậy và đồng hồ báo thức không có tác dụng, vì vậy cô chỉ có thể cầu xin bạn cùng phòng gọi mình dậy giúp. Cô đã thử nhiều phương pháp khác nhau, nhưng rồi bạn cùng phòng cũng bỏ cuộc, cô quyết định mỗi ngày khi thức dậy đều bật bài hát này, nhưng không ngờ nó còn có sức thôi miên hơn, khiến cô phải bỏ tiết học buổi sáng.
Hơn nữa trong trường thường xuyên có những hoạt động nhàm chán, quy định lớp nào cũng phải tham gia, lúc đó cô sẽ nói với lớp trưởng mình phải tham gia hoạt động câu lạc bộ, khi quay lại thì mới biết bạn cùng phòng lúc chuồn đi đã bị bắt lại. hội sinh viên khi họ trượt đi Đăng nhập và viết ra tất cả tên của họ, bao gồm cả cô ấy ở phương trời xa.
...
Bao nhiêu chuyện cứ như mới hôm qua.
Cô đột ngột từ một học sinh luôn gặp khó khăn trong thi cử rồi trở thành người vợ và chẳng bao lâu nữa sẽ là một người mẹ.
Thời gian đôi khi trôi nhanh một cách vô lý.
Nói nhiều như vậy, khóe miệng Thư Dưcũng khô khốc, cúi đầu uống cạn ly cà phê nóng hổi đã trở nên âm ấm.
“Lạnh rồi.” Cô nói.
Phó Tây Từ cúi đầu, hàng mi rũ xuống cong lên, từ trong tay cô nhấp một ngụm, "Lạnh rồi, đừng uống nữa, anh mua đi mua ly khác."
Hai tay Thư Dư như nhũn ra, trong đầu mơ hồ nghĩ, đây là ly cô đã uống qua, vậy cái này cũng tính là hôn gián tiếp sao?
Phụt.
Không biết đã hôn trực tiếp bao nhiêu lần rồi mà cô còn ở đây còn nghĩ đến chuyện hôn gián tiếp, cứ tưởng mình thật sự là một đôi trẻ mới bắt đầu hẹn hò mà.
Lỗ tai Thư Dư nóng lên, cô tự giễu cười chính mình thật sự là mất hết thể diện.
Cô phản ứng ra rồi gật đầu, "Được."
Hai người mua thêm hai cốc nước nóng ở cửa hàng gần nhất, Thư Dư cắn ống hút liếc anh, còn đang ngẩn người, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
“Ừm.” Phó TâyTừ tưởng cô muốn uống của anh, liền đưa ly nóng hổi cho cô.
Thư Dư mím môi dưới, không nhịn được làm ra động tác nuốt nước miếng, lỗ tai vừa mới nóng bừng lại nóng lên lần nữa.
Anh đã uống của cô rồi, nên cô uống của anh cũng là chuyện bình thường mà.
Thư Dư ngẩng đầu nhìn Phó Tây Từ, do dự một lúc rồi nghiêng người, giống như một con chim mổ thức ăn, mổ xong liền bỏ chạy.
Hương thơm trái cây nhẹ lan tỏa giữa môi và răng, vị ngọt trung hòa vị chua của trái cây.
“Ngon lắm.” Cô nuốt xuống và gật đầu.
Phó Tây Từ nhìn đồ uống nóng và nói: "Có lẽ là không chứa rượu."
“Cái này làm sao có thể chứa rượu?” Thư Dư không hiểu.
“Nếu không có nồng độ cồn, uống một ngụm sao có thể đỏ mặt như vậy?” Phó Tây Từ nhìn nàng cười nhạt.
Thư Dư theo bản năng sờ tay lên mặt, lúc này mới phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, mặt nóng đến mức có thể dùng để chiên trứng, đỏ đến không nhìn ra hình người nữa rồi.
Ah, danh tiếng của cô sẽ bị hủy hoại ngày hôm nay.
Đã nói là cả hai sẽ cùng thử tình yêu học đường, nhưng như thể chỉ có mình cô nhập vai thôi vậy.
Thật là bất công!
Ánh mắt Thư Dư trở nên né tránh, cô tiếp tục đi về phía trước, "Thời tiết quá nóng, nhất định là như vậy đấy."
Như để chứng minh cho sự vô lý trong lời nói của cô, một cô gái đi ngang qua nhún vai thở dài: "Sao hôm nay nhiệt độ lại giảm đột ngột thế nhỉ? Lạnh chết mất thôi.”
Thư Dư: "..."
Có cần phải vả mặt cô đôm đốp như vậy không?
Sau khi bị vả mặt, Thư Dư im lặng hơn rất nhiều, bước chân của cô cũng vô thức tăng nhanh, còn chưa đi được hai bước đã bị anh nắm lấy tay, không thể nhúc nhích được nữa, quay đầu nhìn anh.
“Em quên nắm tay anh rồi.” Phó Tây Từ nghiêm túc nắm tay cô.
Rõ ràng không nói gì, nhưng nhịp tim của cô lại đập nhanh như thỏ chạy.
Thư Dư thở dài, cô xong đời rồi.
Đi về phía trước là hồ Nguyệt Tâm, bên bờ hồ trồng hàng ngàn cây liễu, sinh trưởng rất tốt.
“Đối diện là dốc tình nhân.” Thư Dư dừng một chút, giải thích nói: “Đây là địa điểm hẹn hò của các đôi trẻ, đặc biệt là vào ban đêm, sẽ có rất nhiều cặp đôi tâm sự với nhau.”
Nói một cách dễ hiểu, đó là một khu rừng nhỏ.
Hoa cỏ cây cối tạo thành một nơi trú ẩn tự nhiên, lãng mạn và bí mật hơn, ngoại trừ việc mùa hè có nhiều muỗi hơn thì dường như không có điểm khác biệt nào khác.
Có đồ ăn thức uống tình yêu, ở bên người mình thích, muỗi có nhiều cũng không coi là khuyết định không thể chịu được.
“Anh chưa từng đến đây.” Phó Tây Từ nói.
Khóe môi Thư Dư cong lên, "Đương nhiên không nên tới, nếu như anh tới, chúng ta phải nghiêm túc thảo luận vấn đề này.”
Bây giờ là ban ngày, hơn nữa còn có lớp học, bây giờ ít người hơn ban đêm rất nhiều.
Hai người đi tới, nhưng không thấy một đôi nào.
“Yên tĩnh quá.” Cô chưa từng tới đây bao giờ, tò mò nhìn xung quanh, mới phát hiện rất nhiều cây cối ở đây đều có tuổi đời mấy chục năm, thân cây rậm rạp đến mức hai người ôm không xuể.
Thư Dư quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Phó Tây Từ, bất giác muốn giành lại cho mình, trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ mới.
Cô hỏi: "Anh có biết những cặp đôi yêu nhau sẽ làm gì ở đây không?"
Phó Tây Từ đi vài bước đến trước mặt Thư Dư, "Sẽ làm gì?"
Cô chỉ có thể lui về phía sau hai bước, đi tới thân cây, không có đường lui nên cô cũng không lui nữa, muốn giả bộ làm như bản thân có kinh nghiệm nói họ sẽ hôn nhau.
Cô còn chưa kịp nói gì, Phó Tây Từ đã chống một tay lên thân cây, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
"Sẽ như vậy sao?"
A.
Làm sao có thể như vậy, sai kịch bản rồi!
Thư Dư giống như con ngỗng cái đầu đần độn, cũng có thể coi là con ngỗng bị nướng chín, cô còn chưa kịp nói chuyện, anh đã cúi đầu hôn lần nữa, thời gian lâu hơn trước rất nhiều.
Khu vực xung quanh vắng vẻ, thậm chí có bóng cây che mát, nhưng không tối hù như ban đêm, nếu có người đi ngang qua nhất định sẽ nhìn thấy.
Bây giờ trong đầu cô toàn là hình ảnh khi bị người khác nhìn thấy sẽ có cảm giác xấu hổ đến cỡ nào.
Phó Tây Từ buông cô ra.
Thư Dư túm lấy quần áo của anh, đem cả khuôn mặt vùi vào trong ngực anh, không chịu cho hôn: "Nếu có người nhìn thấy thì sao?!"
Người đàn ông này, sao lại mặt dày như vậy!
“Quả thật có người.” Phó Tây Từ trầm giọng nói.
Thư Dư càng trở nên lo lắng hơn, vừa liên tục hỏi ở đâu, xuất hiện từ khi nào rồi đã nhìn thấy gì, rồi lại vừa vùi mặt vào sâu hơn.
"Hừm, em liền hỏi nhiều như vậy, làm sao anh trả lời?" Phó Tây Từ hỏi.
Theo hướng anh nhìn, không có ai ngoại trừ những bóng cây thỉnh thoảng đung đưa.
Nhưng Thư Dư thực sự tin điều đó.
Anh lừa dối cô mất bốn, năm phút mới chịu ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định không có ai ở đó mới kéo anh đi.
Và cô thề rằng cô sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa.
Tình yêu học đường quá đáng sợ, cô cảm thấy tình yêu trưởng thành vẫn phù hợp với cô hơn.
Tình yêu học đường lần trước đã để lại di chứng nghiêm trọng, Thư Dư thường xuyên ngây ngốc ra, nếu cô và Phó Tây Từ yêu nhau thời còn học đại học, cô nhất định là người bị ăn thịt!
Suy cho cùng cô cũng cần mặt mũi!
Thư Dư lúc đó lại không tập trung, dì Tần đang nói chuyện với cô cũng nhíu mày, "Tiểu Thư,dì đang nói chuyện với con đấy, con đang suy nghĩ gì vậy?"
Cô định thần lại, chậm rãi nói: "Xin lỗi, dì nói tiếp đi."
Những gì dì Tần nói đều là nói xấu chú Ngô, sau khi mâu thuẫn leo thang, hai bên oán hận nhau rất nhiều, nói ba ngày ba đêm không ngừng, lần nào dì Tần cũng muốn kéo cô vào, thoạt nhìn, có vẻ như đối phương đang nhắm vào hai người họ.
“Ông ta chỉ biết sau này chủ tịch Thư sẽ truyền vị trí lại cho con, trong lòng từ lâu đã cảm thấy không bằng lòng, cho rằng sau này con, một cô gái nhỏ như thế rồi sẽ khống chế ông ta, ông ta tự nhiên không cam lòng. Trong sáng ngoài tối làm mấy chuyện đó, nói không chừng ông ta còn đang âm mưu làm điều gì đó.”
Thư Dư cắn môi, “Con có thể gọi một tiếng là chú Ngô, ông ấy sẽ không đến mức làm mấy chuyện như thế phải không?”
"Sao con không nói là con còn trẻ không biết thâm sâu? Dì làm việc qua lại với ông ta nhiều năm như vậy, chắc chắn phải biết ông ta hơn con ở điểm nào." Dì Tần nói.
Trên mặt Thư Dư tràn đầy lo lắng: "Ông ấy sẽ không phải muốn âm mưu cướp công ty chứ?"
"Nếu không thì tại sao bây giờ ông ta lại bồn chồn?"
"Thật quá đáng, con vẫn luôn coi ông ấy là trưởng lão, ba con vẫn luôn tin tưởng ông ấy như vậy, nếu ông ấy thật sự làm chuyện như vậy, thì ông ấy chính là kẻ nhẫn tâm không tim không phổi!"
Thư Dư tức giận đứng bật dậy, "Chuyện này con nhất định phải nói cho ba con biết."
"Con sẽ nói như vậy sao? Không có chứng cứ, ba con không dễ dàng tin như vậy đâu," dì Tần dừng một chút, "Không sao, chuyện này giao cho dì."
"Thật không? Thế thì liệu có gây phiền phức cho dì không ạ?"
"Tiểu Thư, con phải biết rằng toàn bộ công ty chỉ có dì là chỗ dựa cho con, để con có thể thuận lợi tiếp quản công ty, nhất định phải loại bỏ loại người này."
“Dạ được, con nghe lời dì." Vẻ mặt Thư Dư khả ái nói.
Dì Tần vừa đi, Thư Dư liền ngồi trở lại trên ghế văn phòng, cả người lẫn tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi, muốn lột da cọp quả thật cũng không dễ chịu chút nào.
Nhưng đây cũng là năng lực cô nhất định phải đạt được nếu muốn tiếp quản công ty, hiện tại mấy người này đã mà cô còn không thể tranh đấu nổi thì sau này làm sao quản lý tốt công ty đây.
Sau khi tan sở ở công ty về nhà, cô cảm thấy bước chân mình như bị đeo chì, nhấc không nổi.
Cho đến khi đẩy cửa vào, cô mới thấy đèn sáng, dưới ánh đèn sáng, Phó Tây Từ đang bận rộn đứng ở khu bàn bếp, và âm thanh sôi "ục ục ục" phát ra từ trong nồi, nghe có vẻ mang tính chữa lành hơn bao giờ hết. Nó đã dễ dàng giải tỏa sự mệt mỏi của cô.
Thay giày xong, cô chạy tới, "Hôm nay anh làm gì vậy?"
"Thịt bò hầm với cà chua, thêm một loại rau xào theo mùa." Phó Tây Từ giới thiệu cho cô thực đơn tối nay, ức bò hầm trong một chiếc nồi tráng men, được anh thêm bổ sung khi bắt đầu tập tành nấu, rất thích hợp để hầm canh.
Mở nắp ra, mùi thơm của cà chua và ức bò quyện vào nhau.
"Nó thật thơm."
Cái nắp lại được Phó Tây Từ đậy lại.
Thư Dư chống tay trên bàn nấu ăn, ngoan ngoãn nhìn anh rửa rau, anh rửa rất tỉ mỉ, rửa xong ngâm nước, rồi lại rửa thêm một nước nữa.
Phó Tây Từ nhận thấy cô có suy nghĩ gì đó, hỏi: "Làm sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cũng không phải là có chuyện gì xảy ra, trước mắt em vẫn dựa theo kế hoạch cũ để đi, chỉ là hiện tại có chút rối rắm." Cô một tay chống mặt thở dài.
“Rối rắm gì?"
Thư Dư: “Mặc dù biết đám người dì Tân cũng không phải người tốt, nhưng nếu em không ra tay, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ ăn sạch đến xương cũng không còn.”
"Tuy nhiên, những kẻ giết rồng cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành những con rồng xấu xa. Những gì mà em đang làm, cũng đâu có gì khác bọn họ đâu chứ?”
"Rốt cuộc em cũng trở thành một kẻ xấu."
Phó Tây Từ dừng việc đang làm trong tay, "Em không hề giống bọn họ, em làm gì cũng không ở thế chủ động, nếu họ không có mưu đồ gì khác, em cũng sẽ không có làm hại bọn họ."
“Em như thế này, cùng lắm chỉ gọi là bảo vệ chính mình."
Thư Dư ngẫm nghĩ hai câu của anh, ngẫm nghĩ một hồi, khúc mắc vướng mắc mấy ngày nay cứ như vậy mà được giải tỏa.
Trong lòng không có gánh nặng, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cười nói: "Vậy tối nay không cho phép người nào đó được có ý nghĩ khác, em sẽ bắt đầu tự bật chế độ bảo vệ mình."
Câu nói này của cô, một số người sẽ hiểu ngay được.
"Có vẻ như không thể rồi."
Phó Tây Từ chỉnh vòi nước rửa rau, cụp mắt nói: "Bởi vì anh là người xấu."
Thư Dư miệng vẫn còn luôn bô bô, cô cứ liên tục nói cái gì mà, "Chưa từng nhìn thấy lợn chạy còn có thể không bao giờ ăn thịt lợn?" Khi đến lúc thực hành, cô lại đơ cứng, chỉ ăn thịt lợn, rất khó để vẽ một con lợn.
Bây giờ cô đang trong tình trạng lý thuyết rỗng tuếch, không có thực hành, đi một bước cũng thấy khó.
May là trong khuôn viên có rất nhiều cặp đôi yêu nhau, từ một mức độ nào đó, ai cũng có thể trở thành người làm mẫu.
Bước đầu tiên là nắm tay nhau.
Thư Dư vừa nghĩ tới, không nhìn anh, muốn giả vờ vô tình chạm vào đầu ngón tay anh, sau đó nắm tay anh, ý tưởng còn chưa kịp thực hiện đã có người đi trước một bước.
Đầu ngón tay vừa ấm vừa mát, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang mở rộng của anh, những ngón tay thon dài của anh dễ dàng bao trọn lấy tay cô.
Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh đặc thù, cũng không phải trước kia chưa từng nắm tay, cũng làm càng nhiều chuyện thân mật, nhưng bây giờ nắm tay, trái tim cô vẫn không khỏi có chút lỡ nhịp.
Thư Dư lén lút liếc anh một cái.
Bóng cây xào xạt, trên mặt anh tạo thành hai làn sáng tối, ưu việt nhưng lại có chút không chân thực. Anh lấy điện thoại ra, nhấn nút tắt máy rồi bỏ lại vào túi.
"Được rồi, bây giờ không ai có thể quấy rầy chúng ta nữa."
Thư Dư đã gửi một tin nhắn cho Dụ Y để xác định lại một cách chắc chắn rằng cô ấy vẫn ổn, sau đó cô cũng tắt điện thoại và cất nó vào túi xách của mình.
Con người hiện đại chưa bao giờ rời xa điện thoại di động, sau khi tắt điện thoại di động, có cảm giác như mất liên lạc với cả thế giới, chỉ còn lại người trước mặt.
“Để em dẫn anh đi xem một vòng trường.” Mặc dù cô đã tốt nghiệp mấy năm rồi, nhưng nhờ có diễm phúc của Dụ Y nên thỉnh thoảng cô vẫn đến trường thăm cô ấy.
Cứ như thể họ trẻ ra vài tuổi và trở thành những sinh viên đại học không biết gì về thế giới cũng không bị công việc nhà quấy rầy.
Tình yêu học đường, chỉ cần một cái nắm tay thôi cũng đã cảm thấy rất thú vị.
Bây giờ đã bắt đầu vào mùa thu, tán lá của những hàng cây bên đường đã sớm cảm nhận được, đầu lá đã bắt đầu ngả vàng.
Khi gió mùa thu thổi, một số lá bắt đầu rơi.
Phó Tây Từ cởi áo khoác của mình, khoác lên vai cô và lắng nghe cô nói huyên thuyên.
Thư Dư chỉ vào tòa nhà giảng dạy của trường đại học cũ của cô rồi bắt đầu kể cho anh nghe những giai thoại về thời đại học của cô. Những buổi sáng cô không thể dậy và đồng hồ báo thức không có tác dụng, vì vậy cô chỉ có thể cầu xin bạn cùng phòng gọi mình dậy giúp. Cô đã thử nhiều phương pháp khác nhau, nhưng rồi bạn cùng phòng cũng bỏ cuộc, cô quyết định mỗi ngày khi thức dậy đều bật bài hát này, nhưng không ngờ nó còn có sức thôi miên hơn, khiến cô phải bỏ tiết học buổi sáng.
Hơn nữa trong trường thường xuyên có những hoạt động nhàm chán, quy định lớp nào cũng phải tham gia, lúc đó cô sẽ nói với lớp trưởng mình phải tham gia hoạt động câu lạc bộ, khi quay lại thì mới biết bạn cùng phòng lúc chuồn đi đã bị bắt lại. hội sinh viên khi họ trượt đi Đăng nhập và viết ra tất cả tên của họ, bao gồm cả cô ấy ở phương trời xa.
...
Bao nhiêu chuyện cứ như mới hôm qua.
Cô đột ngột từ một học sinh luôn gặp khó khăn trong thi cử rồi trở thành người vợ và chẳng bao lâu nữa sẽ là một người mẹ.
Thời gian đôi khi trôi nhanh một cách vô lý.
Nói nhiều như vậy, khóe miệng Thư Dưcũng khô khốc, cúi đầu uống cạn ly cà phê nóng hổi đã trở nên âm ấm.
“Lạnh rồi.” Cô nói.
Phó Tây Từ cúi đầu, hàng mi rũ xuống cong lên, từ trong tay cô nhấp một ngụm, "Lạnh rồi, đừng uống nữa, anh mua đi mua ly khác."
Hai tay Thư Dư như nhũn ra, trong đầu mơ hồ nghĩ, đây là ly cô đã uống qua, vậy cái này cũng tính là hôn gián tiếp sao?
Phụt.
Không biết đã hôn trực tiếp bao nhiêu lần rồi mà cô còn ở đây còn nghĩ đến chuyện hôn gián tiếp, cứ tưởng mình thật sự là một đôi trẻ mới bắt đầu hẹn hò mà.
Lỗ tai Thư Dư nóng lên, cô tự giễu cười chính mình thật sự là mất hết thể diện.
Cô phản ứng ra rồi gật đầu, "Được."
Hai người mua thêm hai cốc nước nóng ở cửa hàng gần nhất, Thư Dư cắn ống hút liếc anh, còn đang ngẩn người, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi.
“Ừm.” Phó TâyTừ tưởng cô muốn uống của anh, liền đưa ly nóng hổi cho cô.
Thư Dư mím môi dưới, không nhịn được làm ra động tác nuốt nước miếng, lỗ tai vừa mới nóng bừng lại nóng lên lần nữa.
Anh đã uống của cô rồi, nên cô uống của anh cũng là chuyện bình thường mà.
Thư Dư ngẩng đầu nhìn Phó Tây Từ, do dự một lúc rồi nghiêng người, giống như một con chim mổ thức ăn, mổ xong liền bỏ chạy.
Hương thơm trái cây nhẹ lan tỏa giữa môi và răng, vị ngọt trung hòa vị chua của trái cây.
“Ngon lắm.” Cô nuốt xuống và gật đầu.
Phó Tây Từ nhìn đồ uống nóng và nói: "Có lẽ là không chứa rượu."
“Cái này làm sao có thể chứa rượu?” Thư Dư không hiểu.
“Nếu không có nồng độ cồn, uống một ngụm sao có thể đỏ mặt như vậy?” Phó Tây Từ nhìn nàng cười nhạt.
Thư Dư theo bản năng sờ tay lên mặt, lúc này mới phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, mặt nóng đến mức có thể dùng để chiên trứng, đỏ đến không nhìn ra hình người nữa rồi.
Ah, danh tiếng của cô sẽ bị hủy hoại ngày hôm nay.
Đã nói là cả hai sẽ cùng thử tình yêu học đường, nhưng như thể chỉ có mình cô nhập vai thôi vậy.
Thật là bất công!
Ánh mắt Thư Dư trở nên né tránh, cô tiếp tục đi về phía trước, "Thời tiết quá nóng, nhất định là như vậy đấy."
Như để chứng minh cho sự vô lý trong lời nói của cô, một cô gái đi ngang qua nhún vai thở dài: "Sao hôm nay nhiệt độ lại giảm đột ngột thế nhỉ? Lạnh chết mất thôi.”
Thư Dư: "..."
Có cần phải vả mặt cô đôm đốp như vậy không?
Sau khi bị vả mặt, Thư Dư im lặng hơn rất nhiều, bước chân của cô cũng vô thức tăng nhanh, còn chưa đi được hai bước đã bị anh nắm lấy tay, không thể nhúc nhích được nữa, quay đầu nhìn anh.
“Em quên nắm tay anh rồi.” Phó Tây Từ nghiêm túc nắm tay cô.
Rõ ràng không nói gì, nhưng nhịp tim của cô lại đập nhanh như thỏ chạy.
Thư Dư thở dài, cô xong đời rồi.
Đi về phía trước là hồ Nguyệt Tâm, bên bờ hồ trồng hàng ngàn cây liễu, sinh trưởng rất tốt.
“Đối diện là dốc tình nhân.” Thư Dư dừng một chút, giải thích nói: “Đây là địa điểm hẹn hò của các đôi trẻ, đặc biệt là vào ban đêm, sẽ có rất nhiều cặp đôi tâm sự với nhau.”
Nói một cách dễ hiểu, đó là một khu rừng nhỏ.
Hoa cỏ cây cối tạo thành một nơi trú ẩn tự nhiên, lãng mạn và bí mật hơn, ngoại trừ việc mùa hè có nhiều muỗi hơn thì dường như không có điểm khác biệt nào khác.
Có đồ ăn thức uống tình yêu, ở bên người mình thích, muỗi có nhiều cũng không coi là khuyết định không thể chịu được.
“Anh chưa từng đến đây.” Phó Tây Từ nói.
Khóe môi Thư Dư cong lên, "Đương nhiên không nên tới, nếu như anh tới, chúng ta phải nghiêm túc thảo luận vấn đề này.”
Bây giờ là ban ngày, hơn nữa còn có lớp học, bây giờ ít người hơn ban đêm rất nhiều.
Hai người đi tới, nhưng không thấy một đôi nào.
“Yên tĩnh quá.” Cô chưa từng tới đây bao giờ, tò mò nhìn xung quanh, mới phát hiện rất nhiều cây cối ở đây đều có tuổi đời mấy chục năm, thân cây rậm rạp đến mức hai người ôm không xuể.
Thư Dư quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Phó Tây Từ, bất giác muốn giành lại cho mình, trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ mới.
Cô hỏi: "Anh có biết những cặp đôi yêu nhau sẽ làm gì ở đây không?"
Phó Tây Từ đi vài bước đến trước mặt Thư Dư, "Sẽ làm gì?"
Cô chỉ có thể lui về phía sau hai bước, đi tới thân cây, không có đường lui nên cô cũng không lui nữa, muốn giả bộ làm như bản thân có kinh nghiệm nói họ sẽ hôn nhau.
Cô còn chưa kịp nói gì, Phó Tây Từ đã chống một tay lên thân cây, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
"Sẽ như vậy sao?"
A.
Làm sao có thể như vậy, sai kịch bản rồi!
Thư Dư giống như con ngỗng cái đầu đần độn, cũng có thể coi là con ngỗng bị nướng chín, cô còn chưa kịp nói chuyện, anh đã cúi đầu hôn lần nữa, thời gian lâu hơn trước rất nhiều.
Khu vực xung quanh vắng vẻ, thậm chí có bóng cây che mát, nhưng không tối hù như ban đêm, nếu có người đi ngang qua nhất định sẽ nhìn thấy.
Bây giờ trong đầu cô toàn là hình ảnh khi bị người khác nhìn thấy sẽ có cảm giác xấu hổ đến cỡ nào.
Phó Tây Từ buông cô ra.
Thư Dư túm lấy quần áo của anh, đem cả khuôn mặt vùi vào trong ngực anh, không chịu cho hôn: "Nếu có người nhìn thấy thì sao?!"
Người đàn ông này, sao lại mặt dày như vậy!
“Quả thật có người.” Phó Tây Từ trầm giọng nói.
Thư Dư càng trở nên lo lắng hơn, vừa liên tục hỏi ở đâu, xuất hiện từ khi nào rồi đã nhìn thấy gì, rồi lại vừa vùi mặt vào sâu hơn.
"Hừm, em liền hỏi nhiều như vậy, làm sao anh trả lời?" Phó Tây Từ hỏi.
Theo hướng anh nhìn, không có ai ngoại trừ những bóng cây thỉnh thoảng đung đưa.
Nhưng Thư Dư thực sự tin điều đó.
Anh lừa dối cô mất bốn, năm phút mới chịu ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định không có ai ở đó mới kéo anh đi.
Và cô thề rằng cô sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa.
Tình yêu học đường quá đáng sợ, cô cảm thấy tình yêu trưởng thành vẫn phù hợp với cô hơn.
Tình yêu học đường lần trước đã để lại di chứng nghiêm trọng, Thư Dư thường xuyên ngây ngốc ra, nếu cô và Phó Tây Từ yêu nhau thời còn học đại học, cô nhất định là người bị ăn thịt!
Suy cho cùng cô cũng cần mặt mũi!
Thư Dư lúc đó lại không tập trung, dì Tần đang nói chuyện với cô cũng nhíu mày, "Tiểu Thư,dì đang nói chuyện với con đấy, con đang suy nghĩ gì vậy?"
Cô định thần lại, chậm rãi nói: "Xin lỗi, dì nói tiếp đi."
Những gì dì Tần nói đều là nói xấu chú Ngô, sau khi mâu thuẫn leo thang, hai bên oán hận nhau rất nhiều, nói ba ngày ba đêm không ngừng, lần nào dì Tần cũng muốn kéo cô vào, thoạt nhìn, có vẻ như đối phương đang nhắm vào hai người họ.
“Ông ta chỉ biết sau này chủ tịch Thư sẽ truyền vị trí lại cho con, trong lòng từ lâu đã cảm thấy không bằng lòng, cho rằng sau này con, một cô gái nhỏ như thế rồi sẽ khống chế ông ta, ông ta tự nhiên không cam lòng. Trong sáng ngoài tối làm mấy chuyện đó, nói không chừng ông ta còn đang âm mưu làm điều gì đó.”
Thư Dư cắn môi, “Con có thể gọi một tiếng là chú Ngô, ông ấy sẽ không đến mức làm mấy chuyện như thế phải không?”
"Sao con không nói là con còn trẻ không biết thâm sâu? Dì làm việc qua lại với ông ta nhiều năm như vậy, chắc chắn phải biết ông ta hơn con ở điểm nào." Dì Tần nói.
Trên mặt Thư Dư tràn đầy lo lắng: "Ông ấy sẽ không phải muốn âm mưu cướp công ty chứ?"
"Nếu không thì tại sao bây giờ ông ta lại bồn chồn?"
"Thật quá đáng, con vẫn luôn coi ông ấy là trưởng lão, ba con vẫn luôn tin tưởng ông ấy như vậy, nếu ông ấy thật sự làm chuyện như vậy, thì ông ấy chính là kẻ nhẫn tâm không tim không phổi!"
Thư Dư tức giận đứng bật dậy, "Chuyện này con nhất định phải nói cho ba con biết."
"Con sẽ nói như vậy sao? Không có chứng cứ, ba con không dễ dàng tin như vậy đâu," dì Tần dừng một chút, "Không sao, chuyện này giao cho dì."
"Thật không? Thế thì liệu có gây phiền phức cho dì không ạ?"
"Tiểu Thư, con phải biết rằng toàn bộ công ty chỉ có dì là chỗ dựa cho con, để con có thể thuận lợi tiếp quản công ty, nhất định phải loại bỏ loại người này."
“Dạ được, con nghe lời dì." Vẻ mặt Thư Dư khả ái nói.
Dì Tần vừa đi, Thư Dư liền ngồi trở lại trên ghế văn phòng, cả người lẫn tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi, muốn lột da cọp quả thật cũng không dễ chịu chút nào.
Nhưng đây cũng là năng lực cô nhất định phải đạt được nếu muốn tiếp quản công ty, hiện tại mấy người này đã mà cô còn không thể tranh đấu nổi thì sau này làm sao quản lý tốt công ty đây.
Sau khi tan sở ở công ty về nhà, cô cảm thấy bước chân mình như bị đeo chì, nhấc không nổi.
Cho đến khi đẩy cửa vào, cô mới thấy đèn sáng, dưới ánh đèn sáng, Phó Tây Từ đang bận rộn đứng ở khu bàn bếp, và âm thanh sôi "ục ục ục" phát ra từ trong nồi, nghe có vẻ mang tính chữa lành hơn bao giờ hết. Nó đã dễ dàng giải tỏa sự mệt mỏi của cô.
Thay giày xong, cô chạy tới, "Hôm nay anh làm gì vậy?"
"Thịt bò hầm với cà chua, thêm một loại rau xào theo mùa." Phó Tây Từ giới thiệu cho cô thực đơn tối nay, ức bò hầm trong một chiếc nồi tráng men, được anh thêm bổ sung khi bắt đầu tập tành nấu, rất thích hợp để hầm canh.
Mở nắp ra, mùi thơm của cà chua và ức bò quyện vào nhau.
"Nó thật thơm."
Cái nắp lại được Phó Tây Từ đậy lại.
Thư Dư chống tay trên bàn nấu ăn, ngoan ngoãn nhìn anh rửa rau, anh rửa rất tỉ mỉ, rửa xong ngâm nước, rồi lại rửa thêm một nước nữa.
Phó Tây Từ nhận thấy cô có suy nghĩ gì đó, hỏi: "Làm sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cũng không phải là có chuyện gì xảy ra, trước mắt em vẫn dựa theo kế hoạch cũ để đi, chỉ là hiện tại có chút rối rắm." Cô một tay chống mặt thở dài.
“Rối rắm gì?"
Thư Dư: “Mặc dù biết đám người dì Tân cũng không phải người tốt, nhưng nếu em không ra tay, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ ăn sạch đến xương cũng không còn.”
"Tuy nhiên, những kẻ giết rồng cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành những con rồng xấu xa. Những gì mà em đang làm, cũng đâu có gì khác bọn họ đâu chứ?”
"Rốt cuộc em cũng trở thành một kẻ xấu."
Phó Tây Từ dừng việc đang làm trong tay, "Em không hề giống bọn họ, em làm gì cũng không ở thế chủ động, nếu họ không có mưu đồ gì khác, em cũng sẽ không có làm hại bọn họ."
“Em như thế này, cùng lắm chỉ gọi là bảo vệ chính mình."
Thư Dư ngẫm nghĩ hai câu của anh, ngẫm nghĩ một hồi, khúc mắc vướng mắc mấy ngày nay cứ như vậy mà được giải tỏa.
Trong lòng không có gánh nặng, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cười nói: "Vậy tối nay không cho phép người nào đó được có ý nghĩ khác, em sẽ bắt đầu tự bật chế độ bảo vệ mình."
Câu nói này của cô, một số người sẽ hiểu ngay được.
"Có vẻ như không thể rồi."
Phó Tây Từ chỉnh vòi nước rửa rau, cụp mắt nói: "Bởi vì anh là người xấu."
Bình luận facebook