Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (144).txt
Cố Tĩnh Trạch vài bước đi qua, trên mặt đen lại, kéo Lâm Triệt ra một phen.
"Cũng không biết là cái gì, em dám tùy tiện mở ra sao?".
Lâm Triệt bị kéo ra, có chút mờ mịt nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Em cảm thấy có thể là Thẩm Du Nhiên gửi lại đây cho em, cô ấy nói sẽ tặng quà cho em".
Cố Tĩnh Trạch nghe xong, vẫn có chút hoài nghi, trước tiên để Lâm Triệt tránh ra, mình cẩn thận kéo cái túi, lúc mở ra, mới có chút ngây ngẩn cả người.
Bên trong một ít đồ đóng gói bằng plastic, thoạt nhìn bộ dáng...... Quái quái......
Lâm Triệt thấy sắc mặt Cố Tĩnh Trạch không đúng, vội thò lại gần xem: "Rốt cuộc là thứ gì".
Sau đó mở cái túi ra, mới phát hiện, thứ bên trong, thế nhưng là......
Một ít màu sắc rực rỡ, mấy thứ hình dạng quái dị, kéo ra mới phát hiện, một cái thứ có hình dáng như trái chuối, trực tiếp lăn ở trên mặt đất, mấy thứ plastic, mềm mại, văng ra trên mặt đất bắn, sau đó lăn trên thảm , mà phía dưới, còn có thứ hình tròn, hình trứng, một người tiếp một người......
Lâm Triệt suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu được: "A...... Cái này không phải...... Sextoy......"
Còn chưa nói xong, đã vội bưng kín miệng, liếc mắt một cái nhìn về Cố Tĩnh Trạch phía trước.
Anh ngẩn người, nhíu mày nhìn mấy thứ này, nháy mắt cũng minh bạch, mấy cái này rốt cuộc là thứ gì.
Thế nhưng là......
Thẩm Du Nhiên này!
Lâm Triệt muốn giết chết cô.
Nói tặng quà cho cô, thế nhưng tặng mấy cái này đó sao?
Lâm Triệt nhìn sắc mặt khó coi của Cố Tĩnh Trạch, mình cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, vô ngữ nhìn Cố Tĩnh Trạch, vội cúi đầu nhét mấy thứ này lại trong túi.
"Em em em, mấy thứ này...... Em lập tức mang đi".
Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Triệt, nhất thời chỉ cảm thấy...... Lâm Triệt giao du với bạn bè thật là!
Lâm Triệt nói: "Em cũng không biết...... Thẩm Du Nhiên này, nhất định là đang cố ý chơi em".
Cố Tĩnh Trạch nhìn mấy thứ kia, lần đầu tiên thật sự kiến thức, lại làm người cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng mà, rất nhang, đáy lòng không tự chủ được nghĩ tới, mấy thứ này dùng ở trên người Lâm Triệt, sẽ thế nào......
Có lẽ là bởi vì mới trở về từ chỗ Trần Vũ Thịnh, bị những lời của anh ta ảnh hưởng, trong đầu Cố Tĩnh Trạch chớp động câu của anh ta, thử một lần nếu được, có lẽ sẽ không rối rắm như vậy.
Anh nhìn Lâm Triệt đang vội kéo cái túi, bất tri bất giác, đã chậm rãi đến gần Lâm Triệt.
Có lẽ phải thử một lần, thật sự liền sẽ hiểu, rốt cuộc vì cái gì.
Chỉ là, mới vừa đi qua, Lâm Triệt bỗng nhiên đứng dậy.
Cố Tĩnh Trạch chụp hụt, nhắm mắt lại, lại cảm thấy, đêm qua thân thể đã kêu huyên náo một buổi tối, không thể nhịn nữa.
Anh âm thầm mắng một tiếng, hiện tại mình thật sự sắp thành si hán.
Mà những thứ này, đều bởi vì Lâm Triệt!
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt dọn đồ vật tới phòng cất chứa, ma xui quỷ khiến, mình cũng đi qua theo.
Lâm Triệt xoay người một cái, mặt lập tức đập vào trên người Cố Tĩnh Trạch.
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn Cố Tĩnh Trạch, liếc mắt một cái nhìn thấy trên mặt anu ửng hồng, hình như có chút không bình thường.
Phòng cất chứa đều là một ít đồ vật thượng vàng hạ cám, đầy cả phòng lớn, trong lúc nhất thời lại có vẻ vô cùng nhỏ hẹp.
Lâm Triệt ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch, chỉ cảm thấy ánh mắt Cố Tĩnh Trạch thấp hèn.
"Anh...... Anh làm sao vậy, mặt anh thật hồng". Lâm Triệt nói, nâng tay lên, muốn chạm vào mặt anh, có phải phát sốt không, sao hồng như vậy.
Cố Tĩnh Trạch cầm tay Lâm Triệt.
Một mặt đang nói cho mình, kiên trì nguyên tắc của mình, một mặt, lại nhớ lời Trần Vũ Thịnh nói.
Không biết, có phải vì không có cô, trong lòng mới suy nghĩ như vậy.
"Em......"
Lâm Triệt từng bước một thối lui, Cố Tĩnh Trạch từng bước một đi lên, nhìn Lâm Triệt: "Không bằng cùng nhau thử xem mấy thứ đó...... Cũng đã tặng, phải dùng thử".
Lâm Triệt vô ngữ nói: "Dùng cái gì mà dùng, em sẽ không dùng!".
Đôi tay Lâm Triệt đẩy Cố Tĩnh Trạch: "Anh buông ra, anh làm gì vậy?".
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Lâm Triệt...... Chuyện tối hôm qua, em thật sự đã quên phải không?".
"Đúng vậy". Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Nhưng mà anh không thể quên".
"Vậy...... Vậy chẳng lẽ em thật sự bổ nhào vào anh? Thật sự rất xin lỗi, em uống say rượu tính cách không tốt".
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn Lâm Triệt: "Nhưng mà, em cũng muốn có được anh, phải không?".
"Anh...... Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?". Lâm Triệt cả người đều Sparta, mặt cũng đỏ lên theo, đẩy Cố Tĩnh Trạch nói: "Sao em muốn anh được".
Cố Tĩnh Trạch cũng đã thấy mặt cô đỏ thắm, trực tiếp hôn lên môi cô.
Lâm Triệt sửng sốt, tim mới vừa chạy lên, lập tức giống như bị anh ướt át khơi mào, ở trong lồng ngực đập liên hồi, giống như tùy thời sẽ phá tan ngực, nhảy ra ngoài vậy.
Cánh môi ướt át ma sát, anh ôm cô, dần dần, thân thể cũng dựa vào nhau.
Trong đầu Lâm Triệt bỗng nhiên hiện lên một ít đoạn ngắn, hình như buổi tối phát sinh.
Trong lúc nhất thời, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô nói đề tài ly hôn không ly hôn, mà anh, mà hình như anh nói, không cho cô đi......
Lâm Triệt lập tức mở mắt, miệng vẫn tràn ngập hương vị của anh, say lòng người như vậy, giống như mang theo ma lực có thể làm người trầm luân.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Xem, em rõ ràng cũng muốn anh......"
Trên mặt Lâm Triệt càng đỏ lên.
Lại nghe Cố Tĩnh Trạch nói: "Nếu như vậy, vì sao còn chống cự anh?".
Tay anh vòng ở vòng eo cô.
Lâm Triệt cắn môi, nhìn Cố Tĩnh Trạch, nhất thời trong lòng chua xót, lại sợ hãi.
"Cố Tĩnh Trạch...... Em...... Em dễ dàng bị sắc đẹp anh hấp dẫn, anh thật sự rất tốt, cực kỳ tốt, anh là người đàn ông tốt nhất mà em có thể gặp được, trước kia vận khí em rất tệ, mặc kệ gặp được ai, đều không ổn, cho nên, gặp được anh, em thật giống như mất đi phương hướng, bởi vì anh thật tốt quá, nhưng mà, anh yêu người khác, mà em, đã từng trải qua một lần như vậy, em sẽ không để mình trầm luân lần thứ hai, em thấy được...... Ngày hôm qua em thấy được quà Mạc Huệ Linh tặng cho anh, Cố Tĩnh Trạch, kỳ thật cô ấy có câu nói nói không sai, kỳ thật hai người thích hợp hơn, cho nên, nếu chỉ muốn đùa bỡn em, thì đừng như vậy".
Đáy lòng Cố Tĩnh Trạch trầm xuống.
Nhớ tới quà Mạc Huệ Linh đưa, thậm chí anh còn chưa xem, đó là cái gì.
"Kỳ thật món quà kia là......"
"Mặc kệ là cái gì, đều giống như anh, là em không nên bắt đầu".
Nói xong, Lâm Triệt đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, bị đè nén, nhưng mà, cô vẫn là mỉm cười với mình, sớm đã quen loại cảm giác này, những người thường như cô, cần phải đối mặt, mỗi ngày nhìn thứ mình muốn, lại mỗi ngày đều ép mình phải quên.
Bởi vì, nếu không bắt đầu......
"Cũng không biết là cái gì, em dám tùy tiện mở ra sao?".
Lâm Triệt bị kéo ra, có chút mờ mịt nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Em cảm thấy có thể là Thẩm Du Nhiên gửi lại đây cho em, cô ấy nói sẽ tặng quà cho em".
Cố Tĩnh Trạch nghe xong, vẫn có chút hoài nghi, trước tiên để Lâm Triệt tránh ra, mình cẩn thận kéo cái túi, lúc mở ra, mới có chút ngây ngẩn cả người.
Bên trong một ít đồ đóng gói bằng plastic, thoạt nhìn bộ dáng...... Quái quái......
Lâm Triệt thấy sắc mặt Cố Tĩnh Trạch không đúng, vội thò lại gần xem: "Rốt cuộc là thứ gì".
Sau đó mở cái túi ra, mới phát hiện, thứ bên trong, thế nhưng là......
Một ít màu sắc rực rỡ, mấy thứ hình dạng quái dị, kéo ra mới phát hiện, một cái thứ có hình dáng như trái chuối, trực tiếp lăn ở trên mặt đất, mấy thứ plastic, mềm mại, văng ra trên mặt đất bắn, sau đó lăn trên thảm , mà phía dưới, còn có thứ hình tròn, hình trứng, một người tiếp một người......
Lâm Triệt suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu được: "A...... Cái này không phải...... Sextoy......"
Còn chưa nói xong, đã vội bưng kín miệng, liếc mắt một cái nhìn về Cố Tĩnh Trạch phía trước.
Anh ngẩn người, nhíu mày nhìn mấy thứ này, nháy mắt cũng minh bạch, mấy cái này rốt cuộc là thứ gì.
Thế nhưng là......
Thẩm Du Nhiên này!
Lâm Triệt muốn giết chết cô.
Nói tặng quà cho cô, thế nhưng tặng mấy cái này đó sao?
Lâm Triệt nhìn sắc mặt khó coi của Cố Tĩnh Trạch, mình cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, vô ngữ nhìn Cố Tĩnh Trạch, vội cúi đầu nhét mấy thứ này lại trong túi.
"Em em em, mấy thứ này...... Em lập tức mang đi".
Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Triệt, nhất thời chỉ cảm thấy...... Lâm Triệt giao du với bạn bè thật là!
Lâm Triệt nói: "Em cũng không biết...... Thẩm Du Nhiên này, nhất định là đang cố ý chơi em".
Cố Tĩnh Trạch nhìn mấy thứ kia, lần đầu tiên thật sự kiến thức, lại làm người cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng mà, rất nhang, đáy lòng không tự chủ được nghĩ tới, mấy thứ này dùng ở trên người Lâm Triệt, sẽ thế nào......
Có lẽ là bởi vì mới trở về từ chỗ Trần Vũ Thịnh, bị những lời của anh ta ảnh hưởng, trong đầu Cố Tĩnh Trạch chớp động câu của anh ta, thử một lần nếu được, có lẽ sẽ không rối rắm như vậy.
Anh nhìn Lâm Triệt đang vội kéo cái túi, bất tri bất giác, đã chậm rãi đến gần Lâm Triệt.
Có lẽ phải thử một lần, thật sự liền sẽ hiểu, rốt cuộc vì cái gì.
Chỉ là, mới vừa đi qua, Lâm Triệt bỗng nhiên đứng dậy.
Cố Tĩnh Trạch chụp hụt, nhắm mắt lại, lại cảm thấy, đêm qua thân thể đã kêu huyên náo một buổi tối, không thể nhịn nữa.
Anh âm thầm mắng một tiếng, hiện tại mình thật sự sắp thành si hán.
Mà những thứ này, đều bởi vì Lâm Triệt!
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt dọn đồ vật tới phòng cất chứa, ma xui quỷ khiến, mình cũng đi qua theo.
Lâm Triệt xoay người một cái, mặt lập tức đập vào trên người Cố Tĩnh Trạch.
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn Cố Tĩnh Trạch, liếc mắt một cái nhìn thấy trên mặt anu ửng hồng, hình như có chút không bình thường.
Phòng cất chứa đều là một ít đồ vật thượng vàng hạ cám, đầy cả phòng lớn, trong lúc nhất thời lại có vẻ vô cùng nhỏ hẹp.
Lâm Triệt ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch, chỉ cảm thấy ánh mắt Cố Tĩnh Trạch thấp hèn.
"Anh...... Anh làm sao vậy, mặt anh thật hồng". Lâm Triệt nói, nâng tay lên, muốn chạm vào mặt anh, có phải phát sốt không, sao hồng như vậy.
Cố Tĩnh Trạch cầm tay Lâm Triệt.
Một mặt đang nói cho mình, kiên trì nguyên tắc của mình, một mặt, lại nhớ lời Trần Vũ Thịnh nói.
Không biết, có phải vì không có cô, trong lòng mới suy nghĩ như vậy.
"Em......"
Lâm Triệt từng bước một thối lui, Cố Tĩnh Trạch từng bước một đi lên, nhìn Lâm Triệt: "Không bằng cùng nhau thử xem mấy thứ đó...... Cũng đã tặng, phải dùng thử".
Lâm Triệt vô ngữ nói: "Dùng cái gì mà dùng, em sẽ không dùng!".
Đôi tay Lâm Triệt đẩy Cố Tĩnh Trạch: "Anh buông ra, anh làm gì vậy?".
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Lâm Triệt...... Chuyện tối hôm qua, em thật sự đã quên phải không?".
"Đúng vậy". Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Nhưng mà anh không thể quên".
"Vậy...... Vậy chẳng lẽ em thật sự bổ nhào vào anh? Thật sự rất xin lỗi, em uống say rượu tính cách không tốt".
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn Lâm Triệt: "Nhưng mà, em cũng muốn có được anh, phải không?".
"Anh...... Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?". Lâm Triệt cả người đều Sparta, mặt cũng đỏ lên theo, đẩy Cố Tĩnh Trạch nói: "Sao em muốn anh được".
Cố Tĩnh Trạch cũng đã thấy mặt cô đỏ thắm, trực tiếp hôn lên môi cô.
Lâm Triệt sửng sốt, tim mới vừa chạy lên, lập tức giống như bị anh ướt át khơi mào, ở trong lồng ngực đập liên hồi, giống như tùy thời sẽ phá tan ngực, nhảy ra ngoài vậy.
Cánh môi ướt át ma sát, anh ôm cô, dần dần, thân thể cũng dựa vào nhau.
Trong đầu Lâm Triệt bỗng nhiên hiện lên một ít đoạn ngắn, hình như buổi tối phát sinh.
Trong lúc nhất thời, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô nói đề tài ly hôn không ly hôn, mà anh, mà hình như anh nói, không cho cô đi......
Lâm Triệt lập tức mở mắt, miệng vẫn tràn ngập hương vị của anh, say lòng người như vậy, giống như mang theo ma lực có thể làm người trầm luân.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt: "Xem, em rõ ràng cũng muốn anh......"
Trên mặt Lâm Triệt càng đỏ lên.
Lại nghe Cố Tĩnh Trạch nói: "Nếu như vậy, vì sao còn chống cự anh?".
Tay anh vòng ở vòng eo cô.
Lâm Triệt cắn môi, nhìn Cố Tĩnh Trạch, nhất thời trong lòng chua xót, lại sợ hãi.
"Cố Tĩnh Trạch...... Em...... Em dễ dàng bị sắc đẹp anh hấp dẫn, anh thật sự rất tốt, cực kỳ tốt, anh là người đàn ông tốt nhất mà em có thể gặp được, trước kia vận khí em rất tệ, mặc kệ gặp được ai, đều không ổn, cho nên, gặp được anh, em thật giống như mất đi phương hướng, bởi vì anh thật tốt quá, nhưng mà, anh yêu người khác, mà em, đã từng trải qua một lần như vậy, em sẽ không để mình trầm luân lần thứ hai, em thấy được...... Ngày hôm qua em thấy được quà Mạc Huệ Linh tặng cho anh, Cố Tĩnh Trạch, kỳ thật cô ấy có câu nói nói không sai, kỳ thật hai người thích hợp hơn, cho nên, nếu chỉ muốn đùa bỡn em, thì đừng như vậy".
Đáy lòng Cố Tĩnh Trạch trầm xuống.
Nhớ tới quà Mạc Huệ Linh đưa, thậm chí anh còn chưa xem, đó là cái gì.
"Kỳ thật món quà kia là......"
"Mặc kệ là cái gì, đều giống như anh, là em không nên bắt đầu".
Nói xong, Lâm Triệt đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, bị đè nén, nhưng mà, cô vẫn là mỉm cười với mình, sớm đã quen loại cảm giác này, những người thường như cô, cần phải đối mặt, mỗi ngày nhìn thứ mình muốn, lại mỗi ngày đều ép mình phải quên.
Bởi vì, nếu không bắt đầu......