Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (146).txt
Lâm Triệt vẻ mặt ngượng ngùng, lúc đi ra, toàn thân đều phiếm màu đỏ, giống như con tôm được nấu chín, ngượng ngùng xoắn xít.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi kêu tên cô: "Lâm Triệt, lại đây!".
Lâm Triệt đứng đứng, thật sự có chút hối hận, sao mình buột miệng thốt ra một câu như vậy, quá hoang đường.
Nhưng mà, mình đã chọn, cho dủ quỳ xuống, nhưng lời mình nói, khóc lóc cũng phải làm tiếp......
Lâm Triệt căng da đầu, cứ như vậy đi tới, leo lên trên giường, nhìn Cố Tĩnh Trạch mở phanh ngực, cúi đầu, thậm chí không dám nhìn mặt anh
Cúi đầu, đỏ mặt, đi qua, cảm thấy Cố Tĩnh Trạch ôm chặt cô, cô càng thê thảm hừ hừ: "Thật là...... Em...... Em có chút hối hận!".
Cố Tĩnh Trạch trên mặt tối sầm: "Hối hận? Không còn kịp rồi!".
Hôm nay nếu cô không hỗ trợ, anh một hai phải ăn cô một miền!
Buổi tối, Lâm Triệt che lại cánh tay đau nhức của mình, tức giận nghĩ, đều do Thẩm Du Nhiên này, cô điên rồi sao, thế nhưng tặng nhiều đồ "hư hỏng" đó cho mình như vậy, cô nhất định phải giết chết cô ấy!
Ngày hôm sau.
Buổi sáng Cố Tĩnh Trạch vẫn thần thanh khí sảng rời đi như cũ.
Mà Lâm Triệt, trực tiếp đi tìm Thẩm Du Nhiên.
"Thẩm Du Nhiên, cậu lại đây, mình nhất định phải giết cậu". Lâm Triệt vọt vào trong phòng Thẩm Du Nhiên, trực tiếp muốn bóp chết Thẩm Du Nhiên.
Thẩm Du Nhiên bị đẩy ở trên giường, vội xin tha: "Tha mình đi, tha mình đi, không phải mình vì tốt cho cậu sao, cậu xem, nét mặt cậu tỏa sáng, buổi tối qua một đêm xuân tâm manh động?"..
"Biển!". Lâm Triệt nhớ tới còn buồn bực.
Hai người không có việc gì liền cùng nhau đi dạo phố.
Trước kia lúc vẫn chưa tốt nghiệp, hai người cũng sẽ đi dạo phố, cũng giống như các cô bé khác, ăn kem ly, mua quần áo rẻ ở chợ đêm.
Lâm Triệt mang kính râm thật lớn, miễn cho có người nhận ra cô, Thẩm Du Nhiên ở bên cạnh ăn kem ly, vừa đi vừa nói chuyện: "Vậy các cậu quá lãng phí, như vậy cũng chưa phát sinh cái gì, thật là, mấy thứ kia tốn bao nhiêu tiền của mình, cậu hiểu được sao".
Lâm Triệt chỉ muốn giết chết cô: "Ngày mai gửi trở về cho cậu dùng!".
"Hừ, ta mới không cần đâu".
Điện thoại Lâm Triệt vang lên, cô nhìn thấy phía trên hiện lên cha Lâm Hướng Thiên, nhíu mi, mới bắt máy.
"Lâm Triệt, Lâm Dư đã xảy ra chuyện". Lâm Hướng Thiên ở trong điện thoại kêu.
Lâm Triệt nói: "Xảy ra chuyện gì?".
"Con bé đi xã giao, đắc tội người ta, lúc này người ta muốn tới tìm chúng ta tính sổ, con xem phải làm sao bây giờ?".
Lâm Triệt thật là không biết, khi nào trong nhà có chuyện lại sẽ tìm cô: "Sao con biết làm sao bây giờ?".
"Con quen Cố Tĩnh Trạch, không thể...... Không thể kêu nó ra mặt sao?".
"Ba...... Như vậy không thích hợp, chuyện nhà của chúng ta, phiền toái người ta làm gì".
"Đó là chị con, quan hệ huyết thống cốt nhục của con, sao con có thể so với người khác?
Đúng vậy, khi còn nhỏ, lúc Lâm Dư luôn trộm tác nghiệp xem thành tác nghiệp của mình, nhất định cũng cảm thấy như vậy.
"Được, ba, con đã biết, có cơ hội con sẽ nhắc tới Cố Tĩnh Trạch một chút".
"Được được được, hiện tại nhà chúng ta đã có thể trông cậy vào con".
Lâm Triệt buông điện thoại xuống, bên cạnh, Thẩm Du Nhiên kỳ quái nói: "Như thế nào, nhà cậu đã xảy ra chuyện sao còn tìm câu, mắc mớ gì, hiện tại biết cậu lợi hại, lúc trước sao giống như là nhặt được cậu, xem cậu không như người nhà, thật là, đừng giúp ông ta".
Lâm Triệt nói: "Loại chuyện này mình không thể nói cho Cố Tĩnh Trạch, Cố Tĩnh Trạch không nợ mình cái gì, mình lại luôn gây phiền toái cho anh ấy".
"Vậy làm sao bây giờ?".
Lâm Triệt nói: "Mình xem rốt cuộc chị ta đắc tội với ai, rồi nói sau, thôi, mình không đi dạo, cậu cứ dạo đi, mình đi về trước".
"Được rồi".
Thẩm Du Nhiên chờ Lâm Triệt đi rồi, Thẩm Du Nhiên mới ra ngoài, liền cảm thấy trên người có cái gì vang lên.
Thẩm Du Nhiên kỳ quái, mấy bảo vệ đã chạy tới.
"Các người làm gì......"
"Trên người của cô có phải có thứ gì không trả tiền".
"Sẽ không, tôi trả tiền mà". Thẩm Du Nhiên còn đang kỳ quái, bảo vệ lại kéo cô đi, Thẩm Du Nhiên đành phải đi, leng keng một chút, lại lần nữa vang lên.
Bảo an nói: "Chúng ta vẫn phải báo cảnh sát đí, hiện tại không cho soát người, chuyện này chúng ta không thể xử lý, đều phải báo công an".
"Gì?".
Thẩm Du Nhiên buồn bực nói: "Tôi này, tôi này, tôi thật sự không lấy đồ vật mà".
Nhưng mà, cô sờ túi tiền của mình, bên trong thế nhưng có một hộp...... Durex.
Cô đỏ mặt lên......
Bảo vệ cười: "Ha hả ha hả, tiểu thư, cô cần có thể mua mà......"
Thẩm Du Nhiên còn đang sững sờ, người bên cạnh nhẹ nhàng đi tới nói: "Chính là nói, mình cần có thể tự mình mua, có điều, thật nhìn không ra, cô còn có thể dùng đến thứ này".
Nói chuyện, không phải Trần Vũ Thịnh còn có thể là ai.
Thẩm Du Nhiên buồn bực nhìn Trần Vũ Thịnh: "Sao anh lại ở chỗ này?".
Trần Vũ Thịnh nói: "Đương nhiên, phòng làm việc của tôi ở bên cạnh đây, những lời này tôi nên ta hỏi cô mới đúng, sao cô ở chỗ này?".
Thẩm Du Nhiên buồn bực đáp: "Tôi tới nơi này đi dạo phố, nơi này không phải khu thương mại sao".
Cũng bởi vì Lâm Triệt ở gần đây, nói bên khu thương mại bên này rất nhiều thứ, mới cùng đi với cô.
Có điều, mâdy cái này người giàu có ở cùng một chỗ, cũng có thể lý giải.
Thẩm Du Nhiên dùng sức trừng mắt nhìn Trần Vũ Thịnh một cái.
Trực tiếp ném hộp Durex kia cho Trần Vũ Thịnh: "Tôi không cần, mua cho anh đó, thấy anh hoa tâm như vậy, sợ anh nhiễm bệnh, hừ!".
"......"
Thẩm Du Nhiên nói xong, chạy nhanh ra ngoài.
Trần Vũ Thịnh ở phía sau bắt lấy hộp Durex kia, nhíu mày liếc nhìn phương hướng cô rời đi.
Thẩm Du Nhiên đi ra ngoài vẫn không suy nghĩ cẩn thận, sao thứ kia có thể ở trong túi tiền của mình.
Lúc này, liền nghe di động vang vang, là Lâm Triệt gửi tin nhắn tới.
"Quà đáp lễ cậu, nhận được không?".
Thẩm Du Nhiên lập tức phản ứng lại.
Vừa rồi là Lâm Triệt đang chỉnh cô.
Lâm Triệt đáng chết!
"Cậu chờ đó cho mình, Lâm Triệt, lần sau đừng để cho mình bắt được cậu!". Thẩm Du Nhiên cảm thấy muốn giết người, nếu không ai quen còn may, cố tình là ở nơi đó gặp tên bác sĩ khốn kiếp Trần Vũ Thịnh, còn bị anh cười nhạo một chút.
Lâm Triệt cười hì hì đọc tin nhắn Thẩm Du Nhiên gửi lại, nghĩ bộ dáng Thẩm Du Nhiên dậm chân, cuối cùng thở dài, ai bảo cô ấy chỉnh mình như vậy.
Rất nhanh, đã tới nhà, nhưng mà còn chưa tới cửa, bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài có chiếc xe quen mắt đang đậu.
Lâm Triệt mới vừa xuống xe, phía sau có người nhanh đuổi theo.
"Lâm Triệt, con đừng đi vào, chúng ta ở chỗ này đợi con nửa ngày".
Lâm Triệt quay đầu nhìn lại, thấy người tới là Lâm Hướng Thiên.
Phía sau Lâm Hướng Thiên, có Lâm Dư đã lâu không gặp.
Cô ta nhìn bên này, thật sự không muốn lại đây, đặc biệt là thấy được Lâm Triệt, cả người hiện lên vẻ khinh thường.
Chỉ là, Lâm Hướng Thiên vẫn kéo Lâm Dư qua nói: "Lâm Triệt, ba mang chị con lại đây thăm con".
Cố Tĩnh Trạch không khỏi kêu tên cô: "Lâm Triệt, lại đây!".
Lâm Triệt đứng đứng, thật sự có chút hối hận, sao mình buột miệng thốt ra một câu như vậy, quá hoang đường.
Nhưng mà, mình đã chọn, cho dủ quỳ xuống, nhưng lời mình nói, khóc lóc cũng phải làm tiếp......
Lâm Triệt căng da đầu, cứ như vậy đi tới, leo lên trên giường, nhìn Cố Tĩnh Trạch mở phanh ngực, cúi đầu, thậm chí không dám nhìn mặt anh
Cúi đầu, đỏ mặt, đi qua, cảm thấy Cố Tĩnh Trạch ôm chặt cô, cô càng thê thảm hừ hừ: "Thật là...... Em...... Em có chút hối hận!".
Cố Tĩnh Trạch trên mặt tối sầm: "Hối hận? Không còn kịp rồi!".
Hôm nay nếu cô không hỗ trợ, anh một hai phải ăn cô một miền!
Buổi tối, Lâm Triệt che lại cánh tay đau nhức của mình, tức giận nghĩ, đều do Thẩm Du Nhiên này, cô điên rồi sao, thế nhưng tặng nhiều đồ "hư hỏng" đó cho mình như vậy, cô nhất định phải giết chết cô ấy!
Ngày hôm sau.
Buổi sáng Cố Tĩnh Trạch vẫn thần thanh khí sảng rời đi như cũ.
Mà Lâm Triệt, trực tiếp đi tìm Thẩm Du Nhiên.
"Thẩm Du Nhiên, cậu lại đây, mình nhất định phải giết cậu". Lâm Triệt vọt vào trong phòng Thẩm Du Nhiên, trực tiếp muốn bóp chết Thẩm Du Nhiên.
Thẩm Du Nhiên bị đẩy ở trên giường, vội xin tha: "Tha mình đi, tha mình đi, không phải mình vì tốt cho cậu sao, cậu xem, nét mặt cậu tỏa sáng, buổi tối qua một đêm xuân tâm manh động?"..
"Biển!". Lâm Triệt nhớ tới còn buồn bực.
Hai người không có việc gì liền cùng nhau đi dạo phố.
Trước kia lúc vẫn chưa tốt nghiệp, hai người cũng sẽ đi dạo phố, cũng giống như các cô bé khác, ăn kem ly, mua quần áo rẻ ở chợ đêm.
Lâm Triệt mang kính râm thật lớn, miễn cho có người nhận ra cô, Thẩm Du Nhiên ở bên cạnh ăn kem ly, vừa đi vừa nói chuyện: "Vậy các cậu quá lãng phí, như vậy cũng chưa phát sinh cái gì, thật là, mấy thứ kia tốn bao nhiêu tiền của mình, cậu hiểu được sao".
Lâm Triệt chỉ muốn giết chết cô: "Ngày mai gửi trở về cho cậu dùng!".
"Hừ, ta mới không cần đâu".
Điện thoại Lâm Triệt vang lên, cô nhìn thấy phía trên hiện lên cha Lâm Hướng Thiên, nhíu mi, mới bắt máy.
"Lâm Triệt, Lâm Dư đã xảy ra chuyện". Lâm Hướng Thiên ở trong điện thoại kêu.
Lâm Triệt nói: "Xảy ra chuyện gì?".
"Con bé đi xã giao, đắc tội người ta, lúc này người ta muốn tới tìm chúng ta tính sổ, con xem phải làm sao bây giờ?".
Lâm Triệt thật là không biết, khi nào trong nhà có chuyện lại sẽ tìm cô: "Sao con biết làm sao bây giờ?".
"Con quen Cố Tĩnh Trạch, không thể...... Không thể kêu nó ra mặt sao?".
"Ba...... Như vậy không thích hợp, chuyện nhà của chúng ta, phiền toái người ta làm gì".
"Đó là chị con, quan hệ huyết thống cốt nhục của con, sao con có thể so với người khác?
Đúng vậy, khi còn nhỏ, lúc Lâm Dư luôn trộm tác nghiệp xem thành tác nghiệp của mình, nhất định cũng cảm thấy như vậy.
"Được, ba, con đã biết, có cơ hội con sẽ nhắc tới Cố Tĩnh Trạch một chút".
"Được được được, hiện tại nhà chúng ta đã có thể trông cậy vào con".
Lâm Triệt buông điện thoại xuống, bên cạnh, Thẩm Du Nhiên kỳ quái nói: "Như thế nào, nhà cậu đã xảy ra chuyện sao còn tìm câu, mắc mớ gì, hiện tại biết cậu lợi hại, lúc trước sao giống như là nhặt được cậu, xem cậu không như người nhà, thật là, đừng giúp ông ta".
Lâm Triệt nói: "Loại chuyện này mình không thể nói cho Cố Tĩnh Trạch, Cố Tĩnh Trạch không nợ mình cái gì, mình lại luôn gây phiền toái cho anh ấy".
"Vậy làm sao bây giờ?".
Lâm Triệt nói: "Mình xem rốt cuộc chị ta đắc tội với ai, rồi nói sau, thôi, mình không đi dạo, cậu cứ dạo đi, mình đi về trước".
"Được rồi".
Thẩm Du Nhiên chờ Lâm Triệt đi rồi, Thẩm Du Nhiên mới ra ngoài, liền cảm thấy trên người có cái gì vang lên.
Thẩm Du Nhiên kỳ quái, mấy bảo vệ đã chạy tới.
"Các người làm gì......"
"Trên người của cô có phải có thứ gì không trả tiền".
"Sẽ không, tôi trả tiền mà". Thẩm Du Nhiên còn đang kỳ quái, bảo vệ lại kéo cô đi, Thẩm Du Nhiên đành phải đi, leng keng một chút, lại lần nữa vang lên.
Bảo an nói: "Chúng ta vẫn phải báo cảnh sát đí, hiện tại không cho soát người, chuyện này chúng ta không thể xử lý, đều phải báo công an".
"Gì?".
Thẩm Du Nhiên buồn bực nói: "Tôi này, tôi này, tôi thật sự không lấy đồ vật mà".
Nhưng mà, cô sờ túi tiền của mình, bên trong thế nhưng có một hộp...... Durex.
Cô đỏ mặt lên......
Bảo vệ cười: "Ha hả ha hả, tiểu thư, cô cần có thể mua mà......"
Thẩm Du Nhiên còn đang sững sờ, người bên cạnh nhẹ nhàng đi tới nói: "Chính là nói, mình cần có thể tự mình mua, có điều, thật nhìn không ra, cô còn có thể dùng đến thứ này".
Nói chuyện, không phải Trần Vũ Thịnh còn có thể là ai.
Thẩm Du Nhiên buồn bực nhìn Trần Vũ Thịnh: "Sao anh lại ở chỗ này?".
Trần Vũ Thịnh nói: "Đương nhiên, phòng làm việc của tôi ở bên cạnh đây, những lời này tôi nên ta hỏi cô mới đúng, sao cô ở chỗ này?".
Thẩm Du Nhiên buồn bực đáp: "Tôi tới nơi này đi dạo phố, nơi này không phải khu thương mại sao".
Cũng bởi vì Lâm Triệt ở gần đây, nói bên khu thương mại bên này rất nhiều thứ, mới cùng đi với cô.
Có điều, mâdy cái này người giàu có ở cùng một chỗ, cũng có thể lý giải.
Thẩm Du Nhiên dùng sức trừng mắt nhìn Trần Vũ Thịnh một cái.
Trực tiếp ném hộp Durex kia cho Trần Vũ Thịnh: "Tôi không cần, mua cho anh đó, thấy anh hoa tâm như vậy, sợ anh nhiễm bệnh, hừ!".
"......"
Thẩm Du Nhiên nói xong, chạy nhanh ra ngoài.
Trần Vũ Thịnh ở phía sau bắt lấy hộp Durex kia, nhíu mày liếc nhìn phương hướng cô rời đi.
Thẩm Du Nhiên đi ra ngoài vẫn không suy nghĩ cẩn thận, sao thứ kia có thể ở trong túi tiền của mình.
Lúc này, liền nghe di động vang vang, là Lâm Triệt gửi tin nhắn tới.
"Quà đáp lễ cậu, nhận được không?".
Thẩm Du Nhiên lập tức phản ứng lại.
Vừa rồi là Lâm Triệt đang chỉnh cô.
Lâm Triệt đáng chết!
"Cậu chờ đó cho mình, Lâm Triệt, lần sau đừng để cho mình bắt được cậu!". Thẩm Du Nhiên cảm thấy muốn giết người, nếu không ai quen còn may, cố tình là ở nơi đó gặp tên bác sĩ khốn kiếp Trần Vũ Thịnh, còn bị anh cười nhạo một chút.
Lâm Triệt cười hì hì đọc tin nhắn Thẩm Du Nhiên gửi lại, nghĩ bộ dáng Thẩm Du Nhiên dậm chân, cuối cùng thở dài, ai bảo cô ấy chỉnh mình như vậy.
Rất nhanh, đã tới nhà, nhưng mà còn chưa tới cửa, bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài có chiếc xe quen mắt đang đậu.
Lâm Triệt mới vừa xuống xe, phía sau có người nhanh đuổi theo.
"Lâm Triệt, con đừng đi vào, chúng ta ở chỗ này đợi con nửa ngày".
Lâm Triệt quay đầu nhìn lại, thấy người tới là Lâm Hướng Thiên.
Phía sau Lâm Hướng Thiên, có Lâm Dư đã lâu không gặp.
Cô ta nhìn bên này, thật sự không muốn lại đây, đặc biệt là thấy được Lâm Triệt, cả người hiện lên vẻ khinh thường.
Chỉ là, Lâm Hướng Thiên vẫn kéo Lâm Dư qua nói: "Lâm Triệt, ba mang chị con lại đây thăm con".
Bình luận facebook