Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (17).txt
Lâm Triệt nháy mắt: "Thật ra thì bộ này tôi chỉ đọc đoạn của tôi, nếu tiền bối không biết, tôi đi tìm đạo diễn tới giải đáp giúp anh, nếu không tôi nói sai ý bên trong, sẽ không tốt lắm."
"..."
Thấy Cố Tĩnh Dư chẳng qua là nhìn mình, không trả lời, cô lại hỏi: "Có phải tôi nói chỗ nào không đúng rồi không?"
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lâm Triệt diễn nhân vật quan trọng như này, có nhiều chỗ cô cũng lo lắng mình không biết, cho nên "Tiền bối" hỏi cũng không dám qua loa, cũng cẩn thận mà trả lời.
Cố Tĩnh Dư nhìn ánh mắt lo lắng của cô, phì cười một tiếng, lắc đầu một cái mới nói: "Không có, chẳng qua là, cảm ơn cô suy nghĩ giúp tôi như vậy, có điều không cần phải gọi đạo diễn, lát nữa tôi tự đi đến đó là được."
Lâm Triệt ồ một tiếng, lại ngồi xuống.
Nhận ra được Cố Tĩnh Dư đang nhìn mình, Lâm Triệt ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi: "Tiền bối còn có chuyện gì sao?"
"Không có." Cố Tĩnh Dư cười khan: "Giống như cô, là người mới nhưng lại chuyên nghiệp như vậy, vẫn là lần đầu tiên tôi thấy."
Lâm Triệt nghe, cảm kích nhìn anh: "Cảm ơn anh khen ngợi, tôi còn phải học tập theo tiền bối mới phải!"
Cố Tĩnh Dư nói: "Lần này cô có thể được chọn diễn nhân vật này, nhất định là bằng thực lực, tôi rất coi trọng cô."
Đúng vậy, nếu không phải thật sự có thực lực, nếu chỉ dựa vào chỉ số thông minh của cô, chuyện này, phỏng chừng thật sự rất khó mà có được một chân trong bộ phim này đi, ngay cả anh cố ý cho cô cơ hội tới gần mình, cô cũng không nhìn ra được, nói cô có chỉ số thông minh cũng chỉ là để đẹp mắt thôi.
Lâm Triệt nghe vậy cảm động tột đỉnh: "Có thật không? Cảm ơn tiền bối khích lệ, tôi nhất định sẽ làm thật tốt."
"..." Xem ra thật sự là dựa vào thực lực để đi vào rồi.
Bên cạnh, đạo diễn nhìn Lâm Triệt và Cố Tĩnh Dư lại ngồi chung một chỗ, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nói: "Hôm nay Tĩnh Dư có chuyện gì vậy, bình thường không phải là không thích trao đổi với người khác sao."
Người quản lý thấp giọng trả lời: "Tôi cũng không biết, vốn là ở bên trong phòng nghỉ, bỗng nhiên lại chạy ra đó ngồi, ai, nói chuyện vớ Tĩnh Dư nhà chúng tôi, có phải là người mới hay không, trước kia chưa thấy bao giờ."
"Đúng vậy, lần này là đặc biệt được chọn vào, hình tượng không tệ, rất thích hợp với nhân vật này".
Trên bữa tiệc khai máy, bao nhiêu cặp mắt đều nhìn sang, không nghĩ tới Cố Tĩnh Dư trong lời đồn đại lãnh đạm không để ý tới người, hôm nay lại vẫn nói chuyện phiếm cùng với những diễn viên khác.
Hơn nữa đối phương còn là một người mới.
Mọi người tò mò nhìn người mới này.
"Người mới kia cũng không tệ."
"Nghe nói là phá lệ chọn vào."
"Dáng dấp thật không tệ, rất dễ dàng khiến cho người nhìn tất ấn tượng."
Lâm Lị nghe thấy, đôi mắt lạnh lẽo quét sang, người phía sau nhìn thấy, vội vàng không nói nữa.
Tính khí Lâm Lị mọi người đều biết, rất sợ lúc này cô ta lại ra gây chuyện nữa.
Mặc dù không thoải mái Lâm Lị, nhưng mà ai kêu bối cảnh của cô ta tốt, cũng không ai có thể làm gì cô ta được.
Thế cho nên, Lâm Lị ngồi ở giữa khó chịu, nhưng cũng không ai dám phản ứng gì.
Lâm Lị tức giận nhìn bên kia, trong lòng có chút suy nghĩ kỳ quái, tiểu tiện nhân này làm sao vậy, chẳng lẽ cô ta quen với một đại minh tinh như Cố Tĩnh Dư sao?
Suy nghĩ một chút lại thấy không thể có khả năng này, cô ta có tài đức gì, mà có thể đồng thời xuất hiện cùng với Cố Tĩnh Dư, nhất định là hai người có chuyện gì đó, mới có thể ngồi chung với nhau.
Nhưng mà, bình thường chưa bao giờ Cố Tĩnh Dư để ý tới người khác, ngồi ở chỗ đó, làm ra vẻ như chuyện trò vui vẻ với cô, vẫn khiến cho Lâm Lị cảm thấy căm ghét trong lòng, nhất là khi thấy, tất cả mọi người ở đây, không ngừng chú ý đến tiểu tiện nhân kia chỉ vì cảnh này, trong lòng Lâm Lị càng không thoải mái.
Lâm Triệt cố ý, nhất định là cô ta chủ động dụ dỗ Cố Tĩnh Dư, tiểu tiện nhân, lại còn có chút thủ đoạn này nữa.
Tiệc rượu khai máy vẫn còn tiếp tục.
Lâm Triệt đi qua phòng vệ sinh, liếc nhìn Lâm Lị đứng ở bên kia.
"Lâm Triệt." Cô ta nhìn Lâm Triệt từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy gần đây, xem ra trên người cô hình như có thêm chút gì đó, như là thành thục, như là kiều mỵ, không có cảm giác con nít giống như trước kia nữa, lại nhiều thêm một chút ý vị của phụ nữ.
Cô ta cười lạnh: "Tôi khuyên cô vẫn là rời khỏi đoàn phim này."
Lâm Triệt lạnh lùng nhìn cô: "Cô cảm thấy không thoải mái thì cô có thể rời đi, dựa vào cái gì muốn tôi rời đi.".
Lâm Lị hừ một tiếng: "Tốt nhất cô có thể luôn mạnh miệng, Lâm Triệt, cô biết, Tần Khanh thích nhất cái gì ở tôi không? Cô biết tại sao anh ấy tuyệt đối không thèm nhìn đến cô không? Anh ấy thích nhất hương vị phụ nữ trên người tôi, anh ấy sẽ không yêu cô, bởi vì, cô vẫn nên trở về soi gương nhìn lại xem rốt cuộc mình là cái dạng gì, nếu không có tiền phẫu thuật thẫm mỹ, thì tôi có thể cho mượn ít tiền, nhưng mà, một khuôn mặt dễ nhìn, lại còn biết dùng thủ đoạn câu dẫn đàn ông khắp nơi, cô còn dám ngụy biện à."
Lâm Triệt cau mày nhìn cô: "Lâm Lị, cô có ý gì?"
Lâm Lị hừ lạnh: "Giả bộ cái gì, mới vừa rồi cô câu dẫn Cố Tĩnh Dư, cả đoàn phim cũng đã thấy rõ ràng hết rồi, cô còn muốn cãi? A, không nhìn lại xem rốt cuộc bản thân là món hàng gì, còn dám câu dẫn Cố Tĩnh Dư, anh ấy là ai cô biết không? Cố Tĩnh Dư sẽ nhìn đến cô chắc?"
"Cô nói rõ ràng cho tôi, Lâm Lị, đừng có kiểu mình không có bản lãnh lại đi vu oan cho người khác." Lâm Triệt nghe thấy lời cô ta, không khỏi tăng âm lượng của mình.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lúc này, sau lưng truyền tới một giọng nói, Lâm Triệt quay đầu lại, thấy được, không biết Tần Khanh đã tới đây từ lúc nào rồi.
Giật mình, mới vừa rồi còn rất kịch liệt, khi nhìn thấy Tần Khanh, trong nháy mắt đã thất bại thảm hại, không nhịn được có chút chua xót, nhìn Tần Khanh, biểu tình mềm nhũn.
Nhưng mà, một khắc sau, Lâm Lị đã nhào về phía Tần Khanh.
"Em cũng mới chỉ vừa cảnh cáo cô ấy một chút thôi, ở bữa tiệc này thì không nên quá tùy tiện, mới vừa rồi cô ấy câu dẫn Cố Tĩnh Dư như vậy, cả đoàn làm phim đều thấy được, như vậy danh tiếng của cô ấy sẽ không được tốt lắm, nhưng, cô ấy không chỉ không nghe lời em, còn quát em, em... Em cũng vì coi cô ấy là em gái, nên mới muốn khuyên nhủ cô ấy thôi."
Tần Khanh rất đỗi ngạc nhiên nhìn Lâm Triệt: "Cố Tĩnh Dư ?"
Như là có chút thất vọng, mặc dù Tần Khanh có chút không tin, nhưng, vẫn chú tâm an ủi bờ vai đang run rẩy của Lâm Lị hơn: "Lâm Triệt... Cố Tĩnh Dư là cậu ba nhà họ Cố, anh ấy không chỉ là một ngôi sao sáng, còn là người thừa kế thứ ba của Cố gia, đại khái có thể em không biết, nhưng, quả thật em nên cách xa người nhà họ Cố một chút."
*
Lâm Triệt nhìn Tần Khanh, không nói nên lời.
Lâm Lị hưởng thụ nhìn dáng vẻ thống khổ của cô, vẻ dương dương đắc ý kia quả thực khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
"Tùy các người nghĩ sao thì nghĩ, tôi còn có việc, các người cứ từ từ nói chuyện đi." Lâm Triệt cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Tần Khanh trắng nhợt, trấn an Lâm Lị, rồi vội vàng đuổi theo cô.
Cánh tay Lâm Triệt, bị Tần Khanh kéo lại, người đã ra đến bên ngoài, đêm tối khiến cho mặt cô càng có vẻ tái nhợt, Tần Khanh nhìn mặt cô trắng noãn, thật giống như lần đầu tiên gặp cô, gương mặt trắng nõn giống như trứng gà bóc vậy, xinh đẹp như vậy.
Anh ta nhìn chằm chằm cô, nói: "Điều anh nói là sự thật, Lâm Triệt, bất kể như thế nào, ở thành phố C này người không thể trêu chọc nổi, chính là Cố thị, Cố Tĩnh Dư là cậu ba nhà họ Cố, nếu không em cho rằng, thân phận của anh ta là gì, mà có thể nhận được sự tôn kính của nhiều người như vậy?"
"..."
Thấy Cố Tĩnh Dư chẳng qua là nhìn mình, không trả lời, cô lại hỏi: "Có phải tôi nói chỗ nào không đúng rồi không?"
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lâm Triệt diễn nhân vật quan trọng như này, có nhiều chỗ cô cũng lo lắng mình không biết, cho nên "Tiền bối" hỏi cũng không dám qua loa, cũng cẩn thận mà trả lời.
Cố Tĩnh Dư nhìn ánh mắt lo lắng của cô, phì cười một tiếng, lắc đầu một cái mới nói: "Không có, chẳng qua là, cảm ơn cô suy nghĩ giúp tôi như vậy, có điều không cần phải gọi đạo diễn, lát nữa tôi tự đi đến đó là được."
Lâm Triệt ồ một tiếng, lại ngồi xuống.
Nhận ra được Cố Tĩnh Dư đang nhìn mình, Lâm Triệt ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi: "Tiền bối còn có chuyện gì sao?"
"Không có." Cố Tĩnh Dư cười khan: "Giống như cô, là người mới nhưng lại chuyên nghiệp như vậy, vẫn là lần đầu tiên tôi thấy."
Lâm Triệt nghe, cảm kích nhìn anh: "Cảm ơn anh khen ngợi, tôi còn phải học tập theo tiền bối mới phải!"
Cố Tĩnh Dư nói: "Lần này cô có thể được chọn diễn nhân vật này, nhất định là bằng thực lực, tôi rất coi trọng cô."
Đúng vậy, nếu không phải thật sự có thực lực, nếu chỉ dựa vào chỉ số thông minh của cô, chuyện này, phỏng chừng thật sự rất khó mà có được một chân trong bộ phim này đi, ngay cả anh cố ý cho cô cơ hội tới gần mình, cô cũng không nhìn ra được, nói cô có chỉ số thông minh cũng chỉ là để đẹp mắt thôi.
Lâm Triệt nghe vậy cảm động tột đỉnh: "Có thật không? Cảm ơn tiền bối khích lệ, tôi nhất định sẽ làm thật tốt."
"..." Xem ra thật sự là dựa vào thực lực để đi vào rồi.
Bên cạnh, đạo diễn nhìn Lâm Triệt và Cố Tĩnh Dư lại ngồi chung một chỗ, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nói: "Hôm nay Tĩnh Dư có chuyện gì vậy, bình thường không phải là không thích trao đổi với người khác sao."
Người quản lý thấp giọng trả lời: "Tôi cũng không biết, vốn là ở bên trong phòng nghỉ, bỗng nhiên lại chạy ra đó ngồi, ai, nói chuyện vớ Tĩnh Dư nhà chúng tôi, có phải là người mới hay không, trước kia chưa thấy bao giờ."
"Đúng vậy, lần này là đặc biệt được chọn vào, hình tượng không tệ, rất thích hợp với nhân vật này".
Trên bữa tiệc khai máy, bao nhiêu cặp mắt đều nhìn sang, không nghĩ tới Cố Tĩnh Dư trong lời đồn đại lãnh đạm không để ý tới người, hôm nay lại vẫn nói chuyện phiếm cùng với những diễn viên khác.
Hơn nữa đối phương còn là một người mới.
Mọi người tò mò nhìn người mới này.
"Người mới kia cũng không tệ."
"Nghe nói là phá lệ chọn vào."
"Dáng dấp thật không tệ, rất dễ dàng khiến cho người nhìn tất ấn tượng."
Lâm Lị nghe thấy, đôi mắt lạnh lẽo quét sang, người phía sau nhìn thấy, vội vàng không nói nữa.
Tính khí Lâm Lị mọi người đều biết, rất sợ lúc này cô ta lại ra gây chuyện nữa.
Mặc dù không thoải mái Lâm Lị, nhưng mà ai kêu bối cảnh của cô ta tốt, cũng không ai có thể làm gì cô ta được.
Thế cho nên, Lâm Lị ngồi ở giữa khó chịu, nhưng cũng không ai dám phản ứng gì.
Lâm Lị tức giận nhìn bên kia, trong lòng có chút suy nghĩ kỳ quái, tiểu tiện nhân này làm sao vậy, chẳng lẽ cô ta quen với một đại minh tinh như Cố Tĩnh Dư sao?
Suy nghĩ một chút lại thấy không thể có khả năng này, cô ta có tài đức gì, mà có thể đồng thời xuất hiện cùng với Cố Tĩnh Dư, nhất định là hai người có chuyện gì đó, mới có thể ngồi chung với nhau.
Nhưng mà, bình thường chưa bao giờ Cố Tĩnh Dư để ý tới người khác, ngồi ở chỗ đó, làm ra vẻ như chuyện trò vui vẻ với cô, vẫn khiến cho Lâm Lị cảm thấy căm ghét trong lòng, nhất là khi thấy, tất cả mọi người ở đây, không ngừng chú ý đến tiểu tiện nhân kia chỉ vì cảnh này, trong lòng Lâm Lị càng không thoải mái.
Lâm Triệt cố ý, nhất định là cô ta chủ động dụ dỗ Cố Tĩnh Dư, tiểu tiện nhân, lại còn có chút thủ đoạn này nữa.
Tiệc rượu khai máy vẫn còn tiếp tục.
Lâm Triệt đi qua phòng vệ sinh, liếc nhìn Lâm Lị đứng ở bên kia.
"Lâm Triệt." Cô ta nhìn Lâm Triệt từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy gần đây, xem ra trên người cô hình như có thêm chút gì đó, như là thành thục, như là kiều mỵ, không có cảm giác con nít giống như trước kia nữa, lại nhiều thêm một chút ý vị của phụ nữ.
Cô ta cười lạnh: "Tôi khuyên cô vẫn là rời khỏi đoàn phim này."
Lâm Triệt lạnh lùng nhìn cô: "Cô cảm thấy không thoải mái thì cô có thể rời đi, dựa vào cái gì muốn tôi rời đi.".
Lâm Lị hừ một tiếng: "Tốt nhất cô có thể luôn mạnh miệng, Lâm Triệt, cô biết, Tần Khanh thích nhất cái gì ở tôi không? Cô biết tại sao anh ấy tuyệt đối không thèm nhìn đến cô không? Anh ấy thích nhất hương vị phụ nữ trên người tôi, anh ấy sẽ không yêu cô, bởi vì, cô vẫn nên trở về soi gương nhìn lại xem rốt cuộc mình là cái dạng gì, nếu không có tiền phẫu thuật thẫm mỹ, thì tôi có thể cho mượn ít tiền, nhưng mà, một khuôn mặt dễ nhìn, lại còn biết dùng thủ đoạn câu dẫn đàn ông khắp nơi, cô còn dám ngụy biện à."
Lâm Triệt cau mày nhìn cô: "Lâm Lị, cô có ý gì?"
Lâm Lị hừ lạnh: "Giả bộ cái gì, mới vừa rồi cô câu dẫn Cố Tĩnh Dư, cả đoàn phim cũng đã thấy rõ ràng hết rồi, cô còn muốn cãi? A, không nhìn lại xem rốt cuộc bản thân là món hàng gì, còn dám câu dẫn Cố Tĩnh Dư, anh ấy là ai cô biết không? Cố Tĩnh Dư sẽ nhìn đến cô chắc?"
"Cô nói rõ ràng cho tôi, Lâm Lị, đừng có kiểu mình không có bản lãnh lại đi vu oan cho người khác." Lâm Triệt nghe thấy lời cô ta, không khỏi tăng âm lượng của mình.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lúc này, sau lưng truyền tới một giọng nói, Lâm Triệt quay đầu lại, thấy được, không biết Tần Khanh đã tới đây từ lúc nào rồi.
Giật mình, mới vừa rồi còn rất kịch liệt, khi nhìn thấy Tần Khanh, trong nháy mắt đã thất bại thảm hại, không nhịn được có chút chua xót, nhìn Tần Khanh, biểu tình mềm nhũn.
Nhưng mà, một khắc sau, Lâm Lị đã nhào về phía Tần Khanh.
"Em cũng mới chỉ vừa cảnh cáo cô ấy một chút thôi, ở bữa tiệc này thì không nên quá tùy tiện, mới vừa rồi cô ấy câu dẫn Cố Tĩnh Dư như vậy, cả đoàn làm phim đều thấy được, như vậy danh tiếng của cô ấy sẽ không được tốt lắm, nhưng, cô ấy không chỉ không nghe lời em, còn quát em, em... Em cũng vì coi cô ấy là em gái, nên mới muốn khuyên nhủ cô ấy thôi."
Tần Khanh rất đỗi ngạc nhiên nhìn Lâm Triệt: "Cố Tĩnh Dư ?"
Như là có chút thất vọng, mặc dù Tần Khanh có chút không tin, nhưng, vẫn chú tâm an ủi bờ vai đang run rẩy của Lâm Lị hơn: "Lâm Triệt... Cố Tĩnh Dư là cậu ba nhà họ Cố, anh ấy không chỉ là một ngôi sao sáng, còn là người thừa kế thứ ba của Cố gia, đại khái có thể em không biết, nhưng, quả thật em nên cách xa người nhà họ Cố một chút."
*
Lâm Triệt nhìn Tần Khanh, không nói nên lời.
Lâm Lị hưởng thụ nhìn dáng vẻ thống khổ của cô, vẻ dương dương đắc ý kia quả thực khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
"Tùy các người nghĩ sao thì nghĩ, tôi còn có việc, các người cứ từ từ nói chuyện đi." Lâm Triệt cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Tần Khanh trắng nhợt, trấn an Lâm Lị, rồi vội vàng đuổi theo cô.
Cánh tay Lâm Triệt, bị Tần Khanh kéo lại, người đã ra đến bên ngoài, đêm tối khiến cho mặt cô càng có vẻ tái nhợt, Tần Khanh nhìn mặt cô trắng noãn, thật giống như lần đầu tiên gặp cô, gương mặt trắng nõn giống như trứng gà bóc vậy, xinh đẹp như vậy.
Anh ta nhìn chằm chằm cô, nói: "Điều anh nói là sự thật, Lâm Triệt, bất kể như thế nào, ở thành phố C này người không thể trêu chọc nổi, chính là Cố thị, Cố Tĩnh Dư là cậu ba nhà họ Cố, nếu không em cho rằng, thân phận của anh ta là gì, mà có thể nhận được sự tôn kính của nhiều người như vậy?"