Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (19).txt
"Lâm Triệt, cô có thể tỉnh táo một chút được không hả?" Cố Tĩnh Trạch đi tới, kéo Lâm Triệt, nhưng ánh mắt không khỏi nhìn xuống cái bụng bằng phẳng của cô.
Di chuyển ánh mắt ra chỗ khác, anh cắn răng nghiến lợi nói: "Lâm Triệt, cô tỉnh táo một chút cho tôi."
Lâm Triệt cúi đầu nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch: "Ông xã... Anh hung dữ với tôi."
Cố Tĩnh Trạch cố gắng nhẫn nại: "Tôi còn có thể càng hung dữ hơn đấy."
"Ông xã... Có phải anh rất ghét tôi hay không?" Cô nhìn anh, hàm răng cắn môi dưới đến ửng đỏ.
Trái tim Cố Tĩnh Trạch vô tình đập chậm nửa nhịp, nhìn cô, vốn không muốn để ý đến cô nữa, nhưng lúc này lại chịu nhịn không phát tác cơ giận, thay vào đó dụ dỗ nói: "Tốt lắm, không ghét cô."
"Có thật không?" Anh ôm Lâm Triệt lên.
Lâm Triệt dùng cả tay và chân, bám lên người anh.
Cố Tĩnh Trạch hiếm khi phát hiện ra, anh vừa không nổi mẩn đỏ, cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Cúi đầu nhìn đầu cô, cô nghiêng đầu dựa vào vai anh, như là ngủ thiếp đi rồi, lông mi nghiêng nghiêng rung động, thật ra cũng không tính là người nhỏ nhắn, cô cao khoảng chừng một mét sáu, đứng ở giữa đám nữ sinh cũng xem như là một người cao, nhưng mà lúc này nằm trong vòng tay anh, lại trở nên nhỏ bé như vậy, rất dễ dàng khơi dậy ham muốn bảo vệ của người khác phái.
Buông cô xuống, tay cô lại níu lấy cổ anh không rời.
Mặt anh sát lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sau khi uống rượu của cô, mùi vị của cô đập vào mặt anh, rất rõ ràng.
Có một cảm giác tê dại nho nhỏ chạy khắp cơ thể.
"..." Cố Tĩnh Trạch nói: "Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
"Với ông xã." Cô mơ mơ màng màng nói.
Cố Tĩnh Trạch nhất thời không nói nên lời.
"Ngoan, đừng làm loạn." Muốn đẩy cô ra, nhưng mà, tay vừa mới chỉ vươn ra, cuối cùng lại nhẹ nhàng chạm lên sợi tóc đang rủ xuống của cô.
"Ôm một cái." Cô nỉ non như cũ.
Không biết vì sao, anh lại nằm xuống giường, ôm cô vào trong ngực.
Cái đầu nhỏ làm ổ trong cổ anh, lúc này hai chân đã quấn chặt lấy eo anh.
Anh sửng sốt, trong nháy mắt thân thể cứng đơ.
Phía dưới, lại nghe Lâm Triệt thở dài, phát ra âm thanh thích ý.
"Thật thoải mái..."
"..." Cả người Cố Tĩnh Trạch cũng trở nên mềm nhũn.
Người phụ nữ này, không biết làm như vậy rất dễ khiến người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái sao?
Cố Tĩnh Trạch rốt cục vẫn phải buông cô ra, còn chưa ngồi dậy đã nghe thấy cô nhắm mắt mà nói: "Còn phải ôm một cái nữa!"
Cố Tĩnh Trạch nhíu mi, đỡ trán.
Người phụ nữ này, tại sao lại dính người như vậy chứ.
Mà lúc này, người phụ nữ trên giường đột nhiên lăn một cái.
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, đã thấy Lâm Triệt rơi trên mặt đất.
Mặc dù trên đất có một tấm thảm thật dày, nhưng mà nhìn ra, Lâm Triệt ngã không nhẹ.
Cô đỡ trán, đứng lên, mờ mịt nhìn mọi thứ trước mặt.
Khi nhìn đến Cố Tĩnh Trạch, cau mày kỳ quái hỏi: "Gì vậy, Cố Tĩnh Trạch, tại sao tôi lại ở chỗ này?"
Rốt cuộc không gọi ông xã nữa?
"Cô uống say, nếu tỉnh rồi thì đứng lên, đi tắm rồi ngủ."
Lâm Triệt a một tiếng, hình như nhớ tới gì đó, từ dưới đất bò dậy, muốn lên giường.
Nhưng mà, cả người mềm nhũn, bò hai cái, lại không thể leo lên nổi.
Nhìn dáng vẻ vụng về của cô, Cố Tĩnh Trạch như dùng hết tất cả kiên nhẫn của mình, mới thành công thuyết phục bản thân lại gần, trực tiếp bế Lâm Triệt lên giường.
Lâm Triệt sửng sốt, mặt từ từ đỏ lên.
Cố Tĩnh Trạch không nhìn cô, nhưng cảm giác được hai tay Lâm Triệt nắm chặt vạt áo của anh, dán trong ngực anh, lông mi dài hơi giật giật.
Dáng vẻ anh ôm cô thật sự quá đẹp trai, cô cảm thấy mình như hít thở không thông vậy, không cách nào có thể bình tĩnh nhìn anh, chỉ có thể siết chặt anh như vậy, sợ mình sẽ không cẩn thận phát ra âm thanh gì đó.
Lâm Triệt nắm vạt áo anh, cằm từ từ nâng lên, từ từ tới gần mặt anh.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu một cái, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô, một ngọn lử nhỏ bên trong như thiêu đốt hết lý trí của anh.
Ánh mắt anh ngừng lại, nhìn vào đôi môi hồng thắm của cô, giống như mời gọi anh hôn xuống.
Thái dương giật giật, anh muốn bước đi, nhưng cảm thấy thân thể cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, trong mắt như chỉ còn lại hình ảnh đôi môi của cô mà thôi, anh từ từ hạ môi mình, dán lên môi cô.
Gần sát như vậy, anh có thể cảm giác được hơi thở của cô phả vào mặt mình, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị của cô.
Chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ trong đầu anh, tay anh không tự chủ được đã nắm lấy bả vai mềm mại của cô.
Ngực hai người kề sát nhau, phía dưới cũng đã sưng lên theo, cả người cũng cảm thấy khô nóng, không cách nào khống chế được.
Nhưng mà ngay tại lúc này...
"Ọe..."
Cô ói lên người anh rồi...
Cố Tĩnh Trạch cũng không chịu được nữa, trực tiếp kéo người phía dưới lên, kéo vào trong phòng tắm, ném người kia vào bồn tắm, cầm vòi hoa sen lên, xối thẳng vào trên đầu cô.
"Bẩn chết đi được...cô có thể có chút dáng vẻ của phụ nữ hay không, có người phụ nữ nào giống như cô không hả, uống nhiều rượu như thế, trở về dở trò say rượu, còn dám ói ở lên người tôi..."
Hốc mắt Lâm Triệt đập vào làn nước, cay xè khó chịu, cô dường như muốn khóc lên, nhận ra được điều đó, Cố Tĩnh Trạch dứt khoát cũng bước vào trong nước, ấn cả người cô vào trong nước, dùng sức lau rửa khắp người cô, bất tri bất giác, lại phát hiện ra, quần áo đã bị kéo xốc xếch cả rồi, những nơi bàn tay anh lướt qua, làn da dần nóng lên, mềm mại lại co dãn, tay anh di chuyển càng ngày càng chậm, mà vị trí nào đó trên thân thể, lại đang dần sôi trào...
Mà Lâm Triệt, được ngâm trong nước hết sức sảng khoái, thoải mái tìm một vị trí, trực tiếp nằm xuống.
Đầu tựa trong khuỷu tay anh, cô lẳng lặng ngủ, đôi mắt híp lại, miệng chu lên, gò má ngập nước ánh lên vẻ hồng hào giống như đánh phấn hồng thượng hạng, lông mi dài cong ngập trong sương mù, ngưng kết thành từng từng hạt trân châu...
Yết hầu Cố Tĩnh Trạch động một cái, thật vất vả mới dời ánh mắt khỏi người cô được.
Anh thật muốn buông tay không để ý đến cô nữa, nhưng cô lại là một người phụ nữ hay gây chuyện, thật khiến người ta không thể không quan tâm.
Vừa quay đầu nhìn dáng vẻ cô giống như một con tôm nhỏ bị luộc chín, suy nghĩ một chút, lại vẫn đi tới, bế người kia lên...
*
Ngày thứ hai, lúc Lâm Triệt tỉnh dậy chỉ thấy trên người đau muốn chết.
Đỡ đầu bước xuống giường, lại cúi đầu nhìn một cái...
Sao cô lại không mặc gì thế này?
Trong đầu đau muốn chết, nhưng trong nháy mắt cô lại nhớ tới chuyện hoang đường hôm qua mình đã làm...
Cô đùa bỡn khi say rượu, ôm Cố Tĩnh Trạch không thả, còn... còn ói cả lên người anh...
Cô còn nhớ dáng vẻ sau khi anh cởi áo ra, nhớ cả cơ bắp trên người anh, cọ sát lên da thịt cô, khiến cho cô nhìn chỉ muốn chảy nước miếng, nhớ đôi chân thon dài của anh, còn có vóc dáng mê người với tỷ lệ vàng tiêu chuẩn đó nữa...
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Lâm Triệt vội vàng cầm quần áo lên mặc vào, chạy nhanh ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, thấy người giúp việc đang bưng canh giải rượu đi tới.
"Mợ chủ, cô tỉnh rồi à, canh giải rượu đã chuẩn bị xong rồi đây."
"Ách, cậu chủ các cô ở chỗ nào?" Lâm Triệt chột dạ nhỏ giọng hỏi.
"Tại sao không gọi ông xã nữa?" Sau lưng cô, một giọng nói mát lạnh truyền tới, Lâm Triệt chậm chạp quay đầu lại.
Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên từ phía sau đi tới, chân dài bước ra, ánh mắt thâm thúy mê người, biểu tình lạnh lùng, nhìn thôi đã đông cứng người khác.
Di chuyển ánh mắt ra chỗ khác, anh cắn răng nghiến lợi nói: "Lâm Triệt, cô tỉnh táo một chút cho tôi."
Lâm Triệt cúi đầu nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch: "Ông xã... Anh hung dữ với tôi."
Cố Tĩnh Trạch cố gắng nhẫn nại: "Tôi còn có thể càng hung dữ hơn đấy."
"Ông xã... Có phải anh rất ghét tôi hay không?" Cô nhìn anh, hàm răng cắn môi dưới đến ửng đỏ.
Trái tim Cố Tĩnh Trạch vô tình đập chậm nửa nhịp, nhìn cô, vốn không muốn để ý đến cô nữa, nhưng lúc này lại chịu nhịn không phát tác cơ giận, thay vào đó dụ dỗ nói: "Tốt lắm, không ghét cô."
"Có thật không?" Anh ôm Lâm Triệt lên.
Lâm Triệt dùng cả tay và chân, bám lên người anh.
Cố Tĩnh Trạch hiếm khi phát hiện ra, anh vừa không nổi mẩn đỏ, cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Cúi đầu nhìn đầu cô, cô nghiêng đầu dựa vào vai anh, như là ngủ thiếp đi rồi, lông mi nghiêng nghiêng rung động, thật ra cũng không tính là người nhỏ nhắn, cô cao khoảng chừng một mét sáu, đứng ở giữa đám nữ sinh cũng xem như là một người cao, nhưng mà lúc này nằm trong vòng tay anh, lại trở nên nhỏ bé như vậy, rất dễ dàng khơi dậy ham muốn bảo vệ của người khác phái.
Buông cô xuống, tay cô lại níu lấy cổ anh không rời.
Mặt anh sát lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng sau khi uống rượu của cô, mùi vị của cô đập vào mặt anh, rất rõ ràng.
Có một cảm giác tê dại nho nhỏ chạy khắp cơ thể.
"..." Cố Tĩnh Trạch nói: "Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
"Với ông xã." Cô mơ mơ màng màng nói.
Cố Tĩnh Trạch nhất thời không nói nên lời.
"Ngoan, đừng làm loạn." Muốn đẩy cô ra, nhưng mà, tay vừa mới chỉ vươn ra, cuối cùng lại nhẹ nhàng chạm lên sợi tóc đang rủ xuống của cô.
"Ôm một cái." Cô nỉ non như cũ.
Không biết vì sao, anh lại nằm xuống giường, ôm cô vào trong ngực.
Cái đầu nhỏ làm ổ trong cổ anh, lúc này hai chân đã quấn chặt lấy eo anh.
Anh sửng sốt, trong nháy mắt thân thể cứng đơ.
Phía dưới, lại nghe Lâm Triệt thở dài, phát ra âm thanh thích ý.
"Thật thoải mái..."
"..." Cả người Cố Tĩnh Trạch cũng trở nên mềm nhũn.
Người phụ nữ này, không biết làm như vậy rất dễ khiến người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái sao?
Cố Tĩnh Trạch rốt cục vẫn phải buông cô ra, còn chưa ngồi dậy đã nghe thấy cô nhắm mắt mà nói: "Còn phải ôm một cái nữa!"
Cố Tĩnh Trạch nhíu mi, đỡ trán.
Người phụ nữ này, tại sao lại dính người như vậy chứ.
Mà lúc này, người phụ nữ trên giường đột nhiên lăn một cái.
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, đã thấy Lâm Triệt rơi trên mặt đất.
Mặc dù trên đất có một tấm thảm thật dày, nhưng mà nhìn ra, Lâm Triệt ngã không nhẹ.
Cô đỡ trán, đứng lên, mờ mịt nhìn mọi thứ trước mặt.
Khi nhìn đến Cố Tĩnh Trạch, cau mày kỳ quái hỏi: "Gì vậy, Cố Tĩnh Trạch, tại sao tôi lại ở chỗ này?"
Rốt cuộc không gọi ông xã nữa?
"Cô uống say, nếu tỉnh rồi thì đứng lên, đi tắm rồi ngủ."
Lâm Triệt a một tiếng, hình như nhớ tới gì đó, từ dưới đất bò dậy, muốn lên giường.
Nhưng mà, cả người mềm nhũn, bò hai cái, lại không thể leo lên nổi.
Nhìn dáng vẻ vụng về của cô, Cố Tĩnh Trạch như dùng hết tất cả kiên nhẫn của mình, mới thành công thuyết phục bản thân lại gần, trực tiếp bế Lâm Triệt lên giường.
Lâm Triệt sửng sốt, mặt từ từ đỏ lên.
Cố Tĩnh Trạch không nhìn cô, nhưng cảm giác được hai tay Lâm Triệt nắm chặt vạt áo của anh, dán trong ngực anh, lông mi dài hơi giật giật.
Dáng vẻ anh ôm cô thật sự quá đẹp trai, cô cảm thấy mình như hít thở không thông vậy, không cách nào có thể bình tĩnh nhìn anh, chỉ có thể siết chặt anh như vậy, sợ mình sẽ không cẩn thận phát ra âm thanh gì đó.
Lâm Triệt nắm vạt áo anh, cằm từ từ nâng lên, từ từ tới gần mặt anh.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu một cái, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của cô, một ngọn lử nhỏ bên trong như thiêu đốt hết lý trí của anh.
Ánh mắt anh ngừng lại, nhìn vào đôi môi hồng thắm của cô, giống như mời gọi anh hôn xuống.
Thái dương giật giật, anh muốn bước đi, nhưng cảm thấy thân thể cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, trong mắt như chỉ còn lại hình ảnh đôi môi của cô mà thôi, anh từ từ hạ môi mình, dán lên môi cô.
Gần sát như vậy, anh có thể cảm giác được hơi thở của cô phả vào mặt mình, trong hơi thở tất cả đều là mùi vị của cô.
Chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ trong đầu anh, tay anh không tự chủ được đã nắm lấy bả vai mềm mại của cô.
Ngực hai người kề sát nhau, phía dưới cũng đã sưng lên theo, cả người cũng cảm thấy khô nóng, không cách nào khống chế được.
Nhưng mà ngay tại lúc này...
"Ọe..."
Cô ói lên người anh rồi...
Cố Tĩnh Trạch cũng không chịu được nữa, trực tiếp kéo người phía dưới lên, kéo vào trong phòng tắm, ném người kia vào bồn tắm, cầm vòi hoa sen lên, xối thẳng vào trên đầu cô.
"Bẩn chết đi được...cô có thể có chút dáng vẻ của phụ nữ hay không, có người phụ nữ nào giống như cô không hả, uống nhiều rượu như thế, trở về dở trò say rượu, còn dám ói ở lên người tôi..."
Hốc mắt Lâm Triệt đập vào làn nước, cay xè khó chịu, cô dường như muốn khóc lên, nhận ra được điều đó, Cố Tĩnh Trạch dứt khoát cũng bước vào trong nước, ấn cả người cô vào trong nước, dùng sức lau rửa khắp người cô, bất tri bất giác, lại phát hiện ra, quần áo đã bị kéo xốc xếch cả rồi, những nơi bàn tay anh lướt qua, làn da dần nóng lên, mềm mại lại co dãn, tay anh di chuyển càng ngày càng chậm, mà vị trí nào đó trên thân thể, lại đang dần sôi trào...
Mà Lâm Triệt, được ngâm trong nước hết sức sảng khoái, thoải mái tìm một vị trí, trực tiếp nằm xuống.
Đầu tựa trong khuỷu tay anh, cô lẳng lặng ngủ, đôi mắt híp lại, miệng chu lên, gò má ngập nước ánh lên vẻ hồng hào giống như đánh phấn hồng thượng hạng, lông mi dài cong ngập trong sương mù, ngưng kết thành từng từng hạt trân châu...
Yết hầu Cố Tĩnh Trạch động một cái, thật vất vả mới dời ánh mắt khỏi người cô được.
Anh thật muốn buông tay không để ý đến cô nữa, nhưng cô lại là một người phụ nữ hay gây chuyện, thật khiến người ta không thể không quan tâm.
Vừa quay đầu nhìn dáng vẻ cô giống như một con tôm nhỏ bị luộc chín, suy nghĩ một chút, lại vẫn đi tới, bế người kia lên...
*
Ngày thứ hai, lúc Lâm Triệt tỉnh dậy chỉ thấy trên người đau muốn chết.
Đỡ đầu bước xuống giường, lại cúi đầu nhìn một cái...
Sao cô lại không mặc gì thế này?
Trong đầu đau muốn chết, nhưng trong nháy mắt cô lại nhớ tới chuyện hoang đường hôm qua mình đã làm...
Cô đùa bỡn khi say rượu, ôm Cố Tĩnh Trạch không thả, còn... còn ói cả lên người anh...
Cô còn nhớ dáng vẻ sau khi anh cởi áo ra, nhớ cả cơ bắp trên người anh, cọ sát lên da thịt cô, khiến cho cô nhìn chỉ muốn chảy nước miếng, nhớ đôi chân thon dài của anh, còn có vóc dáng mê người với tỷ lệ vàng tiêu chuẩn đó nữa...
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, Lâm Triệt vội vàng cầm quần áo lên mặc vào, chạy nhanh ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, thấy người giúp việc đang bưng canh giải rượu đi tới.
"Mợ chủ, cô tỉnh rồi à, canh giải rượu đã chuẩn bị xong rồi đây."
"Ách, cậu chủ các cô ở chỗ nào?" Lâm Triệt chột dạ nhỏ giọng hỏi.
"Tại sao không gọi ông xã nữa?" Sau lưng cô, một giọng nói mát lạnh truyền tới, Lâm Triệt chậm chạp quay đầu lại.
Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên từ phía sau đi tới, chân dài bước ra, ánh mắt thâm thúy mê người, biểu tình lạnh lùng, nhìn thôi đã đông cứng người khác.
Bình luận facebook