Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (18).txt
Vẻ mặt Tần Khanh hơi ngưng trọng, thở dài một tiếng nói: "Cố Tĩnh Dư có lẽ còn tốt, anh ta có người anh cả, chính là Cố Tĩnh Minh hiện đang đảm nhiệm chức vị Tổng thống, anh hai, là Cố Tĩnh Trạch là tài phiệt thần bí khó lường, thủ đoạn của những người này hay làm, cũng không phải là chuyện anh và em có thể nghĩ đến, cho nên, ở nước C, tốt nhất là cách xa nhà họ Cố một chút, hiểu không?"
Lâm Triệt chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng hỗn độn.
"Sao mà em quen biết bọn họ được, được rồi, anh để cho em đi thôi, anh trở về chăm sóc cho Lâm Lị đi, không cần phải để ý đến em."
"Nhưng mà..."
Tần Khanh nhìn cô, bàn tay mảnh khảnh của cô đẩy tay anh ra, lòng bàn tay mềm mại, khiến cho anh có chút thất thần.
Mà lúc này, Lâm Lị đã chạy tới từ phía sau.
Cuối cùng Lâm Triệt nhìn Lâm Lị, cười lạnh một tiếng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Tần Khanh nhìn cô bỏ đi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng Lâm Lị đã kéo anh lại hỏi: "Mới vừa rồi anh nói là sự thật sao? Cố Tĩnh Dư lại có gia thế như vậy?"
Tần Khanh vẫn đang nhìn về hướng Lâm Triệt chạy đi: "Đúng vậy, nhưng, Lâm Triệt nhìn thật sự là trưởng thành rồi, không phải tiểu cô nương trước kia nữa."
Lâm Lị nghe vậy chân mày nhíu lại, không muốn nghe thấy anh nói tới Lâm Triệt.
Nghĩ đến mới vừa rồi Lâm Triệt lại có thể ngồi chung với Cố Tĩnh Dư mà bình thường vẫn luôn lạnh nhạt kia, trong lòng cô ta lại cảm thấy buồn rầu.
Bây giờ lại biết, Cố Tĩnh Dư ngoại trừ là một ngôi sao sáng giá, thì gia thế sau lưng lại lợi hại đến như vậy, trong lòng càng thêm ghen tỵ.
Sao Lâm Triệt lại được Cố Tĩnh Dư chú ý vậy chứ.
*
Lâm Triệt mới ra tới lối đi, đã có người chặn lại.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy người tới lại là Hồ quản gia, không khỏi cười một tiếng.
"Hồ quản gia, ông tới làm gì vậy?"
"Mợ chủ, cô uống say rồi, tôi tới để đón cô về."
Nghe người khác kêu mình là mợ chủ, cô càng cảm cười rộ lên.
Cô coi là mợ chủ cái gì?
Mơ mơ màng màng, đã bị người ta đưa về nhà.
Cố Tĩnh Trạch thấy nghe giọng nói ở bên ngoài, chân dài vội bước ra, đi tới cửa.
Nhưng mà mới vừa đến cửa nhà, một thân thể mềm nhũn đã ngã thẳng vào lòng anh.
Chờ Cố Tĩnh Trạch phản ứng lại, ngực của cô đã đụng vào trước ngực của anh, tâm thần rung động, sau đó lại thấy, trên mặt cô là hai mảnh đỏ ửng, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, môi đỏ mọng như cánh hoa kiều diễm ướt át, vành tai cọ lên cổ anh, khiến cho cả người anh đều cảm thấy ngứa ngáy.
Anh sửng sốt, chăm chú nhìn nhìn cô.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mùi rượu đập vào mặt, người phụ nữ này thật giống như mới chui từ trong hũ rượu ra vậy.
"Ha ha..." Cô nhìn anh, Cố Tĩnh Trạch đang cau mày, con ngươi như bầu trời sao vậy, sâu không thấy đáy: "Ông xã, tôi trở về rồi."
"..." Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể tùy thời đỡ cô, nếu như vừa thả tay xuống, cô nhất định sẽ ngã thẳng xuống đất.
Người xung quanh chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, rất sợ trong cơn tức giận Cố Tĩnh Trạch sẽ muốn đả thương mợ chủ.
"Tại sao cô lại uống nhiều rượu như vậy?" Anh không vui hỏi, sau đó cho những người xung quanh một ánh mắt, lúc này những người bên cạnh đã lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
"A, hôm nay là yến hội khai máy, ông xã."
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm, cảm thấy tay cô đang sờ loạn.
"Cô gọi tôi là gì?"
Lâm Triệt được voi đòi tiên, hai tay trực tiếp khoác lên trên người anh, thuận thế ôm cổ anh: "Ông xã, không gọi ông xã thì gọi là gì, không phải anh và tôi đã lấy chứng nhận rồi sao, anh chính là ông xã tôi của tôi chứ sao nữa?"
"Kêu tên của tôi." Anh hạ thấp giọng.
"Trạch ~ "
"Cô..." Một cánh tay của Cố Tĩnh Trạch vòng qua thân thể cô, trực tiếp ôm ngang người, đi vào phòng ngủ.
Lâm Triệt không đứng đắn, gương mặt liên tục cọ tới cọ lui trên ngực anh.
Mèo con này, khiến cho Cố Tĩnh Trạch càng cảm thấy phiền muộn.
Ném người vào trên giường, anh mới cảm thấy hơi nóng trên người tản đi một ít.
Anh cũng mới về đến nhà, quần áo còn chưa kịp thay, cà vạt khiến cho anh thấy không thoải mái, đưa tay nới ra, mới nhìn về phía người phụ nữ xốc xếch nằm trên giường.
Nhìn cô nằm ở đó, dáng vẻ vậy mà lại có chút nhỏ bé đáng thương, anh mới cúi đầu nới lỏng quần áo giúp cô, để cô thoải mái hơn.
Nhưng mà, cô lại kéo cà vạt của anh lại, một giây sau, anh lập tức ngã xuống, đè lên thân hình mềm mại của cô.
Gương mặt tinh tế xinh đẹp, gò má hồng như đánh phấn, thoạt nhìn như trái táo chín, miệng hơi chu lên, đầu lưỡi liếm liếm môi, động tác kia, khiến cho anh cảm thấy bụng dưới xuất hiện một chút rung động.
"Đáng chết..." Thầm mắng một tiếng, nhưng lại cảm thấy lồng ngực mình có gì đó không đúng.
Cúi đầu nhìn xuống, trước ngực của cô chống đỡ lấy người anh, nửa bên cổ áo mở rộng, làn da trắng nõn và khe rãnh bên trong rất rõ ràng.
Nhìn thoáng qua Lâm Triệt rất gầy, nhưng ngược lại, chỗ nên có thịt lại vẫn có rất đầy đặn...
Lần đầu tiên Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy thân thể một người phụ nữ ở khoảng cách gần như vậy, hoặc là tư thế bất nhã như thế này...
Tròng mắt hơi tối lại, anh xoay người, đẻ rời khỏi thân thể cô, ngửa mặt nằm sang một bên, hít thở sâu.
Chợt cảm thấy, hình như gần đây mình đổi thuốc, thân thể khỏe hơn rất nhiều, lao cả người về phía Lâm Triệt, lại không bị phát tác.
Nghiêng đầu, người phụ nữ bên cạnh nhất thời ngoan ngoãn trong chốc lát.
So với những nữ sinh khác, làn da của Lâm Triệt quả thật còn trắng hơn rất nhiều, nhưng bình thường cô cũng không chăm chỉ bảo dưỡng, mà là trời sinh trắng nõn, giúp cô tăng thêm mấy phần tư sắc.
Dáng dấp của cô khi lớn lên cũng không hề khiến người ta chán ghét.
Thậm chí, hôm nay mùi rượu ở trên mặt cô rất tươi mát, càng tăng thêm chút mị hoặc, cả người tựa như mới vừa **** như hoa, mang theo nhan sắc câu người.
Lúc này, Lâm Triệt bỗng nhiên lại không chịu ở yên.
"Mẹ kiếp, ai vậy, không mở máy điều hòa không khí sao ?" Cô đưa tay kéo quần áo của mình lên: "Nóng chết bà đây rồi."
Nghe ngôn ngữ thô lỗ của cô, một lần Cố Tĩnh Trạch lại muốn ném cô ở chỗ này tự sinh tự diệt.
Nhưng, quay đầu nhìn cô kéo tới kéo lui, dáng vẻ ngu xuẩn kéo không nổi, suy nghĩ một chút, vẫn là giúp cô đi.
"Cô đừng xé loạn nữa, tôi giúp cô." Tay còn không biết nên để nơi nào, anh lớn như vậy rồi, nhưng cũng chưa từng phục vụ bất kỳ người phụ nữ nào đâu.
Nhưng, cuối cùng vẫn kéo được chiếc váy của cô lên, trước tiên kéo dây khóa ở phía sau ra.
Lúc này làn da lộ ra, xuân quang ập tới.
Lâm Triệt cảm thấy trên người thả lỏng hơn rất nhiều, vội vàng ra sức cởi quần áo trên người mình.
Toàn bộ thân thể cô, lập tức xuất hiện ở trước mắt anh.
"Cô... Lâm Triệt!"
Cô rốt cuộc có còn chút tự trọng nào hay không, còn biết mình là một người phụ nữ sao?
Lâm Triệt chỉ cảm thấy đầu óc càng ngày càng hỗn độn.
"Sao mà em quen biết bọn họ được, được rồi, anh để cho em đi thôi, anh trở về chăm sóc cho Lâm Lị đi, không cần phải để ý đến em."
"Nhưng mà..."
Tần Khanh nhìn cô, bàn tay mảnh khảnh của cô đẩy tay anh ra, lòng bàn tay mềm mại, khiến cho anh có chút thất thần.
Mà lúc này, Lâm Lị đã chạy tới từ phía sau.
Cuối cùng Lâm Triệt nhìn Lâm Lị, cười lạnh một tiếng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Tần Khanh nhìn cô bỏ đi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng Lâm Lị đã kéo anh lại hỏi: "Mới vừa rồi anh nói là sự thật sao? Cố Tĩnh Dư lại có gia thế như vậy?"
Tần Khanh vẫn đang nhìn về hướng Lâm Triệt chạy đi: "Đúng vậy, nhưng, Lâm Triệt nhìn thật sự là trưởng thành rồi, không phải tiểu cô nương trước kia nữa."
Lâm Lị nghe vậy chân mày nhíu lại, không muốn nghe thấy anh nói tới Lâm Triệt.
Nghĩ đến mới vừa rồi Lâm Triệt lại có thể ngồi chung với Cố Tĩnh Dư mà bình thường vẫn luôn lạnh nhạt kia, trong lòng cô ta lại cảm thấy buồn rầu.
Bây giờ lại biết, Cố Tĩnh Dư ngoại trừ là một ngôi sao sáng giá, thì gia thế sau lưng lại lợi hại đến như vậy, trong lòng càng thêm ghen tỵ.
Sao Lâm Triệt lại được Cố Tĩnh Dư chú ý vậy chứ.
*
Lâm Triệt mới ra tới lối đi, đã có người chặn lại.
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy người tới lại là Hồ quản gia, không khỏi cười một tiếng.
"Hồ quản gia, ông tới làm gì vậy?"
"Mợ chủ, cô uống say rồi, tôi tới để đón cô về."
Nghe người khác kêu mình là mợ chủ, cô càng cảm cười rộ lên.
Cô coi là mợ chủ cái gì?
Mơ mơ màng màng, đã bị người ta đưa về nhà.
Cố Tĩnh Trạch thấy nghe giọng nói ở bên ngoài, chân dài vội bước ra, đi tới cửa.
Nhưng mà mới vừa đến cửa nhà, một thân thể mềm nhũn đã ngã thẳng vào lòng anh.
Chờ Cố Tĩnh Trạch phản ứng lại, ngực của cô đã đụng vào trước ngực của anh, tâm thần rung động, sau đó lại thấy, trên mặt cô là hai mảnh đỏ ửng, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, môi đỏ mọng như cánh hoa kiều diễm ướt át, vành tai cọ lên cổ anh, khiến cho cả người anh đều cảm thấy ngứa ngáy.
Anh sửng sốt, chăm chú nhìn nhìn cô.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mùi rượu đập vào mặt, người phụ nữ này thật giống như mới chui từ trong hũ rượu ra vậy.
"Ha ha..." Cô nhìn anh, Cố Tĩnh Trạch đang cau mày, con ngươi như bầu trời sao vậy, sâu không thấy đáy: "Ông xã, tôi trở về rồi."
"..." Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể tùy thời đỡ cô, nếu như vừa thả tay xuống, cô nhất định sẽ ngã thẳng xuống đất.
Người xung quanh chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, rất sợ trong cơn tức giận Cố Tĩnh Trạch sẽ muốn đả thương mợ chủ.
"Tại sao cô lại uống nhiều rượu như vậy?" Anh không vui hỏi, sau đó cho những người xung quanh một ánh mắt, lúc này những người bên cạnh đã lặng lẽ lui ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
"A, hôm nay là yến hội khai máy, ông xã."
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm, cảm thấy tay cô đang sờ loạn.
"Cô gọi tôi là gì?"
Lâm Triệt được voi đòi tiên, hai tay trực tiếp khoác lên trên người anh, thuận thế ôm cổ anh: "Ông xã, không gọi ông xã thì gọi là gì, không phải anh và tôi đã lấy chứng nhận rồi sao, anh chính là ông xã tôi của tôi chứ sao nữa?"
"Kêu tên của tôi." Anh hạ thấp giọng.
"Trạch ~ "
"Cô..." Một cánh tay của Cố Tĩnh Trạch vòng qua thân thể cô, trực tiếp ôm ngang người, đi vào phòng ngủ.
Lâm Triệt không đứng đắn, gương mặt liên tục cọ tới cọ lui trên ngực anh.
Mèo con này, khiến cho Cố Tĩnh Trạch càng cảm thấy phiền muộn.
Ném người vào trên giường, anh mới cảm thấy hơi nóng trên người tản đi một ít.
Anh cũng mới về đến nhà, quần áo còn chưa kịp thay, cà vạt khiến cho anh thấy không thoải mái, đưa tay nới ra, mới nhìn về phía người phụ nữ xốc xếch nằm trên giường.
Nhìn cô nằm ở đó, dáng vẻ vậy mà lại có chút nhỏ bé đáng thương, anh mới cúi đầu nới lỏng quần áo giúp cô, để cô thoải mái hơn.
Nhưng mà, cô lại kéo cà vạt của anh lại, một giây sau, anh lập tức ngã xuống, đè lên thân hình mềm mại của cô.
Gương mặt tinh tế xinh đẹp, gò má hồng như đánh phấn, thoạt nhìn như trái táo chín, miệng hơi chu lên, đầu lưỡi liếm liếm môi, động tác kia, khiến cho anh cảm thấy bụng dưới xuất hiện một chút rung động.
"Đáng chết..." Thầm mắng một tiếng, nhưng lại cảm thấy lồng ngực mình có gì đó không đúng.
Cúi đầu nhìn xuống, trước ngực của cô chống đỡ lấy người anh, nửa bên cổ áo mở rộng, làn da trắng nõn và khe rãnh bên trong rất rõ ràng.
Nhìn thoáng qua Lâm Triệt rất gầy, nhưng ngược lại, chỗ nên có thịt lại vẫn có rất đầy đặn...
Lần đầu tiên Cố Tĩnh Trạch nhìn thấy thân thể một người phụ nữ ở khoảng cách gần như vậy, hoặc là tư thế bất nhã như thế này...
Tròng mắt hơi tối lại, anh xoay người, đẻ rời khỏi thân thể cô, ngửa mặt nằm sang một bên, hít thở sâu.
Chợt cảm thấy, hình như gần đây mình đổi thuốc, thân thể khỏe hơn rất nhiều, lao cả người về phía Lâm Triệt, lại không bị phát tác.
Nghiêng đầu, người phụ nữ bên cạnh nhất thời ngoan ngoãn trong chốc lát.
So với những nữ sinh khác, làn da của Lâm Triệt quả thật còn trắng hơn rất nhiều, nhưng bình thường cô cũng không chăm chỉ bảo dưỡng, mà là trời sinh trắng nõn, giúp cô tăng thêm mấy phần tư sắc.
Dáng dấp của cô khi lớn lên cũng không hề khiến người ta chán ghét.
Thậm chí, hôm nay mùi rượu ở trên mặt cô rất tươi mát, càng tăng thêm chút mị hoặc, cả người tựa như mới vừa **** như hoa, mang theo nhan sắc câu người.
Lúc này, Lâm Triệt bỗng nhiên lại không chịu ở yên.
"Mẹ kiếp, ai vậy, không mở máy điều hòa không khí sao ?" Cô đưa tay kéo quần áo của mình lên: "Nóng chết bà đây rồi."
Nghe ngôn ngữ thô lỗ của cô, một lần Cố Tĩnh Trạch lại muốn ném cô ở chỗ này tự sinh tự diệt.
Nhưng, quay đầu nhìn cô kéo tới kéo lui, dáng vẻ ngu xuẩn kéo không nổi, suy nghĩ một chút, vẫn là giúp cô đi.
"Cô đừng xé loạn nữa, tôi giúp cô." Tay còn không biết nên để nơi nào, anh lớn như vậy rồi, nhưng cũng chưa từng phục vụ bất kỳ người phụ nữ nào đâu.
Nhưng, cuối cùng vẫn kéo được chiếc váy của cô lên, trước tiên kéo dây khóa ở phía sau ra.
Lúc này làn da lộ ra, xuân quang ập tới.
Lâm Triệt cảm thấy trên người thả lỏng hơn rất nhiều, vội vàng ra sức cởi quần áo trên người mình.
Toàn bộ thân thể cô, lập tức xuất hiện ở trước mắt anh.
"Cô... Lâm Triệt!"
Cô rốt cuộc có còn chút tự trọng nào hay không, còn biết mình là một người phụ nữ sao?