Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (22).txt
Lâm Triệt vào phòng tắm, cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Phòng tắm ở đây còn lớn hơn cả phòng khách nhà cô, bồn tắm mát xa rộng rãi, cảm giác dùng để bơi lội còn được.
Nhưng mà cô rất ít khi dùng bồn tắm lớn, vẫn cảm thấy không quen lắm.
Hôm nay nhìn bồn tắm đã được người hầu xả đầy trước, hơi nóng ấm áp bốc lên, cô nghĩ ngợi một chút rồi cởi quần áo, cẩn thận bước vào trong.
Lúc thả người vào làn nước, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là nhớ tới lời nói của bà bác kia, nhớ tới lời nói của Cố Tĩnh Trạch.
Tần Khanh sẽ nhanh chóng kết hôn với Lâm Lỵ.
Ngày đầu quen biết Tần Khanh, là ở trong trường học, anh là đội trưởng đội chơi trống, còn cô chỉ là một tay chơi trống nhỏ. Một lần, bởi vì cô bị thương, anh giúp đưa cô về Lâm gia, dọc theo đường đi, lúc đó thân thể anh còn rất gầy yếu, khi cõng cô nhìn còn rất giống trẻ con, khi đến Lâm gia, mồ hôi đầy đầu, cô đau lòng nhìn anh, lúc đó chỉ cảm thấy, anh là người đối xử với cô tốt nhất trên đời.
Khi đó, bọn họ vẫn chỉ là học sinh tiểu học.
Cũng chính là lúc đó, Lâm gia nghe được, anh lại là câu Hai nhà họ Tần, cho nên thường xuyên mời anh đến Lâm gia chơi.
Ai biết, anh như vậy mà quen biết Lâm Lỵ...
Cô ngâm mình trong bồn tắm, cả người trở nên lười biếng, dần dần buồn ngủ, sau đó, lại chỉ cảm thấy đầu đột nhiên choáng váng, cả người ngã thẳng vào trong bồn tắm lớn.
Rào rào một tiếng.
Cố Tĩnh Trạch ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội chạy vào xem.
Kéo cửa ra, thì nhìn thấy Lâm Triệt đang cố gắng bò ra ngoài, cả gương mặt đỏ bằng, bị hơi nước bao phủ, dáng vẻ rất khó chịu.
Cố Tĩnh Trạch liền phát hoảng, chẳng quản chuyện gì nữa, tiến lên vớt người kia ra.
Lâm Triệt giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, hai tay vòng lên ôm lấy cổ anh.
Thân thể ẩm ướt, gắt gao dán trước ngực anh, làm quần áo của anh cũng thấm ướt một mảng lớn.
Cố Tĩnh Trạch bước chân dài ra, vài bước đã bế được Lâm Triệt đi ra ngoài.
Nhanh chóng đặt cô ở trên giường, vỗ vỗ gò má cô, gọi lớn: "Cô làm sao vậy? Lâm Triệt? Tỉnh tỉnh."
Lâm Triệt mở há miệng thở phì phò, đầu óc choáng váng đã dần dần tỉnh táo lại.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch trước mắt đang cau chặt lông mày, trong ánh mắt ngập tràn lo lắng, lòng của cô không khỏi giật mình.
"Không có việc gì, tôi chỉ là... chỉ là cảm thấy choáng váng thôi." Cô xấu hổ che mặt mình.
"Cô làm gì vậy hả?" Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nói.
"Đại khái là chưa từng ngâm mình trong bồn tắm, hôm nay cao hứng ngâm một chút, kết quả thời gian hơi lâu, lúc ngâm nước đã cảm thấy có chút choáng váng, không nghĩ tới khi đứng dậy..."
Hóa ra là như vậy, lo lắng trong lòng Cố Tĩnh Trạch tiêu tán đi hơn phân nửa, hơi hơi đứng lên một chút, mới chú ý tới...
Lâm Triệt không mặc quần áo.
Da thịt toàn thân bóng loáng bị ngâm trong nước ấm, giờ trở nên phiếm hồng, dưới tình huống này, đường cong thân thể có lồi có lõm, càng hiện ra rõ ràng trước mắt anh, nhất là phần ngực, bóng loáng làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng không được.
Cố Tĩnh Trạch giật mình, đã cảm thấy một luồng nhiệt xuyên qua đầu, ngay lập tức, dưới bụng cũng sưng lên.
Mạnh mẽ ra lệnh cho bản thân dời ánh mắt khỏi thân thể cô, anh kéo chăn phủ lên cho cô.
Lâm Triệt cũng phát hiện bản thân có chỗ không đúng, lúc này trên mặt cũng hồng giống như muốn nhỏ máu, gắt gao ôm lấy chăn, trong lòng cũng mang theo lo lắng.
"Chẳng lẽ cho tới bây giờ cô chưa từng tắm bồn sao?" Cố Tĩnh Trạch nói: "Ngâm nước một chút lại còn có thể choáng váng."
Lâm Triệt đáp: "Đó là đương nhiên, anh cho là ai đều cũng giống như anh, trời sinh cái gì cũng từng được hưởng thụ chắc, tôi ở Lâm gia luôn luôn ở phòng của nữ giúp việc, nào có chỗ cho tôi tắm bồn."
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu một cái: "Bây giờ thế nào rồi?"
Lâm Triệt trừng mắt với anh: "Anh quay đi chỗ khác... tôi mặc quần áo."
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ quay đầu đi: "Nên nhìn đều đã nhìn qua rồi."
"Anh..." Lâm Triệt tức giận trên mặt nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phồng lên.
Vội vàng nhanh chóng mặc quần áo vào, mới cảm thấy bản thân có chút cảm giác an toàn.
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này vẫn đỏ sẫm, môi cũng bị nước làm hồng, đang cầm khăn lông lau mái tóc ướt, vài giọt nước chảy xuống từ lọn tóc, rơi trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Yết hầu hơi hơi giật giật, anh cảm thấy thân thể của mình vậy mà đã chậm rãi nóng lên.
Lúc này, tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Anh cầm lấy, nhìn trên màn hình hiện lên hai chữ "Huệ Linh".
Ho khan một tiếng, anh dời ánh mắt khỏi thân thể cô, đưa tay bấm nghe điện thoại.
"Huệ Linh, có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
Lâm Triệt nghe được hai chữ Huệ Linh, cũng quay mặt sang, nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch cầm điện thoại, nghe thấy Mạc Huệ Linh nói: "Tĩnh Trạch, trở về em đã nghĩ lại, lời nói của em hôm nay là hơi quá đáng rồi, anh đừng giận nhé."
Giọng nói của Mạc Huệ Linh rất dịu dàng: "Em cũng chỉ là quá yêu anh, cho nên mới tức giận, chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, anh là người hiểu em nhất, em thật sự không có cảm giác an toàn, em biết anh ở cùng với cô ta, sẽ rất lo lắng, em biết, anh vốn đã quen làm việc không để lại sơ hở, không cho đối phương có cơ hội lợi dụng, anh cũng là vì suy nghĩ cho hai chúng ta, là em không hiểu chuyện rồi."
Nghe Mạc Huệ Linh nói như vậy, Cố Tĩnh Trạch đáp: "Sao lại như vậy được, Huệ Linh, từ lúc vừa mới bắt đầu chuyện này vốn đã là anh làm không tốt, em không cảm giác an toàn cũng đúng thôi, bởi vì anh còn chưa làm đủ."
"Dù sao, cho dù anh quyết định như thế nào, em cũng sẽ luôn ủng hộ anh, anh biết đó, em vĩnh viễn đều đứng ở bên anh."
"Cảm ơn em, Huệ Linh." Anh nói.
Lúc này Lâm Triệt đã lau sạch tóc, chuẩn bị đi lấy máy sấy, nhưng vừa chạm chân xuống, thấy rằng vừa rồi bị ngã nhất định là đập vào chân, cảm thấy hơi đau, khiến cô phát ra tiếng kêu khẽ, bước chân cũng dừng lại ở nơi đó.
Cố Tĩnh Trạch chú ý tới động tác nhỏ của cô, nhíu mày đi qua.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, khả năng vừa rồi bị va vào đâu đó, tôi đi tìm thuốc bôi vào là được rồi." Lâm Triệt vịn vào bàn đứng lên nói.
Sau khi Cố Tĩnh Trạch nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, thấy cô còn muốn đi, bèn đến gần vài bước rồi nói: "Được rồi, cô đừng lộn xộn."
Nói xong, trực tiếp đưa tay ôm trọn vòng eo của cô, ôm luôn người kia vào trong ngực.
"Ai ôi..."
Hai chân cô cách mặt đất một khoảng, nhìn gương mặt cương nghị của Cố Tĩnh Trạch, từ góc độ này, thấy được gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, đường cong hàm dưới đẹp kinh người, phối hợp với cặp mắt thâm thúy kia, cả người hoàn mỹ không chỗ vào đâu được.
Lâm Triệt nói: "Anh làm gì vậy?"
"Cô tốt nhất là không nên động đậy, ngốc muốn chết." Anh nói xong, cúi đầu lườm cô một cái.
Lâm Triệt giật mình, biết là anh đang giúp cô, ngoan ngoãn ngồi im, một cử động cũng không dám, bị anh đặt ngồi một mình ở trên ghế salon, mới giơ chân lên nhìn một chút.
Trên mắt cá chân có một mảnh xanh tím vô cùng dễ thấy.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Thật là kỳ quái, làm thế nào mà cô sống được nhiều năm như vậy, tắm rửa thôi cũng có thể ngã thành như vậy."
Lâm Triệt không phục nói: "Tôi quen những ngày khổ rồi, không hưởng thụ nổi cuộc sống của mợ chủ có được không."
Cố Tĩnh Trạch nhướng mày lên, lại lườm cô một cái: "Vậy thì bây giờ bắt đầu làm quen, dù sao vị trí mợ chủ này, cô còn phải làm thêm vài năm nữa."
Trong lòng Lâm Triệt lại nóng lên lần nữa, nghĩ đến còn phải sống cùng anh thêm vài năm nữa... cô chỉ cảm thấy có chút khó tin.
Phòng tắm ở đây còn lớn hơn cả phòng khách nhà cô, bồn tắm mát xa rộng rãi, cảm giác dùng để bơi lội còn được.
Nhưng mà cô rất ít khi dùng bồn tắm lớn, vẫn cảm thấy không quen lắm.
Hôm nay nhìn bồn tắm đã được người hầu xả đầy trước, hơi nóng ấm áp bốc lên, cô nghĩ ngợi một chút rồi cởi quần áo, cẩn thận bước vào trong.
Lúc thả người vào làn nước, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là nhớ tới lời nói của bà bác kia, nhớ tới lời nói của Cố Tĩnh Trạch.
Tần Khanh sẽ nhanh chóng kết hôn với Lâm Lỵ.
Ngày đầu quen biết Tần Khanh, là ở trong trường học, anh là đội trưởng đội chơi trống, còn cô chỉ là một tay chơi trống nhỏ. Một lần, bởi vì cô bị thương, anh giúp đưa cô về Lâm gia, dọc theo đường đi, lúc đó thân thể anh còn rất gầy yếu, khi cõng cô nhìn còn rất giống trẻ con, khi đến Lâm gia, mồ hôi đầy đầu, cô đau lòng nhìn anh, lúc đó chỉ cảm thấy, anh là người đối xử với cô tốt nhất trên đời.
Khi đó, bọn họ vẫn chỉ là học sinh tiểu học.
Cũng chính là lúc đó, Lâm gia nghe được, anh lại là câu Hai nhà họ Tần, cho nên thường xuyên mời anh đến Lâm gia chơi.
Ai biết, anh như vậy mà quen biết Lâm Lỵ...
Cô ngâm mình trong bồn tắm, cả người trở nên lười biếng, dần dần buồn ngủ, sau đó, lại chỉ cảm thấy đầu đột nhiên choáng váng, cả người ngã thẳng vào trong bồn tắm lớn.
Rào rào một tiếng.
Cố Tĩnh Trạch ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội chạy vào xem.
Kéo cửa ra, thì nhìn thấy Lâm Triệt đang cố gắng bò ra ngoài, cả gương mặt đỏ bằng, bị hơi nước bao phủ, dáng vẻ rất khó chịu.
Cố Tĩnh Trạch liền phát hoảng, chẳng quản chuyện gì nữa, tiến lên vớt người kia ra.
Lâm Triệt giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, hai tay vòng lên ôm lấy cổ anh.
Thân thể ẩm ướt, gắt gao dán trước ngực anh, làm quần áo của anh cũng thấm ướt một mảng lớn.
Cố Tĩnh Trạch bước chân dài ra, vài bước đã bế được Lâm Triệt đi ra ngoài.
Nhanh chóng đặt cô ở trên giường, vỗ vỗ gò má cô, gọi lớn: "Cô làm sao vậy? Lâm Triệt? Tỉnh tỉnh."
Lâm Triệt mở há miệng thở phì phò, đầu óc choáng váng đã dần dần tỉnh táo lại.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch trước mắt đang cau chặt lông mày, trong ánh mắt ngập tràn lo lắng, lòng của cô không khỏi giật mình.
"Không có việc gì, tôi chỉ là... chỉ là cảm thấy choáng váng thôi." Cô xấu hổ che mặt mình.
"Cô làm gì vậy hả?" Cố Tĩnh Trạch kỳ quái nói.
"Đại khái là chưa từng ngâm mình trong bồn tắm, hôm nay cao hứng ngâm một chút, kết quả thời gian hơi lâu, lúc ngâm nước đã cảm thấy có chút choáng váng, không nghĩ tới khi đứng dậy..."
Hóa ra là như vậy, lo lắng trong lòng Cố Tĩnh Trạch tiêu tán đi hơn phân nửa, hơi hơi đứng lên một chút, mới chú ý tới...
Lâm Triệt không mặc quần áo.
Da thịt toàn thân bóng loáng bị ngâm trong nước ấm, giờ trở nên phiếm hồng, dưới tình huống này, đường cong thân thể có lồi có lõm, càng hiện ra rõ ràng trước mắt anh, nhất là phần ngực, bóng loáng làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng không được.
Cố Tĩnh Trạch giật mình, đã cảm thấy một luồng nhiệt xuyên qua đầu, ngay lập tức, dưới bụng cũng sưng lên.
Mạnh mẽ ra lệnh cho bản thân dời ánh mắt khỏi thân thể cô, anh kéo chăn phủ lên cho cô.
Lâm Triệt cũng phát hiện bản thân có chỗ không đúng, lúc này trên mặt cũng hồng giống như muốn nhỏ máu, gắt gao ôm lấy chăn, trong lòng cũng mang theo lo lắng.
"Chẳng lẽ cho tới bây giờ cô chưa từng tắm bồn sao?" Cố Tĩnh Trạch nói: "Ngâm nước một chút lại còn có thể choáng váng."
Lâm Triệt đáp: "Đó là đương nhiên, anh cho là ai đều cũng giống như anh, trời sinh cái gì cũng từng được hưởng thụ chắc, tôi ở Lâm gia luôn luôn ở phòng của nữ giúp việc, nào có chỗ cho tôi tắm bồn."
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thật sâu một cái: "Bây giờ thế nào rồi?"
Lâm Triệt trừng mắt với anh: "Anh quay đi chỗ khác... tôi mặc quần áo."
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ quay đầu đi: "Nên nhìn đều đã nhìn qua rồi."
"Anh..." Lâm Triệt tức giận trên mặt nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phồng lên.
Vội vàng nhanh chóng mặc quần áo vào, mới cảm thấy bản thân có chút cảm giác an toàn.
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này vẫn đỏ sẫm, môi cũng bị nước làm hồng, đang cầm khăn lông lau mái tóc ướt, vài giọt nước chảy xuống từ lọn tóc, rơi trên chiếc cổ trắng ngần của cô.
Yết hầu hơi hơi giật giật, anh cảm thấy thân thể của mình vậy mà đã chậm rãi nóng lên.
Lúc này, tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Anh cầm lấy, nhìn trên màn hình hiện lên hai chữ "Huệ Linh".
Ho khan một tiếng, anh dời ánh mắt khỏi thân thể cô, đưa tay bấm nghe điện thoại.
"Huệ Linh, có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
Lâm Triệt nghe được hai chữ Huệ Linh, cũng quay mặt sang, nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch cầm điện thoại, nghe thấy Mạc Huệ Linh nói: "Tĩnh Trạch, trở về em đã nghĩ lại, lời nói của em hôm nay là hơi quá đáng rồi, anh đừng giận nhé."
Giọng nói của Mạc Huệ Linh rất dịu dàng: "Em cũng chỉ là quá yêu anh, cho nên mới tức giận, chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, anh là người hiểu em nhất, em thật sự không có cảm giác an toàn, em biết anh ở cùng với cô ta, sẽ rất lo lắng, em biết, anh vốn đã quen làm việc không để lại sơ hở, không cho đối phương có cơ hội lợi dụng, anh cũng là vì suy nghĩ cho hai chúng ta, là em không hiểu chuyện rồi."
Nghe Mạc Huệ Linh nói như vậy, Cố Tĩnh Trạch đáp: "Sao lại như vậy được, Huệ Linh, từ lúc vừa mới bắt đầu chuyện này vốn đã là anh làm không tốt, em không cảm giác an toàn cũng đúng thôi, bởi vì anh còn chưa làm đủ."
"Dù sao, cho dù anh quyết định như thế nào, em cũng sẽ luôn ủng hộ anh, anh biết đó, em vĩnh viễn đều đứng ở bên anh."
"Cảm ơn em, Huệ Linh." Anh nói.
Lúc này Lâm Triệt đã lau sạch tóc, chuẩn bị đi lấy máy sấy, nhưng vừa chạm chân xuống, thấy rằng vừa rồi bị ngã nhất định là đập vào chân, cảm thấy hơi đau, khiến cô phát ra tiếng kêu khẽ, bước chân cũng dừng lại ở nơi đó.
Cố Tĩnh Trạch chú ý tới động tác nhỏ của cô, nhíu mày đi qua.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, khả năng vừa rồi bị va vào đâu đó, tôi đi tìm thuốc bôi vào là được rồi." Lâm Triệt vịn vào bàn đứng lên nói.
Sau khi Cố Tĩnh Trạch nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, thấy cô còn muốn đi, bèn đến gần vài bước rồi nói: "Được rồi, cô đừng lộn xộn."
Nói xong, trực tiếp đưa tay ôm trọn vòng eo của cô, ôm luôn người kia vào trong ngực.
"Ai ôi..."
Hai chân cô cách mặt đất một khoảng, nhìn gương mặt cương nghị của Cố Tĩnh Trạch, từ góc độ này, thấy được gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, đường cong hàm dưới đẹp kinh người, phối hợp với cặp mắt thâm thúy kia, cả người hoàn mỹ không chỗ vào đâu được.
Lâm Triệt nói: "Anh làm gì vậy?"
"Cô tốt nhất là không nên động đậy, ngốc muốn chết." Anh nói xong, cúi đầu lườm cô một cái.
Lâm Triệt giật mình, biết là anh đang giúp cô, ngoan ngoãn ngồi im, một cử động cũng không dám, bị anh đặt ngồi một mình ở trên ghế salon, mới giơ chân lên nhìn một chút.
Trên mắt cá chân có một mảnh xanh tím vô cùng dễ thấy.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Thật là kỳ quái, làm thế nào mà cô sống được nhiều năm như vậy, tắm rửa thôi cũng có thể ngã thành như vậy."
Lâm Triệt không phục nói: "Tôi quen những ngày khổ rồi, không hưởng thụ nổi cuộc sống của mợ chủ có được không."
Cố Tĩnh Trạch nhướng mày lên, lại lườm cô một cái: "Vậy thì bây giờ bắt đầu làm quen, dù sao vị trí mợ chủ này, cô còn phải làm thêm vài năm nữa."
Trong lòng Lâm Triệt lại nóng lên lần nữa, nghĩ đến còn phải sống cùng anh thêm vài năm nữa... cô chỉ cảm thấy có chút khó tin.