Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (21).txt
"Này bác, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không trở về, bà dẹp ý định này đi." Lâm Triệt nói.
Trong điện thoại, bởi vì Hàn Thái Anh không thấy được người, cuối cùng không dám phách lối như vậy, giọng điệu còn mang theo mấy phần khuyên giải an ủi nói: "Lâm Triệt, bác cũng là vì muốn tốt cho cháu, Trình gia cũng không có gì không tốt, mặc dù thằng ngốc kia đầu óc có vấn đề, nhưng dù sao thì gia cảnh cũng tốt, cháu gả sang đó, một bước lên trời, lập tức làm bà chủ nhỏ ngay, muốn mua cái gì, nhà bọn họ cũng sẽ không quản cháu, ông xã cháu bị bệnh, cũng không có cách nào quản cháu, đến lúc đó, cả Trình gia đấy còn không phải đều là thiên hạ của cháu sao."
Lâm Triệt cười nhạt: "Nếu tốt như vậy, tại sao bà không để cho Lâm Dư gả qua nhà đó?"
"Còn không phải là vì người ta không chọn trúng Lâm Dư sao." Trong lòng Hàn Thái Anh nghĩ, để cho Lâm Dư gả sang đó? Lâm Dư từ nay về sau là mợ chủ nhà đấy, làm sao có thể gả đến một nhà như vậy được.
Lâm Triệt lạnh lùng nói: "Bà bác, tôi không hiếm lạ gì cái chức mợ chủ nhé, tôi đã cho người trở về lấy đồ của tôi đi, sau này tôi sẽ không về Lâm gia nữa."
Nghe Lâm Triệt đoạn tuyệt như vậy, giọng nói Hàn Thái Anh mới lập tức bén nhọn: "Lâm Triệt, cô thật muốn cắt đứt quan hệ với gia đình này? Được lắm, cô trước khi đi thì cô trả lại chi phí nuôi cô từ nhỏ đến lớn cho tôi, tôi tốn sức nuôi cô lớn lên, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi lại muốn bay đi hả?"
Lâm Triệt im lặng: "Được, không nói tới việc tôi ở nhà như kẻ hầu người hạ phục vụ các người, thì nên cho tôi bao nhiêu tiền, dù sao thì các người cũng cho tôi một chỗ ở, tôi sẽ kiếm tiền từ từ trả lại cho các người."
"Cô... Lâm Triệt, cô sao vậy hả, đừng tưởng rằng tôi không biết chút tâm tư này của cô, cô chạy tới đoàn làm phim của Lâm Lị để làm gì, cô còn muốn so với Lâm Lị à, hay muốn nhân cơ hội khiến cho Tần Khanh chú ý tới cô, có đúng hay không."
"Bác này, trí tưởng tượng của bác cũng phong phú quá rồi đấy." Lâm Triệt lười giải thích với bà ta.
Hàn Thái Anh mắng: "Không nhìn xem cô có chỗ nào có thể so với một đầu ngón tay út của Lâm Lị, vẫn còn trông mong Tần Khanh có thể để cô vào mắt, nếu như cô thật sự không có ý định này, thì cô lập tức rút khỏi đoàn làm phim đi."
Lâm Triệt cau mày nói: "Bà nghĩ cho rõ ràng nhé, đó là công việc của tôi, tôi sẽ không nghe lời bà, bà nói tôi ra là tôi nhất định phải ra chắc."
"Cô..."
Lâm Triệt nói: "Hơn nữa, nếu như sợ tôi chiếm mất Tần Khanh như vậy, tôi sẽ khiến cho con gái bà phải mở to mắt nhìn cho thật kỹ, đến uy hiếp tôi coi là bản lãnh gì!"
Lâm Triệt nói xong, cúp điện thoại.
Ngẩng đầu lên, bất ngờ khi thấy gương mặt Cố Tĩnh Trạch.
Đáy mắt anh đen nhánh, thật giống như nước biển sâu thẳm, mê người và thần bí.
Mặt Lâm Triệt đầy lúng túng, nhìn anh: "Anh làm gì đi lại đều không phát ra tiếng động thế."
"Đi lại không phát ra tiếng động, là dạy dỗ cơ bản, chẳng lẽ ai cũng đều phải giống như cô sao, ầm ầm ĩ ĩ khắp nơi à?" Cố Tĩnh Trạch tiếp tục đi tới, tư thái ưu nhã.
Lâm Triệt im lặng nói: "Dạ dạ dạ, anh có giáo dục nhất, tôi không có giáo dục nhất, thật may là sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ly hôn, nếu không, cả đời bị anh khinh bỉ phẩm chất của mình, tôi thật sự sẽ bị ép điên mất."
Cố Tĩnh Trạch chắp tay sau lưng: "Quả thật như vậy."
"Cái gì?"
"Tôi có giáo dục nhất, cô thiếu giáo dục nhất, quả thật như vậy." Cố Tĩnh Trạch nói.
"Anh..." Lâm Triệt trợn mắt nhìn anh, hừ một tiếng, học theo điệu bộ thục nữ nhỏ bước đi vào.
Cố Tĩnh Trạch nhìn mà thiếu chút nữa phá hỏng hình tượng bật cười.
Lâm Triệt quay đầu nói: "Anh thấy vui vẻ lắm phải không? Tôi học có giống hay không?"
"Ngu xuẩn." Anh nói: "Cô đần như vậy, khó trách hạ thuốc cũng có thể hạ sai người."
" Này, không phải nói, không nói sự kiện kia nữa sao." Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, muốn nói gì, nhưng lại hỏi: "Tần Khanh, là người đàn ông cô thích?"
Nụ cười trên mặt Lâm Triệt lập tức ngưng lại, trong con ngươi thoáng qua một tia khổ sở: "Nói chuyện người trong lòng với vợ của mình, anh không cảm thấy lúng túng sao?"
"Không hề." Anh nói.
"..." Lâm Triệt hết nói nổi: "Được rồi, dù sao... Đúng vậy, thật ra thì nói cho anh cũng không sao cả, dù sao anh cũng không quen biết anh ấy, không phải ai cũng may mắn như anh, người trong lòng, lại cũng trùng hợp thích anh, tôi và anh ấy cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã, nhưng đáng tiếc là, người anh ấy thích lại là Lâm Lị."
Ngẩng đầu lên, Lâm Triệt chống lại đôi con ngươi thâm thúy của Cố Tĩnh Trạch, nhất thời cảm thấy, ánh mắt kia hấp dẫn, dường như muốn xuyên thấu cả người cô vậy.
"Nếu như cô muốn, tôi có thể giúp cô có được anh ta."
"Có được?" Lâm Triệt nghi hoặc nhìn anh: "Có ý gì?"
"Chính là ý đó, chỉ cần cô muốn, tôi có thể khiến cho anh ta thích cô, ở bên cô." giọng Cố Tĩnh Trạch đầy kiên định, mang theo sự bá đạo không ai bằng.
"Ha ha, phải thế nào mới khiến cho anh ấy thích tôi đây." Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Tỷ như, khiến cho anh ta không có cách nào đính hôn với chị cô, tạo áp lực cho anh ta, khiến cho anh ta phải đến bên cô."
"Ha ha, vẫn là thôi đi." Lâm Triệt vội vàng nói: "Có thể khiến cho anh ta nhanh chóng kết hôn với Lâm Lị được không, đỡ cho ai cũng cảm thấy tôi muốn hoành đao đoạt ái*, như vậy tôi cũng rất khó xử." (hoành đao đoạt ái* đại khái là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào ngang nhiên cướp đoạt tình yêu của người khác)
Cố Tĩnh Trạch cau mày: "Như vậy cũng không phải là không thể, nhưng cô chắc chắn mình muốn như vậy sao?"
"Bây giờ tôi cũng đã kết hôn rồi, anh nói cái này với một người phụ nữ đã lập gia đình, tốt hay không đây hả." Lâm Triệt thấy dáng vẻ anh rất nghiêm túc nói về vấn đề này, vội vàng trừng mắt nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không sao cả, tôi đã nói rồi, đoạn hôn nhân này là tôi thúc đẩy, nếu như cô muốn được bồi thường, tôi nhất định sẽ bồi thường cho cô, trong đó, ngoại trừ tiền tài, thì cái này cũng có thể coi là một phần trong đó."
"Thôi đi, bây giờ tôi chỉ cảm thấy, nghe thấy tên anh ta ngần ấy thời gian là đủ rồi, thật ra thì tình yêu chẳng qua cũng là một phần trong cuộc sống mà thôi, nguyện vọng của tôi về sự nghiệp lớn hơn, tôi sẽ đóng phim thật tốt, để bản thân ngày càng tốt hơn, như vậy, mới có người càng tốt hơn nhìn thấy tôi, mới có thể gặp được người đàn ông càng tốt hơn anh ta, đến lúc đó nhiều lắm Tần Khanh chỉ được coi như là một khúc nhạc đệm mà thôi, có ai cả đời mà chưa từng gặp một người rất yêu nhưng không đến được với nhau, có đúng hay không?"
"Tôi chưa từng gặp." Cố Tĩnh Trạch lạnh nhạt nói.
"..." Được rồi, Lâm Triệt im lặng nhìn anh, nhưng, cũng biết, điều anh nói là sự thật.
Lâm Triệt nói: "Được rồi, tôi đi tắm trước."
"Được, nhưng, nếu như cô thay đổi chủ ý, có thể nói cho tôi bất kỳ lúc nào."
"Cảm ơn anh." Lâm Triệt nghĩ, cho dù nói thế nào, anh cũng là muốn giúp cô.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không quan hệ, tôi là ông xã cô, theo lý thì vẫn nên nghĩ cho cô."
"Bao gồm cả việc tìm chồng mới cho vợ sao? Cố Tĩnh Trạch, anh cũng quá tốt rồi đấy." Lâm Triệt không khỏi cười nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt hơi dừng lại trên gương mặt cô, sau một lát mới quay đi: "Không sai, tôi sẽ làm được những gì tôi đã đồng ý với cô." Lúc đầu kết hôn, đã từng qua, sẽ bồi thường cho cô, anh nói được là làm được.
Lâm Triệt giật mình, chỉ cảm thấy, anh đứng thẳng lưng ở nơi đó, lại nói: "Tôi sẽ làm được những gì tôi đã đồng ý với cô" như vậy, cảm giác kia, hấp dẫn đến hết thuốc chữa luôn rồi.
Nghiêng đầu, cô nháy mắt, mới nhàn nhạt cười một tiếng, dù có tốt hơn nữa, thì cũng là của người khác, cô và anh sớm muộn rồi cũng sẽ ly hôn.
Trong điện thoại, bởi vì Hàn Thái Anh không thấy được người, cuối cùng không dám phách lối như vậy, giọng điệu còn mang theo mấy phần khuyên giải an ủi nói: "Lâm Triệt, bác cũng là vì muốn tốt cho cháu, Trình gia cũng không có gì không tốt, mặc dù thằng ngốc kia đầu óc có vấn đề, nhưng dù sao thì gia cảnh cũng tốt, cháu gả sang đó, một bước lên trời, lập tức làm bà chủ nhỏ ngay, muốn mua cái gì, nhà bọn họ cũng sẽ không quản cháu, ông xã cháu bị bệnh, cũng không có cách nào quản cháu, đến lúc đó, cả Trình gia đấy còn không phải đều là thiên hạ của cháu sao."
Lâm Triệt cười nhạt: "Nếu tốt như vậy, tại sao bà không để cho Lâm Dư gả qua nhà đó?"
"Còn không phải là vì người ta không chọn trúng Lâm Dư sao." Trong lòng Hàn Thái Anh nghĩ, để cho Lâm Dư gả sang đó? Lâm Dư từ nay về sau là mợ chủ nhà đấy, làm sao có thể gả đến một nhà như vậy được.
Lâm Triệt lạnh lùng nói: "Bà bác, tôi không hiếm lạ gì cái chức mợ chủ nhé, tôi đã cho người trở về lấy đồ của tôi đi, sau này tôi sẽ không về Lâm gia nữa."
Nghe Lâm Triệt đoạn tuyệt như vậy, giọng nói Hàn Thái Anh mới lập tức bén nhọn: "Lâm Triệt, cô thật muốn cắt đứt quan hệ với gia đình này? Được lắm, cô trước khi đi thì cô trả lại chi phí nuôi cô từ nhỏ đến lớn cho tôi, tôi tốn sức nuôi cô lớn lên, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi lại muốn bay đi hả?"
Lâm Triệt im lặng: "Được, không nói tới việc tôi ở nhà như kẻ hầu người hạ phục vụ các người, thì nên cho tôi bao nhiêu tiền, dù sao thì các người cũng cho tôi một chỗ ở, tôi sẽ kiếm tiền từ từ trả lại cho các người."
"Cô... Lâm Triệt, cô sao vậy hả, đừng tưởng rằng tôi không biết chút tâm tư này của cô, cô chạy tới đoàn làm phim của Lâm Lị để làm gì, cô còn muốn so với Lâm Lị à, hay muốn nhân cơ hội khiến cho Tần Khanh chú ý tới cô, có đúng hay không."
"Bác này, trí tưởng tượng của bác cũng phong phú quá rồi đấy." Lâm Triệt lười giải thích với bà ta.
Hàn Thái Anh mắng: "Không nhìn xem cô có chỗ nào có thể so với một đầu ngón tay út của Lâm Lị, vẫn còn trông mong Tần Khanh có thể để cô vào mắt, nếu như cô thật sự không có ý định này, thì cô lập tức rút khỏi đoàn làm phim đi."
Lâm Triệt cau mày nói: "Bà nghĩ cho rõ ràng nhé, đó là công việc của tôi, tôi sẽ không nghe lời bà, bà nói tôi ra là tôi nhất định phải ra chắc."
"Cô..."
Lâm Triệt nói: "Hơn nữa, nếu như sợ tôi chiếm mất Tần Khanh như vậy, tôi sẽ khiến cho con gái bà phải mở to mắt nhìn cho thật kỹ, đến uy hiếp tôi coi là bản lãnh gì!"
Lâm Triệt nói xong, cúp điện thoại.
Ngẩng đầu lên, bất ngờ khi thấy gương mặt Cố Tĩnh Trạch.
Đáy mắt anh đen nhánh, thật giống như nước biển sâu thẳm, mê người và thần bí.
Mặt Lâm Triệt đầy lúng túng, nhìn anh: "Anh làm gì đi lại đều không phát ra tiếng động thế."
"Đi lại không phát ra tiếng động, là dạy dỗ cơ bản, chẳng lẽ ai cũng đều phải giống như cô sao, ầm ầm ĩ ĩ khắp nơi à?" Cố Tĩnh Trạch tiếp tục đi tới, tư thái ưu nhã.
Lâm Triệt im lặng nói: "Dạ dạ dạ, anh có giáo dục nhất, tôi không có giáo dục nhất, thật may là sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ly hôn, nếu không, cả đời bị anh khinh bỉ phẩm chất của mình, tôi thật sự sẽ bị ép điên mất."
Cố Tĩnh Trạch chắp tay sau lưng: "Quả thật như vậy."
"Cái gì?"
"Tôi có giáo dục nhất, cô thiếu giáo dục nhất, quả thật như vậy." Cố Tĩnh Trạch nói.
"Anh..." Lâm Triệt trợn mắt nhìn anh, hừ một tiếng, học theo điệu bộ thục nữ nhỏ bước đi vào.
Cố Tĩnh Trạch nhìn mà thiếu chút nữa phá hỏng hình tượng bật cười.
Lâm Triệt quay đầu nói: "Anh thấy vui vẻ lắm phải không? Tôi học có giống hay không?"
"Ngu xuẩn." Anh nói: "Cô đần như vậy, khó trách hạ thuốc cũng có thể hạ sai người."
" Này, không phải nói, không nói sự kiện kia nữa sao." Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, muốn nói gì, nhưng lại hỏi: "Tần Khanh, là người đàn ông cô thích?"
Nụ cười trên mặt Lâm Triệt lập tức ngưng lại, trong con ngươi thoáng qua một tia khổ sở: "Nói chuyện người trong lòng với vợ của mình, anh không cảm thấy lúng túng sao?"
"Không hề." Anh nói.
"..." Lâm Triệt hết nói nổi: "Được rồi, dù sao... Đúng vậy, thật ra thì nói cho anh cũng không sao cả, dù sao anh cũng không quen biết anh ấy, không phải ai cũng may mắn như anh, người trong lòng, lại cũng trùng hợp thích anh, tôi và anh ấy cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã, nhưng đáng tiếc là, người anh ấy thích lại là Lâm Lị."
Ngẩng đầu lên, Lâm Triệt chống lại đôi con ngươi thâm thúy của Cố Tĩnh Trạch, nhất thời cảm thấy, ánh mắt kia hấp dẫn, dường như muốn xuyên thấu cả người cô vậy.
"Nếu như cô muốn, tôi có thể giúp cô có được anh ta."
"Có được?" Lâm Triệt nghi hoặc nhìn anh: "Có ý gì?"
"Chính là ý đó, chỉ cần cô muốn, tôi có thể khiến cho anh ta thích cô, ở bên cô." giọng Cố Tĩnh Trạch đầy kiên định, mang theo sự bá đạo không ai bằng.
"Ha ha, phải thế nào mới khiến cho anh ấy thích tôi đây." Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Tỷ như, khiến cho anh ta không có cách nào đính hôn với chị cô, tạo áp lực cho anh ta, khiến cho anh ta phải đến bên cô."
"Ha ha, vẫn là thôi đi." Lâm Triệt vội vàng nói: "Có thể khiến cho anh ta nhanh chóng kết hôn với Lâm Lị được không, đỡ cho ai cũng cảm thấy tôi muốn hoành đao đoạt ái*, như vậy tôi cũng rất khó xử." (hoành đao đoạt ái* đại khái là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào ngang nhiên cướp đoạt tình yêu của người khác)
Cố Tĩnh Trạch cau mày: "Như vậy cũng không phải là không thể, nhưng cô chắc chắn mình muốn như vậy sao?"
"Bây giờ tôi cũng đã kết hôn rồi, anh nói cái này với một người phụ nữ đã lập gia đình, tốt hay không đây hả." Lâm Triệt thấy dáng vẻ anh rất nghiêm túc nói về vấn đề này, vội vàng trừng mắt nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không sao cả, tôi đã nói rồi, đoạn hôn nhân này là tôi thúc đẩy, nếu như cô muốn được bồi thường, tôi nhất định sẽ bồi thường cho cô, trong đó, ngoại trừ tiền tài, thì cái này cũng có thể coi là một phần trong đó."
"Thôi đi, bây giờ tôi chỉ cảm thấy, nghe thấy tên anh ta ngần ấy thời gian là đủ rồi, thật ra thì tình yêu chẳng qua cũng là một phần trong cuộc sống mà thôi, nguyện vọng của tôi về sự nghiệp lớn hơn, tôi sẽ đóng phim thật tốt, để bản thân ngày càng tốt hơn, như vậy, mới có người càng tốt hơn nhìn thấy tôi, mới có thể gặp được người đàn ông càng tốt hơn anh ta, đến lúc đó nhiều lắm Tần Khanh chỉ được coi như là một khúc nhạc đệm mà thôi, có ai cả đời mà chưa từng gặp một người rất yêu nhưng không đến được với nhau, có đúng hay không?"
"Tôi chưa từng gặp." Cố Tĩnh Trạch lạnh nhạt nói.
"..." Được rồi, Lâm Triệt im lặng nhìn anh, nhưng, cũng biết, điều anh nói là sự thật.
Lâm Triệt nói: "Được rồi, tôi đi tắm trước."
"Được, nhưng, nếu như cô thay đổi chủ ý, có thể nói cho tôi bất kỳ lúc nào."
"Cảm ơn anh." Lâm Triệt nghĩ, cho dù nói thế nào, anh cũng là muốn giúp cô.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Không quan hệ, tôi là ông xã cô, theo lý thì vẫn nên nghĩ cho cô."
"Bao gồm cả việc tìm chồng mới cho vợ sao? Cố Tĩnh Trạch, anh cũng quá tốt rồi đấy." Lâm Triệt không khỏi cười nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt hơi dừng lại trên gương mặt cô, sau một lát mới quay đi: "Không sai, tôi sẽ làm được những gì tôi đã đồng ý với cô." Lúc đầu kết hôn, đã từng qua, sẽ bồi thường cho cô, anh nói được là làm được.
Lâm Triệt giật mình, chỉ cảm thấy, anh đứng thẳng lưng ở nơi đó, lại nói: "Tôi sẽ làm được những gì tôi đã đồng ý với cô" như vậy, cảm giác kia, hấp dẫn đến hết thuốc chữa luôn rồi.
Nghiêng đầu, cô nháy mắt, mới nhàn nhạt cười một tiếng, dù có tốt hơn nữa, thì cũng là của người khác, cô và anh sớm muộn rồi cũng sẽ ly hôn.
Bình luận facebook