Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (37).txt
- Đương nhiên, tôi đây là thuần thiên nhiên! Hình đào mật, cứng mềm vừa phải, lớn nhỏ thích hợp, tôi đây không cần phải nâng! Hơn nữa hiện tại nâng cũng quá rõ ràng, nằm xuống lập tức sẽ lộ tẩy, tôi nói cho anh biết, nghe nói ngực nâng, sau khi nằm xuống, sẽ không đều, bởi vì thời điểm làm chính là hình vòm!
- ...
Cố Tĩnh Trạch lại càng không tự biết nhìn ngực của cô một chút.
Mất tự nhiên chuyển ánh mắt đi, anh nói:
- Cô đúng là biết thật nhiều.
- Đó là đương nhiên rồi.
Lâm Triệt nói:
- Về phương diện kiến thức tôi thập phần rộng lớn.
Nói qua, Lâm Triệt mất tự nhiên sờ sờ chân bản thân, Cố Tĩnh Trạch nghĩ đến chân cô vừa mới đau, lo lắng có đ-ng tới chân của cô hay không, nhanh chóng nói:
- Được rồi, cô đừng nhích tới nhích lui, tôi đến nhìn chân của cô.
Cô ngồi ở trên giường, anh nửa ngồi xổm xuống, mở quần của cô, nhìn miệng vết thương của cô, sợ cô đau, cẩn thận sờ sờ:
- Như thế nào?
Lâm Triệt cảm thấy hoàn hảo, không có cảm giác gì:
- Hẳn là không có việc gì, chỉ là lúc nãy chân chạm xuống mặt đất còn có thể chút đau mà thôi.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Vậy cô liền thành thật một chút.
Lâm Triệt nghĩ, vừa mới không phải là nhất thời sốt ruột thôi sao.
Ai bảo anh bỗng nhiên không để ý người ta.
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lại vẫn liếc mắt một cái liền chú ý đến ngực của cô, trước kia không phát hiện ra, giờ phút này mới bỗng nhiên cảm thấy, theo phương hướng nhìn này, ngực của cô quả thật rất đẹp mắt, hai cái đều thủy chung nảy nở, thoạt nhìn mượt mà đáng yêu, không lớn không nhỏ, một bàn tay vừa vặn có thể nắm giữ.
Nhớ tới cô nói cái gì hình dạng đào mật...
Còn giống như thực sự có chút ý tứ như vậy.
Anh có chút tò mò, thật sự sờ lên, có phải đúng thật mềm mại như lời cô nói không. (Anna: trời đất ơi, không thể tin được...không phải anh đã từng rồi sao?)
Bụng dưới cứng ngắc, anh bỗng nhiên cảm thấy bản thân thế nhưng lại có cảm giác.
Anh nhàn nhạt đứng dậy, nghiêm mặt quay đầu đi, tự trách mình đây đến cùng là như thế nào.
Phát hiện sắc mặt của anh lại trầm xuống, Lâm Triệt cho rằng anh lại phát bệnh rồi.
Có chút lo lắng nhìn anh, cô khẩn trương hỏi:
- Như thế nào, Cố Tĩnh Trạch, cảm giác không tốt sao? Muốn kêu bác sĩ hay không? Sớm biết rằng vậy tôi đã không chạm vào anh rồi.
Người phụ nữ ngốc này.
Cô cho rằng anh luôn trốn tránh, là vì bệnh của anh sao?
Nhưng mà, hiện tại chứng mẫn cảm của anh là thứ yếu, quan trọng hơn là bệnh khác.
Một loại bệnh khiến anh có chút bất ngờ, khiến anh hiện tại thật phiền chán.
Anh cảm thấy anh hiện tại thật sự muốn hỏi Trần Vũ Thịnh một chút, anh có phải bệnh của anh lại có khác thường không, bệnh có biến chứng, bằng không anh tại sao có thể như vậy.
Mặc kệ người phụ nữ ngốc này, anh quay đầu nói:
- Được rồi, tôi không sao, ngủ đi.
Lâm Triệt nói:
- Vậy anh buổi tối còn có thể cùng tôi ngủ chung một cái giường sao? Hay là anh muốn đi ra ngoài ngủ.
Nhìn giường này, anh có chút cảm giác luyến tiếc rời đi, do dự một chút, mới nói:
- Đều mấy giờ rồi, còn đi nơi nào ngủ, tạm thời ở trong này mấy tiếng là tốt rồi.
[Anna: thích chết đi được còn giả bộ gì nữa.
Cố Tĩnh Trạch: cô còn muốn làm nữa không?
Anna: Dạ em hiểu. chạy nhanh]
Lâm Triệt "a" một tiếng, nhích sang một bên.
Cô dù sao cũng không hề gì, chỉ cần anh không sẽ cảm thấy cùng cô ở trên một cái giường sẽ không thoải mái là được.
Giờ phút này, cô cảm giác đang chăm sóc bệnh nhân.
Tuy rằng giống như người đến bệnh viện là cô.
Lâm Triệt nằm xuống, vẫn là đem gối đầu đặt ở giữa, Cố Tĩnh Trạch nhìn nghĩ rằng, cái gối này đặt cũng như không đặt, kỳ thực cũng không dùng được gì, nhưng mà vẫn không nói ra.
Anh phát hiện trong lòng mình thậm chí có một chút chờ mong.
Nếu cô đang ngủ lại lộn xộn, có phải bỗng chốc ghé vào trên thân anh hay không.
Sau đó, anh có thể cảm thụ một chút, đến cùng ngực hình dạng đào mật như cô nói, là cái cảm giác gì...
Hai người cùng nhau nằm ở trên giường, đèn không có tắt, cô nằm ở nơi đó chơi di động, di động vang lên, cô nhìn đến tin nhắn trong nhóm bạn tốt.
Lúc mở ra vừa thấy, lại là Cố Tĩnh Dư.
Không khỏi có chút sững sờ, nhưng mà vẫn nhanh chóng trả lời.
Vừa trả lời xong, anh lập tức phát tin nhắn đến, hỏi cô:
- Còn chưa ngủ sao?
Lâm Triệt vội hỏi:
- Cố đại minh tinh, anh sao thêm tôi.
Lâm Triệt nghĩ, có lẽ chẳng lẽ là vì nói chuyện scandal.
Vì thế vội hỏi:
- Có phải nói về scandal không, các anh muốn xử lý?
Nhớ được Cố Tĩnh Dư là rất ít khi có loại scandal này, có người nói Cố Tĩnh Dư bản thân là thật phản cảm với scandal, cho nên vừa có chút scandal, sẽ bắt đầu trấn áp.
Cố Tĩnh Dư lại lập tức hồi âm:
- Scandal muốn xử lý để làm gì?
Lâm Triệt có chút ngay thẳng:
- Đương nhiên, anh không nhìn bọn họ có bao nhiêu quá đáng sao?
- Thấy được.
- Này vì sao không xử lý?
- Xử lý có ích lợi gì, đừng để ý sao, quá vài ngày là hết.
- ...
Đây có chút không giống tác phong bình thường của Cố Tĩnh Dư.
- Nhưng mà bọn họ thật sự là quá đáng, hơn nữa nói khoa trương như vậy, truyền đến truyền đi không tốt lắm đâu.
Lâm Triệt nhanh chóng nói.
- Tôi cũng không để ý, cô để ý cái gì.
Buồn bực, Lâm Triệt thật muốn mắng chửi người.
Anh đúng là không quan tâm, bởi vì người bị mắng không phải là anh.
Nhưng mà cô lại bị mắng thảm, hiện tại dọa cũng không dám mở Microblogging, vừa mở ra chính là tiếng mắng giống như thủy triều, cái sau còn khó nghe so cái trước.
- Không được Cố Tĩnh Dư đại minh tinh anh nhất định phải cứu tôi, anh không ra mặt xử lý, chuyện này khẳng định còn muốn tiếp tục chuyển biến xấu.
Lâm Triệt vội nói.
Cố Tĩnh Dư lại vẫn là một nhịp điệu đáp lại:
- Thế nào chuyển biến xấu, tôi cảm thấy vô cùng tốt.
- Tốt cái rắm, tôi bị mắng thảm.
- Mắng vài ngày sẽ không mắng nữa.
- Không được!
Dần dần, Lâm Triệt không tự chủ được nói với anh cũng trở nên thập phần tùy tiện.
- Này bằng không, ngày mai tôi phát Microblogging, nói bọn họ không cần mắng cô, có việc gì nhằm vào tôi.
Lâm Triệt nhìn tin nhắn trả lời của anh, kém chút té xỉu.
- Cái này tôi càng bị lợi hại hơn.
- Vậy cô muốn tôi làm sao bây giờ.
- Anh nói, chúng ta chỉ là bạn bè cùng tổ kịch, mới nhận thức không vài ngày, bọn họ là ở nhìn hình nói, đều là giả.
Này vốn cũng là sự thật.
Ai biết Cố Tĩnh Dư lại nói:
- Này nhỡ đâu về sau chúng tôi thực sự ở cùng nhau, lục ra mấy bài đăng này, chẳng phải là tự mình đánh mặt mình?
- ...
Ai muốn thật sự ở cùng với anh hả.
- Chúng ta đương nhiên sẽ không ở cùng nhau, anh yên tâm, anh nhất định sẽ không bị mất mặt.
Lâm Triệt vội nói.
Cố Tĩnh Dư lúc này gửi biểu cảm khóc:
- Cô như vậy thật là làm tổn thương tôi.
- Tổn thương thì tổn thương, dù sao anh cần phải xử lý tốt cho tôi!
- Thật là, cô làm sao biết về sau cô sẽ không hối hận cô hôm nay đối với tôi vô tình như vậy, ai biết cô về sau có phải bỗng nhiên say đắm tôi hay không, muốn chết muốn sống phải gả cho tôi.
- Cút đi, đó là không có khả năng!
- Sao không có khả năng, hết thảy đều có khả năng.
Lâm Triệt không nói gì nhìn tin nhắn trả lời của anh, biết anh đang là cố ý đùa cô, anh là không có khả năng đi xử lý tốt chuyện này.
Vì thế trực tiếp nhắn tin trả lời anh:
- Anh đi chết đi, đừng chậm trễ tôi ngủ.
Sau đó trực tiếp không để ý đến anh nữa.
- ...
Cố Tĩnh Trạch lại càng không tự biết nhìn ngực của cô một chút.
Mất tự nhiên chuyển ánh mắt đi, anh nói:
- Cô đúng là biết thật nhiều.
- Đó là đương nhiên rồi.
Lâm Triệt nói:
- Về phương diện kiến thức tôi thập phần rộng lớn.
Nói qua, Lâm Triệt mất tự nhiên sờ sờ chân bản thân, Cố Tĩnh Trạch nghĩ đến chân cô vừa mới đau, lo lắng có đ-ng tới chân của cô hay không, nhanh chóng nói:
- Được rồi, cô đừng nhích tới nhích lui, tôi đến nhìn chân của cô.
Cô ngồi ở trên giường, anh nửa ngồi xổm xuống, mở quần của cô, nhìn miệng vết thương của cô, sợ cô đau, cẩn thận sờ sờ:
- Như thế nào?
Lâm Triệt cảm thấy hoàn hảo, không có cảm giác gì:
- Hẳn là không có việc gì, chỉ là lúc nãy chân chạm xuống mặt đất còn có thể chút đau mà thôi.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Vậy cô liền thành thật một chút.
Lâm Triệt nghĩ, vừa mới không phải là nhất thời sốt ruột thôi sao.
Ai bảo anh bỗng nhiên không để ý người ta.
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lại vẫn liếc mắt một cái liền chú ý đến ngực của cô, trước kia không phát hiện ra, giờ phút này mới bỗng nhiên cảm thấy, theo phương hướng nhìn này, ngực của cô quả thật rất đẹp mắt, hai cái đều thủy chung nảy nở, thoạt nhìn mượt mà đáng yêu, không lớn không nhỏ, một bàn tay vừa vặn có thể nắm giữ.
Nhớ tới cô nói cái gì hình dạng đào mật...
Còn giống như thực sự có chút ý tứ như vậy.
Anh có chút tò mò, thật sự sờ lên, có phải đúng thật mềm mại như lời cô nói không. (Anna: trời đất ơi, không thể tin được...không phải anh đã từng rồi sao?)
Bụng dưới cứng ngắc, anh bỗng nhiên cảm thấy bản thân thế nhưng lại có cảm giác.
Anh nhàn nhạt đứng dậy, nghiêm mặt quay đầu đi, tự trách mình đây đến cùng là như thế nào.
Phát hiện sắc mặt của anh lại trầm xuống, Lâm Triệt cho rằng anh lại phát bệnh rồi.
Có chút lo lắng nhìn anh, cô khẩn trương hỏi:
- Như thế nào, Cố Tĩnh Trạch, cảm giác không tốt sao? Muốn kêu bác sĩ hay không? Sớm biết rằng vậy tôi đã không chạm vào anh rồi.
Người phụ nữ ngốc này.
Cô cho rằng anh luôn trốn tránh, là vì bệnh của anh sao?
Nhưng mà, hiện tại chứng mẫn cảm của anh là thứ yếu, quan trọng hơn là bệnh khác.
Một loại bệnh khiến anh có chút bất ngờ, khiến anh hiện tại thật phiền chán.
Anh cảm thấy anh hiện tại thật sự muốn hỏi Trần Vũ Thịnh một chút, anh có phải bệnh của anh lại có khác thường không, bệnh có biến chứng, bằng không anh tại sao có thể như vậy.
Mặc kệ người phụ nữ ngốc này, anh quay đầu nói:
- Được rồi, tôi không sao, ngủ đi.
Lâm Triệt nói:
- Vậy anh buổi tối còn có thể cùng tôi ngủ chung một cái giường sao? Hay là anh muốn đi ra ngoài ngủ.
Nhìn giường này, anh có chút cảm giác luyến tiếc rời đi, do dự một chút, mới nói:
- Đều mấy giờ rồi, còn đi nơi nào ngủ, tạm thời ở trong này mấy tiếng là tốt rồi.
[Anna: thích chết đi được còn giả bộ gì nữa.
Cố Tĩnh Trạch: cô còn muốn làm nữa không?
Anna: Dạ em hiểu. chạy nhanh]
Lâm Triệt "a" một tiếng, nhích sang một bên.
Cô dù sao cũng không hề gì, chỉ cần anh không sẽ cảm thấy cùng cô ở trên một cái giường sẽ không thoải mái là được.
Giờ phút này, cô cảm giác đang chăm sóc bệnh nhân.
Tuy rằng giống như người đến bệnh viện là cô.
Lâm Triệt nằm xuống, vẫn là đem gối đầu đặt ở giữa, Cố Tĩnh Trạch nhìn nghĩ rằng, cái gối này đặt cũng như không đặt, kỳ thực cũng không dùng được gì, nhưng mà vẫn không nói ra.
Anh phát hiện trong lòng mình thậm chí có một chút chờ mong.
Nếu cô đang ngủ lại lộn xộn, có phải bỗng chốc ghé vào trên thân anh hay không.
Sau đó, anh có thể cảm thụ một chút, đến cùng ngực hình dạng đào mật như cô nói, là cái cảm giác gì...
Hai người cùng nhau nằm ở trên giường, đèn không có tắt, cô nằm ở nơi đó chơi di động, di động vang lên, cô nhìn đến tin nhắn trong nhóm bạn tốt.
Lúc mở ra vừa thấy, lại là Cố Tĩnh Dư.
Không khỏi có chút sững sờ, nhưng mà vẫn nhanh chóng trả lời.
Vừa trả lời xong, anh lập tức phát tin nhắn đến, hỏi cô:
- Còn chưa ngủ sao?
Lâm Triệt vội hỏi:
- Cố đại minh tinh, anh sao thêm tôi.
Lâm Triệt nghĩ, có lẽ chẳng lẽ là vì nói chuyện scandal.
Vì thế vội hỏi:
- Có phải nói về scandal không, các anh muốn xử lý?
Nhớ được Cố Tĩnh Dư là rất ít khi có loại scandal này, có người nói Cố Tĩnh Dư bản thân là thật phản cảm với scandal, cho nên vừa có chút scandal, sẽ bắt đầu trấn áp.
Cố Tĩnh Dư lại lập tức hồi âm:
- Scandal muốn xử lý để làm gì?
Lâm Triệt có chút ngay thẳng:
- Đương nhiên, anh không nhìn bọn họ có bao nhiêu quá đáng sao?
- Thấy được.
- Này vì sao không xử lý?
- Xử lý có ích lợi gì, đừng để ý sao, quá vài ngày là hết.
- ...
Đây có chút không giống tác phong bình thường của Cố Tĩnh Dư.
- Nhưng mà bọn họ thật sự là quá đáng, hơn nữa nói khoa trương như vậy, truyền đến truyền đi không tốt lắm đâu.
Lâm Triệt nhanh chóng nói.
- Tôi cũng không để ý, cô để ý cái gì.
Buồn bực, Lâm Triệt thật muốn mắng chửi người.
Anh đúng là không quan tâm, bởi vì người bị mắng không phải là anh.
Nhưng mà cô lại bị mắng thảm, hiện tại dọa cũng không dám mở Microblogging, vừa mở ra chính là tiếng mắng giống như thủy triều, cái sau còn khó nghe so cái trước.
- Không được Cố Tĩnh Dư đại minh tinh anh nhất định phải cứu tôi, anh không ra mặt xử lý, chuyện này khẳng định còn muốn tiếp tục chuyển biến xấu.
Lâm Triệt vội nói.
Cố Tĩnh Dư lại vẫn là một nhịp điệu đáp lại:
- Thế nào chuyển biến xấu, tôi cảm thấy vô cùng tốt.
- Tốt cái rắm, tôi bị mắng thảm.
- Mắng vài ngày sẽ không mắng nữa.
- Không được!
Dần dần, Lâm Triệt không tự chủ được nói với anh cũng trở nên thập phần tùy tiện.
- Này bằng không, ngày mai tôi phát Microblogging, nói bọn họ không cần mắng cô, có việc gì nhằm vào tôi.
Lâm Triệt nhìn tin nhắn trả lời của anh, kém chút té xỉu.
- Cái này tôi càng bị lợi hại hơn.
- Vậy cô muốn tôi làm sao bây giờ.
- Anh nói, chúng ta chỉ là bạn bè cùng tổ kịch, mới nhận thức không vài ngày, bọn họ là ở nhìn hình nói, đều là giả.
Này vốn cũng là sự thật.
Ai biết Cố Tĩnh Dư lại nói:
- Này nhỡ đâu về sau chúng tôi thực sự ở cùng nhau, lục ra mấy bài đăng này, chẳng phải là tự mình đánh mặt mình?
- ...
Ai muốn thật sự ở cùng với anh hả.
- Chúng ta đương nhiên sẽ không ở cùng nhau, anh yên tâm, anh nhất định sẽ không bị mất mặt.
Lâm Triệt vội nói.
Cố Tĩnh Dư lúc này gửi biểu cảm khóc:
- Cô như vậy thật là làm tổn thương tôi.
- Tổn thương thì tổn thương, dù sao anh cần phải xử lý tốt cho tôi!
- Thật là, cô làm sao biết về sau cô sẽ không hối hận cô hôm nay đối với tôi vô tình như vậy, ai biết cô về sau có phải bỗng nhiên say đắm tôi hay không, muốn chết muốn sống phải gả cho tôi.
- Cút đi, đó là không có khả năng!
- Sao không có khả năng, hết thảy đều có khả năng.
Lâm Triệt không nói gì nhìn tin nhắn trả lời của anh, biết anh đang là cố ý đùa cô, anh là không có khả năng đi xử lý tốt chuyện này.
Vì thế trực tiếp nhắn tin trả lời anh:
- Anh đi chết đi, đừng chậm trễ tôi ngủ.
Sau đó trực tiếp không để ý đến anh nữa.