Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (39).txt
Hai ngày sau, tin tức quả nhiên dần dần biến mất, nhưng mà dư âm vẫn còn, Microblogging của Lâm Triệt vẫn chật ních như cũ, nhưng mà lượng fan vẫn luôn tăng lên, cho dù không bị mắng, cũng trong công việc lần đầu tiên có chút nổi tiếng, nhìn như lần đầu tiên cảm giác có chút tồn tại.
Mà lúc này, bác gái bỗng nhiên gọi điện thoại cho Lâm Triệt, nói với cô:
- Tiệc đính hôn của chị mày cùng Tần Khanh, chủ nhật này, mày có thể rút ra ít thời gian đến đây?
Trong lòng Lâm Triệt bị kiềm hãm.
Bọn họ muốn chính thức đính hôn sao?
Cổ tay Lâm Triệt nắm di động khẽ run, nhưng mà, lại vẫn cố giả bộ trấn định, nói với Hàn Thái Anh trong điện thoại:
- Tôi đi làm gì, bác gái là đang mời tôi?
Cô đương nhiên không muốn đi, vừa không muốn trở về nhìn sắc mặt người trong nhà, cũng không muốn... nhìn thấy Tần Khanh rốt cục cũng muốn cưới người khác.
Hàn Thái Anh hừ một tiếng nói:
- Thế nào, mày không dám tới? Mày chớ không phải là thật sự còn tâm tư gì với Tần Khanh chứ, vậy mày càng phải đến đây, nhìn để tâm tư đó chết đi.
- Bác gái bác muốn nói như vậy, tôi cũng không có biện pháp.
- Ai ôi, là tao nói như vậy đó, cũng là trong lòng mày nghĩ như vậy, mấy ngày nay nhìn mày vì so với Lâm Lỵ, cũng là thực dùng sức, đều chạy tới lôi kéo Cố Tĩnh Dư làm quen, đáng tiếc, Cố Tĩnh Dư người ta căn bản mặc kệ mày, không phải hai ngày này liền đem tin tức áp xuống sao, lúc này hôn lễ của Lâm Lỵ, khẳng định phóng viên sẽ đến, mày rất dễ dàng có chút cơ hội lộ diện, không đến dính lên đầu đề.
Lâm Triệt nghe lời nói của Hàn Thái Anh, trong lòng nghĩ, sức tưởng tượng của bà ta thật đúng phong phú.
Tuy rằng không biết có phải do Cố Tĩnh Dư áp chế tin tức không, nhưng mà, cô có thể xác định, Cố Tĩnh Dư mới không nói cô như vậy.
Hàn Thái Anh cuối cùng nói:
- Dù sao tới hay không tùy mày, thực sự cảm thấy không muốn nhìn Tần Khanh cưới Lâm Lỵ, mày cũng không cần đến đây.
Lâm Triệt nghe bà ta cúp điện thoại, ngồi ở chỗ kia, cũng không khỏi lạnh một lúc lâu.
Thẳng đến khi Cố Tĩnh Trạch đi vào, nhìn Lâm Triệt đang ngẩn người, đi tới nói:
- Như thế nào? Nơi nào đau sao?
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Kỳ thực, tôi rất đồng tình với Mạc tiểu thư.
Sóng mắt Cố Tĩnh Trạch dồn dập, nhìn Lâm Triệt, không biết cô sao bỗng nhiên lại nhắc tới Mạc Huệ Linh.
- Cô sao thế?
Lâm Triệt ôm gối ôm, ngồi ở chỗ kia:
- Cô ấy nhìn tôi ở cùng với anh, nhất định sẽ rất đau lòng, nhìn người mình yêu mến, ở cùng với người khác, bản thân lại bất lực, còn muốn làm bộ như hào phóng, làm bộ như không cần, kỳ thực, có lẽ giữa khuya nằm mơ, bản thân một mình đều ở trong chăn khóc, khổ sở, nhưng mà anh lại ở bên cạnh người phụ nữ khác.
Lâm Triệt nói xong, cúi đầu hạ mắt, lông mi dài dài như hương nhắm lại một nửa, khẽ che đôi mắt sáng, trên mặt như gốm sứ trắng, một mảnh đau khổ, đau thương giống như dòng chảy róc rách, nhẹ nhàng bao phủ cặp mắt vốn trong sáng kia.
Cô cười cười, tuy rằng mi mày cong cong, lại càng làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Cô giống như đang nói Mạc Huệ Linh, nhưng mà bản thân lại ưu thương.
Cố Tĩnh Trạch nhìn ánh mắt cô, trong lòng không biết thế nào có chút chua xót, cảm thấy cô không phải là đang nói Mạc Huệ Linh, mà là đang nói bản thân.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi nhíu mày nói:
- Chuyện tôi cùng Huệ Linh, sẽ không cần cô quan tâm như vậy.
Lâm Triệt hừ một tiếng, nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Đàn ông quả nhiên cũng không là thứ tốt, hừ.
- ...
Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Thật sự là một người phụ nữ không tim không phổi.
Nhưng mà, mày vẫn là nhíu lại, anh biết cô có chỗ không đúng, anh muốn biết cô đến cùng là như thế nào.
Trong phòng sách, anh nhìn Tần Hạo:
- Tra như thế nào?
Tần Hạo nói:
- Tiên sinh, tuy rằng không biết có phải như vậy không, nhưng mà, chủ nhật này đại tiểu thư Lâm gia Lâm Lỵ cùng thiếu gia Tần gia Tần Khanh đính hôn.
Tần Khanh?
Chính là người kia, là người đàn ông cô vẫn luôn thích?
Mày Cố Tĩnh Trạch nhíu chặt lại, biểu cảm âm trầm trên mặt giữ kín như bưng.
Quả nhiên, vừa mới cô nói không phải chuyện của Huệ Linh và anh, mà là nói người đàn ông này...
Cô chẳng lẽ còn khổ sở vì người đàn ông này?
Cố Tĩnh Trạch không biết thế nào, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
Cô mỗi ngày ở trên giường, cho tới bây giờ ngủ đều sớm hơn anh, thế nhưng mà còn không biết xấu hổ nói bản thân giữa khuya nằm mơ ở trong chăn khóc?
Không biết thế nào, tâm tình càng thêm phiền chán, anh vẫy vẫy tay cho Tần Hạo đi ra ngoài.
Tần Hạo nói:
- Tiên sinh, này...
- Cút.
Tần Hạo liền phát hoảng, chạy nhanh đi ra.
Cho nên, Lâm Triệt vẫn là quyết định đi tham gia.
Để công ty hỗ trợ mượn lễ phục, Du Mẫn Mẫn nghe nói phải đi hôn lễ của Lâm Lỵ, lúc này hào phóng nói hỗ trợ mượn.
Bởi vì Lâm Lỵ dù sao cũng là minh tinh, hôn sự cùng Tần Khanh, cũng vì không ít người nói chuyện say sưa, phỏng chừng hôm đó sẽ có không ít truyền thông đến, nhân cơ hội có thể có một cơ hội hấp thụ ánh sáng, Du Mẫn Mẫn đương nhiên rất vui vẻ.
Hôm đính hôn, bầu trời quang đãng.
Nhưng mà tâm tình Lâm Triệt, cũng là thấp đến tận đáy cốc.
Đón xe đến hiện trường lễ đính hôn, cô xuống xe, liền nhìn thấy cửa khách sạn rực rỡ hoa lệ, vài chữ to rạng rỡ phát sáng, Lâm Lỵ Tần Khanh trăm năm hạnh phúc.
Trăm năm hạnh phúc...
Nuốt chua sót xuống, cô nói với chính mình, không cần nhìn anh, không cần lại nghĩ đến anh, hôm nay đi qua, anh sẽ không còn là thiếu niên trong giấc mộng niên thiếu của mình nữa, mà là chồng chưa cưới của người khác.
Xuống xe, cô ngồi ở trên xe lăn, tuy rằng hiện tại đi không đau như vậy, nhưng mà tới tham gia lễ đính hôn, cô cũng không muốn đi khập khiễng, còn không bằng cứ như vậy ngồi lên xe lăn sẽ tốt hơn.
Một bộ lễ phục màu lam, cô đi vào khách sạn, còn chưa vào đến cửa, đã bị phóng viên ở cửa khách sạn phát hiện bóng dáng của cô.
Lâm Triệt, nhìn, người kia là Lâm Triệt.
Lâm Triệt còn đang sững sờ, liền nhìn thấy vài cái camera chụp ảnh cô, phóng viên chen chúc đi lại, bị bảo an khách sạn ngăn cản, lại vẫn kích động hỏi Lâm Triệt:
- Tới tham gia lễ đính hôn của chị sao, cô cùng Lâm Lỵ là chị em ruột, đúng không?
Lâm Triệt chỉ có thể hào phóng cười cười.
Phóng viên đối với tươi cười của cô mãnh liệt chụp, lại hỏi tiếp:
- Lần này cùng Lâm Lỵ ở trong phim truyền hình mới có đoạn diễn chung không, hai chị em cùng diễn có cảm giác gì?
- Lâm Lỵ có mời người tổ kịch đến không?
- Cố Tĩnh Dư cũng được mời sao, anh sẽ cùng nhau tới sao?
- Lâm Triệt, có bí mật liên lạc với Cố Tĩnh Dư không?
Lâm Triệt lần đầu tiên bị vây như vậy, cũng không nghĩ tới, bản thân bởi vì sự kiện scandal kia, thế nhưng lại đã có thể bị phóng viên bỗng chốc nhận ra.
Bên trong, Hàn Thái Anh liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt bên ngoài, đang ở bị phóng viên bao vây vào không được.
Nhìn tinh thần nhiệt tình này, trên mặt Hàn Thái Anh là trầm xuống.
Lâm Triệt này, đang tính cái gì vậy, thế nhưng còn có phóng viên vây quanh, bộ dáng nhìn nở mày nở mặt như vậy.
Cô là cố ý tới cướp đoạt nổi bật à.
Mà lúc này, bác gái bỗng nhiên gọi điện thoại cho Lâm Triệt, nói với cô:
- Tiệc đính hôn của chị mày cùng Tần Khanh, chủ nhật này, mày có thể rút ra ít thời gian đến đây?
Trong lòng Lâm Triệt bị kiềm hãm.
Bọn họ muốn chính thức đính hôn sao?
Cổ tay Lâm Triệt nắm di động khẽ run, nhưng mà, lại vẫn cố giả bộ trấn định, nói với Hàn Thái Anh trong điện thoại:
- Tôi đi làm gì, bác gái là đang mời tôi?
Cô đương nhiên không muốn đi, vừa không muốn trở về nhìn sắc mặt người trong nhà, cũng không muốn... nhìn thấy Tần Khanh rốt cục cũng muốn cưới người khác.
Hàn Thái Anh hừ một tiếng nói:
- Thế nào, mày không dám tới? Mày chớ không phải là thật sự còn tâm tư gì với Tần Khanh chứ, vậy mày càng phải đến đây, nhìn để tâm tư đó chết đi.
- Bác gái bác muốn nói như vậy, tôi cũng không có biện pháp.
- Ai ôi, là tao nói như vậy đó, cũng là trong lòng mày nghĩ như vậy, mấy ngày nay nhìn mày vì so với Lâm Lỵ, cũng là thực dùng sức, đều chạy tới lôi kéo Cố Tĩnh Dư làm quen, đáng tiếc, Cố Tĩnh Dư người ta căn bản mặc kệ mày, không phải hai ngày này liền đem tin tức áp xuống sao, lúc này hôn lễ của Lâm Lỵ, khẳng định phóng viên sẽ đến, mày rất dễ dàng có chút cơ hội lộ diện, không đến dính lên đầu đề.
Lâm Triệt nghe lời nói của Hàn Thái Anh, trong lòng nghĩ, sức tưởng tượng của bà ta thật đúng phong phú.
Tuy rằng không biết có phải do Cố Tĩnh Dư áp chế tin tức không, nhưng mà, cô có thể xác định, Cố Tĩnh Dư mới không nói cô như vậy.
Hàn Thái Anh cuối cùng nói:
- Dù sao tới hay không tùy mày, thực sự cảm thấy không muốn nhìn Tần Khanh cưới Lâm Lỵ, mày cũng không cần đến đây.
Lâm Triệt nghe bà ta cúp điện thoại, ngồi ở chỗ kia, cũng không khỏi lạnh một lúc lâu.
Thẳng đến khi Cố Tĩnh Trạch đi vào, nhìn Lâm Triệt đang ngẩn người, đi tới nói:
- Như thế nào? Nơi nào đau sao?
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Kỳ thực, tôi rất đồng tình với Mạc tiểu thư.
Sóng mắt Cố Tĩnh Trạch dồn dập, nhìn Lâm Triệt, không biết cô sao bỗng nhiên lại nhắc tới Mạc Huệ Linh.
- Cô sao thế?
Lâm Triệt ôm gối ôm, ngồi ở chỗ kia:
- Cô ấy nhìn tôi ở cùng với anh, nhất định sẽ rất đau lòng, nhìn người mình yêu mến, ở cùng với người khác, bản thân lại bất lực, còn muốn làm bộ như hào phóng, làm bộ như không cần, kỳ thực, có lẽ giữa khuya nằm mơ, bản thân một mình đều ở trong chăn khóc, khổ sở, nhưng mà anh lại ở bên cạnh người phụ nữ khác.
Lâm Triệt nói xong, cúi đầu hạ mắt, lông mi dài dài như hương nhắm lại một nửa, khẽ che đôi mắt sáng, trên mặt như gốm sứ trắng, một mảnh đau khổ, đau thương giống như dòng chảy róc rách, nhẹ nhàng bao phủ cặp mắt vốn trong sáng kia.
Cô cười cười, tuy rằng mi mày cong cong, lại càng làm cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Cô giống như đang nói Mạc Huệ Linh, nhưng mà bản thân lại ưu thương.
Cố Tĩnh Trạch nhìn ánh mắt cô, trong lòng không biết thế nào có chút chua xót, cảm thấy cô không phải là đang nói Mạc Huệ Linh, mà là đang nói bản thân.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi nhíu mày nói:
- Chuyện tôi cùng Huệ Linh, sẽ không cần cô quan tâm như vậy.
Lâm Triệt hừ một tiếng, nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Đàn ông quả nhiên cũng không là thứ tốt, hừ.
- ...
Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Thật sự là một người phụ nữ không tim không phổi.
Nhưng mà, mày vẫn là nhíu lại, anh biết cô có chỗ không đúng, anh muốn biết cô đến cùng là như thế nào.
Trong phòng sách, anh nhìn Tần Hạo:
- Tra như thế nào?
Tần Hạo nói:
- Tiên sinh, tuy rằng không biết có phải như vậy không, nhưng mà, chủ nhật này đại tiểu thư Lâm gia Lâm Lỵ cùng thiếu gia Tần gia Tần Khanh đính hôn.
Tần Khanh?
Chính là người kia, là người đàn ông cô vẫn luôn thích?
Mày Cố Tĩnh Trạch nhíu chặt lại, biểu cảm âm trầm trên mặt giữ kín như bưng.
Quả nhiên, vừa mới cô nói không phải chuyện của Huệ Linh và anh, mà là nói người đàn ông này...
Cô chẳng lẽ còn khổ sở vì người đàn ông này?
Cố Tĩnh Trạch không biết thế nào, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.
Cô mỗi ngày ở trên giường, cho tới bây giờ ngủ đều sớm hơn anh, thế nhưng mà còn không biết xấu hổ nói bản thân giữa khuya nằm mơ ở trong chăn khóc?
Không biết thế nào, tâm tình càng thêm phiền chán, anh vẫy vẫy tay cho Tần Hạo đi ra ngoài.
Tần Hạo nói:
- Tiên sinh, này...
- Cút.
Tần Hạo liền phát hoảng, chạy nhanh đi ra.
Cho nên, Lâm Triệt vẫn là quyết định đi tham gia.
Để công ty hỗ trợ mượn lễ phục, Du Mẫn Mẫn nghe nói phải đi hôn lễ của Lâm Lỵ, lúc này hào phóng nói hỗ trợ mượn.
Bởi vì Lâm Lỵ dù sao cũng là minh tinh, hôn sự cùng Tần Khanh, cũng vì không ít người nói chuyện say sưa, phỏng chừng hôm đó sẽ có không ít truyền thông đến, nhân cơ hội có thể có một cơ hội hấp thụ ánh sáng, Du Mẫn Mẫn đương nhiên rất vui vẻ.
Hôm đính hôn, bầu trời quang đãng.
Nhưng mà tâm tình Lâm Triệt, cũng là thấp đến tận đáy cốc.
Đón xe đến hiện trường lễ đính hôn, cô xuống xe, liền nhìn thấy cửa khách sạn rực rỡ hoa lệ, vài chữ to rạng rỡ phát sáng, Lâm Lỵ Tần Khanh trăm năm hạnh phúc.
Trăm năm hạnh phúc...
Nuốt chua sót xuống, cô nói với chính mình, không cần nhìn anh, không cần lại nghĩ đến anh, hôm nay đi qua, anh sẽ không còn là thiếu niên trong giấc mộng niên thiếu của mình nữa, mà là chồng chưa cưới của người khác.
Xuống xe, cô ngồi ở trên xe lăn, tuy rằng hiện tại đi không đau như vậy, nhưng mà tới tham gia lễ đính hôn, cô cũng không muốn đi khập khiễng, còn không bằng cứ như vậy ngồi lên xe lăn sẽ tốt hơn.
Một bộ lễ phục màu lam, cô đi vào khách sạn, còn chưa vào đến cửa, đã bị phóng viên ở cửa khách sạn phát hiện bóng dáng của cô.
Lâm Triệt, nhìn, người kia là Lâm Triệt.
Lâm Triệt còn đang sững sờ, liền nhìn thấy vài cái camera chụp ảnh cô, phóng viên chen chúc đi lại, bị bảo an khách sạn ngăn cản, lại vẫn kích động hỏi Lâm Triệt:
- Tới tham gia lễ đính hôn của chị sao, cô cùng Lâm Lỵ là chị em ruột, đúng không?
Lâm Triệt chỉ có thể hào phóng cười cười.
Phóng viên đối với tươi cười của cô mãnh liệt chụp, lại hỏi tiếp:
- Lần này cùng Lâm Lỵ ở trong phim truyền hình mới có đoạn diễn chung không, hai chị em cùng diễn có cảm giác gì?
- Lâm Lỵ có mời người tổ kịch đến không?
- Cố Tĩnh Dư cũng được mời sao, anh sẽ cùng nhau tới sao?
- Lâm Triệt, có bí mật liên lạc với Cố Tĩnh Dư không?
Lâm Triệt lần đầu tiên bị vây như vậy, cũng không nghĩ tới, bản thân bởi vì sự kiện scandal kia, thế nhưng lại đã có thể bị phóng viên bỗng chốc nhận ra.
Bên trong, Hàn Thái Anh liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt bên ngoài, đang ở bị phóng viên bao vây vào không được.
Nhìn tinh thần nhiệt tình này, trên mặt Hàn Thái Anh là trầm xuống.
Lâm Triệt này, đang tính cái gì vậy, thế nhưng còn có phóng viên vây quanh, bộ dáng nhìn nở mày nở mặt như vậy.
Cô là cố ý tới cướp đoạt nổi bật à.
Bình luận facebook