Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (3).txt
"Cô..." Hàn Thái Anh bị cô chọc tức muốn nổ phổi, thấy Lâm Triệt muốn đi ra ngoài, liền kéo bả vai cô lại lần nữa, đẩy cô ngã xuống đất: "Cô không nhìn lại xem mình là thứ gì, nhà tôi nuôi cô lớn bằng từng này, đã là lòng dạ Bồ tát, không để cho cô và mẹ cô chết ở bên ngoài, bây giờ cô lại còn dám mạnh miệng cãi lại tôi, tôi đánh cô thì sao?"
Nhưng mà, những dấu vết rõ ràng trên cổ Lâm Triệt kia, xuất hiện ngay trước mắt lần nữa, rõ ràng đến độ khiến cho người ta cảm thấy gai mắt.
Hàn Thái Anh làm như phát hiện ra chuyện gì rất to tát vậy, kêu lên như kẻ điên: "Được lắm, Lâm Triệt, tôi cũng biết cô ở Lâm gia chúng tôi chính là không an phận, cũng giống như mẹ của cô, đi dụ dỗ đàn ông khắp mọi nơi, muốn dụ dỗ thì cô đi nơi khác mà làm, đừng có về nhà làm cả cái nhà này xấu hổ mất mặt, Tần Khanh là người thừa kế Tần gia, loại người đê tiện như cô có thể xứng sao, cậu ta cũng sẽ không thèm nhìn cô một cái đâu."
Lâm Triệt không hề cảm thấy một chút đau lòng nào khi bị bà ta đánh, nhưng mà, lại bởi vì những lời này của bà ta, mà không kìm được nỗi đau đớn trong lòng.
Nhưng Lâm Triệt lại cười lên, hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo của mình, che bả vai lại, không để ý chút nào, chỉ vỗ vỗ quần áo trên người: "Nếu bà cảm thấy tôi không xứng, anh ta sẽ không thèm nhìn tôi một cái, vậy bà khẩn trương cái gì?"
Hàn Thái Anh nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tần Khanh đang nói chuyện với Lâm Lị, tiếng cười nói của hai người, khiến cho bà có chút khẩn trương, lo lắng bị phát hiện, Hàn Thái Anh hạ thấp giọng nói, đến gần Lâm Triệt, hung hăng uy hiếp nói: "Đừng có giở trò trước mặt tôi." Bà ta suy nghĩ một chút, lại nói: "Một lát nữa người Hứa gia sẽ đến, dẫn theo cả người con thứ hai của bọn họ là Hứa Thiên Trình, đừng nói bác gái không nghĩ cho cô, cô cẩn thận gặp mặt cậu ta, ở nước C chúng ta thì Hứa gia cũng là người có mặt mũi, cô gả sang bên đó, có thể hưởng cả đời không hết phúc đâu."
Đôi mắt Lâm Triệt khẽ chuyển động một cái.
Làm sao mà cô không biết con thứ hai Hứa gia là ai.
"Bác gái, bác để tôi gả cho một người ngu?" Còn nói là vì cô? Lâm Triệt không thể tưởng tượng nổi cao giọng hơn.
"Thế nào, không vui?"
"Phải gả thì bác đi mà gả, tôi không phải đồ chơi cho các người lợi dụng!" Lâm Triệt nhanh chóng kéo cửa phòng ra.
Hàn Thái Anh nhìn thấy thế, liều mạng kéo cô lại.
Giờ khắc này cái gì Lâm Triệt cũng không thèm lo, quay đầu đẩy Hàn Thái Anh ra.
"Lâm Triệt, cô dám đi, tôi sẽ để cho cha cô ném tro cốt mẹ cô ra ngoài." Hàn Thái Anh chật vật té xuống đất, thở hổn hển kêu lên.
Lâm Triệt không để ý tất cả chạy một mạch đi.
Mà lúc này.
Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng bị gọi về đại trạch Cố gia.
Chuyện này, quả nhiên đã được báo cáo cho mọi người ở Cố gia rồi, ông nội của anh, Cố Tiên Đức.
Cố Tĩnh Trạch giữ vững ý kiến của mình như cũ, nhìn Cố Tiên Đức trước mặt: "Ông nội, căn bản mẹ cũng không hề biết, cháu và cô gái kia cũng không phải là đôi bên tự nguyện, chẳng qua là một lần không may mà thôi."
"Tĩnh Trạch, sao cháu lại cố chấp như vậy, cháu suy nghĩ một chút, chẳng lẽ kết hôn với con bé lại khó chịu nổi như vậy sao, cháu còn vừa mới xảy ra quan hệ với người ta, chẳng lẽ cháu không hề nhớ đến cảm giác đó sao?"
"Không nhớ!" Cố Tĩnh Trạch nói.
"Tĩnh Trạch, ông thật sự rất thất vọng về cháu." Cố Tiên Đức trầm tĩnh, kiên định và lạnh lùng nhìn Cố Tĩnh Trạch, tinh thần sa sút.
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt liếc về phía Mộ Vãn Tình một cái.
Nhưng vẻ mặt Mộ Vãn Tình lại thể hiện đây là chuyện đương nhiên.
"Cố gia chúng ta không phải là gia đình ăn rồi không chịu trách nhiệm, huống chi, cô bé không chỉ là mấu chốt để cháu có một cuộc sống hôn nhân bình thường, mà còn là mấu chốt có thể chữa khỏi bệnh của cháu, cháu hẳn là nên lý trí một chút, hơn nữa, quả thật cháu đã động vào con gái người ta, cháu không thể ăn xong lại quên luôn như thế được." Cố Tiên Đức nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn ông nội tuổi đã cao của mình: "Nhưng cháu căn bản không hề biết cô ta, ông nội, ông để cho cháu kết hôn với một người không quen biết, làm sao cháu có thể đồng ý được."
"Như vậy, nếu ông nói, cháu mà không kết hôn, ông sẽ khiến cho cô tình nhân nhỏ đó của cháu, tên gì nhỉ? Gọi là Mạc Huệ Linh đi, ông sẽ khiến cho cô ta mất luôn sự nghiệp, từ giờ trở đi, sống không bằng chết?" Ánh mắt Cố Tiên Đức và Cố Tĩnh Trạch có nét giống nhau, lúc uy hiếp, ánh mắt lãnh đạm, nhưng lại mơ hồ tỏa ra sự âm lãnh.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Hẳn là ông biết cháu sẽ không để cho ông làm như vậy."
Cố Tiên Đức nói: "Ông biết, cháu đủ lông đủ cánh rồi, ông không quản được cháu, ba anh em các cháu, môi người đều từng bước từng bước trưởng thành, cũng lợi hại rồi, một người Tổng thống kế nhiệm, một người đi làm diễn viên, còn cháu, luôn làm việc trầm ổn, lại trời sinh tính phản nghịch, nhưng là, ông không động được vào cháu, nhưng ông cũng không đến nỗi ngay cả một tiểu nha đầu cũng không có biện pháp hành hạ, cháu có thể thử xem sao."
Trong con ngươi Cố Tĩnh Trạch thoáng qua sự chán ghét, nhưng, lại chậm rãi được thu lại.
*
Lâm Triệt còn chưa chạy đi được mấy bước, đã thấy mấy chiếc xe ùn ùn kéo tới.
Là người Lâm gia...
Lâm Triệt muốn đi, lại thấy lần này xem ra Lâm gia thật sự rất coi trọng việc kết hôn của cô, dường như là điều động toàn bộ người, rất nhanh chóng vây quanh Lâm Triệt.
"Tiểu nha đầu, bác gái muốn tốt cho cô như vậy, cô lại vẫn chạy, các người, bắt nó lại cho tôi."
Lâm Triệt nhìn Hàn Thái Anh, hận không thể xông lên tát cho bà ta mấy cái.
Nhưng rốt cuộc thì cô vẫn chỉ là một người, không so được với những người này, người đông thế mạnh.
Thợ trang điểm tới nhà trang điểm cho cô, mà Hàn Thái Anh ở một bên ác độc nhìn Lâm Triệt, đắc ý mắng: "Chỉ bằng cô, còn muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay tôi? Một lát nữa cô ăn mặc thật đẹp, đi gặp Hứa Thiên Trình cho tôi."
Lâm Triệt cắn răng, nhưng lại không thoát được.
Hàn Thái Anh nhìn Lâm Triệt rửa mặt chải đầu ăn mặc cẩn thận xong, cô gái nhỏ này chưng diện lên thật đúng là đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng nóng ruột nóng gan.
Trong lòng bà nghĩ, phải thật nhanh gả cô ta đến Hứa gia mới được, nếu không, cô ta còn tiếp tục dạo tới dạo lui trước mặt Tần Khanh, ngộ nhỡ ngày nào đó Tần Khanh thật sự thích cô ta, địa vị của Lâm Lị khó mà giữ được.
Bên ngoài có người báo lại, Hứa Thiên Trình tới rồi.
Hàn Thái Anh ra lệnh một tiếng, lập tức cho phép thả Lâm Triệt ra.
Lâm Triệt bị đưa ra ngoài, cách cánh cửa, cô nghe giọng nói người Hứa gia.
"Chúng tôi cũng biết Tam tiểu thư nhà các vị chỉ là con gái riêng, còn có chỗ không xứng được với Thiên Trình nhà chúng tôi, nhưng nhìn dáng dấp của cô ta cũng không tệ lắm, sau khi gả sang đây, chỉ cần vì Hứa gia chúng tôi nối dõi tông đường, sau này chuyện tốt cũng không thiếu phần của cô ta."
Sinh con?
Lâm Triệt cười lạnh, cô là công cụ sinh con chắc?
Lâm Triệt liếc nhìn người đứng ở nơi đó, đánh giá người đàn ông chỉ cao mét sáu, run run rẩy rẩy, lắc lắc đầu nhìn bốn phía, giống như là một đứa trẻ lôi thôi, còn cắn ngón tay mình.
Hàn Thái Anh vừa cười vừa nói: "Thấy chưa, Lâm Triệt, đó chính là chồng tương lai của cô, những tháng ngày chỉ cần ngồi hưởng phúc của cô, lập tức tới rồi đấy."
Sao Lâm Triệt lại không nghe ra, trong lời nói của Hàn Thái Anh mang theo đắc ý và chế giễu.
Lúc này, Hứa Thiên Trình bên trong bỗng nhiên khóc lớn, nhào về một phía.
Người ở bên trong nháy mắt loạn thành một đoàn, người Hứa gia, người Lâm gia, cùng nhau vây quanh một kẻ ngốc.
Hàn Thái Anh sợ hết hồn, nhìn dáng vẻ kẻ ngu khua đông đập tây kia, chán ghét đến mức bà thiếu chút nữa muốn phun ra.
Trong lòng cảm thấy may mắn, tốt rồi, bây giờ là Lâm Triệt được gả qua đó, chứ không phải Lâm Dư, nếu không bà thật sự sẽ tức giận đến chết mất.
Lúc này, bà ta quay người lại, mới chợt phát hiện, bên cạnh không còn ai nữa...
"Lâm Triệt, Lâm Triệt chạy đi đâu, mau đuổi theo cho tôi! Bắt được rồi thì đánh, đánh cho tôi!" Ánh mắt Hàn Thái Anh thay đổi, cả mặt cũng nhăn nhó.
Lâm Triệt không biết mình chạy thế nào, chỉ biết là, lúc chỉ còn lại một mình mình, cô chạy đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung đến nơi rồi.
Nhưng vào lúc này,lại thấy một chiếc xe đột nhiên dừng lại bên cạnh mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Triệt nhìn lên, cửa xe phía sau được hạ xuống, gương mặt kiêu căng của Cố Tĩnh Trạch, xuất hiện ngay trước mắt.
Nhưng mà, những dấu vết rõ ràng trên cổ Lâm Triệt kia, xuất hiện ngay trước mắt lần nữa, rõ ràng đến độ khiến cho người ta cảm thấy gai mắt.
Hàn Thái Anh làm như phát hiện ra chuyện gì rất to tát vậy, kêu lên như kẻ điên: "Được lắm, Lâm Triệt, tôi cũng biết cô ở Lâm gia chúng tôi chính là không an phận, cũng giống như mẹ của cô, đi dụ dỗ đàn ông khắp mọi nơi, muốn dụ dỗ thì cô đi nơi khác mà làm, đừng có về nhà làm cả cái nhà này xấu hổ mất mặt, Tần Khanh là người thừa kế Tần gia, loại người đê tiện như cô có thể xứng sao, cậu ta cũng sẽ không thèm nhìn cô một cái đâu."
Lâm Triệt không hề cảm thấy một chút đau lòng nào khi bị bà ta đánh, nhưng mà, lại bởi vì những lời này của bà ta, mà không kìm được nỗi đau đớn trong lòng.
Nhưng Lâm Triệt lại cười lên, hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo của mình, che bả vai lại, không để ý chút nào, chỉ vỗ vỗ quần áo trên người: "Nếu bà cảm thấy tôi không xứng, anh ta sẽ không thèm nhìn tôi một cái, vậy bà khẩn trương cái gì?"
Hàn Thái Anh nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tần Khanh đang nói chuyện với Lâm Lị, tiếng cười nói của hai người, khiến cho bà có chút khẩn trương, lo lắng bị phát hiện, Hàn Thái Anh hạ thấp giọng nói, đến gần Lâm Triệt, hung hăng uy hiếp nói: "Đừng có giở trò trước mặt tôi." Bà ta suy nghĩ một chút, lại nói: "Một lát nữa người Hứa gia sẽ đến, dẫn theo cả người con thứ hai của bọn họ là Hứa Thiên Trình, đừng nói bác gái không nghĩ cho cô, cô cẩn thận gặp mặt cậu ta, ở nước C chúng ta thì Hứa gia cũng là người có mặt mũi, cô gả sang bên đó, có thể hưởng cả đời không hết phúc đâu."
Đôi mắt Lâm Triệt khẽ chuyển động một cái.
Làm sao mà cô không biết con thứ hai Hứa gia là ai.
"Bác gái, bác để tôi gả cho một người ngu?" Còn nói là vì cô? Lâm Triệt không thể tưởng tượng nổi cao giọng hơn.
"Thế nào, không vui?"
"Phải gả thì bác đi mà gả, tôi không phải đồ chơi cho các người lợi dụng!" Lâm Triệt nhanh chóng kéo cửa phòng ra.
Hàn Thái Anh nhìn thấy thế, liều mạng kéo cô lại.
Giờ khắc này cái gì Lâm Triệt cũng không thèm lo, quay đầu đẩy Hàn Thái Anh ra.
"Lâm Triệt, cô dám đi, tôi sẽ để cho cha cô ném tro cốt mẹ cô ra ngoài." Hàn Thái Anh chật vật té xuống đất, thở hổn hển kêu lên.
Lâm Triệt không để ý tất cả chạy một mạch đi.
Mà lúc này.
Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng bị gọi về đại trạch Cố gia.
Chuyện này, quả nhiên đã được báo cáo cho mọi người ở Cố gia rồi, ông nội của anh, Cố Tiên Đức.
Cố Tĩnh Trạch giữ vững ý kiến của mình như cũ, nhìn Cố Tiên Đức trước mặt: "Ông nội, căn bản mẹ cũng không hề biết, cháu và cô gái kia cũng không phải là đôi bên tự nguyện, chẳng qua là một lần không may mà thôi."
"Tĩnh Trạch, sao cháu lại cố chấp như vậy, cháu suy nghĩ một chút, chẳng lẽ kết hôn với con bé lại khó chịu nổi như vậy sao, cháu còn vừa mới xảy ra quan hệ với người ta, chẳng lẽ cháu không hề nhớ đến cảm giác đó sao?"
"Không nhớ!" Cố Tĩnh Trạch nói.
"Tĩnh Trạch, ông thật sự rất thất vọng về cháu." Cố Tiên Đức trầm tĩnh, kiên định và lạnh lùng nhìn Cố Tĩnh Trạch, tinh thần sa sút.
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt liếc về phía Mộ Vãn Tình một cái.
Nhưng vẻ mặt Mộ Vãn Tình lại thể hiện đây là chuyện đương nhiên.
"Cố gia chúng ta không phải là gia đình ăn rồi không chịu trách nhiệm, huống chi, cô bé không chỉ là mấu chốt để cháu có một cuộc sống hôn nhân bình thường, mà còn là mấu chốt có thể chữa khỏi bệnh của cháu, cháu hẳn là nên lý trí một chút, hơn nữa, quả thật cháu đã động vào con gái người ta, cháu không thể ăn xong lại quên luôn như thế được." Cố Tiên Đức nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn ông nội tuổi đã cao của mình: "Nhưng cháu căn bản không hề biết cô ta, ông nội, ông để cho cháu kết hôn với một người không quen biết, làm sao cháu có thể đồng ý được."
"Như vậy, nếu ông nói, cháu mà không kết hôn, ông sẽ khiến cho cô tình nhân nhỏ đó của cháu, tên gì nhỉ? Gọi là Mạc Huệ Linh đi, ông sẽ khiến cho cô ta mất luôn sự nghiệp, từ giờ trở đi, sống không bằng chết?" Ánh mắt Cố Tiên Đức và Cố Tĩnh Trạch có nét giống nhau, lúc uy hiếp, ánh mắt lãnh đạm, nhưng lại mơ hồ tỏa ra sự âm lãnh.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Hẳn là ông biết cháu sẽ không để cho ông làm như vậy."
Cố Tiên Đức nói: "Ông biết, cháu đủ lông đủ cánh rồi, ông không quản được cháu, ba anh em các cháu, môi người đều từng bước từng bước trưởng thành, cũng lợi hại rồi, một người Tổng thống kế nhiệm, một người đi làm diễn viên, còn cháu, luôn làm việc trầm ổn, lại trời sinh tính phản nghịch, nhưng là, ông không động được vào cháu, nhưng ông cũng không đến nỗi ngay cả một tiểu nha đầu cũng không có biện pháp hành hạ, cháu có thể thử xem sao."
Trong con ngươi Cố Tĩnh Trạch thoáng qua sự chán ghét, nhưng, lại chậm rãi được thu lại.
*
Lâm Triệt còn chưa chạy đi được mấy bước, đã thấy mấy chiếc xe ùn ùn kéo tới.
Là người Lâm gia...
Lâm Triệt muốn đi, lại thấy lần này xem ra Lâm gia thật sự rất coi trọng việc kết hôn của cô, dường như là điều động toàn bộ người, rất nhanh chóng vây quanh Lâm Triệt.
"Tiểu nha đầu, bác gái muốn tốt cho cô như vậy, cô lại vẫn chạy, các người, bắt nó lại cho tôi."
Lâm Triệt nhìn Hàn Thái Anh, hận không thể xông lên tát cho bà ta mấy cái.
Nhưng rốt cuộc thì cô vẫn chỉ là một người, không so được với những người này, người đông thế mạnh.
Thợ trang điểm tới nhà trang điểm cho cô, mà Hàn Thái Anh ở một bên ác độc nhìn Lâm Triệt, đắc ý mắng: "Chỉ bằng cô, còn muốn chạy trốn khỏi lòng bàn tay tôi? Một lát nữa cô ăn mặc thật đẹp, đi gặp Hứa Thiên Trình cho tôi."
Lâm Triệt cắn răng, nhưng lại không thoát được.
Hàn Thái Anh nhìn Lâm Triệt rửa mặt chải đầu ăn mặc cẩn thận xong, cô gái nhỏ này chưng diện lên thật đúng là đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng nóng ruột nóng gan.
Trong lòng bà nghĩ, phải thật nhanh gả cô ta đến Hứa gia mới được, nếu không, cô ta còn tiếp tục dạo tới dạo lui trước mặt Tần Khanh, ngộ nhỡ ngày nào đó Tần Khanh thật sự thích cô ta, địa vị của Lâm Lị khó mà giữ được.
Bên ngoài có người báo lại, Hứa Thiên Trình tới rồi.
Hàn Thái Anh ra lệnh một tiếng, lập tức cho phép thả Lâm Triệt ra.
Lâm Triệt bị đưa ra ngoài, cách cánh cửa, cô nghe giọng nói người Hứa gia.
"Chúng tôi cũng biết Tam tiểu thư nhà các vị chỉ là con gái riêng, còn có chỗ không xứng được với Thiên Trình nhà chúng tôi, nhưng nhìn dáng dấp của cô ta cũng không tệ lắm, sau khi gả sang đây, chỉ cần vì Hứa gia chúng tôi nối dõi tông đường, sau này chuyện tốt cũng không thiếu phần của cô ta."
Sinh con?
Lâm Triệt cười lạnh, cô là công cụ sinh con chắc?
Lâm Triệt liếc nhìn người đứng ở nơi đó, đánh giá người đàn ông chỉ cao mét sáu, run run rẩy rẩy, lắc lắc đầu nhìn bốn phía, giống như là một đứa trẻ lôi thôi, còn cắn ngón tay mình.
Hàn Thái Anh vừa cười vừa nói: "Thấy chưa, Lâm Triệt, đó chính là chồng tương lai của cô, những tháng ngày chỉ cần ngồi hưởng phúc của cô, lập tức tới rồi đấy."
Sao Lâm Triệt lại không nghe ra, trong lời nói của Hàn Thái Anh mang theo đắc ý và chế giễu.
Lúc này, Hứa Thiên Trình bên trong bỗng nhiên khóc lớn, nhào về một phía.
Người ở bên trong nháy mắt loạn thành một đoàn, người Hứa gia, người Lâm gia, cùng nhau vây quanh một kẻ ngốc.
Hàn Thái Anh sợ hết hồn, nhìn dáng vẻ kẻ ngu khua đông đập tây kia, chán ghét đến mức bà thiếu chút nữa muốn phun ra.
Trong lòng cảm thấy may mắn, tốt rồi, bây giờ là Lâm Triệt được gả qua đó, chứ không phải Lâm Dư, nếu không bà thật sự sẽ tức giận đến chết mất.
Lúc này, bà ta quay người lại, mới chợt phát hiện, bên cạnh không còn ai nữa...
"Lâm Triệt, Lâm Triệt chạy đi đâu, mau đuổi theo cho tôi! Bắt được rồi thì đánh, đánh cho tôi!" Ánh mắt Hàn Thái Anh thay đổi, cả mặt cũng nhăn nhó.
Lâm Triệt không biết mình chạy thế nào, chỉ biết là, lúc chỉ còn lại một mình mình, cô chạy đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung đến nơi rồi.
Nhưng vào lúc này,lại thấy một chiếc xe đột nhiên dừng lại bên cạnh mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Triệt nhìn lên, cửa xe phía sau được hạ xuống, gương mặt kiêu căng của Cố Tĩnh Trạch, xuất hiện ngay trước mắt.
Bình luận facebook