Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (58).txt
Phóng viên lại thấy, Cố Tĩnh Dư kia vậy mà lại còn bảo vệ Lâm Triệt.
Phóng viên nhìn Lâm Triệt, "Lâm Triệt vừa đóng phim đã gặp được đàn anh tốt như vậy, có phải quá may mắn rồi không."
Loại chủ đề này Cố Tĩnh Dư cũng không thể phớt lờ được.
Lâm Triệt cười cười, nhanh chóng nói, "Đúng thế, đàn anh Tĩnh Dư rất tốt với tôi, trong lúc diễn cũng truyền không ít kinh nghiệm cho tôi."
Cố Tĩnh Dư nói, "Vậy em báo đáp thế nào cho anh đây?"
"Hả? Báo đáp ạ?" Lâm Triệt không ngờ anh lại chuyển đề tài như vậy, "Làm sao báo đáp nhỉ."
Cố Tĩnh Dư nói, "Có phải em nên mời anh ăn một bữa không?"
"..."
Phóng viên xung quanh ngay lập tức lại loạn lên, "Hai người muốn ăn cơm với nhau à?"
"Phải mời đã, không mời thì không ăn."
Phóng viên cũng nhau tiến lên, Lâm Triệt chỉ có thể âm thầm nhéo phía sau Cố Tĩnh Dư một cái, bên ngoài lại làm như không có gì bất chấp nói, "Nhất định mời, nhất định mời mà."
Cố Tĩnh Dư cười ha ha, "Quên đi, em có chút tiền lương, mời anh ăn nữa thì có phải em muốn đi uống gió Tây Bắc đúng không, mời nhanh như thế, đùa em thôi, có phải đứa ngốc không, cái gì cũng đáp ứng hết."
"...." Mặt Lâm Triệt nổi vài vạch đen, mấy ký giả ở dưới cũng cùng cười vang lên.
Rốt cuộc cũng phỏng vấn xong, sau khi Lâm Triệt đi xuống, Cố Tĩnh Dư còn vỗ vỗ vai cô, cười bảo, "Còn non quá, tiếp tục cố gắng nhé!"
Lâm Triệt không nói gì thầm nghĩ, không có anh quấy rầy thì em đã có thể biểu hiện tốt hơn rồi.
Nhưng, Du Mẫn Mẫn chốc sau đã đi đến, cười với Lam Triệt, "Biểu hiện không tệ đâu, đặc biệt hôm nay Cố Tĩnh Dư đúng là đã chăm sóc em, trò chuyện với em lau như thế còn phá lệ đùa với em nữa chứ."
Lâm Triệt nói, "Lẽ nào anh ấy đùa với em là không đúng à?"
"Tất nhiên không rồi, có điều Cố Tĩnh Dư xưa nay không cười đùa như vậy với nữ diễn viên nào cả, anh ấy thường có quan hệ rất tốt với đàn ông, còn với phụ nữ thì luôn hờ hững, vì vậy có thậm chí đã có người bảo anh ấy là GAY đấy."
"À..."
Phỏng vấn chốc sau đã kết thúc, Lâm Triệt không ngờ hôm nay mình với Cố Tĩnh Dư vậy mà lại cùng nhau lên tiêu đề.
Lần này có Cố Tĩnh Dư hộ tống theo, trên bảng tin toàn là hay về cô.
Mà một bên khác, Lâm Lị thấy tin tức kia lại là tin mình đưa, bỗng tức đến gần chết.
Hình lớn ở trên báo là Cố Tĩnh Dư với Lâm Triệt, còn mình thì chỉ có một bức ảnh nhỏ ở trong xó.
May nhờ cô ta mua một cái váy hiệu đắt giá khiến cho bản thân chỗ nào cũng lấp lánh, nhưng mà tên của Lâm Triệt lớn như thế, mà đến chỗ của cô ta thì chỉ tùy ý dẫn theo một câu nói Lâm Lị cũng có tố chất diễn phim truyền hình là đã xong?
Lâm Lị tức gần chết, dùng sức vò nát tờ báo giải trí trên bàn rồi ném xuống đất.
Hàn Thái Anh ở bên cạnh cũng không nghĩ tới sẽ thành ra như vậy, bà ta nói, "Tại sao lại như vậy? Lâm Triệt còn có bản lĩnh này à." Nhìn con gái trên báo bị xếp cho một chỗ đầy tủi thân, Hàn Thái Anh cũng giận đến độ khong thể phát tiết được, "Lâm Triệt không phải là cố ý ép buộc con thì còn có thể là gì nữa."
Mặt Lâm Lị đen lại, "Lâm Triệt... Sẽ có ngày mày biết tay tao, hừ!"
Lúc này, Lâm Triệt đang ở trong nhà họ Cố bỗng nhiên lại hắt hơi một cái.
Người giúp việc bên cạnh thấy vậy vội vã hỏi, "Bà chủ, sao vậy ạ, có phải điều hòa mở lạnh quá không ạ?"
"Không có không có." Lâm Triệt mỉm cười đọc báo, thấy Cố Tĩnh Trạch ở ngoài về, cười hì hì bảo, "Tuyên truyền phim truyền hình em lên tiêu đề rồi nè."
Cố Tĩnh Trạch thấy cô cười đến mặt mày đều cong cả lên, cũng đi đến, cầm báo đọc, lại thấy ảnh của cô với Cố Tĩnh Dư cả hai cùng đang bị vây quanh."
Lâm Triệt còn đang nói, "Thật không ngờ luôn, em cũng có ngày lên tiêu đề."
Cố Tĩnh Trạch siết tờ báo, nói rất nhỏ, "Cũng đâu phải lần đầu."
Lâm Triệt biết là Cố Tĩnh Trạch đang nói đến scandal trước đó, "Cái này đâu có giống, lần trước là vì scandal, lần này là vì tác phẩm, em lấy thân phận diễn viên để lên tiêu đề, tất nhiên không giống với lần trước rồi."
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, "Xem ra Cố Tĩnh Dư rất quan tâm em nhỉ."
Lâm Triệt nghe Cố Tĩnh Trạch nói như thế, vội vàng gật đầu bảo, "Đúng thế đúng thế, Cố Tĩnh Dư rất quan tâm em, chị Du nói anh ấy bình thường không giúp đỡ người khác như thế đâu, không ngờ con người anh ấy lại tốt như vậy, hơn nữa lúc anh ấy trả lời phỏng vấn cũng rất tốt, rất có kinh nghiệm, vấn đề phóng viên đưa ra không có cái nào có thể làm khó anh ấy cả, còn bị anh ấy dễ dàng xoáy lại nữa, không ngờ anh ấy đóng phim hành động đã hay, trả lời phỏng vấn càng hay hơn, khó trách anh ấy hồng* đến thế."
*hồng : là một từ của giới giải trí Trung quốc ý chỉ độ nổi tiếng của một diễn viên/ca sĩ.
Lâm Triệt không để ý, bên cạnh còn khoa chân múa tay, trên khuôn mặt nhỉ tràn ngập sùng bái.
Cố Tĩnh Trạch đứng thẳng dậy, ném tờ báo lên bàn.
"Á, sao anh lại ném báo của em." Lâm Triệt bất mãn ngẩng đầu lên.
"Vâng, ông chủ."
"Hả?" Lâm Triệt lập tức đứng dậy, "Cố Tĩnh Trạch, sao không cho đem về?"
Cố Tĩnh Trạch không quay đầu lại, nói thẳng, "Anh không thích em làm điệu làm bôn trên báo."
Mặt Lâm Triệt tối sầm lại, "Anh... Cố Tĩnh Trạch, anh thế là thành kiến đấy, anh đừng có thành kiến như vậy, diễn viên không phải làm điệu làm bộ, đây là nghệ thuật đó, anh thì biết cái gì!"
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, quay đầu lại, trong đôi mắt trầm tĩnh là đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, mang theo vài phần hàm ý, "Nghệ thuật vốn cũng là sản phẩm *** của mấy người ấm no thôi."
"Anh...." Lâm Triệt tức đến tái mặt, "Đồ tư bản, đồ tâm hồn tham tiền, đồ nhà giàu mới nổi, đồ không có hàm dưỡng, không có tế bào nghệ thuật, toàn thân đều là mùi tiền."
Cố Tĩnh Trạch nhếch môi, sắc xảo cười lạnh, "Em đừng quên, bây giờ em ăn, dùng đều là mùi tiền của anh cả đấy."
Lâm Triệt sửng sốt, thấy Cố Tĩnh Trạch vung tay lên gọi Tần Hào đang ở bên ngoài vào.
Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nói, "Thu mua báo chiều giải trí này đi, loại báo chí rác rưởi này, mê hoặc lòng người, lừa dối thanh thiếu niên, giữ lại cũng chỉ thêm họa, sau khi thu mua thì trực tiếp đổi thành báo chiều kinh tế cho tôi!"
"Vâng, ông chủ." mặt Tần Hạo nhìn Cố Tĩnh Trạch cứng đờ như đá, liếc mắt nhìn trộm Lâm Triệt một cái, lập tức yê lặng lui xuống.
Ngón tay Lâm Triệt cũng phát run, chỉ vào Cố Tĩnh Trạch, "Anh...... thật độc tài!"
Cố Tĩnh Trạch chỉ hừ lạnh một tiếng, sải bước dài đi vào trong.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt bất lực ngồi tại chỗ, nhìn tờ báo bị ném xuống đất, mũi cay lên.
Đồ Cố Tĩnh Trạch chết tiệt.
Vậy mà anh lại nói cô làm điệu làm bộ, lừa dối thanh thiếu niên.
Làm diễn viên đúng là bị rất nhiều người hiểu lầm, đặc biệt là mấy người lắm tiền như anh, cảm thấy bọn họ đều làm mấy việc vô ích.
Đúng vậy, minh tinh hiện giờ, thoạt nhìn qua giống như rất xốc nổi, cô cũng từng bị rất nhiều người nhục mạ.
Nhưng mà, cô không hề nghĩ tới, Cố Tĩnh Trạch cũng sẽ nghĩ như vậy.
Người này, đúng là thối nát!
Phóng viên nhìn Lâm Triệt, "Lâm Triệt vừa đóng phim đã gặp được đàn anh tốt như vậy, có phải quá may mắn rồi không."
Loại chủ đề này Cố Tĩnh Dư cũng không thể phớt lờ được.
Lâm Triệt cười cười, nhanh chóng nói, "Đúng thế, đàn anh Tĩnh Dư rất tốt với tôi, trong lúc diễn cũng truyền không ít kinh nghiệm cho tôi."
Cố Tĩnh Dư nói, "Vậy em báo đáp thế nào cho anh đây?"
"Hả? Báo đáp ạ?" Lâm Triệt không ngờ anh lại chuyển đề tài như vậy, "Làm sao báo đáp nhỉ."
Cố Tĩnh Dư nói, "Có phải em nên mời anh ăn một bữa không?"
"..."
Phóng viên xung quanh ngay lập tức lại loạn lên, "Hai người muốn ăn cơm với nhau à?"
"Phải mời đã, không mời thì không ăn."
Phóng viên cũng nhau tiến lên, Lâm Triệt chỉ có thể âm thầm nhéo phía sau Cố Tĩnh Dư một cái, bên ngoài lại làm như không có gì bất chấp nói, "Nhất định mời, nhất định mời mà."
Cố Tĩnh Dư cười ha ha, "Quên đi, em có chút tiền lương, mời anh ăn nữa thì có phải em muốn đi uống gió Tây Bắc đúng không, mời nhanh như thế, đùa em thôi, có phải đứa ngốc không, cái gì cũng đáp ứng hết."
"...." Mặt Lâm Triệt nổi vài vạch đen, mấy ký giả ở dưới cũng cùng cười vang lên.
Rốt cuộc cũng phỏng vấn xong, sau khi Lâm Triệt đi xuống, Cố Tĩnh Dư còn vỗ vỗ vai cô, cười bảo, "Còn non quá, tiếp tục cố gắng nhé!"
Lâm Triệt không nói gì thầm nghĩ, không có anh quấy rầy thì em đã có thể biểu hiện tốt hơn rồi.
Nhưng, Du Mẫn Mẫn chốc sau đã đi đến, cười với Lam Triệt, "Biểu hiện không tệ đâu, đặc biệt hôm nay Cố Tĩnh Dư đúng là đã chăm sóc em, trò chuyện với em lau như thế còn phá lệ đùa với em nữa chứ."
Lâm Triệt nói, "Lẽ nào anh ấy đùa với em là không đúng à?"
"Tất nhiên không rồi, có điều Cố Tĩnh Dư xưa nay không cười đùa như vậy với nữ diễn viên nào cả, anh ấy thường có quan hệ rất tốt với đàn ông, còn với phụ nữ thì luôn hờ hững, vì vậy có thậm chí đã có người bảo anh ấy là GAY đấy."
"À..."
Phỏng vấn chốc sau đã kết thúc, Lâm Triệt không ngờ hôm nay mình với Cố Tĩnh Dư vậy mà lại cùng nhau lên tiêu đề.
Lần này có Cố Tĩnh Dư hộ tống theo, trên bảng tin toàn là hay về cô.
Mà một bên khác, Lâm Lị thấy tin tức kia lại là tin mình đưa, bỗng tức đến gần chết.
Hình lớn ở trên báo là Cố Tĩnh Dư với Lâm Triệt, còn mình thì chỉ có một bức ảnh nhỏ ở trong xó.
May nhờ cô ta mua một cái váy hiệu đắt giá khiến cho bản thân chỗ nào cũng lấp lánh, nhưng mà tên của Lâm Triệt lớn như thế, mà đến chỗ của cô ta thì chỉ tùy ý dẫn theo một câu nói Lâm Lị cũng có tố chất diễn phim truyền hình là đã xong?
Lâm Lị tức gần chết, dùng sức vò nát tờ báo giải trí trên bàn rồi ném xuống đất.
Hàn Thái Anh ở bên cạnh cũng không nghĩ tới sẽ thành ra như vậy, bà ta nói, "Tại sao lại như vậy? Lâm Triệt còn có bản lĩnh này à." Nhìn con gái trên báo bị xếp cho một chỗ đầy tủi thân, Hàn Thái Anh cũng giận đến độ khong thể phát tiết được, "Lâm Triệt không phải là cố ý ép buộc con thì còn có thể là gì nữa."
Mặt Lâm Lị đen lại, "Lâm Triệt... Sẽ có ngày mày biết tay tao, hừ!"
Lúc này, Lâm Triệt đang ở trong nhà họ Cố bỗng nhiên lại hắt hơi một cái.
Người giúp việc bên cạnh thấy vậy vội vã hỏi, "Bà chủ, sao vậy ạ, có phải điều hòa mở lạnh quá không ạ?"
"Không có không có." Lâm Triệt mỉm cười đọc báo, thấy Cố Tĩnh Trạch ở ngoài về, cười hì hì bảo, "Tuyên truyền phim truyền hình em lên tiêu đề rồi nè."
Cố Tĩnh Trạch thấy cô cười đến mặt mày đều cong cả lên, cũng đi đến, cầm báo đọc, lại thấy ảnh của cô với Cố Tĩnh Dư cả hai cùng đang bị vây quanh."
Lâm Triệt còn đang nói, "Thật không ngờ luôn, em cũng có ngày lên tiêu đề."
Cố Tĩnh Trạch siết tờ báo, nói rất nhỏ, "Cũng đâu phải lần đầu."
Lâm Triệt biết là Cố Tĩnh Trạch đang nói đến scandal trước đó, "Cái này đâu có giống, lần trước là vì scandal, lần này là vì tác phẩm, em lấy thân phận diễn viên để lên tiêu đề, tất nhiên không giống với lần trước rồi."
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, "Xem ra Cố Tĩnh Dư rất quan tâm em nhỉ."
Lâm Triệt nghe Cố Tĩnh Trạch nói như thế, vội vàng gật đầu bảo, "Đúng thế đúng thế, Cố Tĩnh Dư rất quan tâm em, chị Du nói anh ấy bình thường không giúp đỡ người khác như thế đâu, không ngờ con người anh ấy lại tốt như vậy, hơn nữa lúc anh ấy trả lời phỏng vấn cũng rất tốt, rất có kinh nghiệm, vấn đề phóng viên đưa ra không có cái nào có thể làm khó anh ấy cả, còn bị anh ấy dễ dàng xoáy lại nữa, không ngờ anh ấy đóng phim hành động đã hay, trả lời phỏng vấn càng hay hơn, khó trách anh ấy hồng* đến thế."
*hồng : là một từ của giới giải trí Trung quốc ý chỉ độ nổi tiếng của một diễn viên/ca sĩ.
Lâm Triệt không để ý, bên cạnh còn khoa chân múa tay, trên khuôn mặt nhỉ tràn ngập sùng bái.
Cố Tĩnh Trạch đứng thẳng dậy, ném tờ báo lên bàn.
"Á, sao anh lại ném báo của em." Lâm Triệt bất mãn ngẩng đầu lên.
"Vâng, ông chủ."
"Hả?" Lâm Triệt lập tức đứng dậy, "Cố Tĩnh Trạch, sao không cho đem về?"
Cố Tĩnh Trạch không quay đầu lại, nói thẳng, "Anh không thích em làm điệu làm bôn trên báo."
Mặt Lâm Triệt tối sầm lại, "Anh... Cố Tĩnh Trạch, anh thế là thành kiến đấy, anh đừng có thành kiến như vậy, diễn viên không phải làm điệu làm bộ, đây là nghệ thuật đó, anh thì biết cái gì!"
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, quay đầu lại, trong đôi mắt trầm tĩnh là đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, mang theo vài phần hàm ý, "Nghệ thuật vốn cũng là sản phẩm *** của mấy người ấm no thôi."
"Anh...." Lâm Triệt tức đến tái mặt, "Đồ tư bản, đồ tâm hồn tham tiền, đồ nhà giàu mới nổi, đồ không có hàm dưỡng, không có tế bào nghệ thuật, toàn thân đều là mùi tiền."
Cố Tĩnh Trạch nhếch môi, sắc xảo cười lạnh, "Em đừng quên, bây giờ em ăn, dùng đều là mùi tiền của anh cả đấy."
Lâm Triệt sửng sốt, thấy Cố Tĩnh Trạch vung tay lên gọi Tần Hào đang ở bên ngoài vào.
Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nói, "Thu mua báo chiều giải trí này đi, loại báo chí rác rưởi này, mê hoặc lòng người, lừa dối thanh thiếu niên, giữ lại cũng chỉ thêm họa, sau khi thu mua thì trực tiếp đổi thành báo chiều kinh tế cho tôi!"
"Vâng, ông chủ." mặt Tần Hạo nhìn Cố Tĩnh Trạch cứng đờ như đá, liếc mắt nhìn trộm Lâm Triệt một cái, lập tức yê lặng lui xuống.
Ngón tay Lâm Triệt cũng phát run, chỉ vào Cố Tĩnh Trạch, "Anh...... thật độc tài!"
Cố Tĩnh Trạch chỉ hừ lạnh một tiếng, sải bước dài đi vào trong.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt bất lực ngồi tại chỗ, nhìn tờ báo bị ném xuống đất, mũi cay lên.
Đồ Cố Tĩnh Trạch chết tiệt.
Vậy mà anh lại nói cô làm điệu làm bộ, lừa dối thanh thiếu niên.
Làm diễn viên đúng là bị rất nhiều người hiểu lầm, đặc biệt là mấy người lắm tiền như anh, cảm thấy bọn họ đều làm mấy việc vô ích.
Đúng vậy, minh tinh hiện giờ, thoạt nhìn qua giống như rất xốc nổi, cô cũng từng bị rất nhiều người nhục mạ.
Nhưng mà, cô không hề nghĩ tới, Cố Tĩnh Trạch cũng sẽ nghĩ như vậy.
Người này, đúng là thối nát!
Bình luận facebook