Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (64).txt
Cố Tĩnh Trạch nheo mắt, một tay nhanh chóng bắt được đầu gối của cô.
Lâm Triệt sửng sốt, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn ánh mắt tối đen của anh.
Cố Tĩnh Trạch không nghĩ tới cô lại còn dám làm loại động tác này, lúc này mới cười lạnh:
- Giỏi lắm, Lâm Triệt, cô muốn mưu sát chồng sao?
Lâm Triệt đỏ mặt, cũng không nghĩ chạm vào nơi đó của anh, chỉ do không còn có biện pháp nào nữa mới...
Đầu gối mượt mà của cô bị anh nắm trong tay, bàn tay to thô ráp ma sát da thịt non mềm của cô, cô đỏ mặt la lên:
- Cố Tĩnh Trạch, anh muốn làm gì?
Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dáng của cô bị anh đè nặng dưới thân, đáy mắt đỏ lên, dục vọng huyết sắc, chậm rãi giơ lên:
- Cô nói tôi muốn làm gì?
Lâm Triệt đương nhiên không tin, anh sẽ làm gì mình, anh rõ ràng có người phụ nữ mình thích, hơn nữa không phải nói, anh có bệnh mẫn cảm với người phụ nữ sao?
Cô véo đùi của mình:
- Anh còn không buông tôi ra, cẩn thận tôi không khách khí với anh.
Cố Tĩnh Trạch cười, nhìn cô bởi vì phẫn nộ mà kịch liệt phập phồng ngực:
- Tôi ngược lại muốn nhìn, cô muốn làm gì không khách khí với tôi.
Lâm Triệt kêu:
- Cố Tĩnh Trạch, tôi không có ý tứ như vậy.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Sao, không có ý tứ như vậy với tôi, có ý tứ với ai? Tần Khanh?
Lâm Triệt bị anh làm tức giận đến mức gan cũng đau:
- Đúng, là có ý tứ với Tần Khanh!
- Cô...
Tay Cố Tĩnh Trạch không khỏi nắm càng chặt, Lâm Triệt chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, chóp mũi hiện lên chua xót nhìn Cố Tĩnh Trạch.
- Anh buông tôi ra, Cố Tĩnh Trạch, anh chỉ biết ức hiếp tôi.
- Ức hiếp? Bây giờ tôi cho cô biết cái gì mới gọi là ức hiếp.
Cố Tĩnh Trạch nói xong, dứt khoát áp người ở dưới thân, tay vén quần áo lên.
Ngực mẫn cảm tê rần, lúc tay anh nắm lấy, toàn thân cô khẩn trương căng thẳng, giống như có một dòng điện chạy qua, cô hừ nhẹ ra tiếng.
Hai tay vội đè cánh tay không an phận của anh lại, cô tức giận trừng mắt nhìn anh:
- Anh... Cố Tĩnh Trạch... Anh giở trò lưu manh!
Cố Tĩnh Trạch chỉ cảm thấy xúc cảm trong tay thật tốt, trong lúc nhất thời, thậm chí có chút không buông ra được.
Trừng mắt nhìn người phụ nữ dưới thân, anh nghiến răng nghiến lợi:
- Ai bảo cô khắp nơi gây chuyện cho tôi!
Nói xong, trên tay lại dùng lực.
Lâm Triệt nhịn không được kêu ra tiếng.
Cố Tĩnh Trạch nghe thấy tim cũng căng thẳng, hai tròng mắt khêu gợi, gắt gao nhìn chằm chằm gò má của cô, quần áo lại bị đẩy lên cao, rốn lộ ở dưới ánh đèn, bụng không có một vết sẹo, thoạt nhìn vô cùng mê người.
Lâm Triệt cắn môi, híp mắt nhìn người đàn ông cao cao tại thượng giống như vương giả trước mắt.
- Đúng, tôi gây chuyện, vậy anh đi tìm người phụ nữ không gây chuyện cho anh đi!
Mạc Huệ Linh sẽ không gây chuyện cho anh, anh đi tìm Mạc Huệ Linh đi.
Không dám đi tìm Mạc Huệ Linh, không nỡ ức hiếp Mạc Huệ Linh, lại đến ức hiếp cô.
Lâm Triệt biết bản thân không tốt, luôn chọc phiền toái, nhưng mà, cô cũng không muốn như vậy.
Vận khí của cô không tốt, cho nên mới luôn gặp chuyện phiền toái này nọ.
Bao gồm cả người đàn ông trước mắt, cũng là chuyện phiền toái của cô, hiện thời, cô còn càng cảm thấy, anh quả thực chính là phiền toái lớn nhất của cô.
Tay người đàn ông lại sờ, Lâm Triệt sợ hãi kêu lên.
Lâm Triệt chưa từng có đàn ông, lúc này chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhưng mà, đáy lòng lại ẩn ẩn có một tia thoải mái chờ mong, đơn giản là bộ dạng này của anh thật sự rất gợi cảm, trêu chọc làm cho đáy lòng người ta khó chịu.
- Cô lặp lại lần nữa!
Thanh âm đàn ông càng trầm thấp khàn khàn hơn, nghe giống như mang theo từ tính vốn có, vờn quanh ở bên tai.
Lâm Triệt bị gắt gao áp ở phía dưới, vốn là đè nén, lúc này đầu bị anh nói càng cảm thấy khó chịu, trực tiếp quát lên:
- Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ý, anh chê tôi gây chuyện, thì đi tìm người phụ nữ khác!
- Thế nào, tôi đi tìm cô còn bị cô ghét bỏ phải không? Nếu không phải là tôi đến, giờ phút này cô đang cùng Tần Khanh chàng chàng thiếp thiếp phải không?
- Đương nhiên! Tôi... Tôi thật vất vả mới có thể điềm đạm đáng yêu ở trước mặt Tần Khanh một lần, đều bị anh phá hủy!
- Cô... Muốn chết!
Mặt Cố Tĩnh Trạch ửng hồng lên, trừng mắt nhìn người phụ nữ đáng chết này.
- Thế nào, anh có thể làm gì tôi!
Lâm Triệt kêu gào.
Trên tay Cố Tĩnh Trạch dùng lực, kéo một cái, quần áo của cô bỗng nhiên liền bị kéo rách.
Lâm Triệt chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh...
Ngay sau đó, thân thể anh liền che lên, một ngụm cắn môi đáng hận của cô, đây là sự trừng phạt của anh, dùng sức cắn xuống...
- Hu...
Lâm Triệt kêu ra tiếng.
Lâm Triệt cảm thấy Cố Tĩnh Trạch quả thực chính là cái bá vương(1), chính là bạo quân.
(1)Bá vương: kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán).
Cô đau đớn nước mắt rớt xuống, từng giọt từng giọt lộp bộp ở bên tai.
Càng thêm cảm thấy tủi thân.
Trên người cùng trong lòng, đều khó chịu như vậy, yếu ớt như vậy.
Còn đang bị cảm mạo, thân mình trống rỗng khó hiểu.
Thậm chí đối mặt với một người đàn ông ức hiếp mình, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Đầu lưỡi run run, làm cho người ta cảm giác không gì sánh kịp.
Cố Tĩnh Trạch che chắn ** môi của cô, tham lam hút tất cả không khí của cô.
Bỗng chốc buông lỏng cô gái này ra, anh cúi đầu nhìn Lâm Triệt.
Nước mắt ướt nhẹp gò má, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, khó chịu giống như từng phát từng phát đâm vào tim.
Đáy lòng Cố Tĩnh Trạch mềm nhũn, nhìn cô khóc, chân tay đã có chút cảm giác luống cuống.
Anh không biết cách ứng phó nước mắt người phụ nữ, vội kéo tay Lâm Triệt nói:
- Được rồi, đừng khóc, có phải có nơi nào đau không?
Anh ôm Lâm Triệt ngồi dậy, khuyên cô, để cô ngồi ở trên đùi mình, cúi đầu, có chút không nỡ cầm khăn đến, lau nước mắt trên mặt cô.
Lâm Triệt tức giận lầu bầu:
- Anh ức hiếp tôi!
- ...
Trong lòng Cố Tĩnh Trạch buồn bã, oán hận cảm thấy thân thể khô nóng, khó khăn nhịn, lại thể hiện không có chuyện gì.
Đến cùng là ai ức hiếp ai.
- Được được, là tôi không đúng.
- Quần áo của tôi rách rồi.
Cô cúi đầu ôm ngực mình.
Anh nhìn thân thể lại nóng lên, cúi đầu nói:
- Tôi bồi thường cho cô.
- Một bộ không đủ.
- Được, bồi thường cho cô 100 bộ.
- Cái này còn được.
Lâm Triệt nói xong, càng cảm thấy mệt rã rời, giống như vừa mới uống thuốc, hiệu lực của thuốc đã bắt đầu phát huy.
Ngáp một cái, cô dựa vào trên bờ vai anh, đầu nặng nề.
Cố Tĩnh Trạch ôm cô, để cô dựa vào ngủ, vuốt tay chân của cô, trái lại đã không lạnh nữa, nhìn ra hẳn là đã hạ sốt.
- Ngủ đi, tỉnh lại sẽ khỏe thôi.
Anh nhíu mày, cảm thấy mình giống như đang dỗ trẻ con.
- Anh không được ức hiếp tôi nữa.
Lâm Triệt rất nhanh ngủ thiếp đi nhưng vẫn lầm bầm.
- Ừ...
Ức hiếp thêm vài lần nữa, anh phỏng chừng sẽ chết trước cô ở nơi này mất.
Cảm thấy cô đã hoàn toàn ngủ sâu, anh mới chậm rãi để người xuống.
Phủ chăn lên, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ đang ngủ say, giống như trẻ con.
Thật sự là, lúc ngủ chính là thiên sứ, lúc tỉnh lại chính là yêu tinh, làm cho người ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Triệt sửng sốt, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn ánh mắt tối đen của anh.
Cố Tĩnh Trạch không nghĩ tới cô lại còn dám làm loại động tác này, lúc này mới cười lạnh:
- Giỏi lắm, Lâm Triệt, cô muốn mưu sát chồng sao?
Lâm Triệt đỏ mặt, cũng không nghĩ chạm vào nơi đó của anh, chỉ do không còn có biện pháp nào nữa mới...
Đầu gối mượt mà của cô bị anh nắm trong tay, bàn tay to thô ráp ma sát da thịt non mềm của cô, cô đỏ mặt la lên:
- Cố Tĩnh Trạch, anh muốn làm gì?
Cố Tĩnh Trạch nhìn bộ dáng của cô bị anh đè nặng dưới thân, đáy mắt đỏ lên, dục vọng huyết sắc, chậm rãi giơ lên:
- Cô nói tôi muốn làm gì?
Lâm Triệt đương nhiên không tin, anh sẽ làm gì mình, anh rõ ràng có người phụ nữ mình thích, hơn nữa không phải nói, anh có bệnh mẫn cảm với người phụ nữ sao?
Cô véo đùi của mình:
- Anh còn không buông tôi ra, cẩn thận tôi không khách khí với anh.
Cố Tĩnh Trạch cười, nhìn cô bởi vì phẫn nộ mà kịch liệt phập phồng ngực:
- Tôi ngược lại muốn nhìn, cô muốn làm gì không khách khí với tôi.
Lâm Triệt kêu:
- Cố Tĩnh Trạch, tôi không có ý tứ như vậy.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Sao, không có ý tứ như vậy với tôi, có ý tứ với ai? Tần Khanh?
Lâm Triệt bị anh làm tức giận đến mức gan cũng đau:
- Đúng, là có ý tứ với Tần Khanh!
- Cô...
Tay Cố Tĩnh Trạch không khỏi nắm càng chặt, Lâm Triệt chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, chóp mũi hiện lên chua xót nhìn Cố Tĩnh Trạch.
- Anh buông tôi ra, Cố Tĩnh Trạch, anh chỉ biết ức hiếp tôi.
- Ức hiếp? Bây giờ tôi cho cô biết cái gì mới gọi là ức hiếp.
Cố Tĩnh Trạch nói xong, dứt khoát áp người ở dưới thân, tay vén quần áo lên.
Ngực mẫn cảm tê rần, lúc tay anh nắm lấy, toàn thân cô khẩn trương căng thẳng, giống như có một dòng điện chạy qua, cô hừ nhẹ ra tiếng.
Hai tay vội đè cánh tay không an phận của anh lại, cô tức giận trừng mắt nhìn anh:
- Anh... Cố Tĩnh Trạch... Anh giở trò lưu manh!
Cố Tĩnh Trạch chỉ cảm thấy xúc cảm trong tay thật tốt, trong lúc nhất thời, thậm chí có chút không buông ra được.
Trừng mắt nhìn người phụ nữ dưới thân, anh nghiến răng nghiến lợi:
- Ai bảo cô khắp nơi gây chuyện cho tôi!
Nói xong, trên tay lại dùng lực.
Lâm Triệt nhịn không được kêu ra tiếng.
Cố Tĩnh Trạch nghe thấy tim cũng căng thẳng, hai tròng mắt khêu gợi, gắt gao nhìn chằm chằm gò má của cô, quần áo lại bị đẩy lên cao, rốn lộ ở dưới ánh đèn, bụng không có một vết sẹo, thoạt nhìn vô cùng mê người.
Lâm Triệt cắn môi, híp mắt nhìn người đàn ông cao cao tại thượng giống như vương giả trước mắt.
- Đúng, tôi gây chuyện, vậy anh đi tìm người phụ nữ không gây chuyện cho anh đi!
Mạc Huệ Linh sẽ không gây chuyện cho anh, anh đi tìm Mạc Huệ Linh đi.
Không dám đi tìm Mạc Huệ Linh, không nỡ ức hiếp Mạc Huệ Linh, lại đến ức hiếp cô.
Lâm Triệt biết bản thân không tốt, luôn chọc phiền toái, nhưng mà, cô cũng không muốn như vậy.
Vận khí của cô không tốt, cho nên mới luôn gặp chuyện phiền toái này nọ.
Bao gồm cả người đàn ông trước mắt, cũng là chuyện phiền toái của cô, hiện thời, cô còn càng cảm thấy, anh quả thực chính là phiền toái lớn nhất của cô.
Tay người đàn ông lại sờ, Lâm Triệt sợ hãi kêu lên.
Lâm Triệt chưa từng có đàn ông, lúc này chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa lúng túng, nhưng mà, đáy lòng lại ẩn ẩn có một tia thoải mái chờ mong, đơn giản là bộ dạng này của anh thật sự rất gợi cảm, trêu chọc làm cho đáy lòng người ta khó chịu.
- Cô lặp lại lần nữa!
Thanh âm đàn ông càng trầm thấp khàn khàn hơn, nghe giống như mang theo từ tính vốn có, vờn quanh ở bên tai.
Lâm Triệt bị gắt gao áp ở phía dưới, vốn là đè nén, lúc này đầu bị anh nói càng cảm thấy khó chịu, trực tiếp quát lên:
- Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ý, anh chê tôi gây chuyện, thì đi tìm người phụ nữ khác!
- Thế nào, tôi đi tìm cô còn bị cô ghét bỏ phải không? Nếu không phải là tôi đến, giờ phút này cô đang cùng Tần Khanh chàng chàng thiếp thiếp phải không?
- Đương nhiên! Tôi... Tôi thật vất vả mới có thể điềm đạm đáng yêu ở trước mặt Tần Khanh một lần, đều bị anh phá hủy!
- Cô... Muốn chết!
Mặt Cố Tĩnh Trạch ửng hồng lên, trừng mắt nhìn người phụ nữ đáng chết này.
- Thế nào, anh có thể làm gì tôi!
Lâm Triệt kêu gào.
Trên tay Cố Tĩnh Trạch dùng lực, kéo một cái, quần áo của cô bỗng nhiên liền bị kéo rách.
Lâm Triệt chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh...
Ngay sau đó, thân thể anh liền che lên, một ngụm cắn môi đáng hận của cô, đây là sự trừng phạt của anh, dùng sức cắn xuống...
- Hu...
Lâm Triệt kêu ra tiếng.
Lâm Triệt cảm thấy Cố Tĩnh Trạch quả thực chính là cái bá vương(1), chính là bạo quân.
(1)Bá vương: kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán).
Cô đau đớn nước mắt rớt xuống, từng giọt từng giọt lộp bộp ở bên tai.
Càng thêm cảm thấy tủi thân.
Trên người cùng trong lòng, đều khó chịu như vậy, yếu ớt như vậy.
Còn đang bị cảm mạo, thân mình trống rỗng khó hiểu.
Thậm chí đối mặt với một người đàn ông ức hiếp mình, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Đầu lưỡi run run, làm cho người ta cảm giác không gì sánh kịp.
Cố Tĩnh Trạch che chắn ** môi của cô, tham lam hút tất cả không khí của cô.
Bỗng chốc buông lỏng cô gái này ra, anh cúi đầu nhìn Lâm Triệt.
Nước mắt ướt nhẹp gò má, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, khó chịu giống như từng phát từng phát đâm vào tim.
Đáy lòng Cố Tĩnh Trạch mềm nhũn, nhìn cô khóc, chân tay đã có chút cảm giác luống cuống.
Anh không biết cách ứng phó nước mắt người phụ nữ, vội kéo tay Lâm Triệt nói:
- Được rồi, đừng khóc, có phải có nơi nào đau không?
Anh ôm Lâm Triệt ngồi dậy, khuyên cô, để cô ngồi ở trên đùi mình, cúi đầu, có chút không nỡ cầm khăn đến, lau nước mắt trên mặt cô.
Lâm Triệt tức giận lầu bầu:
- Anh ức hiếp tôi!
- ...
Trong lòng Cố Tĩnh Trạch buồn bã, oán hận cảm thấy thân thể khô nóng, khó khăn nhịn, lại thể hiện không có chuyện gì.
Đến cùng là ai ức hiếp ai.
- Được được, là tôi không đúng.
- Quần áo của tôi rách rồi.
Cô cúi đầu ôm ngực mình.
Anh nhìn thân thể lại nóng lên, cúi đầu nói:
- Tôi bồi thường cho cô.
- Một bộ không đủ.
- Được, bồi thường cho cô 100 bộ.
- Cái này còn được.
Lâm Triệt nói xong, càng cảm thấy mệt rã rời, giống như vừa mới uống thuốc, hiệu lực của thuốc đã bắt đầu phát huy.
Ngáp một cái, cô dựa vào trên bờ vai anh, đầu nặng nề.
Cố Tĩnh Trạch ôm cô, để cô dựa vào ngủ, vuốt tay chân của cô, trái lại đã không lạnh nữa, nhìn ra hẳn là đã hạ sốt.
- Ngủ đi, tỉnh lại sẽ khỏe thôi.
Anh nhíu mày, cảm thấy mình giống như đang dỗ trẻ con.
- Anh không được ức hiếp tôi nữa.
Lâm Triệt rất nhanh ngủ thiếp đi nhưng vẫn lầm bầm.
- Ừ...
Ức hiếp thêm vài lần nữa, anh phỏng chừng sẽ chết trước cô ở nơi này mất.
Cảm thấy cô đã hoàn toàn ngủ sâu, anh mới chậm rãi để người xuống.
Phủ chăn lên, anh nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ đang ngủ say, giống như trẻ con.
Thật sự là, lúc ngủ chính là thiên sứ, lúc tỉnh lại chính là yêu tinh, làm cho người ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bình luận facebook