Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (6).txt
"Không cần." Anh ném chăn ra: "Tôi ngủ ghế sa lon, cô ngủ giường."
Anh tự xưng là một thân sĩ, hẳn là khiêm nhường.
Lâm Triệt đã quen chỗ nào cũng có thể ngủ, nhưng anh ở nhà lớn như vậy, sao có thể lại là người sẽ chịu ủy khuất được.
"Không quan trọng, tôi tới ngủ ghế sa lon là được, thật, ở nhà tôi cũng quen rồi, vóc dáng anh cao như vậy, nằm ghế sa lon sẽ không quen." Cô vừa nói, đã tới bên cạnh anh, chuẩn bị kéo cánh tay anh.
Nhưng mà, lúc còn chưa chạm đến, lại bị cùi chỏ của anh đập vào đỉnh đầu
Lâm Triệt ngã thẳng xuống đất, nhìn Cố Tĩnh Trạch cao lớn đứng ở nơi đó, tốt bụng bị coi là lòng lang dạ sói, cô muốn sống chung thật tốt, mới có thể khiêm nhường như vậy, nhưng anh là một người đàn ông, mới chạm vào anh một chút mà thôi, lại chê cô đến mức như vậy.
Cơn tức giận từ từ dâng lên, Lâm Triệt đứng dậy, quát: "Cố Tĩnh Trạch, anh điên rồi à, tôi tốt bụng tới ngủ ghế sa lon, anh không cảm kích thì thôi đi, anh như vậy là có ý gì."
Lông mày Cố Tĩnh Trạch dựng lên, cúi đầu vỗ chỗ trên cánh tay bị cô chạm qua, lạnh lùng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, giọng nói lãnh đạm như cũ: "Cô nhìn cho rõ đi, rốt cuộc là ai tạo thành tất cả những thứ này, bây giờ mới nói cô tốt bụng, hình như là hơi muộn rồi đi."
"Tôi... coi như là tôi bỏ thuốc anh, nhưng mà tôi cũng không thể để cho anh đụng ngã tôi, anh... anh không tự kiềm chế được nên mới lột ra, nhất định nhảy bổ vào người tôi, tôi còn thấy oan ức nữa." Nói tới chuyện này, cô càng chột dạ, nhưng, ngoài miệng vẫn không muốn chịu lép vế người đàn ông này chút nào.
Ai bảo anh ta vô lại như vậy.
"Cô..." Mặc dù nhất thời không hiểu rõ "lột" kia nghĩa là gì, nhưng mà, chỉ suy nghĩ một chút cũng đủ hiểu rõ, Cố Tĩnh Trạch hoàn toàn không tiếp nhận nổi, một người phụ nữ có thể dơ bẩn đến như vậy, mặt lạnh càng như băng sương đông cứng, ngón tay thon dài của anh chỉ ra cạnh cửa: "Cút ra ngoài!"
Lâm Triệt sửng sốt, cũng không biết rốt cuộc mình nghĩ như thế nào, nhất thời xúc động, đối đầu với anh.
Anh càng chê cô, cô càng cảm thấy giận, nhìn anh, cô trực tiếp nhảy lên phía sau lưng anh: "Ai nha, có con chuột, thật là đáng sợ, tôi sợ nhất con chuột."
Anh không phải chê cô sao, cô chính là càng muốn dính sát vào, tức chết anh.
Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch anh tuấn, lúc mùi thơm thân thể mềm mại sát tới, cả người chấn động, bản năng thân thể đi lên ỷ lại ở trên người phụ nữ.
"Buông ra!" Cánh tay dài bắt về phía sau, nhưng mà, hai khối mềm mại sau lưng, khiến cho anh cảm thấy trong thân thể như có một đốm lửa bùng lên, cả người đột nhiên cứng đơ ở nơi đó.
Mặc dù thân hình Lâm Triệt cao chừng 168 cm, nhưng trước mặt Cố Tĩnh Trạch cao chừng 190 cm, lại có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, không giống với tay của đàn ông, thân thể phụ nữ mềm mại láng min như tơ lụa, uyển chuyển như nước chảy, quấn vòng quanh thân thể anh, tinh tế khéo léo như một con rắn vậy, anh phát hiện mặc dù cô rất cao, nhưng, lại thật sự rất gầy, ngón tay xanh nhạt nắm lấy cánh tay anh, xúc cảm hơi lạnh, lại khiến cho người ta thấy thoải mái.
Mà lúc này, sau lưng, cảm xúc về hai khối bông mềm mại kia càng ngày càng rõ ràng, thân thể lập tức không thể khống chế được lửa nóng.
Đáng chết, hẳn là thuốc đã tan lâu rồi rồi mới đúng...
Nhưng vì lý do gì mà thân thể còn nổi lên biến hóa rõ ràng như này.
"Không thả cũng không buông, có con chuột, tôi sợ con chuột..." Cô gắt gao ỷ vào anh, chính là không chịu buông tay.
Nhưng mà, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay anh đưa ngang một cái, eo cô bị túm lại, cả người bị lực mạnh của anh quăng xuống, cô thuận thế móc vào thân thể anh, đột nhiên hai người cùng nhau ngã.
Chờ phản ứng lại, xuất hiện trước mắt Cố Tĩnh Trạch, lộ ra bờ môi căng mọng, môi khẽ hé mở, lộ ra một góc hàm răng, như là thịnh tình mời gọi, khiến cho cổ họng anh lại cảm thấy khô khốc...
Cố Tĩnh Trạch cả kinh, theo bản năng đẩy một cái, đẩy thân thể mềm mại ở trên người mình ra.
Lâm Triệt đau xót, chỉ cảm thấy hai bàn tay anh đâm thẳng vào ngực cô, đau đến nước mắt cũng lập tức rơi xuống...
Cố Tĩnh Trạch mới vừa thả lỏng, nhưng liếc nhìn lại, người phụ nữ kia che tay trước ngực ngồi dưới đất, nước mắt nhẹ nhàng xẹt qua gò má, dáng vẻ đau lòng lay động bả vai, khiến cho trong lòng anh vô tình thắt lại.
Không khỏi có chút áo não, khôi phục lại lý trí, tự trách, anh thật là quá đáng, cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, lại vội vã đón nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Đây đúng là hai người sai, cũng không nên trách một mình cô.
Nước mắt của phụ nữ khiến cho anh không biết phải làm sao, anh cũng sẽ không an ủi người khác, chỉ có thể đứng ở nơi đó, nói: "Thật xin lỗi, tôi nói xin lỗi với cô, lần này không phải cô sai, là tôi quá kích động, thật ra thì, tôi cũng giống như cô vậy, tôi cũng chưa thích ứng với cảm giác cuộc sống có thêm một người phụ nữ ở bên cạnh, tôi cũng không phải có ý chê cô, cho nên mới đẩy cô, thật ra thì... Từ trước tới nay, tôi mắc một loại bệnh, tôi không thể chạm vào phụ nữ."
Không nghĩ tới anh sẽ giải thích, cô kinh ngạc nâng hai mắt ngấn lệ lên, mang theo sự khó hiểu.
Anh muốn, là sống chung một chỗ, hẳn là anh nên nói cho cô chuyện này mới phải.
Nhẹ nhàng khạc ra một hơi, anh nói: "Đàn ông không có vấn đề, chỉ cần là phụ nữ, cũng sẽ khiến cho tôi cảm thấy rất khó khăn tiếp nhận, không chỉ là không thể chạm vào, thậm chí sẽ nổi mẩn đỏ, sẽ không ngừng nôn mửa, huyết dịch sẽ chảy ngược, cho nên, tôi mới tránh cô theo bản năng thôi."
Lâm Triệt không thể hiểu được: "Còn có loại bệnh này sao? Là bệnh tâm lý à?"
Cố Tĩnh Trạch ngồi ở chỗ đó, bất cứ lúc nào cũng thẳng thân hình, nhìn hết sức khỏe mạnh.
Trong mắt anh như giếng cổ sâu không thấy đáy, đã sớm quen thuộc với tình trạng này rồi, dẫu sao ba mươi năm qua, căn bệnh này của anh đã khám qua quá nhiều bác sĩ, chẳng qua là phải giữ bí mật với bên ngoài mà thôi.
"Đều có." Ngón tay anh lãnh đạm xoa xoa mi tâm, đầu ngón tay hơi cong, biểu tình hơi có vẻ mệt mỏi: "Chuyện này phải giữ bí mật với bên ngoài, tôi nói cho cô, là bởi vì chúng ta sinh sống với nhau, tôi hy vọng cô có thể biết, bởi vì chuyện này, mà khi người nhà cảm thấy, tôi phát sinh quan hệ với cô, nói rõ cô có thể khắc chế bệnh của tôi, cho nên mới hy vọng chúng ta kết hôn."
Hóa ra là như vậy, đáng tiếc, bọn họ tính toán lầm rồi, Lâm Triệt thật ra thì cũng không có biện pháp giúp anh chữa bệnh, cô biết, bọn họ sẽ phát sinh chuyện như vậy, là bởi vì cô làm một vài chuyện...
Lâm Triệt bận bịu chột dạ gật đầu: "Dĩ nhiên dĩ nhiên, có bệnh là không thể trách ai, thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi không biết, mới có thể chạm vào anh, tôi bảo đảm, sau này sẽ không chạm vào anh thế nữa."
Như tin như không nhìn Lâm Triệt, cô đang giơ ba ngón tay lên, đầu ngón tay nhìn nhỏ nhắn, ánh mắt kiên định không dời, nhìn về phía anh kiên quyết nói lời thề.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch dời khỏi người cô, lạnh nhạt nói: "Được rồi, nghỉ ngơi đi."
Lâm Triệt bận bịu gật đầu một cái, xoa xoa ngực còn đau, trung thành đứng dậy: "Vậy cứ để tôi ngủ ghế sa lon đi."
"Không cần." Cố Tĩnh Trạch trực tiếp nằm xuống.
Lâm Triệt nhận lỗi, không dám đụng vào anh nữa, mình cũng vén chăn lên nằm xuống giường.
Đèn điện bị tắt đi, căn phòng rơi vào một mảnh đen kịt.
Hô hấp trong không khí, đang chậm rãi lưu động.
Ghế sa lon không quá thoải mái, anh giật giật thân thể mình, rõ ràng nghe được, người trên giường cũng xoay mình, chân mày càng không vui nhíu lại, nhìn ra, cô ngủ rất say sưa, nhưng tư thế ngủ quả thực bất nhã quá rồi.
Quả thực không quen có một người phụ nữ, lại còn là người phụ nữ vừa mới phát sinh quan hệ với mình ngủ ở nơi này, anh trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Anh tự xưng là một thân sĩ, hẳn là khiêm nhường.
Lâm Triệt đã quen chỗ nào cũng có thể ngủ, nhưng anh ở nhà lớn như vậy, sao có thể lại là người sẽ chịu ủy khuất được.
"Không quan trọng, tôi tới ngủ ghế sa lon là được, thật, ở nhà tôi cũng quen rồi, vóc dáng anh cao như vậy, nằm ghế sa lon sẽ không quen." Cô vừa nói, đã tới bên cạnh anh, chuẩn bị kéo cánh tay anh.
Nhưng mà, lúc còn chưa chạm đến, lại bị cùi chỏ của anh đập vào đỉnh đầu
Lâm Triệt ngã thẳng xuống đất, nhìn Cố Tĩnh Trạch cao lớn đứng ở nơi đó, tốt bụng bị coi là lòng lang dạ sói, cô muốn sống chung thật tốt, mới có thể khiêm nhường như vậy, nhưng anh là một người đàn ông, mới chạm vào anh một chút mà thôi, lại chê cô đến mức như vậy.
Cơn tức giận từ từ dâng lên, Lâm Triệt đứng dậy, quát: "Cố Tĩnh Trạch, anh điên rồi à, tôi tốt bụng tới ngủ ghế sa lon, anh không cảm kích thì thôi đi, anh như vậy là có ý gì."
Lông mày Cố Tĩnh Trạch dựng lên, cúi đầu vỗ chỗ trên cánh tay bị cô chạm qua, lạnh lùng nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, giọng nói lãnh đạm như cũ: "Cô nhìn cho rõ đi, rốt cuộc là ai tạo thành tất cả những thứ này, bây giờ mới nói cô tốt bụng, hình như là hơi muộn rồi đi."
"Tôi... coi như là tôi bỏ thuốc anh, nhưng mà tôi cũng không thể để cho anh đụng ngã tôi, anh... anh không tự kiềm chế được nên mới lột ra, nhất định nhảy bổ vào người tôi, tôi còn thấy oan ức nữa." Nói tới chuyện này, cô càng chột dạ, nhưng, ngoài miệng vẫn không muốn chịu lép vế người đàn ông này chút nào.
Ai bảo anh ta vô lại như vậy.
"Cô..." Mặc dù nhất thời không hiểu rõ "lột" kia nghĩa là gì, nhưng mà, chỉ suy nghĩ một chút cũng đủ hiểu rõ, Cố Tĩnh Trạch hoàn toàn không tiếp nhận nổi, một người phụ nữ có thể dơ bẩn đến như vậy, mặt lạnh càng như băng sương đông cứng, ngón tay thon dài của anh chỉ ra cạnh cửa: "Cút ra ngoài!"
Lâm Triệt sửng sốt, cũng không biết rốt cuộc mình nghĩ như thế nào, nhất thời xúc động, đối đầu với anh.
Anh càng chê cô, cô càng cảm thấy giận, nhìn anh, cô trực tiếp nhảy lên phía sau lưng anh: "Ai nha, có con chuột, thật là đáng sợ, tôi sợ nhất con chuột."
Anh không phải chê cô sao, cô chính là càng muốn dính sát vào, tức chết anh.
Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch anh tuấn, lúc mùi thơm thân thể mềm mại sát tới, cả người chấn động, bản năng thân thể đi lên ỷ lại ở trên người phụ nữ.
"Buông ra!" Cánh tay dài bắt về phía sau, nhưng mà, hai khối mềm mại sau lưng, khiến cho anh cảm thấy trong thân thể như có một đốm lửa bùng lên, cả người đột nhiên cứng đơ ở nơi đó.
Mặc dù thân hình Lâm Triệt cao chừng 168 cm, nhưng trước mặt Cố Tĩnh Trạch cao chừng 190 cm, lại có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, không giống với tay của đàn ông, thân thể phụ nữ mềm mại láng min như tơ lụa, uyển chuyển như nước chảy, quấn vòng quanh thân thể anh, tinh tế khéo léo như một con rắn vậy, anh phát hiện mặc dù cô rất cao, nhưng, lại thật sự rất gầy, ngón tay xanh nhạt nắm lấy cánh tay anh, xúc cảm hơi lạnh, lại khiến cho người ta thấy thoải mái.
Mà lúc này, sau lưng, cảm xúc về hai khối bông mềm mại kia càng ngày càng rõ ràng, thân thể lập tức không thể khống chế được lửa nóng.
Đáng chết, hẳn là thuốc đã tan lâu rồi rồi mới đúng...
Nhưng vì lý do gì mà thân thể còn nổi lên biến hóa rõ ràng như này.
"Không thả cũng không buông, có con chuột, tôi sợ con chuột..." Cô gắt gao ỷ vào anh, chính là không chịu buông tay.
Nhưng mà, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay anh đưa ngang một cái, eo cô bị túm lại, cả người bị lực mạnh của anh quăng xuống, cô thuận thế móc vào thân thể anh, đột nhiên hai người cùng nhau ngã.
Chờ phản ứng lại, xuất hiện trước mắt Cố Tĩnh Trạch, lộ ra bờ môi căng mọng, môi khẽ hé mở, lộ ra một góc hàm răng, như là thịnh tình mời gọi, khiến cho cổ họng anh lại cảm thấy khô khốc...
Cố Tĩnh Trạch cả kinh, theo bản năng đẩy một cái, đẩy thân thể mềm mại ở trên người mình ra.
Lâm Triệt đau xót, chỉ cảm thấy hai bàn tay anh đâm thẳng vào ngực cô, đau đến nước mắt cũng lập tức rơi xuống...
Cố Tĩnh Trạch mới vừa thả lỏng, nhưng liếc nhìn lại, người phụ nữ kia che tay trước ngực ngồi dưới đất, nước mắt nhẹ nhàng xẹt qua gò má, dáng vẻ đau lòng lay động bả vai, khiến cho trong lòng anh vô tình thắt lại.
Không khỏi có chút áo não, khôi phục lại lý trí, tự trách, anh thật là quá đáng, cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, lại vội vã đón nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Đây đúng là hai người sai, cũng không nên trách một mình cô.
Nước mắt của phụ nữ khiến cho anh không biết phải làm sao, anh cũng sẽ không an ủi người khác, chỉ có thể đứng ở nơi đó, nói: "Thật xin lỗi, tôi nói xin lỗi với cô, lần này không phải cô sai, là tôi quá kích động, thật ra thì, tôi cũng giống như cô vậy, tôi cũng chưa thích ứng với cảm giác cuộc sống có thêm một người phụ nữ ở bên cạnh, tôi cũng không phải có ý chê cô, cho nên mới đẩy cô, thật ra thì... Từ trước tới nay, tôi mắc một loại bệnh, tôi không thể chạm vào phụ nữ."
Không nghĩ tới anh sẽ giải thích, cô kinh ngạc nâng hai mắt ngấn lệ lên, mang theo sự khó hiểu.
Anh muốn, là sống chung một chỗ, hẳn là anh nên nói cho cô chuyện này mới phải.
Nhẹ nhàng khạc ra một hơi, anh nói: "Đàn ông không có vấn đề, chỉ cần là phụ nữ, cũng sẽ khiến cho tôi cảm thấy rất khó khăn tiếp nhận, không chỉ là không thể chạm vào, thậm chí sẽ nổi mẩn đỏ, sẽ không ngừng nôn mửa, huyết dịch sẽ chảy ngược, cho nên, tôi mới tránh cô theo bản năng thôi."
Lâm Triệt không thể hiểu được: "Còn có loại bệnh này sao? Là bệnh tâm lý à?"
Cố Tĩnh Trạch ngồi ở chỗ đó, bất cứ lúc nào cũng thẳng thân hình, nhìn hết sức khỏe mạnh.
Trong mắt anh như giếng cổ sâu không thấy đáy, đã sớm quen thuộc với tình trạng này rồi, dẫu sao ba mươi năm qua, căn bệnh này của anh đã khám qua quá nhiều bác sĩ, chẳng qua là phải giữ bí mật với bên ngoài mà thôi.
"Đều có." Ngón tay anh lãnh đạm xoa xoa mi tâm, đầu ngón tay hơi cong, biểu tình hơi có vẻ mệt mỏi: "Chuyện này phải giữ bí mật với bên ngoài, tôi nói cho cô, là bởi vì chúng ta sinh sống với nhau, tôi hy vọng cô có thể biết, bởi vì chuyện này, mà khi người nhà cảm thấy, tôi phát sinh quan hệ với cô, nói rõ cô có thể khắc chế bệnh của tôi, cho nên mới hy vọng chúng ta kết hôn."
Hóa ra là như vậy, đáng tiếc, bọn họ tính toán lầm rồi, Lâm Triệt thật ra thì cũng không có biện pháp giúp anh chữa bệnh, cô biết, bọn họ sẽ phát sinh chuyện như vậy, là bởi vì cô làm một vài chuyện...
Lâm Triệt bận bịu chột dạ gật đầu: "Dĩ nhiên dĩ nhiên, có bệnh là không thể trách ai, thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi không biết, mới có thể chạm vào anh, tôi bảo đảm, sau này sẽ không chạm vào anh thế nữa."
Như tin như không nhìn Lâm Triệt, cô đang giơ ba ngón tay lên, đầu ngón tay nhìn nhỏ nhắn, ánh mắt kiên định không dời, nhìn về phía anh kiên quyết nói lời thề.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch dời khỏi người cô, lạnh nhạt nói: "Được rồi, nghỉ ngơi đi."
Lâm Triệt bận bịu gật đầu một cái, xoa xoa ngực còn đau, trung thành đứng dậy: "Vậy cứ để tôi ngủ ghế sa lon đi."
"Không cần." Cố Tĩnh Trạch trực tiếp nằm xuống.
Lâm Triệt nhận lỗi, không dám đụng vào anh nữa, mình cũng vén chăn lên nằm xuống giường.
Đèn điện bị tắt đi, căn phòng rơi vào một mảnh đen kịt.
Hô hấp trong không khí, đang chậm rãi lưu động.
Ghế sa lon không quá thoải mái, anh giật giật thân thể mình, rõ ràng nghe được, người trên giường cũng xoay mình, chân mày càng không vui nhíu lại, nhìn ra, cô ngủ rất say sưa, nhưng tư thế ngủ quả thực bất nhã quá rồi.
Quả thực không quen có một người phụ nữ, lại còn là người phụ nữ vừa mới phát sinh quan hệ với mình ngủ ở nơi này, anh trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Bình luận facebook