Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (84).txt
Lâm Triệt lập tức muốn đá văng anh: "Cố Tĩnh Trạch, đừng ép em dùng cậy mạnh! Anh đi xuống cho em!".
"Lâm Triệt, sao, em đang tức giận?". Cố Tĩnh Trạch buông tay nhìn cô: "Tức giận?".
Lâm Triệt bụm má: "Em không hề tức giận".
"Vậy vì sao em không nhìn anh?".
"Vì sao em phải nhìn anh?".
Cố Tĩnh Trạch chợt cười: "Như vậy, em đang ghen?".
Bên tai Lâm Triệt lập tức nóng lên, đẩy tay Cố Tĩnh Trạch vươn lại đây: "Em điên rồi sao ghen? Không phải anh có chứng vọng tưởng chứ, chúng ta là giả kết hôn, không phải vợ chồng thật!".
Cố Tĩnh Trạch bị đẩy nghiêng ngã sắp rớt xuống giường, nhìn Lâm Triệt nói: "Thật không ăn giấm?".
Lâm Triệt hừ một tiếng: "Đương nhiên!".
Lâm Triệt ngồi dậy, trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái: "Diễn kịch chính là diễn kịch, em biết kỹ thuật diễn của em rất tốt, nhưng mà, anh cũng đừng tưởng rằng em từ diễn thành thật! Em là diễn viên chuyên nghiệp, nên diễn tốt nhân vật người vợ, em đương nhiên sẽ diễn tích thủy bất lậu".
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, thế nhưng cảm thấy ẩn ẩn có chút thất vọng.
"Được rồi". Cố Tĩnh Trạch ngồi xuống, nói: "Anh cho rằng em ghen tị, cho nên cố ý trốn tránh anh".
"Ha, anh thật là càng ngày càng tự luyến".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Tự luyến chẳng lẽ là sai sao?".
"Đương nhiên". Lâm Triệt cũng vỗ vỗ trên người ngồi xuống, hai người song song ngồi ở trên giường lớn, bởi vì kỳ thật chiếc giường vốn dĩ rất lớn, hai người ngồi ở đầu giường, còn dư lại rất nhiều.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Tự luyến không phải là mình yêu mình, nhưng mình không yêu mình, còn trông cậy vào người khác tới yêu mình sao?".
"Ha, giảo biện". Lâm Triệt nhìn anh: "Cố đại tổng tài nhiều người yêu như vậy, còn cần mình yêu mình sao?".
"Anh làm gì có người yêu chứ?". Cố Tĩnh Trạch nói.
Lâm Triệt đáp: "Mạc tiểu thư gì đó, tôi tin tưởng không chỉ một mình Mạc tiểu thư".
Nhắc tới Mạc Huệ Linh, Cố Tĩnh Trạch bất giác lại nghĩ tới tất cả phức tạp hiện giờ, tâm tình cũng phức tạp và phiền chán theo.
Vốn dĩ là một sự kiện rất đơn giản, hiệp nghị kết hôn của anh và Lâm Triệt, trong lúc đó sẽ không can thiệp lẫn nhau, mãi cho đến ly hôn có thể duy trì quan hệ tốt đẹp là được.
Nhưng mà lại không như mong muốn.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh và Huệ Linh, không phải như em nghĩ".
"Loại nào?". Lâm Triệt nghiêng đầu nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh và Huệ Linh đã quen nhau từ nhỏ, đã nhận thức sắp ba mươi năm rồi, nhưng mà, chúng ta chưa từng vượt qua giới hạn kia, anh hứa với em, ở trong lúc kết hôn với em, anh sẽ không vượt qua bất luận cái gì với cô ấy, anh chỉ biết xem cô ấy là người bạn, đối đãi cô ấy như em gái".
Lâm Triệt vội nói: "Không cần, anh không cần bảo đảm với tôi cái gì, thật sự, tôi sẽ không tức giận, vốn dĩ các người cũng ở bên nhau".
Nhưng mà, anh nói bảo đảm, vẫn làm trong lòng cô cảm thấy rất cảm kích.
Mặc dù bảo đảm này không có gì ý nghĩa, nhưng mà, dù sao thuyết minh, anh vẫn tôn trọng cô, để ý đến cảm giác của cô.
Lâm Triệt nhìn anh: "Anh không cần phải đối xử với em như vậy, chúng ta nói qua, sẽ không can thiệp cuộc sống cá nhân của đối phương".
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Vừa mới bắt đầu xác thật là như thế này, nhưng mà, rốt cuộc chúng ta đã kết hôn, anh cảm thấy, như vậy đối với em rất không công bằng, em mới 23 tuổi, hôn nhân lần đầu của em, không thể vượt qua sự hỗn loạn này,;khả năng là anh không thể cho em một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, nhưng mà, ít nhất không phản bội em ở phương diện khác, anh sẽ tôn trọng hôn nhân với em, hy vọng cuộc hôn nhân này, ở trong trí nhớ của em, còn không đến mức tệ như vậy".
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn anh, vội cười cười nói: "Ôi trời, còn không phải em tự tìm, có điều, vẫn rất cảm ơn anh, nhưng mà, Mạc tiểu thư sẽ không tức giận sao?".
"Từ khi anh bắt đầu lựa chọn kết hôn với em, cô ấy đã tức giận, anh biết cô ấy cũng không dễ dàng, nhưng mà, chúng ta không thể không kết hôn, đây không có biện pháp lựa chọn".
Lâm Triệt đáp: "Vậy sao anh không nói cho cô ta, anh và em kết hôn, là bởi vì trong nhà lấy cô ta ra uy hiếp, kỳ thật anh cũng là vì cô ta, mới có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này".
"Thôi, nói cho cô ấy cũng không có gì ý nghĩa, vốn dĩ, anh từ lúc bắt đầu đã nói cho cô ấy, mặc dù hiện tại cô ấy rời khỏi anh, lựa chọn cuộc sống khác, anh cũng có thể tiếp thu, bởi vì vốn dĩ chuyện này cũng là anh không đúng, nói cho cô ấy, chỉ biết càng làm cho cô ấy khó có thể tự kềm chế, rối rắm ở bên trong, không bằng có cơ hội, cô ấy có thể đi tìm cuộc sống của mình".
Lâm Triệt càng có chút tự trách: "Rất xin lỗi, bởi vì em......"
"Vừa mới bắt đầu rất oán hận em, nhưng mà, nhớ tới, hôn nhân của hai người chúng ta, đều không thể không tiếp thu sự kiện đột phát, anh bị bắt, em cũng như thế, không có gì mà trách ai không trách ai". Cố Tĩnh Trạch nói: "Em cũng còn nhỏ, có cơ hội hưởng thụ tình yêu với người đàn ông khác, nhưng mà bởi vì kết hôn với anh, em chỉ có thể từ bỏ những thứ này, cho nên, em không cần nói xin lỗi với anh, chuyện này không phải bởi vì em, chỉ là vận mệnh đã như vậy, hết thảy trùng hợp, tạo thành tất cả hôm nay".
Lâm Triệt cúi đầu, ngáp một cái, ôm hai đầu gối mình, cảm thấy có chút mệt nhọc.
"Không cần, thật sự, anh không cần bồi thường em, hiện tại em có được rất nhiều biết, không có cái gì hoàn mỹ, muốn cái gì thì có cái đó, em có thể có nơi để ngủ, có nhiều người chăm sóc em như vậy, còn có thể chuyên tâm đi công việc của mình, em đã rất thỏa mãn". Cô hơi hơi nằm xuống, đắp chăn yên lặng nói: "Chỉ là anh phải nói rõ với Mạc tiểu thư, con gái ấy mà, là phải dỗ, những lời này anh nói với em, nếu cũng nói với cô ấy như vậy, bỏ kết hôn ở bên ngoài, anh mới thật sự xong ......"
"......" Cố Tĩnh Trạch đáp: "Người và người ở bên nhau, chính cần thẳng thắn thành khẩn".
"Ai u, khó trách anh soái như vậy, có tiền như vậy, cũng chỉ có một mình Mạc tiểu thư không rời không bỏ anh, loại người như anh tìm không được vợ là đúng, dỗ con gái cũng không biết, lúc một cô gái nói không cần với anh, ngàn vạn không nên tưởng là thật, lúc một cô gái nói với anh em không tức giận, cũng không nên tưởng thật, lúc một cô gái nói quá quý em không mua, càng không nên tưởng thật, nếu anh tưởng thật, anh coi như xong rồi!".
"......"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Chuyện này trên tâm lý học có nhắc tới".
"A ha ha ha ha, tâm sự lý học với phụ nữ, tâm lý học có thể nghiên cứu thấu phụ nữ, vậy đó không phải phụ nữ, anh chiếu theo tâm lý học để dỗ phụ nữ đời này chú định cô độc cả đời......"
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày nói: "Phức tạp như vậy sao? Nhưng mà, vì sao con gái nhất định phải dỗ?".
Nói, thò đầu qua, lại thấy Lâm Triệt đã nằm ở nơi đó, nhắm mắt lại, truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Thật là vô tâm không phổi......
Nhìn cô đơn thuần ngủ say, anh nhịn không được cúi đầu vén sợi tóc trên trán cô, nhẹ nhàng kéo qua một bên, sau đó dịch dịch chăn, mình nghiêng qua một bên, cũng nằm xuống theo, nghiêng đầu nhìn mặt trắng nõn của cô, giống như cảm thấy hiện thế an ổn, đáy lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cứ như vậy nằm ở nơi đó, thế nhưng không bao lâu cũng nhắm hai mắt lại theo.
"Lâm Triệt, sao, em đang tức giận?". Cố Tĩnh Trạch buông tay nhìn cô: "Tức giận?".
Lâm Triệt bụm má: "Em không hề tức giận".
"Vậy vì sao em không nhìn anh?".
"Vì sao em phải nhìn anh?".
Cố Tĩnh Trạch chợt cười: "Như vậy, em đang ghen?".
Bên tai Lâm Triệt lập tức nóng lên, đẩy tay Cố Tĩnh Trạch vươn lại đây: "Em điên rồi sao ghen? Không phải anh có chứng vọng tưởng chứ, chúng ta là giả kết hôn, không phải vợ chồng thật!".
Cố Tĩnh Trạch bị đẩy nghiêng ngã sắp rớt xuống giường, nhìn Lâm Triệt nói: "Thật không ăn giấm?".
Lâm Triệt hừ một tiếng: "Đương nhiên!".
Lâm Triệt ngồi dậy, trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái: "Diễn kịch chính là diễn kịch, em biết kỹ thuật diễn của em rất tốt, nhưng mà, anh cũng đừng tưởng rằng em từ diễn thành thật! Em là diễn viên chuyên nghiệp, nên diễn tốt nhân vật người vợ, em đương nhiên sẽ diễn tích thủy bất lậu".
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, thế nhưng cảm thấy ẩn ẩn có chút thất vọng.
"Được rồi". Cố Tĩnh Trạch ngồi xuống, nói: "Anh cho rằng em ghen tị, cho nên cố ý trốn tránh anh".
"Ha, anh thật là càng ngày càng tự luyến".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Tự luyến chẳng lẽ là sai sao?".
"Đương nhiên". Lâm Triệt cũng vỗ vỗ trên người ngồi xuống, hai người song song ngồi ở trên giường lớn, bởi vì kỳ thật chiếc giường vốn dĩ rất lớn, hai người ngồi ở đầu giường, còn dư lại rất nhiều.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Tự luyến không phải là mình yêu mình, nhưng mình không yêu mình, còn trông cậy vào người khác tới yêu mình sao?".
"Ha, giảo biện". Lâm Triệt nhìn anh: "Cố đại tổng tài nhiều người yêu như vậy, còn cần mình yêu mình sao?".
"Anh làm gì có người yêu chứ?". Cố Tĩnh Trạch nói.
Lâm Triệt đáp: "Mạc tiểu thư gì đó, tôi tin tưởng không chỉ một mình Mạc tiểu thư".
Nhắc tới Mạc Huệ Linh, Cố Tĩnh Trạch bất giác lại nghĩ tới tất cả phức tạp hiện giờ, tâm tình cũng phức tạp và phiền chán theo.
Vốn dĩ là một sự kiện rất đơn giản, hiệp nghị kết hôn của anh và Lâm Triệt, trong lúc đó sẽ không can thiệp lẫn nhau, mãi cho đến ly hôn có thể duy trì quan hệ tốt đẹp là được.
Nhưng mà lại không như mong muốn.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh và Huệ Linh, không phải như em nghĩ".
"Loại nào?". Lâm Triệt nghiêng đầu nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Anh và Huệ Linh đã quen nhau từ nhỏ, đã nhận thức sắp ba mươi năm rồi, nhưng mà, chúng ta chưa từng vượt qua giới hạn kia, anh hứa với em, ở trong lúc kết hôn với em, anh sẽ không vượt qua bất luận cái gì với cô ấy, anh chỉ biết xem cô ấy là người bạn, đối đãi cô ấy như em gái".
Lâm Triệt vội nói: "Không cần, anh không cần bảo đảm với tôi cái gì, thật sự, tôi sẽ không tức giận, vốn dĩ các người cũng ở bên nhau".
Nhưng mà, anh nói bảo đảm, vẫn làm trong lòng cô cảm thấy rất cảm kích.
Mặc dù bảo đảm này không có gì ý nghĩa, nhưng mà, dù sao thuyết minh, anh vẫn tôn trọng cô, để ý đến cảm giác của cô.
Lâm Triệt nhìn anh: "Anh không cần phải đối xử với em như vậy, chúng ta nói qua, sẽ không can thiệp cuộc sống cá nhân của đối phương".
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Vừa mới bắt đầu xác thật là như thế này, nhưng mà, rốt cuộc chúng ta đã kết hôn, anh cảm thấy, như vậy đối với em rất không công bằng, em mới 23 tuổi, hôn nhân lần đầu của em, không thể vượt qua sự hỗn loạn này,;khả năng là anh không thể cho em một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, nhưng mà, ít nhất không phản bội em ở phương diện khác, anh sẽ tôn trọng hôn nhân với em, hy vọng cuộc hôn nhân này, ở trong trí nhớ của em, còn không đến mức tệ như vậy".
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn anh, vội cười cười nói: "Ôi trời, còn không phải em tự tìm, có điều, vẫn rất cảm ơn anh, nhưng mà, Mạc tiểu thư sẽ không tức giận sao?".
"Từ khi anh bắt đầu lựa chọn kết hôn với em, cô ấy đã tức giận, anh biết cô ấy cũng không dễ dàng, nhưng mà, chúng ta không thể không kết hôn, đây không có biện pháp lựa chọn".
Lâm Triệt đáp: "Vậy sao anh không nói cho cô ta, anh và em kết hôn, là bởi vì trong nhà lấy cô ta ra uy hiếp, kỳ thật anh cũng là vì cô ta, mới có thể chấp nhận cuộc hôn nhân này".
"Thôi, nói cho cô ấy cũng không có gì ý nghĩa, vốn dĩ, anh từ lúc bắt đầu đã nói cho cô ấy, mặc dù hiện tại cô ấy rời khỏi anh, lựa chọn cuộc sống khác, anh cũng có thể tiếp thu, bởi vì vốn dĩ chuyện này cũng là anh không đúng, nói cho cô ấy, chỉ biết càng làm cho cô ấy khó có thể tự kềm chế, rối rắm ở bên trong, không bằng có cơ hội, cô ấy có thể đi tìm cuộc sống của mình".
Lâm Triệt càng có chút tự trách: "Rất xin lỗi, bởi vì em......"
"Vừa mới bắt đầu rất oán hận em, nhưng mà, nhớ tới, hôn nhân của hai người chúng ta, đều không thể không tiếp thu sự kiện đột phát, anh bị bắt, em cũng như thế, không có gì mà trách ai không trách ai". Cố Tĩnh Trạch nói: "Em cũng còn nhỏ, có cơ hội hưởng thụ tình yêu với người đàn ông khác, nhưng mà bởi vì kết hôn với anh, em chỉ có thể từ bỏ những thứ này, cho nên, em không cần nói xin lỗi với anh, chuyện này không phải bởi vì em, chỉ là vận mệnh đã như vậy, hết thảy trùng hợp, tạo thành tất cả hôm nay".
Lâm Triệt cúi đầu, ngáp một cái, ôm hai đầu gối mình, cảm thấy có chút mệt nhọc.
"Không cần, thật sự, anh không cần bồi thường em, hiện tại em có được rất nhiều biết, không có cái gì hoàn mỹ, muốn cái gì thì có cái đó, em có thể có nơi để ngủ, có nhiều người chăm sóc em như vậy, còn có thể chuyên tâm đi công việc của mình, em đã rất thỏa mãn". Cô hơi hơi nằm xuống, đắp chăn yên lặng nói: "Chỉ là anh phải nói rõ với Mạc tiểu thư, con gái ấy mà, là phải dỗ, những lời này anh nói với em, nếu cũng nói với cô ấy như vậy, bỏ kết hôn ở bên ngoài, anh mới thật sự xong ......"
"......" Cố Tĩnh Trạch đáp: "Người và người ở bên nhau, chính cần thẳng thắn thành khẩn".
"Ai u, khó trách anh soái như vậy, có tiền như vậy, cũng chỉ có một mình Mạc tiểu thư không rời không bỏ anh, loại người như anh tìm không được vợ là đúng, dỗ con gái cũng không biết, lúc một cô gái nói không cần với anh, ngàn vạn không nên tưởng là thật, lúc một cô gái nói với anh em không tức giận, cũng không nên tưởng thật, lúc một cô gái nói quá quý em không mua, càng không nên tưởng thật, nếu anh tưởng thật, anh coi như xong rồi!".
"......"
Cố Tĩnh Trạch nói: "Chuyện này trên tâm lý học có nhắc tới".
"A ha ha ha ha, tâm sự lý học với phụ nữ, tâm lý học có thể nghiên cứu thấu phụ nữ, vậy đó không phải phụ nữ, anh chiếu theo tâm lý học để dỗ phụ nữ đời này chú định cô độc cả đời......"
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày nói: "Phức tạp như vậy sao? Nhưng mà, vì sao con gái nhất định phải dỗ?".
Nói, thò đầu qua, lại thấy Lâm Triệt đã nằm ở nơi đó, nhắm mắt lại, truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Thật là vô tâm không phổi......
Nhìn cô đơn thuần ngủ say, anh nhịn không được cúi đầu vén sợi tóc trên trán cô, nhẹ nhàng kéo qua một bên, sau đó dịch dịch chăn, mình nghiêng qua một bên, cũng nằm xuống theo, nghiêng đầu nhìn mặt trắng nõn của cô, giống như cảm thấy hiện thế an ổn, đáy lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, cứ như vậy nằm ở nơi đó, thế nhưng không bao lâu cũng nhắm hai mắt lại theo.