Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap (86).txt
Cố Tĩnh Trạch nhìn, nói: "Một cô bé, không cần phải chọn thứ quá quý giá."
Lâm Triệt vội nói: "Đúng vậy đúng vậy, không cần quá quý, quá quý sẽ bị người ta đố kỵ."
Cố Tĩnh Trạch lấy quyển sách qua, xem hình chiếc xe, nói, "Chọn cái này, muốn nó là màu vàng, dễ thấy, miễn cho em phóng trên đường." Cố Tĩnh Trạch cười nhạo nhìn cô.
Vẻ mặt Lâm Triệt phủ đầy vạch đen, "Em cũng chẳng phải heo, sao lại phóng được."
Nói xong, cô cúi đầu nhìn chiếc xe trong sách một chút, nhìn thấy chiếc xe thời điểm Cố Tĩnh Trạch nói là Porsche 911, trực tiếp chửi thề.
Cô cho rằng chiếc xe không quá quý giá, ý là hơn hai mươi vạn, lại không nghĩ rằng ý anh nói không quá quý giá chính là...
"Cố Tĩnh Trạch, không phải cái này quá quý sao?" Lâm Triệt vội hỏi.
Cố Tĩnh Trạch: "Sao lại có thể xem như quý?"
Lâm Triệt: "Mấy trăm vạn, chẳng lẽ còn chưa tính là quý?"
Cố Tĩnh Trạch: "Nếu nói như vậy, thật ra mấy tên tài xế thuê cho em, còn quý hơn so với xe."
"Hả?"
Cố Tĩnh Trạch nói, "Tài xế của Cố gia, lương một năm là ba trăm vạn."
"..."
Lúc trước Lâm Triệt chỉ cảm thấy họ thật vất vả, thật biết chịu trách nhiệm, đối xử với cô thật tốt, bây giờ mới biết... thì ra họ cũng là thổ hào.
Lúc này Cố Tĩnh Trạch đã vung tay lên, làm người đi lấy xe.
Chủ tiệm tự nhiên rất vui mừng mà nhanh đi lấy xe.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, nói: "Em chờ chốc lát, anh qua đó xem, giúp em xem xem xe có chỗ nào không tốt không."
Lâm Triệt nói: "Em cũng đi cùng."
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, miết nhẹ cái mũi của cô, "Ngoan, chờ ở đây, xe phải được kiểm tra chạy thử trước, không an toàn, em không cần qua đâu."
Lâm Triệt bị anh sờ mũi, không khỏi cảm thấy hành động thân mật này làm người ta cảm thấy ái muội.
Cảm giác được Cố Tĩnh Trạch đã rời đi, cô mới quay đầu lại, trở về.
Ở trong tiệm không có việc gì nên đi dạo, cửa hàng ở đây đều là một chuỗi những cửa hàng bày bán siêu xe, ngoại trừ bán ô tô, bên kia còn có siêu thị bán linh kiện ô tô, toàn bộ thương trường vì muốn lấy lòng mấy tên thổ hào, làm cho một cửa hàng bán ô tô trở nên sang trọng như thể khách sạn hay quán cà phê, chỗ nào cũng là đệm mềm ghế dựa, bàn cà phê, còn bày vật phẩm trang sức ở bên trên.
Lâm Triệt thấy trên bàn có đồ ăn vặt, vội đi tới lấy vài thứ ăn, dù sao cũng là đồ miễn phí, không ăn thật tiếc.
Nhân viên cửa hàng tương đối khách khí với Lâm Triệt, biết cô theo Cố Tĩnh Trạch tới, ba bốn người cùng nhau đứng ở bên cạnh chờ cô dặn dò, ánh mắt cũng trở nên hâm mộ mà nhìn cô.
Chỉ là, tuy là bây giờ Lâm Triệt cũng coi như là ngôi sao, nhưng mà chỉ mới diễn qua một bộ phim truyền hình, còn là cổ trang, độ công nhận cũng không cao lắm, cho nên thật ra nhân viên cửa hàng cũng không nhận ra cô là ai.
Lâm Triệt đang cầm đồ ăn vặt lên ăn, lại nghe thấy đằng sau có một giọng nói hơi quen thuộc lanh lảnh vang lên, khiến cho Lâm Triệt lập tức quay đầu lại.
86.2:
"Lily, còn cần con theo ta đi một chuyến, Tần Khanh cũng thật là, không biết hàng ngày vội vàng cái gì, mua có cái xe cũng cần con đi cùng ta." Tần gia phu nhân khí chất cao quý - Trần Mỹ Lệ, đang bị Lâm Lị kéo tay, đi tới vài bước.
Một bên, nhân viên cửa hàng cũng ân cần đi theo.
Tất cả mọi người đều biết Lâm Lị, cũng biết Trần Mỹ Lệ là phu nhân của Tần gia, cho nên đều cẩn thận đi theo bên cạnh, dáng vẻ cung kính.
Lâm Triệt không ngờ, vậy mà mình có thể gặp được Trần Mỹ Lệ và Lâm Lị ở chỗ này.
Bọn họ hai người chuẩn mẹ chồng nàng dâu, bây giờ tới mua xe...
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lúc này, Trần Mỹ Lệ vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái là nhìn thấy Lâm Triệt đang đứng ở bên này.
"Ai, kia không phải Lâm Triệt sao? Ta không nhìn lầm đúng không? Là nó à?"
Lâm Lị cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Triệt, cũng không ngờ.
Trần Mỹ Lệ biết Lâm Triệt từ khi cô còn nhỏ, bởi vì thời đi học Lâm Triệt có quen biết Tần Khanh, cho nên cũng từng qua nhà Tần Khanh chơi, nhưng mà Trần Mỹ Lệ vẫn luôn rất ghét Lâm Triệt, không muốn Lâm Triệt chơi cùng với Tần Khanh.
Trần Mỹ Lệ đi sang bên này, nhất thời không nhận ra Lâm Triệt.
Đứng xa xa nhìn thì là cô, nhưng đứng gần thì lại cảm thấy hơi khác.
Lâm Triệt trở nên càng xinh đẹp hơn, cơ thể nảy nở, trước kia chỉ mang dáng vẻ bích ngọc của một gia đình nhỏ, mang theo chút khí chất hơi keo kiệt, bây giờ lại có chút tự nhiên, ánh mắt đơn thuần, mà quần áo trên người mang theo khí chất cao quý, dường như toàn thân bị dòng nước quây xung quanh, dáng vẻ rất đẹp.
Giọng điệu của bà hiên ngang mang theo cười nhạo, bởi vì bà biết, xe ở chỗ này không phải người nào cũng có thể mua được.
Lâm Triệt nhìn Trần Mỹ Lệ, bà đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn nói chuyện thật là khắc nghiệt, "Đúng vậy, dì Tần, thật là trùng hợp, hai người tiếp tục đi dạo, cháu sang bên kia xem."
"Ai, Lâm Triệt, tôi còn có chuyện muốn nói với cô, cô chạy làm gì." Trần Mỹ Lệ gọi Lâm Triệt lại.
Lâm Triệt quay đầu.
Trần Mỹ Lệ đánh giá cô, "Gần đây cô có gặp Tần Khanh nhà chúng tôi không?"
Lâm Triệt nói, "Không ạ."
"Thật sự là không gặp, hay là giả như không gặp?" Trần Mỹ Lệ hừ một tiếng, nói.
Lâm Triệt nhíu mày, cô nghe ra được sự chán ghét trong giọng nói của Trần Mỹ Lệ, "Dì Tần, dì muốn nói gì xin hãy nói thẳng."
Trần Mỹ Lệ thấy Lâm Triệt ngẩng cao đầu, dáng vẻ dường như vô cùng khinh thường, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhìn Lâm Triệt, nói, "Lâm Triệt, tôi nghe nói, lần trước cô xảy ra chuyện phải vào đồn cảnh sát, là Tần Khanh nhà chúng tôi sai người đưa cô ra phải không?"
Thế mà lại là chuyện kia.
Lần đó đúng là Tần Khanh đã giúp cô.
Lâm Triệt lại quay đầu lại nhìn Trần Mỹ Lệ, nói, "Là anh ấy giúp cháu."
Trần Mỹ Lệ nhìn cô, đập mạnh tay xuống bàn, "Lâm Triệt, không phải tôi nói chuyện không dễ nghe, nhưng mà Tần Khanh dù sao cũng đã đính hôn với chị của cô, bây giờ là anh rể của cô."
Lâm Triệt kỳ quái nhìn Trần Mỹ Lệ, "Anh rể giúp cháu một chút, vậy có cái gì không đúng?"
"Cô..." Đôi mắt Trần Mỹ Lệ khinh miệt đánh giá Lâm Triệt, "Sáng sớm nay tôi đã biết cô có chút tâm tư dành cho Tần Khanh, nhưng mà tôi cảnh cáo cô, cô không xứng với Tần Khanh nhà chúng tôi, Tần Khanh nhà chúng tôi sẽ không xem trọng một đứa con ngoài giá thú, bây giờ cô làm sao thế, nghĩ rằng mình cũng là ngôi sao, có tiền, cho nên lại bắt đầu nhớ thương Tần Khanh sao? Vậy bây giờ tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu."
Lâm Triệt nghe bà không chút khách khí vũ nhục mình, chỉ cười mà không nói.
Lâm Lị ở một bên, đứng trước mặt bà, trông có vẻ rất trung thực, chỉ trong ánh mắt dịu dàng không che dấu được thần sắc đắc ý, nhìn thấy Lâm Triệt như vậy, khóe miệng mang theo một nụ cười trào phúng, tựa như rất vui vẻ khi xem tràng náo nhiệt này.
"Dì Tần, cháu nghĩ dì lầm rồi, cháu và Tần Khanh chỉ là quan hệ bạn bè không hơn không kém, bây giờ càng thân thích, tuy rằng Tần Khanh rất tốt, nhưng mà con trai của dì, cũng không ưu tú đến mức tất cả những người phụ nữ trên thế giới này đều thích anh ấy, cháu có bạn trai của chính mình, đối với Tần Khanh, bây giờ cháu hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nhớ thương nào!"
Lâm Triệt vội nói: "Đúng vậy đúng vậy, không cần quá quý, quá quý sẽ bị người ta đố kỵ."
Cố Tĩnh Trạch lấy quyển sách qua, xem hình chiếc xe, nói, "Chọn cái này, muốn nó là màu vàng, dễ thấy, miễn cho em phóng trên đường." Cố Tĩnh Trạch cười nhạo nhìn cô.
Vẻ mặt Lâm Triệt phủ đầy vạch đen, "Em cũng chẳng phải heo, sao lại phóng được."
Nói xong, cô cúi đầu nhìn chiếc xe trong sách một chút, nhìn thấy chiếc xe thời điểm Cố Tĩnh Trạch nói là Porsche 911, trực tiếp chửi thề.
Cô cho rằng chiếc xe không quá quý giá, ý là hơn hai mươi vạn, lại không nghĩ rằng ý anh nói không quá quý giá chính là...
"Cố Tĩnh Trạch, không phải cái này quá quý sao?" Lâm Triệt vội hỏi.
Cố Tĩnh Trạch: "Sao lại có thể xem như quý?"
Lâm Triệt: "Mấy trăm vạn, chẳng lẽ còn chưa tính là quý?"
Cố Tĩnh Trạch: "Nếu nói như vậy, thật ra mấy tên tài xế thuê cho em, còn quý hơn so với xe."
"Hả?"
Cố Tĩnh Trạch nói, "Tài xế của Cố gia, lương một năm là ba trăm vạn."
"..."
Lúc trước Lâm Triệt chỉ cảm thấy họ thật vất vả, thật biết chịu trách nhiệm, đối xử với cô thật tốt, bây giờ mới biết... thì ra họ cũng là thổ hào.
Lúc này Cố Tĩnh Trạch đã vung tay lên, làm người đi lấy xe.
Chủ tiệm tự nhiên rất vui mừng mà nhanh đi lấy xe.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, nói: "Em chờ chốc lát, anh qua đó xem, giúp em xem xem xe có chỗ nào không tốt không."
Lâm Triệt nói: "Em cũng đi cùng."
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, miết nhẹ cái mũi của cô, "Ngoan, chờ ở đây, xe phải được kiểm tra chạy thử trước, không an toàn, em không cần qua đâu."
Lâm Triệt bị anh sờ mũi, không khỏi cảm thấy hành động thân mật này làm người ta cảm thấy ái muội.
Cảm giác được Cố Tĩnh Trạch đã rời đi, cô mới quay đầu lại, trở về.
Ở trong tiệm không có việc gì nên đi dạo, cửa hàng ở đây đều là một chuỗi những cửa hàng bày bán siêu xe, ngoại trừ bán ô tô, bên kia còn có siêu thị bán linh kiện ô tô, toàn bộ thương trường vì muốn lấy lòng mấy tên thổ hào, làm cho một cửa hàng bán ô tô trở nên sang trọng như thể khách sạn hay quán cà phê, chỗ nào cũng là đệm mềm ghế dựa, bàn cà phê, còn bày vật phẩm trang sức ở bên trên.
Lâm Triệt thấy trên bàn có đồ ăn vặt, vội đi tới lấy vài thứ ăn, dù sao cũng là đồ miễn phí, không ăn thật tiếc.
Nhân viên cửa hàng tương đối khách khí với Lâm Triệt, biết cô theo Cố Tĩnh Trạch tới, ba bốn người cùng nhau đứng ở bên cạnh chờ cô dặn dò, ánh mắt cũng trở nên hâm mộ mà nhìn cô.
Chỉ là, tuy là bây giờ Lâm Triệt cũng coi như là ngôi sao, nhưng mà chỉ mới diễn qua một bộ phim truyền hình, còn là cổ trang, độ công nhận cũng không cao lắm, cho nên thật ra nhân viên cửa hàng cũng không nhận ra cô là ai.
Lâm Triệt đang cầm đồ ăn vặt lên ăn, lại nghe thấy đằng sau có một giọng nói hơi quen thuộc lanh lảnh vang lên, khiến cho Lâm Triệt lập tức quay đầu lại.
86.2:
"Lily, còn cần con theo ta đi một chuyến, Tần Khanh cũng thật là, không biết hàng ngày vội vàng cái gì, mua có cái xe cũng cần con đi cùng ta." Tần gia phu nhân khí chất cao quý - Trần Mỹ Lệ, đang bị Lâm Lị kéo tay, đi tới vài bước.
Một bên, nhân viên cửa hàng cũng ân cần đi theo.
Tất cả mọi người đều biết Lâm Lị, cũng biết Trần Mỹ Lệ là phu nhân của Tần gia, cho nên đều cẩn thận đi theo bên cạnh, dáng vẻ cung kính.
Lâm Triệt không ngờ, vậy mà mình có thể gặp được Trần Mỹ Lệ và Lâm Lị ở chỗ này.
Bọn họ hai người chuẩn mẹ chồng nàng dâu, bây giờ tới mua xe...
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lúc này, Trần Mỹ Lệ vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái là nhìn thấy Lâm Triệt đang đứng ở bên này.
"Ai, kia không phải Lâm Triệt sao? Ta không nhìn lầm đúng không? Là nó à?"
Lâm Lị cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Triệt, cũng không ngờ.
Trần Mỹ Lệ biết Lâm Triệt từ khi cô còn nhỏ, bởi vì thời đi học Lâm Triệt có quen biết Tần Khanh, cho nên cũng từng qua nhà Tần Khanh chơi, nhưng mà Trần Mỹ Lệ vẫn luôn rất ghét Lâm Triệt, không muốn Lâm Triệt chơi cùng với Tần Khanh.
Trần Mỹ Lệ đi sang bên này, nhất thời không nhận ra Lâm Triệt.
Đứng xa xa nhìn thì là cô, nhưng đứng gần thì lại cảm thấy hơi khác.
Lâm Triệt trở nên càng xinh đẹp hơn, cơ thể nảy nở, trước kia chỉ mang dáng vẻ bích ngọc của một gia đình nhỏ, mang theo chút khí chất hơi keo kiệt, bây giờ lại có chút tự nhiên, ánh mắt đơn thuần, mà quần áo trên người mang theo khí chất cao quý, dường như toàn thân bị dòng nước quây xung quanh, dáng vẻ rất đẹp.
Giọng điệu của bà hiên ngang mang theo cười nhạo, bởi vì bà biết, xe ở chỗ này không phải người nào cũng có thể mua được.
Lâm Triệt nhìn Trần Mỹ Lệ, bà đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn nói chuyện thật là khắc nghiệt, "Đúng vậy, dì Tần, thật là trùng hợp, hai người tiếp tục đi dạo, cháu sang bên kia xem."
"Ai, Lâm Triệt, tôi còn có chuyện muốn nói với cô, cô chạy làm gì." Trần Mỹ Lệ gọi Lâm Triệt lại.
Lâm Triệt quay đầu.
Trần Mỹ Lệ đánh giá cô, "Gần đây cô có gặp Tần Khanh nhà chúng tôi không?"
Lâm Triệt nói, "Không ạ."
"Thật sự là không gặp, hay là giả như không gặp?" Trần Mỹ Lệ hừ một tiếng, nói.
Lâm Triệt nhíu mày, cô nghe ra được sự chán ghét trong giọng nói của Trần Mỹ Lệ, "Dì Tần, dì muốn nói gì xin hãy nói thẳng."
Trần Mỹ Lệ thấy Lâm Triệt ngẩng cao đầu, dáng vẻ dường như vô cùng khinh thường, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhìn Lâm Triệt, nói, "Lâm Triệt, tôi nghe nói, lần trước cô xảy ra chuyện phải vào đồn cảnh sát, là Tần Khanh nhà chúng tôi sai người đưa cô ra phải không?"
Thế mà lại là chuyện kia.
Lần đó đúng là Tần Khanh đã giúp cô.
Lâm Triệt lại quay đầu lại nhìn Trần Mỹ Lệ, nói, "Là anh ấy giúp cháu."
Trần Mỹ Lệ nhìn cô, đập mạnh tay xuống bàn, "Lâm Triệt, không phải tôi nói chuyện không dễ nghe, nhưng mà Tần Khanh dù sao cũng đã đính hôn với chị của cô, bây giờ là anh rể của cô."
Lâm Triệt kỳ quái nhìn Trần Mỹ Lệ, "Anh rể giúp cháu một chút, vậy có cái gì không đúng?"
"Cô..." Đôi mắt Trần Mỹ Lệ khinh miệt đánh giá Lâm Triệt, "Sáng sớm nay tôi đã biết cô có chút tâm tư dành cho Tần Khanh, nhưng mà tôi cảnh cáo cô, cô không xứng với Tần Khanh nhà chúng tôi, Tần Khanh nhà chúng tôi sẽ không xem trọng một đứa con ngoài giá thú, bây giờ cô làm sao thế, nghĩ rằng mình cũng là ngôi sao, có tiền, cho nên lại bắt đầu nhớ thương Tần Khanh sao? Vậy bây giờ tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu."
Lâm Triệt nghe bà không chút khách khí vũ nhục mình, chỉ cười mà không nói.
Lâm Lị ở một bên, đứng trước mặt bà, trông có vẻ rất trung thực, chỉ trong ánh mắt dịu dàng không che dấu được thần sắc đắc ý, nhìn thấy Lâm Triệt như vậy, khóe miệng mang theo một nụ cười trào phúng, tựa như rất vui vẻ khi xem tràng náo nhiệt này.
"Dì Tần, cháu nghĩ dì lầm rồi, cháu và Tần Khanh chỉ là quan hệ bạn bè không hơn không kém, bây giờ càng thân thích, tuy rằng Tần Khanh rất tốt, nhưng mà con trai của dì, cũng không ưu tú đến mức tất cả những người phụ nữ trên thế giới này đều thích anh ấy, cháu có bạn trai của chính mình, đối với Tần Khanh, bây giờ cháu hoàn toàn không có bất cứ tình cảm nhớ thương nào!"
Bình luận facebook