Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Mộc Hạ lặng lẽ lùi ra phía sau dự định rời đi vì cô không đủ can đảm để tiến vào trong, nhưng khoé mắt Ái Linh đã phát hiện ra cô.
" Mộc Hạ...."
Một tiếng gọi này của Ái Linh khiến không gian bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, Từ Ngôn Mặc buông Ái Linh ra quay đầu nhíu mày nhìn ra cửa.
Ái Linh khẽ thở dài cô nắm lấy tay Từ Ngôn Mặc nhẹ nhàng nói với anh.
" Ngôn Mặc em có vài lời muốn nói với chị ta "
Từ Ngôn Mặc có chút lo lắng nhìn cô nhưng khi thấy ánh mắt điềm tĩnh của cô anh cũng không cự tuyệt, liền đứng dậy đi ra ngoài dành không gian riêng cho hai người. Lúc đi ngang qua Mộc Hạ anh nheo mắt cảnh cáo cô ta.
Mộc Hạ cười khổ trong lòng song lại cất bước vào trong dừng chân cách Ái Linh khoảng ba bước, cô vẫn cúi thấp đầu âm thanh nghèn nghẹn khó khăn thốt ra hai từ.
" X...xin.... lỗi"
Tuy Mộc Hạ không ngẩn đầu lên nhưng đôi tay đang nắm chặt gấu váy vì căng thẳng của cô đều lọt vào mắt của Ái Linh.
" Chị ngẩn mặt lên đi "
Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của Ái Linh Mộc Hạ bỗng ngẩn phắt đầu lên đúng lúc đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của cô.
Ái Linh nhìn Mộc Hạ như thế cô khẽ vươn lên một nụ cười nhạt.
" Chị không cần xin lỗi tôi, cứ xem như lần này tôi trả lại ân tình năm xưa chị cứu tôi một mạng đi "
" Không...lần này đều là lỗi của chị "
Mộc Hạ nhìn về phía đôi chân của Ái Linh cô cắn chặt môi khống chế không để bản thân rơi nước mắt, Ái Linh càng thản nhiên thì lòng cô càng cảm thấy tội lỗi.
" Mộc Hạ...chuyện qua rồi bây giờ tranh ai đúng ai sai còn có ý nghĩa sao "
Nói đến đây Mộc Hạ càng hổ thẹn với lòng cô cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Ái Linh nữa. Ái Linh thấy thế cũng chỉ cười cười....cô tiếp tục nói...
" Giống như chuyện năm xưa vậy, cũng nên buông bỏ đi thôi, tôi mệt mỏi rồi chắc chị cũng thế đúng không? "
Mộc Hạ khó hiểu nhíu mày nhìn Ái Linh....dường như cô phát hiện Ái Linh đã khác trước rất nhiều....nhẹ nhàng điềm tĩnh thong dong như người đã trải qua hết bể khổ nhân gian....
" Cuộc sống này có bao nhiêu cái 12 năm đây, tôi thì có không nhiều, ba và dì Tuyết Hân cũng không dư dả, ông nội càng không.....bao năm qua như thế có lẽ đã đủ mệt rồi, bỏ hết đi bắt đầu một khởi đầu mới sẽ không còn chứa đựng quá nhiều hận thù oán giận....Mộc Hạ, tôi lựa chọn buông bỏ rồi còn chị thì sao "
Đáy lòng Mộc Hạ chấn kinh....cô đã nghe được những gì....Ái Linh muốn buông bỏ quá khứ và bắt đầu lại.... không hận thù oán giận với Tống gia nữa!!!!!
Nước mắt tự động tràn khoé mi Mộc Hạ vẫn nhớ rõ nhiều lần mẹ cô khóc than mong mỏi Ái Linh có thể thứ tha cho bà, lúc ấy cô còn oán trách mẹ sao phải bận tâm như thế, Ái Linh oán hận bọn họ thì mặc kệ cô ta.
Nhưng giờ phút này cô cũng hiểu rõ tâm tình của mẹ rồi...không cần biết bạn phạm phải sai lầm gì, chỉ cần có người nguyện ý tha thứ cho bạn, thì đã là điều rất đáng quý trọng.
"Linh Linh chị đồng ý....cảm ơn em....cảm ơn em rất nhiều "
Mộc Hạ nghẹn ngào vừa lau nước mắt vừa gật đầu liên tục với Ái Linh....buông bỏ quá khứ....đúng vậy....là buông bỏ....bởi vốn dĩ bọn họ là người một nhà....trên người chảy chung một dòng máu.... bọn họ vốn dĩ là một thể.
Khi Mộc Hạ đi rồi Ái Linh liền tiếp tục đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cánh chim chao lượn trên không trung không hiểu sao cõi lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.
Cảm giác khi tha thứ cho người khác là thế này sao? Trong lòng không còn khúc mắc càng trở nên thanh thản, nghĩ ngợi về chuyện tương lai mai sau lại có chút chờ mong khó tả.
" Mộc Hạ...."
Một tiếng gọi này của Ái Linh khiến không gian bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường, Từ Ngôn Mặc buông Ái Linh ra quay đầu nhíu mày nhìn ra cửa.
Ái Linh khẽ thở dài cô nắm lấy tay Từ Ngôn Mặc nhẹ nhàng nói với anh.
" Ngôn Mặc em có vài lời muốn nói với chị ta "
Từ Ngôn Mặc có chút lo lắng nhìn cô nhưng khi thấy ánh mắt điềm tĩnh của cô anh cũng không cự tuyệt, liền đứng dậy đi ra ngoài dành không gian riêng cho hai người. Lúc đi ngang qua Mộc Hạ anh nheo mắt cảnh cáo cô ta.
Mộc Hạ cười khổ trong lòng song lại cất bước vào trong dừng chân cách Ái Linh khoảng ba bước, cô vẫn cúi thấp đầu âm thanh nghèn nghẹn khó khăn thốt ra hai từ.
" X...xin.... lỗi"
Tuy Mộc Hạ không ngẩn đầu lên nhưng đôi tay đang nắm chặt gấu váy vì căng thẳng của cô đều lọt vào mắt của Ái Linh.
" Chị ngẩn mặt lên đi "
Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của Ái Linh Mộc Hạ bỗng ngẩn phắt đầu lên đúng lúc đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của cô.
Ái Linh nhìn Mộc Hạ như thế cô khẽ vươn lên một nụ cười nhạt.
" Chị không cần xin lỗi tôi, cứ xem như lần này tôi trả lại ân tình năm xưa chị cứu tôi một mạng đi "
" Không...lần này đều là lỗi của chị "
Mộc Hạ nhìn về phía đôi chân của Ái Linh cô cắn chặt môi khống chế không để bản thân rơi nước mắt, Ái Linh càng thản nhiên thì lòng cô càng cảm thấy tội lỗi.
" Mộc Hạ...chuyện qua rồi bây giờ tranh ai đúng ai sai còn có ý nghĩa sao "
Nói đến đây Mộc Hạ càng hổ thẹn với lòng cô cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Ái Linh nữa. Ái Linh thấy thế cũng chỉ cười cười....cô tiếp tục nói...
" Giống như chuyện năm xưa vậy, cũng nên buông bỏ đi thôi, tôi mệt mỏi rồi chắc chị cũng thế đúng không? "
Mộc Hạ khó hiểu nhíu mày nhìn Ái Linh....dường như cô phát hiện Ái Linh đã khác trước rất nhiều....nhẹ nhàng điềm tĩnh thong dong như người đã trải qua hết bể khổ nhân gian....
" Cuộc sống này có bao nhiêu cái 12 năm đây, tôi thì có không nhiều, ba và dì Tuyết Hân cũng không dư dả, ông nội càng không.....bao năm qua như thế có lẽ đã đủ mệt rồi, bỏ hết đi bắt đầu một khởi đầu mới sẽ không còn chứa đựng quá nhiều hận thù oán giận....Mộc Hạ, tôi lựa chọn buông bỏ rồi còn chị thì sao "
Đáy lòng Mộc Hạ chấn kinh....cô đã nghe được những gì....Ái Linh muốn buông bỏ quá khứ và bắt đầu lại.... không hận thù oán giận với Tống gia nữa!!!!!
Nước mắt tự động tràn khoé mi Mộc Hạ vẫn nhớ rõ nhiều lần mẹ cô khóc than mong mỏi Ái Linh có thể thứ tha cho bà, lúc ấy cô còn oán trách mẹ sao phải bận tâm như thế, Ái Linh oán hận bọn họ thì mặc kệ cô ta.
Nhưng giờ phút này cô cũng hiểu rõ tâm tình của mẹ rồi...không cần biết bạn phạm phải sai lầm gì, chỉ cần có người nguyện ý tha thứ cho bạn, thì đã là điều rất đáng quý trọng.
"Linh Linh chị đồng ý....cảm ơn em....cảm ơn em rất nhiều "
Mộc Hạ nghẹn ngào vừa lau nước mắt vừa gật đầu liên tục với Ái Linh....buông bỏ quá khứ....đúng vậy....là buông bỏ....bởi vốn dĩ bọn họ là người một nhà....trên người chảy chung một dòng máu.... bọn họ vốn dĩ là một thể.
Khi Mộc Hạ đi rồi Ái Linh liền tiếp tục đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cánh chim chao lượn trên không trung không hiểu sao cõi lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.
Cảm giác khi tha thứ cho người khác là thế này sao? Trong lòng không còn khúc mắc càng trở nên thanh thản, nghĩ ngợi về chuyện tương lai mai sau lại có chút chờ mong khó tả.
Bình luận facebook