Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
Trong Đông cung hai phái vẫn khăng khăng giữ rịt lấy ý kiến của mình, phái đối địch với Tân Kỳ Vật cho rằng nếu Ti Nam bá tước giao hảo với Tĩnh vương, hôm nay mới có đám hỏi với nhà Tể tướng, vốn tâm đầu ý hợp với Tĩnh vương Thái tử là Nhị hoàng tử, mà Tể tướng đại nhân cũng dần dần trở nên bất hòa với Đông cung, nên Phạm gia nhất định theo phe Nhị hoàng tử. Tân Thiếu Khanh lại kiên quyết phản đối, theo hắn, Phạm Kiến căn bản không có khả năng là một người chạy theo ống tay áo Tể tướng mà động tới chúng đại thần.
Trong thâm cung trùng điệp, Tân Kỳ Vật lão lão thật thật quỳ gối trước cửa thư phòng, cái mông vểnh cao, may mà có bộ quan phục che bớt, nhìn cũng đỡ buồn cười.
-Đứng lên đi!
Âm thanh của Hoàng đế vang lên từ bên trong.
Tân Kỳ Vật đứng dậy, hai tay buông thõng bên người không dám nhúc nhích, kế này xem chừng lão đã dùng đến vài lần, nhưng vẫn chưa thể thích ứng với không khí ở đây mà cảm thấy áp lực, hai giọt mồ hôi to như hai hạt đậu tương từ trên thái dương chảy xuống, không biết vì cuối hạ vẫn còn quá nòng hay vì quá khẩn trương, nhưng cũng không dám quệt đi.
Từ trong liêm mạc có tiếng lật giấy sột soạt, lại tĩnh lặng hồi lâu, Hoàng thượng nhàn nhạt hỏi:
-Việc này có lý, nếu phương bắc kia không chịu an phận, vậy thì tốt rồi, khanh gia cứ thay ta tát vào mồm chúng cho ta!
Tần Kỳ Vật cao giọng đáp:
-Dạ bệ hạ.
Âm thanh của Hoàng thượng bỗng trở nên lạ kỳ:
-Nhi tử của Phạm Thị Lang hôm nay làm phó sử cho ngươi?
Tần Kỳ Vật thật không ngờ bệ hạ vậy mà lại quan tâm tới Phạm phó sử như vậy, trên trán lại lấm tấm thêm mấy giọt mồ hôi:
-Thưa đúng.
Hoàng đế tựa hồ rất hứng thú với chuyện này:
-Ừ, Phạm Nhàn này, trẫm ban cho hắn làm Hiệp Luật Lang ở Thái Thường tự. Ngươi nghĩ thế nào lại điều hắn đi Hồng Lư tự?
Tuy giọng nói của người vẫn ôn nhu nhưng Tần Kỳ Vật đã khẩn trương đến sắp xỉu, không dám giấu diếm lão lão thật thật đáp lời:
-Mấy ngày nay thần phụng ý chỉ của Bệ hạ ở tại Đông cung dạy học, bèn thử bàn với Thái tử điện hạ một chút chuyện về cách đối xử với Bắc Tề, bởi vì Phạm Nhàn cũng có liên quan, hơn nữa ở kinh đô cũng rất có tài danh, Bắc Tề phái đoàn đang ở đây, triều đình cũng muốn có tài tử thích hợp tiếp đón. Nên thần mới dám mạo muội thử kiến nghị. Xin bệ hạ chuẩn tấu!
- Ừ! ~ Đằng sau rèm Hoàng đế rất thưởng thức thái độ thẳng thắn thừa nhận của bị thần tử này. Hắn chưa bao giờ sợ trong triều có bè đảng, nhưng những bè đảng này phải ở ngoài sáng.
-Chuyện này ngươi không sai. Ban đầu trẫm cũng định giao toàn bộ chuyện này cho ngươi, và cả ở chỗ Thái tử, ngươi cũng không cần xin chỉ.
-Vâng! ~ Quan hệ của Tân Kỳ Vật và thái tử chưa từng có ý nghĩ muốn giấu diếm Hoàng thượng, dù sao chính bệ hạ năm đó cũng đã chỉ định hắn là người hầu hạ Đông cung.
Hoàng thượng lại khẽ lật đám giấy tờ, mơ hồ có thể thấy được chân mày cau lại:
-Phạm Nhàn làm được sao?
Tân Kỳ Vật không dám tham công, thành thật đáp lời:
-Bệ hạ cũng vừa mới xem bản tấu, chính nhờ Phạm phó sử khổ cực phân tích mới có.
…
-Phân tích mà có?
Không rõ tại sao, ngữ khí của Hoàng thượng có chút tức giận.
-Thật là ngày càng hoang đường!
Tân Kỳ Vật chịu không hiểu tại sao người lại tức giận, vô cùng sợ hãi, cũng may việc này dường như cũng không quá quan trọng. Chờ hắn rời khỏi thư phòng, Hoàng đế bệ hạ xốc rèm đi ra, long nhan không giận mà uy, ngoài một chút tức giận, còn lại là một nụ cười khổ đầy bất đắc dĩ, phân phó thái giám cận thân:
-Truyền Trần Bình Bình vào cung!
Thái giám ngoan ngoãn lĩnh mệnh đi ra, để lại một người đàn ông có quyền lực cao nhất Khánh quốc lững thững ra khỏi thư phòng, đứng bên hành lang Hoàng cung buồn bã trầm ngâm nhìn ánh trẵng, khóe môi khẽ nhếch lẩm bẩm:
-Vũ khí quốc gia, đem thẳng tới Hồng Lư tự, thản thản nhiên nhiên đem làm bảo bối tiến thân cho tiểu tử đó. Giỏi lắm Trần Bình Bình! Xem ra nếu không dằn mặt ngươi, thì ngươi còn muốn đem trẫm rủ tiểu tử đó chạy chơi vườn hoa!
Hoàng thượng cũng là người thế nào chứ? Từ tấu chương của Phạm Nhàn làm sao không nhìn ra cái bóng của Giám Sát viện sau lưng, nhưng nhìn thái độ của ngài dường như cũng chẳng thấy mấy tức giận, chỉ có chút buồn cười. Tân Kỳ Vật nỗ lực làm cho Thái tử lôi kéo Phạm gia, thực ra vừa mới thể hiện với Hoàng thượng – Đông cung Thái tử có vẻ đã thể hiện một chút trí tuệ chính trị, dường như có ít nhiều tiến bộ, điều này khiến người cha trên ngôi Cửu ngũ thoáng cảm thấy một tia vui mừng.
-----------------
Tại Đông cung đang bạo phát một trận cãi nhau kịch liệt. Hai bên chiến tuyến là Hồng Lư tự Thiếu Khanh Tân Kỳ Vật và Cung trung Biên soạn Quách Bảo Khôn. Nội dung trận chiến tất nhiên không ngoài gã tiểu quan Phạm Nhàn kia. Nhìn hai người đỏ mặt tía tai, đủ biết trận chiến này oanh liệt dữ dội đến thế nào!
Tân Kỳ Vật hơi có ý miệt thị Quách Bảo Khôn liếc mắt nói mắt:
-Thân làm thần tử, muốn làm tránh thần, ta phụng ý chỉ Bệ hạ tới đây phụ tá Thái tử, đó là nên vì Thái tử ôm nghiệp lớn thiên thu, cần một lương tài chi thế. Hiệp Luật Lang Phạm Nhàn ở kinh đô đầy đủ danh tài, cứ xem những ngày gần đây thì biết, biết tiến biết lùi, có thực tài. Mà Phạm gia từ trước tới này là một trung thần của Hoàng thất, thần tử như vậy, Thái tử đương nhiên là nên tiếp nhận, không thể vì một nhân vật nhất thời đã cự tuyệt ngoài cửa.
Quách Bảo Khôn chẳng vừa cười lạnh:
-Lẽ nào Thiếu Khanh đại nhân cho rằng bản quan chỉ là một kẻ thù dai? Ngài đừng quên, Phạm phủ và Tĩnh vương phủ có quan hệ như thế nào! Còn gã Phạm Nhàn này, không lâu sau sẽ trở thành nữ tế của Tể tướng đại nhân. Con đường của Tể tướng, lẽ nào ngài chưa nhìn ra?
Tân Kỳ Vật gân cổ cãi lại:
-Chưa nhìn ra! Ta chỉ biết Khánh quốc chỉ có một vị Hoàng thượng, Khánh quốc chỉ có một vị Thái tử. Bất luận triều đình phân chia phe phái gì gì đi nữa cũng đều là chuyện cực kỳ ngu xuẩn!
Hắn không phải một kẻ không có chí khí, càng không phải một kẻ cổ hủ, đương nhiên biết Nhị hoàng tử gần đây vụt rực sáng. Nhưng xét về chiến lược lâu dài, vẫn cho rằng Đông cung một khi coi Nhị hoàng tử là đối thủ, sẽ rước về nguy hiểm lớn. Chỉ cần Thái tử vẫn giữ mình, đại nghĩa đại tiền, căn bản không có người nào đáng nói đến!
Ngồi trên ghế cao Thái tử thở dài. Hắn thực sự háo sắc, cũng thực sự nhu nhược, nhưng cũng không phải ngu xuẩn! Sâu trong nội tâm hắn biết rõ, nếu như xét về đại cục, con mắt của Tân Thiếu Khanh không thể nghi ngờ vô cùng chính xác. Nhưng xét trên lập trường chính trị xưa này vẫn đấu tranh ngươi sống ta chết thì cũng vẫn nên cẩn thận. Ai có thể đảm bảo với ngôi vị Hoàng đế kia hai vị ca ca có thể làm ra chuyện gì hay không?
-Tình thế trước mắt cũng chỉ có thể tính từng bước một.
Thái tử day day thái dương, phiền não nói rằng:
-Dù sao Bồn cung cũng là Thái tử Khánh quốc, vì triều đình thu thập hiền tài cũng là đúng với lễ nghĩa. Về phần các hoàng huynh, các người không nên nói vậy, thực quá hoang đường!
Đây là quy tắc bất thành văn trong Hoàng cung, rõ rõ ràng ràng ngươi phòng ta, ta phòng ngươi, những ngoài miệng ai ai cũng thật thà không thể nói gì hoang đường.
-Còn Phạm Nhàn?
Quách Bảo Khôn vẫn chưa muốn từ bỏ ý định.
Tân Kỳ Vật hừ lạnh:
-Quách đại nhân, ta nghĩ ngài vẫn đang phán đoán lệch lạc một chuyện.
-Chuyện gì?? ~ Thái tử hiếu kỳ hỏi.
-Kể luôn cả ngài vào có rất nhiều triều thần, đều vì quan hệ của Phạm phủ và Tĩnh vương phủ mà cho rằng Phạm gia về phe Nhị hoàng tử. Thế nhưng chứng cứ chứng minh điều này đâu? Lúc này Đông cung đơn giản chỉ là cho Phạm Nhàn này một cơ hội mặt mày rạng rỡ, nếu như Phạm gia đúng như lời Quách đại nhân, chỉ sợ không dám tiếp nhận điều này!
Giọng Tần Kỳ Vật lạnh băng tiếp tục rằng:
-Then chốt nhất là ở chỗ Phạm Nhàn sắp thành con rể của Tể tướng, Quách đại nhân từ đó mà phán đoán hắn sẽ không thể thuần phục Thái tử. Thật quá hoang đường!
-Có gì mà hoang đường?
Hai mắt Quách Bảo Khôn lấp lánh một tia âm ngoan
-Bất cứ tin tức nào trong triều đều cho thấy, Tể tướng đại nhân đang đấu tranh rất quyết liệt với Trưởng công chúa, nỗ lực từ từ thoát khỏi ảnh hưởng từ trong cung.
-Thân là Tể tướng một nước, đương nhiên rất không muốn bị Hoàng cung điều khiển!
Lời này có hơi quá… Tân Kỳ Vật kịp tỉnh lại, vội quay sang hành lễ xin lỗi Thái tử, ngài lắc đầu không nói, tỏ ý bảo lão nói tiếp.
Lão lại tiếp:
-Lời Quách đại nhân nói lúc trước chính là vấn đề! Tất cả mọi người đều biết Tể tướng đại nhân đang căng thẳng với Trưởng công chúa… Cái đó và Đông cung có quan hệ gì? Lẽ nào điều này có nghĩa Tể tướng đại nhân không thuần phục Hoàng thượng? Không đứng về phía Hoàng thượng?
Thái tử nhíu mày:
-Nhưng… Gần đây cô cô cũng rất giận Tể tướng đại nhân.
-Điện hạ… Thứ lỗi thần làm càn… Không thể vì thái độ của Trưởng công chúa mà thay đổi luôn thái độ với Tể tướng đại nhân!
Tân Kỳ Vật không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hai mày Thái tử nhăn càng lúc càng sâu:
-Thế nhưng…
Hắn muốn nói gì đó lại thôi. Quách Bảo Khôn tranh thủ lạnh giọng:
-Thế nhưng Tể tướng đại nhân, gần đây sao không như trước, vào cung là tới Đông cung thỉnh an?
Tân Kỳ Vật cười cực kỳ tự tin:
-Thần chưa từng phủ nhận điều ấy. Điện hạ, lúc này chỉ là sắp xếp mà thôi, còn xa xa lắm mới tới lúc song phương so đấu thực sự. Là một thần tử thông minh sẽ biết lựa theo ý Hoàng thượng, ít nhất là để bảo vệ gia tộc nhà mình lâu dài. Tể tướng đại nhân cũng vậy. Hắn lúc này có thể đang trong lúc đắn đo giữa Thái tử và Nhị hoàng tử, nhưng đến cuối cùng cũng sẽ nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng. Mà cũng ta thì lại muốn Tể tướng thật lòng đứng về phe chúng ta
Hắn thâm sâu hít một hơi:
-Then chốt là ở chỗ Phạm Nhàn. Tể tướng đã không còn con trai, Phạm Nhàn giống như tương lai của Lâm phủ. Nếu như chúng ta có thể kéo hắn về phe Thái tử, thái độ của Tể tướng tất nhiên cũng sẽ thay đổi.
Quách Bảo Khôn cười nhạt:
-Quan hệ của Tĩnh vương thế tử và Phạm Nhàn, ngài đừng quên.
-Ngài cũng đừng quên, trước đây ta đã từng điều tra người nọ là thuộc hạ của ai.
Tân Kỳ Vật lạnh lùng nói rằng:
-Người ấy tận lực đem xảo ngộ với Điện hạ cho Phạm Nhàn, tất nhiên là muốn Điện hạ nhớ kỹ mối thù truyền kiếp trước đó, hạ nhục Phạm Nhàn, để Phạm Nhàn chân chính chạy về quân doanh của hắn. Cũng may Điện hạ anh minh, tất nhiên sẽ không mắc mưu loại tiểu nhân này!
Thái tử ôn hòa cười có chút thoải mái.
-Nếu thực sự là Phạm gia phái hắn đến, hà tất hắn phải dùng tới mánh khóe này! Ta tin tưởng với khả năng của Phạm gia tất sẽ phát hiện ẩn tình phía sau chuyện này. Nếu như điều tra ra sự thật, chỉ sợ Phạm Nhàn hận hắn không hết, càng không cần lo lắng đến thái độ của Phạm gia lúc này!
Dường như Thái tử đã hơi động tâm:
-Nếu như Phạm gia vẫn chưa biết âm mưu của người kia, Bổn cung cũng không có cách gì nói cho họ.
-Thu Phạm Nhàn, sẽ thu được cả Phạm phủ, Lâm phủ hai thế lực lớn ở kinh đô. Văn quan cùng với quyền quý cũng đến phân nửa là theo hai nhà. Hơn nữa mấy năm sau, chỉ e đến cả nội khố cũng sẽ do đám con cháu hai nhà này quản.
Tân Kỳ Vật nhẹ giọng nói với Thái tử:
-Một tiểu quan bát phẩm có thể làm náo động cả kinh đô, chắc chắn không thể là người đơn giản!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trong thâm cung trùng điệp, Tân Kỳ Vật lão lão thật thật quỳ gối trước cửa thư phòng, cái mông vểnh cao, may mà có bộ quan phục che bớt, nhìn cũng đỡ buồn cười.
-Đứng lên đi!
Âm thanh của Hoàng đế vang lên từ bên trong.
Tân Kỳ Vật đứng dậy, hai tay buông thõng bên người không dám nhúc nhích, kế này xem chừng lão đã dùng đến vài lần, nhưng vẫn chưa thể thích ứng với không khí ở đây mà cảm thấy áp lực, hai giọt mồ hôi to như hai hạt đậu tương từ trên thái dương chảy xuống, không biết vì cuối hạ vẫn còn quá nòng hay vì quá khẩn trương, nhưng cũng không dám quệt đi.
Từ trong liêm mạc có tiếng lật giấy sột soạt, lại tĩnh lặng hồi lâu, Hoàng thượng nhàn nhạt hỏi:
-Việc này có lý, nếu phương bắc kia không chịu an phận, vậy thì tốt rồi, khanh gia cứ thay ta tát vào mồm chúng cho ta!
Tần Kỳ Vật cao giọng đáp:
-Dạ bệ hạ.
Âm thanh của Hoàng thượng bỗng trở nên lạ kỳ:
-Nhi tử của Phạm Thị Lang hôm nay làm phó sử cho ngươi?
Tần Kỳ Vật thật không ngờ bệ hạ vậy mà lại quan tâm tới Phạm phó sử như vậy, trên trán lại lấm tấm thêm mấy giọt mồ hôi:
-Thưa đúng.
Hoàng đế tựa hồ rất hứng thú với chuyện này:
-Ừ, Phạm Nhàn này, trẫm ban cho hắn làm Hiệp Luật Lang ở Thái Thường tự. Ngươi nghĩ thế nào lại điều hắn đi Hồng Lư tự?
Tuy giọng nói của người vẫn ôn nhu nhưng Tần Kỳ Vật đã khẩn trương đến sắp xỉu, không dám giấu diếm lão lão thật thật đáp lời:
-Mấy ngày nay thần phụng ý chỉ của Bệ hạ ở tại Đông cung dạy học, bèn thử bàn với Thái tử điện hạ một chút chuyện về cách đối xử với Bắc Tề, bởi vì Phạm Nhàn cũng có liên quan, hơn nữa ở kinh đô cũng rất có tài danh, Bắc Tề phái đoàn đang ở đây, triều đình cũng muốn có tài tử thích hợp tiếp đón. Nên thần mới dám mạo muội thử kiến nghị. Xin bệ hạ chuẩn tấu!
- Ừ! ~ Đằng sau rèm Hoàng đế rất thưởng thức thái độ thẳng thắn thừa nhận của bị thần tử này. Hắn chưa bao giờ sợ trong triều có bè đảng, nhưng những bè đảng này phải ở ngoài sáng.
-Chuyện này ngươi không sai. Ban đầu trẫm cũng định giao toàn bộ chuyện này cho ngươi, và cả ở chỗ Thái tử, ngươi cũng không cần xin chỉ.
-Vâng! ~ Quan hệ của Tân Kỳ Vật và thái tử chưa từng có ý nghĩ muốn giấu diếm Hoàng thượng, dù sao chính bệ hạ năm đó cũng đã chỉ định hắn là người hầu hạ Đông cung.
Hoàng thượng lại khẽ lật đám giấy tờ, mơ hồ có thể thấy được chân mày cau lại:
-Phạm Nhàn làm được sao?
Tân Kỳ Vật không dám tham công, thành thật đáp lời:
-Bệ hạ cũng vừa mới xem bản tấu, chính nhờ Phạm phó sử khổ cực phân tích mới có.
…
-Phân tích mà có?
Không rõ tại sao, ngữ khí của Hoàng thượng có chút tức giận.
-Thật là ngày càng hoang đường!
Tân Kỳ Vật chịu không hiểu tại sao người lại tức giận, vô cùng sợ hãi, cũng may việc này dường như cũng không quá quan trọng. Chờ hắn rời khỏi thư phòng, Hoàng đế bệ hạ xốc rèm đi ra, long nhan không giận mà uy, ngoài một chút tức giận, còn lại là một nụ cười khổ đầy bất đắc dĩ, phân phó thái giám cận thân:
-Truyền Trần Bình Bình vào cung!
Thái giám ngoan ngoãn lĩnh mệnh đi ra, để lại một người đàn ông có quyền lực cao nhất Khánh quốc lững thững ra khỏi thư phòng, đứng bên hành lang Hoàng cung buồn bã trầm ngâm nhìn ánh trẵng, khóe môi khẽ nhếch lẩm bẩm:
-Vũ khí quốc gia, đem thẳng tới Hồng Lư tự, thản thản nhiên nhiên đem làm bảo bối tiến thân cho tiểu tử đó. Giỏi lắm Trần Bình Bình! Xem ra nếu không dằn mặt ngươi, thì ngươi còn muốn đem trẫm rủ tiểu tử đó chạy chơi vườn hoa!
Hoàng thượng cũng là người thế nào chứ? Từ tấu chương của Phạm Nhàn làm sao không nhìn ra cái bóng của Giám Sát viện sau lưng, nhưng nhìn thái độ của ngài dường như cũng chẳng thấy mấy tức giận, chỉ có chút buồn cười. Tân Kỳ Vật nỗ lực làm cho Thái tử lôi kéo Phạm gia, thực ra vừa mới thể hiện với Hoàng thượng – Đông cung Thái tử có vẻ đã thể hiện một chút trí tuệ chính trị, dường như có ít nhiều tiến bộ, điều này khiến người cha trên ngôi Cửu ngũ thoáng cảm thấy một tia vui mừng.
-----------------
Tại Đông cung đang bạo phát một trận cãi nhau kịch liệt. Hai bên chiến tuyến là Hồng Lư tự Thiếu Khanh Tân Kỳ Vật và Cung trung Biên soạn Quách Bảo Khôn. Nội dung trận chiến tất nhiên không ngoài gã tiểu quan Phạm Nhàn kia. Nhìn hai người đỏ mặt tía tai, đủ biết trận chiến này oanh liệt dữ dội đến thế nào!
Tân Kỳ Vật hơi có ý miệt thị Quách Bảo Khôn liếc mắt nói mắt:
-Thân làm thần tử, muốn làm tránh thần, ta phụng ý chỉ Bệ hạ tới đây phụ tá Thái tử, đó là nên vì Thái tử ôm nghiệp lớn thiên thu, cần một lương tài chi thế. Hiệp Luật Lang Phạm Nhàn ở kinh đô đầy đủ danh tài, cứ xem những ngày gần đây thì biết, biết tiến biết lùi, có thực tài. Mà Phạm gia từ trước tới này là một trung thần của Hoàng thất, thần tử như vậy, Thái tử đương nhiên là nên tiếp nhận, không thể vì một nhân vật nhất thời đã cự tuyệt ngoài cửa.
Quách Bảo Khôn chẳng vừa cười lạnh:
-Lẽ nào Thiếu Khanh đại nhân cho rằng bản quan chỉ là một kẻ thù dai? Ngài đừng quên, Phạm phủ và Tĩnh vương phủ có quan hệ như thế nào! Còn gã Phạm Nhàn này, không lâu sau sẽ trở thành nữ tế của Tể tướng đại nhân. Con đường của Tể tướng, lẽ nào ngài chưa nhìn ra?
Tân Kỳ Vật gân cổ cãi lại:
-Chưa nhìn ra! Ta chỉ biết Khánh quốc chỉ có một vị Hoàng thượng, Khánh quốc chỉ có một vị Thái tử. Bất luận triều đình phân chia phe phái gì gì đi nữa cũng đều là chuyện cực kỳ ngu xuẩn!
Hắn không phải một kẻ không có chí khí, càng không phải một kẻ cổ hủ, đương nhiên biết Nhị hoàng tử gần đây vụt rực sáng. Nhưng xét về chiến lược lâu dài, vẫn cho rằng Đông cung một khi coi Nhị hoàng tử là đối thủ, sẽ rước về nguy hiểm lớn. Chỉ cần Thái tử vẫn giữ mình, đại nghĩa đại tiền, căn bản không có người nào đáng nói đến!
Ngồi trên ghế cao Thái tử thở dài. Hắn thực sự háo sắc, cũng thực sự nhu nhược, nhưng cũng không phải ngu xuẩn! Sâu trong nội tâm hắn biết rõ, nếu như xét về đại cục, con mắt của Tân Thiếu Khanh không thể nghi ngờ vô cùng chính xác. Nhưng xét trên lập trường chính trị xưa này vẫn đấu tranh ngươi sống ta chết thì cũng vẫn nên cẩn thận. Ai có thể đảm bảo với ngôi vị Hoàng đế kia hai vị ca ca có thể làm ra chuyện gì hay không?
-Tình thế trước mắt cũng chỉ có thể tính từng bước một.
Thái tử day day thái dương, phiền não nói rằng:
-Dù sao Bồn cung cũng là Thái tử Khánh quốc, vì triều đình thu thập hiền tài cũng là đúng với lễ nghĩa. Về phần các hoàng huynh, các người không nên nói vậy, thực quá hoang đường!
Đây là quy tắc bất thành văn trong Hoàng cung, rõ rõ ràng ràng ngươi phòng ta, ta phòng ngươi, những ngoài miệng ai ai cũng thật thà không thể nói gì hoang đường.
-Còn Phạm Nhàn?
Quách Bảo Khôn vẫn chưa muốn từ bỏ ý định.
Tân Kỳ Vật hừ lạnh:
-Quách đại nhân, ta nghĩ ngài vẫn đang phán đoán lệch lạc một chuyện.
-Chuyện gì?? ~ Thái tử hiếu kỳ hỏi.
-Kể luôn cả ngài vào có rất nhiều triều thần, đều vì quan hệ của Phạm phủ và Tĩnh vương phủ mà cho rằng Phạm gia về phe Nhị hoàng tử. Thế nhưng chứng cứ chứng minh điều này đâu? Lúc này Đông cung đơn giản chỉ là cho Phạm Nhàn này một cơ hội mặt mày rạng rỡ, nếu như Phạm gia đúng như lời Quách đại nhân, chỉ sợ không dám tiếp nhận điều này!
Giọng Tần Kỳ Vật lạnh băng tiếp tục rằng:
-Then chốt nhất là ở chỗ Phạm Nhàn sắp thành con rể của Tể tướng, Quách đại nhân từ đó mà phán đoán hắn sẽ không thể thuần phục Thái tử. Thật quá hoang đường!
-Có gì mà hoang đường?
Hai mắt Quách Bảo Khôn lấp lánh một tia âm ngoan
-Bất cứ tin tức nào trong triều đều cho thấy, Tể tướng đại nhân đang đấu tranh rất quyết liệt với Trưởng công chúa, nỗ lực từ từ thoát khỏi ảnh hưởng từ trong cung.
-Thân là Tể tướng một nước, đương nhiên rất không muốn bị Hoàng cung điều khiển!
Lời này có hơi quá… Tân Kỳ Vật kịp tỉnh lại, vội quay sang hành lễ xin lỗi Thái tử, ngài lắc đầu không nói, tỏ ý bảo lão nói tiếp.
Lão lại tiếp:
-Lời Quách đại nhân nói lúc trước chính là vấn đề! Tất cả mọi người đều biết Tể tướng đại nhân đang căng thẳng với Trưởng công chúa… Cái đó và Đông cung có quan hệ gì? Lẽ nào điều này có nghĩa Tể tướng đại nhân không thuần phục Hoàng thượng? Không đứng về phía Hoàng thượng?
Thái tử nhíu mày:
-Nhưng… Gần đây cô cô cũng rất giận Tể tướng đại nhân.
-Điện hạ… Thứ lỗi thần làm càn… Không thể vì thái độ của Trưởng công chúa mà thay đổi luôn thái độ với Tể tướng đại nhân!
Tân Kỳ Vật không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hai mày Thái tử nhăn càng lúc càng sâu:
-Thế nhưng…
Hắn muốn nói gì đó lại thôi. Quách Bảo Khôn tranh thủ lạnh giọng:
-Thế nhưng Tể tướng đại nhân, gần đây sao không như trước, vào cung là tới Đông cung thỉnh an?
Tân Kỳ Vật cười cực kỳ tự tin:
-Thần chưa từng phủ nhận điều ấy. Điện hạ, lúc này chỉ là sắp xếp mà thôi, còn xa xa lắm mới tới lúc song phương so đấu thực sự. Là một thần tử thông minh sẽ biết lựa theo ý Hoàng thượng, ít nhất là để bảo vệ gia tộc nhà mình lâu dài. Tể tướng đại nhân cũng vậy. Hắn lúc này có thể đang trong lúc đắn đo giữa Thái tử và Nhị hoàng tử, nhưng đến cuối cùng cũng sẽ nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng. Mà cũng ta thì lại muốn Tể tướng thật lòng đứng về phe chúng ta
Hắn thâm sâu hít một hơi:
-Then chốt là ở chỗ Phạm Nhàn. Tể tướng đã không còn con trai, Phạm Nhàn giống như tương lai của Lâm phủ. Nếu như chúng ta có thể kéo hắn về phe Thái tử, thái độ của Tể tướng tất nhiên cũng sẽ thay đổi.
Quách Bảo Khôn cười nhạt:
-Quan hệ của Tĩnh vương thế tử và Phạm Nhàn, ngài đừng quên.
-Ngài cũng đừng quên, trước đây ta đã từng điều tra người nọ là thuộc hạ của ai.
Tân Kỳ Vật lạnh lùng nói rằng:
-Người ấy tận lực đem xảo ngộ với Điện hạ cho Phạm Nhàn, tất nhiên là muốn Điện hạ nhớ kỹ mối thù truyền kiếp trước đó, hạ nhục Phạm Nhàn, để Phạm Nhàn chân chính chạy về quân doanh của hắn. Cũng may Điện hạ anh minh, tất nhiên sẽ không mắc mưu loại tiểu nhân này!
Thái tử ôn hòa cười có chút thoải mái.
-Nếu thực sự là Phạm gia phái hắn đến, hà tất hắn phải dùng tới mánh khóe này! Ta tin tưởng với khả năng của Phạm gia tất sẽ phát hiện ẩn tình phía sau chuyện này. Nếu như điều tra ra sự thật, chỉ sợ Phạm Nhàn hận hắn không hết, càng không cần lo lắng đến thái độ của Phạm gia lúc này!
Dường như Thái tử đã hơi động tâm:
-Nếu như Phạm gia vẫn chưa biết âm mưu của người kia, Bổn cung cũng không có cách gì nói cho họ.
-Thu Phạm Nhàn, sẽ thu được cả Phạm phủ, Lâm phủ hai thế lực lớn ở kinh đô. Văn quan cùng với quyền quý cũng đến phân nửa là theo hai nhà. Hơn nữa mấy năm sau, chỉ e đến cả nội khố cũng sẽ do đám con cháu hai nhà này quản.
Tân Kỳ Vật nhẹ giọng nói với Thái tử:
-Một tiểu quan bát phẩm có thể làm náo động cả kinh đô, chắc chắn không thể là người đơn giản!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook