• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full New Khánh Dư Niên (7 Viewers)

  • Chương 129

Trên thế giới này trò giả ngu thì nhiều lắm, nhưng chỉ nói có tám chữ, đã được khen là trẻ ngoan, Phạm Nhàn sắp mười bảy tuổi đã thấy chuyện này ngớ ngẩn đến cực kỳ. Ngồi trong Hoàng cung quả không như nơi khác, các quý nhân cao cao tại thượng xem chừng hành động toàn theo ý thích thì phải!

Phạm Nhàn tuy vẫn không biết thân thích quan hệ của vị Nghi Quý tần này, nhưng cũng chẳng khó khăn lắm, từ miệng Uyển Nhi hắn biết vị quý nhân này rất được sủng ái, không phải không có khả năng Hoàng đế Bệ hạ tu tâm dưỡng tính quyết không gần nữ sắc, còn có thể sinh ra một Hoàng tử tám tuổi.

Tán gẫu trong cung, vị Nghi Quý tần này xem ra rất thích Phạm Nhàn, vẻ mặt càng lúc càng cao hứng. Hắn rất cảm kích, chọn lấy mấy chuyện cười ở kiếp trước kể ra khiến cho trong đình vang lên một chuỗi tiếng cười thánh thót như chuông bạc. Hắn còn phát hiện vị Quý tần nương nương này rất thẳng thắn, không biết thì thật không nhận ra đây là người trong cung, vẫn giữ được tính cách như vậy, thực sự rất tán thưởng.

Nói chuyện một lát, Liễu thị mỉm cười hỏi:

-Tam hoàng tử đâu?

Nghi Quý tần thở dài:

-Hài tử này, là sợ người lạ, nên trốn thin thít sau điện, không chịu ra. Chắc là phải một lúc lâu nữa mới dám thò mặt ra.

Liễu thị ôi chao cười:

-Hóa ra Tam hoàng tử của chúng ta xấu hổ.

Tuy nói là thần tử phân biệt, nhưng Liễu thị và Quý tần cũng là tỷ muội, nên mới dám nói đùa như thế. Nghi Quý tần vươn dài ngón trỏ, móng tay được tô hồng nõn nà, chỉ vào Phạm Nhàn:

-Đứa nhỏ này nhà tỷ, chẳng phải lúc đó cũng là một đứa trẻ hay xấu hổ sao?

Đúng lúc này, mặt Phạm Nhàn lại là vẻ cười xấu hổ, thật là minh chứng cho lời nói của Quý Tần mà.

-Được rồi. Tỷ tỷ và Nhược Nhược cứ ở đây trò chuyện với ta.

Dường như biết Liễu thị không muốn tới chỗ Hoàng hậu và Trưởng công chúa, Nghi Quý Tần tự làm chủ giữ khách:

-Mấy người trong cung kia, để Tỉnh nhi dẫn Phạm Nhàn đi thăm.

Liễu thị có vẻ hơi buồn, hành lễ:

-Làm sao có thể như thế được. Hôm nay phụng chỉ vào cung, trước hết tới đây thăm muội, đã lo làm các vị nương nương kia khó chịu. Ta vào cung không mong vô lễ với họ.

Nghe những lời này, Nghi Quý tần hừ hai tiếng:

-Tỷ tỷ, xem tỷ không nên đi mới tốt. Vốn chỉ là truyền Phạm Nhàn vào cung, tỷ ở lại đây trò chuyện với ta, để xem trong cung có ai dám nói ra nói vào?

Nghi Quý tần đúng là một vị phu nhân thoải mái và hơi khờ, nhưng lần này phát cáu vẫn mang vẻ thị uy mười phần, cả cung điện đều im lặng. Phạm Nhàn ho nhẹ một tiếng:

-Dì… Nhị thái thái, con đi là được rồi. Người và muội muội ở lại trò chuyện với Liễu di một chút đi.

Thấy hắn nói vậy, Liễu thị bất đắc dĩ cũng phải xuống nước, cùng với cung nữ đưa hắn ra khỏi cung, nhẹ giọng căn dặn một chút việc cần chú ý, vẫn một giọng đều đều không đổi:

-Trong cung từ trên xuống dưới đều đã chuẩn bị hết. Trong các cung đều có người ra đón, ngươi không phải lo lắng.

Phạm Nhàn gật đầu, xoay người lại thấy muội muội theo ra đang cười tươi cổ vũ mình, trong lòng vô hình cảm thấy ấm áp mỉm cười thầm nghĩ:

-Mẹ vợ gặp con rể, từ trước tới nay chỉ có vui mừng, huống chi mình đẹp trai như thế, đối phó với mấy oán phụ trong cung cũng chẳng mấy khó khăn.

Chờ ứng viên Phò mã rời cung của Nghi Quý tần, Liệu thị dặn Nhược Nhược hai câu, cùng Nghi Quý tần quay vào nội thất. Nghi Quý tần nhìn chung quanh một chút, yếu ớt nói:

-Bốn năm trước đã khuyên tỷ, tỷ lại một mực muốn nghe lời khuyên của hai nơi trong cung. Thật là hay. Phạm Nhàn vẫn cứ sống khỏe, tỷ lại không hiểu được tâm Phạm đại nhân. Tỷ tỷ, người thông tuệ một đời, sao lại hồ đồ vậy?

Liễu thị giật mình, lặng im một lát nói không nên lời, hai mắt dâng lên nỗi oán hận thầm kín nhẹ giọng:

-Nương nương cũng đã thấy đó. Chúng ta đều là những người mẹ, đều suy nghĩ vì con. Tam hoàng tử bây giờ tuổi còn nhỏ, người có thể không để ý đến. Sau vài năm nữa, chỉ sợ người sẽ hiểu vì sao ta lại sai khi ám sát Phạm Nhàn.

-----------

Tỉnh Nhi là một tiểu cô nương thanh tú tươi trẻ, khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, cùng đi với nàng trong cung, Phạm Nhàn nhận ra cô bé vẫn cúi thật thấp, nhịn không nổi trêu mấy câu:

-Không thấy rõ đường đi dưới chân sao?

Tỉnh Nhi cô nương cười hì hì khoe hàm răng trắng đều tăm tắp:

-Phạm công tử, trong cung nên nói ít một chút.

Phạm Nhàn cười khổ lắc đầu. Ai chả biết quy củ trong cung rất nghiêm ngặt, nhưng không nghĩ tới đến một tiểu cô nương cũng cẩn trọng dè dặt như vậy.

Đi theo sau cô bé, nhìn phục trang cung nữ, ánh mắt quét qua một lượt tấm lưng của tiểu cô nương chưa lớn hẳn, lập tức chuyển tới kiến trúc Hoàng cung, trên mặt hắn vẫn gắn theo nụ cười cố hữu, nhưng đại não đang hoạt động thật gấp, cố gắng ghi nhớ thật sâu những gì đang thấy vào trong trí nhớ, chuẩn bị sẵn sàng cho sau này.

Dọc đường hoa cỏ đại thụ, bước lên những tấm đá đặt nang qua bãi cỏ, Hoàng cung tuy lớn, đình đài tuy nhiều nhưng không phải cái nào cũng vĩ đại đến choáng ngợp. Nhìn ra mảnh sân an tĩnh trước mặt, Phạm Nhàn hít một hơi thật sâu, theo Tỉnh Nhi đi vào. Nơi này là nơi mẹ đẻ của Nhị hoàng tử Thục Quý phi ở, vị Quý phi này xem ra là một người thích thanh tĩnh, cảnh sắc trong sân cũng rất trang nhã, ngoại trử mấy cành hoa cong cong bên ngoài, không có gì khác, chỉ là một tấm màn trúc che lại tất cả bên trong, nhưng không giấu được hương khí của thư sách bên trong.

-Bái kiến Quý phi nương nương.

-Phạm công tử, mời ngồi!

Không có âm thanh nào nữa, Phạm Nhàn ngồi cách vị Quý phi này một bức rèm, không báo trước, bà bỗng nhiên hỏi:

-Vạn lý bi thu thường tác khách, Phạm công tử chẳng mấy khi ở tại chiêm châu, chẳng lẽ cho rằng kinh đô chỉ là nơi tạm trú?

Phạm Nhàn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nghiêm trang đáp lời, coi đây là lời mở đầu, hắn và Quý phi cách rèm ngồi nói chuyện vòng quanh, kinh thư tử tập thi từ ca phú khắp thiên hạ, cho tới khi cả hai đều cảm thấy họ có một điểm chung. Phạm Nhàn nghĩ mà cũng sợ, ai ngờ mẫu thân của Nhị hoàng tử là một tài nữ trong cung, kiến thức rộng rãi sâu sắc, chính hắn có khi cũng khó ứng phó. Hắn không khỏi nghĩ, một nữ nhân như vậy dạy một đứa con trai của vua, thì sẽ ra một sản phẩm gì đây?

-Đừng lo lắng.

Thục phi dường như rất dịu dàng, qua tấm màn trúc có thể thấy nàng chỉ mang một cây trâm gỗ, trắng trong thuần khiết, thật không hợp với chốn cung đình.

-Uyển Nhi từ nhỏ đã lớn lên trong cung, được Bệ hạ nhận làm nghĩa nữ, chúng ta không có con gái, nên nuôi nó như con. Người trong cung từ trên xuống dưới không ai không thích nó. Phạm công tử muốn kết hôn với trân châu trong cung, nên chúng ta rất muốn gặp.

Sau lưng Phạm Nhàn đã lấm thấm mồ hôi lạnh, tuy bình thường cũng có nghĩ đến, nhưng hôm nay mới cảm nhận hết địa vị của cô vợ chưa cưới. Thục Quý phi cứ nhẹ nhàng và dịu dàng, nói chuyện với hắn cũng có vẻ ưng ý, một lát sau để hắn ra ngoài, nhưng trước khi hắn đi, bà nhẹ giọng nói:

- Bản cung thích đọc sách, bệ hạ cũng chuẩn bị cho ta rất nhiều sách quý, ta bảo đám cung nhân sao chép ra vài quyển trân quý trong đó, Phạm công tử lúc này muốn đi thỉnh an nương nương nào? Ta bảo mang tới chỗ Nghi Quý Tần nhé.

Phạm Nhàn hơi giật mình, biết đây là một phần hậu lễ. Biết vị Quý phi nương nương này đã thay Nhị hoàng tử tặng lễ, không dám nhiêu lời, lặng lẽ thi lễ thật sâu rồi lui ra ngoài.

Rời tiểu viện của Thục quý phi, Phạm Nhàn cũng toát mồ hôi, dẫn đường phía trước vẫn là cung nữ Tỉnh nhi, nhưng cũng đã có chút thân thiện hơn, bước một bước quay đầu lại nhìn vẻ mặt của hắn, hiếu kỳ hỏi:

-Hôm nay đâu có nóng nhỉ?

Hắn chỉ biết cười khổ lắc đầu. Hôm nay vào cung, vốn cũng chỉ nghĩ là lễ tiết bái phỏng thông thường, nào ngờ, so với thi Trạng nguyên còn đáng sợ hơn. Nghĩ đến những vị nương nương này, vì sẽ việc gả Uyển Nhi yêu quý cho mình, nên muốn nhìn thấy một Phạm Nhàn văn võ toàn tài. Sau đó, hai người tới chỗ mẹ đẻ của Đại hoàng tử, Phạm Nhàn biết vị phu nhân này thân phận không cao, chỉ là một tài nhân, nhưng từ Uyển Nhi hắn biết được vì thân phận khác biệt của bà, hắn trái lại càng phải kính cẩn vô cùng.

Ninh tài nhân tuổi đã sắp bốn mươi, nhưng vẫn phong vân thướt tha như xưa, khuôn mặt bà đem lại một ấn tượng về một người phụ nữ phong tình. Mấy năm nay, Đại hoàng tử đằng đẵng nơi biên cương Tây Nam, bà không khỏi cảm thấy tịch mịch, cũng may Lâm Uyển Nhi khi ở trong cung vẫn thường ghé qua chơi, cho nên tình cảm của bà đối với nàng hơi bất đồng với các nương nương khác. Chỉ thấy bà lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn, mắt hạnh băng lãnh:

-Ngươi là Phạm Nhàn?

Phạm Nhàn biết vị Quý nhân này năm đó đã cứu mạng Hoàng thượng trên chiến trướng, lại sinh ra một Hoàng tử thiện chiến, bản thân cũng là người có uy phong, nên cũng không kinh ngạc, bình tĩnh đáp:

-Chính là hạ thần.

-Ừ!~ Ninh tài nhân quan sát hắn vài lần, ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, bà chỉ nói một câu:

-Phải đối tốt với Uyển Nhi.

Phạm Nhàn cảm thấy thật nhẹ nhõm, đại hỉ đáp:

-Xin nương nương yên tâm.

-Chuyện ở chợ Ngưu Lan này thật kỳ lạ, ta cũng không tin ngươi có thể giết chết một cao thủ bát phẩm.

Ninh tài nhân nhìn đánh giá thân thể hắn một lát, nói tiếp

-Nhìn bộ dạng ngươi gầy yếu, nhìn thế nào cũng không giống một cao thủ thiện chiến.

Phạm Nhàn ngẩn người, thầm nghĩ chẳng lẽ khi nãy vừa kiểm tra văn giờ đến kiểm tra võ? Nhưng nương nương đã gần bốn mươi tuổi, thần chủ phân biệt, nam nữ phân biệt, làm sao có thể giang đôi tay trắng như phấn mà đánh mình?

-Có điều nếu Diệp Linh Nhi đã thừa nhận không phải đối thủ của ngươi, xem như qua cửa! Được rồi, hôm nay cứ như vậy, ngươi qua cung khác đi. Đừng phí thời gian nữa.

Dứt lời, bà không nán lại nửa câu, thẳng tay đuổi hắn khỏi điện.

Phạm Nhàn giật giật cái ót, nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, thầm nghĩ Hoàng thượng thật là một người có phúc. Bên người lại có những người phụ nữ như vậy… “Muôn màu muôn vẻ”. Có Nghi Quý tần ngây thơ trong sáng, có Thục Quý phi điển hình cho thục nữ yêu kiều, lại còn có một Ninh tài nhân ngang ngược thế này – Có điều lúc trước cũng chỉ biết Thục Quý phi văn tài sâu sắc, vị Ninh tài nhân này chỉ sợ cũng chỉ là một vai diễn ngoại thô sâu không kém, hơn nữa còn có một Hoàng hậu khó lường, Bệ hạ có những nữ nhân này bên cạnh, có thể an an ổn ổn mà chung sống qua bằng ấy năm, có thể khẳng định bản lĩnh của Hoàng thượng người thật thâm sâu!!

Chí ít Phạm Nhàn tự nhận mình không có cái bản lĩnh này!Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Tri Dư
  • 小呆呆菜鸡- Gà nhỏ ngơ ngác
Chương 6 END
DƯ ÂM
  • Trần Vị Mãn
Chương 35...
Hứa ngươi đầu bạc cùng dư sinh
NAM HỮU GIA DƯ
  • Nịch Hải
Chương 5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom