• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full New Khánh Dư Niên (4 Viewers)

  • Chương 133

-Quả nhiên có nội gián!

Phạm Nhàn và Tân Thiếu Khanh cùng đồng thanh lên tiếng, sau đó lại cùng nhau im lặng. Hai người đều tin rằng đệ nhất mật thám của bổn quốc ở Bắc Tề tuyệt không phải kẻ vì tra tấn mà có thể đầu hàng mở miệng, nếu đối phương dễ dàng bắt Ngôn Băng Vân như vậy, hẳn đã biết rõ tên thực của hắn. Rõ ràng, một ai đó trốn trong Khánh triều đã có thỏa thuận với Bắc Tề quốc.

Tân Thiếu Khanh lắc đầu:

-Trước khi chuyện này xảy ra, ngay cả đến ta và Thái tử cũng không biết Ngôn công tử đang ở Bắc Tề. Tính ra trong triều những người có tư cách biết được việc này cũng không quá năm người, nếu nói bọn họ bán nước, đến kẻ ngu cũng không tin được. Để bán nước là phải được cái gì đó, mà thực sự, cả Khánh quốc này là do họ quản, bán nước để làm gì?

Phạm Nhàn và Tân Thiếu vừa nói chuyện vừa kín đáo nhìn nhau, nhận ra trong mắt người kia cũng đầy ưu sầu. Cả hai đều đang nghĩ tới chuyện đáng sợ nhất, vạn nhất không phải nội gian thì làm sao đây? Vạn nhất chỉ là thủ đoạn của mấy đại thần trong triều muốn đả kích Giám Sát viện thì làm sao bay giờ?

Nhớ lại lúc đó Vương Khải Niên nói với mình việc Ngôn Băng Vân cũng thấy kỳ lạ. Vì sao đến hắn cũng biết? Lẽ nào Giám Sát viện lại tin tưởng nội bộ đến thế sao? Sau mới hiểu đầu đuôi là do Trần Bình Bình qua Vương Khải Niên mà cho mình biết. Nhưng lúc này nghĩ lại mà sợ, nếu cái tin này để ai khác biết thì tội chết ngàn lần mình khó thoát.

-Sẽ có người điên cuồng đến thế sao? Chỉ vì sự tranh giành quyền lực trong triều đình mà dẫm nát lợi ích cả Khánh quốc dưới chân.

Tân Thiếu Khanh cười méo xệch.

Phạm Nhàn cũng lắc đầu, nhớ lại chuyến đi vào Hoàng cung của mình, thực ra người điên đến như thế ở Khánh quốc rất nhiều. Hắn bình tĩnh hỏi:

-Giả sử Ngôn công tử thực sự bị bắt, Thánh thượng sẽ làm thế nào?

-Bắc Tề đánh giá thấp sự quyết tâm của Thánh thượng

Tân Thiếu Khanh vừa nghĩ đến vị thiên tử cao cao tại thượng kia, trong lòng lo lắng

-Chiếm tới ranh giới như cũ một tấc cũng không cho!

Phạm Nhàn vô cùng kinh ngạc:

-Vậy Ngôn công tử phải làm sao?

-Đổi!

Tân Thiếu Khanh đầy âm ngoan:

-Đổi, Thánh thượng đã có chủ ý, lần trước đã có thỏa thuận đổi người, một lần nữa sẽ làm lại. Sẽ chờ phía Bắc Tề đưa tín vật của Ngôn công tử tới xác nhận. Sau đó sẽ bắt đầu thương lượng!

Phạm Nhàn cau mày:

-Bắc Tề tràn đầy một lòng có thể bắt được con cá to. E chừng sẽ không đồng ý.

Tân Thiếu Khanh lạnh giọng:

-Vây chúng ta sẽ tống hai người đó về Bắc Tề. Nếu bên đó không muốn nói, sau ba tháng mùa đông là lúc Thánh thượng sẽ trảm một nghìn thủ cấp tù binh Bắc Tề, đưa về cố hương. Đại quân tái khởi!

-Lấy thế áp người, cũng chỉ xem như là bất đắc dĩ, chỉ sợ bên phía Bắc Tề cũng lại là một kiểu cá chết lưới rách, cả hai bên đều bắt được ba nghìn tù binh. Giết tới giết lui, luôn luôn vô dụng

Phạm Nhàn nhẹ vỗ bàn, trong đầu dâng lên một ý niệm lạ lạ

-Hai người chuẩn bị đổi vào là ai? Có thể khiến Bắc Tề đồng ý không?

-Một người đã bị bắt hai mươi năm tên Tiếu Ân.

Tân Thiếu Khanh ôn tồn nhìn hắn, biết hắn không biết tên tuổi của Tiếu Ân.

-Người này là đệ nhất mật thám Bắc Ngụy hồi đó, trước lần thứ hai Bắc Phạt, Giám Sát viện trưởng Trần Bình Bình đại nhân tự mình cưỡi ngựa đen, đi một nghìn dặm, ngay tại hôn lễ của con trai Tiếu Ân bắt hắn. Khi hắn bị chúng ta bắt giữ, mạng lưới mật thám Bắc Ngụy như rắn mất đầu, tan thành năm bè bảy mảng. Khi Bệ hạ thân chinh, thế như trẻ che, từ một nước nhỏ mở rộng gây dựng thành một đế quốc khổng lồ ngày hôm nay. Sau tới lúc luận công, Giám Sát viện nhờ vậy mà được luận một thủ một công, mà cho đến mấy năm nay sĩ tử khắp nước đều cho rằng, nếu như Tiếu Ân không lớn gan rời Bắc Tề quốc tới kinh đô xa như vậy để tham dự hôn lễ con trai, triều đình nhất định không thể dễ dàng thuận lợi như vậy.

Hơn mười năm trước cũng đã nghe những lời này, Phạm Nhàn chỉ cảm thán không nói gì, lại nghe Tân Thiếu Khanh nói một câu sau:

-Đương nhiên, Tiếu Ân đã có lá gan lớn vào kinh, Trần viện trưởng còn có lá gan lớn hơn nữa, cư nhiên thâm nhập tới hơn một trăm dặm vào nước địch, tuy rằng phải trả giá mất một cái chân, nhưng dù sao cũng đã bắt được Tiếu Ân. Hồi đó, Bắc Ngụy có Tiếu Ân, Nam Khánh có Trần Bình Bình, được người đời coi là đệ nhất hắc ám đại thần, khi Tiếu Ân bị Trần viện trưởng bắt giữ, tự nhiên không ai dám đứng ngang hàng với Trần viện trưởng nữa.

Phạm Nhàn chăm chú nghe, nguyên lai lão nhân thọt đúng vào lúc đó. Ai mà ngờ, năm đó Trần Bình Bình có một bản lãnh dũng mãnh như vậy.

-Vậy là dùng Tiếu Ân đổi Ngôn Băng Vân

Hắn suy nghĩ một lát, thuần túy phán đoán

- Xem chừng chúng ta cũng mệt.

-Đêm qua, mấy đại thần cũng cho là như vậy.

Tân Thiếu Khanh mỉm cười nhìn hắn

-Có điều Bệ hạ và Trần viện trưởng lại không nghĩ thế, Tiếu Ân dù sao cũng đã là ông già hơn bảy mươi tuổi, hơn nữa ngày đó bại trong tay Trần viện trưởng, tất nhiên không thể lại một lần nữa tỏa sáng. Ngôn công tử chịu nhục, ẩn núp ở địch quốc suốt bốn năm, lập công hiển nhiên rất lớn. Đem một lão già đổi lấy một cao thủ trẻ tuổi Khánh quốc. Còn tính toán sao?

Phạm Nhàn liên tục gật đầu, hiếu kỳ hỏi:

-Chẳng lẽ còn sợ Bắc Tề không chịu, muốn đưa ra thêm ai đó?

-Người phụ nữ kia là yêu cầu trước đây của Bắc Tề, nên Thánh thượng sòng phẳng chuẩn tấu.

Tân Thiếu Khanh nhìn Phạm Nhàn, bỗng nhiên nở nụ cười

-Nghe nói Hoàng đế Bắc Tề rất thích nữ tử đó. Xem ra Phạm đại nhân đã tặng cho vị vua trẻ Bắc Tề một cái mũ xanh rồi.

Sắc mặt Phạm Nhàn hơi biến, lúng túng hỏi:

-Chẳng lẽ là Ti Lý Lý?

---

Đàm phán luôn có hai phe tiến hành, biểu hiện ra trước mắt là triều thần Khánh quốc và sử đoàn Bắc Tề đang ngồi bên bàn đàm phán cân nhắc từng câu từng chữ, mỗi một lời xưng hô, mỗi một thái độ biểu hiện đều rất cẩn trọng và đúng quy củ, chỉ có như thế mới có thể đảm bảo mặt mũi quốc gia, không khiến cho vai vế nước mình yếu đi vài phần. Nên ở Hồng Tư lự mỗi ngày đều có tranh cãi ầm ĩ không ngớt, đập cái bàn này, nhảy lên cái ghế kia, xem cách các vị đại thần hai quốc gia này đàm phán chẳng khác gì mấy người đàn bà chanh chua ngoài chợ cãi nhau.

Một bộ phận các của đàm phàm lại có vẻ lãnh khốc hơn rất nhiều, trong cuộc thương lượng này không có quan viên Hồng Tư lự tồn tại, cũng không không có mặt sử đoàn Bắc Tề, chỉ âm thầm trong bóng tối, có thể nói là những nhân vật có quyền lực thật sự.

Giám Sát viện tập Tứ Xử đại nhân Ngôn Nhược Hải. Trong số những quan viên như chó săn khắp kinh đô, lão cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, lão lạnh lùng tới cuộc thương lượng đổi người, rời khỏi đống công văn.

Cuộc thương lượng này là về con trai thân sinh của lão, nên đáng ra lần này lão có thể tránh, nhưng vẫn kiên trì muốn tới, muốn đến xem.

Quan viên Bắc Tề kia không chớp mắt cười dài đồng ý, nhìn Ngôn Nhược Hải nhẹ giọng:

-Ngôn đại nhân yên tâm, quý công tử ở bổn quốc rất hài lòng.

Lão lạnh lùng:

-Hôm nay ta muốn xem một chút đồng nghiệp bên phía Bắc Tề rốt cuộc là cao minh làm sao, mà có thể bắt được thằng nhóc được ta dạy dỗ từ nhỏ. Nhưng thấy ngươi ngu xuẩn thế này, ta coi như biết chuyện gì xảy ra rồi.

Vị quan viên kia không có giận tím mặt, chỉ âm lãnh phản bác:

-Ngôn đại nhân, câu từ không nên quá mức. Ngươi nên biết rằng quý công tử bây giờ còn đang ở trong tay chúng ta. Nếu chúng ta ngu xuẩn, thì quý công tử kia goi là gì? Ngài gọi là gì?

Ngôn Nhược Hải cười lạnh hai tiếng, đứng dậy quay lưng đi ra cửa, buông lại một câu:

-Vấn đề là ở chỗ, con ta không thể bị các ngươi bắt1

Đi ra đến ngoài cửa, Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, nhìn lão lắc đầu:

-Giờ ngươi tuổi đã cao, sức chịu đựng không bằng trước đây rồi.

-Ta có thể chịu đựng rất nhiều, nhưng ta không thể nhẫn nhục để người ta đánh lén sau lưng!

Đi tới, Ngôn Nhược Hải rất tôn trọng cấp trên, đẩy xe của Trần Bình Bình chậm chậm tới nơi yên tĩnh.

Trần Bình Bình ngồi trên xe đẩy vươn một ngón tay:

-Bên trong triều đình, người chết dưới tay ngươi và ta đếm không hết, lần này chúng ta có thể đem Tiếu Ân đổi lấy Băng Vân. Lần sau trong tay ta cũng không còn người như Tiếu Ân nữa.

Ngôn Nhược Hải đáp:

-Nếu còn có lần sau.

Trần Bình Bình nói rằng:

-Muốn tìm ra người kia. Lần này Hoàng thượng đứng về phía chúng ta, vì ngài biết rõ, khẳng định một vị quý nhân nào đó muốn giáo huấn chúng ta một chút. Nhưng ta không thích cái cảm giác bị người ta trêu chọc.

-Vâng, viện trưởng!

Ngôn Nhược Hải biết cấp trên của mình đã nghĩ ra cách xử lý chuyện này, nên cũng không đến nỗi quá sốt ruột

-Tuy đổi người cũng không hẳn là thuận lợi, nhưng chỉ cần Băng Vân không chết, coi như là một lần ma luyện đối với tuổi trẻ, cũng không hẳn là chuyện không tốt!

-Cũng đúng. Nên ta cũng muốn để cho tuổi trẻ ma luyện một lần, cũng không lâu lắm, khoảng mấy tháng là được rồi.

-Mấy tháng? Có phải là chuyện phái đoàn Bắc Tề quay trở về?

-Không sai, nhưng lại muốn Ngôn Băng Vân hoàn hoàn chỉnh chỉnh quay về, mong hắn có thể xử lý thật tốt.

-Là ai?

-Trước khi đi, ta sẽ cho các ngươi gặp người đó một lần.

---

Tất cả đều thuận lợi tiến hành, cả hai bên đều nỗ lực trả giá, song phương đều muốn trao đổi mật thám, ai cũng vui mừng với thu hoạch của mình. Khánh quốc được mặt mũi và thổ địa, bên Bắc Tề có Tiếu Ân lại có cả nữ nhân Hoàng thượng thích.

Chỉ có sử đoàn ở Đông Di thành thật thật thà thà ngồi chờ trong viện, mọi người dường như đã quên mất. Khánh triều cũng cố ý lạnh nhạt với hắn, lấy cớ bận cả núi việc, bắt chẹt càng nhiều tiền càng tốt. Đông Di Thành là nơi cự thương nhân thiên hạ tập trung, từ khi Khánh quốc mở ra cảng phía nam, bắt đầu công thương đường biển, tuy sức mạnh chỉ có một Tứ Cố Kiếm, nhưng tài lực cũng là không thiếu.

Ba ngày sau, Khánh quốc bệ hạ mở tiệc đãi yến thần tử hai nước, Phạm Nhàn thân là phó sử đàm phán, tất nhiên là cũng phải tham gia, đây là lần thứ hai hắn vào cung, cũng là kế hoạch đêm đó của hắn.

Trong phòng mình hắn cẩn thận chuẩn bị tất cả, chì có ánh mắt thi thoảng liếc qua bảo rương màu đen lộ ra một góc dưới giường. Sau nhiều ngày, hắn nhận ra càng sâu sắc một vài điều, Khánh quốc nhìn như khổng lồ cường thịnh, không ai bì nổi, nhưng bên trong triều đình vẫn còn nhiều quý nhân có những suy tính mờ ám.

Nhà đế vương vô tình, nhưng không hẳn là vô tình với thành viên trong hoàng tộc, còn nhiều hơn đó là đối đãi với thần dân. Phạm Nhàn rất rõ ràng, cho dù bệ hạ biết rõ ai đang muốn đối phó với cơ cấu đặc vụ của mình, cũng sẽ không thực sự hạ sát thủ, bởi vì những người đó mới là con của hắn, là muội muội của hắn, cháu hắn, thậm chí là mẫu thân của hắn.

“Làm một người thuần túy lo lắng cho thân nhân của mình.” Đây là sau khi đi tới thế giới này Phạm Nhàn tự nhắc nhở mình vô số lần. Ánh mắt hắn dần dần trở lên lãnh khốc, dao găm nhỏ giấu trong người, ba cây ngân châm nhỏ được tẩm thuốc độc cất giấu vô cùng cẩn thận bên trên tóc.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Tri Dư
  • 小呆呆菜鸡- Gà nhỏ ngơ ngác
Chương 6 END
DƯ ÂM
  • Trần Vị Mãn
Chương 35...
Hứa ngươi đầu bạc cùng dư sinh
NAM HỮU GIA DƯ
  • Nịch Hải
Chương 5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom