Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
Tờ giấy dán tên dài ngắn chỉ hơn kém nhau một tí xíu, chỉ nhìn tuyệt đối không thể nhận ra, nhưng nếu như các quan viên đã hiểu rõ trong bụng, thì nhất định có thể nhận ra. Phạm Nhàn nhìn cuốn bài thi của Dương Vạn Lý được dán bằng tờ giấy ngắn ngắn hơn, tâm tình vô lý do cảm thấy thật tốt, lắc đầu cười, nhịn không được mở miệng hỏi:
-Dù có lấy ra đến tay rồi, nhưng khi sao chép, làm sao ký hiệu được?
Viên quan bên cạnh hắn hơi cười cười, biết đây là người mới không biết các quy củ, cười đáp:
-Tiểu Phạm đại nhân, tới lúc đó chỉ cần động tay họa bút một chút, khi đại nhân phê duyệt tự nhiên có thể hiểu.
Phạm Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, khen:
-Như vậy đại nhân phê duyệt mặc dù không biết là ai, chỉ cần biết đây chính xác là người cần giúp đỡ.
-Đúng vậy, đại nhân.
Viên quan Lễ bộ lễ phép đáp, trong bụng thầm nhận định chàng thanh niên này tuy tài danh vang thiên hạ, nhưng những quy tắc ngầm trong nội bộ quan trường này cũng không biết.
Ai ngờ lúc này bụng Phạm Nhàn đang thầm mắng những người này thật ngu xuẩn. Nếu không phải đám quan viên Khánh quốc quá mực kiêu ngạo, cái loại quy tắc trăm hở ngàn khe này làm sao có thể giữ nguyên mà noi theo hàng bao nhiêu năm như thế, mình cũng không có cơ hội lợi dụng lỗ thủng đó, vì người đọc sách chân chính làm ra những chuyện này.
Đương nhiên, hắn cũng biết, tất cả cơ cấu quan viên quyền quý đều cam chịu cái chuyện này, bởi vì khi đã chấp nhận làm cái chuyện này, thì bất luận có phải đối thủ chính trị hay không, cũng đều chấp nhận cái việc chia phần dưa hấu này, ngoại trừ người điên, cả hệ thống không ai dám sinh sự.
Thực ra Đông cung và mấy vị đại lão, thậm chí cả Tể tướng đại nhân đều có thủ đoạn khác để thu xếp chuyện này, nhưng đều không hẹn mà gặp đều đến tìm hắn, thứ nhất là vì hắn là Cư Trung Lang, lo việc để ý trông coi việc dán tên, là một mắt xích trọng yếu. Mặt khác, thì ngoại trừ Lâm tể tướng, các phái khác đều muốn xem thử thái độ của Phạm Nhàn.
Thái độ của Phạm Nhàn rất đơn giản: cút mẹ mày đi! Dù sao cũng không phải ai cũng như Phạm Nhàn không ngại chuyện gì, dù sao cũng không phải ai cũng như Phạm Nhàn có một người cha tốt, một Thiết Phiến công chúa, một bà mẹ ghê gớm.
Một đêm bận rộn, có thể quyết định được vô số cuộc đời của các sĩ tử sau kỳ thi mùa xuân chỉ nhờ một cái ký hiệu nhỏ. Nhiều quan viên mệt mỏi xoa xoa đôi mắt buồn ngủ. Tập trung ở đại sảnh, nghe Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi oang oang đọc bản tổng kết kỳ thi mùa xuân.
Một lý do thoái thác không mới tí nào, lời nói dối vì nước tìm tài, Quách Du Chi hơi khốn đốn phất tay ý bảo chư vị đại nhân lui xuống, sau đó hòa ái nhìn Phạm Nhàn:
-Tiểu Phạm đại nhân đã cực khổ nhiều ngày.
-Không dám.
Phạm Nhàn cực lực lên tinh thần, cười cười.
-Đại nhân không dám nói khổ, nói gì đến hạ quan tuổi còn trẻ.
Quách Du Chi mỉm cười:
-Tất cả mọi người đều cực khổ.
Thực ra lúc này mấy quan viên cao cấp đều hiểu nội tình quan trọng nhất của kỳ thi mùa xuân này như thế nào, Quách Du Chi và hai vị tọa sư kiếm được bao nhiêu chỗ tốt thế nào. Ngay cả Phạm Nhàn cũng không biết, mấy ngày trước, sớm đã có người đưa ngân phiếu vào Phạm phủ. Con số kia so với thu nhập của Đạm Bạc thư cục còn đáng sợ hơn.
Liên tiếp mấy ngày thi hội, cả khảo viện đều ngập một thứ mùi chua chua thối thối. Phạm Nhàn đứng trên thềm đá, giơ tay bưng mũi, nhìn thoáng qua sân thi tối dần, mặt tươi cười rất thỏa mãn. Hắn đi tới thế giới này cũng nhiều năm, chỉ biết là mình phải sống. Lại không biết phải sống thế nào, cho đến tận lễ đính hôn mới quyết tâm làm chuyện này, mới nhận ra, thì ra cảm giác làm một người tốt thật là dễ chịu.
Đương nhiên, người tốt không có nghĩa là một người cổ hủ, hiền lành.
Ba bộ quan viên đã tập họp đủ bài thi, ở cửa cung Thái giám nhận, dưới sự bảo vệ của Giám Sát Viện mật thám và đại nội thị vệ, đoàn người đi qua bầu trời đêm Kinh đô đang dần sáng đi về phía Thái Học. Trong mấy ngày, việc dán tên sao chép bài thi đã hoàn tất, từ đó chọn người vào Tam giáp, cho Ngự lãm thi đình, từ đó chọn ra Trạng Nguyên, Thám Hoa, Bảng Nhãn…
Rời khỏi cái khảo viện bốc mùi này, ở cửa viện đã sớm có xe ngựa của Phạm phủ chờ sẵn. Khi lên xe ngựa, hắn đón lấy cái khăn mặt Đằng Tử Kinh đưa qua, lau qua loa một chút, hơi uể oải:
-Phụ thân có ý kiến gì với cách làm của ta không?
-Không có.
Đằng Tử Kinh vừa chịu một vết thương ở bắp đùi, nhẹ giọng:
-Chỉ là hình như lão gia không vui lắm, vẫn nghĩ dù sao công tử cũng nên nói với Tể tướng một tiếng, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, nếu thực sự khiến nhiều người tức giận, thì sau này sợ lão gia khó có thể che chở cho công tử..
Phạm Nhàn cười cười, không nói gì thêm, thầm nghĩ bên mình còn một Giám Sát Viện, then chốt là nói chuyện với Trần Bình Bình và Vương Khải Niên, năm nay Bệ hạ chuẩn bị chỉnh đốn lại, mình chỉ thuận thế mà làm thôi. Phỏng chừng Trần Bình Bình lúc này cũng đang mắng mình gây sự, trong bóng tối cũng đã ra tay.
Phạm Nhàn chỉ là đưa cho Giám Sát Viện một lý do, sau đó Giám Sát Viện sẽ đem lý do này bày trước mặt Bệ hạ, để cho vị Hoàng đế kia quyết định. Còn bên phía Thái tử, Trữ tài nhân, Phạm Nhàn đã có thu xếp khác, lúc trước khi dán tên, bất luận là người của Đại hoàng tử hay Thái tử gửi gắm, Phạm Nhàn đều chọn ra mấy người có tài, giữ lại coi như giữ lại chút giao hảo với người ta.
Chờ sau khi chuyện này êm xuôi, Phạm Nhàn muốn cho mọi người cảm giác mình không phải là người có thiên hướng trung với một bên, mà chỉ đơn thuần là một văn nhân cổ hủ chấp niệm, quyết định làm một người “Cao thượng” điên khùng.
---
Mấy ngày sau trong kinh đô vẫn sóng yên gió lặng, nếu Phạm Nhàn đã bùng nổ, bên phía Giám Sát Viện đã bắt đầu phối hợp lực lượng, chí ít trong danh sách tam giáp trước khi lấy ra khỏi niêm phong vẫn không có tin tức kinh khủng gì truyền trong quan trường, mà sau cùng định ra tam giáp. Những người mà Phạm Nhàn len lén nhét vào đó vẫn không bị lôi ra, rất rõ ràng là Thái Học và Lễ bộ, còn có lão khủng bố Trần Bình Bình đang âm thầm giúp hắn che giấu.
Mà các quan lớn như Quách Du Chi sau nhiều năm làm rối kỷ cương khoa cử quá thuận lợi, hơn nữa đằng sau lại có các chủ tử Đông cung làm chỗ dựa vững chắc, nên rõ ràng không quan tâm lắm, đúng là chưa hề nhìn ra vấn đề như thế.
Hai mươi hai tháng hai, khí xuân dần vượng, chim nhỏ hòa ca kết đôi, khắp nơi đều ấm áp cái không khí vui mừng khi mùa xuân tới. Ở khách điếm sườn tây kinh đô cách Thái Học không xa, thí sinh các nơi đang tập trung dưới lầu hồi hộp chờ tin tức, trên bàn không có rượu hay thức ăn, họ lúc này làm gì còn tâm trạng nào mà ăn uống, tất cả tinh thần tư tưởng đểu để vào tin tức mới cả rồi.
-Đùa thôi!
Một học sinh Sơn Đông cười khổ lắc đầu.
-Phỏng chừng lần này chỉ là một trò đùa thôi.
-Giai Lâm huynh hà cớ gì nói ra lời ấy?
Ngồi cạnh người học sinh mặt đen ấy là thí sinh đã từng đấu mắt với Phạm Nhàn ở khảo viện Dượng Vạn Lý.
Gã đến từ Tuyền Châu, thường mưu sinh ở cạnh biển, vốn xuất thân hào quý, nửa đầu cuộc đời đều sống trong thư phòng ở một cuộc sống của một tài tử thư sinh. Có thể nhìn ra tâm tình của gã rất thoải mái, có vẻ khoái chí gắp đồ ăn trên bàn, ngâm nga ăn uống, vừa thong thả nhai vừa nói một cách mơ hồ:
-Giai Lâm huynh chính là nhân vật khéo tay nổi danh Sơn Đông, sách luận viết vô cùng xuất sắc. Mấy ngày trước mọi người xem qua đều trầm trồ khen không ngớt miệng. Về phần tiểu đệ, vốn không đáng nói đến, văn tự công phu không được, tuy rằng tự tin đủ để nuôi một nhà, nhưng khẳng định là không có khả năng thượng bảng.
Vị Giai Lâm đến từ Sơn Đông kia, lần này là lần thứ ba tham gia thi hội, hắn cười khổ nói nhỏ:
-Chuyện này lẽ nào ngươi ta còn không rõ? Mỗi khoa chỉ có bằng ấy người đỗ, các quan to trong triều gửi gắm mấy người, Thái học cũng nhắm mấy học sinh, còn những kẻ giống như chúng ta ở ngoài, ở quê thì còn chút danh tiếng, nhưng so với trong kinh thì có là gì? Cho dù là triều đình muốn tìm lấy vài nhân tài làm nền, để bịt miệng sĩ tử thiên hạ, cũng có cả đống danh sĩ trong kinh có thể tuyển, đâu đến phiên chúng ta.
Một thí sinh khác trên bàn rượu tướng mạo gầy gò, nhìn qua thấy không phải người có phúc, có thể thi trượt nhiều lần lắm rồi, trong bụng ôm một mối hận không thể phát tiết, cực kỳ lớn mật cười lạnh:
-Giai Lâm huynh đệ nói không sai. Ta xem khoa cử sau này tốt nhất là không nên đến thi nữa, miễn cho hai người các ngươi phí thời gian, tiền bạc. Cái chó má gì mà thi hội chứ? Bất qua chỉ là cơ hội cho đám quan viên trong triều chọn chó mà thôi.
Thành Giai buồn bã, tiếp lời khuyến cáo:
-Quý Thường huynh nói nhỏ thôi, nếu để mật thám của lục quân Giám Sát Viện nghe thấy, không cần nói đến chuyện ngươi có đường làm quan không, chỉ sợ tính mệnh thân gia cũng đáng lo đó.
Vị Quý Thường huynh kia họ Hầu, cũng là một quái nhân trước giờ không theo quyền quý, tuy ở Kinh đô có chút tài danh, trước nay cùng Hạ Tông Vĩ có tiếng, nhưng vì gã không có khéo mồm khéo miệng lại có tính ấy, nên vẫn hơi cô đơn, lúc này nghe những lời lo lắng của bạn bè, không khỏi cười ha hả:
-Giám Sát Viện tuy kinh khủng, nhưng những mật thám này làm sao lại coi trọng những tiểu nhân vật như chúng ta? Bọn họ nếu thực sự lợi hại, tại sao không đi tra những tệ án nơi khoa cử đi?
Dương Vạn Lý lắc đầu:
-Giám Sát Viện tuy luôn bị ghét, nhưng với khả năng giám sát, thì thực sự rất có ích.
Hầu Quý Thường khoát khoát đầu ngón tay:
-Quan gia có người nào thuần khiết trong sạch? Nếu cứ mong đợi Giám Sát Viện chẳng khác nào bảo hổ lột da.
Dương Vạn Lý phản bác:
-Quan cũng là tuyển từ người đọc sách mà ra, đâu có thể là người xấu. Ta thấy…
Nhất thời hắn không tìm được một cái tên quan viên nào trong Kinh có được cái danh trong sạch, hơi lúng túng, một lúc sau bỗng sáng rực hai mắt
-Ta thấy Thái học Phụng chính Phạm Nhàn đại nhân là một vị quan rất tốt.
Hai người bạn bên cạnh hắn đương nhiên biết chuyện hắn mang phao trong quần áo bị Phạm đại nhân bắt được, cùng cười lên trêu chọc:
-Thì ra là người cho ngươi thi, đó là quan tốt, quan tốt vậy cũng đơn giản.
Ba người nói trêu nhau vài câu, lại thêm rượu vào, bắt đầu thấp giọng chê bai tệ đoan của triều đình, lại quay về chuyện sau này nếu Giám Sát Viện thẳng thắn tra rõ tệ án, thì khoa trường này mới có thể có chuyển biến tốt đẹp.
Chợt nghe mọi người ngoài khách điếm xôn xao ầm ĩ, ba người hiếu kỳ đứng lên, nghe những sĩ tử bên ngoài kêu gào mừng như điên:
-Phát án điều tra tệ án khoa trường, Lễ Bộ Thượng thư Quách Du Chi bị cắt chức tống giam!
Đùng một tiếng như sấm giữa mùa xuân rúng động cả bầu trời Kinh đô, một cơn gió xuân tươi mát thổi tới đem lại sức sống tràn trề cho các thí sinh trong căn khách điếm giản dị.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
-Dù có lấy ra đến tay rồi, nhưng khi sao chép, làm sao ký hiệu được?
Viên quan bên cạnh hắn hơi cười cười, biết đây là người mới không biết các quy củ, cười đáp:
-Tiểu Phạm đại nhân, tới lúc đó chỉ cần động tay họa bút một chút, khi đại nhân phê duyệt tự nhiên có thể hiểu.
Phạm Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, khen:
-Như vậy đại nhân phê duyệt mặc dù không biết là ai, chỉ cần biết đây chính xác là người cần giúp đỡ.
-Đúng vậy, đại nhân.
Viên quan Lễ bộ lễ phép đáp, trong bụng thầm nhận định chàng thanh niên này tuy tài danh vang thiên hạ, nhưng những quy tắc ngầm trong nội bộ quan trường này cũng không biết.
Ai ngờ lúc này bụng Phạm Nhàn đang thầm mắng những người này thật ngu xuẩn. Nếu không phải đám quan viên Khánh quốc quá mực kiêu ngạo, cái loại quy tắc trăm hở ngàn khe này làm sao có thể giữ nguyên mà noi theo hàng bao nhiêu năm như thế, mình cũng không có cơ hội lợi dụng lỗ thủng đó, vì người đọc sách chân chính làm ra những chuyện này.
Đương nhiên, hắn cũng biết, tất cả cơ cấu quan viên quyền quý đều cam chịu cái chuyện này, bởi vì khi đã chấp nhận làm cái chuyện này, thì bất luận có phải đối thủ chính trị hay không, cũng đều chấp nhận cái việc chia phần dưa hấu này, ngoại trừ người điên, cả hệ thống không ai dám sinh sự.
Thực ra Đông cung và mấy vị đại lão, thậm chí cả Tể tướng đại nhân đều có thủ đoạn khác để thu xếp chuyện này, nhưng đều không hẹn mà gặp đều đến tìm hắn, thứ nhất là vì hắn là Cư Trung Lang, lo việc để ý trông coi việc dán tên, là một mắt xích trọng yếu. Mặt khác, thì ngoại trừ Lâm tể tướng, các phái khác đều muốn xem thử thái độ của Phạm Nhàn.
Thái độ của Phạm Nhàn rất đơn giản: cút mẹ mày đi! Dù sao cũng không phải ai cũng như Phạm Nhàn không ngại chuyện gì, dù sao cũng không phải ai cũng như Phạm Nhàn có một người cha tốt, một Thiết Phiến công chúa, một bà mẹ ghê gớm.
Một đêm bận rộn, có thể quyết định được vô số cuộc đời của các sĩ tử sau kỳ thi mùa xuân chỉ nhờ một cái ký hiệu nhỏ. Nhiều quan viên mệt mỏi xoa xoa đôi mắt buồn ngủ. Tập trung ở đại sảnh, nghe Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi oang oang đọc bản tổng kết kỳ thi mùa xuân.
Một lý do thoái thác không mới tí nào, lời nói dối vì nước tìm tài, Quách Du Chi hơi khốn đốn phất tay ý bảo chư vị đại nhân lui xuống, sau đó hòa ái nhìn Phạm Nhàn:
-Tiểu Phạm đại nhân đã cực khổ nhiều ngày.
-Không dám.
Phạm Nhàn cực lực lên tinh thần, cười cười.
-Đại nhân không dám nói khổ, nói gì đến hạ quan tuổi còn trẻ.
Quách Du Chi mỉm cười:
-Tất cả mọi người đều cực khổ.
Thực ra lúc này mấy quan viên cao cấp đều hiểu nội tình quan trọng nhất của kỳ thi mùa xuân này như thế nào, Quách Du Chi và hai vị tọa sư kiếm được bao nhiêu chỗ tốt thế nào. Ngay cả Phạm Nhàn cũng không biết, mấy ngày trước, sớm đã có người đưa ngân phiếu vào Phạm phủ. Con số kia so với thu nhập của Đạm Bạc thư cục còn đáng sợ hơn.
Liên tiếp mấy ngày thi hội, cả khảo viện đều ngập một thứ mùi chua chua thối thối. Phạm Nhàn đứng trên thềm đá, giơ tay bưng mũi, nhìn thoáng qua sân thi tối dần, mặt tươi cười rất thỏa mãn. Hắn đi tới thế giới này cũng nhiều năm, chỉ biết là mình phải sống. Lại không biết phải sống thế nào, cho đến tận lễ đính hôn mới quyết tâm làm chuyện này, mới nhận ra, thì ra cảm giác làm một người tốt thật là dễ chịu.
Đương nhiên, người tốt không có nghĩa là một người cổ hủ, hiền lành.
Ba bộ quan viên đã tập họp đủ bài thi, ở cửa cung Thái giám nhận, dưới sự bảo vệ của Giám Sát Viện mật thám và đại nội thị vệ, đoàn người đi qua bầu trời đêm Kinh đô đang dần sáng đi về phía Thái Học. Trong mấy ngày, việc dán tên sao chép bài thi đã hoàn tất, từ đó chọn người vào Tam giáp, cho Ngự lãm thi đình, từ đó chọn ra Trạng Nguyên, Thám Hoa, Bảng Nhãn…
Rời khỏi cái khảo viện bốc mùi này, ở cửa viện đã sớm có xe ngựa của Phạm phủ chờ sẵn. Khi lên xe ngựa, hắn đón lấy cái khăn mặt Đằng Tử Kinh đưa qua, lau qua loa một chút, hơi uể oải:
-Phụ thân có ý kiến gì với cách làm của ta không?
-Không có.
Đằng Tử Kinh vừa chịu một vết thương ở bắp đùi, nhẹ giọng:
-Chỉ là hình như lão gia không vui lắm, vẫn nghĩ dù sao công tử cũng nên nói với Tể tướng một tiếng, hơn nữa phạm vi ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, nếu thực sự khiến nhiều người tức giận, thì sau này sợ lão gia khó có thể che chở cho công tử..
Phạm Nhàn cười cười, không nói gì thêm, thầm nghĩ bên mình còn một Giám Sát Viện, then chốt là nói chuyện với Trần Bình Bình và Vương Khải Niên, năm nay Bệ hạ chuẩn bị chỉnh đốn lại, mình chỉ thuận thế mà làm thôi. Phỏng chừng Trần Bình Bình lúc này cũng đang mắng mình gây sự, trong bóng tối cũng đã ra tay.
Phạm Nhàn chỉ là đưa cho Giám Sát Viện một lý do, sau đó Giám Sát Viện sẽ đem lý do này bày trước mặt Bệ hạ, để cho vị Hoàng đế kia quyết định. Còn bên phía Thái tử, Trữ tài nhân, Phạm Nhàn đã có thu xếp khác, lúc trước khi dán tên, bất luận là người của Đại hoàng tử hay Thái tử gửi gắm, Phạm Nhàn đều chọn ra mấy người có tài, giữ lại coi như giữ lại chút giao hảo với người ta.
Chờ sau khi chuyện này êm xuôi, Phạm Nhàn muốn cho mọi người cảm giác mình không phải là người có thiên hướng trung với một bên, mà chỉ đơn thuần là một văn nhân cổ hủ chấp niệm, quyết định làm một người “Cao thượng” điên khùng.
---
Mấy ngày sau trong kinh đô vẫn sóng yên gió lặng, nếu Phạm Nhàn đã bùng nổ, bên phía Giám Sát Viện đã bắt đầu phối hợp lực lượng, chí ít trong danh sách tam giáp trước khi lấy ra khỏi niêm phong vẫn không có tin tức kinh khủng gì truyền trong quan trường, mà sau cùng định ra tam giáp. Những người mà Phạm Nhàn len lén nhét vào đó vẫn không bị lôi ra, rất rõ ràng là Thái Học và Lễ bộ, còn có lão khủng bố Trần Bình Bình đang âm thầm giúp hắn che giấu.
Mà các quan lớn như Quách Du Chi sau nhiều năm làm rối kỷ cương khoa cử quá thuận lợi, hơn nữa đằng sau lại có các chủ tử Đông cung làm chỗ dựa vững chắc, nên rõ ràng không quan tâm lắm, đúng là chưa hề nhìn ra vấn đề như thế.
Hai mươi hai tháng hai, khí xuân dần vượng, chim nhỏ hòa ca kết đôi, khắp nơi đều ấm áp cái không khí vui mừng khi mùa xuân tới. Ở khách điếm sườn tây kinh đô cách Thái Học không xa, thí sinh các nơi đang tập trung dưới lầu hồi hộp chờ tin tức, trên bàn không có rượu hay thức ăn, họ lúc này làm gì còn tâm trạng nào mà ăn uống, tất cả tinh thần tư tưởng đểu để vào tin tức mới cả rồi.
-Đùa thôi!
Một học sinh Sơn Đông cười khổ lắc đầu.
-Phỏng chừng lần này chỉ là một trò đùa thôi.
-Giai Lâm huynh hà cớ gì nói ra lời ấy?
Ngồi cạnh người học sinh mặt đen ấy là thí sinh đã từng đấu mắt với Phạm Nhàn ở khảo viện Dượng Vạn Lý.
Gã đến từ Tuyền Châu, thường mưu sinh ở cạnh biển, vốn xuất thân hào quý, nửa đầu cuộc đời đều sống trong thư phòng ở một cuộc sống của một tài tử thư sinh. Có thể nhìn ra tâm tình của gã rất thoải mái, có vẻ khoái chí gắp đồ ăn trên bàn, ngâm nga ăn uống, vừa thong thả nhai vừa nói một cách mơ hồ:
-Giai Lâm huynh chính là nhân vật khéo tay nổi danh Sơn Đông, sách luận viết vô cùng xuất sắc. Mấy ngày trước mọi người xem qua đều trầm trồ khen không ngớt miệng. Về phần tiểu đệ, vốn không đáng nói đến, văn tự công phu không được, tuy rằng tự tin đủ để nuôi một nhà, nhưng khẳng định là không có khả năng thượng bảng.
Vị Giai Lâm đến từ Sơn Đông kia, lần này là lần thứ ba tham gia thi hội, hắn cười khổ nói nhỏ:
-Chuyện này lẽ nào ngươi ta còn không rõ? Mỗi khoa chỉ có bằng ấy người đỗ, các quan to trong triều gửi gắm mấy người, Thái học cũng nhắm mấy học sinh, còn những kẻ giống như chúng ta ở ngoài, ở quê thì còn chút danh tiếng, nhưng so với trong kinh thì có là gì? Cho dù là triều đình muốn tìm lấy vài nhân tài làm nền, để bịt miệng sĩ tử thiên hạ, cũng có cả đống danh sĩ trong kinh có thể tuyển, đâu đến phiên chúng ta.
Một thí sinh khác trên bàn rượu tướng mạo gầy gò, nhìn qua thấy không phải người có phúc, có thể thi trượt nhiều lần lắm rồi, trong bụng ôm một mối hận không thể phát tiết, cực kỳ lớn mật cười lạnh:
-Giai Lâm huynh đệ nói không sai. Ta xem khoa cử sau này tốt nhất là không nên đến thi nữa, miễn cho hai người các ngươi phí thời gian, tiền bạc. Cái chó má gì mà thi hội chứ? Bất qua chỉ là cơ hội cho đám quan viên trong triều chọn chó mà thôi.
Thành Giai buồn bã, tiếp lời khuyến cáo:
-Quý Thường huynh nói nhỏ thôi, nếu để mật thám của lục quân Giám Sát Viện nghe thấy, không cần nói đến chuyện ngươi có đường làm quan không, chỉ sợ tính mệnh thân gia cũng đáng lo đó.
Vị Quý Thường huynh kia họ Hầu, cũng là một quái nhân trước giờ không theo quyền quý, tuy ở Kinh đô có chút tài danh, trước nay cùng Hạ Tông Vĩ có tiếng, nhưng vì gã không có khéo mồm khéo miệng lại có tính ấy, nên vẫn hơi cô đơn, lúc này nghe những lời lo lắng của bạn bè, không khỏi cười ha hả:
-Giám Sát Viện tuy kinh khủng, nhưng những mật thám này làm sao lại coi trọng những tiểu nhân vật như chúng ta? Bọn họ nếu thực sự lợi hại, tại sao không đi tra những tệ án nơi khoa cử đi?
Dương Vạn Lý lắc đầu:
-Giám Sát Viện tuy luôn bị ghét, nhưng với khả năng giám sát, thì thực sự rất có ích.
Hầu Quý Thường khoát khoát đầu ngón tay:
-Quan gia có người nào thuần khiết trong sạch? Nếu cứ mong đợi Giám Sát Viện chẳng khác nào bảo hổ lột da.
Dương Vạn Lý phản bác:
-Quan cũng là tuyển từ người đọc sách mà ra, đâu có thể là người xấu. Ta thấy…
Nhất thời hắn không tìm được một cái tên quan viên nào trong Kinh có được cái danh trong sạch, hơi lúng túng, một lúc sau bỗng sáng rực hai mắt
-Ta thấy Thái học Phụng chính Phạm Nhàn đại nhân là một vị quan rất tốt.
Hai người bạn bên cạnh hắn đương nhiên biết chuyện hắn mang phao trong quần áo bị Phạm đại nhân bắt được, cùng cười lên trêu chọc:
-Thì ra là người cho ngươi thi, đó là quan tốt, quan tốt vậy cũng đơn giản.
Ba người nói trêu nhau vài câu, lại thêm rượu vào, bắt đầu thấp giọng chê bai tệ đoan của triều đình, lại quay về chuyện sau này nếu Giám Sát Viện thẳng thắn tra rõ tệ án, thì khoa trường này mới có thể có chuyển biến tốt đẹp.
Chợt nghe mọi người ngoài khách điếm xôn xao ầm ĩ, ba người hiếu kỳ đứng lên, nghe những sĩ tử bên ngoài kêu gào mừng như điên:
-Phát án điều tra tệ án khoa trường, Lễ Bộ Thượng thư Quách Du Chi bị cắt chức tống giam!
Đùng một tiếng như sấm giữa mùa xuân rúng động cả bầu trời Kinh đô, một cơn gió xuân tươi mát thổi tới đem lại sức sống tràn trề cho các thí sinh trong căn khách điếm giản dị.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook