Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Phạm Nhàn sắc mặt không đổi, hắn đã sớm đoán được có chuyện xảy ra. Hành trình dạo chơi đường Tú Thủy hôm nay, kỳ thực còn muốn biểu hiện ra mục đích thứ hai nữa, then chốt là muốn tìm hiểu xem nội khố làm ăn ở phương bắc ra sao, cho nên khi nghe vị lão bản này xưng mình là cô gia, hắn không một chút giật mình. Nội khố ngày hôm nay dù sao vẫn còn do trưởng công chúa quản lý, thân tín dưới tay trưởng công chúa tất nhiên vẫn ẩn núp tại Bắc Tề.
Không biết vì sao, Phạm Nhàn rất tin tưởng, trưởng công chúa sẽ chủ động phái người tới gặp một chính sứ sứ đoàn là mình. Đây không chỉ là trực giác, càng là một loại phán đoán của người Khánh quốc, người trong Khánh quốc bất luận là ngu hay thông minh thế nào, trong lòng đều có một loại tự tin cùng kiêu ngạo gần như cố chấp. Trưởng công chúa muốn thả Tiếu Ân đi, nhất định là có ẩn tình khác, nếu như không phải là có liên quan tới bí mật Thần miếu, vậy nhất định sẽ liên quan tới vị quan nhàn tản ở Thượng Kinh Thượng Sam Hổ hiện giờ. Hôm nay Tiếu Ân đã bị đưa vào trong Bắc Tề, trưởng công chúa tất nhiên là phải liên lạc với con rể của mình.
Nhưng mà hai chữ “cô gia” làm cho Phạm Nhàn có chút khó hiểu, bà mẹ vợ kia của mình dường như không có khả năng xem mình là một con rể.
Thịnh Hoài Nhân nếu dũng cảm kêu thẳng cô gia, như vậy nhất định là tâm phúc trong tâm phúc của Trưởng công chúa. Phạm Nhàn nhìn hắn gật đầu, nói rằng:
-Trưởng bối có cái gì muốn giao cho?
Thịnh Hoài Nhân không nói gì thêm, chỉ đưa cho hắn một phong thư.
…
Ngồi trên xe ngựa, Phạm Nhàn nhéo nhéo phong thư trong ống tay áo, hắn còn chưa có thời gian xem, nhưng đã bắt đầu cảm thấy trọng lượng của bức thư này. Chờ khi sự tình hôm nay xong xuôi rồi, hắn phải để ý một chút, Vương Khải Niên bên người am hiểu theo dõi, vũ lực cao kinh người, nhưng thiếu một người bang trợ mình phán đoán thời thế, phân tích tình báo.
Hắn không khỏi nhớ tới vài tên học sinh của mình trong kỳ thi mùa xuân vừa rồi, mấy người này hiện giờ hẳn là đã được trao quyền rồi, bất quá những người này chức vị không thể cao được, những âm mưu lâu dài bọn hắn cũng không động vào được. Cho dù mình muốn bồi dưỡng Sử Xiển Lập thì cũng không thể gấp được. Phạm Nhàn bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nếu như có thể kéo được Ngôn Băng Vân ra ngoài lao tù, tin tưởng sẽ có bang trợ rất lớn đối với kế hoạch của triều đình.
Lúc này, Vương Khải Niên cung kính đưa một tờ giấy tới, Phạm Nhàn hơi nhấc mí mắt lên liếc mắt phát hiện ra đúng là năm trăm lượng ngân phiếu, nhíu mày nói:
-Đây là cái gì?
-Lão bản cửa hàng thủy tinh đưa tiền chiết khấu.
Phạm Nhàn liếc mắt vừa cười vừa nói:
-Cũng có tiền chiết khấu cơ à… ngươi cùng Cao Đạt cầm lấy, được rồi, cũng đưa cho mấy hổ vệ một chút đi.
Năm trăm lượng bạc, đã là một con số cực lớn rồi. Phạm Nhàn không thèm chớp mắt đã đưa ra ngoài, cũng chỉ có những nhà đại phú như Phạm gia mới có tật này. Hôm nay Phạm Tư Triệt đều là phú ông hàng năm có hàng vạn lượng, lại càng không thèm để ý tới những con số này.
Lâm Tĩnh ở bên cạnh cười nói:
-Phạm đại nhân coi tiền tài như rác, hạ quan bội phục bội phục.
Phạm Nhàn biết hắn cũng không phải là bội phục quan thanh liêm, chỉ sợ bội phục gia đình mình lắm tiền mà thôi. Cười cười không nói gì thêm, một đường không nói gì, xe ngựa đi qua một con đường yên tĩnh trong Thượng Kinh, rốt cuộc cũng đi tới cánh cửa lớn một nhà quan to, đứng trước cửa phủ Trường Ninh Hầu.
Thượng Kinh nơi này so với nam thành của kinh đô Nam khánh cũng có chút tương tự. Gió xuân phe phẩy trên các cành cây vươn ra ngoài phủ, sắc trời trong phủ bị cây đại thụ che chắn, màu xanh mát tản ra. Phạm Nhàn đứng ở bên cạnh xe ngựa, nhìn đường lớn, nhìn hàng sư tử đá ở trước mặt tiền rộng lớn, chẳng hiểu vì sao, nghĩ tới chuyện ở Đạm Châu rồi tới kinh đô của mình.
Xe ngựa dừng ở trước cửa phủ Trường Ninh hầu, lai có Ngự Lâm quân bảo hộ, tạo ra tiếng động không nhỏ, đã có vài người bắt đầu ẩn ẩn rình coi rồi. Hạ nhân gác cổng trước cửa hầu phủ, càng nhìn thấy xe ngựa phía trước mà không biết làm sao, không biết là nên tới đón hay chạy vào thông báo cho lão gia.
Những hạ nhân này đều nhìn ra được, người tới trang phục rất rõ ràng, đều là sứ thần từ Nam khánh tới.
Trên đời này làm gì có đạo lý sứ thần chạy tới phủ của biệt quốc đại thần chứ! Nếu như là hai quốc gia cho phép làm như vậy, chỉ sợ Trường Ninh Hầu đã sớm chuẩn bị rồi, đâu có yên tinh không một chút tiếng động như vậy chứ?
Người gác cổng nuốt nước bọt, nghĩ thầm rốt cuộc là nên làm gì bây giờ? Lẽ nào những sứ thần này căn bản không hiểu gì?
Sứ đoàn hôm nay không phải làm công vụ, Phạm Nhàn hạn chế liên quan tới quan viên của Hồng Lư Tự, cho nên bên người chỉ có người của Ngụy thống lĩnh bên phía Bắc Tề. Thấy Phạm Nhàn bốn người chuẩn bị đi vào gõ cửa phủ Trường Ninh Hầu, Ngụy thống lĩnh cũng nóng ruột, tiến tới ngăn lại nói:
-Phạm đại nhân, việc này ngàn vạn lần không thể, chưa được triều đình cho phép, sứ thần không thể gặp gỡ quan viên trong triều. Nếu như Phạm đại nhân cùng Trường Ninh hầu có giao tình tốt, càng không thể tiến vào, vạn nhất mang tới phiền phức của Trường Ninh hầu thì làm sao bây giờ?
Trường Ninh Hầu chính là thân huynh đệ của Vệ thái hậu, có cái gì phiền phức chứ? Phạm Nhàn trong lòng thầm nói, có thể mang tới cho hắn phiền phức thì càng tốt, ai bảo con hắn ngày hôm nay tránh né mình cả ngày, nét mặt Phạm Nhàn tươi cười nói:
-Không ngại không ngại, lúc trước ở trong cung đã nói qua với bệ hạ rồi, bệ hạ còn không có ý kiến thì sợ miệng của người nào nữa chứ?
Hoàng đế Bắc Tề được đem ra làm cái cớ, làm cho Ngụy thống lĩnh không khỏi sửng sốt, chuyện này lẽ nào muốn vào trong cung chứng thực?
Lúc này Phạm Nhàn đã mang theo ba thuộc hạ tới cửa Trường Ninh Hầu, người gác cổng vội tiến tới thỉnh an, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, ngôn ngữ rõ ràng, Phạm Nhàn thầm khen một tiếng, quả nhiên không hổ là cao môn vọng tộc, nói rằng:
-Thỉnh thông báo một tiếng, đã nói vị bạn rượu ở nam triều tới rồi.
Bản lĩnh thành thục bực này, là Phạm Nhàn tôi luyện trong quan trường suốt một năm trời, rốt cuộc cũng học được một chút tinh túy. Người gác cổng sửng sốt một chút, nghĩ thầm hầu gia năm ngoái quả thực từng đi sứ Nam khánh, nghe nói ở phía nam cũng say không ít lần, lẽ nào chính là vị sứ thần trẻ tuổi trước mặt này?
Nhưng hắn cũng không dám lập tức vào truyền, dù sao ngoại thần vào nhà, sự việc rất lớn. Đang hơi chần chứ, chợt nghe cửa nách vang lên một tiếng, một người đi ra, quay đầu thi lễ với Phạm Nhàn, nói rằng:
-Hầu gia cho mời.
…
Phạm Nhàn cũng không ngờ có thể tiến vào hầu phủ dễ dàng như vậy, vào trong phòng khách, nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, đi qua cực kỳ nhiệt tình ôm một cái, nói rằng:
-Một năm không thấy, phong thái hầu gia càng hơn trước à.
Kỳ thực năm ngoái trong kinh đô, hắn cùng vị chính sứ Bắc Tề này cũng gặp nhau bất quá được mấy lần, cuối cùng ở trên điện uống một trận thừa sống thiếu chết, chỉ mang máng nhớ mặt đối phương mà thôi.
Trường Ninh Hầu chính là thân huynh đệ của thái thượng hoàng, thân phận tôn quý vô cùng, đâu bao giờ gặp phải lễ gặp mặt “nhiệt tình” như vậy, ho khái hai tiếng, đau đầu nói rằng:
-Một năm không gặp, danh tiếng của Phạm đại nhân càng cao hơn trước đây, thế nào hôm nay lai tới bản phủ chơi vậy?
-Hôm qua mới tiến vào Thượng Kinh, hôm nay thần mới có thời gian rỗi, nghĩ tới trong kinh thành này cũng không có người quen nào cả, tự nhiên muốn tới bái phỏng hầu gia rồi.
Vị Trường Ninh hầu này ngày thường mặt trắng mắt thũng, tuổi tác cũng chỉ bốn mươi năm mươi, những vết tích của tửu sắc quá độ cũng không thể nào tiêu trừ đi được. Phạm Nhàn ở gần ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương, xem ra hôm qua đã uống rượu suốt đêm rồi. Phạm Nhàn trong lòng thảnh thơi, nghĩ lễ vật mình mua cũng xem như là được rồi.
Trường Ninh hầu không chỉ có háo tửu háo sắc, hơn nữa là một người rất bình thường. Thái hậu tổng cộng có hai huynh đệ, trong đó Trường An hầu còn có thể lĩnh binh ra trận, tuy rằng là bên thua, nhưng so với người này còn mạnh hơn. Vị hầu gia này nhiều năm rồi chỉ dám ở trong kinh, cũng là hạng người ngu dốt, ỷ vào chỗ dựa vững chắc là thái hậu, mới dám nhẹ nhàng nghênh tiếp sứ thần Nam Khánh là Phạm Nhàn đi vào phủ.
Phạm Nhàn hôm nay tới cửa, đầu tiên là muốn thân cận với huynh đệ của thái hậu này một chút, thứ hai là muốn bức Vệ thiếu khanh con trai của Trường Ninh hầu xuất hiện.
Quả nhiên, nhìn đầy tớ bắt đầu bày biện rượu ngon, Trường Ninh Hầu cười tới mắt mị đi, tuy rằng bên ngoài thân phận hắn không được tôn quý, nhưng có danh là huynh đệ của thái hậu, cũng để làm cho hắn không coi bất kỳ ai trên đời này ra gì rồi. Cho dù là Phạm Nhàn hôm nay là đề ti đại nhân của Giám Sát viện nam triều, hắn cũng chẳng để trong mắt. Hắn chỉ là sau khi nghe người gác cổng thông báo xong, nghĩ tới người trẻ tuổi đẹp trai, có khả năng uống rượu đặc biệt, hắn nhớ mãi không quên lần “chiến bại” đó, cho nên mới cho Phạm Nhàn vào phủ.
Lúc này thấy bình rượu ngon, hầu gia cảm thấy hài lòng, thầm nghĩ quả nhiên mình anh minh, tiểu Phạm này quả nhiên là một người thức thời.
…
Tình báo trong Giám Sát viện, nói Trường Ninh hầu này, tuy rằng từng là học trò của Trang Mặc Hàn, nhưng trên thực tế trong triều đình Bắc Tề cực kỳ không được như ý. Hắn bị các quan viên Bắc Tề cho rằng là bám váy thái hậu, cho nên không có bao nhiêu người coi trọng hắn, danh tiếng ở trong triều thậm chí còn thua xa nhi tử Vệ Hoa của hắn, cho nên vị hầu gia này chỉ có thể gửi gắm tình cảm của mình vào trong rượu mà thôi. Ngay giữa ban ngày ban mặt, không ngờ trong phủ hầu gia bàn ra bàn lớn thức ăn, Trường Ninh hầu lôi khéo mấy sứ thần ngoại quốc bắt đầu đối ẩm.
Phạm Nhàn hơi hí mắt, uống một chén, nhìn dáng dấp uống rượu tham lam của lão nhân này, cười cười nói rằng:
-Hầu gia, lúc trước khi vào cửa, Ngụy thống lĩnh nói rằng ta có thể mang tới bất lợi cho ngài.
-Sợ cái quái gì!
Trường Ninh Hầu oanh liệt mắng:
-Khách nhân tới cửa, chẳng lẽ bản hầu còn phải đóng cửa từ chối tiếp khách? Năm ngoái tại kinh đô, ngươi cùng Tân Kỳ Vật đại nhân, thế nhưng bồi tiếp bản hầu không tồi, hôm nay bản hầu bồi tiếp lại ngươi, ai còn có lá gan nói thêm cái gì?
Phạm Nhàn nghĩ như vậy là tốt rồi, rượu quá ba tuần, nhìn khuôn mặt trắng của Trường Ninh Hầu dần dần đỏ ửng lên, ánh mắt có chút tan rã, biết đối phương uống rượu quá đà rồi, Phạm Nhàn nhân cơ hội muốn nói ra chuyện của mình. Nghe hắn nói, Trường Ninh hầu hơi sửng sốt, nói rằng:
-Phạm đại nhân, ngài muốn gặp trấn phủ ti chỉ huy sứ Trầm đại nhân ư?Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Không biết vì sao, Phạm Nhàn rất tin tưởng, trưởng công chúa sẽ chủ động phái người tới gặp một chính sứ sứ đoàn là mình. Đây không chỉ là trực giác, càng là một loại phán đoán của người Khánh quốc, người trong Khánh quốc bất luận là ngu hay thông minh thế nào, trong lòng đều có một loại tự tin cùng kiêu ngạo gần như cố chấp. Trưởng công chúa muốn thả Tiếu Ân đi, nhất định là có ẩn tình khác, nếu như không phải là có liên quan tới bí mật Thần miếu, vậy nhất định sẽ liên quan tới vị quan nhàn tản ở Thượng Kinh Thượng Sam Hổ hiện giờ. Hôm nay Tiếu Ân đã bị đưa vào trong Bắc Tề, trưởng công chúa tất nhiên là phải liên lạc với con rể của mình.
Nhưng mà hai chữ “cô gia” làm cho Phạm Nhàn có chút khó hiểu, bà mẹ vợ kia của mình dường như không có khả năng xem mình là một con rể.
Thịnh Hoài Nhân nếu dũng cảm kêu thẳng cô gia, như vậy nhất định là tâm phúc trong tâm phúc của Trưởng công chúa. Phạm Nhàn nhìn hắn gật đầu, nói rằng:
-Trưởng bối có cái gì muốn giao cho?
Thịnh Hoài Nhân không nói gì thêm, chỉ đưa cho hắn một phong thư.
…
Ngồi trên xe ngựa, Phạm Nhàn nhéo nhéo phong thư trong ống tay áo, hắn còn chưa có thời gian xem, nhưng đã bắt đầu cảm thấy trọng lượng của bức thư này. Chờ khi sự tình hôm nay xong xuôi rồi, hắn phải để ý một chút, Vương Khải Niên bên người am hiểu theo dõi, vũ lực cao kinh người, nhưng thiếu một người bang trợ mình phán đoán thời thế, phân tích tình báo.
Hắn không khỏi nhớ tới vài tên học sinh của mình trong kỳ thi mùa xuân vừa rồi, mấy người này hiện giờ hẳn là đã được trao quyền rồi, bất quá những người này chức vị không thể cao được, những âm mưu lâu dài bọn hắn cũng không động vào được. Cho dù mình muốn bồi dưỡng Sử Xiển Lập thì cũng không thể gấp được. Phạm Nhàn bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nếu như có thể kéo được Ngôn Băng Vân ra ngoài lao tù, tin tưởng sẽ có bang trợ rất lớn đối với kế hoạch của triều đình.
Lúc này, Vương Khải Niên cung kính đưa một tờ giấy tới, Phạm Nhàn hơi nhấc mí mắt lên liếc mắt phát hiện ra đúng là năm trăm lượng ngân phiếu, nhíu mày nói:
-Đây là cái gì?
-Lão bản cửa hàng thủy tinh đưa tiền chiết khấu.
Phạm Nhàn liếc mắt vừa cười vừa nói:
-Cũng có tiền chiết khấu cơ à… ngươi cùng Cao Đạt cầm lấy, được rồi, cũng đưa cho mấy hổ vệ một chút đi.
Năm trăm lượng bạc, đã là một con số cực lớn rồi. Phạm Nhàn không thèm chớp mắt đã đưa ra ngoài, cũng chỉ có những nhà đại phú như Phạm gia mới có tật này. Hôm nay Phạm Tư Triệt đều là phú ông hàng năm có hàng vạn lượng, lại càng không thèm để ý tới những con số này.
Lâm Tĩnh ở bên cạnh cười nói:
-Phạm đại nhân coi tiền tài như rác, hạ quan bội phục bội phục.
Phạm Nhàn biết hắn cũng không phải là bội phục quan thanh liêm, chỉ sợ bội phục gia đình mình lắm tiền mà thôi. Cười cười không nói gì thêm, một đường không nói gì, xe ngựa đi qua một con đường yên tĩnh trong Thượng Kinh, rốt cuộc cũng đi tới cánh cửa lớn một nhà quan to, đứng trước cửa phủ Trường Ninh Hầu.
Thượng Kinh nơi này so với nam thành của kinh đô Nam khánh cũng có chút tương tự. Gió xuân phe phẩy trên các cành cây vươn ra ngoài phủ, sắc trời trong phủ bị cây đại thụ che chắn, màu xanh mát tản ra. Phạm Nhàn đứng ở bên cạnh xe ngựa, nhìn đường lớn, nhìn hàng sư tử đá ở trước mặt tiền rộng lớn, chẳng hiểu vì sao, nghĩ tới chuyện ở Đạm Châu rồi tới kinh đô của mình.
Xe ngựa dừng ở trước cửa phủ Trường Ninh hầu, lai có Ngự Lâm quân bảo hộ, tạo ra tiếng động không nhỏ, đã có vài người bắt đầu ẩn ẩn rình coi rồi. Hạ nhân gác cổng trước cửa hầu phủ, càng nhìn thấy xe ngựa phía trước mà không biết làm sao, không biết là nên tới đón hay chạy vào thông báo cho lão gia.
Những hạ nhân này đều nhìn ra được, người tới trang phục rất rõ ràng, đều là sứ thần từ Nam khánh tới.
Trên đời này làm gì có đạo lý sứ thần chạy tới phủ của biệt quốc đại thần chứ! Nếu như là hai quốc gia cho phép làm như vậy, chỉ sợ Trường Ninh Hầu đã sớm chuẩn bị rồi, đâu có yên tinh không một chút tiếng động như vậy chứ?
Người gác cổng nuốt nước bọt, nghĩ thầm rốt cuộc là nên làm gì bây giờ? Lẽ nào những sứ thần này căn bản không hiểu gì?
Sứ đoàn hôm nay không phải làm công vụ, Phạm Nhàn hạn chế liên quan tới quan viên của Hồng Lư Tự, cho nên bên người chỉ có người của Ngụy thống lĩnh bên phía Bắc Tề. Thấy Phạm Nhàn bốn người chuẩn bị đi vào gõ cửa phủ Trường Ninh Hầu, Ngụy thống lĩnh cũng nóng ruột, tiến tới ngăn lại nói:
-Phạm đại nhân, việc này ngàn vạn lần không thể, chưa được triều đình cho phép, sứ thần không thể gặp gỡ quan viên trong triều. Nếu như Phạm đại nhân cùng Trường Ninh hầu có giao tình tốt, càng không thể tiến vào, vạn nhất mang tới phiền phức của Trường Ninh hầu thì làm sao bây giờ?
Trường Ninh Hầu chính là thân huynh đệ của Vệ thái hậu, có cái gì phiền phức chứ? Phạm Nhàn trong lòng thầm nói, có thể mang tới cho hắn phiền phức thì càng tốt, ai bảo con hắn ngày hôm nay tránh né mình cả ngày, nét mặt Phạm Nhàn tươi cười nói:
-Không ngại không ngại, lúc trước ở trong cung đã nói qua với bệ hạ rồi, bệ hạ còn không có ý kiến thì sợ miệng của người nào nữa chứ?
Hoàng đế Bắc Tề được đem ra làm cái cớ, làm cho Ngụy thống lĩnh không khỏi sửng sốt, chuyện này lẽ nào muốn vào trong cung chứng thực?
Lúc này Phạm Nhàn đã mang theo ba thuộc hạ tới cửa Trường Ninh Hầu, người gác cổng vội tiến tới thỉnh an, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, ngôn ngữ rõ ràng, Phạm Nhàn thầm khen một tiếng, quả nhiên không hổ là cao môn vọng tộc, nói rằng:
-Thỉnh thông báo một tiếng, đã nói vị bạn rượu ở nam triều tới rồi.
Bản lĩnh thành thục bực này, là Phạm Nhàn tôi luyện trong quan trường suốt một năm trời, rốt cuộc cũng học được một chút tinh túy. Người gác cổng sửng sốt một chút, nghĩ thầm hầu gia năm ngoái quả thực từng đi sứ Nam khánh, nghe nói ở phía nam cũng say không ít lần, lẽ nào chính là vị sứ thần trẻ tuổi trước mặt này?
Nhưng hắn cũng không dám lập tức vào truyền, dù sao ngoại thần vào nhà, sự việc rất lớn. Đang hơi chần chứ, chợt nghe cửa nách vang lên một tiếng, một người đi ra, quay đầu thi lễ với Phạm Nhàn, nói rằng:
-Hầu gia cho mời.
…
Phạm Nhàn cũng không ngờ có thể tiến vào hầu phủ dễ dàng như vậy, vào trong phòng khách, nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, đi qua cực kỳ nhiệt tình ôm một cái, nói rằng:
-Một năm không thấy, phong thái hầu gia càng hơn trước à.
Kỳ thực năm ngoái trong kinh đô, hắn cùng vị chính sứ Bắc Tề này cũng gặp nhau bất quá được mấy lần, cuối cùng ở trên điện uống một trận thừa sống thiếu chết, chỉ mang máng nhớ mặt đối phương mà thôi.
Trường Ninh Hầu chính là thân huynh đệ của thái thượng hoàng, thân phận tôn quý vô cùng, đâu bao giờ gặp phải lễ gặp mặt “nhiệt tình” như vậy, ho khái hai tiếng, đau đầu nói rằng:
-Một năm không gặp, danh tiếng của Phạm đại nhân càng cao hơn trước đây, thế nào hôm nay lai tới bản phủ chơi vậy?
-Hôm qua mới tiến vào Thượng Kinh, hôm nay thần mới có thời gian rỗi, nghĩ tới trong kinh thành này cũng không có người quen nào cả, tự nhiên muốn tới bái phỏng hầu gia rồi.
Vị Trường Ninh hầu này ngày thường mặt trắng mắt thũng, tuổi tác cũng chỉ bốn mươi năm mươi, những vết tích của tửu sắc quá độ cũng không thể nào tiêu trừ đi được. Phạm Nhàn ở gần ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương, xem ra hôm qua đã uống rượu suốt đêm rồi. Phạm Nhàn trong lòng thảnh thơi, nghĩ lễ vật mình mua cũng xem như là được rồi.
Trường Ninh hầu không chỉ có háo tửu háo sắc, hơn nữa là một người rất bình thường. Thái hậu tổng cộng có hai huynh đệ, trong đó Trường An hầu còn có thể lĩnh binh ra trận, tuy rằng là bên thua, nhưng so với người này còn mạnh hơn. Vị hầu gia này nhiều năm rồi chỉ dám ở trong kinh, cũng là hạng người ngu dốt, ỷ vào chỗ dựa vững chắc là thái hậu, mới dám nhẹ nhàng nghênh tiếp sứ thần Nam Khánh là Phạm Nhàn đi vào phủ.
Phạm Nhàn hôm nay tới cửa, đầu tiên là muốn thân cận với huynh đệ của thái hậu này một chút, thứ hai là muốn bức Vệ thiếu khanh con trai của Trường Ninh hầu xuất hiện.
Quả nhiên, nhìn đầy tớ bắt đầu bày biện rượu ngon, Trường Ninh Hầu cười tới mắt mị đi, tuy rằng bên ngoài thân phận hắn không được tôn quý, nhưng có danh là huynh đệ của thái hậu, cũng để làm cho hắn không coi bất kỳ ai trên đời này ra gì rồi. Cho dù là Phạm Nhàn hôm nay là đề ti đại nhân của Giám Sát viện nam triều, hắn cũng chẳng để trong mắt. Hắn chỉ là sau khi nghe người gác cổng thông báo xong, nghĩ tới người trẻ tuổi đẹp trai, có khả năng uống rượu đặc biệt, hắn nhớ mãi không quên lần “chiến bại” đó, cho nên mới cho Phạm Nhàn vào phủ.
Lúc này thấy bình rượu ngon, hầu gia cảm thấy hài lòng, thầm nghĩ quả nhiên mình anh minh, tiểu Phạm này quả nhiên là một người thức thời.
…
Tình báo trong Giám Sát viện, nói Trường Ninh hầu này, tuy rằng từng là học trò của Trang Mặc Hàn, nhưng trên thực tế trong triều đình Bắc Tề cực kỳ không được như ý. Hắn bị các quan viên Bắc Tề cho rằng là bám váy thái hậu, cho nên không có bao nhiêu người coi trọng hắn, danh tiếng ở trong triều thậm chí còn thua xa nhi tử Vệ Hoa của hắn, cho nên vị hầu gia này chỉ có thể gửi gắm tình cảm của mình vào trong rượu mà thôi. Ngay giữa ban ngày ban mặt, không ngờ trong phủ hầu gia bàn ra bàn lớn thức ăn, Trường Ninh hầu lôi khéo mấy sứ thần ngoại quốc bắt đầu đối ẩm.
Phạm Nhàn hơi hí mắt, uống một chén, nhìn dáng dấp uống rượu tham lam của lão nhân này, cười cười nói rằng:
-Hầu gia, lúc trước khi vào cửa, Ngụy thống lĩnh nói rằng ta có thể mang tới bất lợi cho ngài.
-Sợ cái quái gì!
Trường Ninh Hầu oanh liệt mắng:
-Khách nhân tới cửa, chẳng lẽ bản hầu còn phải đóng cửa từ chối tiếp khách? Năm ngoái tại kinh đô, ngươi cùng Tân Kỳ Vật đại nhân, thế nhưng bồi tiếp bản hầu không tồi, hôm nay bản hầu bồi tiếp lại ngươi, ai còn có lá gan nói thêm cái gì?
Phạm Nhàn nghĩ như vậy là tốt rồi, rượu quá ba tuần, nhìn khuôn mặt trắng của Trường Ninh Hầu dần dần đỏ ửng lên, ánh mắt có chút tan rã, biết đối phương uống rượu quá đà rồi, Phạm Nhàn nhân cơ hội muốn nói ra chuyện của mình. Nghe hắn nói, Trường Ninh hầu hơi sửng sốt, nói rằng:
-Phạm đại nhân, ngài muốn gặp trấn phủ ti chỉ huy sứ Trầm đại nhân ư?Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook